Chương 98:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tạ Liên Thành bỗng nhiên đứng lên, nhìn bóng dáng đĩnh đạc của Lạc Phỉ.
Đối phương cũng không thấp hơn anh ta.
Cũng tuổi trẻ đẹp trai, thủ đoạn mạnh mẽ.
Khác hoàn toàn với người có xuất thân thế gia, từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục cho tinh anh như anh ta.
Lạc Phỉ đã quen với việc dùng kiếm chém ngang xương, dưới một góc độ nào đó, nếu so sánh với Tạ Liên Thành, Lạc Phỉ càng thêm có gan làm loạn hơn.
Nếu đàm phán hòa bình bị đánh vỡ.
Tạ Liên Thành cũng không sợ hắn.
“Tạ gia chúng tôi cũng không sợ Lạc thị.” Anh ta nói từng chữ chậm rãi: “Chỉ là không muốn làm ra những chuyện trai sò cắn nhau ngư ông đắc lợi thôi.”
Anh ta nhìn bóng dáng Lạc Phỉ, miễn cưỡng đè xuống lửa giận sắp sửa phun trào: “Tại sao không thể chung sống hòa bình, để hai nhà có thể đạt được lợi ích phát triển nhất?”
“À.” Lạc Phỉ cười nhẹ ra tiếng: “Bởi vì, tôi không muốn.”
Hắn nói rồi mở cửa, đi ra khỏi phòng luôn.
Tạ Liên Thành bị hắn chọc tức nửa ngày không nói thành câu.
Kiểu người chơi bài không theo quy tắc, chỉ dựa vào vui giận của bản thân, thích làm gì thì làm này.
Thật là anh ta không có biện pháp nào đối phó.
Cái anh ta suy xét đến là lợi ích gia tộc.
Lạc Phỉ thì ngon rồi, chỉ cần hắn vui là được.
Tạ Liên Thành thở sâu, nhíu mày dựa vào ghế sô pha.
Anh ta đúng là không sợ Lạc thị.
Chẳng qua bây giờ bị đối phương làm cho trở tay không kịp, nhưng mà nội bộ Tạ gia bên kia.
Nếu mà cạnh tranh toàn diện, Lạc Phỉ cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Nhưng chính là không cam lòng.
Cứ đấu với người điên đó, cuối cùng lại làm lợi cho người khác.
Còn có……
Tạ Liên Thành không hiểu nổi.
Câu nói kia của Lạc Phỉ, tột cùng là có ý từ gì?
Anh ta đúng là không có manh mối gì cả.
Anh ta đang nghĩ đến xuất thần, di động lại vang lên.
Liếc nhìn màn hình di động, Tạ Liên Thành lại bóp đầu mày, mệt mỏi nhận điện thoại: “Tô Nhiễm.”
Anh ta nhỏ giọng hỏi một tiếng: “Chuyện gì?”
“Tạ Liên Thành” giọng nói Tô Nhiễm như chuông hạc vang lên trong di động, “Em thấy xe anh đậu trong gara của Vân đỉnh, anh đang trên lầu à?”
“Ừ.” Tạ Liên Thành nhẹ giọng đáp.
“Làm sao vậy?” Tô Nhiễm có chút lo lắng hỏi: “Xảy chuyện gì sao?”
Cô ấy nói: “Anh ở phòng nào? Em tới rồi.”
Tô Nhiễm tới rất nhanh.
Lúc cô ấy bước vào, trên người mặc một chiếc váy lụa màu tím nhạt hằng yêu thích, lại khoác thêm áo khoác nhỏ bên ngoài, đeo thêm túi xách màu bạc sáng lấp lánh.
Tạ Liên Thành vẫn giữ tư thế ngồi mới rồi không nhúc nhích.
“Tạ Liên Thành.” Cô ấy ngồi xuống đối diện anh ta, có chút lo lắng nhìn anh ta, “Gần đây có phải anh rất bận không?”
“Ừ.” Tạ Liên Thành đáp lại.
“Là chuyện công ty ạ?” Tô Nhiễm hỏi: “Em nghe anh trai em nói qua hai lần, gần đây Tạ thị với công ty của anh, có phải gặp nhiều phiền phức không.”
Tạ Liên Thành không có trả lời.
Tô Nhiễm tiếp tục nói thêm: “Nghe anh trai nói….”
Cô nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới: “Là Lạc thị, phải không?”
“Ừ.”
“Tạ Liên Thành….” Hình như Tô Nhiễm có chút do dự.
Cô ấy ngước mắt nhìn Tạ Liên Thành.
Người đàn ông trước nay luôn tự phụ anh tuấn, lúc này sắc mặt tái nhợt ngồi dựa vào ghế sô pha.
Giống như cho dù cô đến, cùng không thể làm cho Tạ Liên Thành vui vẻ trở lại.
“Nếu không có chuyện gì, anh về công ty đây.” Tạ Liên Thành nói rồi đứng lên.
“Tạ Liên Thành.” Lúc anh ta đi qua người Tô Nhiễm, đối phương đột nhiên nắm lấy tay anh ta.
Ngón tay mềm mại của thiếu nữ mang theo sự ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh ta.
Cơ thể Tạ Liên Thành có vẻ cứng lại.
Anh ta nhắm mắt lại, chậm rãi rút tay mình về.
“Tô Nhiễm.” Anh ta không quay đầu lại, “Lần trước anh đã nói rõ ràng rồi. Em sẽ gặp được người tốt hơn anh, người mà không mang tội trên lưng, cũng không áy náy với người khác, toàn tâm toàn ý đối tốt với em. Mà anh….”
Dường như anh ta cười khẽ một tiếng, cười đến mức châm chọc: “Là không thể nào.”
“Em không hiểu!” Tô Nhiễm đứng phắt lên, “Tại sao đột nhiên biến thành thế này?”?
Bình thường cô ấy ưu nhã thoát tục như tiên, xưa giờ luôn được người lớn với bạn bè xem như tiểu tiên nữ mà đối xử.
Thực ra lúc lớn mật lên, sẽ khiến nhiều người không tưởng tượng được.
Cô ấy đi nhanh đến trước mặt Tạ Liên Thành, mở to đôi mắt đẹp trừng anh ta: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhiễm cắn môi dưới, mắt cũng đỏ hồng: “Chịu tội gì? Áy náy gì?”
Cô ấy nhìn thẳng Tạ Liên Thành, không hề khách sáo hỏi thẳng: “Anh biết em ghét nhất là cách nói chuyện không rõ ràng này. Tạ Liên Thành, hôm nay anh phải nói cho rõ với em. Anh nói đi.”
Cô ấy lớn tiếng nói: “Anh làm ai có thai con của anh rồi hả? Hay là làm sao?”
Tạ Liên Thành cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
“Hừ.” Tô Nhiễm đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.
Cô nắm lấy túi xách của mình: “Tạ Liên Thành, có muốn biết tại sao Lạc thị đột nhiên giống như nổi điên nhắm vào Tạ gia, nhắm vào anh không?”
Hai mắt Tạ Liên Thành bỗng nhiên nheo lại, không dám tin nhìn Tô Nhiễm.
“Tổng giám đốc được tín nhiệm của tập đoàn Lạc thị… Lạc Phỉ.” Tô Nhiễm nhìn Tạ Liên Thành, chậm rãi nói: “Anh ta thích em.”
Đối phương cũng không thấp hơn anh ta.
Cũng tuổi trẻ đẹp trai, thủ đoạn mạnh mẽ.
Khác hoàn toàn với người có xuất thân thế gia, từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục cho tinh anh như anh ta.
Lạc Phỉ đã quen với việc dùng kiếm chém ngang xương, dưới một góc độ nào đó, nếu so sánh với Tạ Liên Thành, Lạc Phỉ càng thêm có gan làm loạn hơn.
Nếu đàm phán hòa bình bị đánh vỡ.
Tạ Liên Thành cũng không sợ hắn.
“Tạ gia chúng tôi cũng không sợ Lạc thị.” Anh ta nói từng chữ chậm rãi: “Chỉ là không muốn làm ra những chuyện trai sò cắn nhau ngư ông đắc lợi thôi.”
Anh ta nhìn bóng dáng Lạc Phỉ, miễn cưỡng đè xuống lửa giận sắp sửa phun trào: “Tại sao không thể chung sống hòa bình, để hai nhà có thể đạt được lợi ích phát triển nhất?”
“À.” Lạc Phỉ cười nhẹ ra tiếng: “Bởi vì, tôi không muốn.”
Hắn nói rồi mở cửa, đi ra khỏi phòng luôn.
Tạ Liên Thành bị hắn chọc tức nửa ngày không nói thành câu.
Kiểu người chơi bài không theo quy tắc, chỉ dựa vào vui giận của bản thân, thích làm gì thì làm này.
Thật là anh ta không có biện pháp nào đối phó.
Cái anh ta suy xét đến là lợi ích gia tộc.
Lạc Phỉ thì ngon rồi, chỉ cần hắn vui là được.
Tạ Liên Thành thở sâu, nhíu mày dựa vào ghế sô pha.
Anh ta đúng là không sợ Lạc thị.
Chẳng qua bây giờ bị đối phương làm cho trở tay không kịp, nhưng mà nội bộ Tạ gia bên kia.
Nếu mà cạnh tranh toàn diện, Lạc Phỉ cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Nhưng chính là không cam lòng.
Cứ đấu với người điên đó, cuối cùng lại làm lợi cho người khác.
Còn có……
Tạ Liên Thành không hiểu nổi.
Câu nói kia của Lạc Phỉ, tột cùng là có ý từ gì?
Anh ta đúng là không có manh mối gì cả.
Anh ta đang nghĩ đến xuất thần, di động lại vang lên.
Liếc nhìn màn hình di động, Tạ Liên Thành lại bóp đầu mày, mệt mỏi nhận điện thoại: “Tô Nhiễm.”
Anh ta nhỏ giọng hỏi một tiếng: “Chuyện gì?”
“Tạ Liên Thành” giọng nói Tô Nhiễm như chuông hạc vang lên trong di động, “Em thấy xe anh đậu trong gara của Vân đỉnh, anh đang trên lầu à?”
“Ừ.” Tạ Liên Thành nhẹ giọng đáp.
“Làm sao vậy?” Tô Nhiễm có chút lo lắng hỏi: “Xảy chuyện gì sao?”
Cô ấy nói: “Anh ở phòng nào? Em tới rồi.”
Tô Nhiễm tới rất nhanh.
Lúc cô ấy bước vào, trên người mặc một chiếc váy lụa màu tím nhạt hằng yêu thích, lại khoác thêm áo khoác nhỏ bên ngoài, đeo thêm túi xách màu bạc sáng lấp lánh.
Tạ Liên Thành vẫn giữ tư thế ngồi mới rồi không nhúc nhích.
“Tạ Liên Thành.” Cô ấy ngồi xuống đối diện anh ta, có chút lo lắng nhìn anh ta, “Gần đây có phải anh rất bận không?”
“Ừ.” Tạ Liên Thành đáp lại.
“Là chuyện công ty ạ?” Tô Nhiễm hỏi: “Em nghe anh trai em nói qua hai lần, gần đây Tạ thị với công ty của anh, có phải gặp nhiều phiền phức không.”
Tạ Liên Thành không có trả lời.
Tô Nhiễm tiếp tục nói thêm: “Nghe anh trai nói….”
Cô nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới: “Là Lạc thị, phải không?”
“Ừ.”
“Tạ Liên Thành….” Hình như Tô Nhiễm có chút do dự.
Cô ấy ngước mắt nhìn Tạ Liên Thành.
Người đàn ông trước nay luôn tự phụ anh tuấn, lúc này sắc mặt tái nhợt ngồi dựa vào ghế sô pha.
Giống như cho dù cô đến, cùng không thể làm cho Tạ Liên Thành vui vẻ trở lại.
“Nếu không có chuyện gì, anh về công ty đây.” Tạ Liên Thành nói rồi đứng lên.
“Tạ Liên Thành.” Lúc anh ta đi qua người Tô Nhiễm, đối phương đột nhiên nắm lấy tay anh ta.
Ngón tay mềm mại của thiếu nữ mang theo sự ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh ta.
Cơ thể Tạ Liên Thành có vẻ cứng lại.
Anh ta nhắm mắt lại, chậm rãi rút tay mình về.
“Tô Nhiễm.” Anh ta không quay đầu lại, “Lần trước anh đã nói rõ ràng rồi. Em sẽ gặp được người tốt hơn anh, người mà không mang tội trên lưng, cũng không áy náy với người khác, toàn tâm toàn ý đối tốt với em. Mà anh….”
Dường như anh ta cười khẽ một tiếng, cười đến mức châm chọc: “Là không thể nào.”
“Em không hiểu!” Tô Nhiễm đứng phắt lên, “Tại sao đột nhiên biến thành thế này?”?
Bình thường cô ấy ưu nhã thoát tục như tiên, xưa giờ luôn được người lớn với bạn bè xem như tiểu tiên nữ mà đối xử.
Thực ra lúc lớn mật lên, sẽ khiến nhiều người không tưởng tượng được.
Cô ấy đi nhanh đến trước mặt Tạ Liên Thành, mở to đôi mắt đẹp trừng anh ta: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhiễm cắn môi dưới, mắt cũng đỏ hồng: “Chịu tội gì? Áy náy gì?”
Cô ấy nhìn thẳng Tạ Liên Thành, không hề khách sáo hỏi thẳng: “Anh biết em ghét nhất là cách nói chuyện không rõ ràng này. Tạ Liên Thành, hôm nay anh phải nói cho rõ với em. Anh nói đi.”
Cô ấy lớn tiếng nói: “Anh làm ai có thai con của anh rồi hả? Hay là làm sao?”
Tạ Liên Thành cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
“Hừ.” Tô Nhiễm đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.
Cô nắm lấy túi xách của mình: “Tạ Liên Thành, có muốn biết tại sao Lạc thị đột nhiên giống như nổi điên nhắm vào Tạ gia, nhắm vào anh không?”
Hai mắt Tạ Liên Thành bỗng nhiên nheo lại, không dám tin nhìn Tô Nhiễm.
“Tổng giám đốc được tín nhiệm của tập đoàn Lạc thị… Lạc Phỉ.” Tô Nhiễm nhìn Tạ Liên Thành, chậm rãi nói: “Anh ta thích em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.