Nữ Chính Muốn Làm Nữ Phụ ( Hệ Liệt 5)
Chương 11: Nhạc Lưu Quang
Ma nữ mary
06/02/2021
Nhớ lại quá khứ!
Ghen tập 1:
Một tiếng hét như sư tử Hà Đông:
“Nhạc Lưu Quanggggggggg, anh đang cầm tay ai thế?”
Anh giật mình vội bỏ tay của cô gái ra:
“Đâu có đâu. Gương mặt vô tội.”
Tôi quay lưng bỏ đi. Anh chạy theo:
“Cô ta té, anh chỉ đỡ thôi mà.”
Gương mặt ngây thơ vô số tội.
Một cái đuôi bám theo. Anh năn nỉ:
“Thật mà, tin anh đi.”
Tôi vẫn ngó lơ:
“Tôi không biết anh, anh đi ra đi.”
Cái đuôi vẫn đi theo:
“Lần sau, anh thề thấy ai té cũng không đỡ.”
* * *
Ghen tập 2:
Tại hồ bơi ngoài trời:
Em ấy đằng đằng sát khí:
“Em sao thế?”
“Anh mới vừa ôm ai?”
“Anh không biết cô ta nha.”
Gương mặt anh ta đắc ý.
“Được, anh giỏi lắm.”
Tôi nhấc điện thoại lên:
“Alo, tối nay đi chơi không anh? Hôm trước anh mời em đi chơi mà em bận quá! Xin lỗi anh nha. Giờ em rảnh rồi nè! Mình đi chơi nha.”
Ai kia đang tức ói máu.
Tôi tắt điện thoại, chiến thắng chào anh đi.
“Em ơi, cô ta không biết bơi. Anh chỉ dạy cô ta bơi thôi! Em ơiiiiiiii.. đừng đi mà.”
* * *
Ghen tập 3:
Nhìn tấm hình cô bạn thân vừa đưa. Tôi chỉ muốn cầm dao chém hắn:
“Anh có ba phút giải thích!”
Anh đưa tay lên trời thề thốt:
“Anh thề với trời. Cô ấy chỉ là bạn cũ cùng lớp.”
Tôi chỉ tiếp tấm thứ hai:
“Còn cô này nữa!”
Anh cười tươi như hoa:
“Người này thích anh họ của em nha. Không phải thích anh nha.”
Thằng anh họ của em xông ra:
“Oan quá nha, rõ ràng nó nói với tao nói thích mày nha.”
“Giỏi cho anh Nhạc Lưu Quang, từ nay tôi không bao giờ tin một lời nào của anh nói nữa. Anh đi chết đi.”
“Anh thề với trời, nếu anh nói dối, em ra đường xe tông chết.”
“Tại sao anh nói dối mà tôi ra đường xe tông chết? Anh ăn gì mà khôn dữ vậy hả?”
“Anh sợ anh chết nhiều người chết theo. Haha.”
Dao bay đến.
“Anh im đi.”
* * *
Hôm đó, anh và tôi cãi nhau. Tôi giận đỗ bỏ đi. Tôi không tập trung nhìn đường. Dù có một chiếc xe đang lao tới. Tôi chỉ thấy ánh sáng của đèn xe chiếu thẳng vào mắt mình:
“Chẳng lẽ, tôi phải chết lần hai sao trời?”
Một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi, theo quán tính anh và tôi lăn lộn dưới lề đường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
“Xém tí là chết rồi.”
Anh giận dữ hét lên:
“Em điên rồi sao? Qua đường phải nhìn đường chứ!”
Lần đầu tiên, tôi thấy anh tức giận như thế. Tôi vừa vui vừa buồn. Nếu trước đây cũng có anh thì tôi đâu phải chết.
Nước mắt tôi ướt khoé mi. Nhỏ giọt trên chiếc áo đã xây xát của anh.
Anh ôm tôi vào lòng:
“Không sao? Ổn rồi. Anh không có la em nha. Là lỗi tại anh. Tất cả tại anh. Em đừng có khóc nữa. Anh muốn khóc theo rồi.”
Anh nhìn thấy em qua đường. Em đi như người vô hồn. Ngay cả xe đang tới gần em cũng không biết. Nhịp tim anh như ngừng đập. Anh biết nếu mất em lần nữa. Anh cũng không thể sống nổi. Tim anh đau đớn.
Anh lao nhanh đến.
Anh yêu em! Đừng bỏ anh lại thế gian này. Anh cũng cô đơn lắm.
Khi nhìn thấy em còn đang thở nhẹ trong lòng anh, anh nghĩ ông trời thật vẫn còn thương yêu anh lắm. Em vốn hay mít ướt. Nhưng chưa bao giờ, em ngồi giữa lề đường khóc thảm thương như thế.
Có một lần anh hỏi:
“Tại sao em muốn khóc lại không chịu khóc? Khóc ra cho thoải mái đi.”
Em bảo:
“Em sợ mất hình tượng đẹp nha.”
Anh thật không hiểu được em. Người khác có thể vô tư khóc. Chỉ có em, đêm về ôm gối khóc thầm.
Anh chỉ muốn ôm em mãi thôi. Không muốn em rời xa anh một tí nào hết.
Em nhìn thấy áo anh dính máu. Máu ngày càng lan rộng ra. Các vết thương xây xát bắt đầu chảy máu. Anh không nghe thấy tiếng em khóc nữa. Anh ngước lên thấy đôi mắt đỏ hoe của em đang mở to. Anh biết anh rất sợ máu. Em từng bảo:
“Em thấy máu là xỉu.”
Em không nói tiếng nào hết. Như một khúc gỗ bất động.
Anh không hề rên rỉ hay nói:
“Anh rất đau.”
Anh cố gắng cười. Bởi anh biết em sẽ lo lắng lắm.
Anh bảo:
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Da thịt anh dày lắm. Chút vết thương này có là gì.”
“Em đưa anh đi bệnh viện.”
“Không cần đâu, anh về nhà băng bó là được rồi.”
Em nắm lấy tay của anh kéo anh đi về đến nhà em. Bởi em là cô gái rất vụng về và hậu đậu thường xuyên bị thương nên lúc nào cũng có các đồ sơ cứu.
Nhìn em xử lý các vết thương nhanh chóng và gọn lẹ.
Anh cảm thấy trái tim đập rộn ràng.
Anh muốn hôn em. Anh rất muốn em thuộc về anh. Chỉ riêng mình anh mà thôi.
Anh sẽ dành cả cuộc đời để bảo vệ và yêu thương em.
Anh không bao giờ làm em tổn thương hay khóc thêm lần nào nữa. Anh không muốn tự dối lòng nữa. Anh yêu em nhất trên đời này. Anh muốn em biết. Không ai có thể so sánh với em. Em là em mà thôi. Tình yêu của anh.
Ghen tập 1:
Một tiếng hét như sư tử Hà Đông:
“Nhạc Lưu Quanggggggggg, anh đang cầm tay ai thế?”
Anh giật mình vội bỏ tay của cô gái ra:
“Đâu có đâu. Gương mặt vô tội.”
Tôi quay lưng bỏ đi. Anh chạy theo:
“Cô ta té, anh chỉ đỡ thôi mà.”
Gương mặt ngây thơ vô số tội.
Một cái đuôi bám theo. Anh năn nỉ:
“Thật mà, tin anh đi.”
Tôi vẫn ngó lơ:
“Tôi không biết anh, anh đi ra đi.”
Cái đuôi vẫn đi theo:
“Lần sau, anh thề thấy ai té cũng không đỡ.”
* * *
Ghen tập 2:
Tại hồ bơi ngoài trời:
Em ấy đằng đằng sát khí:
“Em sao thế?”
“Anh mới vừa ôm ai?”
“Anh không biết cô ta nha.”
Gương mặt anh ta đắc ý.
“Được, anh giỏi lắm.”
Tôi nhấc điện thoại lên:
“Alo, tối nay đi chơi không anh? Hôm trước anh mời em đi chơi mà em bận quá! Xin lỗi anh nha. Giờ em rảnh rồi nè! Mình đi chơi nha.”
Ai kia đang tức ói máu.
Tôi tắt điện thoại, chiến thắng chào anh đi.
“Em ơi, cô ta không biết bơi. Anh chỉ dạy cô ta bơi thôi! Em ơiiiiiiii.. đừng đi mà.”
* * *
Ghen tập 3:
Nhìn tấm hình cô bạn thân vừa đưa. Tôi chỉ muốn cầm dao chém hắn:
“Anh có ba phút giải thích!”
Anh đưa tay lên trời thề thốt:
“Anh thề với trời. Cô ấy chỉ là bạn cũ cùng lớp.”
Tôi chỉ tiếp tấm thứ hai:
“Còn cô này nữa!”
Anh cười tươi như hoa:
“Người này thích anh họ của em nha. Không phải thích anh nha.”
Thằng anh họ của em xông ra:
“Oan quá nha, rõ ràng nó nói với tao nói thích mày nha.”
“Giỏi cho anh Nhạc Lưu Quang, từ nay tôi không bao giờ tin một lời nào của anh nói nữa. Anh đi chết đi.”
“Anh thề với trời, nếu anh nói dối, em ra đường xe tông chết.”
“Tại sao anh nói dối mà tôi ra đường xe tông chết? Anh ăn gì mà khôn dữ vậy hả?”
“Anh sợ anh chết nhiều người chết theo. Haha.”
Dao bay đến.
“Anh im đi.”
* * *
Hôm đó, anh và tôi cãi nhau. Tôi giận đỗ bỏ đi. Tôi không tập trung nhìn đường. Dù có một chiếc xe đang lao tới. Tôi chỉ thấy ánh sáng của đèn xe chiếu thẳng vào mắt mình:
“Chẳng lẽ, tôi phải chết lần hai sao trời?”
Một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi, theo quán tính anh và tôi lăn lộn dưới lề đường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
“Xém tí là chết rồi.”
Anh giận dữ hét lên:
“Em điên rồi sao? Qua đường phải nhìn đường chứ!”
Lần đầu tiên, tôi thấy anh tức giận như thế. Tôi vừa vui vừa buồn. Nếu trước đây cũng có anh thì tôi đâu phải chết.
Nước mắt tôi ướt khoé mi. Nhỏ giọt trên chiếc áo đã xây xát của anh.
Anh ôm tôi vào lòng:
“Không sao? Ổn rồi. Anh không có la em nha. Là lỗi tại anh. Tất cả tại anh. Em đừng có khóc nữa. Anh muốn khóc theo rồi.”
Anh nhìn thấy em qua đường. Em đi như người vô hồn. Ngay cả xe đang tới gần em cũng không biết. Nhịp tim anh như ngừng đập. Anh biết nếu mất em lần nữa. Anh cũng không thể sống nổi. Tim anh đau đớn.
Anh lao nhanh đến.
Anh yêu em! Đừng bỏ anh lại thế gian này. Anh cũng cô đơn lắm.
Khi nhìn thấy em còn đang thở nhẹ trong lòng anh, anh nghĩ ông trời thật vẫn còn thương yêu anh lắm. Em vốn hay mít ướt. Nhưng chưa bao giờ, em ngồi giữa lề đường khóc thảm thương như thế.
Có một lần anh hỏi:
“Tại sao em muốn khóc lại không chịu khóc? Khóc ra cho thoải mái đi.”
Em bảo:
“Em sợ mất hình tượng đẹp nha.”
Anh thật không hiểu được em. Người khác có thể vô tư khóc. Chỉ có em, đêm về ôm gối khóc thầm.
Anh chỉ muốn ôm em mãi thôi. Không muốn em rời xa anh một tí nào hết.
Em nhìn thấy áo anh dính máu. Máu ngày càng lan rộng ra. Các vết thương xây xát bắt đầu chảy máu. Anh không nghe thấy tiếng em khóc nữa. Anh ngước lên thấy đôi mắt đỏ hoe của em đang mở to. Anh biết anh rất sợ máu. Em từng bảo:
“Em thấy máu là xỉu.”
Em không nói tiếng nào hết. Như một khúc gỗ bất động.
Anh không hề rên rỉ hay nói:
“Anh rất đau.”
Anh cố gắng cười. Bởi anh biết em sẽ lo lắng lắm.
Anh bảo:
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Da thịt anh dày lắm. Chút vết thương này có là gì.”
“Em đưa anh đi bệnh viện.”
“Không cần đâu, anh về nhà băng bó là được rồi.”
Em nắm lấy tay của anh kéo anh đi về đến nhà em. Bởi em là cô gái rất vụng về và hậu đậu thường xuyên bị thương nên lúc nào cũng có các đồ sơ cứu.
Nhìn em xử lý các vết thương nhanh chóng và gọn lẹ.
Anh cảm thấy trái tim đập rộn ràng.
Anh muốn hôn em. Anh rất muốn em thuộc về anh. Chỉ riêng mình anh mà thôi.
Anh sẽ dành cả cuộc đời để bảo vệ và yêu thương em.
Anh không bao giờ làm em tổn thương hay khóc thêm lần nào nữa. Anh không muốn tự dối lòng nữa. Anh yêu em nhất trên đời này. Anh muốn em biết. Không ai có thể so sánh với em. Em là em mà thôi. Tình yêu của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.