Chương 63:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Xinh đẹp không sao tả hết, rồi lại có vài phần kiêu ngạo tùy hứng.
Sự kiêu ngạo tùy hứng đó lại càng làm nổi bật vẻ ngoài ưu nhã của cô ấy, thêm vài phần độc đáo và mị lực dã tính.
Nhìn qua càng mê người hơn nữa.
“Tạ Liên Thành.” Tô Nhiễm mỉm cười nhướng mày, “Anh đã đồng ý rồi, đây là món quà sinh nhật mà em muốn.”
Cô ấy cười: “Đi lên đi.”
Trong mắt Tạ Liên Thành ánh lên một tia giận dữ.
Anh ta không có lên sân khấu ngay, ngược lại hơi nôn nóng quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
Cô gái nhỏ đang cười mỉm chi nhìn anh ta, trong mắt là vẻ trong trẻo lại sạch sẽ.
Trong mắt anh ta không thể nào tìm thấy một chút mất hứng hay là tức giận của cô.
Tạ Liên Thành nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Tôi đã từng hứa với Tô Nhiễm, nếu cô ấy thi đỗ đại học A, sẽ để cho cô ấy tự chọn một món quà sinh nhật.”
Anh ta nói rất nhanh, giọng nói cũng rất nhỏ.
Có lẽ trừ những người Tần Tịch, Âu Dương Nguyệt đang ngồi bên cạnh anh ta, sẽ không có người thứ ba nghe được những lời này.
Tạ Liên Thành nói xong, lại nhắm mắt lại.
Anh ta đứng lên, bước về phía sân khấu.
Tiếng ồn ào, nghị luận, kể từ lúc ánh đèn kia chiếu xuống, vẫn chưa từng dừng lại chỉ một giây.
Mãi đến khi anh ta đứng trên sân khấu, đứng cạnh Tô Nhiễm, những người trong hội trường mới yên tĩnh lại lần nữa.
Tần Tịch ngẩng đầu nhìn Tạ Liên Thành đang đứng sóng vai với Tô Nhiễm, sau khi nghe thấy tiếng mấy người bàn tán: “Đẹp trai quá đi, Tô Nhiễm cũng quá là xinh đẹp. Đúng là chỉ có nữ thần mới xứng với nam thần. Hai người đó đứng chung một chỗ đúng là quá đẹp đôi đi.”
Tần Tịch nhướng nhướng mày, chuyện hiển nhiên như thế, sao trước giờ cô lại nghĩ không nghĩ tới chứ?
Chẳng qua….
Cô quét quanh hội trường một vòng đầy hứng thú.
Cô nhớ rõ, hôm nay Lạc Phỉ cũng tới đó.
Cùng ngày kết thúc buổi biểu diễn âm nhạc, diễn đàn đại học A và web Tieba đều bùng nổ.
Mấy người Tần Tịch trở về ký túc xá, Âu Dương Nguyệt ôm điện thoại đọc những bình luận của sinh viên cho mọi người nghe: “Tôi thất tình rồi, nhưng tôi bị nam thần đánh bại, tôi chịu phục.”
“Tôi không nghĩ tới đàn anh Tạ lại thành đôi với đàn chị Tô Nhiễm. Chẳng qua cũng không khó chấp nhận lắm, dù sao bọn họ cũng rất đẹp đôi.”
“Hơn nữa còn rất ăn ý với nhau luôn. Rõ ràng là lúc đó Tô Nhiễm mới kêu đàn anh Tạ lên sân khấu, hai người có thể phối hợp ăn ý như vậy, hài hòa như thế, đúng là…… Đã lén lút tập luyện nhiều lần rồi nhỉ?”
M“Chỉ có mình tôi tò mò chuyện “anh đồng ý với em rồi”, “quà sinh nhật mà em muốn” là như thế nào sao?”
“Hả nói thế nghĩa là, tối nay là sinh nhật của Tô Nhiễm sao?”
“Ngày mai đó. Lầu trên à, ngày mai là sinh nhật của đàn chị Tô Nhiễm.”
“Tối nay mọi người trong đại học A đều thất tình rồi.”
Âu Dương Nguyệt đọc đến câu cuối cùng kia, cười không nổi: “Ai nói? Ít nhất là ký túc xá bọn mình đâu có ai đau lòng đâu. Nhưng mà thầy Tạ cũng rất kỳ cục đó.”
Cô ngước mắt nhìn về phía Tần Tịch: “Bảo bối Tiểu Tịch, cậu nghe được đúng không? Câu nói mà thầy Tạ nói trước lúc đi lên sân khấu, thầy ấy có ý gì nhỉ?”
“Ừ.” Tần Tịch nhẹ giọng đáp lại.
Lúc đi về ký túc xá tuy rằng hơi muộn nhưng cô vẫn cầm quyển sách lên chuẩn bị xem một lát rồi đi ngủ.
“Cậu nói xem, thầy ấy có ý gì chứ? Hơn nữa lúc trước còn nói không có quan hệ gì với đàn chị Tô Nhiễm mà.” Âu Dương Nguyệt nói nói rồi lại cười: “Là yêu đương bí mật, không muốn mọi người biết hả?”
“Vậy đàn chị cũng rất can đảm nha, đây là trực tiếp công khai yêu đương nhỉ?”
“Chắc là vậy đi.” Tần Tịch không phát biểu ý kiến, gật gật đầu.
Cô nghe hợp tấu đàn hạc và cello một tối, tiếc nuối duy nhất là không thấy Lạc Phỉ tới.
Nếu không cô làm người đứng xem bên ngoài, nhìn cuộc chiến của ba người đó, đúng là cách lấy độc trị độc hiệu quả mà.
“Bảo bối Tiểu Tịch, cậu không tò mò chút nào sao? Đàn anh Tạ Liên Thành yêu đương, còn có Tô Nhiễm nữa,….. nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, không biết bao nhiêu người sẽ phải khóc đó.” Âu Dương Nguyệt lại nói.
“Tò mò chứ.” Tần Tịch nhàn nhạt đáp, “Chẳng qua…..”
Cô còn chưa nói xong, di động vang lên rồi.
Tần Tịch ngó nhìn màn hình, vội vàng nhận: “Đàn anh Ngô ạ.”
Giọng nói khác hoàn toàn với kiểu mới vừa cũng tán gẫu với Âu Dương Nguyệt, trở lên cung kính lễ phép lại tràn đầy năng lượng.
“Được ạ được ạ.” Tần Tịch liên tục đồng ý.
Còn chưa kịp cúp máy đã đứng dậy bước nhanh ra khỏi ký túc xá, “Em ra ngay giờ đây ạ.”
Cô nói xong cất điện thoại đi, nói với mấy cô bạn thân: “Đàn anh Ngô bảo tớ đi đến phòng thí nghiệm. Đi nha.”
“Muộn thế này rồi?” Âu Dương Nguyệt không yên tâm: “Tớ đưa cậu qua đó.”
“Không sao đâu.” Tần Tịch xua xua tay với cô ấy.
Ngô Hi Ngạn chưa nói có chuyện gì, chỉ bảo cô lập tức đi qua đó.
Sự kiêu ngạo tùy hứng đó lại càng làm nổi bật vẻ ngoài ưu nhã của cô ấy, thêm vài phần độc đáo và mị lực dã tính.
Nhìn qua càng mê người hơn nữa.
“Tạ Liên Thành.” Tô Nhiễm mỉm cười nhướng mày, “Anh đã đồng ý rồi, đây là món quà sinh nhật mà em muốn.”
Cô ấy cười: “Đi lên đi.”
Trong mắt Tạ Liên Thành ánh lên một tia giận dữ.
Anh ta không có lên sân khấu ngay, ngược lại hơi nôn nóng quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
Cô gái nhỏ đang cười mỉm chi nhìn anh ta, trong mắt là vẻ trong trẻo lại sạch sẽ.
Trong mắt anh ta không thể nào tìm thấy một chút mất hứng hay là tức giận của cô.
Tạ Liên Thành nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Tôi đã từng hứa với Tô Nhiễm, nếu cô ấy thi đỗ đại học A, sẽ để cho cô ấy tự chọn một món quà sinh nhật.”
Anh ta nói rất nhanh, giọng nói cũng rất nhỏ.
Có lẽ trừ những người Tần Tịch, Âu Dương Nguyệt đang ngồi bên cạnh anh ta, sẽ không có người thứ ba nghe được những lời này.
Tạ Liên Thành nói xong, lại nhắm mắt lại.
Anh ta đứng lên, bước về phía sân khấu.
Tiếng ồn ào, nghị luận, kể từ lúc ánh đèn kia chiếu xuống, vẫn chưa từng dừng lại chỉ một giây.
Mãi đến khi anh ta đứng trên sân khấu, đứng cạnh Tô Nhiễm, những người trong hội trường mới yên tĩnh lại lần nữa.
Tần Tịch ngẩng đầu nhìn Tạ Liên Thành đang đứng sóng vai với Tô Nhiễm, sau khi nghe thấy tiếng mấy người bàn tán: “Đẹp trai quá đi, Tô Nhiễm cũng quá là xinh đẹp. Đúng là chỉ có nữ thần mới xứng với nam thần. Hai người đó đứng chung một chỗ đúng là quá đẹp đôi đi.”
Tần Tịch nhướng nhướng mày, chuyện hiển nhiên như thế, sao trước giờ cô lại nghĩ không nghĩ tới chứ?
Chẳng qua….
Cô quét quanh hội trường một vòng đầy hứng thú.
Cô nhớ rõ, hôm nay Lạc Phỉ cũng tới đó.
Cùng ngày kết thúc buổi biểu diễn âm nhạc, diễn đàn đại học A và web Tieba đều bùng nổ.
Mấy người Tần Tịch trở về ký túc xá, Âu Dương Nguyệt ôm điện thoại đọc những bình luận của sinh viên cho mọi người nghe: “Tôi thất tình rồi, nhưng tôi bị nam thần đánh bại, tôi chịu phục.”
“Tôi không nghĩ tới đàn anh Tạ lại thành đôi với đàn chị Tô Nhiễm. Chẳng qua cũng không khó chấp nhận lắm, dù sao bọn họ cũng rất đẹp đôi.”
“Hơn nữa còn rất ăn ý với nhau luôn. Rõ ràng là lúc đó Tô Nhiễm mới kêu đàn anh Tạ lên sân khấu, hai người có thể phối hợp ăn ý như vậy, hài hòa như thế, đúng là…… Đã lén lút tập luyện nhiều lần rồi nhỉ?”
M“Chỉ có mình tôi tò mò chuyện “anh đồng ý với em rồi”, “quà sinh nhật mà em muốn” là như thế nào sao?”
“Hả nói thế nghĩa là, tối nay là sinh nhật của Tô Nhiễm sao?”
“Ngày mai đó. Lầu trên à, ngày mai là sinh nhật của đàn chị Tô Nhiễm.”
“Tối nay mọi người trong đại học A đều thất tình rồi.”
Âu Dương Nguyệt đọc đến câu cuối cùng kia, cười không nổi: “Ai nói? Ít nhất là ký túc xá bọn mình đâu có ai đau lòng đâu. Nhưng mà thầy Tạ cũng rất kỳ cục đó.”
Cô ngước mắt nhìn về phía Tần Tịch: “Bảo bối Tiểu Tịch, cậu nghe được đúng không? Câu nói mà thầy Tạ nói trước lúc đi lên sân khấu, thầy ấy có ý gì nhỉ?”
“Ừ.” Tần Tịch nhẹ giọng đáp lại.
Lúc đi về ký túc xá tuy rằng hơi muộn nhưng cô vẫn cầm quyển sách lên chuẩn bị xem một lát rồi đi ngủ.
“Cậu nói xem, thầy ấy có ý gì chứ? Hơn nữa lúc trước còn nói không có quan hệ gì với đàn chị Tô Nhiễm mà.” Âu Dương Nguyệt nói nói rồi lại cười: “Là yêu đương bí mật, không muốn mọi người biết hả?”
“Vậy đàn chị cũng rất can đảm nha, đây là trực tiếp công khai yêu đương nhỉ?”
“Chắc là vậy đi.” Tần Tịch không phát biểu ý kiến, gật gật đầu.
Cô nghe hợp tấu đàn hạc và cello một tối, tiếc nuối duy nhất là không thấy Lạc Phỉ tới.
Nếu không cô làm người đứng xem bên ngoài, nhìn cuộc chiến của ba người đó, đúng là cách lấy độc trị độc hiệu quả mà.
“Bảo bối Tiểu Tịch, cậu không tò mò chút nào sao? Đàn anh Tạ Liên Thành yêu đương, còn có Tô Nhiễm nữa,….. nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, không biết bao nhiêu người sẽ phải khóc đó.” Âu Dương Nguyệt lại nói.
“Tò mò chứ.” Tần Tịch nhàn nhạt đáp, “Chẳng qua…..”
Cô còn chưa nói xong, di động vang lên rồi.
Tần Tịch ngó nhìn màn hình, vội vàng nhận: “Đàn anh Ngô ạ.”
Giọng nói khác hoàn toàn với kiểu mới vừa cũng tán gẫu với Âu Dương Nguyệt, trở lên cung kính lễ phép lại tràn đầy năng lượng.
“Được ạ được ạ.” Tần Tịch liên tục đồng ý.
Còn chưa kịp cúp máy đã đứng dậy bước nhanh ra khỏi ký túc xá, “Em ra ngay giờ đây ạ.”
Cô nói xong cất điện thoại đi, nói với mấy cô bạn thân: “Đàn anh Ngô bảo tớ đi đến phòng thí nghiệm. Đi nha.”
“Muộn thế này rồi?” Âu Dương Nguyệt không yên tâm: “Tớ đưa cậu qua đó.”
“Không sao đâu.” Tần Tịch xua xua tay với cô ấy.
Ngô Hi Ngạn chưa nói có chuyện gì, chỉ bảo cô lập tức đi qua đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.