Nữ Chủ Cần Thiết Xinh Đẹp Như Hoa Sao??
Chương 8: Để Đường Độn Bàn Phát 3
Mang Hài Nữ
21/06/2022
Vừa rồi, Đường Độn để hắn đi về phía sau tìm Thẩm Vân Ny, hắn cho rằng để Thẩm Vân Ny tới đón người. Không đợi Đường Độn nói xong liền hấp tấp chạy đi, bà tử canh cửa của trường học phía sau là người trong gia tộc của hắn, không tiếp xúc quá nhiều, nhưng cũng nhận thức lẫn nhau. Hắn nói tìm Thẩm Vân Ny, nàng liền giúp đi gọi Thẩm Vân Ny.
Hắn đã nghe về Thẩm Vân Ny này. Nếu như nói Đường Độn khiến các cô nương yêu thích, dẫn tới đông đảo cô nương vì hắn mà tranh giành, không giữ thể diện, đứng bên đường mắng nhau, thì Thẩm Vân Ny này trình độ càng sâu. Lang quân yêu thích nàng trong bóng tối phân cao thấp đánh đến vỡ đầu chảy máu.
Nhìn thấy người, Ngô bá cảm thấy không trách những người kia tại sao lại thần hồn điên đảo, ngay cả hắn đều cảm thấy kinh diễm.
Thẩm Vân Ny giống như biết hắn, nhìn thấy hắn liền lễ phép chào hắn một tiếng ‘Ngô bá’.
Ngô bá nói với nàng, "Muội muội ngươi ở bên trong trường học, Đường Độn để cho ta tới thông báo với ngươi một tiếng. Hay là ngươi cùng tiên sinh xin nghỉ học một ngày, trước đưa nàng về nhà đi."
"Nàng đi trường học làm gì?"
"Tìm Đường Độn."
Nghe vậy, Thẩm Vân Ny cười, "Đã là tìm Đường Độn thì mắc mớ gì đến ta?"
Nói xong, nàng hững hờ đi vào cửa, Ngô bá gọi vài tiếng, Thẩm Vân Ny cũng không quay đầu lại, lạnh lùng cực kì.
Một đường trong lòng Ngô Bá đều không dễ chịu, hỏi Đường Độn:
"Đúng rồi, vừa nãy ta đi gấp, ngươi còn nói cái gì nữa?"
"Không có gì."
Đường Độn cụp mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm. Ngô bá cân nhắc mình có phải đã làm hỏng việc rồi không, trong lòng băn khoăn, thấy Vân Xảo hai chân run lên, trở về nhà chuyển căn ghế cho nàng ngồi, lo lắng lên tiếng: "Vân Xảo cô nương làm sao bây giờ?"
Nghe được tên của mình, Vân Xảo tịnh chân ngồi thẳng, ngẩng khuôn mặt nhỏ đen nhánh lên:
"Ta theo Đường Độn cũng không đi đâu cả."
"Ta trừu không ra thời gian rảnh để đưa nàng trở về, làm phiền Ngô bá chạy một chuyến, cho ngươi thêm phiền phức rồi."
"Ai, có cái sợi đay không phiền phức."
Trong khi cùng Ngô bá nói chuyện, Đường Độn thật giống nghĩ đến một biện pháp, đưa Hoa cho Thẩm Vân Xảo cầm, trước xiết chặt tóc nàng, dùng dây buộc tóc cột chắc, lấy thêm hoa cài lên. Hơi dùng sức, Thẩm Vân Xảo liền thử nghiêng đầu, oan ức hề hề kêu, "Đau."
Ngô bá lắc đầu buồn cười. Cảm thấy cô nương này cùng với tỷ của nàng bất luận tính tình hay là tướng mạo, đều rất khác nhau. Hắn không ăn điểm tâm liền đi ra ngoài, việc trước mắt đã xong, hắn đi phòng bếp tìm tức phụ của mình để ăn sáng. Trên đường bị mấy người thiếu niên liền vô cùng thần bí ôm cánh tay. "Ngô bá, cô nương kia là ai vậy?"
Ngô bá cảm thấy không phải đại sự gì, liền đem thân phận của Thẩm Vân Xảo nói ra.
Hắn không đề đến Thẩm Vân Ny, nhưng không chịu được người đọc sách thông minh, nhìn hắn lau mồ hôi trên trán bèn truy hỏi hắn vừa mới đi đâu. Ba, bốn câu liền từ trong miệng hắn nghe được. "Các ngươi từng cái, từng cái thật giảo hoạt! Lại theo Lão đầu tử ta đấu trí.”
Ngô bá hữu tâm trêu bọn họ, cố ý giả thần sắc kinh khủng nhìn về phía sau của bọn họ:
"Tiên sinh. . ."
Chiêu số này bình thường lúc nào cũng hữu hiệu, nhưng hôm nay lại không có ai để ý tới. Mấy người đều ngoảnh mặt làm ngơ, như ong vỡ tổ lao ra, dùng giọng đệu ôn nhu, tinh tế nhất gọi: "Vân Xảo muội tử. . . Là ngươi a. . ."
". . ."
Quên đi, hơn nửa số học sinh bên trong trường học đều muốn cưới Thẩm Vân Ny.
Việc mà Đường Độn giãy dụa, khổ não hồi lâu cũng không có làm được, thì đồng học cùng trường lại làm được.
Khi thấy đầu đầy cài hoa Tử Vi, Thẩm Vân Xảo cười đến không thấy mắt đâu.
Đường Độn quét mắt nhìn đám học sinh cùng trường. Đám người lại thờ ơ không động lòng, trái lại vây quanh Thẩm Vân Xảo nịnh hót.
"Vân Xảo muội tử, cài hoa như vầy vừa hoạt bát lại phấn chấn, so với mặt trời phía đông còn diễm lệ hơn."
"Giống hệt một Hoa tiên tử."
Một người khác không cam lòng yếu thế.
"Hoa tiên tử tính là gì, Lý Thái Bạch có câu thơ, ‘vân tưởng xiêm y Hoa Tưởng Dung, Xuân Phong phất hạm lộ hoa nùng’. . ."
Đường Độn: ". . ."
Hắn đã nghe về Thẩm Vân Ny này. Nếu như nói Đường Độn khiến các cô nương yêu thích, dẫn tới đông đảo cô nương vì hắn mà tranh giành, không giữ thể diện, đứng bên đường mắng nhau, thì Thẩm Vân Ny này trình độ càng sâu. Lang quân yêu thích nàng trong bóng tối phân cao thấp đánh đến vỡ đầu chảy máu.
Nhìn thấy người, Ngô bá cảm thấy không trách những người kia tại sao lại thần hồn điên đảo, ngay cả hắn đều cảm thấy kinh diễm.
Thẩm Vân Ny giống như biết hắn, nhìn thấy hắn liền lễ phép chào hắn một tiếng ‘Ngô bá’.
Ngô bá nói với nàng, "Muội muội ngươi ở bên trong trường học, Đường Độn để cho ta tới thông báo với ngươi một tiếng. Hay là ngươi cùng tiên sinh xin nghỉ học một ngày, trước đưa nàng về nhà đi."
"Nàng đi trường học làm gì?"
"Tìm Đường Độn."
Nghe vậy, Thẩm Vân Ny cười, "Đã là tìm Đường Độn thì mắc mớ gì đến ta?"
Nói xong, nàng hững hờ đi vào cửa, Ngô bá gọi vài tiếng, Thẩm Vân Ny cũng không quay đầu lại, lạnh lùng cực kì.
Một đường trong lòng Ngô Bá đều không dễ chịu, hỏi Đường Độn:
"Đúng rồi, vừa nãy ta đi gấp, ngươi còn nói cái gì nữa?"
"Không có gì."
Đường Độn cụp mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm. Ngô bá cân nhắc mình có phải đã làm hỏng việc rồi không, trong lòng băn khoăn, thấy Vân Xảo hai chân run lên, trở về nhà chuyển căn ghế cho nàng ngồi, lo lắng lên tiếng: "Vân Xảo cô nương làm sao bây giờ?"
Nghe được tên của mình, Vân Xảo tịnh chân ngồi thẳng, ngẩng khuôn mặt nhỏ đen nhánh lên:
"Ta theo Đường Độn cũng không đi đâu cả."
"Ta trừu không ra thời gian rảnh để đưa nàng trở về, làm phiền Ngô bá chạy một chuyến, cho ngươi thêm phiền phức rồi."
"Ai, có cái sợi đay không phiền phức."
Trong khi cùng Ngô bá nói chuyện, Đường Độn thật giống nghĩ đến một biện pháp, đưa Hoa cho Thẩm Vân Xảo cầm, trước xiết chặt tóc nàng, dùng dây buộc tóc cột chắc, lấy thêm hoa cài lên. Hơi dùng sức, Thẩm Vân Xảo liền thử nghiêng đầu, oan ức hề hề kêu, "Đau."
Ngô bá lắc đầu buồn cười. Cảm thấy cô nương này cùng với tỷ của nàng bất luận tính tình hay là tướng mạo, đều rất khác nhau. Hắn không ăn điểm tâm liền đi ra ngoài, việc trước mắt đã xong, hắn đi phòng bếp tìm tức phụ của mình để ăn sáng. Trên đường bị mấy người thiếu niên liền vô cùng thần bí ôm cánh tay. "Ngô bá, cô nương kia là ai vậy?"
Ngô bá cảm thấy không phải đại sự gì, liền đem thân phận của Thẩm Vân Xảo nói ra.
Hắn không đề đến Thẩm Vân Ny, nhưng không chịu được người đọc sách thông minh, nhìn hắn lau mồ hôi trên trán bèn truy hỏi hắn vừa mới đi đâu. Ba, bốn câu liền từ trong miệng hắn nghe được. "Các ngươi từng cái, từng cái thật giảo hoạt! Lại theo Lão đầu tử ta đấu trí.”
Ngô bá hữu tâm trêu bọn họ, cố ý giả thần sắc kinh khủng nhìn về phía sau của bọn họ:
"Tiên sinh. . ."
Chiêu số này bình thường lúc nào cũng hữu hiệu, nhưng hôm nay lại không có ai để ý tới. Mấy người đều ngoảnh mặt làm ngơ, như ong vỡ tổ lao ra, dùng giọng đệu ôn nhu, tinh tế nhất gọi: "Vân Xảo muội tử. . . Là ngươi a. . ."
". . ."
Quên đi, hơn nửa số học sinh bên trong trường học đều muốn cưới Thẩm Vân Ny.
Việc mà Đường Độn giãy dụa, khổ não hồi lâu cũng không có làm được, thì đồng học cùng trường lại làm được.
Khi thấy đầu đầy cài hoa Tử Vi, Thẩm Vân Xảo cười đến không thấy mắt đâu.
Đường Độn quét mắt nhìn đám học sinh cùng trường. Đám người lại thờ ơ không động lòng, trái lại vây quanh Thẩm Vân Xảo nịnh hót.
"Vân Xảo muội tử, cài hoa như vầy vừa hoạt bát lại phấn chấn, so với mặt trời phía đông còn diễm lệ hơn."
"Giống hệt một Hoa tiên tử."
Một người khác không cam lòng yếu thế.
"Hoa tiên tử tính là gì, Lý Thái Bạch có câu thơ, ‘vân tưởng xiêm y Hoa Tưởng Dung, Xuân Phong phất hạm lộ hoa nùng’. . ."
Đường Độn: ". . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.