Chương 1: Cẩu huyết
Mộng Hồ
01/11/2016
Trong một con phố khá vắng vẻ, ánh đèn đường cứ chớp tắt liên tục. Một cô gái đang đi trên
đường, thân thể không ngừng run rẩy, nhìn láo liên xung quanh. Đằng sau
đột nhiên xuất hiện một đám thanh niên nhìn vô cùng côn đồ, bọn họ ngày
tiến tới gần cô gái kia hơn.
"Cô em, đi đâu tối thế này? Đi chơi cùng với tụi anh này." đám thanh niên đó đứng vây cô gái lại. Tên nào cũng cười rất đê tiện.
"Không, tôi muốn về..." cô gái đó sợ sệt xua tay.
"Ukm... mau buông... t... ôi... ra." cô chưa nói hết đã bị một tên khác trong đám đó bịt miệng lại.
Đám thanh niên đó ôm cô vào một con hẻm, thả cô xuống bọn họ thỏa mãn nhìn khuôn mặt sợ sệt của cô.
"Bắt đầu cuộc chơi nào." một tên cười đểu nhìn cô thèm thuồng.
"Hì, kết thúc vở kịch nào." cô gái lúc nãy còn đang ngồi run rẩy bỗng chốc thay đổi, cười nửa miệng
"Nó nói cái đ* gì vậy?" một tên chỉ trỏ cười khì.
"Hự" cô trong giây lát đá mạnh vào bụng tên trước mặt.
"TMD, con b*ep, mày dám đá ông." tên bị đá chửi thề.
"Tụi bây, lên." một tên trong đó có vẻ là người cầm đầu.
'Hừm, cỡ 7 tên à. Bất cẩn quá, nãy không để ý số lượng.' nó thầm nghĩ tay chân không ngừng hoạt động.
. Vâng chỉ là nữ chính của chúng ta ý ạ, tên thì coi đuy zùi bik
.
.
.
.
10 phút sau trên đất là xác của 7 tên côn đồ lúc nãy. Nó phủi phủi tay, cười đầy hứng khởi. Từ ngoài hẻm, một cô gái khác chạy vào khuôn mặt đầy lo lắng.
"Lưu Nguyệt, mày xử hết tụi nó rồi à?" cô gái đó cầm vai nó lắc liên tục hỏi.
"À... ừ, mày lo cho tao à?" nó cười gượng gạo nói.
"Lo cái what? Tao lo là lo bọn nó chết mắc công tốn tiền viện phí á." cô phun một câu đầy 'tình người'.
"... mày muốn đầu thai không?" nó vặn vặn khớp tay kêu răng rắc.
"Kakaka... dù sao thì cũng xong rồi, bỏ đi. Tao đem cho mày cuốn truyện nà. Đọc đi bấy bỳ, hay lắm đó." cô móc trong túi xách đeo bên cạnh ra một cuốn truyện đưa cho nó không quên nháy mắt một cái.
"Rồi rồi, tao sẽ đọc nháy hoài tao sẽ tưởng mày chột á." nó cầm cuốn truyện nhìn chằm vào tựa truyện.
' Cái WTF??? 'Em không trốn thoát được anh đâu, tiểu bạch thỏ.' đọc cái tựa đề là muốn buồn nôn rồi nha. Con bạn này chính là muốn mình ói nguyên đêm à?!' nó đổ mồ hôi hột nhìn chằm chằm con bạn.
"Mày đọc đi rồi biết, thôi tao về đây." cô nói rồi chạy ra ngoài, ngay lập tức một chiếc xe hơi tạt vào.
"Mời tiểu thư." tài xế trên xe bước xuống mở cửa cho cô. Cô mỉm cười rồi bước lên xe, xe vừa chạy khuất cũng là lúc nó đi về nhà.
Nó tên Di Lưu Nguyệt, bama nó đều có công ty riêng, doanh thu cao và hai người vô cùng nổi tiếng trong giới kinh doanh. Nó là đứa con gái độc nhất của gia đình, nhưng do bama nó quá nổi tiếng nên nó thường gặp kẻ xấu, bắt cóc tống tiền là nhiều, v.v... do đó nó đã được đi học đủ loại võ phòng thân như: judo, quyền anh, karaote, v.v và mây mây... học nhiều cũng có lợi. IQ của người thường chỉ có 100/100 nó thì 200/100 thiên tài nha. Chuyện nó vừa đánh nhau hi nãy như cơm bữa, vì đôi khi rảnh nó lại cùng cô bạn nhận diệt trừ kẻ xấu, nhiều lần được cảnh sát địa phương khen thưởng.
Còn bạn thân của nó tên Dương Thùy Trang là một tiểu thư chính cống, nhưng thật chất rất tinh ranh, khác với vẻ ngoài yếu đuối, cô cũng học đủ loại võ phòng thân nha chỉ đứng sau nó thôi. Vì dù sao bama của cô cũng là một công ty ngang hàng với công ty của bama nó. Nó và cô chơi với nhau từ năm tiểu học đến giờ nên coi nha như chị em luôn. Và hai người đều đã 18 tuồi.
Nó thẩn thờ đi về nhà, móc trong túi ra cái điện thoại iphone 6, nó cắm tai nghe vào bật nhạc lên, vừa đi vừa ngâm nga bài hát. Trên tay còn cầm cuốn truyện lúc nãy con bạn đưa. Bước về tới cổng, nó ung dung bước vào. Nhanh chân chạy vào, nó nhìn láo liên khắp phòng khách, thấy baba đang ngồi đọc báo nó khẽ chào.
"Baba, con mới về."
"Lại đánh nhau à." baba nó hỏi với giọng nghe đầy cưng chiều, có chút lo lắng.
"Vâng, nhưng mà con không bị thương đâu nên ba đừng lo." nó gật đầu rồi cười hớn hở chạy tới ôm cổ baba nó.
"Con là con gái mà, dù cho có uyệbuồn chán hay gì cũng không nên làm mấy chuyện nguy hiểm kiểu đó." baba nó buông tờ báo xuống xoa đầu nó.
"Vâng, con biết rồi. Con sẽ chú ý mà." nó hôn má baba nó cười đầy tinh nghịch.
"Ừm, mệt thì lên nghỉ đi ba còn phải đi soạn vài tài liệu nữa. Ngủ sớm đi, không coi chừng nổi mụn đó." baba nó cười, búng vào mũi nó.
"Au... con biết ùi, baba ngủ ngon." nó ôm cổ baba nó hôn má lần nữa rồi nhanh nhẹn bước lên phòng.
"Bịch" sau khi tắm xong, nó thoải mái nằm xuống giường. Nó sực nhớ ra cuốn truyện con bạn đưa nó, nó bật đèn lên tay với lấy cuốn truyện trên bàn. Nó mở nhạc ngâm nga lời hát, vừa lật cuốn truyện đọc thật chậm, hiệu ứng slowly (chậm rãi).
.1 phút trôi
.2 phút trôi
.3 phút trôi
.4 phút trôi
.5 phút trôi
. và nhiều phút trôi
...
45 phút sau. Cuốn truyện sạch đẹp đã vào sọt rác trong tình trạng bị xé gần như tanh banh.
"Mợ nó!!! Cẩu huyết cmn ra được, gì mà toàn H không, xxx là chính. Tên tác giả này bị cuồng dâm à, cảnh cuối là một đoàn H nối liền, một lúc mấy thằng, con nữ chính sức lực dồi dào vler á. Và n từ khác..."
Nó bực bội, tắt đèn cái phụp rồi nằm lăn qua lăn lại. Mãi mới ngủ, nó đâu biết rằng ngày mai mọi chuyện sẽ thay đổi. Thôi, ngủ đi cưng, chương sau biết.
"Cô em, đi đâu tối thế này? Đi chơi cùng với tụi anh này." đám thanh niên đó đứng vây cô gái lại. Tên nào cũng cười rất đê tiện.
"Không, tôi muốn về..." cô gái đó sợ sệt xua tay.
"Ukm... mau buông... t... ôi... ra." cô chưa nói hết đã bị một tên khác trong đám đó bịt miệng lại.
Đám thanh niên đó ôm cô vào một con hẻm, thả cô xuống bọn họ thỏa mãn nhìn khuôn mặt sợ sệt của cô.
"Bắt đầu cuộc chơi nào." một tên cười đểu nhìn cô thèm thuồng.
"Hì, kết thúc vở kịch nào." cô gái lúc nãy còn đang ngồi run rẩy bỗng chốc thay đổi, cười nửa miệng
"Nó nói cái đ* gì vậy?" một tên chỉ trỏ cười khì.
"Hự" cô trong giây lát đá mạnh vào bụng tên trước mặt.
"TMD, con b*ep, mày dám đá ông." tên bị đá chửi thề.
"Tụi bây, lên." một tên trong đó có vẻ là người cầm đầu.
'Hừm, cỡ 7 tên à. Bất cẩn quá, nãy không để ý số lượng.' nó thầm nghĩ tay chân không ngừng hoạt động.
. Vâng chỉ là nữ chính của chúng ta ý ạ, tên thì coi đuy zùi bik
.
.
.
.
10 phút sau trên đất là xác của 7 tên côn đồ lúc nãy. Nó phủi phủi tay, cười đầy hứng khởi. Từ ngoài hẻm, một cô gái khác chạy vào khuôn mặt đầy lo lắng.
"Lưu Nguyệt, mày xử hết tụi nó rồi à?" cô gái đó cầm vai nó lắc liên tục hỏi.
"À... ừ, mày lo cho tao à?" nó cười gượng gạo nói.
"Lo cái what? Tao lo là lo bọn nó chết mắc công tốn tiền viện phí á." cô phun một câu đầy 'tình người'.
"... mày muốn đầu thai không?" nó vặn vặn khớp tay kêu răng rắc.
"Kakaka... dù sao thì cũng xong rồi, bỏ đi. Tao đem cho mày cuốn truyện nà. Đọc đi bấy bỳ, hay lắm đó." cô móc trong túi xách đeo bên cạnh ra một cuốn truyện đưa cho nó không quên nháy mắt một cái.
"Rồi rồi, tao sẽ đọc nháy hoài tao sẽ tưởng mày chột á." nó cầm cuốn truyện nhìn chằm vào tựa truyện.
' Cái WTF??? 'Em không trốn thoát được anh đâu, tiểu bạch thỏ.' đọc cái tựa đề là muốn buồn nôn rồi nha. Con bạn này chính là muốn mình ói nguyên đêm à?!' nó đổ mồ hôi hột nhìn chằm chằm con bạn.
"Mày đọc đi rồi biết, thôi tao về đây." cô nói rồi chạy ra ngoài, ngay lập tức một chiếc xe hơi tạt vào.
"Mời tiểu thư." tài xế trên xe bước xuống mở cửa cho cô. Cô mỉm cười rồi bước lên xe, xe vừa chạy khuất cũng là lúc nó đi về nhà.
Nó tên Di Lưu Nguyệt, bama nó đều có công ty riêng, doanh thu cao và hai người vô cùng nổi tiếng trong giới kinh doanh. Nó là đứa con gái độc nhất của gia đình, nhưng do bama nó quá nổi tiếng nên nó thường gặp kẻ xấu, bắt cóc tống tiền là nhiều, v.v... do đó nó đã được đi học đủ loại võ phòng thân như: judo, quyền anh, karaote, v.v và mây mây... học nhiều cũng có lợi. IQ của người thường chỉ có 100/100 nó thì 200/100 thiên tài nha. Chuyện nó vừa đánh nhau hi nãy như cơm bữa, vì đôi khi rảnh nó lại cùng cô bạn nhận diệt trừ kẻ xấu, nhiều lần được cảnh sát địa phương khen thưởng.
Còn bạn thân của nó tên Dương Thùy Trang là một tiểu thư chính cống, nhưng thật chất rất tinh ranh, khác với vẻ ngoài yếu đuối, cô cũng học đủ loại võ phòng thân nha chỉ đứng sau nó thôi. Vì dù sao bama của cô cũng là một công ty ngang hàng với công ty của bama nó. Nó và cô chơi với nhau từ năm tiểu học đến giờ nên coi nha như chị em luôn. Và hai người đều đã 18 tuồi.
Nó thẩn thờ đi về nhà, móc trong túi ra cái điện thoại iphone 6, nó cắm tai nghe vào bật nhạc lên, vừa đi vừa ngâm nga bài hát. Trên tay còn cầm cuốn truyện lúc nãy con bạn đưa. Bước về tới cổng, nó ung dung bước vào. Nhanh chân chạy vào, nó nhìn láo liên khắp phòng khách, thấy baba đang ngồi đọc báo nó khẽ chào.
"Baba, con mới về."
"Lại đánh nhau à." baba nó hỏi với giọng nghe đầy cưng chiều, có chút lo lắng.
"Vâng, nhưng mà con không bị thương đâu nên ba đừng lo." nó gật đầu rồi cười hớn hở chạy tới ôm cổ baba nó.
"Con là con gái mà, dù cho có uyệbuồn chán hay gì cũng không nên làm mấy chuyện nguy hiểm kiểu đó." baba nó buông tờ báo xuống xoa đầu nó.
"Vâng, con biết rồi. Con sẽ chú ý mà." nó hôn má baba nó cười đầy tinh nghịch.
"Ừm, mệt thì lên nghỉ đi ba còn phải đi soạn vài tài liệu nữa. Ngủ sớm đi, không coi chừng nổi mụn đó." baba nó cười, búng vào mũi nó.
"Au... con biết ùi, baba ngủ ngon." nó ôm cổ baba nó hôn má lần nữa rồi nhanh nhẹn bước lên phòng.
"Bịch" sau khi tắm xong, nó thoải mái nằm xuống giường. Nó sực nhớ ra cuốn truyện con bạn đưa nó, nó bật đèn lên tay với lấy cuốn truyện trên bàn. Nó mở nhạc ngâm nga lời hát, vừa lật cuốn truyện đọc thật chậm, hiệu ứng slowly (chậm rãi).
.1 phút trôi
.2 phút trôi
.3 phút trôi
.4 phút trôi
.5 phút trôi
. và nhiều phút trôi
...
45 phút sau. Cuốn truyện sạch đẹp đã vào sọt rác trong tình trạng bị xé gần như tanh banh.
"Mợ nó!!! Cẩu huyết cmn ra được, gì mà toàn H không, xxx là chính. Tên tác giả này bị cuồng dâm à, cảnh cuối là một đoàn H nối liền, một lúc mấy thằng, con nữ chính sức lực dồi dào vler á. Và n từ khác..."
Nó bực bội, tắt đèn cái phụp rồi nằm lăn qua lăn lại. Mãi mới ngủ, nó đâu biết rằng ngày mai mọi chuyện sẽ thay đổi. Thôi, ngủ đi cưng, chương sau biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.