Chương 48:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Qua một lát sau, hắn đột nhiên vươn tay cầm lấy số tiền mà Tần Tịch đã để lại, sau đó trầm thấp cười lên một tiếng.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng vui vẻ.
Giống như gặp phải chuyện gì khiến cho hắn cực kỳ vui vẻ vậy.
Sau đó tài xế trừng trừng mắt nhìn, tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị của bọn họ, người xử lý công việc kinh doanh trong vài phút có lẽ đều sẽ dùng đến cả trăm vạn cho công việc, thế mà lại đang mở ví tiền của mình ra và đặt 150 tệ mà cô gái nhỏ kia đã trả vào đó.
Sau đó Lạc Phỉ gọi một cuộc điện thoại.
Tiếng cười của hắn ta sớm đã thu lại, lại trở thành một tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị lãnh đạm cao cao tại thượng.
“Điều tra rõ ràng rồi chưa?”
Đầu điện thoại bên kia không biết nói cái gì, giọng nói của Lạc Phỉ so với lúc nãy càng lạnh lùng hơn: “Bảo bọn họ qua đây.”
Tần Tịch gần như là một đường chạy đến tòa nhà hành chính.
Sau khi được sự đồng ý của khách sạn có thể mang theo vỏ máy tính đi, cô đã gọi điện thoại cho Âu Dương Nguyệt, bảo cô ấy tìm một người có chuyên môn về phương diện máy tính đến giúp đỡ.
Ôm lấy vỏ máy tính bước nhanh ra khỏi thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Lăng đang đợi ở cửa.
Cô ấy vươn tay nhận lấy cái vỏ máy tính mà Tần Tịch đang ôm.
“Tìm được người giúp đỡ chưa?”
Đường Lăng gật gật đầu.
Hai người không nói thêm gì nữa, cùng nhau đi nhanh về phía văn phòng làm việc.
Lâm Oánh Oánh bọn họ vẫn còn ở trong đó.
Chỉ là vẻ đắc ý trên mặt cô ta đã hoàn toàn biến mất không nhìn thấy nữa.
Trong mắt của cô ta hoàn toàn là vẻ sợ hãi nghi ngờ không chắc chắn, yên lặng cẩn thận nhìn về phía thầy giáo của tổ xét duyệt dự án đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện cực kỳ vui vẻ cùng với một thanh niên tuấn mỹ.
Cô ta vẫn nghĩ không ra, rõ ràng là chuyện này bọn họ đã nắm chắc phần thắng.
Tần Tịch bọn họ còn có thể lăn qua lăn lại thành bộ dạng này.
Hơn nữa thậm chí còn…kinh động đến vị đại thần này!
Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ ngồi ở trên cái ghế bên cạnh ghế sô pha.
Trên mặt của các cô mặc dù vẫn có hơi lo lắng, nhưng so với lúc nãy đã tốt lên nhiều rồi.
Tần Tịch là người đáng tin.
Các cô tin tưởng cô ấy!
Bên ngoài văn phòng làm việc, tiếng bước chân vang lên.
“Nhất định là Tiểu Tịch trở lại rồi.” Âu Dương Nguyệt gần như là từ trên ghế đứng bật dậy, bước nhanh về phía cánh cửa.
“Tiểu Tịch!”
Cô ấy vẫn còn chưa đi tới cửa, Đường Lăng đang ôm vỏ máy tính và cùng Tần Tịch bước vào.
“Cuối cùng cậu cũng trở lại rồi!” Âu Dương Nguyệt mở rộng cánh tay nhanh chóng ôm chầm lấy Tần Tịch.
Cô ấy nhìn về phía cái vỏ máy tính: “Cái này là…”
“Máy tính chúng ta dùng ngày hôm đó.” Tần Tịch hơi mỉm cười giải thích.
“Mình hiểu rồi!” Âu Dương Nguyệt vui mừng reo hò một tiếng.
Hôm đó các cô không có đi hát karaoke để chúc mừng Tần Tịch đã từ bỏ ý nghĩ muốn đổi chuyên ngành, mà các cô đã đi đến khách sạn bận rộn đến nửa đêm, chính là vì để hoàn thành bản sơ thảo của đơn dự tuyển.
Bây giờ cô đã mang vỏ máy tính về đây, chỉ cần tìm thấy tư liệu ở bên trong thì liền có thể chứng minh thời gian hoàn thành của các cô sớm hơn đám người Lâm Oánh Oánh.
"Nhưng mà sau khi tắt máy khởi động lại thì tư liệu đã mất rồi." Tần Tịch lại hỏi: "Mình bảo cậu tìm cao thủ về máy tính đó? Cậu đã tìm được chưa?"
Năng lực giao tiếp của Âu Dương Nguyệt rất mạnh, quen biết rất rộng.
Tần Tịch không lo lắng cô ấy sẽ không tìm được người giúp đỡ.
"Đương nhiên!" Âu Dương Nguyệt cười, "Hơn nữa còn là người đỉnh nhất! Ta đa!"
Nói rồi cô ấy nghiêng người tránh ra, để cho Tần Tịch nhìn thấy người thanh niên tuấn mỹ đang mỉm cười ngồi trên ghế sô pha.
"Vừa hay mình gặp được thầy Tạ." Âu Dương Nguyệt giải thích: "Lúc đó không phải bọn tớ vẫn đang tìm cái USB bị mất của tớ sao? Thầy Tạ liền hỏi bọn tớ đang bận cái gì. Đúng lúc…"
Cô ấy cười hi hi nhìn Tần Tịch: "Cậu gọi điện thoại đến bảo mình tìm cao thủ về máy tính. Người mình có thể tìm đến, ai có thể mạnh bằng thầy Tạ chứ. Mình liền mặt dày hỏi thầy Tạ có thể đến giúp đỡ không, không ngờ đến thầy mở miệng liền đồng ý ngay."
Tần Tịch: "..."
"Bạn học Tần Tịch." Tạ Liên Thành cũng đứng dậy.
Anh ta hơi mỉm cười bước về phía đám người Tần Tịch.
Có lẽ là nhớ đến những lời nhận xét của cô ngày hôm đó, ngay khi cách chỗ Tần Tịch còn một đoạn khoảng cách thì liền dừng bước.
"Tôi đã hỏi qua thầy Tôn rồi." Tạ Liên Thành nói rồi quay đầu nhìn thầy Tôn của tổ xét duyệt dự án đang ngồi trên ghế sô pha.
"Còn có bạn học Âu Dương." Anh ta gọi Âu Dương Nguyệt thì hơi hiền hòa đi một chút: "Đại khái cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi."
Tạ Liên Thành nói: "Nếu đã có liên quan đến việc không đoan chính trong học thuật, thân là một giáo viên của trường, cũng là một sinh viên tốt nghiệp của đại học A thì tôi không thể mở mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra trong ngôi trường cũ của mình."
Anh ta nhìn vào mắt Tần Tịch, lại nói: "Cho nên tôi tự xung phong đảm nhận giúp đỡ vụ việc này, bạn học Tần Tịch sẽ không ngại chứ?"
Tần Tịch lắc lắc đầu.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng vui vẻ.
Giống như gặp phải chuyện gì khiến cho hắn cực kỳ vui vẻ vậy.
Sau đó tài xế trừng trừng mắt nhìn, tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị của bọn họ, người xử lý công việc kinh doanh trong vài phút có lẽ đều sẽ dùng đến cả trăm vạn cho công việc, thế mà lại đang mở ví tiền của mình ra và đặt 150 tệ mà cô gái nhỏ kia đã trả vào đó.
Sau đó Lạc Phỉ gọi một cuộc điện thoại.
Tiếng cười của hắn ta sớm đã thu lại, lại trở thành một tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị lãnh đạm cao cao tại thượng.
“Điều tra rõ ràng rồi chưa?”
Đầu điện thoại bên kia không biết nói cái gì, giọng nói của Lạc Phỉ so với lúc nãy càng lạnh lùng hơn: “Bảo bọn họ qua đây.”
Tần Tịch gần như là một đường chạy đến tòa nhà hành chính.
Sau khi được sự đồng ý của khách sạn có thể mang theo vỏ máy tính đi, cô đã gọi điện thoại cho Âu Dương Nguyệt, bảo cô ấy tìm một người có chuyên môn về phương diện máy tính đến giúp đỡ.
Ôm lấy vỏ máy tính bước nhanh ra khỏi thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Lăng đang đợi ở cửa.
Cô ấy vươn tay nhận lấy cái vỏ máy tính mà Tần Tịch đang ôm.
“Tìm được người giúp đỡ chưa?”
Đường Lăng gật gật đầu.
Hai người không nói thêm gì nữa, cùng nhau đi nhanh về phía văn phòng làm việc.
Lâm Oánh Oánh bọn họ vẫn còn ở trong đó.
Chỉ là vẻ đắc ý trên mặt cô ta đã hoàn toàn biến mất không nhìn thấy nữa.
Trong mắt của cô ta hoàn toàn là vẻ sợ hãi nghi ngờ không chắc chắn, yên lặng cẩn thận nhìn về phía thầy giáo của tổ xét duyệt dự án đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện cực kỳ vui vẻ cùng với một thanh niên tuấn mỹ.
Cô ta vẫn nghĩ không ra, rõ ràng là chuyện này bọn họ đã nắm chắc phần thắng.
Tần Tịch bọn họ còn có thể lăn qua lăn lại thành bộ dạng này.
Hơn nữa thậm chí còn…kinh động đến vị đại thần này!
Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ ngồi ở trên cái ghế bên cạnh ghế sô pha.
Trên mặt của các cô mặc dù vẫn có hơi lo lắng, nhưng so với lúc nãy đã tốt lên nhiều rồi.
Tần Tịch là người đáng tin.
Các cô tin tưởng cô ấy!
Bên ngoài văn phòng làm việc, tiếng bước chân vang lên.
“Nhất định là Tiểu Tịch trở lại rồi.” Âu Dương Nguyệt gần như là từ trên ghế đứng bật dậy, bước nhanh về phía cánh cửa.
“Tiểu Tịch!”
Cô ấy vẫn còn chưa đi tới cửa, Đường Lăng đang ôm vỏ máy tính và cùng Tần Tịch bước vào.
“Cuối cùng cậu cũng trở lại rồi!” Âu Dương Nguyệt mở rộng cánh tay nhanh chóng ôm chầm lấy Tần Tịch.
Cô ấy nhìn về phía cái vỏ máy tính: “Cái này là…”
“Máy tính chúng ta dùng ngày hôm đó.” Tần Tịch hơi mỉm cười giải thích.
“Mình hiểu rồi!” Âu Dương Nguyệt vui mừng reo hò một tiếng.
Hôm đó các cô không có đi hát karaoke để chúc mừng Tần Tịch đã từ bỏ ý nghĩ muốn đổi chuyên ngành, mà các cô đã đi đến khách sạn bận rộn đến nửa đêm, chính là vì để hoàn thành bản sơ thảo của đơn dự tuyển.
Bây giờ cô đã mang vỏ máy tính về đây, chỉ cần tìm thấy tư liệu ở bên trong thì liền có thể chứng minh thời gian hoàn thành của các cô sớm hơn đám người Lâm Oánh Oánh.
"Nhưng mà sau khi tắt máy khởi động lại thì tư liệu đã mất rồi." Tần Tịch lại hỏi: "Mình bảo cậu tìm cao thủ về máy tính đó? Cậu đã tìm được chưa?"
Năng lực giao tiếp của Âu Dương Nguyệt rất mạnh, quen biết rất rộng.
Tần Tịch không lo lắng cô ấy sẽ không tìm được người giúp đỡ.
"Đương nhiên!" Âu Dương Nguyệt cười, "Hơn nữa còn là người đỉnh nhất! Ta đa!"
Nói rồi cô ấy nghiêng người tránh ra, để cho Tần Tịch nhìn thấy người thanh niên tuấn mỹ đang mỉm cười ngồi trên ghế sô pha.
"Vừa hay mình gặp được thầy Tạ." Âu Dương Nguyệt giải thích: "Lúc đó không phải bọn tớ vẫn đang tìm cái USB bị mất của tớ sao? Thầy Tạ liền hỏi bọn tớ đang bận cái gì. Đúng lúc…"
Cô ấy cười hi hi nhìn Tần Tịch: "Cậu gọi điện thoại đến bảo mình tìm cao thủ về máy tính. Người mình có thể tìm đến, ai có thể mạnh bằng thầy Tạ chứ. Mình liền mặt dày hỏi thầy Tạ có thể đến giúp đỡ không, không ngờ đến thầy mở miệng liền đồng ý ngay."
Tần Tịch: "..."
"Bạn học Tần Tịch." Tạ Liên Thành cũng đứng dậy.
Anh ta hơi mỉm cười bước về phía đám người Tần Tịch.
Có lẽ là nhớ đến những lời nhận xét của cô ngày hôm đó, ngay khi cách chỗ Tần Tịch còn một đoạn khoảng cách thì liền dừng bước.
"Tôi đã hỏi qua thầy Tôn rồi." Tạ Liên Thành nói rồi quay đầu nhìn thầy Tôn của tổ xét duyệt dự án đang ngồi trên ghế sô pha.
"Còn có bạn học Âu Dương." Anh ta gọi Âu Dương Nguyệt thì hơi hiền hòa đi một chút: "Đại khái cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi."
Tạ Liên Thành nói: "Nếu đã có liên quan đến việc không đoan chính trong học thuật, thân là một giáo viên của trường, cũng là một sinh viên tốt nghiệp của đại học A thì tôi không thể mở mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra trong ngôi trường cũ của mình."
Anh ta nhìn vào mắt Tần Tịch, lại nói: "Cho nên tôi tự xung phong đảm nhận giúp đỡ vụ việc này, bạn học Tần Tịch sẽ không ngại chứ?"
Tần Tịch lắc lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.