Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
Chương 31: Câu chuyện thứ hai (14)
Đào Hoa Tửu
28/05/2021
Sau bữa điểm tâm, Nhiếp Lăng Vân đi tìm phụ thân và đại sư huynh của y,
còn Từ Trạch chậm rãi đi dạo xung quanh Đoạn Nhạc môn, ghi nhớ những con người cùng tất cả cảnh vật ở nơi đây khắc sâu vào lòng.
Mặc dù hắn muốn cùng nữ chính chuyển giới bỏ trốn tìm đường sống, nhưng mọi người nơi này e là sẽ không thể thoát khỏi đại kiếp nạn diệt môn. Ban đầu hắn đối xử với bọn họ cũng chỉ như NPC để thúc đẩy cốt truyện, nhưng dù sao cũng đã chung sống với nhau được ba năm, cho dù chỉ nuôi một con chó con mèo cũng sinh ra tình cảm rồi.
Trong lòng Thần Sáng Thế Từ vô cùng bức bối khó chịu, nhưng hắn giằng co với cái hệ thống quay ngược thời gian chết tiệt kia đã một năm, lúc trước hắn có ý chí hoài bão to lớn muốn cứu vớt mọi người bao nhiêu, hiện tại tất cả nhiệt huyết cũng đã hóa thành tro tàn, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Xuyên vào sách mà phải sống nghẹn uất như vậy, đừng nói tác giả, kể cả độc giả chắc cũng chẳng có mấy ai giống hắn.
Tờ mờ sáng hôm sau, trước khi chuẩn bị lên đường, thâm tâm Từ Trạch đã biết lần từ biệt này sợ là sẽ không bao giờ có ngày gặp lại, liền cố ý kéo Nhiếp Lăng Vân đến thỉnh an Nhiếp chưởng môn lần nữa, nghe ông răn dạy một hồi, lúc này mới cùng nhau xuất phát đi đến trang viên tư nhân của Nhiếp gia.
Nơi cần đến kia nằm cách Đoạn Nhạc môn trăm dặm, dựa theo khuôn mẫu bình thường trong giới võ lâm, tất nhiên là mỗi người phải tự mình cưỡi ngựa đi.
Nhưng trong thế giới hiện thực, Từ Trạch chỉ cưỡi ngựa làm màu để chụp ảnh ở địa điểm du lịch, sau khi đến thế giới tiểu thuyết này cũng không cơ hội được học tử tế. Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi ở phía sau Nhiếp cựu nữ chính đang mặc nữ trang, hai người cùng cưỡi một con ngựa —— nếu để cho "tiểu cô nương" này đánh xe ngựa, còn hắn ngồi trong xe thì càng mất mặt hơn được không?!
Nhưng hai người họ cùng cưỡi một con ngựa cũng chẳng khá hơn mấy, dọc đường Nhiếp Lăng Vân nhân cơ hội sờ mó xoa nắn hắn không biết bao nhiêu lần, vốn dĩ con đường này chỉ cần đi nửa ngày, chờ đến khi hai người bọn hắn đến nơi thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Khi còn sống mẫu thân của Nhiếp Lăng Vân có thuê một đôi vợ chồng trung niên chăm nom bên trong điền trang, sau khi bà quy tiên Nhiếp chưởng môn cũng không thay đổi người, vẫn cho phép hai bọn họ ở lại. Hai vợ chồng này thấy tiểu chủ nhân đến thăm, tất nhiên rất niềm nở ân cần, sau khi bưng trà lên cho hai người bọn hắn, một người liền đi nhóm lửa nấu cơm lần nữa, một người đi xếp chăn trải giường dọn dẹp phòng ngủ.
Nhiếp cựu nữ chính khi ở trong Đoạn Nhạc môn còn giả vờ tỏ ra vẻ đạo mạo; nay đã tới địa bàn riêng của nhà mình, đâu còn để ý đến cái nhìn của người khác thế nào, lập tức dặn dò chỉ cần dọn dẹp một phòng ngủ, đợi đến khi qua loa ăn cơm tối xong, liền trực tiếp túm lấy Từ Trạch xách về phía giường —— y bị người phía sau dán lên lưng cọ xát suốt dọc đường, tuy rằng có sờ soạng được đôi chút nhưng chung quy vẫn không đến bước cuối cùng, lưỡi đao sắc dưới bụng y đã thèm khát nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
Mặc dù Từ Trạch (được mang theo) cưỡi ngựa cả một ngày vô cùng mệt mỏi, cũng không muốn vừa tới trang viên này đã làm mấy chuyện kia, nhưng hắn nghĩ đến việc những tháng ngày vui vẻ vô lo vô nghĩ của Nhiếp Lăng Vân chắc cũng không còn nhiều nữa, đợi đến khi tin tức Đoạn Nhạc môn bị diệt môn truyền ra ngoài, thiếu niên này từ đây sẽ phải gánh vác thù sâu biển máu của mấy chục mạng người trong môn phái sống qua ngày... Hắn liền lập tức mềm lòng, ngoan ngoãn nằm ngửa xuống mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Mà Nhiếp cựu nữ chính từ trước đến nay là kiểu được voi đòi tiên, vừa thấy người nào đó hôm nay ngoan ngoãn phối hợp như vậy, liền chỉ mong có thể lôi hết tất cả các tư thế cùng kỹ xảo ra làm một lần. Kết quả cái mà hai người bọn hắn ba ngày trước gọi là "Chuyến du lịch kỉ niệm tròn một năm đính ước" hiển nhiên đều cùng nhau trải qua ở trên giường. Mãi đến khi Thần Sáng Thế Từ thực sự không chịu nổi nữa phải kêu dừng, ngày thứ tư hắn mới được mang đi du ngoạn thăm thú phong cảnh ở bên ngoài trang viên một phen.
Sau đó hai người bọn họ ở điền trang nghỉ ngơi cũng sắp gần nửa tháng, nhưng vẫn không có tin tức gì của Đoạn Nhạc môn truyền đến.
Chờ khi Nhiếp Lăng Vân hỏi hắn sắp đến Tết Trùng cửu [1] rồi có muốn quay về môn phái đón lễ cùng mọi người hay không, Từ Trạch suy nghĩ tình thế bây giờ tiến thoái lưỡng nan, con người kiểu gì cũng sớm trở về cát bụi, chết rồi thì siêu sinh, hắn bèn đồng ý, ngày hôm sau hai bọn họ liền lên đường.
Thần Sáng Thế Từ mấy ngày nay nghiêm túc học cưỡi ngựa với Nhiếp cựu nữ chính, trên con đường trở về mỗi người tự cưỡi ngựa của mình, khi dừng chân đến ngọn núi của Đoạn Nhạc môn thì chỉ vừa mới qua buổi trưa.
Từ Trạch cưỡi ngựa đi theo sau Nhiếp Lăng Vân, đến lúc có thể nhìn thấy lá cờ treo trên cửa lớn của Đoạn Nhạc môn thì người trước mặt hắn chợt ngừng lại.
"Ta đột nhiên muốn ăn thịt dê xào, ngươi đến Bách Hương phường chọn một ít đồ ăn đi, đợi ta gặp phụ thân xong liền đi tìm ngươi." Nhiếp Lăng Vân quay đầu, liếc mắt nhìn hắn nói.
Trong lòng Từ Trạch biết chắc hẳn y đã nhận ra được điều gì, muốn kiếm cớ đẩy hắn đi trước. Nhưng hắn làm sao nhẫn tâm để một mình y đối mặt với cả nhà đã bị giết đẫm máu, trên mặt liền tỏ ra vẻ không hiểu, nói rằng: "Muốn ăn thịt dê xào thì ta cũng làm được, không kém gì so với Bách Hương phường đâu, lát nữa ta làm cho ngươi ăn."
"Ta chỉ muốn ăn ở chỗ đấy, nói ngươi đi thì ngươi đi đi!" Nhiếp Lăng Vân không quay đầu lại nữa, ánh mắt luôn luôn nhìn chằm chằm về phía con đường đi vào Đoạn Nhạc môn, nửa câu sau nói ra giọng có vẻ gấp gáp, dường như y đang mất kiên nhẫn.
"Được được được" Từ Trạch giả vờ như không biết chuyện gì, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vậy ta cũng muốn cùng ngươi đi gặp sư phụ đã rồi mới đi, làm gì có đệ tử nào vừa quay về đã đi ăn cơm trước..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, lập tức bị đối phương lớn tiếng cắt ngang.
"Đi mau!" Nhiếp Lăng Vân hét to, nhanh chóng xoay người nhảy xuống ngựa, còn giơ tay rút thanh kiếm ra.
Chính vào lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên từ xa vọng đến: "Sư đệ của người đã không muốn đi, ngươi việc gì phải đuổi hắn."
Lại có một giọng khác chói tai ở ngay bên cạnh lên tiếng: "Hai người các ngươi giữ được mạng ở bên nhau thật tốt, trên con đường đi tới hoàng tuyền có người bầu bạn cũng không cô đơn."
Hai kẻ này lúc vừa lên tiếng giống như còn cách bọn hắn rất xa, nhưng khi nói hết lời thì người cũng đã đi tới ngay trước mặt bọn họ.
Đó là một đôi nam nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, gã nam nhân cầm đao thân hình mập mạp lại vừa thấp vừa đen, mà ả nữ nhân dùng roi thì người gầy gò lại vừa cao vừa trắng. Trên người hai kẻ này cũng chỉ mặc y phục làm bằng vải bố đơn sơ của thường dân, nhưng từ cổ áo đến mũi giày đều nhuộm đầy màu máu loang lổ, bề mặt vũ khí còn có nhiều máu hơn, không ngừng nhỏ giọt tí tách xuống đất.
Từ Trạch khi nghe thấy hai người lên tiếng thì đã xuống ngựa rút kiếm ra, lúc nhìn rõ hai kẻ này là ai thì trong lòng hắn càng than khổ —— đi ra ngoài lánh nạn hơn mười ngày, lúc quay về lại chạm mặt ngay với hung thủ, cái này gọi là vận may thần kỳ gì vậy.
Hai kẻ này tất nhiên không cần phải giới thiệu nữa, chính là thuộc hạ do ma giáo phái tới để lấy bí tịch và mật lệnh, thuận tiện giết người diệt khẩu. Hơn nữa còn không phải thuộc hạ bình thường, Thần Sáng Thế Từ nhớ lại trong tiểu thuyết gốc, hung thủ giết sạch mấy chục mạng người Đoạn Nhạc môn là một đôi nam nữ Tả Hữu hộ pháp ma giáo. Tên hai kẻ này hắn không nhớ rõ, nhưng dựa vào chức vị hẳn là nam tả nữ hữu giống như thiết lập phổ biến trong truyện võ hiệp.
"Ta còn đang nói biển người mênh mông muốn tìm ngươi không dễ dàng gì, không ngờ tới chính ngươi lại tự dâng đến cửa." Tả hộ pháp ma giáo chỉ thanh huyết đao về phía Nhiếp Lăng Vân, đe dọa: "Khai mau, mẹ ngươi giấu thần công thánh giáo và mật lệnh ở nơi nào rồi?"
Hữu hộ pháp cũng tiến đến bên cạnh người Từ Trạch, tay nắm roi vung cao lên, nói: "Nể mặt cựu giáo chủ, nếu như khai ra thì chúng ta tha cho ngươi một mạng, bằng không... Chớ trách ta khiến hai ngươi đau đớn ba ngày ba đêm rồi mới tắt thở!"
"Thế thì cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh đấy không!" Nhiếp Lăng Vân nghiến răng nói, dứt câu cũng nâng kiếm đánh về phía ả Hữu hộ pháp kia, trong khoảnh khắc lướt qua sát người Từ Trạch liền nhỏ giọng ra hiệu: "Đi mau!"
Tuy rằng Thần Sáng Thế Từ cảm thán cái cốt truyện này quả thực càng ngày càng máu chó [2], nhưng đã đến nước này rồi thì hắn làm sao có thể để người chiếm thân phận nữ chính kia chiến đấu một mình, chỉ đành cố gắng lấy ra hết khả năng của bản thân, vung kiếm lên đối đầu với Tả hộ pháp.
Mặc dù khối thân thể này của nam chính Giang Thành quả thật có thiên phú, Từ Trạch ba năm nay cũng quả thật rất tiến bộ, nhưng thời gian rèn luyện ngắn ngủi, thứ hắn học lại là công phu phổ thông bình thường của Đoạn Nhạc môn, nên hiện tại xét trên giang hồ hắn ước chừng cũng chỉ có thể xem là kiếm khách hạng hai. Mà tên Hộ pháp ma giáo này dám hai người đến giết sạch cả một môn phái có chút tiếng tăm trên giang hồ, cho dù không phải cao thủ đứng đầu giới, thì võ công cũng phải cực tốt.
Từ Trạch chỉ cùng gã Tả hộ pháp đánh qua ba chiêu, hổ khẩu [3] tay phải đã như bị rách ra, đau đến mức cơ hồ không cầm nổi kiếm, đợi đến lúc lần thứ hai giao chiến, hắn càng suýt nữa bị chặt cả toàn bộ cánh tay phải xuống.
Máu từ miệng vết thương chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng đất nhỏ, nhưng hắn không để ý tới chuyện cầm máu, nhịn đau muốn đổi sang tay trái cầm kiếm, lại phát hiện tứ chi bỗng trở nên vô lực —— hóa ra trên đao của đối phương có bôi chất độc.
Từ Trạch vốn dĩ đã không địch lại, lần này muốn đỡ lưỡi đao đang bổ đến lần nữa kia càng không kịp, mắt chỉ nhìn thấy mình sắp bị người ta một đao chấm dứt tính mạng quy thiên.
Mặc dù hắn muốn cùng nữ chính chuyển giới bỏ trốn tìm đường sống, nhưng mọi người nơi này e là sẽ không thể thoát khỏi đại kiếp nạn diệt môn. Ban đầu hắn đối xử với bọn họ cũng chỉ như NPC để thúc đẩy cốt truyện, nhưng dù sao cũng đã chung sống với nhau được ba năm, cho dù chỉ nuôi một con chó con mèo cũng sinh ra tình cảm rồi.
Trong lòng Thần Sáng Thế Từ vô cùng bức bối khó chịu, nhưng hắn giằng co với cái hệ thống quay ngược thời gian chết tiệt kia đã một năm, lúc trước hắn có ý chí hoài bão to lớn muốn cứu vớt mọi người bao nhiêu, hiện tại tất cả nhiệt huyết cũng đã hóa thành tro tàn, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Xuyên vào sách mà phải sống nghẹn uất như vậy, đừng nói tác giả, kể cả độc giả chắc cũng chẳng có mấy ai giống hắn.
Tờ mờ sáng hôm sau, trước khi chuẩn bị lên đường, thâm tâm Từ Trạch đã biết lần từ biệt này sợ là sẽ không bao giờ có ngày gặp lại, liền cố ý kéo Nhiếp Lăng Vân đến thỉnh an Nhiếp chưởng môn lần nữa, nghe ông răn dạy một hồi, lúc này mới cùng nhau xuất phát đi đến trang viên tư nhân của Nhiếp gia.
Nơi cần đến kia nằm cách Đoạn Nhạc môn trăm dặm, dựa theo khuôn mẫu bình thường trong giới võ lâm, tất nhiên là mỗi người phải tự mình cưỡi ngựa đi.
Nhưng trong thế giới hiện thực, Từ Trạch chỉ cưỡi ngựa làm màu để chụp ảnh ở địa điểm du lịch, sau khi đến thế giới tiểu thuyết này cũng không cơ hội được học tử tế. Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi ở phía sau Nhiếp cựu nữ chính đang mặc nữ trang, hai người cùng cưỡi một con ngựa —— nếu để cho "tiểu cô nương" này đánh xe ngựa, còn hắn ngồi trong xe thì càng mất mặt hơn được không?!
Nhưng hai người họ cùng cưỡi một con ngựa cũng chẳng khá hơn mấy, dọc đường Nhiếp Lăng Vân nhân cơ hội sờ mó xoa nắn hắn không biết bao nhiêu lần, vốn dĩ con đường này chỉ cần đi nửa ngày, chờ đến khi hai người bọn hắn đến nơi thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Khi còn sống mẫu thân của Nhiếp Lăng Vân có thuê một đôi vợ chồng trung niên chăm nom bên trong điền trang, sau khi bà quy tiên Nhiếp chưởng môn cũng không thay đổi người, vẫn cho phép hai bọn họ ở lại. Hai vợ chồng này thấy tiểu chủ nhân đến thăm, tất nhiên rất niềm nở ân cần, sau khi bưng trà lên cho hai người bọn hắn, một người liền đi nhóm lửa nấu cơm lần nữa, một người đi xếp chăn trải giường dọn dẹp phòng ngủ.
Nhiếp cựu nữ chính khi ở trong Đoạn Nhạc môn còn giả vờ tỏ ra vẻ đạo mạo; nay đã tới địa bàn riêng của nhà mình, đâu còn để ý đến cái nhìn của người khác thế nào, lập tức dặn dò chỉ cần dọn dẹp một phòng ngủ, đợi đến khi qua loa ăn cơm tối xong, liền trực tiếp túm lấy Từ Trạch xách về phía giường —— y bị người phía sau dán lên lưng cọ xát suốt dọc đường, tuy rằng có sờ soạng được đôi chút nhưng chung quy vẫn không đến bước cuối cùng, lưỡi đao sắc dưới bụng y đã thèm khát nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
Mặc dù Từ Trạch (được mang theo) cưỡi ngựa cả một ngày vô cùng mệt mỏi, cũng không muốn vừa tới trang viên này đã làm mấy chuyện kia, nhưng hắn nghĩ đến việc những tháng ngày vui vẻ vô lo vô nghĩ của Nhiếp Lăng Vân chắc cũng không còn nhiều nữa, đợi đến khi tin tức Đoạn Nhạc môn bị diệt môn truyền ra ngoài, thiếu niên này từ đây sẽ phải gánh vác thù sâu biển máu của mấy chục mạng người trong môn phái sống qua ngày... Hắn liền lập tức mềm lòng, ngoan ngoãn nằm ngửa xuống mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Mà Nhiếp cựu nữ chính từ trước đến nay là kiểu được voi đòi tiên, vừa thấy người nào đó hôm nay ngoan ngoãn phối hợp như vậy, liền chỉ mong có thể lôi hết tất cả các tư thế cùng kỹ xảo ra làm một lần. Kết quả cái mà hai người bọn hắn ba ngày trước gọi là "Chuyến du lịch kỉ niệm tròn một năm đính ước" hiển nhiên đều cùng nhau trải qua ở trên giường. Mãi đến khi Thần Sáng Thế Từ thực sự không chịu nổi nữa phải kêu dừng, ngày thứ tư hắn mới được mang đi du ngoạn thăm thú phong cảnh ở bên ngoài trang viên một phen.
Sau đó hai người bọn họ ở điền trang nghỉ ngơi cũng sắp gần nửa tháng, nhưng vẫn không có tin tức gì của Đoạn Nhạc môn truyền đến.
Chờ khi Nhiếp Lăng Vân hỏi hắn sắp đến Tết Trùng cửu [1] rồi có muốn quay về môn phái đón lễ cùng mọi người hay không, Từ Trạch suy nghĩ tình thế bây giờ tiến thoái lưỡng nan, con người kiểu gì cũng sớm trở về cát bụi, chết rồi thì siêu sinh, hắn bèn đồng ý, ngày hôm sau hai bọn họ liền lên đường.
Thần Sáng Thế Từ mấy ngày nay nghiêm túc học cưỡi ngựa với Nhiếp cựu nữ chính, trên con đường trở về mỗi người tự cưỡi ngựa của mình, khi dừng chân đến ngọn núi của Đoạn Nhạc môn thì chỉ vừa mới qua buổi trưa.
Từ Trạch cưỡi ngựa đi theo sau Nhiếp Lăng Vân, đến lúc có thể nhìn thấy lá cờ treo trên cửa lớn của Đoạn Nhạc môn thì người trước mặt hắn chợt ngừng lại.
"Ta đột nhiên muốn ăn thịt dê xào, ngươi đến Bách Hương phường chọn một ít đồ ăn đi, đợi ta gặp phụ thân xong liền đi tìm ngươi." Nhiếp Lăng Vân quay đầu, liếc mắt nhìn hắn nói.
Trong lòng Từ Trạch biết chắc hẳn y đã nhận ra được điều gì, muốn kiếm cớ đẩy hắn đi trước. Nhưng hắn làm sao nhẫn tâm để một mình y đối mặt với cả nhà đã bị giết đẫm máu, trên mặt liền tỏ ra vẻ không hiểu, nói rằng: "Muốn ăn thịt dê xào thì ta cũng làm được, không kém gì so với Bách Hương phường đâu, lát nữa ta làm cho ngươi ăn."
"Ta chỉ muốn ăn ở chỗ đấy, nói ngươi đi thì ngươi đi đi!" Nhiếp Lăng Vân không quay đầu lại nữa, ánh mắt luôn luôn nhìn chằm chằm về phía con đường đi vào Đoạn Nhạc môn, nửa câu sau nói ra giọng có vẻ gấp gáp, dường như y đang mất kiên nhẫn.
"Được được được" Từ Trạch giả vờ như không biết chuyện gì, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vậy ta cũng muốn cùng ngươi đi gặp sư phụ đã rồi mới đi, làm gì có đệ tử nào vừa quay về đã đi ăn cơm trước..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, lập tức bị đối phương lớn tiếng cắt ngang.
"Đi mau!" Nhiếp Lăng Vân hét to, nhanh chóng xoay người nhảy xuống ngựa, còn giơ tay rút thanh kiếm ra.
Chính vào lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên từ xa vọng đến: "Sư đệ của người đã không muốn đi, ngươi việc gì phải đuổi hắn."
Lại có một giọng khác chói tai ở ngay bên cạnh lên tiếng: "Hai người các ngươi giữ được mạng ở bên nhau thật tốt, trên con đường đi tới hoàng tuyền có người bầu bạn cũng không cô đơn."
Hai kẻ này lúc vừa lên tiếng giống như còn cách bọn hắn rất xa, nhưng khi nói hết lời thì người cũng đã đi tới ngay trước mặt bọn họ.
Đó là một đôi nam nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, gã nam nhân cầm đao thân hình mập mạp lại vừa thấp vừa đen, mà ả nữ nhân dùng roi thì người gầy gò lại vừa cao vừa trắng. Trên người hai kẻ này cũng chỉ mặc y phục làm bằng vải bố đơn sơ của thường dân, nhưng từ cổ áo đến mũi giày đều nhuộm đầy màu máu loang lổ, bề mặt vũ khí còn có nhiều máu hơn, không ngừng nhỏ giọt tí tách xuống đất.
Từ Trạch khi nghe thấy hai người lên tiếng thì đã xuống ngựa rút kiếm ra, lúc nhìn rõ hai kẻ này là ai thì trong lòng hắn càng than khổ —— đi ra ngoài lánh nạn hơn mười ngày, lúc quay về lại chạm mặt ngay với hung thủ, cái này gọi là vận may thần kỳ gì vậy.
Hai kẻ này tất nhiên không cần phải giới thiệu nữa, chính là thuộc hạ do ma giáo phái tới để lấy bí tịch và mật lệnh, thuận tiện giết người diệt khẩu. Hơn nữa còn không phải thuộc hạ bình thường, Thần Sáng Thế Từ nhớ lại trong tiểu thuyết gốc, hung thủ giết sạch mấy chục mạng người Đoạn Nhạc môn là một đôi nam nữ Tả Hữu hộ pháp ma giáo. Tên hai kẻ này hắn không nhớ rõ, nhưng dựa vào chức vị hẳn là nam tả nữ hữu giống như thiết lập phổ biến trong truyện võ hiệp.
"Ta còn đang nói biển người mênh mông muốn tìm ngươi không dễ dàng gì, không ngờ tới chính ngươi lại tự dâng đến cửa." Tả hộ pháp ma giáo chỉ thanh huyết đao về phía Nhiếp Lăng Vân, đe dọa: "Khai mau, mẹ ngươi giấu thần công thánh giáo và mật lệnh ở nơi nào rồi?"
Hữu hộ pháp cũng tiến đến bên cạnh người Từ Trạch, tay nắm roi vung cao lên, nói: "Nể mặt cựu giáo chủ, nếu như khai ra thì chúng ta tha cho ngươi một mạng, bằng không... Chớ trách ta khiến hai ngươi đau đớn ba ngày ba đêm rồi mới tắt thở!"
"Thế thì cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh đấy không!" Nhiếp Lăng Vân nghiến răng nói, dứt câu cũng nâng kiếm đánh về phía ả Hữu hộ pháp kia, trong khoảnh khắc lướt qua sát người Từ Trạch liền nhỏ giọng ra hiệu: "Đi mau!"
Tuy rằng Thần Sáng Thế Từ cảm thán cái cốt truyện này quả thực càng ngày càng máu chó [2], nhưng đã đến nước này rồi thì hắn làm sao có thể để người chiếm thân phận nữ chính kia chiến đấu một mình, chỉ đành cố gắng lấy ra hết khả năng của bản thân, vung kiếm lên đối đầu với Tả hộ pháp.
Mặc dù khối thân thể này của nam chính Giang Thành quả thật có thiên phú, Từ Trạch ba năm nay cũng quả thật rất tiến bộ, nhưng thời gian rèn luyện ngắn ngủi, thứ hắn học lại là công phu phổ thông bình thường của Đoạn Nhạc môn, nên hiện tại xét trên giang hồ hắn ước chừng cũng chỉ có thể xem là kiếm khách hạng hai. Mà tên Hộ pháp ma giáo này dám hai người đến giết sạch cả một môn phái có chút tiếng tăm trên giang hồ, cho dù không phải cao thủ đứng đầu giới, thì võ công cũng phải cực tốt.
Từ Trạch chỉ cùng gã Tả hộ pháp đánh qua ba chiêu, hổ khẩu [3] tay phải đã như bị rách ra, đau đến mức cơ hồ không cầm nổi kiếm, đợi đến lúc lần thứ hai giao chiến, hắn càng suýt nữa bị chặt cả toàn bộ cánh tay phải xuống.
Máu từ miệng vết thương chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng đất nhỏ, nhưng hắn không để ý tới chuyện cầm máu, nhịn đau muốn đổi sang tay trái cầm kiếm, lại phát hiện tứ chi bỗng trở nên vô lực —— hóa ra trên đao của đối phương có bôi chất độc.
Từ Trạch vốn dĩ đã không địch lại, lần này muốn đỡ lưỡi đao đang bổ đến lần nữa kia càng không kịp, mắt chỉ nhìn thấy mình sắp bị người ta một đao chấm dứt tính mạng quy thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.