Nữ Chủ Cần Thiết Xinh Đẹp Như Hoa Sao??
Chương 11: Quan Hệ Lại Không Tốt 3
Mang Hài Nữ
07/07/2022
Hắn thương lượng cùng với nàng:
"Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đi."
"Ta không đói bụng."
Sáng nay, Thẩm Vân Xảo đã ăn hai quả trứng gà, hai bát mì, trong lúc lại đây còn ăn thêm mấy cái bánh ngọt, hiện tại không có chút nào đói bụng.
Nàng tránh thoát khỏi tay Đường Độn, tiếp tục đi ra ngoài.
Đường Độn không giữ được người, chỉ có thể đi theo.
Ngô thẩm nhanh tay lẹ mắt, về phòng bếp cầm mấy lấy cái bánh đưa cho Đường Độn, cùng Đường Độn cảm khái:
"Cô nương này nhận thức thật cứng nhắc."
"Khiến người tức giận cũng lợi hại."
Ngô thẩm cười: "Là ngươi dễ tính."
Những người khác nếu gặp phải chuyện như vậy, đã sớm đem thân thích gọi tới, nơi nào sẽ quản chết sống của tiểu cô nương.
Trong thời gian hai câu nói này, Thẩm Vân Xảo đã đi xuyên qua cổng vòm, không còn bóng người.
Đường Độn lo lắng nàng chạy ra khỏi trường học sẽ bị lạc đường, vội vàng nói tiếng cám ơn với Ngô thẩm xong liền đuổi theo. Dù cho hắn mỗi ngày đều tập chạy bộ, nhưng đuổi theo Thẩm Vân Xảo cũng mệt mỏi đến không được.
Đường Độn ở phía sau gọi nàng, bảo nàng hơi hơi chờ chút, nhưng người ta quay lại thấy là hắn thì chạy trốn càng nhanh hơn.
Phảng phất như trở lại quá khứ.
Thôn Trường Lưu ở sau lưng thôn Lục Thủy, hắn nếu muốn đi về nhà đều sẽ trải qua thôn Lục Thủy. Mỗi lần đụng phải Thẩm Vân Xảo, nàng lại như đụng tới sài lang, hổ báo, xoay người liền chạy, phảng phất phía sau có quỷ truy đuổi.
Đều nói có mấy người con mắt có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không nhìn thấy được. Nhiều lần hắn thậm chí còn nghĩ đuổi theo nàng, hỏi xem có phải nàng là ở trên người hắn nhìn thấy gì hay không.
Nhưng, Thẩm Vân Xảo chạy quá nhanh, xưa nay không cho hắn cơ hội.
Thôn trấn cùng thôn Lục Thủy cách vài ngọn núi lớn, mồ hôi đầm đìa đuổi hai ngọn núi, thể lực Đường Độn có chút không chống đỡ nổi, tưởng dừng lại nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên, hắn nhìn thấy Thẩm Vân Xảo đi xuyên qua bụi rậm.
Trong núi cây cối xanh um, hơi không chú ý liền đi lạc đường, Đường Độn nhướng mi:
"Thẩm Vân Xảo, ngươi ở chỗ nào thế?"
Trả lời hắn chính là bóng dáng Thẩm Vân Xảo bị rừng cây tiễn nát.
Đường Độn không lo được mệt mỏi, vội vàng nhấc chân đuổi theo. Nơi này ít dấu chân người, cỏ dại tươi tốt bên trong chỉ có dấu vết Thẩm Vân Xảo đi qua, Đường Độn gấp giọng nhắc nhở:
"Thẩm Vân Xảo, ngươi đi nhầm đường rồi."
Cỏ dại mọc cao bằng nửa người quơ quơ, lay động khiến hắn không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Vân Xảo.
Đường Độn không thể không nhắm mắt đi vào trong, không biết vô tình hay là cố ý, Thẩm Vân Xảo trước sau luôn cách hắn một đoạn, chỉ đủ hắn nhìn thấy bóng người mơ hồ nhỏ vụn.
Tán cây che ánh sáng, đường không dễ đi, gò má Đường Độn không biết ở nơi nào bị cắt ra, có chút đau, lại có chút nóng, quần áo cũng bị rách.
Nhưng càng đi vào trong, thì lại càng mát mẻ.
Đường Độn mơ hồ đoán được cái gì. Chờ bóng râm bao phủ trên đỉnh đầu tản đi, mặt trời cực nóng một lần nữa lộ ra, hắn lại có điểm không thích ứng. Ngẩng đầu cản lại ánh sáng có chút chói mắt, phóng tầm mắt tới, núi rừng đột nhiên trở nên xa xôi.
Xuất phát lúc giờ ngọ, giờ Mùi liền sẽ đến thôn Lục Thủy, con đường dài ròng rã ba canh giờ được rút ngắn xuống hơn một nửa.
"Thẩm Vân Xảo. . ."
Một đường này Đường Độn hô rất nhiều lần, cổ họng gần như ách.
Thẩm Vân Xảo vẫn không có nhìn lại, thân hình gầy yếu ở trên đường thôn chạy băng băng về phía trước. Chỗ hoa cài màu đỏ tím ở trên đầu trong bóng tối nhảy lên ánh sáng, rạng ngời rực rỡ. Một đóa hoa đã bị rơi ở ven đường mà nàng cũng không hề hay biết, hắn khom lưng nhặt lên, lật xem đoá hoa đã vô cùng thê thảm, đặt dưới ánh mặt trời nhìn có chút thê lương. Hắn nhìn hồi lâu, lẩm bẩm nói, "Không dễ nhìn a."
Thẩm Vân Xảo vừa vào thôn thì có người nhìn thấy, cách đỉnh núi gọi nàng:
"Vân Xảo, ngươi trở về rồi sao, mau mau về nhà, ông nội ngươi xảy ra vấn đề rồi a."
"Thím, Xuân Hoa đâu?"
"Xuân Hoa ở trong nhà Đại Ngưu."
Tần gia cưới Xuân Hoa lễ hỏi là mấy mẫu đất hoang.
Tuy nói là đất hoang nhưng vẫn có thể trồng hoa mầu.
Nương Xuân Hoa liền để Xuân Hoa trồng khoai lang, có thể thu bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Xuân Hoa ngày hôm qua làm việc tại bên trong, từ rất xa đã nhìn thấy đỉnh đầu màu đỏ tím đang chạy tới, vừa chạy vừa vẫy tay với hoa bên trong.
Xuân Hoa đứng lên: "Vân Xảo, ngươi sao lại đến đây?"
"Ttặng hoa cho ngươi a."
Thẩm Vân Xảo chọn đóa hoa to lớn nhất đưa tới, khom lưng cho nàng xem đầu mình, nụ cười xán lạn, "Đẹp không?"
"Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đi."
"Ta không đói bụng."
Sáng nay, Thẩm Vân Xảo đã ăn hai quả trứng gà, hai bát mì, trong lúc lại đây còn ăn thêm mấy cái bánh ngọt, hiện tại không có chút nào đói bụng.
Nàng tránh thoát khỏi tay Đường Độn, tiếp tục đi ra ngoài.
Đường Độn không giữ được người, chỉ có thể đi theo.
Ngô thẩm nhanh tay lẹ mắt, về phòng bếp cầm mấy lấy cái bánh đưa cho Đường Độn, cùng Đường Độn cảm khái:
"Cô nương này nhận thức thật cứng nhắc."
"Khiến người tức giận cũng lợi hại."
Ngô thẩm cười: "Là ngươi dễ tính."
Những người khác nếu gặp phải chuyện như vậy, đã sớm đem thân thích gọi tới, nơi nào sẽ quản chết sống của tiểu cô nương.
Trong thời gian hai câu nói này, Thẩm Vân Xảo đã đi xuyên qua cổng vòm, không còn bóng người.
Đường Độn lo lắng nàng chạy ra khỏi trường học sẽ bị lạc đường, vội vàng nói tiếng cám ơn với Ngô thẩm xong liền đuổi theo. Dù cho hắn mỗi ngày đều tập chạy bộ, nhưng đuổi theo Thẩm Vân Xảo cũng mệt mỏi đến không được.
Đường Độn ở phía sau gọi nàng, bảo nàng hơi hơi chờ chút, nhưng người ta quay lại thấy là hắn thì chạy trốn càng nhanh hơn.
Phảng phất như trở lại quá khứ.
Thôn Trường Lưu ở sau lưng thôn Lục Thủy, hắn nếu muốn đi về nhà đều sẽ trải qua thôn Lục Thủy. Mỗi lần đụng phải Thẩm Vân Xảo, nàng lại như đụng tới sài lang, hổ báo, xoay người liền chạy, phảng phất phía sau có quỷ truy đuổi.
Đều nói có mấy người con mắt có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không nhìn thấy được. Nhiều lần hắn thậm chí còn nghĩ đuổi theo nàng, hỏi xem có phải nàng là ở trên người hắn nhìn thấy gì hay không.
Nhưng, Thẩm Vân Xảo chạy quá nhanh, xưa nay không cho hắn cơ hội.
Thôn trấn cùng thôn Lục Thủy cách vài ngọn núi lớn, mồ hôi đầm đìa đuổi hai ngọn núi, thể lực Đường Độn có chút không chống đỡ nổi, tưởng dừng lại nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên, hắn nhìn thấy Thẩm Vân Xảo đi xuyên qua bụi rậm.
Trong núi cây cối xanh um, hơi không chú ý liền đi lạc đường, Đường Độn nhướng mi:
"Thẩm Vân Xảo, ngươi ở chỗ nào thế?"
Trả lời hắn chính là bóng dáng Thẩm Vân Xảo bị rừng cây tiễn nát.
Đường Độn không lo được mệt mỏi, vội vàng nhấc chân đuổi theo. Nơi này ít dấu chân người, cỏ dại tươi tốt bên trong chỉ có dấu vết Thẩm Vân Xảo đi qua, Đường Độn gấp giọng nhắc nhở:
"Thẩm Vân Xảo, ngươi đi nhầm đường rồi."
Cỏ dại mọc cao bằng nửa người quơ quơ, lay động khiến hắn không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Vân Xảo.
Đường Độn không thể không nhắm mắt đi vào trong, không biết vô tình hay là cố ý, Thẩm Vân Xảo trước sau luôn cách hắn một đoạn, chỉ đủ hắn nhìn thấy bóng người mơ hồ nhỏ vụn.
Tán cây che ánh sáng, đường không dễ đi, gò má Đường Độn không biết ở nơi nào bị cắt ra, có chút đau, lại có chút nóng, quần áo cũng bị rách.
Nhưng càng đi vào trong, thì lại càng mát mẻ.
Đường Độn mơ hồ đoán được cái gì. Chờ bóng râm bao phủ trên đỉnh đầu tản đi, mặt trời cực nóng một lần nữa lộ ra, hắn lại có điểm không thích ứng. Ngẩng đầu cản lại ánh sáng có chút chói mắt, phóng tầm mắt tới, núi rừng đột nhiên trở nên xa xôi.
Xuất phát lúc giờ ngọ, giờ Mùi liền sẽ đến thôn Lục Thủy, con đường dài ròng rã ba canh giờ được rút ngắn xuống hơn một nửa.
"Thẩm Vân Xảo. . ."
Một đường này Đường Độn hô rất nhiều lần, cổ họng gần như ách.
Thẩm Vân Xảo vẫn không có nhìn lại, thân hình gầy yếu ở trên đường thôn chạy băng băng về phía trước. Chỗ hoa cài màu đỏ tím ở trên đầu trong bóng tối nhảy lên ánh sáng, rạng ngời rực rỡ. Một đóa hoa đã bị rơi ở ven đường mà nàng cũng không hề hay biết, hắn khom lưng nhặt lên, lật xem đoá hoa đã vô cùng thê thảm, đặt dưới ánh mặt trời nhìn có chút thê lương. Hắn nhìn hồi lâu, lẩm bẩm nói, "Không dễ nhìn a."
Thẩm Vân Xảo vừa vào thôn thì có người nhìn thấy, cách đỉnh núi gọi nàng:
"Vân Xảo, ngươi trở về rồi sao, mau mau về nhà, ông nội ngươi xảy ra vấn đề rồi a."
"Thím, Xuân Hoa đâu?"
"Xuân Hoa ở trong nhà Đại Ngưu."
Tần gia cưới Xuân Hoa lễ hỏi là mấy mẫu đất hoang.
Tuy nói là đất hoang nhưng vẫn có thể trồng hoa mầu.
Nương Xuân Hoa liền để Xuân Hoa trồng khoai lang, có thể thu bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Xuân Hoa ngày hôm qua làm việc tại bên trong, từ rất xa đã nhìn thấy đỉnh đầu màu đỏ tím đang chạy tới, vừa chạy vừa vẫy tay với hoa bên trong.
Xuân Hoa đứng lên: "Vân Xảo, ngươi sao lại đến đây?"
"Ttặng hoa cho ngươi a."
Thẩm Vân Xảo chọn đóa hoa to lớn nhất đưa tới, khom lưng cho nàng xem đầu mình, nụ cười xán lạn, "Đẹp không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.