Nữ Chính Thích Chèo Thuyền Giới Giải Trí
Chương 31: Tám Chuyện
Lạc đường cũng không đi lại
17/10/2023
Nữ chính thích chèo thuyền giới giải trí
Sau khi Tiết Lam xuống xe ở đầu thôn, camera bắt đầu quay. Cô biết phòng livestream đã bắt đầu, cũng không coi đây là chuyện gì ghê gớm, chỉ căn cứ theo bảng chỉ thị của tổ chương trình, đi về phía ngôi nhà nhỏ mà mọi người ghi hình.
Có điều lúc đi được nửa đường thì Tiết Lam nhìn thấy có mấy thôn dân đang vác nông cụ đi về phía nào đó, cô thấy đúng lúc cũng thuận đường, vì vậy tăng tốc, chạy tới vừa đi vừa bắt chuyện với một ông cụ.
“Ông ơi, mọi người định đi đâu làm gì vậy ạ?” Tiết Lam hỏi.
Ông cụ trả lời: “Ra ruộng coi thử, tiện thể lại thông kênh nước, buổi chiều phải mở đập xả nước rồi.”
Tiết Lam tự nhiên gật gật đầu. Thì ra là mở đập xả nước à, chuyện này cô hiểu, chắc là đập trữ nước ở thượng du đầy rồi, hoặc là đã tới mùa nơi này dẫn nước vào ruộng.
Ông cụ nói xong, lại quay đầu nhìn anh quay phim đằng sau Tiết Lam.
“Mấy đứa đây là sắp lên TV hả? ông có nghe nói, bảo là căn nhà dưới chân núi đầu thôn Đông được cho thuê, muốn quay chương trình gì đó, nghe đâu người tới toàn minh tinh lớn không hà, giỏi dữ lắm. Cô nhóc cháu tướng mạo đẹp vậy, chắc chắn cũng là minh tinh lớn hả?”
Tiết Lam cười đáp: “Ông ơi, con không phải minh tinh lớn gì cả, cũng không giỏi giang gì. Tới đây quay chương trình là vì sinh kế, kiếm cơm bỏ bụng thôi ạ.”
Ông cụ thấy Tiết Lam không hề kiêu căng thì cũng vui vẻ trò chuyện với cô: “Cũng phải, thấy cháu thế này cũng không dễ dàng gì, một cô nhóc xách theo hai cái thùng bự tổ chảng như vậy mà bọn họ cũng không biết tới giúp, chậc, đều phải dựa vào sức lực của mình kiếm tiền mà.”
Tiết Lam gật mạnh đầu, một câu “dựa vào sức lực của mình kiếm tiền” quả thật hình dung chuẩn không cần chỉnh. Trước khi cô tới có xem chương trình mùa trước, kinh khủng khiếp, quả nhiên là nhật ký sinh tồn nơi hoang vu, tự lực cánh sinh.
“Đúng vậy ạ, ông ơi ông không biết đâu, tiền này khó kiếm lắm. Trước khi tới đây cháu đã chuẩn bị tâm lý rồi, tổ chương trình họ siêu hành người ta, những người quay chương trình này mùa trước thường xuyên ăn không no, thảm lắm ạ.”
Mấy người vẫn canh me trong phòng livestream lại lần nữa bắt đầu ném đá:
[Mọe, Tiết Lam quả nhiên là thích diễn, chỉ biết bán thảm (than nghèo kể khổ), ai không biết minh tinh kiếm tiền là dễ nhất chứ ]
[Đúng thế đúng thế, chính là thấy ông cụ chất phác, cụ ơi ngàn vạn lần đừng bị ả ta lừa nha]
[Tiền của minh tinh quay chương trình mùa trước cũng đủ cho ông cụ người ta ăn nửa đời đó, Tiết Lam sao lại không biết xấu hổ nói mấy lời này hả]
[Không phải tui nói chứ mấy người cũng quá ác đi, tui là fan của chương trình mùa trước, cảm thấy Tiết Lam nói không sai chút nào, căn bản đều là sự thật]
[Tôi cảm thấy cô ấy thế này rất tốt, không hề có chút chảnh chẹ nào của minh tinh cả. Năng lực xã giao cực ổn, mới tới mà đã hòa hợp với thôn dân rồi]
[Khoá học kỹ năng xã giao nói cho chúng ta biết: Tám chuyện ấy à, đương nhiên phải tám mấy chuyện người ta thích nghe. Lẽ nào ẻm khoe giàu mới vừa lòng hả?]
…….
Ông cụ cũng không biết phòng livestream đang náo nhiệt, vừa nghe tổ chương trình vậy mà lại không biết điều đến thế thì tức khắc nổi nóng, quay đầu hung dữ trừng anh quay phim một cái.
Anh quay phim:……….
“Cô nhóc, con tới thôn của chúng ta vậy cũng chính là khách rồi, có khó khăn gì cứ tới tìm ông. Nhà ông nằm ở sát rìa phía Tây thôn, trước cửa nhà có một cây hòe to, dễ tìm lắm. Yên tâm, tay nghề nấu nướng của bác gái con cũng được lắm, cơm nước nhà ông tuyệt đối bao no.” Ông cụ nói.
“Được ạ, vậy con cảm ơn ông trước nha.” Tiết Lam cười ha ha đồng ý.
Ông cụ xua tay bảo cô đừng khách sáo, Tiết Lam lại cùng ông cụ tám những chuyện khác. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tán gẫu hết sức vui vẻ.
Tới một ngã rẽ, sau khi Tiết Lam và ông cụ mỗi người mỗi ngả, tự mình xách hành lý, dung dăng dung dẻ đi về phía căn nhà nhỏ của tổ chương trình.
Anh quay phim nhìn Tiết Lam, muốn nói lại thôi nửa ngày rồi mới bảo: “Lam lão sư, có thể cô không biết chương trình chúng ta có một quy định, chính là không thể tới nhà người trong thôn ăn chực.”
Ai ngờ Tiết Lam mặt mày vô tư đáp: “Em biết mà, ai nói em muốn đi ăn chực đâu.”
Anh quay phim:……….
Vậy mới rồi cô tốn công phí sức nhiều thế làm gì, lẽ nào không phải để kiếm nơi ăn ké à?
Dù sao xem chương trình mùa trước của họ đều biết, với những minh tinh được nâng niu từ bé mà nói thì điều kiện sống của thực không tươi đẹp như tên của nó.
Thấy trên mặt người quay phim có biểu cảm khó hiểu, Tiết Lam liền đoán được anh ấy đang nghĩ gì, thế nên không đồng ý nói—
“Khà khà, người trẻ tuổi, suy nghĩ này của đồng chí không được rồi. Em đơn thuần muốn trò chuyện với ông ấy mà thôi, người với người ở chung làm gì phải phức tạp như vậy, chân thành một chút không được sao. Chuyện này ấy à, không phải em nói anh chứ…”
Lúc này, phòng livestream lại trở nên bận rộn:
[Hừ, Tiết cave thiệt biết giả bộ, một đống đạo lý sáo rỗng, chính là ĐM éo biết làm người]
[Đúng là mặt dày, cô ả được bao tuổi, anh quay phim người ta tới lượt cô ả dạy chắc]
[Lẽ nào chỉ mị cảm thấy ẻm thế này rất dễ thương à, hahaha, mị có thể tưởng tượng được bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của anh quay phim rồi]
[Tiếng “khà khà” này cực kỳ tinh túy, dễ thương + 1. Làm chương trình căn bản chính là phải truy cầu hiệu quả mà, bả thế này rất thu hút á]
Vì vậy, anh quay phim bị Tiết Lam kéo tới “tụng” về đạo lý người đi chung đường và người ở chung với người, chờ tới lúc đến được căn nhà của tổ chương trình thì anh quay phim mới len lén thở ra một hơi, trên mặt là biểu cảm cuối cùng được giải thoát rồi.
Trong năm khách mời thường trú, Tiết Lam là người tới cuối cùng, mà lúc cô đẩy cửa hàng rào căn nhà ra, đúng lúc bắt gặp đại cuộc chiến tranh cướp hành lý.
Sau khi Tiết Lam xuống xe ở đầu thôn, camera bắt đầu quay. Cô biết phòng livestream đã bắt đầu, cũng không coi đây là chuyện gì ghê gớm, chỉ căn cứ theo bảng chỉ thị của tổ chương trình, đi về phía ngôi nhà nhỏ mà mọi người ghi hình.
Có điều lúc đi được nửa đường thì Tiết Lam nhìn thấy có mấy thôn dân đang vác nông cụ đi về phía nào đó, cô thấy đúng lúc cũng thuận đường, vì vậy tăng tốc, chạy tới vừa đi vừa bắt chuyện với một ông cụ.
“Ông ơi, mọi người định đi đâu làm gì vậy ạ?” Tiết Lam hỏi.
Ông cụ trả lời: “Ra ruộng coi thử, tiện thể lại thông kênh nước, buổi chiều phải mở đập xả nước rồi.”
Tiết Lam tự nhiên gật gật đầu. Thì ra là mở đập xả nước à, chuyện này cô hiểu, chắc là đập trữ nước ở thượng du đầy rồi, hoặc là đã tới mùa nơi này dẫn nước vào ruộng.
Ông cụ nói xong, lại quay đầu nhìn anh quay phim đằng sau Tiết Lam.
“Mấy đứa đây là sắp lên TV hả? ông có nghe nói, bảo là căn nhà dưới chân núi đầu thôn Đông được cho thuê, muốn quay chương trình gì đó, nghe đâu người tới toàn minh tinh lớn không hà, giỏi dữ lắm. Cô nhóc cháu tướng mạo đẹp vậy, chắc chắn cũng là minh tinh lớn hả?”
Tiết Lam cười đáp: “Ông ơi, con không phải minh tinh lớn gì cả, cũng không giỏi giang gì. Tới đây quay chương trình là vì sinh kế, kiếm cơm bỏ bụng thôi ạ.”
Ông cụ thấy Tiết Lam không hề kiêu căng thì cũng vui vẻ trò chuyện với cô: “Cũng phải, thấy cháu thế này cũng không dễ dàng gì, một cô nhóc xách theo hai cái thùng bự tổ chảng như vậy mà bọn họ cũng không biết tới giúp, chậc, đều phải dựa vào sức lực của mình kiếm tiền mà.”
Tiết Lam gật mạnh đầu, một câu “dựa vào sức lực của mình kiếm tiền” quả thật hình dung chuẩn không cần chỉnh. Trước khi cô tới có xem chương trình mùa trước, kinh khủng khiếp, quả nhiên là nhật ký sinh tồn nơi hoang vu, tự lực cánh sinh.
“Đúng vậy ạ, ông ơi ông không biết đâu, tiền này khó kiếm lắm. Trước khi tới đây cháu đã chuẩn bị tâm lý rồi, tổ chương trình họ siêu hành người ta, những người quay chương trình này mùa trước thường xuyên ăn không no, thảm lắm ạ.”
Mấy người vẫn canh me trong phòng livestream lại lần nữa bắt đầu ném đá:
[Mọe, Tiết Lam quả nhiên là thích diễn, chỉ biết bán thảm (than nghèo kể khổ), ai không biết minh tinh kiếm tiền là dễ nhất chứ ]
[Đúng thế đúng thế, chính là thấy ông cụ chất phác, cụ ơi ngàn vạn lần đừng bị ả ta lừa nha]
[Tiền của minh tinh quay chương trình mùa trước cũng đủ cho ông cụ người ta ăn nửa đời đó, Tiết Lam sao lại không biết xấu hổ nói mấy lời này hả]
[Không phải tui nói chứ mấy người cũng quá ác đi, tui là fan của chương trình mùa trước, cảm thấy Tiết Lam nói không sai chút nào, căn bản đều là sự thật]
[Tôi cảm thấy cô ấy thế này rất tốt, không hề có chút chảnh chẹ nào của minh tinh cả. Năng lực xã giao cực ổn, mới tới mà đã hòa hợp với thôn dân rồi]
[Khoá học kỹ năng xã giao nói cho chúng ta biết: Tám chuyện ấy à, đương nhiên phải tám mấy chuyện người ta thích nghe. Lẽ nào ẻm khoe giàu mới vừa lòng hả?]
…….
Ông cụ cũng không biết phòng livestream đang náo nhiệt, vừa nghe tổ chương trình vậy mà lại không biết điều đến thế thì tức khắc nổi nóng, quay đầu hung dữ trừng anh quay phim một cái.
Anh quay phim:……….
“Cô nhóc, con tới thôn của chúng ta vậy cũng chính là khách rồi, có khó khăn gì cứ tới tìm ông. Nhà ông nằm ở sát rìa phía Tây thôn, trước cửa nhà có một cây hòe to, dễ tìm lắm. Yên tâm, tay nghề nấu nướng của bác gái con cũng được lắm, cơm nước nhà ông tuyệt đối bao no.” Ông cụ nói.
“Được ạ, vậy con cảm ơn ông trước nha.” Tiết Lam cười ha ha đồng ý.
Ông cụ xua tay bảo cô đừng khách sáo, Tiết Lam lại cùng ông cụ tám những chuyện khác. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tán gẫu hết sức vui vẻ.
Tới một ngã rẽ, sau khi Tiết Lam và ông cụ mỗi người mỗi ngả, tự mình xách hành lý, dung dăng dung dẻ đi về phía căn nhà nhỏ của tổ chương trình.
Anh quay phim nhìn Tiết Lam, muốn nói lại thôi nửa ngày rồi mới bảo: “Lam lão sư, có thể cô không biết chương trình chúng ta có một quy định, chính là không thể tới nhà người trong thôn ăn chực.”
Ai ngờ Tiết Lam mặt mày vô tư đáp: “Em biết mà, ai nói em muốn đi ăn chực đâu.”
Anh quay phim:……….
Vậy mới rồi cô tốn công phí sức nhiều thế làm gì, lẽ nào không phải để kiếm nơi ăn ké à?
Dù sao xem chương trình mùa trước của họ đều biết, với những minh tinh được nâng niu từ bé mà nói thì điều kiện sống của thực không tươi đẹp như tên của nó.
Thấy trên mặt người quay phim có biểu cảm khó hiểu, Tiết Lam liền đoán được anh ấy đang nghĩ gì, thế nên không đồng ý nói—
“Khà khà, người trẻ tuổi, suy nghĩ này của đồng chí không được rồi. Em đơn thuần muốn trò chuyện với ông ấy mà thôi, người với người ở chung làm gì phải phức tạp như vậy, chân thành một chút không được sao. Chuyện này ấy à, không phải em nói anh chứ…”
Lúc này, phòng livestream lại trở nên bận rộn:
[Hừ, Tiết cave thiệt biết giả bộ, một đống đạo lý sáo rỗng, chính là ĐM éo biết làm người]
[Đúng là mặt dày, cô ả được bao tuổi, anh quay phim người ta tới lượt cô ả dạy chắc]
[Lẽ nào chỉ mị cảm thấy ẻm thế này rất dễ thương à, hahaha, mị có thể tưởng tượng được bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của anh quay phim rồi]
[Tiếng “khà khà” này cực kỳ tinh túy, dễ thương + 1. Làm chương trình căn bản chính là phải truy cầu hiệu quả mà, bả thế này rất thu hút á]
Vì vậy, anh quay phim bị Tiết Lam kéo tới “tụng” về đạo lý người đi chung đường và người ở chung với người, chờ tới lúc đến được căn nhà của tổ chương trình thì anh quay phim mới len lén thở ra một hơi, trên mặt là biểu cảm cuối cùng được giải thoát rồi.
Trong năm khách mời thường trú, Tiết Lam là người tới cuối cùng, mà lúc cô đẩy cửa hàng rào căn nhà ra, đúng lúc bắt gặp đại cuộc chiến tranh cướp hành lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.