Chương 95:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Im hơi lặng tiếng thở dài một hơi, anh ta cầm lấy tờ giấy đó nhìn mấy lần. “Vấn đề nhiều quá.”
“Vâng ạ.” Khó lắm mới thấy Tần Tịch hơi xấu hổ, “Làm phiền thầy ạ.”
Suy nghĩ của Tạ Liên Thành xém tí nữa lại bay cao bay xa. Từ lúc gặp lại cho đến giờ, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt không phải là xa cách lễ phép trước mặt mình.
“Bây giờ đang giờ học, chốc lát cũng nói không xong.” Anh ta cầm tờ giấy cất đi, “Tan học rồi các em không có tiết, em ở lại một lát, tôi giảng cho em.”
Tần Tịch chỉ do dự vài giây, lập tức gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ.”
Mặt Tạ Liên Thành không cảm xúc đứng lên.
Anh ta chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “Tần Tịch, khoảng thời gian này tôi bận chuyện công ty, hôm đó ở nhà Âu Dương Nguyệt, tôi….”
“Thưa thầy.” Tần Tịch đột nhiên ngắt lời anh ta, nhắc nhở: “Bên kia có bạn học giơ tay ạ.”
Cô cười cười với Tạ Liên Thành: “Thầy qua đó xem sao đi ạ.”
Cô nói xong, lực chú ý lại quay hết về phía máy tính, tiếp tục chăm chú luyện tập thao tác, xử lý số liệu của cô.
Sau khi Tạ Liên Thành đã đi xa, Đường Lăng thò đầu qua cùng nhìn vào màn hình với cô.
“Lát nữa tớ ở lại nghe cùng cậu.” Cô ấy nhìn một hồi, nói: “Có vài vấn đề, tớ cũng muốn hỏi thầy Tạ.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Kết quả là, sau tiết thứ tư, khi các bạn học khác đã đi khỏi phòng học hết rồi.
Tần Tịch, Đường Lăng, còn có Âu Dương Nguyệt bốn người ngồi một dãy bàn đầu tiên, ngửa đầu, chờ Tạ Liên Thành giải đáp thắc mắc.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Liên Thành thực sự rất bận.
Bận đến mức chính anh ta cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tên Lạc Phỉ kia không biết ăn nhầm phải cái gì, đột nhiên lại công kích công ty anh ta và tập đoàn Tạ thị.
Cũng không nói là quá mức quá đáng.
Nói ngắn gọn là, chỉ là hạng mục mà Tạ thị hoặc là công ty Tạ Liên Thành tham gia đấu thầu hay khởi xướng.
Lạc Phỉ nhất định phải chặn ngang một chân.
Tập đoàn Lạc thị điên cuồng mở rộng, ý đồ chiếm lĩnh thị phần lĩnh vực Ta gia kinh doanh quá mức rõ ràng.
Tạ Liên Thành ngoài việc phải xử lý chuyện công ty của mình, còn bị Tạ lão gia tử gấp gáp gọi về, bắt đầu tiếp nhận một phần việc trong gia tộc.
Trong khoảng thời gian này anh ta bận đến mức chân không chạm đất.
Trừ mỗi tuần buổi chiều ngày thứ ba lên lớp dạy học cho lớp của Tần Tịch, thời gian còn lại hầu hết như nhau, bận rộn chuyện công ty và tập đoàn Tạ thị.
Thực ra anh ta không quá mức hiểu rõ ý nghĩ của Lạc Phỉ.
Ở tầm tuổi này có thể dùng thủ đoạn mà người thường không thể nghĩ tới cường ngạnh tiếp nhận Lạc thị, hơn nữa còn diệt trừ hết những người gây bất lợi cho anh ta trong tập đoàn Lạc thị.
Anh ta rõ ràng có thể làm từng bước, từ từ đưa Lạc thị phát triển.
Dù sao thì Tạ gia, nói thật ra cũng không tính là đối thủ cạnh tranh của Lạc thị.
Lĩnh vực hai nhà kinh doanh ít khi trùng nhau, rõ ràng là có thể chung sống hòa bình.
Công ty của Tạ Liên Thành cũng thế, thực tế không có va chạm gì đến những công ty Lạc thị sở hữu, đến đối thủ cạnh tranh cũng không phải.
Đối phương ngang nhiên tuyên chiến, đánh cho Tạ Liên Thành với Tạ gia trở tay không kịp.
Bọn họ vội vàng ứng phó, khoảng thời gian này Tạ Liên Thành bận đến mức thường chỉ ngủ có một hai tiếng.
Anh ta nào có thời gian mà đi quan tâm đến những chuyện của đại học A, ngay cả nửa ngày đi dạy này cũng phải dùng cả đêm tăng ca đổi lấy mới được.
Anh ta duỗi tay xoa xoa đầu mày, kéo suy nghĩ đang bay xa về.
Chấn chỉnh tinh thần, nhìn tờ giấy Tần Tịch viết tay kia.
Rõ ràng là cô gái nhỏ mà chữ viết lại tiêu sái sắc bén như lưỡi dao.
Trong lòng Tạ Liên Thành có gì đó quen thuộc lóe lên trong chớp mắt.
Anh ta không phải chưa từng bận rộn như vậy.
Công ty do chính tay anh ta thành lập sẽ không dừng lại ở đó, trong tương lai sẽ còn tỏa sáng rực rỡ trong ngành, trở thành biểu tượng tiêu biểu của thời đại.
Trong quá trình phát triển đó, cũng sẽ có một khoảng thời gian bận rộn tối tăm mặt mày như này.
Chỉ là khi đó, đã có người đến bên cạnh anh ta.
Trong khoảng thời gian mà anh ta cần nhất, anh ta khó khăn nhất, giống như nước chảy đá mòn, im lặng ở lại bên người anh ta không rời không bỏ.
Không ngoa khi nói rằng, thực sự là đã cùng anh ta đi qua vô số đêm dài bất tận.
Cũng cùng anh ta đi qua giai đoạn tăm tối nhất của công ty.
Tạ Liên Thành nhịn không được lại xoa bóp đầu mày.
Anh ta ngước mắt nhìn về phía Tần Tịch đang ngồi ở kia.
Đôi mắt của cô gái nhỏ trong veo dịu dàng, lại sẽ không vì những nguyên nhân ngoài việc học mà dừng lại trên người anh ta.
Tạ- công cụ giải đề- Liên Thành khẽ thở dài, cầm lấy bút mở miệng nói: “Mấy số liệu đó của các em, xử lý theo cách này có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Vâng ạ.” Khó lắm mới thấy Tần Tịch hơi xấu hổ, “Làm phiền thầy ạ.”
Suy nghĩ của Tạ Liên Thành xém tí nữa lại bay cao bay xa. Từ lúc gặp lại cho đến giờ, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt không phải là xa cách lễ phép trước mặt mình.
“Bây giờ đang giờ học, chốc lát cũng nói không xong.” Anh ta cầm tờ giấy cất đi, “Tan học rồi các em không có tiết, em ở lại một lát, tôi giảng cho em.”
Tần Tịch chỉ do dự vài giây, lập tức gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ.”
Mặt Tạ Liên Thành không cảm xúc đứng lên.
Anh ta chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “Tần Tịch, khoảng thời gian này tôi bận chuyện công ty, hôm đó ở nhà Âu Dương Nguyệt, tôi….”
“Thưa thầy.” Tần Tịch đột nhiên ngắt lời anh ta, nhắc nhở: “Bên kia có bạn học giơ tay ạ.”
Cô cười cười với Tạ Liên Thành: “Thầy qua đó xem sao đi ạ.”
Cô nói xong, lực chú ý lại quay hết về phía máy tính, tiếp tục chăm chú luyện tập thao tác, xử lý số liệu của cô.
Sau khi Tạ Liên Thành đã đi xa, Đường Lăng thò đầu qua cùng nhìn vào màn hình với cô.
“Lát nữa tớ ở lại nghe cùng cậu.” Cô ấy nhìn một hồi, nói: “Có vài vấn đề, tớ cũng muốn hỏi thầy Tạ.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Kết quả là, sau tiết thứ tư, khi các bạn học khác đã đi khỏi phòng học hết rồi.
Tần Tịch, Đường Lăng, còn có Âu Dương Nguyệt bốn người ngồi một dãy bàn đầu tiên, ngửa đầu, chờ Tạ Liên Thành giải đáp thắc mắc.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Liên Thành thực sự rất bận.
Bận đến mức chính anh ta cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tên Lạc Phỉ kia không biết ăn nhầm phải cái gì, đột nhiên lại công kích công ty anh ta và tập đoàn Tạ thị.
Cũng không nói là quá mức quá đáng.
Nói ngắn gọn là, chỉ là hạng mục mà Tạ thị hoặc là công ty Tạ Liên Thành tham gia đấu thầu hay khởi xướng.
Lạc Phỉ nhất định phải chặn ngang một chân.
Tập đoàn Lạc thị điên cuồng mở rộng, ý đồ chiếm lĩnh thị phần lĩnh vực Ta gia kinh doanh quá mức rõ ràng.
Tạ Liên Thành ngoài việc phải xử lý chuyện công ty của mình, còn bị Tạ lão gia tử gấp gáp gọi về, bắt đầu tiếp nhận một phần việc trong gia tộc.
Trong khoảng thời gian này anh ta bận đến mức chân không chạm đất.
Trừ mỗi tuần buổi chiều ngày thứ ba lên lớp dạy học cho lớp của Tần Tịch, thời gian còn lại hầu hết như nhau, bận rộn chuyện công ty và tập đoàn Tạ thị.
Thực ra anh ta không quá mức hiểu rõ ý nghĩ của Lạc Phỉ.
Ở tầm tuổi này có thể dùng thủ đoạn mà người thường không thể nghĩ tới cường ngạnh tiếp nhận Lạc thị, hơn nữa còn diệt trừ hết những người gây bất lợi cho anh ta trong tập đoàn Lạc thị.
Anh ta rõ ràng có thể làm từng bước, từ từ đưa Lạc thị phát triển.
Dù sao thì Tạ gia, nói thật ra cũng không tính là đối thủ cạnh tranh của Lạc thị.
Lĩnh vực hai nhà kinh doanh ít khi trùng nhau, rõ ràng là có thể chung sống hòa bình.
Công ty của Tạ Liên Thành cũng thế, thực tế không có va chạm gì đến những công ty Lạc thị sở hữu, đến đối thủ cạnh tranh cũng không phải.
Đối phương ngang nhiên tuyên chiến, đánh cho Tạ Liên Thành với Tạ gia trở tay không kịp.
Bọn họ vội vàng ứng phó, khoảng thời gian này Tạ Liên Thành bận đến mức thường chỉ ngủ có một hai tiếng.
Anh ta nào có thời gian mà đi quan tâm đến những chuyện của đại học A, ngay cả nửa ngày đi dạy này cũng phải dùng cả đêm tăng ca đổi lấy mới được.
Anh ta duỗi tay xoa xoa đầu mày, kéo suy nghĩ đang bay xa về.
Chấn chỉnh tinh thần, nhìn tờ giấy Tần Tịch viết tay kia.
Rõ ràng là cô gái nhỏ mà chữ viết lại tiêu sái sắc bén như lưỡi dao.
Trong lòng Tạ Liên Thành có gì đó quen thuộc lóe lên trong chớp mắt.
Anh ta không phải chưa từng bận rộn như vậy.
Công ty do chính tay anh ta thành lập sẽ không dừng lại ở đó, trong tương lai sẽ còn tỏa sáng rực rỡ trong ngành, trở thành biểu tượng tiêu biểu của thời đại.
Trong quá trình phát triển đó, cũng sẽ có một khoảng thời gian bận rộn tối tăm mặt mày như này.
Chỉ là khi đó, đã có người đến bên cạnh anh ta.
Trong khoảng thời gian mà anh ta cần nhất, anh ta khó khăn nhất, giống như nước chảy đá mòn, im lặng ở lại bên người anh ta không rời không bỏ.
Không ngoa khi nói rằng, thực sự là đã cùng anh ta đi qua vô số đêm dài bất tận.
Cũng cùng anh ta đi qua giai đoạn tăm tối nhất của công ty.
Tạ Liên Thành nhịn không được lại xoa bóp đầu mày.
Anh ta ngước mắt nhìn về phía Tần Tịch đang ngồi ở kia.
Đôi mắt của cô gái nhỏ trong veo dịu dàng, lại sẽ không vì những nguyên nhân ngoài việc học mà dừng lại trên người anh ta.
Tạ- công cụ giải đề- Liên Thành khẽ thở dài, cầm lấy bút mở miệng nói: “Mấy số liệu đó của các em, xử lý theo cách này có lẽ sẽ tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.