Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
Chương 140: Câu Chuyện Thứ Bảy (20)
Đào Hoa Tửu
09/04/2024
Edit: 1kiss
————————————————–
Mặc dù Sở Tùy Phong lúc nãy cũng đã cùng Tiếu Vân song tu âm dương rất lâu, nhưng dù sao mục đích vẫn cứu người là chính, lại cộng thêm Tiếu Vân bị hắn dùng pháp thuật hạn chế cử động, cho nên tất cả đều là do hắn chủ động, dựa theo tốc độ chân khí vận chuyển trong cơ thể mình để khống chế tiết tấu hai người gi@o hợp.
Hiện tại hắn bị Mẫn Thu Nguyệt giam cầm trong lồng ngực hắn ta, một chút quyền chủ động cũng không hề có, chỉ có thể giống như một con dê chờ đợi người làm thịt, mở rộng thân thể để Mẫn Thu Nguyệt ở phía sau tùy ý liên tục tàn nhẫn chọc ngoáy vào nơi sâu nhất trong mật huyệt của hắn, mỗi một cú thúc đều dùng sức đến mức toàn bộ vách th1t đều trở nên tê rần, run run phun nước. Miệng hắn cũng không thể khép lại được, th ở dốc cầu xin tha thứ: "Nhẹ chút... A ư... Cầu ngươi... A... Nhẹ chút..."
Mẫn Thu Nguyệt trước đó phải đứng nhìn bức tranh xuân cung đồ sống [1] của Sở Tùy Phong và Tiếu Vân, ghen tức giận dữ đến mức đôi mắt sắp bốc lửa, lúc này làm sao có khả năng dễ dàng buông tha hắn. Hắn ta không những không hề cảm thấy thương xót với lời cầu xin đầy bất lực của người dưới thân, mà ngược lại còn lạnh lùng cười khẩy, cúi xuống khẽ nói bên tai Sở Tùy Phong: "Nhẹ chút? Ta nếu như nhẹ chút, ngươi làm sao có thể sung sướng như hiện tại."
Mẫn Thu Nguyệt nói xong, liền đưa tay ra phía trước, cởi bỏ dải dây buộc tóc đã cột chặt căn phân thân của Sở Tùy Phong nãy giờ.
Thế là, "A a a ——", d*c vọng đã bị ức chế thật lâu của Sở Tùy Phong lập tức bùng nổ ngay trong khoảnh khắc này, đỉnh lỗ nhỏ trên thịt vật co giật phun tinh dịch trắng đục nồng đậm ra bên ngoài.
Sở Tùy Phong cả người căng cứng vì cao trào, ngay cả những thớ thịt trong hậu đình cũng siết chặt lại hơn cả lúc trước, bao bọc tính khí nam nhân đang xỏ xuyên bên trong nó kín kẽ không một khe hở.
Mà Mẫn Thu Nguyệt lại càng thêm quyết tâm phải làm hắn tàn nhẫn hơn vào lúc này, hung mãnh khuấy đảo bí động nhuyễn nát của Sở Tùy Phong, mỗi một lần rút ra đều thật nhanh rút ra cả căn, mà mỗi một lần đâm vào bên trong cũng đều dốc hết sức đâm vào tận gốc, tiết tấu dồn dập như một cái máy đóng cọc tự động, thao làm Sở Tùy Phong ác liệt đến mức mắt trợn trắng, không thể bắn t1nh liên tục, chỉ có thể đứt quãng phun từng luồng từng luồng xuống dưới giường, nhìn qua gần giống như một đứa bé còn nhỏ tuổi không cách nào kiểm soát được việc vệ sinh, để rỉ nước tiểu ra bên ngoài.
Mà càng khiến cho Sở Tùy Phong xấu hổ ngượng ngùng chính là, sau cuộc song tu vừa nãy, Tiếu Vân đã nhanh chóng điều chuyển linh lực của "Cửu Chuyển Kim Liên" được hấp thu trong cơ thể, khôi phục lại sức lực. Chẳng biết từ lúc nào, Tiếu Vân không những phá giải cấm chế không được cử động của hắn, mà còn đưa tay giật dải dây đang bịt kín mắt mình xuống, trực tiếp nhìn thấy cảnh hắn bị Mẫn Thu Nguyệt giã nện tới mức lên đ ỉnh mất kiểm soát như nào.
Sở Tùy Phong vừa tỉnh táo lại từ kh0ái cảm tột độ liền thấy Tiếu Vân đang ngồi đối diện nhìn chăm chú vào trò hề nhục nhã này của bản thân, thân thể vốn dĩ đã bị thao làm đến mức thuần phục tình d*c lại bắt đầu không nhịn được chống cự.
Mẫn Thu Nguyệt đứng phía sau hắn lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó duỗi hai tay ra bắt lấy hai cánh mông căng tròn co giãn của hắn, ép hắn phải dính chặt vào thịt vật của mình, mặc cho Sở Tùy Phong có giãy dụa như thế nào đi nữa cũng không cách nào trốn chạy nửa phần, ngược lại còn bởi vì động tác của chính mình, bị cự vật dữ tợn trong cơ thể không ngừng đâm rút, thọc ngoáy vào mỗi chỗ mẫn cảm khác nhau trên vách th1t.
"Sư tôn... A ha... Sư tôn ngươi đi ra ngoài... Ưm a... Ha..." Sở Tùy Phong vặn vẹo người đến mức vòng eo trở nên mềm nhũn, còn phân thân d ưới bụng lại cứng rắn đứng thẳng, nhưng hắn vẫn không thể nào tách ra khỏi người Mẫn Thu Nguyệt như cũ, chỉ có thể chuyển sang đáng thương cầu xin Tiếu Vân rời đi.
Chỉ là, lời cầu xin đầy tiếng th ở dốc, r3n rỉ d@m đãng kia của Sở Tùy Phong lọt vào màng nhĩ của Tiếu Vân, lại càng giống một mời lời mê hoặc, quyến rũ y và Mẫn Thu Nguyệt đến thưởng thức khối thân thể ngọt ngào, tươi mới của hắn.
Trước đó trong quá trình song tu với Sở Tùy Phong, Tiếu Vân đã thực tủy biết vị [2], muốn ngừng mà không được, nên lúc này y không hề chần chừ một giây phút nào, liền đứng dậy đi tới trước mặt Sở Tùy Phong, chấp nhận lời mời sa đọa lại vui sướng này.
"Sư, sư tôn?" Sở Tùy Phong có chút mê man, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đến gần mình, ngay sau đó môi của hắn lập tức bị d**ng vật c ương cứng cực nóng của đối phương ấn lên.
Tiếu Vân nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc của hắn, sau đó dịu dàng nói nói: "Đồ nhi ngoan, ngươi lúc nãy cực khổ rồi, hiện tại lại li3m li3m cho sư phụ một lát, đợi chút nữa sư phụ sẽ nhất định đút cho cái miệng phía dưới của ngươi no căng."
Sở Tùy Phong hiển nhiên không ngờ tới sau khi Mẫn Thu Nguyệt ôm chặt hắn vào lòng rồi nhục nhã xâm phạm, Tiếu Vân vừa mới được hắn cứu mạng thế mà cũng có dự định dâm tà như vậy, nhất thời không khỏi mở to mắt sửng sốt, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Ta biết ngay, hừ!" Mẫn Thu Nguyệt vẫn đang cắm rút không ngừng bên trong cơ thể Sở Tùy Phong liền bật cười, còn đưa tay nhẹ nhàng sờ một cái lên đ ỉnh phân thân đang thức tỉnh một lần nữa của Sở Tùy Phong.
"A —— a..." Cảm giác vừa đau xót vừa tê dại truyền đến, Sở Tùy Phong há to miệng hét lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó liền bị tính khí to dài của Tiếu Vân nhét vào trong miệng, chặn lại tất cả âm thanh sau đó của hắn ở cổ họng.
Tiếu vân là đại năng giả đã tu luyện đến Đại Thừa kỳ, đã sớm không dính khói lửa nhân gian, d**ng vật dưới thân cũng không có mùi khó chịu như nam tử tầm thường, nhưng điều này cũng không thể khiến cho Sở Tùy Phong cảm thấy dễ chịu hơn là bao.
Thịt vật của Mẫn Thu Nguyệt cắm ở trong hắn hậu huyệt đã có kích cỡ thô dài khổng lồ, cự vật của Tiếu Vân thế mà cũng là không chịu thua kém, tính khí giống đực của hai người bọn họ triệt để lấp kín hai cái miệng trên dưới của Sở Tùy Phong, không thể khép lại một giây phút nào.
"Ô... Ô..." Sở Tùy Phong lõa th ể nửa quỳ ở trên giường, phía sau đang bị ái thê kiếp trước dùng d**ng vật dữ tợn liên tiếp thọc mạnh vào mật huyệt của hắn, tốc độ hung hãn đến mức huyệt đ ộng bị bôi đầy cao mỡ kia phát ra tiếng nước nhóp nhép, vách th1t tham lam xoắn chặt; mà phía trước thì đang bị sư phụ kiếp này dùng ngọc hành cũng hùng tráng tương tự đâm sâu đến tận yết hầu, nhìn thân thể hắn bị thao tới thao lui mà run rẩy, hưởng thụ cảm giác được phun ra nuốt vào.
Hai người này xét theo lẽ thường và luân lý đạo đức đều không thể đối xử với Sở Tùy Phong như vậy, nhưng thực tế, một người chẳng những vừa hung hãn chuyển động hạ thể trong cổ họng hắn, vừa dùng tay xoa bóp nhào nặn bờ ngực rắn chắc của hắn, sau đó túm lấy hai đầu v* đã dựng đứng không ngừng cấu nhéo về nhiều hướng khác nhau. Người còn lại giã nện bí huyệt đã mềm rữa của hắn tới tấp, vừa dùng một tay bóp véo bờ m ông đỏ bừng căng mẩy, vừa dùng một tay vuốt v e, xoay vòng xung quanh đỉnh lỗ nhỏ trên thịt vật đang đứng thẳng dưới bụng của hắn.
Thế là, Sở Tùy Phong bị kẹp ở giữa hai người bọn họ, cho dù trong lòng không tình nguyện như thế nào, nhưng vẫn rất nhanh lên đ ỉnh dưới sự xấu hổ và kh0ái cảm từ toàn thân truyền tới, bắn một nửa tinh dịch trắng đục lên tay của Mẫn Thu Nguyệt, một nửa lên giữa hai ch ân Tiếu Vân.
"Độ nhẫn nại của ngươi..." Mẫn Thu Nguyệt ở phía sau hắn phát ra một tiếng thở dài, nhưng cũng không có mấy vẻ tiếc hận, sau mấy lần dùng hết sức tiến vào rút ra phân thân, liền cũng b ắn ra tinh thủy ở trong huyệt mật ướt nhuyễn đang vô thức co chặt lại.
"A a a —— thật nóng... A... Thật nóng..." Tính khí trong miệng vào thời khắc Sở Tùy Phong cao trào đã rút ra ngoài, hắn cảm nhận vách th1t đói khát được tinh dịch nóng rực lấy đầy, cao giọng phát ra r3n rỉ.
Hắn yếu ớt nghiêng về phía trước, nằm ở trên người Tiếu Vân hé lưỡi ra th ở dốc hồi lâu, tư duy trong đầu mới từ từ khôi phục rõ ràng.
Mà không chỉ tư duy khôi phục, những mảnh ký ức rõ ràng mà hắn tìm kiếm suốt bây lâu nay cũng trở về.
Sở Tùy Phong, à không đúng, phải nói là Từ Trạch, hiện tại chỉ muốn hét lớn một câu —— Nữ chính chuyển giới chẳng những biến thành hai người đàn ông, mà chủ nhân mèo nhà mình hình như cũng bị phân liệt nhân (mèo) cách, phải làm sao đây?!
———————————————-
Chú thích
[1] Xuân cung đồ: Là những bức tranh vẽ cảnh quan hệ nam nữ ở thời xưa.
[2] Thực tủy biết vị: Nghĩa đen là vị của xương tủy rất ngon, nếu ăn một lần rồi sẽ muốn ăn lần hai. Nghĩa bóng là sau khi làm một chuyện rồi thì mong muốn được làm một lần nữa.
————————————————–
Mặc dù Sở Tùy Phong lúc nãy cũng đã cùng Tiếu Vân song tu âm dương rất lâu, nhưng dù sao mục đích vẫn cứu người là chính, lại cộng thêm Tiếu Vân bị hắn dùng pháp thuật hạn chế cử động, cho nên tất cả đều là do hắn chủ động, dựa theo tốc độ chân khí vận chuyển trong cơ thể mình để khống chế tiết tấu hai người gi@o hợp.
Hiện tại hắn bị Mẫn Thu Nguyệt giam cầm trong lồng ngực hắn ta, một chút quyền chủ động cũng không hề có, chỉ có thể giống như một con dê chờ đợi người làm thịt, mở rộng thân thể để Mẫn Thu Nguyệt ở phía sau tùy ý liên tục tàn nhẫn chọc ngoáy vào nơi sâu nhất trong mật huyệt của hắn, mỗi một cú thúc đều dùng sức đến mức toàn bộ vách th1t đều trở nên tê rần, run run phun nước. Miệng hắn cũng không thể khép lại được, th ở dốc cầu xin tha thứ: "Nhẹ chút... A ư... Cầu ngươi... A... Nhẹ chút..."
Mẫn Thu Nguyệt trước đó phải đứng nhìn bức tranh xuân cung đồ sống [1] của Sở Tùy Phong và Tiếu Vân, ghen tức giận dữ đến mức đôi mắt sắp bốc lửa, lúc này làm sao có khả năng dễ dàng buông tha hắn. Hắn ta không những không hề cảm thấy thương xót với lời cầu xin đầy bất lực của người dưới thân, mà ngược lại còn lạnh lùng cười khẩy, cúi xuống khẽ nói bên tai Sở Tùy Phong: "Nhẹ chút? Ta nếu như nhẹ chút, ngươi làm sao có thể sung sướng như hiện tại."
Mẫn Thu Nguyệt nói xong, liền đưa tay ra phía trước, cởi bỏ dải dây buộc tóc đã cột chặt căn phân thân của Sở Tùy Phong nãy giờ.
Thế là, "A a a ——", d*c vọng đã bị ức chế thật lâu của Sở Tùy Phong lập tức bùng nổ ngay trong khoảnh khắc này, đỉnh lỗ nhỏ trên thịt vật co giật phun tinh dịch trắng đục nồng đậm ra bên ngoài.
Sở Tùy Phong cả người căng cứng vì cao trào, ngay cả những thớ thịt trong hậu đình cũng siết chặt lại hơn cả lúc trước, bao bọc tính khí nam nhân đang xỏ xuyên bên trong nó kín kẽ không một khe hở.
Mà Mẫn Thu Nguyệt lại càng thêm quyết tâm phải làm hắn tàn nhẫn hơn vào lúc này, hung mãnh khuấy đảo bí động nhuyễn nát của Sở Tùy Phong, mỗi một lần rút ra đều thật nhanh rút ra cả căn, mà mỗi một lần đâm vào bên trong cũng đều dốc hết sức đâm vào tận gốc, tiết tấu dồn dập như một cái máy đóng cọc tự động, thao làm Sở Tùy Phong ác liệt đến mức mắt trợn trắng, không thể bắn t1nh liên tục, chỉ có thể đứt quãng phun từng luồng từng luồng xuống dưới giường, nhìn qua gần giống như một đứa bé còn nhỏ tuổi không cách nào kiểm soát được việc vệ sinh, để rỉ nước tiểu ra bên ngoài.
Mà càng khiến cho Sở Tùy Phong xấu hổ ngượng ngùng chính là, sau cuộc song tu vừa nãy, Tiếu Vân đã nhanh chóng điều chuyển linh lực của "Cửu Chuyển Kim Liên" được hấp thu trong cơ thể, khôi phục lại sức lực. Chẳng biết từ lúc nào, Tiếu Vân không những phá giải cấm chế không được cử động của hắn, mà còn đưa tay giật dải dây đang bịt kín mắt mình xuống, trực tiếp nhìn thấy cảnh hắn bị Mẫn Thu Nguyệt giã nện tới mức lên đ ỉnh mất kiểm soát như nào.
Sở Tùy Phong vừa tỉnh táo lại từ kh0ái cảm tột độ liền thấy Tiếu Vân đang ngồi đối diện nhìn chăm chú vào trò hề nhục nhã này của bản thân, thân thể vốn dĩ đã bị thao làm đến mức thuần phục tình d*c lại bắt đầu không nhịn được chống cự.
Mẫn Thu Nguyệt đứng phía sau hắn lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó duỗi hai tay ra bắt lấy hai cánh mông căng tròn co giãn của hắn, ép hắn phải dính chặt vào thịt vật của mình, mặc cho Sở Tùy Phong có giãy dụa như thế nào đi nữa cũng không cách nào trốn chạy nửa phần, ngược lại còn bởi vì động tác của chính mình, bị cự vật dữ tợn trong cơ thể không ngừng đâm rút, thọc ngoáy vào mỗi chỗ mẫn cảm khác nhau trên vách th1t.
"Sư tôn... A ha... Sư tôn ngươi đi ra ngoài... Ưm a... Ha..." Sở Tùy Phong vặn vẹo người đến mức vòng eo trở nên mềm nhũn, còn phân thân d ưới bụng lại cứng rắn đứng thẳng, nhưng hắn vẫn không thể nào tách ra khỏi người Mẫn Thu Nguyệt như cũ, chỉ có thể chuyển sang đáng thương cầu xin Tiếu Vân rời đi.
Chỉ là, lời cầu xin đầy tiếng th ở dốc, r3n rỉ d@m đãng kia của Sở Tùy Phong lọt vào màng nhĩ của Tiếu Vân, lại càng giống một mời lời mê hoặc, quyến rũ y và Mẫn Thu Nguyệt đến thưởng thức khối thân thể ngọt ngào, tươi mới của hắn.
Trước đó trong quá trình song tu với Sở Tùy Phong, Tiếu Vân đã thực tủy biết vị [2], muốn ngừng mà không được, nên lúc này y không hề chần chừ một giây phút nào, liền đứng dậy đi tới trước mặt Sở Tùy Phong, chấp nhận lời mời sa đọa lại vui sướng này.
"Sư, sư tôn?" Sở Tùy Phong có chút mê man, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đến gần mình, ngay sau đó môi của hắn lập tức bị d**ng vật c ương cứng cực nóng của đối phương ấn lên.
Tiếu Vân nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc của hắn, sau đó dịu dàng nói nói: "Đồ nhi ngoan, ngươi lúc nãy cực khổ rồi, hiện tại lại li3m li3m cho sư phụ một lát, đợi chút nữa sư phụ sẽ nhất định đút cho cái miệng phía dưới của ngươi no căng."
Sở Tùy Phong hiển nhiên không ngờ tới sau khi Mẫn Thu Nguyệt ôm chặt hắn vào lòng rồi nhục nhã xâm phạm, Tiếu Vân vừa mới được hắn cứu mạng thế mà cũng có dự định dâm tà như vậy, nhất thời không khỏi mở to mắt sửng sốt, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Ta biết ngay, hừ!" Mẫn Thu Nguyệt vẫn đang cắm rút không ngừng bên trong cơ thể Sở Tùy Phong liền bật cười, còn đưa tay nhẹ nhàng sờ một cái lên đ ỉnh phân thân đang thức tỉnh một lần nữa của Sở Tùy Phong.
"A —— a..." Cảm giác vừa đau xót vừa tê dại truyền đến, Sở Tùy Phong há to miệng hét lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó liền bị tính khí to dài của Tiếu Vân nhét vào trong miệng, chặn lại tất cả âm thanh sau đó của hắn ở cổ họng.
Tiếu vân là đại năng giả đã tu luyện đến Đại Thừa kỳ, đã sớm không dính khói lửa nhân gian, d**ng vật dưới thân cũng không có mùi khó chịu như nam tử tầm thường, nhưng điều này cũng không thể khiến cho Sở Tùy Phong cảm thấy dễ chịu hơn là bao.
Thịt vật của Mẫn Thu Nguyệt cắm ở trong hắn hậu huyệt đã có kích cỡ thô dài khổng lồ, cự vật của Tiếu Vân thế mà cũng là không chịu thua kém, tính khí giống đực của hai người bọn họ triệt để lấp kín hai cái miệng trên dưới của Sở Tùy Phong, không thể khép lại một giây phút nào.
"Ô... Ô..." Sở Tùy Phong lõa th ể nửa quỳ ở trên giường, phía sau đang bị ái thê kiếp trước dùng d**ng vật dữ tợn liên tiếp thọc mạnh vào mật huyệt của hắn, tốc độ hung hãn đến mức huyệt đ ộng bị bôi đầy cao mỡ kia phát ra tiếng nước nhóp nhép, vách th1t tham lam xoắn chặt; mà phía trước thì đang bị sư phụ kiếp này dùng ngọc hành cũng hùng tráng tương tự đâm sâu đến tận yết hầu, nhìn thân thể hắn bị thao tới thao lui mà run rẩy, hưởng thụ cảm giác được phun ra nuốt vào.
Hai người này xét theo lẽ thường và luân lý đạo đức đều không thể đối xử với Sở Tùy Phong như vậy, nhưng thực tế, một người chẳng những vừa hung hãn chuyển động hạ thể trong cổ họng hắn, vừa dùng tay xoa bóp nhào nặn bờ ngực rắn chắc của hắn, sau đó túm lấy hai đầu v* đã dựng đứng không ngừng cấu nhéo về nhiều hướng khác nhau. Người còn lại giã nện bí huyệt đã mềm rữa của hắn tới tấp, vừa dùng một tay bóp véo bờ m ông đỏ bừng căng mẩy, vừa dùng một tay vuốt v e, xoay vòng xung quanh đỉnh lỗ nhỏ trên thịt vật đang đứng thẳng dưới bụng của hắn.
Thế là, Sở Tùy Phong bị kẹp ở giữa hai người bọn họ, cho dù trong lòng không tình nguyện như thế nào, nhưng vẫn rất nhanh lên đ ỉnh dưới sự xấu hổ và kh0ái cảm từ toàn thân truyền tới, bắn một nửa tinh dịch trắng đục lên tay của Mẫn Thu Nguyệt, một nửa lên giữa hai ch ân Tiếu Vân.
"Độ nhẫn nại của ngươi..." Mẫn Thu Nguyệt ở phía sau hắn phát ra một tiếng thở dài, nhưng cũng không có mấy vẻ tiếc hận, sau mấy lần dùng hết sức tiến vào rút ra phân thân, liền cũng b ắn ra tinh thủy ở trong huyệt mật ướt nhuyễn đang vô thức co chặt lại.
"A a a —— thật nóng... A... Thật nóng..." Tính khí trong miệng vào thời khắc Sở Tùy Phong cao trào đã rút ra ngoài, hắn cảm nhận vách th1t đói khát được tinh dịch nóng rực lấy đầy, cao giọng phát ra r3n rỉ.
Hắn yếu ớt nghiêng về phía trước, nằm ở trên người Tiếu Vân hé lưỡi ra th ở dốc hồi lâu, tư duy trong đầu mới từ từ khôi phục rõ ràng.
Mà không chỉ tư duy khôi phục, những mảnh ký ức rõ ràng mà hắn tìm kiếm suốt bây lâu nay cũng trở về.
Sở Tùy Phong, à không đúng, phải nói là Từ Trạch, hiện tại chỉ muốn hét lớn một câu —— Nữ chính chuyển giới chẳng những biến thành hai người đàn ông, mà chủ nhân mèo nhà mình hình như cũng bị phân liệt nhân (mèo) cách, phải làm sao đây?!
———————————————-
Chú thích
[1] Xuân cung đồ: Là những bức tranh vẽ cảnh quan hệ nam nữ ở thời xưa.
[2] Thực tủy biết vị: Nghĩa đen là vị của xương tủy rất ngon, nếu ăn một lần rồi sẽ muốn ăn lần hai. Nghĩa bóng là sau khi làm một chuyện rồi thì mong muốn được làm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.