Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi
Chương 17: Tiểu Sắc
Nhạn Quá Ngô Ngân
02/03/2022
Đoàn người Linh Sư đứng ở giữa trung tâm đầm lầy liên tục dùng linh khí của mình. Từng đợt ngũ quang thập sắc linh lực tụ lại thành một cái thiên la địa võng, dứt khoát muốn đem cái lưới trói chặt lấy con rắn ba đầu từ dưới đất trồi dậy.
Đông Phương Minh Huệ thấy đầu của con rắn to như cái cột đình, bị doạ đến ú ớ, con mắt to như nắm đấm kia hơi hơi trừng đám người, đã khiến chân cô mềm oặt đi.
"Là huyết võng của Huyết Sát Minh." Tiểu hoả bàn ở trong đầu cô nói.
Huyết Sát Minh, là một tổ chức ẩn nấp ở trong bóng tối chuyên đi ám sát, thế lực vô cùng lớn, lan trải khắp Thất Sắc đại lục, dường như là không có chỗ nào là không có.
Cô nuốt vài ngụm nước bọt, "Ngươi có chắc có thể cướp Tử Vân quả từ trong tay bọn họ?" Còn những hai quả.
Nếu như không biết thân phận bọn họ thì còn tốt, một khi đã biết, cô liền nảy sinh ra ý muốn rút lui, dù sao tranh gianh cùng người của Huyết Sát Minh, khác gì đi nhổ răng trong miệng hổ - đi tìm chết.
Đông Phương Minh Huệ không nghe thấy câu trả lời của tiểu hoả bàn, tình huống ở dưới đầm lầy có biến cố, đầu của rắn ba đầu bởi vì chống chọi là huyết võng, đột nhiên nổ tung. Đối với rắn ba đầu mà nói, ba cái đầu chính là ba cái mạng, thiếu một cái đầu đồng nghĩa mất đi một cái mạng.
Đám người này cũng đáng sợ quá rồi!
Chỉ còn lại hai cái đầu khiến cho nó nổi điên, cái đuôi dài hơn mười mét điên cuồng vỗ đập vào sườn núi của bãi lầy, từng nhát lại từng nhát, cuối cùng núi cũng bị lở, đất của đầm lầy sụp xuống, những sinh vật sống ở dưới đấy đều chạy ra ngoài, sau đám nhện đen là đàn kiến ăn thịt người.
Huyết võng là một loại đặc thù của Huyết Sát Minh, huyết võng đã tung ra, dù là ma thú hay người bị vây ở bên trong, qua một đoạn thời gian, sẽ biến thành một vũng nước máu.
Huyết võng là một loại vô cùng bá đạo dùng để thực hiện hiến tế nghi thức do Huyết Sát Minh phát minh ra, giết địch một nghìn tự tổn tám trăm. Huyết võng một khi cắt đứt sinh mệnh, Linh Sư hiến tế cũng đều trở thành phế nhân, mất đi linh lực.
Thường thì Huyết Sát Minh sẽ không thực hiện nghi lễ hiến tế này, nhưng với Tử Vân quả thì họ phải bắt buộc làm.
Đông Phương Minh Huệ nghĩ muốn nát óc ra cũng không thể hiểu Tử Vân quả đối với Huyết Sát Minh có ý nghĩa gì, nhưng trong sách từng đề cập thiếu chủ của Huyết Sát Minh có một vị đệ đệ, không biết tại sao lại qua đời.
"Tử Vân quả lẽ nào còn có thể cải tử hoàn sinh?" Cô lẩm bẩm nói.
"Phải."
Tiểu hoả bàn bất lương ưu thương nói, "Nếu ta bản thể chưa bị chịu sát thương, thu dọn bọn hắn cũng chỉ như cái búng tay. Đáng tiếc -" Đại bộ phận linh lực đều bị phong ấn ở trên người phế tài này, nó đã bị biến trở về dạng ấu thơ.
Lời còn chưa nói hết, cô cũng có thể đoán ra.
Bên dưới một trận hỗn loạn, rắn ba đầu nhân cơ hội sườn núi đầm lầy bị nó đánh vỡ, từ huyết võng chui ra. Như trước đây bọn họ đã bàn bạc, một đoàn người dụ dỗ nó đi ra khỏi đầm lầu, còn một bên khác tranh thủ đi lấy Tử Vân quả, chia ra hành động.
Cô ở trên cây nhìn rắn ba đầu rẽ sang hướng khác, bẻ lấy một cái vỏ cây, nói với tiểu hoả bàn của mình, "Nếu như ngươi đem ta đi chạy trốn, tốc độ nhanh nhất có thể chạy bao xa?"
Vừa nhắc đến tốc độ, tiểu hoả bàn bất lương liền ưỡn ngực bảo đảm với cô, "Trong khu rừng này ta chính là vua."
"Được, ta bảo ngươi đi cướp ngươi liền đi, sau đó đem ta chạy thoát." Đông Phương Minh Huệ đã nghĩ xong kế sách, nhưng thành công hay không, còn phải xem độ phối hợp của cả hai. Đương nhiên, cô cũng đang cược lớn.
"Thiếu chủ, người xem, là Tử Vân quả." Đại trưởng lão cầm lấy quả đưa ra liền có chút không thể tin được, cái cây Tử Vân quả này kết ra hai trái, thực sự khiến người kinh ngạc.
Nam tử được xưng ra thiếu chủ khẽ cong môi, lộ ra nụ cười khiến chúng sinh điên đảo, "Không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng cũng lấy được."
Ngay lúc đại trưởng lão chuẩn bị đưa hai quả đưa đến tay hắn, đột nhiên trong lòng bàn tay của bọn họ có một nhánh cây nhỏ mọc lên, nhẹ nhàng cuốn lấy, cuốn chặt lấy hai quả, vút cái liền mất.
Bọn họ đồng thời ngây ra một lúc, sau đó nhận ra thứ bọn họ vất vả mới lấy được đã bị người trốn trong góc tối cướp mất.
"To gan lớn mật, chạy đi đâu." Đôi mắt của đại trưởng lão tức đến nổi tơ máu.
Đông Phương Minh Huệ lần đầu tiên nhìn thấy Tử Vân quả, lớp vỏ bên ngoài sần sùi màu xanh lá, giống như da của người bị bệnh hủi, trên người đều nổi cả da gà, cô khinh thường ngửi ngửi, phát hiện mùi của Tử Vân quả rất nồng, toả ra mùi hương khiến người say mê, khác với những loại cả trước đây mà cô thấy, rất đặc biệt.
"Mau đem Tử Vân quả vào nhẫn không gian." Nếu không mùi hương của Tử Vân quả sẽ hấp dẫn một đàn ma thú, chứ đừng nói đám người ở đằng sau.
"Nhưng, nhưng ta không có." Cô thường ngày ở nhà xưng bá, bay chạy khắp nơi, người ở Đông Phương gia đều biết cô trước nay đều không tu luyện, chỉ để nha hoàn hầu hạ, còn cần nhẫn không gian làm gì.
Chân của tiểu hoả bàn hụt một cái, suýt nữa cùng mặt đất hôn môi.
"Ngươi! Được! Lắm!"
Đông Phương Minh Huệ dường như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng cắn lợi của nó.
Đúng như ma thực dự đoán, mùi hương của Tử Vân quả có thể nói là món ăn ngon nhất thế giới, đối với ma thú là sức hấp dẫn chí mạng, đằng sau hai người không ngừng có những đám ma thú kéo đến, còn có Huyết Sát Minh truy đuổi không ngừng.
Tiểu hoả bàn bất lương cảm thấy lửa sắp cháy đến mông rồi, bình bịch, chạy càng nhanh hơn.
"Lát nữa ngươi ném một quả Tử Vân quả vào trong ổ của phi dực tượng." Đông Phương Minh Huệ chỉ huy, cô cũng không muốn cùng Huyết Sát Minh đối kháng, dựa vào sức lực của cô chắc chắn đánh sẽ thua.
Trực tiếp đem rắc rối, hoạn nạn hắt lên người phi dực tượng đi.
Tiểu hoả bàn cũng nhìn ra kế sách của cô, không nói một lời, đem Tử Vân quả ném chuẩn xác vào trong huyệt sào, ở mắt người ngoài, chỉ coi như là nó bay vào trong hang động thôi.
"Mau đi." Tiểu hoả bàn bất lương còn quên không kéo Đông Phương Uyển Ngọc đang ở một bên canh giữa chạy theo.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn tình huống, không hiểu đã phát sinh ra chuyện gì, cô tức giận xoay vòng vòng ở tại chỗ, "Các ngươi ném Tử Vân quả vào đấy rồi, vạn nhất, vạn nhất đám ma thú to lớn kia giết mất con phi dực tượng ấu nhi đi, ta còn cần Tử Vân quả làm gì?"
Đông Phương Minh Huệ cúi thấp đầu, đây là cách tốt nhất cô nghĩ ra để giải quyết vấn đề rồi.
"Ngươi Cửu muội này có chút cổ quái." Thanh Mặc một mực không có thiện cảm với cô nói, "Hơn nữa cái cây ma thực của cô ấy ta đã từng gặp qua."
Đông Phương Uyển Ngọc nổi giận, "Mau nghĩ cách cứu con ấu nhi kia ra khỏi đám ma thú cùng đám người Huyết Sát Minh đi."
Không cần Thanh Mặc nói, Huyết Sát Minh thiếu chủ vì để lấy được Tử Vân quả, không tiếc sức lực cùng đám ma thú đại chiến.
Hai người trốn ở bên trái hang ổ của phi dực tượng, xem một trận hỗn loạn đang xảy ra.
"Ngươi ở đây đợi ta, ta đi một lúc rồi quay lại." Đông Phương Uyển Ngọc dặn dò Đông Phương Minh Huệ.
Đông Phương Minh Huệ kéo góc áo của nàng, thể hiện bản thân lo lắng, "Thất tỷ, ngươi một mình đi vào cũng quá nguy hiểm."
Đông Phương Uyển Ngọc vỗ vỗ tay cô, rồi lén lút đi vào, thỉnh thoảng sẽ có một hai con ma thú không biết nhìn tấn công nàng, đều bị nàng nhẹ nhàng xử lý.
"Tử Vân quả còn lại là của ta." Tiểu hoả bàn bất lương ở trong đầu cô tuyên bố.
"Của ngươi, tất cả là của ngươi." Đông Phương Minh Huệ giữ được một cái mạng, âm thầm thở phào một cái.
Cô thấy hai nhánh dây leo của ma thực xuyên vào Tử Vân quả, từ từ hấp thụ, cho đến khi chẳng còn lại gì.
"Ngon thật." Ma thực ăn xong còn không quên chép chép miệng, dùng âm thanh mềm mại nói, "Ngươi nếu như hầu hạ ta tốt, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi thể chất phế tài này."
Phế thì đúng là có chút phế, nhưng không phải nằm ở thể chất, mà là phương thức tu luyện, tầm nhìn của nhân loại rất kém, hình như để nó nhìn thấu rồi.
"Nếu như thể chất của ta giống như ngươi nói, thì ngươi làm sao sẽ cùng ta kí huyết khế." Đông Phương Minh Huệ một bộ "ngươi còn ta là đồ ngốc ư" trừng mắt, "Không phải muốn ta giúp ngươi tìm lô đỉnh sao? Ta sẽ không giúp đâu." Từng câu đều muốn làm nó tổn thương.
Ma thực ở trong đầu cô duỗi ra dây leo, điên cuồng múa may, suýt nữa thì bị tức điên, "Ngươi có còn muốn phương thức tu luyện không?"
"Muốn muốn muốn." Đông Phương Minh Huệ lạnh nhạt nói, "Ngươi nghĩ xem, đợi một ngày ta có thể trèo đến cấp Linh Vương, ít nhất cũng sẽ không cần liên luỵ ngươi rồi, đúng không."
Hai người bây giờ chẳng khác gì châu chấu cùng thuyền, cô tin con ma thực này sẽ không thể không nhận thức được tình hình.
"Có tiến bộ, có ta ở đây, ngươi dám liền tu luyện lên Linh Vương cho ta xem xem, ít nhất cũng phải tu luyện đến cấp Thánh Vương."
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy tiểu hoả bàn của mình có chút mộng mơ, Linh Thánh cái gì, mơ cũng không dám.
Rất nhanh, trong đầu cô hiện ra một quyển Tu luyện pháp, cô lướt xem qua, phát hiện có một số chỗ bất đồng, "Ngươi có chắc tu luyện như thế này sẽ không có chuyện gì chứ?"
Tiểu hoả bàn bất lương vẫy vẫy dây leo, "Đương nhiên, cái này là ta phát hiện từ một vị Linh Tôn, ta đã xem qua, thấy phù hợp với nhân loại các ngươi tu hành."
Giống như là vì cô mà làm ra.
"Được rồi, cảm ơn nhé." Đông Phương Minh Huệ cũng không phải là một người keo kiệt, xem tiểu hoả bàn vì cô mà bỏ ra nhiều thứ, cô dự định tha thứ cho mấy hành động bạo lực trước đây của nó cùng việc tự ý kí kết huyết khế trong khi bản thân cô lại không tình nguyện.
"Sau này chúng ta phải sống chung với nhau, không bằng ta đặt cho ngươi một cái tên." Đông Phương Minh Huệ mặc kệ tự mình lẩm bẩm, "Ngươi vốn là thực vật, lại suốt ngày lải nhải muốn tìm lô đỉnh, hay là, ta về sau liền gọi ngươi là Tiểu Sắc."
"Êi êi êi." Tiểu hoả bàn bất lương kháng nghị nói, "Vì sao thực vật lại không được tìm lô đỉnh, ngươi có biết mùi vị của song tu không? Có biết linh hồn cùng thân thể giao kết có cảm giác mỹ mạo như nào không? Nhất định là không biết."
"Tiểu Sắc, Tiểu Sắc, bên kia hình như xảy ra chuyện rồi." Đông Phương Minh Huệ mặc kệ nó nói gì, cô phát hiện hang ổ của phi dực tượng sắp muốn đổ.
Tiểu Sắc vươn dây leo ra, rất nhanh xác định được chuyện gì, "Chết, bị phát hiện rồi, mau chạy."
Đông Phương Minh Huệ thấy đầu của con rắn to như cái cột đình, bị doạ đến ú ớ, con mắt to như nắm đấm kia hơi hơi trừng đám người, đã khiến chân cô mềm oặt đi.
"Là huyết võng của Huyết Sát Minh." Tiểu hoả bàn ở trong đầu cô nói.
Huyết Sát Minh, là một tổ chức ẩn nấp ở trong bóng tối chuyên đi ám sát, thế lực vô cùng lớn, lan trải khắp Thất Sắc đại lục, dường như là không có chỗ nào là không có.
Cô nuốt vài ngụm nước bọt, "Ngươi có chắc có thể cướp Tử Vân quả từ trong tay bọn họ?" Còn những hai quả.
Nếu như không biết thân phận bọn họ thì còn tốt, một khi đã biết, cô liền nảy sinh ra ý muốn rút lui, dù sao tranh gianh cùng người của Huyết Sát Minh, khác gì đi nhổ răng trong miệng hổ - đi tìm chết.
Đông Phương Minh Huệ không nghe thấy câu trả lời của tiểu hoả bàn, tình huống ở dưới đầm lầy có biến cố, đầu của rắn ba đầu bởi vì chống chọi là huyết võng, đột nhiên nổ tung. Đối với rắn ba đầu mà nói, ba cái đầu chính là ba cái mạng, thiếu một cái đầu đồng nghĩa mất đi một cái mạng.
Đám người này cũng đáng sợ quá rồi!
Chỉ còn lại hai cái đầu khiến cho nó nổi điên, cái đuôi dài hơn mười mét điên cuồng vỗ đập vào sườn núi của bãi lầy, từng nhát lại từng nhát, cuối cùng núi cũng bị lở, đất của đầm lầy sụp xuống, những sinh vật sống ở dưới đấy đều chạy ra ngoài, sau đám nhện đen là đàn kiến ăn thịt người.
Huyết võng là một loại đặc thù của Huyết Sát Minh, huyết võng đã tung ra, dù là ma thú hay người bị vây ở bên trong, qua một đoạn thời gian, sẽ biến thành một vũng nước máu.
Huyết võng là một loại vô cùng bá đạo dùng để thực hiện hiến tế nghi thức do Huyết Sát Minh phát minh ra, giết địch một nghìn tự tổn tám trăm. Huyết võng một khi cắt đứt sinh mệnh, Linh Sư hiến tế cũng đều trở thành phế nhân, mất đi linh lực.
Thường thì Huyết Sát Minh sẽ không thực hiện nghi lễ hiến tế này, nhưng với Tử Vân quả thì họ phải bắt buộc làm.
Đông Phương Minh Huệ nghĩ muốn nát óc ra cũng không thể hiểu Tử Vân quả đối với Huyết Sát Minh có ý nghĩa gì, nhưng trong sách từng đề cập thiếu chủ của Huyết Sát Minh có một vị đệ đệ, không biết tại sao lại qua đời.
"Tử Vân quả lẽ nào còn có thể cải tử hoàn sinh?" Cô lẩm bẩm nói.
"Phải."
Tiểu hoả bàn bất lương ưu thương nói, "Nếu ta bản thể chưa bị chịu sát thương, thu dọn bọn hắn cũng chỉ như cái búng tay. Đáng tiếc -" Đại bộ phận linh lực đều bị phong ấn ở trên người phế tài này, nó đã bị biến trở về dạng ấu thơ.
Lời còn chưa nói hết, cô cũng có thể đoán ra.
Bên dưới một trận hỗn loạn, rắn ba đầu nhân cơ hội sườn núi đầm lầy bị nó đánh vỡ, từ huyết võng chui ra. Như trước đây bọn họ đã bàn bạc, một đoàn người dụ dỗ nó đi ra khỏi đầm lầu, còn một bên khác tranh thủ đi lấy Tử Vân quả, chia ra hành động.
Cô ở trên cây nhìn rắn ba đầu rẽ sang hướng khác, bẻ lấy một cái vỏ cây, nói với tiểu hoả bàn của mình, "Nếu như ngươi đem ta đi chạy trốn, tốc độ nhanh nhất có thể chạy bao xa?"
Vừa nhắc đến tốc độ, tiểu hoả bàn bất lương liền ưỡn ngực bảo đảm với cô, "Trong khu rừng này ta chính là vua."
"Được, ta bảo ngươi đi cướp ngươi liền đi, sau đó đem ta chạy thoát." Đông Phương Minh Huệ đã nghĩ xong kế sách, nhưng thành công hay không, còn phải xem độ phối hợp của cả hai. Đương nhiên, cô cũng đang cược lớn.
"Thiếu chủ, người xem, là Tử Vân quả." Đại trưởng lão cầm lấy quả đưa ra liền có chút không thể tin được, cái cây Tử Vân quả này kết ra hai trái, thực sự khiến người kinh ngạc.
Nam tử được xưng ra thiếu chủ khẽ cong môi, lộ ra nụ cười khiến chúng sinh điên đảo, "Không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng cũng lấy được."
Ngay lúc đại trưởng lão chuẩn bị đưa hai quả đưa đến tay hắn, đột nhiên trong lòng bàn tay của bọn họ có một nhánh cây nhỏ mọc lên, nhẹ nhàng cuốn lấy, cuốn chặt lấy hai quả, vút cái liền mất.
Bọn họ đồng thời ngây ra một lúc, sau đó nhận ra thứ bọn họ vất vả mới lấy được đã bị người trốn trong góc tối cướp mất.
"To gan lớn mật, chạy đi đâu." Đôi mắt của đại trưởng lão tức đến nổi tơ máu.
Đông Phương Minh Huệ lần đầu tiên nhìn thấy Tử Vân quả, lớp vỏ bên ngoài sần sùi màu xanh lá, giống như da của người bị bệnh hủi, trên người đều nổi cả da gà, cô khinh thường ngửi ngửi, phát hiện mùi của Tử Vân quả rất nồng, toả ra mùi hương khiến người say mê, khác với những loại cả trước đây mà cô thấy, rất đặc biệt.
"Mau đem Tử Vân quả vào nhẫn không gian." Nếu không mùi hương của Tử Vân quả sẽ hấp dẫn một đàn ma thú, chứ đừng nói đám người ở đằng sau.
"Nhưng, nhưng ta không có." Cô thường ngày ở nhà xưng bá, bay chạy khắp nơi, người ở Đông Phương gia đều biết cô trước nay đều không tu luyện, chỉ để nha hoàn hầu hạ, còn cần nhẫn không gian làm gì.
Chân của tiểu hoả bàn hụt một cái, suýt nữa cùng mặt đất hôn môi.
"Ngươi! Được! Lắm!"
Đông Phương Minh Huệ dường như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng cắn lợi của nó.
Đúng như ma thực dự đoán, mùi hương của Tử Vân quả có thể nói là món ăn ngon nhất thế giới, đối với ma thú là sức hấp dẫn chí mạng, đằng sau hai người không ngừng có những đám ma thú kéo đến, còn có Huyết Sát Minh truy đuổi không ngừng.
Tiểu hoả bàn bất lương cảm thấy lửa sắp cháy đến mông rồi, bình bịch, chạy càng nhanh hơn.
"Lát nữa ngươi ném một quả Tử Vân quả vào trong ổ của phi dực tượng." Đông Phương Minh Huệ chỉ huy, cô cũng không muốn cùng Huyết Sát Minh đối kháng, dựa vào sức lực của cô chắc chắn đánh sẽ thua.
Trực tiếp đem rắc rối, hoạn nạn hắt lên người phi dực tượng đi.
Tiểu hoả bàn cũng nhìn ra kế sách của cô, không nói một lời, đem Tử Vân quả ném chuẩn xác vào trong huyệt sào, ở mắt người ngoài, chỉ coi như là nó bay vào trong hang động thôi.
"Mau đi." Tiểu hoả bàn bất lương còn quên không kéo Đông Phương Uyển Ngọc đang ở một bên canh giữa chạy theo.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn tình huống, không hiểu đã phát sinh ra chuyện gì, cô tức giận xoay vòng vòng ở tại chỗ, "Các ngươi ném Tử Vân quả vào đấy rồi, vạn nhất, vạn nhất đám ma thú to lớn kia giết mất con phi dực tượng ấu nhi đi, ta còn cần Tử Vân quả làm gì?"
Đông Phương Minh Huệ cúi thấp đầu, đây là cách tốt nhất cô nghĩ ra để giải quyết vấn đề rồi.
"Ngươi Cửu muội này có chút cổ quái." Thanh Mặc một mực không có thiện cảm với cô nói, "Hơn nữa cái cây ma thực của cô ấy ta đã từng gặp qua."
Đông Phương Uyển Ngọc nổi giận, "Mau nghĩ cách cứu con ấu nhi kia ra khỏi đám ma thú cùng đám người Huyết Sát Minh đi."
Không cần Thanh Mặc nói, Huyết Sát Minh thiếu chủ vì để lấy được Tử Vân quả, không tiếc sức lực cùng đám ma thú đại chiến.
Hai người trốn ở bên trái hang ổ của phi dực tượng, xem một trận hỗn loạn đang xảy ra.
"Ngươi ở đây đợi ta, ta đi một lúc rồi quay lại." Đông Phương Uyển Ngọc dặn dò Đông Phương Minh Huệ.
Đông Phương Minh Huệ kéo góc áo của nàng, thể hiện bản thân lo lắng, "Thất tỷ, ngươi một mình đi vào cũng quá nguy hiểm."
Đông Phương Uyển Ngọc vỗ vỗ tay cô, rồi lén lút đi vào, thỉnh thoảng sẽ có một hai con ma thú không biết nhìn tấn công nàng, đều bị nàng nhẹ nhàng xử lý.
"Tử Vân quả còn lại là của ta." Tiểu hoả bàn bất lương ở trong đầu cô tuyên bố.
"Của ngươi, tất cả là của ngươi." Đông Phương Minh Huệ giữ được một cái mạng, âm thầm thở phào một cái.
Cô thấy hai nhánh dây leo của ma thực xuyên vào Tử Vân quả, từ từ hấp thụ, cho đến khi chẳng còn lại gì.
"Ngon thật." Ma thực ăn xong còn không quên chép chép miệng, dùng âm thanh mềm mại nói, "Ngươi nếu như hầu hạ ta tốt, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi thể chất phế tài này."
Phế thì đúng là có chút phế, nhưng không phải nằm ở thể chất, mà là phương thức tu luyện, tầm nhìn của nhân loại rất kém, hình như để nó nhìn thấu rồi.
"Nếu như thể chất của ta giống như ngươi nói, thì ngươi làm sao sẽ cùng ta kí huyết khế." Đông Phương Minh Huệ một bộ "ngươi còn ta là đồ ngốc ư" trừng mắt, "Không phải muốn ta giúp ngươi tìm lô đỉnh sao? Ta sẽ không giúp đâu." Từng câu đều muốn làm nó tổn thương.
Ma thực ở trong đầu cô duỗi ra dây leo, điên cuồng múa may, suýt nữa thì bị tức điên, "Ngươi có còn muốn phương thức tu luyện không?"
"Muốn muốn muốn." Đông Phương Minh Huệ lạnh nhạt nói, "Ngươi nghĩ xem, đợi một ngày ta có thể trèo đến cấp Linh Vương, ít nhất cũng sẽ không cần liên luỵ ngươi rồi, đúng không."
Hai người bây giờ chẳng khác gì châu chấu cùng thuyền, cô tin con ma thực này sẽ không thể không nhận thức được tình hình.
"Có tiến bộ, có ta ở đây, ngươi dám liền tu luyện lên Linh Vương cho ta xem xem, ít nhất cũng phải tu luyện đến cấp Thánh Vương."
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy tiểu hoả bàn của mình có chút mộng mơ, Linh Thánh cái gì, mơ cũng không dám.
Rất nhanh, trong đầu cô hiện ra một quyển Tu luyện pháp, cô lướt xem qua, phát hiện có một số chỗ bất đồng, "Ngươi có chắc tu luyện như thế này sẽ không có chuyện gì chứ?"
Tiểu hoả bàn bất lương vẫy vẫy dây leo, "Đương nhiên, cái này là ta phát hiện từ một vị Linh Tôn, ta đã xem qua, thấy phù hợp với nhân loại các ngươi tu hành."
Giống như là vì cô mà làm ra.
"Được rồi, cảm ơn nhé." Đông Phương Minh Huệ cũng không phải là một người keo kiệt, xem tiểu hoả bàn vì cô mà bỏ ra nhiều thứ, cô dự định tha thứ cho mấy hành động bạo lực trước đây của nó cùng việc tự ý kí kết huyết khế trong khi bản thân cô lại không tình nguyện.
"Sau này chúng ta phải sống chung với nhau, không bằng ta đặt cho ngươi một cái tên." Đông Phương Minh Huệ mặc kệ tự mình lẩm bẩm, "Ngươi vốn là thực vật, lại suốt ngày lải nhải muốn tìm lô đỉnh, hay là, ta về sau liền gọi ngươi là Tiểu Sắc."
"Êi êi êi." Tiểu hoả bàn bất lương kháng nghị nói, "Vì sao thực vật lại không được tìm lô đỉnh, ngươi có biết mùi vị của song tu không? Có biết linh hồn cùng thân thể giao kết có cảm giác mỹ mạo như nào không? Nhất định là không biết."
"Tiểu Sắc, Tiểu Sắc, bên kia hình như xảy ra chuyện rồi." Đông Phương Minh Huệ mặc kệ nó nói gì, cô phát hiện hang ổ của phi dực tượng sắp muốn đổ.
Tiểu Sắc vươn dây leo ra, rất nhanh xác định được chuyện gì, "Chết, bị phát hiện rồi, mau chạy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.