Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Chương 7: Gặp nhau
Bất Tài Như Phó
04/02/2021
Tiệc tối ngày thứ tư, là yến tiệc đính hôn nhỏ của con trai độc nhất Bạch gia – Bạch Trản. Nói là “Yến tiệc nhỏ”, ngắn ngủi một đêm mở tiệc chiêu đãi cũng đủ để tổn hao số tiền giá trên trời, càng không cần nhắc tới khách được mời tới đều là các nhân vật nổi tiếng trong giới, cái danh mà mình đang mang cũng là phu nhân hào môn, riêng một tấm thư mời phân lượng cũng không nhẹ chút nào.
Tê Diệu vừa nghĩ tới sắp đối mặt sinh vật không biết tên đang chiếm cứ thân thể cô, vừa là khẩn trương vừa là thấp thỏm.
Điều duy nhất cô có thể xác định chính là, linh hồn của con gái nhỏ Tê gia đã triệt triệt để để rời đi thế giới này, chẳng qua là thừa dịp thi thể còn chưa lạnh ngắt, một cô hồn du quỷ như cô bám vào trên người, cuối cùng mới có cái chỗ mà lưu lại.
Lấy tính cách khi xưa của cô, nào để ý nhiều như vậy, tùy theo tính tình muốn làm sao thì làm vậy, một cái Tê gia sao có thể vây khốn cô, quả thực là chuyện không thể nào.
Chỉ là..
Mỗi khi Tê Diệu nhìn về phía cha Tê mẹ Tê, trong mắt bọn họ thoáng hiện lên ôn nhu cùng yêu thương, liền khiến Tê Diệu không có cách nào tùy hứng mà làm ra sự tình tổn thương bọn họ được. Lúc này cô thực sự làm người tốt rồi.
“Aiiiizz..”
Tê Diệu ngồi phơi nắng ở trên bậc thang trước biệt thự, sợ cô cảm lạnh, dì giúp việc lót dưới mông của cô một cái nệm nhỏ êm ái.
Tê Diệu ưu sầu nâng má, ngước nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa Tê gia. Bẻ ngón tay tính toán, cô thế nhưng đã suốt mười ngày chưa thể ra khỏi cửa. Mười ngày đó! Mười ngày!
Ngày xưa cho dù là bị cha Sở giam lại đều không nhốt được cô thời gian dài như vậy.
Hiện tại, nội tâm của cô chính là như ngựa thoát khỏi dây cương, hận không thể lái xe lao ra ngoài chạy tám phương mười hướng mới có thể cảm thấy thích thú cực độ được.
Tê Diệu lại thở dài. Lúc này, đỉnh đầu tối sầm lại, cái bóng bao phủ ở đỉnh đầu của cô, cô hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc những ngày này — Tê Vọng.
Cô sống hơn hai mươi năm số lần gặp qua Tê Vọng còn không có nhiều bằng mấy ngày nay.
Đây coi như là chuyện tốt sao? Dù sao, giao tiếp với không ít danh viện* trong giới có đều đối với Tê Vọng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
(*: Thường chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách – nguồn từ bạn LYSANSAN828)
Ngày hôm nay thời tiết quá tốt, ánh sáng nhạt chói mắt, thủy tinh trên tầng hai chiết xạ ánh sáng không khỏi để cho Tê Diệu hơi hơi nheo mắt lại. Từ góc độ của Tê Diệu có thể nhìn thấy anh có chút cúi đầu xuống, che giúp Tê Diệu hơn phân nửa ánh sáng chói mắt, mặt mày thanh nhã tuấn tú cúi thấp xuống, tràn ra vài phần ôn nhu.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Nói cho ca ca, vì cái gì mà thở dài.”
Tê Diệu ánh mắt sáng lên, lập tức tìm cơ hội biểu đạt khao khát của mình: “Muốn đi ra ngoài chơi ạ.”
“Buổi tối ngày mai sẽ gặp được rất nhiều người, Diệu Diệu sẽ không sợ chứ?”
Tê Diệu trong lòng nghĩ, sợ cái rắm, hiện tại cô còn dám ở chỗ mấy ngàn người đi lên đài nhảy disco nữa đó. Lúc đi học càng là nhân vật phong vân trong trường học, đã sớm quen thuộc bị tầm mắt của một đám người vây quanh, toàn bộ thành phố Đồng không ai có thể làm cho cô chân run lẩy bẩy.
Trong lòng nghĩ như vậy đương nhiên không thể biểu hiện ra ngoài.
Tê Diệu lắc đầu.
Tê Vọng khẽ cười một tiếng, hướng cô duỗi ra một đầu ngón tay: “Trở về đi, phơi quá lâu không tốt. Ca ca có mang lễ vật cho em, có muốn nhìn một chút hay không?”
Một ngón tay thì dắt tay bằng cái phương pháp gì vậy?
Chẳng qua, có lễ vật? Chẳng lẽ là điện thoại?
Tê Diệu đối với loại tay trong tay dắt tay này vô cùng khó chịu, chỉ là giờ phút này lòng tràn đều tràn đầy sự hấp dẫn của lễ vật. Cô xoắn xuýt một lát, vô cùng khó chịu nắm chặt ngón tay Tê Vọng.
Khóe môi của anh nhếch lên, ngón tay câu lấy tay nhỏ mềm mại của cô, đem Tê Diệu nắm mang về biệt thự.
Tê Diệu ôm chờ mong trở lại phòng, cô đẩy cửa ra, khuôn mặt tươi cười dần dần bị nứt. Tê Diệu nhìn qua căn phòng thật vất vả tìm các loại lý do để dọn cho trống không vậy mà bây giờ lại bị Tê Vọng chất đầy một đống lớn thú bông xinh đẹp trong phòng, có thể xác định một sự thật —
Tê Vọng là một kẻ “sủng muội cuồng ma”.
Mấu chốt là cái phương thức “sủng muội” này có thể thay đổi hay không hả a a a a!
Tê Diệu vừa nghĩ tới sắp đối mặt sinh vật không biết tên đang chiếm cứ thân thể cô, vừa là khẩn trương vừa là thấp thỏm.
Điều duy nhất cô có thể xác định chính là, linh hồn của con gái nhỏ Tê gia đã triệt triệt để để rời đi thế giới này, chẳng qua là thừa dịp thi thể còn chưa lạnh ngắt, một cô hồn du quỷ như cô bám vào trên người, cuối cùng mới có cái chỗ mà lưu lại.
Lấy tính cách khi xưa của cô, nào để ý nhiều như vậy, tùy theo tính tình muốn làm sao thì làm vậy, một cái Tê gia sao có thể vây khốn cô, quả thực là chuyện không thể nào.
Chỉ là..
Mỗi khi Tê Diệu nhìn về phía cha Tê mẹ Tê, trong mắt bọn họ thoáng hiện lên ôn nhu cùng yêu thương, liền khiến Tê Diệu không có cách nào tùy hứng mà làm ra sự tình tổn thương bọn họ được. Lúc này cô thực sự làm người tốt rồi.
“Aiiiizz..”
Tê Diệu ngồi phơi nắng ở trên bậc thang trước biệt thự, sợ cô cảm lạnh, dì giúp việc lót dưới mông của cô một cái nệm nhỏ êm ái.
Tê Diệu ưu sầu nâng má, ngước nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa Tê gia. Bẻ ngón tay tính toán, cô thế nhưng đã suốt mười ngày chưa thể ra khỏi cửa. Mười ngày đó! Mười ngày!
Ngày xưa cho dù là bị cha Sở giam lại đều không nhốt được cô thời gian dài như vậy.
Hiện tại, nội tâm của cô chính là như ngựa thoát khỏi dây cương, hận không thể lái xe lao ra ngoài chạy tám phương mười hướng mới có thể cảm thấy thích thú cực độ được.
Tê Diệu lại thở dài. Lúc này, đỉnh đầu tối sầm lại, cái bóng bao phủ ở đỉnh đầu của cô, cô hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc những ngày này — Tê Vọng.
Cô sống hơn hai mươi năm số lần gặp qua Tê Vọng còn không có nhiều bằng mấy ngày nay.
Đây coi như là chuyện tốt sao? Dù sao, giao tiếp với không ít danh viện* trong giới có đều đối với Tê Vọng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
(*: Thường chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách – nguồn từ bạn LYSANSAN828)
Ngày hôm nay thời tiết quá tốt, ánh sáng nhạt chói mắt, thủy tinh trên tầng hai chiết xạ ánh sáng không khỏi để cho Tê Diệu hơi hơi nheo mắt lại. Từ góc độ của Tê Diệu có thể nhìn thấy anh có chút cúi đầu xuống, che giúp Tê Diệu hơn phân nửa ánh sáng chói mắt, mặt mày thanh nhã tuấn tú cúi thấp xuống, tràn ra vài phần ôn nhu.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Nói cho ca ca, vì cái gì mà thở dài.”
Tê Diệu ánh mắt sáng lên, lập tức tìm cơ hội biểu đạt khao khát của mình: “Muốn đi ra ngoài chơi ạ.”
“Buổi tối ngày mai sẽ gặp được rất nhiều người, Diệu Diệu sẽ không sợ chứ?”
Tê Diệu trong lòng nghĩ, sợ cái rắm, hiện tại cô còn dám ở chỗ mấy ngàn người đi lên đài nhảy disco nữa đó. Lúc đi học càng là nhân vật phong vân trong trường học, đã sớm quen thuộc bị tầm mắt của một đám người vây quanh, toàn bộ thành phố Đồng không ai có thể làm cho cô chân run lẩy bẩy.
Trong lòng nghĩ như vậy đương nhiên không thể biểu hiện ra ngoài.
Tê Diệu lắc đầu.
Tê Vọng khẽ cười một tiếng, hướng cô duỗi ra một đầu ngón tay: “Trở về đi, phơi quá lâu không tốt. Ca ca có mang lễ vật cho em, có muốn nhìn một chút hay không?”
Một ngón tay thì dắt tay bằng cái phương pháp gì vậy?
Chẳng qua, có lễ vật? Chẳng lẽ là điện thoại?
Tê Diệu đối với loại tay trong tay dắt tay này vô cùng khó chịu, chỉ là giờ phút này lòng tràn đều tràn đầy sự hấp dẫn của lễ vật. Cô xoắn xuýt một lát, vô cùng khó chịu nắm chặt ngón tay Tê Vọng.
Khóe môi của anh nhếch lên, ngón tay câu lấy tay nhỏ mềm mại của cô, đem Tê Diệu nắm mang về biệt thự.
Tê Diệu ôm chờ mong trở lại phòng, cô đẩy cửa ra, khuôn mặt tươi cười dần dần bị nứt. Tê Diệu nhìn qua căn phòng thật vất vả tìm các loại lý do để dọn cho trống không vậy mà bây giờ lại bị Tê Vọng chất đầy một đống lớn thú bông xinh đẹp trong phòng, có thể xác định một sự thật —
Tê Vọng là một kẻ “sủng muội cuồng ma”.
Mấu chốt là cái phương thức “sủng muội” này có thể thay đổi hay không hả a a a a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.