Chương 44:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Trong phòng yên lặng vài giây.
Sau đó là âm thanh tiếng mở khóa cửa truyền đến.
Tần Tịch lùi về sau một bước, trong đầu nhanh chóng sắp xếp từ ngữ.
Một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa nặng nề được người đó mở ra.
“Xin chào ngài.” Tần Tịch ngước mắt, ánh mắt yên tĩnh nhìn về người ở trong phòng, “Tôi…”
Giọng nói của cô bỗng dưng im bặt, có chút ngoài ý muốn nhìn người đàn ông đứng trước mắt mình.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen rất cao.
hắn đứng dựa vào cửa, dây lưng của áo choàng tắm được buộc có chút tùy ý, để lộ chiếc cổ mảnh mai và khuôn ngực nhỏ nhắn trắng nõn.
Xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, tóc tai hơi rối.
Ngũ quan tinh xảo, da mặt cũng rất là trắng.
Cả người giống như một người nam tử tuấn lãng ưu nhã từ trong tranh sơn thủy bước ra.
Lạc…Phi?
Tần Tịch khẽ giật mình.
Hắn vậy mà lại ở đây?
Tại sao hắn lại ở đây?!
Cô hoảng hốt trong giây lát, sau đó rất nhanh đã hồi thần trở lại.
Lạc Phỉ xác thực là có một thói quen.
Mặc dù bản thân hắn sở hữu rất nhiều ngôi nhà, nhưng mà hắn không thích ở đó.
Lạc Phỉ đã từng nói với cô, không thích căn phòng trống trải không có hơi người đó.
Hắn thích ở khách sạn hơn, nơi đó có người ra người vào, trong phòng ít ra cũng sẽ nhiễm phải hơi người của người khách du lịch trước đó.
Cho nên ở những thành phố mà hắn thường đến, đều sẽ có một hoặc hai khách sạn trực thuộc tập đoàn Lạc Thị, sẽ giữ lại một phòng cho hắn trong suốt cả năm.
Ánh mắt của Lạc Phỉ đảo một vòng trên mặt của Tần Tịch.
Khi hắn lên tiếng một lần nữa, lúc này đã không bị cửa phòng chặn nữa, giọng nói truyền đến bên tai Tần Tịch rất rõ ràng.
“Có chuyện gì?” Lạc Phỉ hỏi cô.
Giọng nói của hắn hơi khàn, mang theo vài phần lười biếng vừa mới ngủ dậy.
Tần Tịch chỉ chần chừ một giây.
Cái đêm mấy ngày trước, còn khiến cô tự ngược đãi bản thân mình nhớ lại những hồi ức đau khổ đã qua.
Nhớ đến cái người đàn ông buồn nôn trong đêm lúc này đang đứng trước mặt cô.
Tần Tịch hít thở vẫn ổn định như vậy.
Ngay cả giọng nói cũng rất ung dung và bình tĩnh: “Xin chào, ngài Lạc.”
“Cô biết tôi?” Lạc Phỉ nhướng nhướng mày.
Giọng của hắn vốn dĩ rất dễ nghe.
Lúc này vừa mới ngủ dậy không lâu, mang theo vài phần lười biếng nhàn nhạt.
Càng giống như rượu, có thể khiến người ta say đắm trong đó, bằng lòng say không muốn tỉnh lại.
“Nhìn thấy ảnh của anh ở trên báo.” Giọng điệu của Tần Tịch nhàn nhạt.
“Có chuyện gì?” Khóe miệng Lạc Phỉ hình như hơi giương lên, hỏi lại một lần nữa.
“Xin chào, tôi tên là Tần Tịch.” Tần Tịch tự giới thiệu bản thân mình, “Là sinh viên năm hai của học viện y học lâm sàng Đại học A.”
“Lâm Sàng…Học viện y sao?” Lạc Phỉ hình như có chút kinh ngạc, lẩm bẩm hỏi.
“Vâng.” Tần Tịch nói, tử trong túi xách lấy ra thẻ sinh viên, “Đây là thẻ sinh viên của tôi, xin hỏi ngài tiên sinh muốn xem không?”
Lạc Phỉ nhìn cô chằm chằm, từ trong tay cô nhận lấy thẻ sinh viên của đại học A.
Ảnh trên giấy chứng nhận từ trước đến giờ luôn là một trong những tấm ảnh xấu xí nhất của một người.
Cái bức ảnh màu nhỏ bé của Tần Tịch trên thẻ sinh viên chắc là được chụp lúc cô mới nhập học.
Mái tóc dài chưa cắt của cô gái nhỏ được buộc thành tóc đuôi ngựa cao cao, ánh mắt rất sáng.
Trong bức ảnh cô hơi mỉm cười, với hai má lúm đồng tiền ẩn hiện trên khóe miệng.
“Tóc…” Lạc Phỉ lẩm bẩm hỏi: “Cắt ngắn rồi sao?”
Tần Tịch đang đứng trước mặt hắn, tóc đã cắt ngắn rồi.
Vừa vặn dài đến ngang vai, trông rất gọn gàng và năng động.
Ánh mắt vẫn sáng như cũ.
Hình như lúc chạy đến đây quá lo lắng, hai má ửng đỏ, còn có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi.
“Ừm.” Tần Tịch gật gật đầu.
Thị lực của cô rất tốt, ánh mắt lại rất nhạy bén.
Đến nỗi có thể nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của Lạc Phỉ, hình như đang nhẹ nhàng lướt qua bức ảnh trên thẻ sinh viên của cô.
Nhưng mà Tần Tịch không nói gì, chỉ là hơi nheo mắt lại, bình tĩnh đứng ở cửa phòng.
Ngay cả hơi thở cũng không rối loạn chút nào.
Cô đối diện với Lạc Phỉ, giống như đối diện với một người xa lạ sẽ xuất hiện ở sau cánh cửa này và mở cửa cho cô.
Không vì hắn là Lạc Phỉ mà mất đi chừng mực.
Cũng không vì hắn là Lạc Phỉ mà không lễ phép.
“Tôi tin cô chính là sinh viên của đại học A.” Khóe miệng của Lạc Phỉ hình như lại nhẹ nhàng cong lên.
Hắn tạm thời không có trả thẻ sinh viên lại cho Tần Tịch, ngược lại hắn khép nó lại, cầm trên tay mình.
“Cô có thể nói ra ý định của mình rồi.”
“Cảm ơn ngài Lạc.” Tần Tịch nhìn hắn.
Sau đó là âm thanh tiếng mở khóa cửa truyền đến.
Tần Tịch lùi về sau một bước, trong đầu nhanh chóng sắp xếp từ ngữ.
Một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa nặng nề được người đó mở ra.
“Xin chào ngài.” Tần Tịch ngước mắt, ánh mắt yên tĩnh nhìn về người ở trong phòng, “Tôi…”
Giọng nói của cô bỗng dưng im bặt, có chút ngoài ý muốn nhìn người đàn ông đứng trước mắt mình.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen rất cao.
hắn đứng dựa vào cửa, dây lưng của áo choàng tắm được buộc có chút tùy ý, để lộ chiếc cổ mảnh mai và khuôn ngực nhỏ nhắn trắng nõn.
Xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, tóc tai hơi rối.
Ngũ quan tinh xảo, da mặt cũng rất là trắng.
Cả người giống như một người nam tử tuấn lãng ưu nhã từ trong tranh sơn thủy bước ra.
Lạc…Phi?
Tần Tịch khẽ giật mình.
Hắn vậy mà lại ở đây?
Tại sao hắn lại ở đây?!
Cô hoảng hốt trong giây lát, sau đó rất nhanh đã hồi thần trở lại.
Lạc Phỉ xác thực là có một thói quen.
Mặc dù bản thân hắn sở hữu rất nhiều ngôi nhà, nhưng mà hắn không thích ở đó.
Lạc Phỉ đã từng nói với cô, không thích căn phòng trống trải không có hơi người đó.
Hắn thích ở khách sạn hơn, nơi đó có người ra người vào, trong phòng ít ra cũng sẽ nhiễm phải hơi người của người khách du lịch trước đó.
Cho nên ở những thành phố mà hắn thường đến, đều sẽ có một hoặc hai khách sạn trực thuộc tập đoàn Lạc Thị, sẽ giữ lại một phòng cho hắn trong suốt cả năm.
Ánh mắt của Lạc Phỉ đảo một vòng trên mặt của Tần Tịch.
Khi hắn lên tiếng một lần nữa, lúc này đã không bị cửa phòng chặn nữa, giọng nói truyền đến bên tai Tần Tịch rất rõ ràng.
“Có chuyện gì?” Lạc Phỉ hỏi cô.
Giọng nói của hắn hơi khàn, mang theo vài phần lười biếng vừa mới ngủ dậy.
Tần Tịch chỉ chần chừ một giây.
Cái đêm mấy ngày trước, còn khiến cô tự ngược đãi bản thân mình nhớ lại những hồi ức đau khổ đã qua.
Nhớ đến cái người đàn ông buồn nôn trong đêm lúc này đang đứng trước mặt cô.
Tần Tịch hít thở vẫn ổn định như vậy.
Ngay cả giọng nói cũng rất ung dung và bình tĩnh: “Xin chào, ngài Lạc.”
“Cô biết tôi?” Lạc Phỉ nhướng nhướng mày.
Giọng của hắn vốn dĩ rất dễ nghe.
Lúc này vừa mới ngủ dậy không lâu, mang theo vài phần lười biếng nhàn nhạt.
Càng giống như rượu, có thể khiến người ta say đắm trong đó, bằng lòng say không muốn tỉnh lại.
“Nhìn thấy ảnh của anh ở trên báo.” Giọng điệu của Tần Tịch nhàn nhạt.
“Có chuyện gì?” Khóe miệng Lạc Phỉ hình như hơi giương lên, hỏi lại một lần nữa.
“Xin chào, tôi tên là Tần Tịch.” Tần Tịch tự giới thiệu bản thân mình, “Là sinh viên năm hai của học viện y học lâm sàng Đại học A.”
“Lâm Sàng…Học viện y sao?” Lạc Phỉ hình như có chút kinh ngạc, lẩm bẩm hỏi.
“Vâng.” Tần Tịch nói, tử trong túi xách lấy ra thẻ sinh viên, “Đây là thẻ sinh viên của tôi, xin hỏi ngài tiên sinh muốn xem không?”
Lạc Phỉ nhìn cô chằm chằm, từ trong tay cô nhận lấy thẻ sinh viên của đại học A.
Ảnh trên giấy chứng nhận từ trước đến giờ luôn là một trong những tấm ảnh xấu xí nhất của một người.
Cái bức ảnh màu nhỏ bé của Tần Tịch trên thẻ sinh viên chắc là được chụp lúc cô mới nhập học.
Mái tóc dài chưa cắt của cô gái nhỏ được buộc thành tóc đuôi ngựa cao cao, ánh mắt rất sáng.
Trong bức ảnh cô hơi mỉm cười, với hai má lúm đồng tiền ẩn hiện trên khóe miệng.
“Tóc…” Lạc Phỉ lẩm bẩm hỏi: “Cắt ngắn rồi sao?”
Tần Tịch đang đứng trước mặt hắn, tóc đã cắt ngắn rồi.
Vừa vặn dài đến ngang vai, trông rất gọn gàng và năng động.
Ánh mắt vẫn sáng như cũ.
Hình như lúc chạy đến đây quá lo lắng, hai má ửng đỏ, còn có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi.
“Ừm.” Tần Tịch gật gật đầu.
Thị lực của cô rất tốt, ánh mắt lại rất nhạy bén.
Đến nỗi có thể nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của Lạc Phỉ, hình như đang nhẹ nhàng lướt qua bức ảnh trên thẻ sinh viên của cô.
Nhưng mà Tần Tịch không nói gì, chỉ là hơi nheo mắt lại, bình tĩnh đứng ở cửa phòng.
Ngay cả hơi thở cũng không rối loạn chút nào.
Cô đối diện với Lạc Phỉ, giống như đối diện với một người xa lạ sẽ xuất hiện ở sau cánh cửa này và mở cửa cho cô.
Không vì hắn là Lạc Phỉ mà mất đi chừng mực.
Cũng không vì hắn là Lạc Phỉ mà không lễ phép.
“Tôi tin cô chính là sinh viên của đại học A.” Khóe miệng của Lạc Phỉ hình như lại nhẹ nhàng cong lên.
Hắn tạm thời không có trả thẻ sinh viên lại cho Tần Tịch, ngược lại hắn khép nó lại, cầm trên tay mình.
“Cô có thể nói ra ý định của mình rồi.”
“Cảm ơn ngài Lạc.” Tần Tịch nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.