Nữ Chính Thích Chèo Thuyền Giới Giải Trí
Chương 19: Giải Trừ Hiểu Lầm
Lạc đường cũng không đi lại
17/10/2023
Nữ chính thích chèo thuyền giới giải trí
Suy nghĩ nửa ngày, Tiết Lam quyết định vẫn nên đấu tranh một chút, vì vậy bắt đầu mạnh mẽ vực dậy tự tôn, “Chuyện đó, thật ra mọi người đều là người trưởng thành rồi, hợp thì tụ không hợp thì tan, làm gì lắm người suy nghĩ ai đá ai như vậy cơ chứ,chính là chia tay trong hòa bình, chia tay trong hòa bình ha.”
Thịnh Lâm liếc Tiết Lam một cái, cười lạnh: “Chị còn không biết ngượng mà nói mình là người trưởng thành, tôi thấy chị mấy năm nay chỉ có thêm tuổi chứ không thêm não, vậy mà lại nhìn trúng kẻ cặn bã như vậy. Tiết Lam, trong đầu của chị ngày ngày rốt cuộc nghĩ cái gì thế hả?!”
Hiếm khi Tiết Lam không so đo với Thịnh Lâm, chân chó hùa theo: “Đúng đúng đúng, Lý Gia Dương là tên cặn bã, tôi đây không phải lạc đường biết quay đầu nên chia tay với anh ta rồi sao. Lại nói có ai thời trẻ chưa từng gặp phải kẻ chẳng ra gì đâu, cũng là chuyện thường tình trong đời mà ha.”
Dứt lời, Tiết Lam ngượng ngùng cười hề hề với Thời Chí và chị Linh, chỉ chỉ Thịnh Lâm ra vẻ thoải mái nói—
“Hai người xem, cậu ta làm quá, độ tuổi này của tôi yêu đương cũng đâu phải chuyện kỳ lạ gì? Hầy, cậu ấy phản ứng thế này, ai không biết còn tưởng là bị người ta cắm sừng ấy…”
Tiết Lam còn chưa nói xong thì chị Linh và Thời Chí ở đối diện đã bày nét mặt “bộ không phải sao”, nụ cười của cô cứng đờ, không phải chứ, chắc sẽ không như cô nghĩ đâu nhỉ?
Cô quay qua nhìn Thịnh Lâm, “Em không nói với họ quan hệ của chúng ta?”
Thịnh Lâm kinh ngạc, kế đó dùng dằng “ừ” một tiếng.
Tiết Lam: “…….”
Liếc Thời Chí một cái, tiêu rồi tiêu rồi, cô vậy mà vô hình trung trở thành hòn đá cản đường tình cảm chiến thuyền trời định của mình!
Sao có thể như vậy! Tuyệt đối không được!
Vì vậy, Tiết Lam cũng không màng tới Thịnh Lâm vẫn đang máu nóng lên đầu, kéo anh chàng qua, chỉ mặt cậu rồi chỉ vào mặt mình: “Tôi trịnh trọng thanh minh một chút, tôi và thằng nhóc này là cùng cha cùng mẹ, là chị em ruột hàng thật giá thật! À, đúng rồi, tôi lớn hơn cậu ta ba phút, vì vậy là chị.”
Thịnh Lâm: “……….”
Nói thì nói đi, sao phải nhắc tới vụ ba phút làm quái gì!
Chị Linh ngỡ ngàng, mờ mịt nói: “Hai người là thai long phụng?”
Mặt của Thời Chí mặc dù không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng nơi đáy mắt rõ ràng cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhiều lần lướt qua lướt lại để đánh giá hai người.
Tiết Lam gật mạnh đầu với hai người: “Như đinh đóng cột! Mặc dù tôi theo họ Tiết của mẹ, cậu ấy theo họ Thịnh của ba, nhưng chuyện này cũng không cách nào xóa bỏ sự thật hai chúng tôi là máu mủ ruột thịt.”
“Có điều không bằng không cứ, tôi nói miệng như vậy cũng không có bằng chứng nhỉ, để tôi nghĩ thử xem chứng minh thế nào đây. À, có rồi, hay là tôi kể cho mọi người nghe mấy chuyện xấu hồi nhỏ của thằng nhóc này?” Ánh mắt của Tiết Lam sáng lên, đột nhiên hưng trí bừng bừng.
Chị Linh: “……..”
Thời Chí: “……….”
Thịnh Lâm “soạt” một cái đứng bật dậy, nháy mắt xù lông: “Tiết Lam, chị dám!”
Tiết Lam thấy vậy cũng không trêu cậu, vội vàng xoa dịu: “Được rồi, đùa thôi đùa thôi.”
Sau đó lại nhìn về phía chị Linh và Thời Chí, làm như thật nói: “Có thể cho hai người xem hộ khẩu nhà tôi, nếu không được nữa thì hai chúng tôi đi kiểm tra DNA cũng được.”
Chị Linh ngây ra, dở khóc dở cười nói: “………Cũng không tới mức đó, tôi tin là được chứ gì.”
Tiết Lam lại quay đầu nhìn Thời Chí. Thời Chí ù ù cạc cạc, chuyện này anh tin hay không bộ quan trọng vậy sao?
Có điều dưới ánh mắt quá mức tha thiết của Tiết Lam, Thời Chí ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Phù….Cô rốt cuộc yên tâm rồi.
Không biết nghĩ tới việc gì, Tiết Lam bất mãn nhìn Thịnh Lâm: “Em, thằng nhóc này cũng thật là, chị Linh và Thời Chí cũng đâu phải người ngoài, cần gì phải che giấu quan hệ của chúng ta, người làm chị đây phải nói với em, em như thế là không hiểu chuyện rồi.”
Chị Linh thì thôi đi, nhưng ngay cả Thời Chí cũng giấu. Giữa hai người với nhau, quan trọng nhất là gì, cần thẳng thắn đó, có hiểu hông!
Thịnh Lâm “haha” một tiếng: “Trước đây là ai uy hiếp tôi nói nếu như dám hé răng về quan hệ giữa hai chúng ta thì sẽ cắt đứt quan hệ chị em với tôi hả?”
Tiết Lam nghẹn lời, nhớ ra chính chủ quả thật từng nói như vậy nên chỉ có thể ngượng ngùng giải thích: “Không phải vì chị biết danh tiếng của mình không tốt, sợ liên lụy em sao.”
Thịnh Lâm “xì” một tiếng, “Biết danh tiếng của mình không tốt, vậy sau này chị cố gắng chút đi.”
Hừ, thằng nhóc này đập hết mặt mũi chị đây có phải không. Tiết Lam đột nhiên vô cùng ngứa tay, muốn đánh thằng em này.
Có điều cô xắn tay áo, đứng dậy thủ sẵn thế rồi thì ánh mắt đột nhiên va phải Thời Chí, động tác của cô lập tức ngừng lại, sau đó thu cờ dọn trống, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hừ, trước mặt đối tượng của người nhà vẫn nên tém tém một chút mới được.
Hiển nhiên Thời Chí không bỏ qua động tác của Tiết Lam, lông mày bất giác khẽ nhíu. Đây đã không phải lần đầu cô vì anh mà kiêng dè như vậy, nhưng vì sao cơ chứ?
Suy nghĩ nửa ngày, Tiết Lam quyết định vẫn nên đấu tranh một chút, vì vậy bắt đầu mạnh mẽ vực dậy tự tôn, “Chuyện đó, thật ra mọi người đều là người trưởng thành rồi, hợp thì tụ không hợp thì tan, làm gì lắm người suy nghĩ ai đá ai như vậy cơ chứ,chính là chia tay trong hòa bình, chia tay trong hòa bình ha.”
Thịnh Lâm liếc Tiết Lam một cái, cười lạnh: “Chị còn không biết ngượng mà nói mình là người trưởng thành, tôi thấy chị mấy năm nay chỉ có thêm tuổi chứ không thêm não, vậy mà lại nhìn trúng kẻ cặn bã như vậy. Tiết Lam, trong đầu của chị ngày ngày rốt cuộc nghĩ cái gì thế hả?!”
Hiếm khi Tiết Lam không so đo với Thịnh Lâm, chân chó hùa theo: “Đúng đúng đúng, Lý Gia Dương là tên cặn bã, tôi đây không phải lạc đường biết quay đầu nên chia tay với anh ta rồi sao. Lại nói có ai thời trẻ chưa từng gặp phải kẻ chẳng ra gì đâu, cũng là chuyện thường tình trong đời mà ha.”
Dứt lời, Tiết Lam ngượng ngùng cười hề hề với Thời Chí và chị Linh, chỉ chỉ Thịnh Lâm ra vẻ thoải mái nói—
“Hai người xem, cậu ta làm quá, độ tuổi này của tôi yêu đương cũng đâu phải chuyện kỳ lạ gì? Hầy, cậu ấy phản ứng thế này, ai không biết còn tưởng là bị người ta cắm sừng ấy…”
Tiết Lam còn chưa nói xong thì chị Linh và Thời Chí ở đối diện đã bày nét mặt “bộ không phải sao”, nụ cười của cô cứng đờ, không phải chứ, chắc sẽ không như cô nghĩ đâu nhỉ?
Cô quay qua nhìn Thịnh Lâm, “Em không nói với họ quan hệ của chúng ta?”
Thịnh Lâm kinh ngạc, kế đó dùng dằng “ừ” một tiếng.
Tiết Lam: “…….”
Liếc Thời Chí một cái, tiêu rồi tiêu rồi, cô vậy mà vô hình trung trở thành hòn đá cản đường tình cảm chiến thuyền trời định của mình!
Sao có thể như vậy! Tuyệt đối không được!
Vì vậy, Tiết Lam cũng không màng tới Thịnh Lâm vẫn đang máu nóng lên đầu, kéo anh chàng qua, chỉ mặt cậu rồi chỉ vào mặt mình: “Tôi trịnh trọng thanh minh một chút, tôi và thằng nhóc này là cùng cha cùng mẹ, là chị em ruột hàng thật giá thật! À, đúng rồi, tôi lớn hơn cậu ta ba phút, vì vậy là chị.”
Thịnh Lâm: “……….”
Nói thì nói đi, sao phải nhắc tới vụ ba phút làm quái gì!
Chị Linh ngỡ ngàng, mờ mịt nói: “Hai người là thai long phụng?”
Mặt của Thời Chí mặc dù không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng nơi đáy mắt rõ ràng cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhiều lần lướt qua lướt lại để đánh giá hai người.
Tiết Lam gật mạnh đầu với hai người: “Như đinh đóng cột! Mặc dù tôi theo họ Tiết của mẹ, cậu ấy theo họ Thịnh của ba, nhưng chuyện này cũng không cách nào xóa bỏ sự thật hai chúng tôi là máu mủ ruột thịt.”
“Có điều không bằng không cứ, tôi nói miệng như vậy cũng không có bằng chứng nhỉ, để tôi nghĩ thử xem chứng minh thế nào đây. À, có rồi, hay là tôi kể cho mọi người nghe mấy chuyện xấu hồi nhỏ của thằng nhóc này?” Ánh mắt của Tiết Lam sáng lên, đột nhiên hưng trí bừng bừng.
Chị Linh: “……..”
Thời Chí: “……….”
Thịnh Lâm “soạt” một cái đứng bật dậy, nháy mắt xù lông: “Tiết Lam, chị dám!”
Tiết Lam thấy vậy cũng không trêu cậu, vội vàng xoa dịu: “Được rồi, đùa thôi đùa thôi.”
Sau đó lại nhìn về phía chị Linh và Thời Chí, làm như thật nói: “Có thể cho hai người xem hộ khẩu nhà tôi, nếu không được nữa thì hai chúng tôi đi kiểm tra DNA cũng được.”
Chị Linh ngây ra, dở khóc dở cười nói: “………Cũng không tới mức đó, tôi tin là được chứ gì.”
Tiết Lam lại quay đầu nhìn Thời Chí. Thời Chí ù ù cạc cạc, chuyện này anh tin hay không bộ quan trọng vậy sao?
Có điều dưới ánh mắt quá mức tha thiết của Tiết Lam, Thời Chí ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Phù….Cô rốt cuộc yên tâm rồi.
Không biết nghĩ tới việc gì, Tiết Lam bất mãn nhìn Thịnh Lâm: “Em, thằng nhóc này cũng thật là, chị Linh và Thời Chí cũng đâu phải người ngoài, cần gì phải che giấu quan hệ của chúng ta, người làm chị đây phải nói với em, em như thế là không hiểu chuyện rồi.”
Chị Linh thì thôi đi, nhưng ngay cả Thời Chí cũng giấu. Giữa hai người với nhau, quan trọng nhất là gì, cần thẳng thắn đó, có hiểu hông!
Thịnh Lâm “haha” một tiếng: “Trước đây là ai uy hiếp tôi nói nếu như dám hé răng về quan hệ giữa hai chúng ta thì sẽ cắt đứt quan hệ chị em với tôi hả?”
Tiết Lam nghẹn lời, nhớ ra chính chủ quả thật từng nói như vậy nên chỉ có thể ngượng ngùng giải thích: “Không phải vì chị biết danh tiếng của mình không tốt, sợ liên lụy em sao.”
Thịnh Lâm “xì” một tiếng, “Biết danh tiếng của mình không tốt, vậy sau này chị cố gắng chút đi.”
Hừ, thằng nhóc này đập hết mặt mũi chị đây có phải không. Tiết Lam đột nhiên vô cùng ngứa tay, muốn đánh thằng em này.
Có điều cô xắn tay áo, đứng dậy thủ sẵn thế rồi thì ánh mắt đột nhiên va phải Thời Chí, động tác của cô lập tức ngừng lại, sau đó thu cờ dọn trống, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hừ, trước mặt đối tượng của người nhà vẫn nên tém tém một chút mới được.
Hiển nhiên Thời Chí không bỏ qua động tác của Tiết Lam, lông mày bất giác khẽ nhíu. Đây đã không phải lần đầu cô vì anh mà kiêng dè như vậy, nhưng vì sao cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.