Nữ Chủ Cần Thiết Xinh Đẹp Như Hoa Sao??
Chương 2: Muốn Gả Người A
Mang Hài Nữ
08/02/2022
"Nương, bà nội không bán Vân Xảo mà đem gả cũng được, nhưng đất Tần Đại Ngưukhai hoang phải cho ta, duyệt nhi bên kia đang chờ ta."
Hắn cùng tiểu Tào thị ở bên bếp nói chuyện cũng không kiêng kị gì, giọng oang oang vang cả ra bên ngoài. Thẩm Vân Xảo nghe xong vài câu, không cảm thấy sinh khí. Đất hoang của Đại Ngưu ca, Đại Ngưu ca nếu tình nguyện cho, nàng cũng chẳng quản Đại bá mẫu sẽ xử lý thế nào, không làm lỡ việc nàng lập gia đình là được.
Vân Ny thường nói, nữ nhi nếu muốn trải qua tốt thì phải tìm được một trượng phu lợi hại, không cần biết cao hay thấp, đẹp hay xấu, quan trọng nhất là đối xử tốt với mình. Đại Ngưu ca thường cho nàng đồ ăn, gả cho hắn, sau này nàng chắc chắn sẽ không bị đói bụng.
Nói đến đói bụng, cái bụng Vân Xảo sôi ục ục lên. Từ sáng sớm đi ra ngoài đến giờ, nàng mới chỉ ăn vài quả dại, không đủ no. Tình cờ bên cạnh chính là ruộng ngô nhà mình, Vân Xảo khéo léo gạt thân cây ngô sang một bên, bước vào. Ở gần con dốc bẻ một lõi ngô, xé lá ngô và bắt đầu gặm.
Ngô không còn tươi ngọt như mấy hôm trước, bắp đã già và hơi khó cắn nhưng có thể đảm bảo no bụng.
Ăn liên tiếp năm cái, bụng nàng cuối cùng cũng thấy dễ chịu, nàng nhặt lõi ngô trên đất ném vào đống cỏ lần trước, sau đó cầm bát nước lên, tiếp tục đi tới ngọn đồi đối diện.
Thôn Lục Thủy bốn phía đều là núi. Hầu hết các đỉnh đồi nhỏ và bằng phẳng đều được trồng hoa màu, trong khi các ngọn đồi với địa hình dốc và rừng cây xanh um vẫn còn nguyên. Phóng tầm mắt nhìn tới, một vài nơi cây trồng đang trồi lên từ những ngọn đồi tươi tốt.
Vào lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, rất ít người đang làm việc trên cánh đồng. Bởi vậy, khi Xuân Hoa đột nhiên nhảy ra khỏi cánh đồng bên cạnh, Vân Xảo liền giật mình.
"Xuân Hoa?"
Xuân Hoa nhìn nàng ấy rồi lại nhìn về phía đối diện đỉnh núi, vết bớt đen giữa hai lông mày nhảy dựng lên, “Lại đưa nước cho Tần Đại Ngưu à?”
Chỉ cần trời nắng chang chang, Vân Xảo sẽ đi đưa nước cho Tần Đại Ngưuđang khai hoang, tỉ mỉ cẩn thận, như một nàng dâu đảm đang.
Xuân Hoa từng đụng phải đến mấy lần. Mỗi lần hỏi Vân Xảo xin miếng nước uống, Vân Xảo đều không đồng ý, lý do là uống nước giếng sẽ sinh bệnh. Xuân Hoa cảm thấy rằng Vân Xảo thật ích kỷ.
Nàng vẫn nhớ Vân Xảo thích Đường Chính ở thôn bên cạnh, nhưng nàng không ân cần như vậy, nghĩ đến cái gì, nàng kìm lại trái tim đang đập dồn dập, căng thẳng hỏi, "Tần Đại Ngưu đáp ứng cưới ngươi à?"
Sau khi trải quan kinh hãi, Thẩm Vân Xảo thành thật lắc đầu.
Xuân Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trên mặt, nói:
"Ta biết Tần Đại Ngưu nhìn có vẻ là người thành thật, nhưng kì thực rất xấu tính. Rõ ràng hắn chê ngươi xấu, không muốn kết hôn, lại giả mù sa mưa cùng ngươi thân thiết, còn không phải vì cảm thấy ngươi ngốc dễ lừa sao."
"Lừa phỉnh ta cái gì?"
"Để ngươi chờ hắn chứ sao, hắn ta đã lớn tuổi như vậy còn chưa có cưới vợ, lý do không phải là do ánh mắt nhìn quá cao hay sao? Dáng vẻ của ngươi, nếu hắn muốn cưới ngươi đã sớm đến nhà hỏi, kéo dài không nói gì, chẳng phải vì muốn tìm người đẹp hơn sao."
Vân Xảo suy nghĩ một chút, "Đại Ngưu ca không phải người như vậy." "Làm sao không phải, ngươi nhìn hắn mấy năm trước có đi sớm về tối khai hoang không?" Vân Xảo ngẫm lại, lại lắc đầu.
Xuân Hoa một bộ biểu tình quả nhiên như vậy, "Vậy sao năm nay Tần Đại Ngưulại chịu khó như vậy, còn không phải là do ngươi đột nhiên bộc lộ tình cảm, hắn không muốn kết hôn với ngươi, nên dốc hết sức làm việc tích góp tiền tìm người đẹp hơn sao."
Dù cho người người đều nói Vân Xảo ngốc, Xuân Hoa biết nàng chỉ là phản ứng hơi trậm, cũng không phải là không hiểu biết.
Thấy Vân Xảo không nói lời nào, Xuân Hoa nhìn xung quanh, sau khi thấy không có ai, vén tóc qua tai, lộ ra vết bớt màu đen lớn, giọng nói nhẹ nhàng:
"Hắn không có lòng thành cưới ngươi, ngươi tại sao phải tự làm khổ chính mình, móc tim móc phổi đối xử tốt với hắn đâu?"
Đầu óc Vân Xảo thắt lại, nàng muốn phản bác Xuân Hoa không phải như vậy, nhưng mà nàng cũng không biết nên nói thế nào.
Ngờ đâu, thấy Xuân Hoa đang tự cầm lấy bát của mình, nàng vội vàng quay người né tránh,“Nước là của Đại Ngưu ca.”
Không quan tâm Đại Ngưu ca có cưới hay không nàng, nước này không thể để cho Xuân Hoa uống. Xuân Hoa là nữ hài, không thể uống nước lạnh. Trong lòng biết nàng bướng bỉnh, Xuân Hoa không có tiếp tục đoạt nước của nàng, mà cầm lấy cái giỏ dưới đất, cùng Vân Xảo đi đưa nước cho Tần Đại Ngưu.
Vân Xảo buồn bực, "Ngươi không phải nói Đại Ngưu ca xấu sao, làm sao còn theo ta đi? Ngươi không làm việc sao?"
Nương Xuân Hoa tính khí không tốt, thường thường đánh chửi Xuân Hoa, nếu như biết Xuân Hoa lười biếng, nhất định sẽ không dễ tha cho nàng. Nghĩ đến cảnh tượng nương Xuân Hoa nhe răng trợn mắt động thủ, Vân Xảo lòng vẫn còn sợ hãi, "Việc của ngươi còn lại bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, dây khoai lang mang đến đã trồng xong, sau đó lại đi cắt thêm một chút về trông là được, không có chuyện gì. Mẹ ta có hứa là sau này sẽ không đánh ta nữa."
Vân Xảo vì nàng cao hứng, "Có thật không?"
"Đúng vậy." Xuân Hoa hai tay với dây thừng, nói "Mẹ ta bảo sau vụ thu hoạch mùa thu, sẽ thỉnh bà mối đến nhà."
Vân Xảo hỏi nàng, "Ngươi phải lập gia đình à?"
Xuân Hoa lại “ừ” một tiếng. Vân Xảo không ngừng hâm mộ, lại hỏi, "Ngươi sẽ gả cho Đường Độn sao?"
Đường Độn là tú tài thôn Trường Lưu bên cạnh, vóc người cao gầy, dáng dấp tuấn tú. Xuân Hoa nói nàng thường nằm mơ sinh con dưỡng cái cho hắn, dù cho Vân Xảo đã nói nàng không quá yêu thích Đường Độn. Không chỉ không thích, còn luôn tránh như tránh rắn.
Một năm nọ, nàng và Xuân Hoa đi giặt quần áo bên sông ở thôn Trường Lưu, đang giặt thì gặp Đường Độn đang từ trường học trở về. Trong mùa đông khắc nghiệt, Đường Độn ăn mặc một thân trường bào màu xanh, ngũ quan thanh tú, giống như từ trong tranh bước ra. Nàng không nhịn được liền liếc mắt nhìn. Dù chỉ thoáng qua.
Sau đó, các cô nương thôn Trường Lưu nhận định nàng đối với Đường Độn có lòng bất chính nên đẩy nàng vào trong sông. khi trở về nhà thì phát sốt cao, uống thuốc hơn nửa tháng mới hồi phục sinh lực.
Bởi vì nàng sinh bệnh, cha mẹ mượn người ta không ít tiền, cuối năm năm ngoái mới trả hết nợ, những chuyện tương tự đã xảy ra vài lần, Vân Xảo thật sự sợ. Mỗi lần nhìn thấy Đường Độn đều vòng đi tránh.
Tuy nhiên, Đường gia giàu có, Xuân Hoa gả đi, sau đó không cần chịu khổ, là chuyện tốt. Nàng muốn hỏi Xuân Hoa làm sao đem Đường Độn từ trong tay cô nương thôn Trường Lưu cướp được, mới vừa hé miệng, Xuân Hoa liền nói cho nàng, "Không phải Đường công tử."
Thẩm Vân Xảo bị hoa dại đỏ thẫm bên đường hấp dẫn, không thấy được khuôn mặt cô đơn của Xuân Hoa, nhẹ nhàng nói, "Không phải hắn cũng không sao, nam tử mười dặm tám thôn rất nhiều, tìm người khác là được."
"Ngươi nghĩ thật dễ dàng?"
"Rất dễ dàng a." Vân Xảo hái được năm, sáu đóa hoa, dùng lá cỏ tranh bó lại, cười khanh khách đưa cho Xuân Hoa, "Thật đẹp, ngươi có muốn không?"
Loại hoa này mọc khắp núi đồi, Xuân Hoa chỗ nào cũng thấy, huống hồ ánh mặt trời đang như thiêu như đốt, cánh hoa hơi hơi rũ, không sánh được những bông hoa tươi đẹp lúc sớm mai, Xuân Hoa xua tay, "Ngươi tự mình giữ đi."
Vân Xảo vui mừng nắm trong tay, yêu thích không buông.
Xuân Hoa gọi nàng, "Vân Xảo. . ."
"Ân?" Vân Xảo cúi đầu ngửi hương hoa, lộ ra cái trán trơn bóng, Xuân Hoa che khuất hâm mộ trong đáy lòng, lên tiếng, "Hoa đẹp như thế cắm trên đầu khẳng định sẽ rất đẹp, có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?"
Vân Xảo ánh mắt sáng lên, "Tốt."
Xuân Hoa chọn hai đóa hoa nở rộ nhất cắm lên búi tóc nàng.
Bông hoa trên đầu rung rung mỗi khi nàng bước đi, Vân Xảo rất thích, đáp lại: "Ngươi có muốn không? Ta cài giúp ngươi."
Xuân Hoa có một vết bớt lớn trên mặt, nàng không thích để tóc tết nên chỉ tùy tiện quấn khăn xếp, trông rất đơn giản.
Vân Xảo tiếp tục khoa chân múa tay nói “Ngươi có thể cắm nhiều hoa dọc theo khăn xếp, trông sẽ đẹp lắm.”
Xuân Hoa cứng đờ giơ tay ngăn trở:
"Không cần không cần, ta còn phải làm việc, hơi không chú ý liền bị rơi mất."
Vân Xảo cảm thấy tiếc nuối "Chút nữa ta muốn hái thêm mấy đóa hoa, chờ Vân Ny trở về sẽ cài lên cho nàng."
Xuân Hoa cười cười, không nói gì. Trong ấn tượng của nàng, Vân Ny cùng Vân Xảo cảm tình không tốt. Tuy là hai tỷ muội song sinh, nhưng dung mạo khác nhau một trời một vực, Vân Ny từ nhỏ đã không thèm quan tâm đến Vân Xảo, còn Vân Xảo dù cho Vân Ny luôn lạnh lùng với nàng, nhưng nàng vẫn có thể mỉm cười sáp đến.
Vân Xảo trời sinh không hiểu nghe lời đoán ý. Xuân Hoa cũng không có ý định nhắc nhở nàng, lại nói sang chuyện khác, "Sáng sớm ra ngoài, ta thấy đại đường ca của ngươi đi về hướng nhà Lý Duyệt."
"Ân, hắn muốn kết hôn với Lý Duyệt nhi."
Vân Xảo đi một bước lại sờ lên đầu một chút, xem đóa hoa đang cài trên đầu như là bảo bối vậy.
Xuân Hoa nói với nàng: "Nương Lý Duyệt Nhi là người trong mắt chỉ có tiền, đại đường ca của ngươi muốn kết hôn với nàng sợ là phải cho lễ hỏi cực trọng."
Thôn Lục Thủy ở vị trí ngoại lai, từ xưa Tây Châu đánh trận chiến bại, quân Tây Lương chung quanh thiêu sát cướp đoạt, người địa phương đều mất tích. Sau đó triều đình phái đại quân đẩy lùi quân Tây Lương, Nhưng khi này thôn xóm đều có rất ít người ở. Người trong thôn hiện tại đều là mới đến hai năm gần đây. Hầu như đều là những người tị nạn ăn xin từ các thủ phủ của châu khác chạy đến.
Vì vậy, những năm đầu trong thôn có rất nhiều người bán con bán cái, hai người tỷ tỷ của Xuân Hoa đều bị bán cho người ta.
Cùng duyên cớ, vì nghèo nên khi cưới vợ, gả chồng đều không cần chuẩn bị của hồi môn để cưới. Ngày cưới chỉ cần hai bàn cỗ là xong. Nhưng càng ngày các cô nương trong thôn càng ít. Đàn ông không lấy được vợ đông lên, nên những cô nương còn lại trở nên có giá.
Tượng Lý Duyệt vừa thông minh lanh lợi, tay chân lại chịu khó càng khiến cho người ta yêu thích. Đầu năm Vương gia đem hai thạch lương thực tới cửa cầu hôn đều bị từ chối, Thẩm gia muốn kết hôn, lễ hỏi chỉ có thể nhiều hơn.
Xuân Hoa hỏi Vân Xảo, "Nhà ngươi có tiền sao?"
Vân Xảo không hiểu những chuyện kia, liền đem những gì nghe được nói cho Xuân Hoa nghe.
Ý của Thẩm Vân Sơn dùng nàng đổi với Đại Ngưu ca, sẽ đưa ruộng khai hoang cho Lý gia làm lễ ăn hỏi.
Xuân Hoa cảm thấy Thẩm Vân Sơn nằm mộng giữa ban ngày. Thẩm Vân Xảo gầy gò như cây gậy trúc có thể đáng giá hai mẫu đất hoang? Tần Đại Ngưulại không phải kẻ ngốc, nàng vỗ vai Vân Xảo, hỏi nàng nghĩ như thế nào.
" Đất đai thuộc về Đại Ngưu ca, xem Đại Ngưu ca nói thế nào đi."
"Này sau ta sẽ giúp ngươi hỏi một chút."
"Tốt."
Thời tiết nóng nực rất dễ say nắng, Tần Đại Ngưukhông dám liều lĩnh đào rễ cây, thay vào đó là kéo thúng ngồi dưới bóng cây để nhặt rễ. Cánh tay hắn to lớn, hoa văn rõ ràng, rắn chắc cực kì.
Vân Xảo mở miệng muốn gọi người. Xuân Hoa lại kéo nàng lại: "Đợi chút."
Nói rồi, nàng giơ tay vuốt nhẹ tóc mái trên trán, làm gọn gàng tóc hai bên thái dương, chỉ sau khi che gần hết vết bớt trên mặt, nàng mới chạm vào cánh tay Vân Xảo nói: "Đi thôi."
Đất vừa mới được đào qua còn gồ gồ, loang lổ, rễ cây vương đầy chân, Vân Xảo bưng bát nước đi thật chậm. Xuân Hoa đi trước hai bước, cất giọng gọi "Đại Ngưu ca."
Tần Đại Ngưu mờ mịt ngẩng đầu, nhận rõ người, khuôn mặt ngăm đen đỏ lên, "Xuân Hoa, là ngươi à."
"Ta đưa nước đến cho ngươi."
Xuân Hoa vẫy tay quay đầu lại thúc Vân Xảo mau mau, Vân Xảo theo tiếng, vững vững vàng vàng đi tới. Nửa chén nước, Tần Đại Ngưu uống hai ngụm liền hết, Xuân Hoa nhìn Vân Xảo một chút, "Làm sao không dùng cái bát to hơn?"
Vân Xảo chớp mắt, tỏ vẻ bối rối. "Trong nhà chỉ có loại bát này."
Hắn cùng tiểu Tào thị ở bên bếp nói chuyện cũng không kiêng kị gì, giọng oang oang vang cả ra bên ngoài. Thẩm Vân Xảo nghe xong vài câu, không cảm thấy sinh khí. Đất hoang của Đại Ngưu ca, Đại Ngưu ca nếu tình nguyện cho, nàng cũng chẳng quản Đại bá mẫu sẽ xử lý thế nào, không làm lỡ việc nàng lập gia đình là được.
Vân Ny thường nói, nữ nhi nếu muốn trải qua tốt thì phải tìm được một trượng phu lợi hại, không cần biết cao hay thấp, đẹp hay xấu, quan trọng nhất là đối xử tốt với mình. Đại Ngưu ca thường cho nàng đồ ăn, gả cho hắn, sau này nàng chắc chắn sẽ không bị đói bụng.
Nói đến đói bụng, cái bụng Vân Xảo sôi ục ục lên. Từ sáng sớm đi ra ngoài đến giờ, nàng mới chỉ ăn vài quả dại, không đủ no. Tình cờ bên cạnh chính là ruộng ngô nhà mình, Vân Xảo khéo léo gạt thân cây ngô sang một bên, bước vào. Ở gần con dốc bẻ một lõi ngô, xé lá ngô và bắt đầu gặm.
Ngô không còn tươi ngọt như mấy hôm trước, bắp đã già và hơi khó cắn nhưng có thể đảm bảo no bụng.
Ăn liên tiếp năm cái, bụng nàng cuối cùng cũng thấy dễ chịu, nàng nhặt lõi ngô trên đất ném vào đống cỏ lần trước, sau đó cầm bát nước lên, tiếp tục đi tới ngọn đồi đối diện.
Thôn Lục Thủy bốn phía đều là núi. Hầu hết các đỉnh đồi nhỏ và bằng phẳng đều được trồng hoa màu, trong khi các ngọn đồi với địa hình dốc và rừng cây xanh um vẫn còn nguyên. Phóng tầm mắt nhìn tới, một vài nơi cây trồng đang trồi lên từ những ngọn đồi tươi tốt.
Vào lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, rất ít người đang làm việc trên cánh đồng. Bởi vậy, khi Xuân Hoa đột nhiên nhảy ra khỏi cánh đồng bên cạnh, Vân Xảo liền giật mình.
"Xuân Hoa?"
Xuân Hoa nhìn nàng ấy rồi lại nhìn về phía đối diện đỉnh núi, vết bớt đen giữa hai lông mày nhảy dựng lên, “Lại đưa nước cho Tần Đại Ngưu à?”
Chỉ cần trời nắng chang chang, Vân Xảo sẽ đi đưa nước cho Tần Đại Ngưuđang khai hoang, tỉ mỉ cẩn thận, như một nàng dâu đảm đang.
Xuân Hoa từng đụng phải đến mấy lần. Mỗi lần hỏi Vân Xảo xin miếng nước uống, Vân Xảo đều không đồng ý, lý do là uống nước giếng sẽ sinh bệnh. Xuân Hoa cảm thấy rằng Vân Xảo thật ích kỷ.
Nàng vẫn nhớ Vân Xảo thích Đường Chính ở thôn bên cạnh, nhưng nàng không ân cần như vậy, nghĩ đến cái gì, nàng kìm lại trái tim đang đập dồn dập, căng thẳng hỏi, "Tần Đại Ngưu đáp ứng cưới ngươi à?"
Sau khi trải quan kinh hãi, Thẩm Vân Xảo thành thật lắc đầu.
Xuân Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trên mặt, nói:
"Ta biết Tần Đại Ngưu nhìn có vẻ là người thành thật, nhưng kì thực rất xấu tính. Rõ ràng hắn chê ngươi xấu, không muốn kết hôn, lại giả mù sa mưa cùng ngươi thân thiết, còn không phải vì cảm thấy ngươi ngốc dễ lừa sao."
"Lừa phỉnh ta cái gì?"
"Để ngươi chờ hắn chứ sao, hắn ta đã lớn tuổi như vậy còn chưa có cưới vợ, lý do không phải là do ánh mắt nhìn quá cao hay sao? Dáng vẻ của ngươi, nếu hắn muốn cưới ngươi đã sớm đến nhà hỏi, kéo dài không nói gì, chẳng phải vì muốn tìm người đẹp hơn sao."
Vân Xảo suy nghĩ một chút, "Đại Ngưu ca không phải người như vậy." "Làm sao không phải, ngươi nhìn hắn mấy năm trước có đi sớm về tối khai hoang không?" Vân Xảo ngẫm lại, lại lắc đầu.
Xuân Hoa một bộ biểu tình quả nhiên như vậy, "Vậy sao năm nay Tần Đại Ngưulại chịu khó như vậy, còn không phải là do ngươi đột nhiên bộc lộ tình cảm, hắn không muốn kết hôn với ngươi, nên dốc hết sức làm việc tích góp tiền tìm người đẹp hơn sao."
Dù cho người người đều nói Vân Xảo ngốc, Xuân Hoa biết nàng chỉ là phản ứng hơi trậm, cũng không phải là không hiểu biết.
Thấy Vân Xảo không nói lời nào, Xuân Hoa nhìn xung quanh, sau khi thấy không có ai, vén tóc qua tai, lộ ra vết bớt màu đen lớn, giọng nói nhẹ nhàng:
"Hắn không có lòng thành cưới ngươi, ngươi tại sao phải tự làm khổ chính mình, móc tim móc phổi đối xử tốt với hắn đâu?"
Đầu óc Vân Xảo thắt lại, nàng muốn phản bác Xuân Hoa không phải như vậy, nhưng mà nàng cũng không biết nên nói thế nào.
Ngờ đâu, thấy Xuân Hoa đang tự cầm lấy bát của mình, nàng vội vàng quay người né tránh,“Nước là của Đại Ngưu ca.”
Không quan tâm Đại Ngưu ca có cưới hay không nàng, nước này không thể để cho Xuân Hoa uống. Xuân Hoa là nữ hài, không thể uống nước lạnh. Trong lòng biết nàng bướng bỉnh, Xuân Hoa không có tiếp tục đoạt nước của nàng, mà cầm lấy cái giỏ dưới đất, cùng Vân Xảo đi đưa nước cho Tần Đại Ngưu.
Vân Xảo buồn bực, "Ngươi không phải nói Đại Ngưu ca xấu sao, làm sao còn theo ta đi? Ngươi không làm việc sao?"
Nương Xuân Hoa tính khí không tốt, thường thường đánh chửi Xuân Hoa, nếu như biết Xuân Hoa lười biếng, nhất định sẽ không dễ tha cho nàng. Nghĩ đến cảnh tượng nương Xuân Hoa nhe răng trợn mắt động thủ, Vân Xảo lòng vẫn còn sợ hãi, "Việc của ngươi còn lại bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, dây khoai lang mang đến đã trồng xong, sau đó lại đi cắt thêm một chút về trông là được, không có chuyện gì. Mẹ ta có hứa là sau này sẽ không đánh ta nữa."
Vân Xảo vì nàng cao hứng, "Có thật không?"
"Đúng vậy." Xuân Hoa hai tay với dây thừng, nói "Mẹ ta bảo sau vụ thu hoạch mùa thu, sẽ thỉnh bà mối đến nhà."
Vân Xảo hỏi nàng, "Ngươi phải lập gia đình à?"
Xuân Hoa lại “ừ” một tiếng. Vân Xảo không ngừng hâm mộ, lại hỏi, "Ngươi sẽ gả cho Đường Độn sao?"
Đường Độn là tú tài thôn Trường Lưu bên cạnh, vóc người cao gầy, dáng dấp tuấn tú. Xuân Hoa nói nàng thường nằm mơ sinh con dưỡng cái cho hắn, dù cho Vân Xảo đã nói nàng không quá yêu thích Đường Độn. Không chỉ không thích, còn luôn tránh như tránh rắn.
Một năm nọ, nàng và Xuân Hoa đi giặt quần áo bên sông ở thôn Trường Lưu, đang giặt thì gặp Đường Độn đang từ trường học trở về. Trong mùa đông khắc nghiệt, Đường Độn ăn mặc một thân trường bào màu xanh, ngũ quan thanh tú, giống như từ trong tranh bước ra. Nàng không nhịn được liền liếc mắt nhìn. Dù chỉ thoáng qua.
Sau đó, các cô nương thôn Trường Lưu nhận định nàng đối với Đường Độn có lòng bất chính nên đẩy nàng vào trong sông. khi trở về nhà thì phát sốt cao, uống thuốc hơn nửa tháng mới hồi phục sinh lực.
Bởi vì nàng sinh bệnh, cha mẹ mượn người ta không ít tiền, cuối năm năm ngoái mới trả hết nợ, những chuyện tương tự đã xảy ra vài lần, Vân Xảo thật sự sợ. Mỗi lần nhìn thấy Đường Độn đều vòng đi tránh.
Tuy nhiên, Đường gia giàu có, Xuân Hoa gả đi, sau đó không cần chịu khổ, là chuyện tốt. Nàng muốn hỏi Xuân Hoa làm sao đem Đường Độn từ trong tay cô nương thôn Trường Lưu cướp được, mới vừa hé miệng, Xuân Hoa liền nói cho nàng, "Không phải Đường công tử."
Thẩm Vân Xảo bị hoa dại đỏ thẫm bên đường hấp dẫn, không thấy được khuôn mặt cô đơn của Xuân Hoa, nhẹ nhàng nói, "Không phải hắn cũng không sao, nam tử mười dặm tám thôn rất nhiều, tìm người khác là được."
"Ngươi nghĩ thật dễ dàng?"
"Rất dễ dàng a." Vân Xảo hái được năm, sáu đóa hoa, dùng lá cỏ tranh bó lại, cười khanh khách đưa cho Xuân Hoa, "Thật đẹp, ngươi có muốn không?"
Loại hoa này mọc khắp núi đồi, Xuân Hoa chỗ nào cũng thấy, huống hồ ánh mặt trời đang như thiêu như đốt, cánh hoa hơi hơi rũ, không sánh được những bông hoa tươi đẹp lúc sớm mai, Xuân Hoa xua tay, "Ngươi tự mình giữ đi."
Vân Xảo vui mừng nắm trong tay, yêu thích không buông.
Xuân Hoa gọi nàng, "Vân Xảo. . ."
"Ân?" Vân Xảo cúi đầu ngửi hương hoa, lộ ra cái trán trơn bóng, Xuân Hoa che khuất hâm mộ trong đáy lòng, lên tiếng, "Hoa đẹp như thế cắm trên đầu khẳng định sẽ rất đẹp, có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?"
Vân Xảo ánh mắt sáng lên, "Tốt."
Xuân Hoa chọn hai đóa hoa nở rộ nhất cắm lên búi tóc nàng.
Bông hoa trên đầu rung rung mỗi khi nàng bước đi, Vân Xảo rất thích, đáp lại: "Ngươi có muốn không? Ta cài giúp ngươi."
Xuân Hoa có một vết bớt lớn trên mặt, nàng không thích để tóc tết nên chỉ tùy tiện quấn khăn xếp, trông rất đơn giản.
Vân Xảo tiếp tục khoa chân múa tay nói “Ngươi có thể cắm nhiều hoa dọc theo khăn xếp, trông sẽ đẹp lắm.”
Xuân Hoa cứng đờ giơ tay ngăn trở:
"Không cần không cần, ta còn phải làm việc, hơi không chú ý liền bị rơi mất."
Vân Xảo cảm thấy tiếc nuối "Chút nữa ta muốn hái thêm mấy đóa hoa, chờ Vân Ny trở về sẽ cài lên cho nàng."
Xuân Hoa cười cười, không nói gì. Trong ấn tượng của nàng, Vân Ny cùng Vân Xảo cảm tình không tốt. Tuy là hai tỷ muội song sinh, nhưng dung mạo khác nhau một trời một vực, Vân Ny từ nhỏ đã không thèm quan tâm đến Vân Xảo, còn Vân Xảo dù cho Vân Ny luôn lạnh lùng với nàng, nhưng nàng vẫn có thể mỉm cười sáp đến.
Vân Xảo trời sinh không hiểu nghe lời đoán ý. Xuân Hoa cũng không có ý định nhắc nhở nàng, lại nói sang chuyện khác, "Sáng sớm ra ngoài, ta thấy đại đường ca của ngươi đi về hướng nhà Lý Duyệt."
"Ân, hắn muốn kết hôn với Lý Duyệt nhi."
Vân Xảo đi một bước lại sờ lên đầu một chút, xem đóa hoa đang cài trên đầu như là bảo bối vậy.
Xuân Hoa nói với nàng: "Nương Lý Duyệt Nhi là người trong mắt chỉ có tiền, đại đường ca của ngươi muốn kết hôn với nàng sợ là phải cho lễ hỏi cực trọng."
Thôn Lục Thủy ở vị trí ngoại lai, từ xưa Tây Châu đánh trận chiến bại, quân Tây Lương chung quanh thiêu sát cướp đoạt, người địa phương đều mất tích. Sau đó triều đình phái đại quân đẩy lùi quân Tây Lương, Nhưng khi này thôn xóm đều có rất ít người ở. Người trong thôn hiện tại đều là mới đến hai năm gần đây. Hầu như đều là những người tị nạn ăn xin từ các thủ phủ của châu khác chạy đến.
Vì vậy, những năm đầu trong thôn có rất nhiều người bán con bán cái, hai người tỷ tỷ của Xuân Hoa đều bị bán cho người ta.
Cùng duyên cớ, vì nghèo nên khi cưới vợ, gả chồng đều không cần chuẩn bị của hồi môn để cưới. Ngày cưới chỉ cần hai bàn cỗ là xong. Nhưng càng ngày các cô nương trong thôn càng ít. Đàn ông không lấy được vợ đông lên, nên những cô nương còn lại trở nên có giá.
Tượng Lý Duyệt vừa thông minh lanh lợi, tay chân lại chịu khó càng khiến cho người ta yêu thích. Đầu năm Vương gia đem hai thạch lương thực tới cửa cầu hôn đều bị từ chối, Thẩm gia muốn kết hôn, lễ hỏi chỉ có thể nhiều hơn.
Xuân Hoa hỏi Vân Xảo, "Nhà ngươi có tiền sao?"
Vân Xảo không hiểu những chuyện kia, liền đem những gì nghe được nói cho Xuân Hoa nghe.
Ý của Thẩm Vân Sơn dùng nàng đổi với Đại Ngưu ca, sẽ đưa ruộng khai hoang cho Lý gia làm lễ ăn hỏi.
Xuân Hoa cảm thấy Thẩm Vân Sơn nằm mộng giữa ban ngày. Thẩm Vân Xảo gầy gò như cây gậy trúc có thể đáng giá hai mẫu đất hoang? Tần Đại Ngưulại không phải kẻ ngốc, nàng vỗ vai Vân Xảo, hỏi nàng nghĩ như thế nào.
" Đất đai thuộc về Đại Ngưu ca, xem Đại Ngưu ca nói thế nào đi."
"Này sau ta sẽ giúp ngươi hỏi một chút."
"Tốt."
Thời tiết nóng nực rất dễ say nắng, Tần Đại Ngưukhông dám liều lĩnh đào rễ cây, thay vào đó là kéo thúng ngồi dưới bóng cây để nhặt rễ. Cánh tay hắn to lớn, hoa văn rõ ràng, rắn chắc cực kì.
Vân Xảo mở miệng muốn gọi người. Xuân Hoa lại kéo nàng lại: "Đợi chút."
Nói rồi, nàng giơ tay vuốt nhẹ tóc mái trên trán, làm gọn gàng tóc hai bên thái dương, chỉ sau khi che gần hết vết bớt trên mặt, nàng mới chạm vào cánh tay Vân Xảo nói: "Đi thôi."
Đất vừa mới được đào qua còn gồ gồ, loang lổ, rễ cây vương đầy chân, Vân Xảo bưng bát nước đi thật chậm. Xuân Hoa đi trước hai bước, cất giọng gọi "Đại Ngưu ca."
Tần Đại Ngưu mờ mịt ngẩng đầu, nhận rõ người, khuôn mặt ngăm đen đỏ lên, "Xuân Hoa, là ngươi à."
"Ta đưa nước đến cho ngươi."
Xuân Hoa vẫy tay quay đầu lại thúc Vân Xảo mau mau, Vân Xảo theo tiếng, vững vững vàng vàng đi tới. Nửa chén nước, Tần Đại Ngưu uống hai ngụm liền hết, Xuân Hoa nhìn Vân Xảo một chút, "Làm sao không dùng cái bát to hơn?"
Vân Xảo chớp mắt, tỏ vẻ bối rối. "Trong nhà chỉ có loại bát này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.