Nữ Chủ Cần Thiết Xinh Đẹp Như Hoa Sao??
Chương 16: Xuân Hoa Lập Gia Đình 2
Mang Hài Nữ
22/07/2022
Vẫn là Hạ Lôi lên tiếng trước: "Thúc, ta hôm nay đến tưởng cầm lại chút, cũng không hy vọng xa vời có thể cầm về toàn bộ. Chỉ cần hai mẫu để không đói bụng là được."
Hắn thay đổi thái độ hùng hổ doạ người trước đó, gò má rung động dữ tợn, lông mi vi thấp, "Nương Đại Bảo và Đại Bảo bọn nó, đang được chôn ở núi hoang ngoài thành Tây Châu. Ta phải đem phần mộ họ trở về, không thể để cho bọn họ làm cô hồn dã quỷ."
Trưởng thôn đã từng trải qua sinh tử, nghe nói như thế thì đỏ cả vành mắt: "Là nên đưa trở về."
"Thúc nếu như cảm thấy khó, vậy để ta đi nha môn Tây Châu gõ trống, thỉnh quan lão gia vì ta làm chủ."
Trưởng thôn tâm trạng suy nghĩ, năm đó Hạ Lôi thật là tiến vào quân doanh, đối với tướng sĩ Tây Châu có công, quan phủ tự sẽ không khiến hắn rét lạnh tâm. Đừng nói hai mẫu, thậm chí vài mẫu cũng sẽ cấp, lần này vào thôn là hi vọng có thương có lượng đem sự tình giải quyết cho xong. Ông đành khuyên người Thẩm gia: "Mọi người cứ bình tĩnh, muốn nói cái gì thì đi vào trong phòng nói."
Tào thị chống đỡ không cho, nện ngực giậm chân khóc thét, "Trưởng thôn, ngươi là muốn đem chúng ta bức về tử lộ a."
Bên cửa sổ Tây Ốc phòng, Thẩm Vân Xảo nằm úp sấp nghe trộm hồi lâu cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, lúc đó bị tiếng kêu khóc của Tào thị làm cho giác ngộ, hỏi Xuân Hoa bên ngoài có phải là đánh nhau hay không.
Xuân Hoa hai tay nhấn trước cửa sổ, dùng cách nói mà nàng có thể nghe hiểu được giảng cho nàng nghe.
Thẩm Vân Xảo ngẫm lại, "Ruộng của nhà ta chính là của nhà hắn sao?"
"Hắn nói vậy."
"Vậy phải trả cho hắn."
Tiếng của Thẩm Vân Xảo không lớn, nhưng lanh lảnh mạnh mẽ, "Đánh trận rất khổ, không thể để cho hắn không có cơm ăn, hắn còn phải nuôi dưỡng hài tử nữa chứ."
Xuân Hoa ôm miệng nàng, "Hài tử của hắn chết rồi."
"Chết rồi cũng phải dưỡng, quan tài, nến thơm, tiền giấy, phải chi rất nhiều tiền."
". . . . ."
Trưởng thôn nghe tiếng bèn đi nhìn xem là ai, cửa sổ đóng chặt, không nhìn thấy người nói chuyện là ai. Nhưng sự thực chính là như vậy, Hạ Lôi thật vất vả ở chiến trường nhặt được cái mệnh trở về, sao có thể để hắn không có chỗ an hưởng tuổi già, đắp mộ phải bỏ tiền, xây nhà cũng phải bỏ tiền, hai mẫu nói nhiều cũng không nhiều.
Trong lòng ông lung lay, bắt đầu có tính toán: "Ta vào nhà từ từ nói đi."
Tào thị tức đến nổ phổi giậm chân, trưởng thôn hơi nheo mắt lại, uy nghiêm mười phần, nói: "Không ở trong phòng nói muốn đi nha môn đúng hay không?"
Cái gọi là dân không cùng quan đấu, nghe được hai chữ nha môn, Tào thị lập tức yên tĩnh lại.
Thấy thế, sắc mặt trưởng thôn liền hòa hoãn đi, nói: "Nhà Hạ Lôi có vài mẫu ruộng, thật muốn trồng hai mẫu, chắc chắn sẽ không chỉ lấy của nhà ngươi."
Hoán Cùng tới chậm do còn đi trong thôn gọi mọi người.
Người trong thôn không ngờ tới còn có chuyện của nhà mình, phản ứng cùng Tào thị không sai biệt lắm, gọi người trong nhà cầm đồ đi liền muốn động thủ.
Trưởng thôn khiển trách một trận, uy hiếp nói không được liền đi nha môn, để quan phủ chủ trì công đạo, sau đó mới doạ dẫm được mọi người.
Biển người mênh mông chen ở bên trong nhà chính Thẩm gia.
Thẩm Vân Xảo mở cửa sổ nhìn qua, những người kia rất là kích động, nói nói chuyện chuyện còn từ trên cái băng ghế nhảy lên, âm thanh sắc bén, ngươi một tiếng ta một tiếng.
Mặt trời lặn về hướng tây, chiều hôm dần nổi lên, mọi người mới nghiêm mặt rời đi.
Thẩm Vân Xảo hỏi, "Bọn họ phải về nhà sao?"
Xuân Hoa đang tựa cằm ở trên đầu Thẩm Vân Xảo, nhìn thấy người, lập tức đóng cửa sổ lại, âm thanh rất nhẹ: "Sự tình nói xong đương nhiên phải về nhà, ta cũng phải đi về đây."
Nàng đi tới cửa, chuẩn bị chờ những người kia rời đi trước mới đi ra, mà Thẩm Vân Xảo còn nằm nhoài bên cửa sổ hiếu kỳ nhìn lén, hoa hoa cỏ cỏ tím đỏ trên đầu đã dập nát hết, chẳng khác gì con gà con, khuôn mặt lem luốc lại chẳng hề phát hiện ra.
Xuân Hoa há miệng, "Vân Xảo, ngươi có muốn đi qua nhà ta ngủ hay không?"
Vừa mới đem cửa sổ đẩy ra một chút, Thẩm Vân Xảo nghiêng đầu, một mặt cao hứng, "Có."
"Sau đó chúng ta cùng chạy, xem ai chạy nhanh hơn."
Thẩm Vân Xảo hoan hô, "Được."
Hắn thay đổi thái độ hùng hổ doạ người trước đó, gò má rung động dữ tợn, lông mi vi thấp, "Nương Đại Bảo và Đại Bảo bọn nó, đang được chôn ở núi hoang ngoài thành Tây Châu. Ta phải đem phần mộ họ trở về, không thể để cho bọn họ làm cô hồn dã quỷ."
Trưởng thôn đã từng trải qua sinh tử, nghe nói như thế thì đỏ cả vành mắt: "Là nên đưa trở về."
"Thúc nếu như cảm thấy khó, vậy để ta đi nha môn Tây Châu gõ trống, thỉnh quan lão gia vì ta làm chủ."
Trưởng thôn tâm trạng suy nghĩ, năm đó Hạ Lôi thật là tiến vào quân doanh, đối với tướng sĩ Tây Châu có công, quan phủ tự sẽ không khiến hắn rét lạnh tâm. Đừng nói hai mẫu, thậm chí vài mẫu cũng sẽ cấp, lần này vào thôn là hi vọng có thương có lượng đem sự tình giải quyết cho xong. Ông đành khuyên người Thẩm gia: "Mọi người cứ bình tĩnh, muốn nói cái gì thì đi vào trong phòng nói."
Tào thị chống đỡ không cho, nện ngực giậm chân khóc thét, "Trưởng thôn, ngươi là muốn đem chúng ta bức về tử lộ a."
Bên cửa sổ Tây Ốc phòng, Thẩm Vân Xảo nằm úp sấp nghe trộm hồi lâu cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, lúc đó bị tiếng kêu khóc của Tào thị làm cho giác ngộ, hỏi Xuân Hoa bên ngoài có phải là đánh nhau hay không.
Xuân Hoa hai tay nhấn trước cửa sổ, dùng cách nói mà nàng có thể nghe hiểu được giảng cho nàng nghe.
Thẩm Vân Xảo ngẫm lại, "Ruộng của nhà ta chính là của nhà hắn sao?"
"Hắn nói vậy."
"Vậy phải trả cho hắn."
Tiếng của Thẩm Vân Xảo không lớn, nhưng lanh lảnh mạnh mẽ, "Đánh trận rất khổ, không thể để cho hắn không có cơm ăn, hắn còn phải nuôi dưỡng hài tử nữa chứ."
Xuân Hoa ôm miệng nàng, "Hài tử của hắn chết rồi."
"Chết rồi cũng phải dưỡng, quan tài, nến thơm, tiền giấy, phải chi rất nhiều tiền."
". . . . ."
Trưởng thôn nghe tiếng bèn đi nhìn xem là ai, cửa sổ đóng chặt, không nhìn thấy người nói chuyện là ai. Nhưng sự thực chính là như vậy, Hạ Lôi thật vất vả ở chiến trường nhặt được cái mệnh trở về, sao có thể để hắn không có chỗ an hưởng tuổi già, đắp mộ phải bỏ tiền, xây nhà cũng phải bỏ tiền, hai mẫu nói nhiều cũng không nhiều.
Trong lòng ông lung lay, bắt đầu có tính toán: "Ta vào nhà từ từ nói đi."
Tào thị tức đến nổ phổi giậm chân, trưởng thôn hơi nheo mắt lại, uy nghiêm mười phần, nói: "Không ở trong phòng nói muốn đi nha môn đúng hay không?"
Cái gọi là dân không cùng quan đấu, nghe được hai chữ nha môn, Tào thị lập tức yên tĩnh lại.
Thấy thế, sắc mặt trưởng thôn liền hòa hoãn đi, nói: "Nhà Hạ Lôi có vài mẫu ruộng, thật muốn trồng hai mẫu, chắc chắn sẽ không chỉ lấy của nhà ngươi."
Hoán Cùng tới chậm do còn đi trong thôn gọi mọi người.
Người trong thôn không ngờ tới còn có chuyện của nhà mình, phản ứng cùng Tào thị không sai biệt lắm, gọi người trong nhà cầm đồ đi liền muốn động thủ.
Trưởng thôn khiển trách một trận, uy hiếp nói không được liền đi nha môn, để quan phủ chủ trì công đạo, sau đó mới doạ dẫm được mọi người.
Biển người mênh mông chen ở bên trong nhà chính Thẩm gia.
Thẩm Vân Xảo mở cửa sổ nhìn qua, những người kia rất là kích động, nói nói chuyện chuyện còn từ trên cái băng ghế nhảy lên, âm thanh sắc bén, ngươi một tiếng ta một tiếng.
Mặt trời lặn về hướng tây, chiều hôm dần nổi lên, mọi người mới nghiêm mặt rời đi.
Thẩm Vân Xảo hỏi, "Bọn họ phải về nhà sao?"
Xuân Hoa đang tựa cằm ở trên đầu Thẩm Vân Xảo, nhìn thấy người, lập tức đóng cửa sổ lại, âm thanh rất nhẹ: "Sự tình nói xong đương nhiên phải về nhà, ta cũng phải đi về đây."
Nàng đi tới cửa, chuẩn bị chờ những người kia rời đi trước mới đi ra, mà Thẩm Vân Xảo còn nằm nhoài bên cửa sổ hiếu kỳ nhìn lén, hoa hoa cỏ cỏ tím đỏ trên đầu đã dập nát hết, chẳng khác gì con gà con, khuôn mặt lem luốc lại chẳng hề phát hiện ra.
Xuân Hoa há miệng, "Vân Xảo, ngươi có muốn đi qua nhà ta ngủ hay không?"
Vừa mới đem cửa sổ đẩy ra một chút, Thẩm Vân Xảo nghiêng đầu, một mặt cao hứng, "Có."
"Sau đó chúng ta cùng chạy, xem ai chạy nhanh hơn."
Thẩm Vân Xảo hoan hô, "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.