Nữ Chính Thích Chèo Thuyền Giới Giải Trí
Chương 8: Chiến Thuyền Thịnh Thời Thiên Hạ
Lạc đường cũng không đi lại
17/10/2023
Nữ chính thích chèo thuyền giới giải trí
Thang máy rất nhanh đã xuống tới nơi, ba người đi thẳng vào trong.
Thang máy dừng ở hầm 1, có điều họ thấy không sao nên cũng không hề che chắn Thời Chí.
Khách sạn được đoàn phim “Trầm phù” bao trọn mấy tầng, cho nên thang máy này liền trở thành thang máy chuyên dụng cho nhân viên đoàn phim, là loại muốn dùng phải quét card.
Cửa thang máy từ từ mở ra, đứng trước cửa chính là Tiết Lam “không dám gặp người khác” mà anh Hải nói. Cô không chỉ ra ngoài gặp người, mà còn cười đến mặt mày rạng rỡ chói ngời.
Khi Tiết Lam trông thấy Thời Chí trong thang máy, đầu tiên cô ngẩn ra, kế đó thì theo phản xạ quay phắt sang nhìn Thịnh Lâm, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một câu trong siêu thoại chiến thuyền Thịnh Thời Thiên Hạ: Mau xem, đây chính là tình yêu của lão nương!
Thịnh Lâm bị cô nhìn đến mù mờ, “Nhìn tôi làm gì? Vào đi chứ!”
Tiết Lam “ờ” một tiếng, nhanh chóng lách mình vào thang máy, Thịnh Lâm kế đó cũng đẩy hai vali to đi vào.
Cửa thang máy đóng lại, Thịnh Lâm hết sức tự nhiên đứng cạnh Thời Chí.
Sau khi ổn định vị trí, Thịnh Lâm hướng về phía Thời Chí hất cằm, thân thiết hỏi thăm: “Chụp bìa tạp chí thuận lợi chứ?”
Thời Chí nhẹ gật đầu, đáp: “Cũng ổn, nhiếp ảnh gia đã từng hợp tác trước đây.”
Lúc này hai người họ đứng đối diện với Tiết Lam, sau khi tận mắt chứng kiến hai người giao lưu với nhau, mặc dù ngoài mặt cô cố gắng duy trì vẻ điềm nhiên, nhưng thực ra trong đầu cô đã sớm bị hàng loạt đạn mạc (Comment trên màn hình) lướt qua: waaaaaaaaaaaaa, chiến thuyền tui ship là thật nè.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên Tiết Lam gặp Thời Chí. Cô chỉ muốn nói, người thật so với trong ảnh và trên phim thiếu điều còn đẹp trai hơn!
Thời Chí thuộc dạng tướng mạo đường nét rõ ràng, ngũ quan tinh tế đoan chính, không nhàm chán, lúc cười lên còn có nét lãnh đạm tà mị. Toàn thân tỏa ra một loại khí chất sạch sẽ sang trọng, tựa như gió thu sau cơn mưa, mát lành, trong sạch.
Thật sự càng nhìn càng dưỡng mắt, một chữ thôi, TUYỆT!
Dùng nguyên văn câu nói trong điện thoại của mẹ Tiết: Thằng bé Thời Chí này tướng mạo quá đẹp, mẹ sợ em con không chống cự nổi lực hấp dẫn.
Uầy, cũng đúng, kiểu này ai chịu cho nổi chứ.
Tiết Lam tự mình xem đến là hăng hái, nhưng không hề biết ánh mắt nóng bỏng của cô đã khiến mọi người trong thang máy cảm thấy rất chi xấu hổ.
Thịnh Lâm đen mặt bước tới cạnh Tiết Lam, tức giận dùng cánh tay thúc thúc cô: “Làm cái gì đấy?”
Tiết Lam giật mình, vừa định nói “đang đẩy thuyền đó”, nhưng cũng may được tinh thần tự giác, nằm lòng nguyên tắc “chỉ gáy trong nhóm, kiên quyết không múa may tới trước mặt chính chủ” của fan đẩy thuyền kịp thời níu lại, vì vậy cô nỗ lực nuốt lời đã lên tới miệng xuống.
Ngượng ngùng ho khan, Tiết Lam thâm ý sâu xa nhìn Thời Chí một cái, nói: “Chuyện đó, bé trai ở bên ngoài phải bảo vệ mình thật tốt.”
Họ không thấy mấy từ có chút hổ báo trong siêu thoại, gì mà “thèm khát cơ thể anh”, “ca ca em có thể chứ”. Quả thực siêu siêu càn rỡ điên cuồng!
Tiết Lam lại quay đầu nhìn Thịnh Lâm che kín giấu kỹ. Ừm, thằng nhóc con này không tệ, an toàn.
Thời Chí bỗng thấy lồng ngực lành lạnh.
Anh Hải theo phản xạ chắn ngay phía trước. Tóm lại anh cảm thấy nếu không che chắn một chút thì giây tiếp theo có thể Tiết Lam sẽ xông lên cởi nút áo giúp Thời Chí mất.
Lông mày của Thịnh Lâm nhịn không được giật giật, cũng may cửa thang máy kịp thời mở ra, cậu chàng áy náy gật đầu với Thời Chí sau đó xị mặt kéo Tiết Lam ra ngoài.
Cửa thang máy lần nữa đóng lại, Đại Bảo hỏi bằng giọng không mấy chắc chắn: “Không phải cô ấy nhìn trúng anh Thời rồi chứ?”
“Không thể nào!”
Anh Hải nhíu mày phản bác, “Quan hệ của cô ấy và Thịnh Lâm vừa nhìn đã biết không đơn giản, cô ấy không nhất thiết lại…”
Anh Hải còn chưa nói hết nhưng ba người đều hiểu. Nếu cô ấy đã dính với Thịnh Lâm, chỉ cần không phải đứa ngốc thì sẽ không trêu chọc Thời Chí làm gì cho thêm rắc rối.
Thời Chí cũng có cảm giác không thể nào. Ánh mắt của Tiết Lam vừa rồi mặc dù có hơi quá mức tha thiết nhưng khác hoàn toàn với mấy cô gái đeo bám anh trước đây. Không biết liệu có phải là cảm giác sai hay không, nhưng anh cảm thấy ánh mắt ấy có chút…hiền từ!
“Có thể bám lấy Thịnh Lâm, Tiết Lam này xem ra cũng có chút bản lĩnh, chẳng qua với danh tiếng hiện tại của Thịnh Lâm, bùng nổ dưa (Tin đồn, tin hành lang. Tin chính xác thì gọi là dưa chín, tèo thì là dưa bở) yêu đương như vậy không phải chuyện tốt gì. Thần tượng đỉnh lưu và nữ minh tinh nhiều anti, xem ra quản lý của cậu ấy bận rộn rồi đây.” Trong ngữ khí của anh Hải có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Nghe vậy, Thời Chí bỗng quay đầu, nhìn anh Hải và Đại Bảo, lãnh đạm nói: “Chuyện này hai người coi như không nhìn thấy, em không hi vọng có bất cứ tin tức gì từ phía chúng ta truyền ra.”
Thang máy rất nhanh đã xuống tới nơi, ba người đi thẳng vào trong.
Thang máy dừng ở hầm 1, có điều họ thấy không sao nên cũng không hề che chắn Thời Chí.
Khách sạn được đoàn phim “Trầm phù” bao trọn mấy tầng, cho nên thang máy này liền trở thành thang máy chuyên dụng cho nhân viên đoàn phim, là loại muốn dùng phải quét card.
Cửa thang máy từ từ mở ra, đứng trước cửa chính là Tiết Lam “không dám gặp người khác” mà anh Hải nói. Cô không chỉ ra ngoài gặp người, mà còn cười đến mặt mày rạng rỡ chói ngời.
Khi Tiết Lam trông thấy Thời Chí trong thang máy, đầu tiên cô ngẩn ra, kế đó thì theo phản xạ quay phắt sang nhìn Thịnh Lâm, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một câu trong siêu thoại chiến thuyền Thịnh Thời Thiên Hạ: Mau xem, đây chính là tình yêu của lão nương!
Thịnh Lâm bị cô nhìn đến mù mờ, “Nhìn tôi làm gì? Vào đi chứ!”
Tiết Lam “ờ” một tiếng, nhanh chóng lách mình vào thang máy, Thịnh Lâm kế đó cũng đẩy hai vali to đi vào.
Cửa thang máy đóng lại, Thịnh Lâm hết sức tự nhiên đứng cạnh Thời Chí.
Sau khi ổn định vị trí, Thịnh Lâm hướng về phía Thời Chí hất cằm, thân thiết hỏi thăm: “Chụp bìa tạp chí thuận lợi chứ?”
Thời Chí nhẹ gật đầu, đáp: “Cũng ổn, nhiếp ảnh gia đã từng hợp tác trước đây.”
Lúc này hai người họ đứng đối diện với Tiết Lam, sau khi tận mắt chứng kiến hai người giao lưu với nhau, mặc dù ngoài mặt cô cố gắng duy trì vẻ điềm nhiên, nhưng thực ra trong đầu cô đã sớm bị hàng loạt đạn mạc (Comment trên màn hình) lướt qua: waaaaaaaaaaaaa, chiến thuyền tui ship là thật nè.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên Tiết Lam gặp Thời Chí. Cô chỉ muốn nói, người thật so với trong ảnh và trên phim thiếu điều còn đẹp trai hơn!
Thời Chí thuộc dạng tướng mạo đường nét rõ ràng, ngũ quan tinh tế đoan chính, không nhàm chán, lúc cười lên còn có nét lãnh đạm tà mị. Toàn thân tỏa ra một loại khí chất sạch sẽ sang trọng, tựa như gió thu sau cơn mưa, mát lành, trong sạch.
Thật sự càng nhìn càng dưỡng mắt, một chữ thôi, TUYỆT!
Dùng nguyên văn câu nói trong điện thoại của mẹ Tiết: Thằng bé Thời Chí này tướng mạo quá đẹp, mẹ sợ em con không chống cự nổi lực hấp dẫn.
Uầy, cũng đúng, kiểu này ai chịu cho nổi chứ.
Tiết Lam tự mình xem đến là hăng hái, nhưng không hề biết ánh mắt nóng bỏng của cô đã khiến mọi người trong thang máy cảm thấy rất chi xấu hổ.
Thịnh Lâm đen mặt bước tới cạnh Tiết Lam, tức giận dùng cánh tay thúc thúc cô: “Làm cái gì đấy?”
Tiết Lam giật mình, vừa định nói “đang đẩy thuyền đó”, nhưng cũng may được tinh thần tự giác, nằm lòng nguyên tắc “chỉ gáy trong nhóm, kiên quyết không múa may tới trước mặt chính chủ” của fan đẩy thuyền kịp thời níu lại, vì vậy cô nỗ lực nuốt lời đã lên tới miệng xuống.
Ngượng ngùng ho khan, Tiết Lam thâm ý sâu xa nhìn Thời Chí một cái, nói: “Chuyện đó, bé trai ở bên ngoài phải bảo vệ mình thật tốt.”
Họ không thấy mấy từ có chút hổ báo trong siêu thoại, gì mà “thèm khát cơ thể anh”, “ca ca em có thể chứ”. Quả thực siêu siêu càn rỡ điên cuồng!
Tiết Lam lại quay đầu nhìn Thịnh Lâm che kín giấu kỹ. Ừm, thằng nhóc con này không tệ, an toàn.
Thời Chí bỗng thấy lồng ngực lành lạnh.
Anh Hải theo phản xạ chắn ngay phía trước. Tóm lại anh cảm thấy nếu không che chắn một chút thì giây tiếp theo có thể Tiết Lam sẽ xông lên cởi nút áo giúp Thời Chí mất.
Lông mày của Thịnh Lâm nhịn không được giật giật, cũng may cửa thang máy kịp thời mở ra, cậu chàng áy náy gật đầu với Thời Chí sau đó xị mặt kéo Tiết Lam ra ngoài.
Cửa thang máy lần nữa đóng lại, Đại Bảo hỏi bằng giọng không mấy chắc chắn: “Không phải cô ấy nhìn trúng anh Thời rồi chứ?”
“Không thể nào!”
Anh Hải nhíu mày phản bác, “Quan hệ của cô ấy và Thịnh Lâm vừa nhìn đã biết không đơn giản, cô ấy không nhất thiết lại…”
Anh Hải còn chưa nói hết nhưng ba người đều hiểu. Nếu cô ấy đã dính với Thịnh Lâm, chỉ cần không phải đứa ngốc thì sẽ không trêu chọc Thời Chí làm gì cho thêm rắc rối.
Thời Chí cũng có cảm giác không thể nào. Ánh mắt của Tiết Lam vừa rồi mặc dù có hơi quá mức tha thiết nhưng khác hoàn toàn với mấy cô gái đeo bám anh trước đây. Không biết liệu có phải là cảm giác sai hay không, nhưng anh cảm thấy ánh mắt ấy có chút…hiền từ!
“Có thể bám lấy Thịnh Lâm, Tiết Lam này xem ra cũng có chút bản lĩnh, chẳng qua với danh tiếng hiện tại của Thịnh Lâm, bùng nổ dưa (Tin đồn, tin hành lang. Tin chính xác thì gọi là dưa chín, tèo thì là dưa bở) yêu đương như vậy không phải chuyện tốt gì. Thần tượng đỉnh lưu và nữ minh tinh nhiều anti, xem ra quản lý của cậu ấy bận rộn rồi đây.” Trong ngữ khí của anh Hải có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Nghe vậy, Thời Chí bỗng quay đầu, nhìn anh Hải và Đại Bảo, lãnh đạm nói: “Chuyện này hai người coi như không nhìn thấy, em không hi vọng có bất cứ tin tức gì từ phía chúng ta truyền ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.