Nữ Chủ Cần Thiết Xinh Đẹp Như Hoa Sao??
Chương 13: Đường Độn Rất Tà Môn 2
Mang Hài Nữ
20/07/2022
Mặt trời rất nóng, nhưng không bằng nóng bỏng trong lòng nàng, vỗ bỏ tay Thẩm Vân Xảo, vội vàng chạy. Thẩm Vân Xảo thò đầu ra nhìn lên, trên đường nhỏ đã không còn bóng dáng Xuân Hoa, nàng không khỏi sắc mặt hoảng hốt, đi ra ngoài hai bước, lại đầy mặt tái nhợt lui trở lại, đi hai bước, lại lui về.
Tần Đại Ngưu cau mày từ trên núi đi xuống, thấy Thẩm Vân Xảo đang cắn móng tay đi qua đi lại, hỏi nàng:
"Vân Xảo, ngươi dưới tàng cây làm gì vậy, Xuân Hoa đâu?"
Thẩm Vân Xảo ảo não, "Xuân Hoa không nghe lời của ta." Khi hai người đang thảo luận, Tần Đại Ngưu đứng bên cạnh, mơ hồ nghe được các nàng tán gẫu về Đường Độn. Hai người chân trước đi, nương hắn chân sau liền để hắn đi theo nhìn một cái xem xảy ra chuyện gì. Bán ruộng đổi tức phụ không thể trong lòng cất giấu những người khác, vì thế hắn mới đi đến. Mơ hồ nghe được thanh âm Xuân Hoa yểu điệu, giục hướng về trước xem rõ ngọn ngành.
"Đại Ngưu ca, ngươi đừng đi, Đường Độn ở bên kia."
Thẩm Vân Xảo nhỏ giọng nói, "Cô nương thôn Trường Lưu rất lợi hại, liền ngươi cũng sẽ đánh."
Tần Đại Ngưu không rõ vì sao, Thẩm Vân Xảo không có nhiều lời, đem hắn kéo đến phía sau cây, sốt sắng mà nhìn bên ngoài. Y phục trên người nàng rách tả tơi, số hoa ôm trong lồng ngực phía trước không nhìn ra cái hình dạng gì, hai bên cánh tay toàn lộ ra bên ngoài, cánh tay Tần Đại Ngưu dán vào cánh tay nàng, có thể cảm nhận được mồ hôi trơn trợt trên da thịt nàng. Hô hấp của Tần Đại Ngưu nhất thời liền nặng.
"Vân Xảo?"
Vân Xảo ló đầu nhìn bên ngoài, ‘ân’ một tiếng, thanh âm mềm nhẹ mang theo khàn khàn. Tần Đại Ngưu không cảm thấy căng thẳng nơi cánh tay, ánh mắt thăm thẳm rơi vào trên khuôn mặt nhỏ của nàng. Thẩm Vân Xảo khuôn mặt dài, mí mắt vi thũng, con mắt hẹp dài, rõ ràng tướng mạo phổ thông, nhưng vào mắt lại cảm thấy xấu, được cái là trên mặt không nốt ruồi, không ban, cũng không bớt.
Tâm niệm của Tần Đại Ngưu khẽ nhúc nhích, tay rơi vào bả vai nàng, thấp gọi, "Vân Xảo..."
"Ân?" Thẩm Vân Xảo nghiêng đầu, liếc nhìn cánh tay trên vai của mình, nháy mắt mấy cái, xoay né tránh, "Không được, Vân Ny nói như vậy không tốt."
Tần Đại Ngưu thu tay về, yết hầu kịch liệt lăn hai lần, "Muội muốn gả cho ta không?" Từ lúc hắn khai hoang tới nay, Vân Xảo liên tiếp đến bên trong nhìn hắn, đưa nước, đưa quả dại cho hắn, rõ ràng là yêu thích hắn. Hắn nhìn ở trong mắt, lại chưa từng hỏi qua, sợ mình tự rước lấy nhục, giờ khắc này trong lòng ngứa ngáy, không kìm được chất vấn.
Thẩm Vân Xảo trầm mặc một chút, gật đầu, "Trước đây có nghĩ vậy."
"Hiện tại thì sao?"
Tần Đại Ngưu cau mày từ trên núi đi xuống, thấy Thẩm Vân Xảo đang cắn móng tay đi qua đi lại, hỏi nàng:
"Vân Xảo, ngươi dưới tàng cây làm gì vậy, Xuân Hoa đâu?"
Thẩm Vân Xảo ảo não, "Xuân Hoa không nghe lời của ta." Khi hai người đang thảo luận, Tần Đại Ngưu đứng bên cạnh, mơ hồ nghe được các nàng tán gẫu về Đường Độn. Hai người chân trước đi, nương hắn chân sau liền để hắn đi theo nhìn một cái xem xảy ra chuyện gì. Bán ruộng đổi tức phụ không thể trong lòng cất giấu những người khác, vì thế hắn mới đi đến. Mơ hồ nghe được thanh âm Xuân Hoa yểu điệu, giục hướng về trước xem rõ ngọn ngành.
"Đại Ngưu ca, ngươi đừng đi, Đường Độn ở bên kia."
Thẩm Vân Xảo nhỏ giọng nói, "Cô nương thôn Trường Lưu rất lợi hại, liền ngươi cũng sẽ đánh."
Tần Đại Ngưu không rõ vì sao, Thẩm Vân Xảo không có nhiều lời, đem hắn kéo đến phía sau cây, sốt sắng mà nhìn bên ngoài. Y phục trên người nàng rách tả tơi, số hoa ôm trong lồng ngực phía trước không nhìn ra cái hình dạng gì, hai bên cánh tay toàn lộ ra bên ngoài, cánh tay Tần Đại Ngưu dán vào cánh tay nàng, có thể cảm nhận được mồ hôi trơn trợt trên da thịt nàng. Hô hấp của Tần Đại Ngưu nhất thời liền nặng.
"Vân Xảo?"
Vân Xảo ló đầu nhìn bên ngoài, ‘ân’ một tiếng, thanh âm mềm nhẹ mang theo khàn khàn. Tần Đại Ngưu không cảm thấy căng thẳng nơi cánh tay, ánh mắt thăm thẳm rơi vào trên khuôn mặt nhỏ của nàng. Thẩm Vân Xảo khuôn mặt dài, mí mắt vi thũng, con mắt hẹp dài, rõ ràng tướng mạo phổ thông, nhưng vào mắt lại cảm thấy xấu, được cái là trên mặt không nốt ruồi, không ban, cũng không bớt.
Tâm niệm của Tần Đại Ngưu khẽ nhúc nhích, tay rơi vào bả vai nàng, thấp gọi, "Vân Xảo..."
"Ân?" Thẩm Vân Xảo nghiêng đầu, liếc nhìn cánh tay trên vai của mình, nháy mắt mấy cái, xoay né tránh, "Không được, Vân Ny nói như vậy không tốt."
Tần Đại Ngưu thu tay về, yết hầu kịch liệt lăn hai lần, "Muội muốn gả cho ta không?" Từ lúc hắn khai hoang tới nay, Vân Xảo liên tiếp đến bên trong nhìn hắn, đưa nước, đưa quả dại cho hắn, rõ ràng là yêu thích hắn. Hắn nhìn ở trong mắt, lại chưa từng hỏi qua, sợ mình tự rước lấy nhục, giờ khắc này trong lòng ngứa ngáy, không kìm được chất vấn.
Thẩm Vân Xảo trầm mặc một chút, gật đầu, "Trước đây có nghĩ vậy."
"Hiện tại thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.