Chương 85:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
“Hả?” Lương Thu Thu chần chờ nói: “Em có hẹn ăn tối với bạn trai rồi, em không đi đâu ạ.”
Cô ấy hơi không nỡ nhìn Tô Triệt.
Tần Tịch đứng bên cạnh nhìn không được cười.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, nhất là người có diện mạo với khí chất khiến người ta thoải mái như Tô Triệt, còn là loại hình đặc biệt.
Nhưng mà tình cảm của đàn chị với bạn trai rất sâu đậm.
“Tần Tịch, em đi với mấy đàn anh đi.” Lương Thu Thu quay đầu nói với cô: “Dù sao buổi tối cũng không có việc gì.”
“Em cũng không đi đâu ạ.” Tần Tịch lắc đầu.
Ánh mắt cô lướt qua Tô Triệt nhìn về phía đàn anh của mình: “Em thay đàn anh trực phòng thí nghiệm đi ạ.”
Tần Tịch dừng lại một chút, ra vẻ ngoan ngoãn: “Dù là trực ở đây cũng không có tác dụng gì lớn. Ít ra thì lúc có vấn đề gì xảy ra có thể gọi cho đàn anh ngay. Buổi sáng đàn anh có đưa em mấy tài liệu em còn chưa đọc. Đúng lúc có thể lợi dụng thời gian này xem qua.”
“Ai da, ngoan quá đi.” Lương Thu Thu duỗi tay xoa đầu Tần Tịch.
Mũ của cô còn chưa tháo xuống, rất nghe lời của Ngô Hi Ngạn, vén hết tóc vào trong mũ.
“Thảo nào đàn anh thương em thế, cả đàn chị đây cũng cảm thấy đàn em này đáng yêu chết mất thôi.” Lương Thu Thu lại nói lại xoa xoa đầu cô.
Ngô Hi Ngạn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm: “Cũng được.”
Anh không phải là không thể rời phòng thí nghiệm nửa khắc.
Bây giờ mọi chuyện đã dần đi vào quỹ đạo, cho dù anh có đi đâu mấy ngày cũng không sao.
Huống chi chỉ là ăn một bữa cơm thôi.
Ánh mắt Ngô Hi Ngạn lạnh nhạt liếc qua mặt Tần Tịch, mặt không cảm xúc: “Vất vả cho em rồi.”
“Như vậy sao….” Tô Triệt buông tay, “vậy hết cách rồi.”
Anh ta mỉm cười nhìn Tần Tịch, “Đành phải chờ hai bạn học lần sau có thời gian rảnh, lại mời hai bạn đi ăn cơm.”
“Các anh đi mau đi.” Tần Tịch vẫy tay với Tô Triệt và Ngô Hi Ngạn.
Cô và Lương Thu Thu nhìn theo bóng hai người đi xa.
Vóc dáng của Ngô Hi Ngạn và Tô Triệt đều cao, dáng người cũng đẹp.
Sống lưng thẳng tắp, chân dài miên man.
Ngô Hi Ngạn tự mình đi thay quần áo. Tần Tịch đã nhiều lần nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng, hiếm khi thấy anh mặc tây trang đi giày da, nhịn không được nhìn chằm chằm hồi lâu.
“Em gái? Em gái!” Lương Thu Thu kéo mũ trên đầu Tần Tịch xuống.
Sau đó cô ấy duỗi tay, quơ quơ trước mặt cô: “Hoàn hồn.”
Cô ấy vừa nói vừa kéo cánh tay Tần Tịch, kéo cô đến phòng nghỉ, trêu chọc cô: “Tiếc thế cơ à, sao không đi theo đi?”
“Cũng có tiếc gì đâu.” Tần Tịch nói: “Chỉ là chưa gặp qua dáng vẻ này của đàn anh bao giờ. Cái đẹp ý mà, ai mà chả không nhịn được nhìn lâu lâu thêm tí chứ.”
Cô cười cười với Lương Thu Thu: “Đàn chị không phải cũng giống thế sao, nhìn chằm chằm Tô Triệt khiến người ta cũng ngại đó thây.”
Lương Thu Thu cười he he nói: “Tô Triệt? Tô Triệt là ai? Hóa ra có quen biết à?”
Cô đã cởi áo blouse trắng ra, nhìn nhìn gương trong phòng nghỉ chỉnh trang lại đầu tóc: “Ôi tóc của tôi!”
Lương Thu Thu muốn tuyệt vọng luôn: “Hôm qua mới uốn xong, em nhìn xem này, sao có thể để người ta thấy được chứ?”
Tóc của cô bị mũ đè ép một ngày, giờ rối một nùi dính vào trán, có vài sợi còn cong cong queo queo.
Tần Tịch quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái.
Lúc mới gặp vào buổi sáng, mái tóc khí chất ngời ngời của đàn chị này giống như đã có từ mấy đời.
“Phụt….” Cô nhịn không được cười thành tiếng, sau đó nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Lương Thu Thu thì nhanh chóng kiềm chế lại: “Ừm… khụ khụ….”
Cô đi qua giúp cô ấy sửa sang lại mái tóc: “Chỗ này sửa lại chút chút, thật ra nhìn cũng được mà.”
“Được cái mốc-xì ấy!” Lương Thu Thu bĩu môi, học cách nói của Ngô Hi Ngạn: “Lương Thu Thu, nói em đó, nhét hết tóc mái vào, không được để một sợi rớt ra ngoài…… Aiz, chị nói á đàn em.”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Tần Tịch: “Em mới đến phòng thí nghiệm, sẽ bị vẻ ngoài đẹp trai của đàn anh Ngô mê hoặc tâm trí, cũng dễ hiểu thôi! Dù sao chúng ta cũng là người từng trải. Lúc trước cũng bị khuôn mặt kia của đối phương mê hoặc. Chỉ là cũng đã một tháng rồi, vẻ thu hút này của đàn anh Ngô cũng sớm bị anh ấy mài cho hết nhẵn rồi. Sao em vẫn còn chấp mê bất ngộ vậy?”
“Dan anh Ngô cũng khá tốt mà.” Tần Tịch nói: “Học thuật thì xuất sắc, làm người cũng công chính liêm minh, đối xử với đàn em cũng rất kiên nhẫn với chăm sóc nữa. Em cũng không có ý gì khác với anh ấy, chỉ hai điểm này thôi thì anh ấy có mài một vạn năm cũng không mòn được hình tượng của mình.”
“Được rồi, được rồi.” Lương Thu Thu bĩu bĩu môi, “Vậy thì em ở lại trông coi phòng thí nghiệm cẩn thận cho đàn anh Ngô đi.”
Cô ấy cào cào tóc mái của mình, tuyệt vọng nhìn vào gương liếc mắt một cái: “Chị đây đi hẹn hò.”
Lương Thu Thu nhịn không được rủa thầm: “Mong là đừng phải một lần cuối cùng!”
“Không đâu.” Tần Tịch cười: “Trong mắt anh Lục, chị có ra sao cũng là đẹp nhất.”
Rất nhanh Lương Thu Thu đã đi mất.
Chỉ còn mình Tần Tịch ở lại trong văn phòng của phòng thí nghiệm.
Khuôn viên đại học A, các nhà ăn cũng có có dịch vụ giao hàng tận nơi, Tần Tịch gọi bánh bao nhỏ với cháo, để người ta giao hàng qua đây.
Trong lúc chờ bữa tối giao tới, cô lấy mấy chương luận văn lúc sáng Ngô Hi Ngạn đưa cho cô ra, chăm chú xem.
Vì là tài liệu chuyên ngành nên cô đọc rất chậm.
Một chương ngắn ngủi chỉ có 8000 chữ hán, thỉnh thoảng còn có mấy thuật ngữ chuyên ngành mà cô chưa gặp qua bao giờ.
Tần Tịch vừa xem vừa phải tra tư liệu.
Hơn nửa tiếng trôi qua còn chưa xem hết một mục.
Cô đọc rất nghiêm túc, thì một hộp cơm được đựng trong túi nilon nhẹ nhàng được người ta đặt lên bàn.
“Cảm ơn.” Mắt Tần Tịch vẫn chăm chú nhìn vào tờ giấy mỏng trước mắt kia, thuận miệng nói: “Làm phiền rồi.”
Lúc đặt cơm đã trả tiền trước rồi, cô duỗi tay mở túi ra, lấy một hộp cháo trên cùng ra.
Trong văn phòng lại an tĩnh như trước.
Bạn học giao cơm tối đến cũng không quấy rầy cô, chắc là tự mình đi rồi.
Tần Tịch đặt luận văn sang một bên, mở nắp hộp cơm được đóng gói cẩn thận ra.
Cô ấy hơi không nỡ nhìn Tô Triệt.
Tần Tịch đứng bên cạnh nhìn không được cười.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, nhất là người có diện mạo với khí chất khiến người ta thoải mái như Tô Triệt, còn là loại hình đặc biệt.
Nhưng mà tình cảm của đàn chị với bạn trai rất sâu đậm.
“Tần Tịch, em đi với mấy đàn anh đi.” Lương Thu Thu quay đầu nói với cô: “Dù sao buổi tối cũng không có việc gì.”
“Em cũng không đi đâu ạ.” Tần Tịch lắc đầu.
Ánh mắt cô lướt qua Tô Triệt nhìn về phía đàn anh của mình: “Em thay đàn anh trực phòng thí nghiệm đi ạ.”
Tần Tịch dừng lại một chút, ra vẻ ngoan ngoãn: “Dù là trực ở đây cũng không có tác dụng gì lớn. Ít ra thì lúc có vấn đề gì xảy ra có thể gọi cho đàn anh ngay. Buổi sáng đàn anh có đưa em mấy tài liệu em còn chưa đọc. Đúng lúc có thể lợi dụng thời gian này xem qua.”
“Ai da, ngoan quá đi.” Lương Thu Thu duỗi tay xoa đầu Tần Tịch.
Mũ của cô còn chưa tháo xuống, rất nghe lời của Ngô Hi Ngạn, vén hết tóc vào trong mũ.
“Thảo nào đàn anh thương em thế, cả đàn chị đây cũng cảm thấy đàn em này đáng yêu chết mất thôi.” Lương Thu Thu lại nói lại xoa xoa đầu cô.
Ngô Hi Ngạn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm: “Cũng được.”
Anh không phải là không thể rời phòng thí nghiệm nửa khắc.
Bây giờ mọi chuyện đã dần đi vào quỹ đạo, cho dù anh có đi đâu mấy ngày cũng không sao.
Huống chi chỉ là ăn một bữa cơm thôi.
Ánh mắt Ngô Hi Ngạn lạnh nhạt liếc qua mặt Tần Tịch, mặt không cảm xúc: “Vất vả cho em rồi.”
“Như vậy sao….” Tô Triệt buông tay, “vậy hết cách rồi.”
Anh ta mỉm cười nhìn Tần Tịch, “Đành phải chờ hai bạn học lần sau có thời gian rảnh, lại mời hai bạn đi ăn cơm.”
“Các anh đi mau đi.” Tần Tịch vẫy tay với Tô Triệt và Ngô Hi Ngạn.
Cô và Lương Thu Thu nhìn theo bóng hai người đi xa.
Vóc dáng của Ngô Hi Ngạn và Tô Triệt đều cao, dáng người cũng đẹp.
Sống lưng thẳng tắp, chân dài miên man.
Ngô Hi Ngạn tự mình đi thay quần áo. Tần Tịch đã nhiều lần nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng, hiếm khi thấy anh mặc tây trang đi giày da, nhịn không được nhìn chằm chằm hồi lâu.
“Em gái? Em gái!” Lương Thu Thu kéo mũ trên đầu Tần Tịch xuống.
Sau đó cô ấy duỗi tay, quơ quơ trước mặt cô: “Hoàn hồn.”
Cô ấy vừa nói vừa kéo cánh tay Tần Tịch, kéo cô đến phòng nghỉ, trêu chọc cô: “Tiếc thế cơ à, sao không đi theo đi?”
“Cũng có tiếc gì đâu.” Tần Tịch nói: “Chỉ là chưa gặp qua dáng vẻ này của đàn anh bao giờ. Cái đẹp ý mà, ai mà chả không nhịn được nhìn lâu lâu thêm tí chứ.”
Cô cười cười với Lương Thu Thu: “Đàn chị không phải cũng giống thế sao, nhìn chằm chằm Tô Triệt khiến người ta cũng ngại đó thây.”
Lương Thu Thu cười he he nói: “Tô Triệt? Tô Triệt là ai? Hóa ra có quen biết à?”
Cô đã cởi áo blouse trắng ra, nhìn nhìn gương trong phòng nghỉ chỉnh trang lại đầu tóc: “Ôi tóc của tôi!”
Lương Thu Thu muốn tuyệt vọng luôn: “Hôm qua mới uốn xong, em nhìn xem này, sao có thể để người ta thấy được chứ?”
Tóc của cô bị mũ đè ép một ngày, giờ rối một nùi dính vào trán, có vài sợi còn cong cong queo queo.
Tần Tịch quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái.
Lúc mới gặp vào buổi sáng, mái tóc khí chất ngời ngời của đàn chị này giống như đã có từ mấy đời.
“Phụt….” Cô nhịn không được cười thành tiếng, sau đó nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Lương Thu Thu thì nhanh chóng kiềm chế lại: “Ừm… khụ khụ….”
Cô đi qua giúp cô ấy sửa sang lại mái tóc: “Chỗ này sửa lại chút chút, thật ra nhìn cũng được mà.”
“Được cái mốc-xì ấy!” Lương Thu Thu bĩu môi, học cách nói của Ngô Hi Ngạn: “Lương Thu Thu, nói em đó, nhét hết tóc mái vào, không được để một sợi rớt ra ngoài…… Aiz, chị nói á đàn em.”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Tần Tịch: “Em mới đến phòng thí nghiệm, sẽ bị vẻ ngoài đẹp trai của đàn anh Ngô mê hoặc tâm trí, cũng dễ hiểu thôi! Dù sao chúng ta cũng là người từng trải. Lúc trước cũng bị khuôn mặt kia của đối phương mê hoặc. Chỉ là cũng đã một tháng rồi, vẻ thu hút này của đàn anh Ngô cũng sớm bị anh ấy mài cho hết nhẵn rồi. Sao em vẫn còn chấp mê bất ngộ vậy?”
“Dan anh Ngô cũng khá tốt mà.” Tần Tịch nói: “Học thuật thì xuất sắc, làm người cũng công chính liêm minh, đối xử với đàn em cũng rất kiên nhẫn với chăm sóc nữa. Em cũng không có ý gì khác với anh ấy, chỉ hai điểm này thôi thì anh ấy có mài một vạn năm cũng không mòn được hình tượng của mình.”
“Được rồi, được rồi.” Lương Thu Thu bĩu bĩu môi, “Vậy thì em ở lại trông coi phòng thí nghiệm cẩn thận cho đàn anh Ngô đi.”
Cô ấy cào cào tóc mái của mình, tuyệt vọng nhìn vào gương liếc mắt một cái: “Chị đây đi hẹn hò.”
Lương Thu Thu nhịn không được rủa thầm: “Mong là đừng phải một lần cuối cùng!”
“Không đâu.” Tần Tịch cười: “Trong mắt anh Lục, chị có ra sao cũng là đẹp nhất.”
Rất nhanh Lương Thu Thu đã đi mất.
Chỉ còn mình Tần Tịch ở lại trong văn phòng của phòng thí nghiệm.
Khuôn viên đại học A, các nhà ăn cũng có có dịch vụ giao hàng tận nơi, Tần Tịch gọi bánh bao nhỏ với cháo, để người ta giao hàng qua đây.
Trong lúc chờ bữa tối giao tới, cô lấy mấy chương luận văn lúc sáng Ngô Hi Ngạn đưa cho cô ra, chăm chú xem.
Vì là tài liệu chuyên ngành nên cô đọc rất chậm.
Một chương ngắn ngủi chỉ có 8000 chữ hán, thỉnh thoảng còn có mấy thuật ngữ chuyên ngành mà cô chưa gặp qua bao giờ.
Tần Tịch vừa xem vừa phải tra tư liệu.
Hơn nửa tiếng trôi qua còn chưa xem hết một mục.
Cô đọc rất nghiêm túc, thì một hộp cơm được đựng trong túi nilon nhẹ nhàng được người ta đặt lên bàn.
“Cảm ơn.” Mắt Tần Tịch vẫn chăm chú nhìn vào tờ giấy mỏng trước mắt kia, thuận miệng nói: “Làm phiền rồi.”
Lúc đặt cơm đã trả tiền trước rồi, cô duỗi tay mở túi ra, lấy một hộp cháo trên cùng ra.
Trong văn phòng lại an tĩnh như trước.
Bạn học giao cơm tối đến cũng không quấy rầy cô, chắc là tự mình đi rồi.
Tần Tịch đặt luận văn sang một bên, mở nắp hộp cơm được đóng gói cẩn thận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.