Nữ Chính Muốn Làm Nữ Phụ ( Hệ Liệt 5)
Chương 9: Ôsin Ấm Giường.
Ma nữ mary
06/02/2021
Từ khi phát hiện anh trọng sinh giống như em thì mọi tức giận trong em bộc phát.
Đầu tiên, chia giường ngủ vì tôi ngại anh bẩn mắt. Mọi công việc nhà đều do anh làm. Chưa kể, anh còn phải chăm sóc bảo bảo.
Anh không biết khi nào bảo bối nhà anh mới cho anh về phòng làm ấm giường.
Sau 3 tháng siêng năng làm việc nhà, chăm bảo bảo nên cuối cùng anh cũng được miễn xá cấm túc và được tiếp tục làm ấm giường.
Để làm mềm lòng vợ, anh phải mua chuộc bảo bảo nhà anh bằng một đống đồ chơi. Hết gần một tháng lương của anh. Anh sắp hút không khí mà sống.
Đúng là có bảo bảo dụ dỗ nên vợ anh mới nhanh chóng mềm lòng chứ với cái tính thù dai của em ấy thì chắc anh phải cô đơn lẻ bóng vài năm rồi.
Tôi mặt dày đi tìm bảo bảo:
“Con trai giúp ba lần này đi.”
Bảo bảo lắc đầu
“Con trai ngoan khuyên mẹ cho ba vào phòng. Ba sẽ mua cho con một chiếc xe mới ra super car nhé!”
Bảo bảo vẫn không thèm để ý tới người ba ba tội nghiệp này.
“Con thích đồ chơi ba ba mua hết.”
Lúc này, bảo bảo mới gật đầu. Chạy nhanh đi tìm mẹ xin cho ba ba.
“Mẹ cho ba ba vào phòng đi. Con thấy ba ba tội nghiệp lắm. Mùa này ngủ ngoài sô pha lạnh lắm..”
Sau một hồi năn nỉ gãy cả lưỡi, mẹ mới chịu cho ba ba vào phòng. Còn có bị đá ra ngoài hay không thì còn tùy thuộc vào vận may của ba ba thôi.
* * *
Tuyết Linh: Anh nói ai thù dai?
Lưu Quang: .
Tuyết Linh: Bảo bảo qua phòng mẹ ngủ.
Lưu quang: Khóc không ra nước mắt
Tác giả đã cố gắng hết sức.
* * *
Không chỉ thế, em còn đưa cả bảo bảo về nhà ba mẹ mình. Để trốn anh.
* * *
Anh còn nhớ cú đấm như trời giáng của thằng bạn thân khi biết anh đã ăn sạch em.
Chưa kể, khi phát hiện em có thai mọi người đều oán trách anh.
May mắn với sự mặt dày mày dạn chịu trách nhiệm của anh mọi người đều phải bó tay.
Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn kim cương, hoa và nến cho màn tỏ tình hoành tráng thì bị nguyên cáo nước lạnh tạt vào mặt. Vẫn câu nói đó em lạnh lùng nói:
“Lưu Quang, anh đi chết đi.”
* * *
Lần thứ n anh bị đuổi ra khỏi phòng. Thằng con trai anh vẫn đứng đó cười cợt anh. Thật mất mặt nhưng vì vợ yêu anh lại tiếp tục mặt dày tìm cách chui vào phòng làm ấm giường.
Sau n lần bị đuổi ra khỏi phòng anh quyết tâm lần này sẽ không bị đuổi ra nữa. Dùng mỹ nam kế, xin lỗi cách này không hiệu quả. Dùng ôn nhu kế, cái này không hợp với anh đâu. Dùng khổ nhục kế, càng không có hiệu quả. Bằng chứng là cả 3 tháng nay anh vẫn chưa vào được tới giường.
Cách cuối cùng.
Các bạn tò mò. Xin lỗi, anh không thể nói. Anh còn phải đi dụ dỗ vợ yêu đây.
Nhưng thôi bí mật sẽ được bật mí ngay đây thôi.
* * *
Lần này sao lâu rồi vẫn chưa thấy ba ba bị đá ra khỏi cửa ta?
Bảo bảo đi tới trước cửa phòng. Ghé tai vào nghe thì chỉ nghe được tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc không ngừng. (ngại ngùng)
* * *
Anh leo cửa sổ vào phòng ngủ. Có tiếng nước chảy trong phòng tắm. Chắc em ấy đang tắm. Bấm cửa phòng lại đề phòng thằng con trai làm hư chuyện.
Cởi áo quần bò lên giường.
Em đi từ phòng tắm ra đã bị anh ôm quăng lên giường.
Chiếc khăn tắm bị vứt đi. Cả phòng ngập trong sắc cấm.
Lưu manh kế! (thành công)
* * *
Một tiếng hét chói tai từ phòng tắm phát ra:
“Lưu Quang, anh đi chết đi. Tôi không đẻ nữa!”
* * *
Lần đầu được làm ba ba, à không, lần thứ 2 được làm ba ba.
* * *
Khi bảo bảo có em gái là bối bối.
Bế em trên tay bảo bảo nói với mẹ:
“Mẹ ơi! Sao bối bối không đẹp trai giống con vậy mẹ?”
Cả nhà đang ăn cơm phun hết ra.
Ba ba mới nghiêm túc dạy bảo:
“Em gái thì phải đẹp gái chứ sao con lại nói em con không đẹp trai.”
Bảo bảo vẫn không phục. Cậu muốn có em trai.
Cậu chạy tới lắc tay mẹ. Cậu nũng nịu nói:
“Mẹ con muốn có em trai.”
Tuyết Linh đang chuẩn bị nói thì anh xen vào:
“Con muốn có em trai cầu xin mẹ chi bằng xin ta.”
Bảo bảo lại chạy tới ba ba lắc lắc:
“Ba ba có thể sinh em trai cho con hả? Vậy ba ba sinh cho con một em trai đẹp trai như con được không? Đi mà ba ba.”
Anh liếc nhìn Linh. Em ấy trừng mắt nhìn anh.
Cả hai người mặt đều hắc tuyết với mất độ tự kỷ của cậu con trai.
“Được. Anh hùng hồn tuyên bố”
“Ồ yeah! Ba ba muôn năm.”
Kết quả hôm đó, anh đứng nhìn cánh cửa đóng sầm lại không nhúc nhích.
Bảo bảo đứng cười tinh ranh. Đáng đời ba ba không chịu mua đồ chơi cho con. Haha.
Tội nghiệp anh kêu trời trời không thấu. Kêu đất không thưa. Anh lại làm bạn với ghế sô pha nữa rồi.
Đầu tiên, chia giường ngủ vì tôi ngại anh bẩn mắt. Mọi công việc nhà đều do anh làm. Chưa kể, anh còn phải chăm sóc bảo bảo.
Anh không biết khi nào bảo bối nhà anh mới cho anh về phòng làm ấm giường.
Sau 3 tháng siêng năng làm việc nhà, chăm bảo bảo nên cuối cùng anh cũng được miễn xá cấm túc và được tiếp tục làm ấm giường.
Để làm mềm lòng vợ, anh phải mua chuộc bảo bảo nhà anh bằng một đống đồ chơi. Hết gần một tháng lương của anh. Anh sắp hút không khí mà sống.
Đúng là có bảo bảo dụ dỗ nên vợ anh mới nhanh chóng mềm lòng chứ với cái tính thù dai của em ấy thì chắc anh phải cô đơn lẻ bóng vài năm rồi.
Tôi mặt dày đi tìm bảo bảo:
“Con trai giúp ba lần này đi.”
Bảo bảo lắc đầu
“Con trai ngoan khuyên mẹ cho ba vào phòng. Ba sẽ mua cho con một chiếc xe mới ra super car nhé!”
Bảo bảo vẫn không thèm để ý tới người ba ba tội nghiệp này.
“Con thích đồ chơi ba ba mua hết.”
Lúc này, bảo bảo mới gật đầu. Chạy nhanh đi tìm mẹ xin cho ba ba.
“Mẹ cho ba ba vào phòng đi. Con thấy ba ba tội nghiệp lắm. Mùa này ngủ ngoài sô pha lạnh lắm..”
Sau một hồi năn nỉ gãy cả lưỡi, mẹ mới chịu cho ba ba vào phòng. Còn có bị đá ra ngoài hay không thì còn tùy thuộc vào vận may của ba ba thôi.
* * *
Tuyết Linh: Anh nói ai thù dai?
Lưu Quang: .
Tuyết Linh: Bảo bảo qua phòng mẹ ngủ.
Lưu quang: Khóc không ra nước mắt
Tác giả đã cố gắng hết sức.
* * *
Không chỉ thế, em còn đưa cả bảo bảo về nhà ba mẹ mình. Để trốn anh.
* * *
Anh còn nhớ cú đấm như trời giáng của thằng bạn thân khi biết anh đã ăn sạch em.
Chưa kể, khi phát hiện em có thai mọi người đều oán trách anh.
May mắn với sự mặt dày mày dạn chịu trách nhiệm của anh mọi người đều phải bó tay.
Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn kim cương, hoa và nến cho màn tỏ tình hoành tráng thì bị nguyên cáo nước lạnh tạt vào mặt. Vẫn câu nói đó em lạnh lùng nói:
“Lưu Quang, anh đi chết đi.”
* * *
Lần thứ n anh bị đuổi ra khỏi phòng. Thằng con trai anh vẫn đứng đó cười cợt anh. Thật mất mặt nhưng vì vợ yêu anh lại tiếp tục mặt dày tìm cách chui vào phòng làm ấm giường.
Sau n lần bị đuổi ra khỏi phòng anh quyết tâm lần này sẽ không bị đuổi ra nữa. Dùng mỹ nam kế, xin lỗi cách này không hiệu quả. Dùng ôn nhu kế, cái này không hợp với anh đâu. Dùng khổ nhục kế, càng không có hiệu quả. Bằng chứng là cả 3 tháng nay anh vẫn chưa vào được tới giường.
Cách cuối cùng.
Các bạn tò mò. Xin lỗi, anh không thể nói. Anh còn phải đi dụ dỗ vợ yêu đây.
Nhưng thôi bí mật sẽ được bật mí ngay đây thôi.
* * *
Lần này sao lâu rồi vẫn chưa thấy ba ba bị đá ra khỏi cửa ta?
Bảo bảo đi tới trước cửa phòng. Ghé tai vào nghe thì chỉ nghe được tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc không ngừng. (ngại ngùng)
* * *
Anh leo cửa sổ vào phòng ngủ. Có tiếng nước chảy trong phòng tắm. Chắc em ấy đang tắm. Bấm cửa phòng lại đề phòng thằng con trai làm hư chuyện.
Cởi áo quần bò lên giường.
Em đi từ phòng tắm ra đã bị anh ôm quăng lên giường.
Chiếc khăn tắm bị vứt đi. Cả phòng ngập trong sắc cấm.
Lưu manh kế! (thành công)
* * *
Một tiếng hét chói tai từ phòng tắm phát ra:
“Lưu Quang, anh đi chết đi. Tôi không đẻ nữa!”
* * *
Lần đầu được làm ba ba, à không, lần thứ 2 được làm ba ba.
* * *
Khi bảo bảo có em gái là bối bối.
Bế em trên tay bảo bảo nói với mẹ:
“Mẹ ơi! Sao bối bối không đẹp trai giống con vậy mẹ?”
Cả nhà đang ăn cơm phun hết ra.
Ba ba mới nghiêm túc dạy bảo:
“Em gái thì phải đẹp gái chứ sao con lại nói em con không đẹp trai.”
Bảo bảo vẫn không phục. Cậu muốn có em trai.
Cậu chạy tới lắc tay mẹ. Cậu nũng nịu nói:
“Mẹ con muốn có em trai.”
Tuyết Linh đang chuẩn bị nói thì anh xen vào:
“Con muốn có em trai cầu xin mẹ chi bằng xin ta.”
Bảo bảo lại chạy tới ba ba lắc lắc:
“Ba ba có thể sinh em trai cho con hả? Vậy ba ba sinh cho con một em trai đẹp trai như con được không? Đi mà ba ba.”
Anh liếc nhìn Linh. Em ấy trừng mắt nhìn anh.
Cả hai người mặt đều hắc tuyết với mất độ tự kỷ của cậu con trai.
“Được. Anh hùng hồn tuyên bố”
“Ồ yeah! Ba ba muôn năm.”
Kết quả hôm đó, anh đứng nhìn cánh cửa đóng sầm lại không nhúc nhích.
Bảo bảo đứng cười tinh ranh. Đáng đời ba ba không chịu mua đồ chơi cho con. Haha.
Tội nghiệp anh kêu trời trời không thấu. Kêu đất không thưa. Anh lại làm bạn với ghế sô pha nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.