Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Chương 62: Biến chuyển
Bất Tài Như Phó
04/02/2021
Trình Lịch tuyệt đối không phải nói ngoa, chẳng qua mới một buổi tối, tin tức cực huyên náo về chuyện Hoắc Ngu giải trừ hôn ước cùng Sở Giảo Giảo gây xôn xao dư luận.
Nhận được tin tức Tê Diệu nghĩ nghĩ, chuyện này cùng cô quan hệ không lớn, cũng an ổn ngủ được cả một đêm.
Đợi qua hôm sau, cô rửa mặt chỉnh tề ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cha Tê giống thường ngày thức đêm đánh mạt chược, sáng sớm thần thái sáng láng như cũ, tinh thần phấn chấn. Ông kẹp một khối bánh bao hấp nhân trứng sữa cho Tê Diệu, lúc này mới cười ha hả nói: “Thời điểm tôi chơi mạt chược lại nghe nói mấy vấn đề.”
Mẹ Tê vui vẻ thoải mái mà nuốt xuống miếng cháo trong miệng, không có chút nào mong đợi tiếp lời: “Là sự tình của Hoắc Ngu đi.”
“Bà cũng nghe người ta nói rồi à?”
“Cũng không phải là, giai cấp tư sản của dân tộc sớm nghỉ hưu hết rồi, cho nên tinh thần giải trí lớn nhất bây giờ chính là bát quái đủ thể loại.” Nhắc tới điểm này, mẹ Tê không khỏi kiêu ngạo mà buông tay, “Ông thấy tôi có tự hào hay không? Tê Vọng cùng Tê Diệu nhà chúng ta có bao giờ có mặt trái hay tai tiếng gì để trở thành trung tâm của bát quái bao giờ đâu? Quá làm người ta bớt lo làm sao bây giờ?”
“…”
Nghe mẹ Tê như bà Vương bán dưa, Tê Diệu lông mày run run, hy vọng mẹ Tê không phải miệng quạ đen. Cô đương nhiên không muốn trở thành trung tâm của bát quái, chỉ là cũng phải làm tốt chuẩn bị bị người khác giội nước bẩn. Tình huống như vậy nhiều lần xuất hiện trong hơn hai mươi năm sinh mệnh của cô, có khi nằm không cũng trúng đạn, chưa chắc là tự mình làm sai, vậy mà kết quả tất nhiên lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
May mắn Tê Diệu có Tê gia, đặc biệt là Tê Vọng xem như ‘kim bài miễn tử’, gia tộc cường đại thương nghiệp to lớn dư sức che chở.
Cha Tê nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Đây sợ là Sở gia phải gặp tai ương rồi.”
Mẹ Tê bình tĩnh trả lời: “Hoắc Ngu sẽ giữ lại chút thể diện, hắn cũng không phải người nhẫn tâm.”
Không phải người nhẫn tâm ư?
Tê Diệu một bên húp cháo một bên nghĩ, đánh giá của mẹ Tê, thật đúng là ý vị sâu xa.
* * *
Bên ngoài lời đồn đãi gây xôn xao dư luận, còn từ trên xuống dưới nhà họ Sở chẳng để lộ ra nửa phần tin tức, đem tin tức giữ chặt trong nhà. Đến nỗi lúc ấy Sở Giảo Giảo phản ứng thế nào, ai cũng không rõ, những ngày này chị ta vẫn luôn đợi ở Sở gia, tuần diễn ban đầu định vào sáu tháng cuối năm cũng hủy bỏ, từ ngày đó bị từ hôn cho tới bây giờ cũng chưa hề đi ra ngoài.
Chuyện hủy bỏ hôn ước này, đều có nhiều cách nhìn. Có người suy đoán là Sở gia bàn bạc hợp tác cùng Hoắc gia không thành, cũng có người suy đoán là ở giữa Hoắc Ngu cùng Sở Giảo Giảo sinh ra chênh lệch. Tóm lại đem hết thảy đầu dây mối nhợ đẩy lên trên người của Sở Giảo Giảo, trong lúc nhất thời dẫn chị ta vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Ngày bình thường Sở Giảo Giảo thanh cao đã quen, luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng bễ nghễ chúng sinh, lúc trước đem chị ta bưng cao lấy bao nhiêu, hiện tại quẳng xuống đất liền đau nhức bấy nhiêu.
Ai cũng không nghĩ tới, nguyên nhân chân chính gây ra chuyện này, là bởi vì “Sở Du Du*”.(*Yue: Là Sở Du Du não tàn xuyên vào sách đó ạ)
Ở trước mặt mọi người Sở gia biểu hiện một bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng, kì thực đã sớm lật tung trời. Cha Sở bởi vì việc này nổi trận lôi đình, trở về liền nổi giận quát Sở Giảo Giảo làm việc bất lợi. Mấy ngày nay Sở Giảo Giảo cảm giác trời cũng sắp sụp, cả người thất hồn lạc phách*, lại bởi vì bị trách cứ mà cảm thấy ủy khuất, nhất thời xúc động liền cãi lộn vài câu.
(*Yue: 失魂落魄 = tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây-nguồn ask. Fm)
Ngay sau đó, chị ta trăm triệu lần đều không nghĩ tới, cái bàn tay mà chỉ rơi vào trên gương mặt Sở Du Du của cha Sở, khi mà chị ta chỉ sẽ trở thành người khuyên can rồi đứng xem một màn, lại xảy ra trên người mình.
Chỉ nghe “Ba” một tiếng, một cái tát vang dội rơi vào gương mặt trắng nõn của chị ta, chẳng qua mấy giây liền hiện lên dấu đỏ hình bàn tay.
Thư phòng to như vậy trong nháy mắt không có âm thanh, an tĩnh dọa người.
Sở Giảo Giảo đầu tiên là ngu ngơ hai giây, lập tức che gò má của mình. Nước mắt theo hốc mắt tuôn ra, chị ta không biết phải xử lý làm sao, xấu hổ mà vừa khóc vừa tức giận, đại khái là không nghĩ tới người cha luôn nâng niu chị ta trong lòng bàn tay, luôn khen ngợi chị ta, lại có một ngày có thể đối đãi với chị ta như đối đãi với Sở Du Du.
Sự thật hoang đường như vậy hầu như làm chị ta khó có thể thừa nhận.
Cha Sở sắc mặt lạnh lẽo tức giận nói: “Chuyện này, con cho răng mình không có sai à?”
“Ngày đó!”
Hôm đó, Hoắc Ngu đến Sở gia cơm nước xong xuôi, Sở Giảo Giảo cùng Sở Du Du đều ở đây. Sau buổi cơm tối, Hoắc Ngu cùng cha Sở ở thư phòng hàn huyên* ước chừng hơn nửa giờ, bầu không khí nhẹ nhàng tất cả đều lui tới như ngày bình thường, cũng không có xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
(*Yue: Hỏi han tin tức)
Sau khi Hoắc Ngu hướng cha Sở tạm biệt, từ cửa chính đi ra ngoài, Sở Giảo Giảo đứng ở lầu hai lại nhìn thấy Sở Du Du lặng yên không một tiếng động đi đến sân vườn, giữ chặt Hoắc Ngu.
Chị ta lấy một loại thái độ chế giễu chờ xem trò mèo của Sở Du Du. Hoắc Ngu người này từ trước đến nay chán ghét người khác dông dài mấy chuyện vô dụng với hắn. Sau đó, chị ta nhìn thấy Hoắc Ngu một tay đút túi đứng tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn ở dưới ánh đèn mơ hồ không rõ, Sở Du Du lời còn chưa nói hết, Hoắc Ngu liền xoay người rời đi.
(Continue)
Nhận được tin tức Tê Diệu nghĩ nghĩ, chuyện này cùng cô quan hệ không lớn, cũng an ổn ngủ được cả một đêm.
Đợi qua hôm sau, cô rửa mặt chỉnh tề ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cha Tê giống thường ngày thức đêm đánh mạt chược, sáng sớm thần thái sáng láng như cũ, tinh thần phấn chấn. Ông kẹp một khối bánh bao hấp nhân trứng sữa cho Tê Diệu, lúc này mới cười ha hả nói: “Thời điểm tôi chơi mạt chược lại nghe nói mấy vấn đề.”
Mẹ Tê vui vẻ thoải mái mà nuốt xuống miếng cháo trong miệng, không có chút nào mong đợi tiếp lời: “Là sự tình của Hoắc Ngu đi.”
“Bà cũng nghe người ta nói rồi à?”
“Cũng không phải là, giai cấp tư sản của dân tộc sớm nghỉ hưu hết rồi, cho nên tinh thần giải trí lớn nhất bây giờ chính là bát quái đủ thể loại.” Nhắc tới điểm này, mẹ Tê không khỏi kiêu ngạo mà buông tay, “Ông thấy tôi có tự hào hay không? Tê Vọng cùng Tê Diệu nhà chúng ta có bao giờ có mặt trái hay tai tiếng gì để trở thành trung tâm của bát quái bao giờ đâu? Quá làm người ta bớt lo làm sao bây giờ?”
“…”
Nghe mẹ Tê như bà Vương bán dưa, Tê Diệu lông mày run run, hy vọng mẹ Tê không phải miệng quạ đen. Cô đương nhiên không muốn trở thành trung tâm của bát quái, chỉ là cũng phải làm tốt chuẩn bị bị người khác giội nước bẩn. Tình huống như vậy nhiều lần xuất hiện trong hơn hai mươi năm sinh mệnh của cô, có khi nằm không cũng trúng đạn, chưa chắc là tự mình làm sai, vậy mà kết quả tất nhiên lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
May mắn Tê Diệu có Tê gia, đặc biệt là Tê Vọng xem như ‘kim bài miễn tử’, gia tộc cường đại thương nghiệp to lớn dư sức che chở.
Cha Tê nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Đây sợ là Sở gia phải gặp tai ương rồi.”
Mẹ Tê bình tĩnh trả lời: “Hoắc Ngu sẽ giữ lại chút thể diện, hắn cũng không phải người nhẫn tâm.”
Không phải người nhẫn tâm ư?
Tê Diệu một bên húp cháo một bên nghĩ, đánh giá của mẹ Tê, thật đúng là ý vị sâu xa.
* * *
Bên ngoài lời đồn đãi gây xôn xao dư luận, còn từ trên xuống dưới nhà họ Sở chẳng để lộ ra nửa phần tin tức, đem tin tức giữ chặt trong nhà. Đến nỗi lúc ấy Sở Giảo Giảo phản ứng thế nào, ai cũng không rõ, những ngày này chị ta vẫn luôn đợi ở Sở gia, tuần diễn ban đầu định vào sáu tháng cuối năm cũng hủy bỏ, từ ngày đó bị từ hôn cho tới bây giờ cũng chưa hề đi ra ngoài.
Chuyện hủy bỏ hôn ước này, đều có nhiều cách nhìn. Có người suy đoán là Sở gia bàn bạc hợp tác cùng Hoắc gia không thành, cũng có người suy đoán là ở giữa Hoắc Ngu cùng Sở Giảo Giảo sinh ra chênh lệch. Tóm lại đem hết thảy đầu dây mối nhợ đẩy lên trên người của Sở Giảo Giảo, trong lúc nhất thời dẫn chị ta vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Ngày bình thường Sở Giảo Giảo thanh cao đã quen, luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng bễ nghễ chúng sinh, lúc trước đem chị ta bưng cao lấy bao nhiêu, hiện tại quẳng xuống đất liền đau nhức bấy nhiêu.
Ai cũng không nghĩ tới, nguyên nhân chân chính gây ra chuyện này, là bởi vì “Sở Du Du*”.(*Yue: Là Sở Du Du não tàn xuyên vào sách đó ạ)
Ở trước mặt mọi người Sở gia biểu hiện một bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng, kì thực đã sớm lật tung trời. Cha Sở bởi vì việc này nổi trận lôi đình, trở về liền nổi giận quát Sở Giảo Giảo làm việc bất lợi. Mấy ngày nay Sở Giảo Giảo cảm giác trời cũng sắp sụp, cả người thất hồn lạc phách*, lại bởi vì bị trách cứ mà cảm thấy ủy khuất, nhất thời xúc động liền cãi lộn vài câu.
(*Yue: 失魂落魄 = tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây-nguồn ask. Fm)
Ngay sau đó, chị ta trăm triệu lần đều không nghĩ tới, cái bàn tay mà chỉ rơi vào trên gương mặt Sở Du Du của cha Sở, khi mà chị ta chỉ sẽ trở thành người khuyên can rồi đứng xem một màn, lại xảy ra trên người mình.
Chỉ nghe “Ba” một tiếng, một cái tát vang dội rơi vào gương mặt trắng nõn của chị ta, chẳng qua mấy giây liền hiện lên dấu đỏ hình bàn tay.
Thư phòng to như vậy trong nháy mắt không có âm thanh, an tĩnh dọa người.
Sở Giảo Giảo đầu tiên là ngu ngơ hai giây, lập tức che gò má của mình. Nước mắt theo hốc mắt tuôn ra, chị ta không biết phải xử lý làm sao, xấu hổ mà vừa khóc vừa tức giận, đại khái là không nghĩ tới người cha luôn nâng niu chị ta trong lòng bàn tay, luôn khen ngợi chị ta, lại có một ngày có thể đối đãi với chị ta như đối đãi với Sở Du Du.
Sự thật hoang đường như vậy hầu như làm chị ta khó có thể thừa nhận.
Cha Sở sắc mặt lạnh lẽo tức giận nói: “Chuyện này, con cho răng mình không có sai à?”
“Ngày đó!”
Hôm đó, Hoắc Ngu đến Sở gia cơm nước xong xuôi, Sở Giảo Giảo cùng Sở Du Du đều ở đây. Sau buổi cơm tối, Hoắc Ngu cùng cha Sở ở thư phòng hàn huyên* ước chừng hơn nửa giờ, bầu không khí nhẹ nhàng tất cả đều lui tới như ngày bình thường, cũng không có xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
(*Yue: Hỏi han tin tức)
Sau khi Hoắc Ngu hướng cha Sở tạm biệt, từ cửa chính đi ra ngoài, Sở Giảo Giảo đứng ở lầu hai lại nhìn thấy Sở Du Du lặng yên không một tiếng động đi đến sân vườn, giữ chặt Hoắc Ngu.
Chị ta lấy một loại thái độ chế giễu chờ xem trò mèo của Sở Du Du. Hoắc Ngu người này từ trước đến nay chán ghét người khác dông dài mấy chuyện vô dụng với hắn. Sau đó, chị ta nhìn thấy Hoắc Ngu một tay đút túi đứng tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn ở dưới ánh đèn mơ hồ không rõ, Sở Du Du lời còn chưa nói hết, Hoắc Ngu liền xoay người rời đi.
(Continue)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.