Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
Chương 130: Câu Chuyện Thứ Bảy (9)
Đào Hoa Tửu
09/04/2024
Edit: 1kiss
————————————————–
Sở Tùy Phong hơi giật mình chớp chớp mắt một cái, tầm mắt lại không thể khống chế quay sang ngắm nghía thân thể của Tiếu Vân.
Đó là một thân thể vừa trắng nõn vừa thon gầy của nam tử trưởng thành, không biết có phải là do chủ nhân của nó thường xuyên rèn luyện kiếm quyết hay không, trên thân thể này tràn đầy bắp thịt rắn chắc, càng khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, chỗ nửa người dưới của nó còn có một cự vật vĩ đại dữ tợn khác hẳn với thường nhân, đang yên tĩnh ngủ say.
Nhìn thấy cự vật t0 lớn kia, Sở Tùy Phong bỗng nhiên không biết tại sao lại nhớ lại một năm trước, trong quán trọ dưới trấn Thiên Kiếm, tên ma tu kia say rượu mê sảng, hàm hồ suy đoán rằng "Tiếu tiên tôn thanh tâm quả dục, không thể làm chuyện đó".
Thế là, đối diện với thân thể cũng là của một người đàn ông giống như mình của Tiếu Vân, gương mặt của hắn bất giác trở nên hơi nong nóng.
"Ngươi lại làm sao đấy?" Thấy Sở Tùy Phong như vậy, Tiếu tiên tôn thế nhưng cũng không nổi giận, chỉ bật cười một tiếng, sau đó liếc thoáng qua hắn, nói "Còn không mau giúp sư phụ gội đầu?!"
"À... vâng vâng!" Sở Tùy Phong lúc này mới như tỉnh lại ở trong mộng, thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nắm mái tóc dài của Tiếu Vân ở trong tay, không dám nhìn ngang liếc dọc về phía y thêm lần nào nữa.
Tiếu Vân đưa tay lấy bình rượu vừa mới đặt ở bên cạnh bồn tắm qua chỗ này, cũng không cần chén rượu, liền trực tiếp ngửa đầu rót rượu vào trong miệng.
Sở Tùy Phong tâm trạng rối bời, sợ chính mình không cẩn thận lại dùng sức kéo tóc của Tiếu Vân, khiến y bị sặc rượu, cho nên lúc này thỉnh thoảng mới lại ngoảnh đầu về phía y thăm dò.
Mà trong một khoảnh khắc nào đó, hắn liền nhìn thấy một dòng rượu hồng nhạt từ khóe môi của Tiếu Vân chảy xuống, dọc theo cằm của y, dần dần trượt xuống dưới chiếc cổ thon dài, cuối cùng lần theo xương quai xanh, tan biến vào làn nước, vẽ ra một chút màu sắc nhạt nhẽo ở trong bể tắm.
Thấy phong cảnh này, trong lòng Sở Tùy Phong bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn hơi sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống, không dám tiếp tục vượt qua Lôi Trì [2], nhìn về phía sư tôn nhà hắn.
Nhưng hắn vẫn chậm mất một bước, Tiếu tiên tôn dường như cũng phát hiện ra sự khác thường của hắn, thế là khẽ li3m đôi môi mềm mại ướt át của chính mình một cái, sau đó cười cười, đưa bình rượu mà y đã uống hơn phân nửa về phía Sở Tùy Phong, nói "Trước khi ngươi đi nấu cơm thì chỉ có bình rượu tiên linh quả này còn có thể uống được, thế nào... Có muốn, thử không?"
Cả người Sở Tùy Phong liền lập tức cứng đờ, còn gương mặt thì trong nháy mắt lại đỏ phừng phừng như bị lửa đốt.
Bởi vì không biết tại sao, khối cơ thể chính trực khí huyết phương cương [2] bao nhiêu năm này của hắn, dĩ nhiên lại nổi lên phản ứng với người kiếp trước là bạn cũ, kiếp này là sư tôn của hắn, hơn nữa còn là một nam nhân hàng thật.
Hai tay đang cầm lấy suối tóc dài như lụa của Tiếu Vân, Sở Tùy Phong bỗng chốc vô cùng lúng túng, hắn tự hỏi không biết bản thân nên buông tóc của đối phương ra, mau chóng che lại phân thân đang ngẩng cao đầu của mình, hay nên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hầu hạ Tiếu Vân tắm rửa, đợi cho đến khi nào cái thứ đáng lẽ không nên ngóc dậy kia dần dần mềm xuống.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp đưa ra quyết định, người đứng bên cạnh hắn cũng đã nhạy bén phát hiện ra bí mật hắn giấu ở dưới nước.
Tiếu Vân cúi đầu nhìn xuống dưới nước một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Sở Tùy Phong gương mặt nóng bừng, nhướn mày cười, "Đồ nhi đúng thật là thanh xuân tuổi trẻ."
Sở Tùy Phong nghe thấy y nói vậy, càng ngượng ngùng đến nỗi d ái tai cũng đỏ chót, lập tức luống cuống buông suối tóc mềm mượt trong tay ra, vội vàng chuyển sang che giấu nửa người dưới không nghe lời của chính mình.
"Đồ nhi đi theo ta tu chân chứ cũng không phải tu phật, có chút thất tình lục dục [3] là điều bình thường, huống hồ ngươi đang ở cái tuổi mười sáu, mười bảy này." Tiếu Vân nhẹ nhàng vuốt v e bình rượu bằng ngọc đang cầm trên tay, trong giọng nói điềm đạm pha lẫn một chút trêu đùa, nói với hắn "Chỉ không biết đồ nhi đang suy nghĩ lung tung chuyện gì nữa, thế mà lại đ ộng tình ngay trước mặt sư phụ?"
Sở Tùy Phong vốn dĩ đã vô cùng quẫn bách, bị y nói như thế càng thêm xấu hổ, chỉ mong sao có thể biến thành nước, xuôi theo ống dẫn nước đi ra ngoài bồn tắm này. Hắn vừa giận dữ vừa ngượng ngùng, đầu óc không suy nghĩ được gì nữa, trong một phút kích động liền trực tiếp đứng lên khỏi bể tắm, nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào người một cách qua loa, sau đó trong tiếng cười lớn của Tiếu Vân, nhanh chóng trốn đi mà không dám ngoảnh đầu lại.
Sở Tùy Phong chạy hồng hộc một mạch về gian phòng của mình, cẩn thận đóng cửa lại thật chặt, sau đó mới phát hiện ra lúc nãy trong giây phút hốt hoảng, hắn thế mà lại mặc nhầm quần áo lót của Tiếu Vấn Nhi trở về, còn đồ của chính mình vẫn đang ở chỗ bể tắm.
"Rõ ràng ta không nghĩ cái gì mà!" Sở Tùy Phong ảo não hô to, đập đầu lên ván cửa mấy lần, mãi cho đến khi phản ứng không đúng lúc lại đại nghịch bất đạo ở dưới thân hắn biến mất mới ngừng lại.
Hắn nhanh chóng cởi nội y ở trên người ra, lấy bộ đồ từ trong tủ quần áo của bản thân ra mặc lại, sau đó vắt óc suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào.
Thứ quần áo lót này bất kể là ở thời đại nào cũng đều là đồ cực kỳ tư mật, cho dù là phu thê, tình nhân của nhau cũng chưa chắc sẽ giao cho đối phương cất giữ. Mà hắn hiện tại lại vô tình mặc nhầm quần áo lót của sư tôn nhà hắn trở về phòng trong tình huống đầy lúng túng lúc nãy.
Hắn âu sầu nhìn hai món đồ trên tay, hắn bây giờ giữ lại cũng không đúng lắm, vứt đi cũng không đúng lắm, còn nếu đem trả lại... Bây giờ nếu phải đem trả lại thì thà hắn giữ lại hoặc vứt đi còn hơn!
Sở Tùy Phong lại buồn phiền tựa đầu lên cửa tủ áo đập đập mấy lần, sau đó mới quyết định trước hết cứ giữ lại quần áo lót của Tiếu Vân, đợi qua một thời gian ngắn khi hắn nhớ lại việc này cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, thì sẽ tìm một cơ hội trả lại nó cho chủ nhân.
Mà cơ hội để trả lại quần áo lót cho Tiếu tiên tôn, Sở Tùy Phong tìm suốt gần ba mươi năm, từ khi mới kết thành Kim Đan mãi cho đến lúc viên mãn Kim Đan, hắn vẫn không tìm được.
Ban đầu, Sở Tùy Phong rất xấu hổ không dám nhắc lại với Tiếu Vân; sau này, hắn cũng thực sự dần dần cho qua chuyện đó, nhưng sự tình đã qua lâu như vậy rồi, nếu bây giờ lại đề nghị với sư tôn đổi lại quần áo lót của nhau thì hắn thấy hình như không tiện mở miệng lắm. Thêm một thời gian nữa, Sở Tùy Phong thậm chí cũng không còn nhớ rằng dưới tầng dưới cùng trong tủ quần áo của hắn còn cất giấu một bộ quần áo lót thuộc về người khác.
Cho đến hôm nay hắn phải dọn dẹp đồ đạc, chuyển từ tiền viện đến sống ở hậu viện, trong gian phòng bên cạnh phòng ngủ của sư tôn nhà hắn, hắn mới đào lại được hai món quần áo lót tơ lụa đã bị lãng quên từ lâu này.
Sở Tùy Phong hơi hoảng hốt nhìn y phục trong tay, mất hồi lâu mới nhớ ra từ khi nào và tại sao hắn lại có được một bộ quần áo lót của Tiếu Vân, nhất thời không khỏi thơ thẩn một lát.
Ba mươi năm trôi qua, Tiếu Vân đã trèo lên cấp bậc cao nhất của Đại Thừa kỳ, mà trong con mắt của người khác, y sớm muộn gì cũng sẽ là người đầu tiên trong giới tu chân phi thăng thành tiên. Nhưng chỉ có Sở Tùy Phong ở bên bầu bạn với y ngày đêm mới biết, vị đại năng giả kiếp trước là bạn thân kiếp này là sư tôn của hắn – Tiếu Vân – đang rơi vào tình trạng không ổn lắm.
Bản thân Tiếu Vân nói rằng bởi vì một lần kỳ ngộ trong quá khứ, y bị trúng một loại huyết độc nào đó, hiện tại chẳng qua là không thể trị tận gốc, thỉnh thoảng lại phát tác một chút mà thôi. Nhưng Sở Tùy Phong trong lòng cũng hiểu được, đối phương nói như vậy, cũng chỉ là vì để cho hắn giảm bớt cảm giác áy náy đau khổ —— Nếu không phải vì lần đó hắn đột phá Trúc cơ kỳ, Tiếu Vân vận chuyển hơn nửa chân khí giúp hắn kết đan, nhất thời không thể áp chế được huyết độc trong cơ thể, thì cái kỳ độc quỷ dị đến mức dường như có một không hai trên thế gian đó cũng sẽ không thể trong ba mươi năm này liền ép Tiếu Vân đến đường cùng.
Tuy rằng Tiếu Vân vẫn luôn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra ở trước mặt Sở Tùy Phong, nhưng Sở Tùy Phong mấy năm gần đây đã không chỉ một lần nhặt được khăn tay và quần áo dính máu rơi tại Lạc Vân Phong.
Hơn nữa hắn có thể suy đoán ra từ những lần Tiếu Vân lén lút dùng quạt gió "vứt đi" thứ rác rưởi này, trong nửa năm gần đây số lần Tiếu Vân bất kể là ho ra máu hay là phun ra máu, đều tăng lên rất nhiều so với trước đây.
Cho nên vào sáng sớm hôm nay, khi thứ Sở Tùy Phong nhặt được không còn là khăn tay hay quần áo, mà là một chiếc áo ngủ bằng gấm loang lổ vết máu, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, bùng nổ cảm xúc, quyết định chạy đến phòng Tiếu Vân, ngả bài với vị sư tôn nhìn như đang rất khỏe mạnh nhà mình.
"Sư tôn từng nói, người chí ít muốn nhìn thấy đồ nhi thăng lên Hóa Thần kỳ mới yên lòng rời đi." Sở Tùy Phong run run cầm chiếc áo ngủ bằng gấm đầy máu ở trong tay, buồn bã nói: "Nhưng hiện tại đồ nhi lại cảm thấy sư tôn đang lừa gạt đồ nhi mà thôi."
Tiếu Vân đang ung dung dùng bữa sáng, y gắp lên con tôm phỉ thúy cuối cùng ở trên đ ĩa, vừa bóc tôm đuôi vừa bình thản đáp lại: "Không phải vi sư lừa ngươi, mà do tiến triển tu hành của ngươi quá chậm."
"Đồ nhi từ khi kết đan đến bây giờ sắp đột phá cũng chỉ mất ba mươi năm, thế gian này e là không ai có được tốc độ như này!" Nghe thấy người trước mặt đẩy lí do sang cho chính mình, Sở Tùy Phong tức giận đến bật cười, nói "Sư tôn người lại còn nói ta tu hành quá chậm!"
Tiếu Vân đưa tay đến món tráng miệng sau bữa cơm, chính là quả linh xà điêu khắc hình bông hoa, đưa nó đến trước mặt mình, thở dài một hơi.
"Nhưng... chỉ cần ba mươi năm đã tu lên Hóa Thần trung kỳ, còn ngươi thậm chí ngay cả Nguyên Anh kỳ cũng không thể đạt được."
Y nói mấy chữ kia rất khẽ, Sở Tùy Phong không thể nghe rõ ra là ai, nhưng bất luận kẻ chỉ cần ba mươi năm liền có thể tu thành Hóa Thần kỳ là ai, hắn hiện tại cũng cảm thấy sợ ngây người.
Thứ nhất, ở kiếp trước hắn là người đầu tiên trong giới tu chân chỉ mất trăm năm đã tu lên Nguyên Anh kỳ, bây giờ người nọ chỉ mất ba mươi năm đã là Hóa Thần kỳ, chả lẽ là thần tiên hạ phàm ư?!
Thứ hai, Sở Tùy Phong gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Trước đây chẳng phải người nói đồ nhi chỉ mất một năm đã kết thành Kim Đan, sợ lưu truyền ra ngoài sẽ dẫn tới tai họa, nên mới bắt ép đồ nhi phải luôn bế quan ở Lạc Vân Phong, cho đến khi nào chạm đến ngưỡng cửa Hóa Thần kỳ, bước lên hàng cao thủ trong giới sao?! Lần cuối cùng đồ nhi nhìn thấy bóng dáng của người sống đã là chuyện mười năm trước rồi, mà đó còn là chưởng môn có việc tới tìm người, đồ nhi mới gặp mặt ông ấy... Sư tôn, bây giờ người lại nói với ta có người ba mươi năm liền đạt đến Hóa Thần kỳ?!! Có một người nghịch thiên như vậy sống trên đời, người còn sợ ta dẫn đến tai họa gì?!!"
"Không được nói như vậy..." Tiếu Vân khoát tay áo một cái, nói "Sư phụ còn chưa đi về cõi tiên đâu, vẫn là một người sống sờ sờ đây!"
Câu nói này của Tiếu tiên tôn quả thực khiến Sở Tùy Phong vừa bực bội vừa uất ức, hắn há mồm định chuẩn bị phản bác lại, nhưng còn không kịp nói ra lời nào, Tiếu Vân đột nhiên lại phun ra một búng máu.
Thấy vậy trong đầu Sở Tùy Phong chỉ toàn là sự lo lắng và đau lòng cho sư tôn nhà hắn, nào còn có tâm tư tiếp tục suy nghĩ chuyện Tiếu Vân lừa hắn xoay vòng vòng, cố tình giam lỏng hắn ở Lạc Vân Phong hơn ba mươi năm, không được gặp mặt bất kỳ ai ngoài y.
Thế là sau khi chân tay luống cuống dìu hắn sư tôn nhà hắn quay trở về trong phòng nghỉ ngơi, lại ôm hi vọng còn nước còn tát vội vội vàng vàng đút cho đối phương uống thuốc xong, Sở Tùy Phong liền quyết định chuyển tới sống ngay bên cạnh căn phòng của y để tiện đường chăm sóc.
Sở Tùy Phong thu dọn hết đồ đạc trong gian phòng của mình, sau đó lại gấp gọn bộ quần áo lót của Tiếu Vân mà năm xưa hắn lỡ mặc nhầm, cho vào một cái túi gấm, đi ra khỏi phòng, bước về hướng phòng mới của hắn ở hậu viện.
———————————————–
Chú thích
[1] Lôi Trì: Lôi Trì là tên một sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc. Người Trung Quốc có một câu thành ngữ "Không dám vượt qua (sông) Lôi Trì một bước" (不敢越雷池一步), dùng để chỉ những tình huống mà con người không dám làm gì vượt quá giới hạn, không dám thử cái mới, bảo thủ cứng nhắc, chỉ thích những gì quen thuộc và trong tầm kiểm soát của mình.
[2] Khí huyết phương cương: Một câu thành ngữ của Trung Quốc, dùng để miêu tả một người tràn đầy nhựa sống; trẻ trung và mạnh mẽ.
[3] Thất tình lục dục: Thất tình lục dục là 1 khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người như vui, buồn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên h@m muốn. Có thể đọc thêm ở
————————————————–
Sở Tùy Phong hơi giật mình chớp chớp mắt một cái, tầm mắt lại không thể khống chế quay sang ngắm nghía thân thể của Tiếu Vân.
Đó là một thân thể vừa trắng nõn vừa thon gầy của nam tử trưởng thành, không biết có phải là do chủ nhân của nó thường xuyên rèn luyện kiếm quyết hay không, trên thân thể này tràn đầy bắp thịt rắn chắc, càng khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, chỗ nửa người dưới của nó còn có một cự vật vĩ đại dữ tợn khác hẳn với thường nhân, đang yên tĩnh ngủ say.
Nhìn thấy cự vật t0 lớn kia, Sở Tùy Phong bỗng nhiên không biết tại sao lại nhớ lại một năm trước, trong quán trọ dưới trấn Thiên Kiếm, tên ma tu kia say rượu mê sảng, hàm hồ suy đoán rằng "Tiếu tiên tôn thanh tâm quả dục, không thể làm chuyện đó".
Thế là, đối diện với thân thể cũng là của một người đàn ông giống như mình của Tiếu Vân, gương mặt của hắn bất giác trở nên hơi nong nóng.
"Ngươi lại làm sao đấy?" Thấy Sở Tùy Phong như vậy, Tiếu tiên tôn thế nhưng cũng không nổi giận, chỉ bật cười một tiếng, sau đó liếc thoáng qua hắn, nói "Còn không mau giúp sư phụ gội đầu?!"
"À... vâng vâng!" Sở Tùy Phong lúc này mới như tỉnh lại ở trong mộng, thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nắm mái tóc dài của Tiếu Vân ở trong tay, không dám nhìn ngang liếc dọc về phía y thêm lần nào nữa.
Tiếu Vân đưa tay lấy bình rượu vừa mới đặt ở bên cạnh bồn tắm qua chỗ này, cũng không cần chén rượu, liền trực tiếp ngửa đầu rót rượu vào trong miệng.
Sở Tùy Phong tâm trạng rối bời, sợ chính mình không cẩn thận lại dùng sức kéo tóc của Tiếu Vân, khiến y bị sặc rượu, cho nên lúc này thỉnh thoảng mới lại ngoảnh đầu về phía y thăm dò.
Mà trong một khoảnh khắc nào đó, hắn liền nhìn thấy một dòng rượu hồng nhạt từ khóe môi của Tiếu Vân chảy xuống, dọc theo cằm của y, dần dần trượt xuống dưới chiếc cổ thon dài, cuối cùng lần theo xương quai xanh, tan biến vào làn nước, vẽ ra một chút màu sắc nhạt nhẽo ở trong bể tắm.
Thấy phong cảnh này, trong lòng Sở Tùy Phong bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn hơi sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống, không dám tiếp tục vượt qua Lôi Trì [2], nhìn về phía sư tôn nhà hắn.
Nhưng hắn vẫn chậm mất một bước, Tiếu tiên tôn dường như cũng phát hiện ra sự khác thường của hắn, thế là khẽ li3m đôi môi mềm mại ướt át của chính mình một cái, sau đó cười cười, đưa bình rượu mà y đã uống hơn phân nửa về phía Sở Tùy Phong, nói "Trước khi ngươi đi nấu cơm thì chỉ có bình rượu tiên linh quả này còn có thể uống được, thế nào... Có muốn, thử không?"
Cả người Sở Tùy Phong liền lập tức cứng đờ, còn gương mặt thì trong nháy mắt lại đỏ phừng phừng như bị lửa đốt.
Bởi vì không biết tại sao, khối cơ thể chính trực khí huyết phương cương [2] bao nhiêu năm này của hắn, dĩ nhiên lại nổi lên phản ứng với người kiếp trước là bạn cũ, kiếp này là sư tôn của hắn, hơn nữa còn là một nam nhân hàng thật.
Hai tay đang cầm lấy suối tóc dài như lụa của Tiếu Vân, Sở Tùy Phong bỗng chốc vô cùng lúng túng, hắn tự hỏi không biết bản thân nên buông tóc của đối phương ra, mau chóng che lại phân thân đang ngẩng cao đầu của mình, hay nên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hầu hạ Tiếu Vân tắm rửa, đợi cho đến khi nào cái thứ đáng lẽ không nên ngóc dậy kia dần dần mềm xuống.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp đưa ra quyết định, người đứng bên cạnh hắn cũng đã nhạy bén phát hiện ra bí mật hắn giấu ở dưới nước.
Tiếu Vân cúi đầu nhìn xuống dưới nước một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Sở Tùy Phong gương mặt nóng bừng, nhướn mày cười, "Đồ nhi đúng thật là thanh xuân tuổi trẻ."
Sở Tùy Phong nghe thấy y nói vậy, càng ngượng ngùng đến nỗi d ái tai cũng đỏ chót, lập tức luống cuống buông suối tóc mềm mượt trong tay ra, vội vàng chuyển sang che giấu nửa người dưới không nghe lời của chính mình.
"Đồ nhi đi theo ta tu chân chứ cũng không phải tu phật, có chút thất tình lục dục [3] là điều bình thường, huống hồ ngươi đang ở cái tuổi mười sáu, mười bảy này." Tiếu Vân nhẹ nhàng vuốt v e bình rượu bằng ngọc đang cầm trên tay, trong giọng nói điềm đạm pha lẫn một chút trêu đùa, nói với hắn "Chỉ không biết đồ nhi đang suy nghĩ lung tung chuyện gì nữa, thế mà lại đ ộng tình ngay trước mặt sư phụ?"
Sở Tùy Phong vốn dĩ đã vô cùng quẫn bách, bị y nói như thế càng thêm xấu hổ, chỉ mong sao có thể biến thành nước, xuôi theo ống dẫn nước đi ra ngoài bồn tắm này. Hắn vừa giận dữ vừa ngượng ngùng, đầu óc không suy nghĩ được gì nữa, trong một phút kích động liền trực tiếp đứng lên khỏi bể tắm, nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào người một cách qua loa, sau đó trong tiếng cười lớn của Tiếu Vân, nhanh chóng trốn đi mà không dám ngoảnh đầu lại.
Sở Tùy Phong chạy hồng hộc một mạch về gian phòng của mình, cẩn thận đóng cửa lại thật chặt, sau đó mới phát hiện ra lúc nãy trong giây phút hốt hoảng, hắn thế mà lại mặc nhầm quần áo lót của Tiếu Vấn Nhi trở về, còn đồ của chính mình vẫn đang ở chỗ bể tắm.
"Rõ ràng ta không nghĩ cái gì mà!" Sở Tùy Phong ảo não hô to, đập đầu lên ván cửa mấy lần, mãi cho đến khi phản ứng không đúng lúc lại đại nghịch bất đạo ở dưới thân hắn biến mất mới ngừng lại.
Hắn nhanh chóng cởi nội y ở trên người ra, lấy bộ đồ từ trong tủ quần áo của bản thân ra mặc lại, sau đó vắt óc suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào.
Thứ quần áo lót này bất kể là ở thời đại nào cũng đều là đồ cực kỳ tư mật, cho dù là phu thê, tình nhân của nhau cũng chưa chắc sẽ giao cho đối phương cất giữ. Mà hắn hiện tại lại vô tình mặc nhầm quần áo lót của sư tôn nhà hắn trở về phòng trong tình huống đầy lúng túng lúc nãy.
Hắn âu sầu nhìn hai món đồ trên tay, hắn bây giờ giữ lại cũng không đúng lắm, vứt đi cũng không đúng lắm, còn nếu đem trả lại... Bây giờ nếu phải đem trả lại thì thà hắn giữ lại hoặc vứt đi còn hơn!
Sở Tùy Phong lại buồn phiền tựa đầu lên cửa tủ áo đập đập mấy lần, sau đó mới quyết định trước hết cứ giữ lại quần áo lót của Tiếu Vân, đợi qua một thời gian ngắn khi hắn nhớ lại việc này cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, thì sẽ tìm một cơ hội trả lại nó cho chủ nhân.
Mà cơ hội để trả lại quần áo lót cho Tiếu tiên tôn, Sở Tùy Phong tìm suốt gần ba mươi năm, từ khi mới kết thành Kim Đan mãi cho đến lúc viên mãn Kim Đan, hắn vẫn không tìm được.
Ban đầu, Sở Tùy Phong rất xấu hổ không dám nhắc lại với Tiếu Vân; sau này, hắn cũng thực sự dần dần cho qua chuyện đó, nhưng sự tình đã qua lâu như vậy rồi, nếu bây giờ lại đề nghị với sư tôn đổi lại quần áo lót của nhau thì hắn thấy hình như không tiện mở miệng lắm. Thêm một thời gian nữa, Sở Tùy Phong thậm chí cũng không còn nhớ rằng dưới tầng dưới cùng trong tủ quần áo của hắn còn cất giấu một bộ quần áo lót thuộc về người khác.
Cho đến hôm nay hắn phải dọn dẹp đồ đạc, chuyển từ tiền viện đến sống ở hậu viện, trong gian phòng bên cạnh phòng ngủ của sư tôn nhà hắn, hắn mới đào lại được hai món quần áo lót tơ lụa đã bị lãng quên từ lâu này.
Sở Tùy Phong hơi hoảng hốt nhìn y phục trong tay, mất hồi lâu mới nhớ ra từ khi nào và tại sao hắn lại có được một bộ quần áo lót của Tiếu Vân, nhất thời không khỏi thơ thẩn một lát.
Ba mươi năm trôi qua, Tiếu Vân đã trèo lên cấp bậc cao nhất của Đại Thừa kỳ, mà trong con mắt của người khác, y sớm muộn gì cũng sẽ là người đầu tiên trong giới tu chân phi thăng thành tiên. Nhưng chỉ có Sở Tùy Phong ở bên bầu bạn với y ngày đêm mới biết, vị đại năng giả kiếp trước là bạn thân kiếp này là sư tôn của hắn – Tiếu Vân – đang rơi vào tình trạng không ổn lắm.
Bản thân Tiếu Vân nói rằng bởi vì một lần kỳ ngộ trong quá khứ, y bị trúng một loại huyết độc nào đó, hiện tại chẳng qua là không thể trị tận gốc, thỉnh thoảng lại phát tác một chút mà thôi. Nhưng Sở Tùy Phong trong lòng cũng hiểu được, đối phương nói như vậy, cũng chỉ là vì để cho hắn giảm bớt cảm giác áy náy đau khổ —— Nếu không phải vì lần đó hắn đột phá Trúc cơ kỳ, Tiếu Vân vận chuyển hơn nửa chân khí giúp hắn kết đan, nhất thời không thể áp chế được huyết độc trong cơ thể, thì cái kỳ độc quỷ dị đến mức dường như có một không hai trên thế gian đó cũng sẽ không thể trong ba mươi năm này liền ép Tiếu Vân đến đường cùng.
Tuy rằng Tiếu Vân vẫn luôn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra ở trước mặt Sở Tùy Phong, nhưng Sở Tùy Phong mấy năm gần đây đã không chỉ một lần nhặt được khăn tay và quần áo dính máu rơi tại Lạc Vân Phong.
Hơn nữa hắn có thể suy đoán ra từ những lần Tiếu Vân lén lút dùng quạt gió "vứt đi" thứ rác rưởi này, trong nửa năm gần đây số lần Tiếu Vân bất kể là ho ra máu hay là phun ra máu, đều tăng lên rất nhiều so với trước đây.
Cho nên vào sáng sớm hôm nay, khi thứ Sở Tùy Phong nhặt được không còn là khăn tay hay quần áo, mà là một chiếc áo ngủ bằng gấm loang lổ vết máu, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, bùng nổ cảm xúc, quyết định chạy đến phòng Tiếu Vân, ngả bài với vị sư tôn nhìn như đang rất khỏe mạnh nhà mình.
"Sư tôn từng nói, người chí ít muốn nhìn thấy đồ nhi thăng lên Hóa Thần kỳ mới yên lòng rời đi." Sở Tùy Phong run run cầm chiếc áo ngủ bằng gấm đầy máu ở trong tay, buồn bã nói: "Nhưng hiện tại đồ nhi lại cảm thấy sư tôn đang lừa gạt đồ nhi mà thôi."
Tiếu Vân đang ung dung dùng bữa sáng, y gắp lên con tôm phỉ thúy cuối cùng ở trên đ ĩa, vừa bóc tôm đuôi vừa bình thản đáp lại: "Không phải vi sư lừa ngươi, mà do tiến triển tu hành của ngươi quá chậm."
"Đồ nhi từ khi kết đan đến bây giờ sắp đột phá cũng chỉ mất ba mươi năm, thế gian này e là không ai có được tốc độ như này!" Nghe thấy người trước mặt đẩy lí do sang cho chính mình, Sở Tùy Phong tức giận đến bật cười, nói "Sư tôn người lại còn nói ta tu hành quá chậm!"
Tiếu Vân đưa tay đến món tráng miệng sau bữa cơm, chính là quả linh xà điêu khắc hình bông hoa, đưa nó đến trước mặt mình, thở dài một hơi.
"Nhưng... chỉ cần ba mươi năm đã tu lên Hóa Thần trung kỳ, còn ngươi thậm chí ngay cả Nguyên Anh kỳ cũng không thể đạt được."
Y nói mấy chữ kia rất khẽ, Sở Tùy Phong không thể nghe rõ ra là ai, nhưng bất luận kẻ chỉ cần ba mươi năm liền có thể tu thành Hóa Thần kỳ là ai, hắn hiện tại cũng cảm thấy sợ ngây người.
Thứ nhất, ở kiếp trước hắn là người đầu tiên trong giới tu chân chỉ mất trăm năm đã tu lên Nguyên Anh kỳ, bây giờ người nọ chỉ mất ba mươi năm đã là Hóa Thần kỳ, chả lẽ là thần tiên hạ phàm ư?!
Thứ hai, Sở Tùy Phong gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Trước đây chẳng phải người nói đồ nhi chỉ mất một năm đã kết thành Kim Đan, sợ lưu truyền ra ngoài sẽ dẫn tới tai họa, nên mới bắt ép đồ nhi phải luôn bế quan ở Lạc Vân Phong, cho đến khi nào chạm đến ngưỡng cửa Hóa Thần kỳ, bước lên hàng cao thủ trong giới sao?! Lần cuối cùng đồ nhi nhìn thấy bóng dáng của người sống đã là chuyện mười năm trước rồi, mà đó còn là chưởng môn có việc tới tìm người, đồ nhi mới gặp mặt ông ấy... Sư tôn, bây giờ người lại nói với ta có người ba mươi năm liền đạt đến Hóa Thần kỳ?!! Có một người nghịch thiên như vậy sống trên đời, người còn sợ ta dẫn đến tai họa gì?!!"
"Không được nói như vậy..." Tiếu Vân khoát tay áo một cái, nói "Sư phụ còn chưa đi về cõi tiên đâu, vẫn là một người sống sờ sờ đây!"
Câu nói này của Tiếu tiên tôn quả thực khiến Sở Tùy Phong vừa bực bội vừa uất ức, hắn há mồm định chuẩn bị phản bác lại, nhưng còn không kịp nói ra lời nào, Tiếu Vân đột nhiên lại phun ra một búng máu.
Thấy vậy trong đầu Sở Tùy Phong chỉ toàn là sự lo lắng và đau lòng cho sư tôn nhà hắn, nào còn có tâm tư tiếp tục suy nghĩ chuyện Tiếu Vân lừa hắn xoay vòng vòng, cố tình giam lỏng hắn ở Lạc Vân Phong hơn ba mươi năm, không được gặp mặt bất kỳ ai ngoài y.
Thế là sau khi chân tay luống cuống dìu hắn sư tôn nhà hắn quay trở về trong phòng nghỉ ngơi, lại ôm hi vọng còn nước còn tát vội vội vàng vàng đút cho đối phương uống thuốc xong, Sở Tùy Phong liền quyết định chuyển tới sống ngay bên cạnh căn phòng của y để tiện đường chăm sóc.
Sở Tùy Phong thu dọn hết đồ đạc trong gian phòng của mình, sau đó lại gấp gọn bộ quần áo lót của Tiếu Vân mà năm xưa hắn lỡ mặc nhầm, cho vào một cái túi gấm, đi ra khỏi phòng, bước về hướng phòng mới của hắn ở hậu viện.
———————————————–
Chú thích
[1] Lôi Trì: Lôi Trì là tên một sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc. Người Trung Quốc có một câu thành ngữ "Không dám vượt qua (sông) Lôi Trì một bước" (不敢越雷池一步), dùng để chỉ những tình huống mà con người không dám làm gì vượt quá giới hạn, không dám thử cái mới, bảo thủ cứng nhắc, chỉ thích những gì quen thuộc và trong tầm kiểm soát của mình.
[2] Khí huyết phương cương: Một câu thành ngữ của Trung Quốc, dùng để miêu tả một người tràn đầy nhựa sống; trẻ trung và mạnh mẽ.
[3] Thất tình lục dục: Thất tình lục dục là 1 khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người như vui, buồn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên h@m muốn. Có thể đọc thêm ở
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.