Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán!
Chương 154: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (9)
Tô Thủ Chiết Chi
08/10/2018
Cố Thịnh Nhân có cảm giác rất kỳ quái.
Cô chán ghét tiên huyết. Lúc trước, mặc kệ đại quản gia lâu đài bóng đêm bưng tới máu tươi mới cỡ nào, cô chỉ cảm thấy mùi xông vào mũi, chưa từng cảm nhận được tư vị gì.
Thế nhưng hôm nay lại không như vậy, cô nhìn huyết quản nhẹ nhàng đập dưới da thịt trắng nõn của Lancelot Ryan, ở trong đó lưu thông vị máu ngon nhất trên thế giới. Một khát vọng không kiềm chế được từ đáy lòng tràn lên, cô muốn hút máu tươi của hắn, thậm chí thay đổi hắn.
Sự kích thích này quá mạnh, đến khi hệ thống trong đầu Cố Thịnh Nhân nhắc nhở cô, cô phát hiện nanh vuốt của mình đã lộ ra, đè trên cổ người đàn ông.
Cô nhắm mắt, thu răng nanh về, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút.
Thân thể nam nhân phía dưới run lên, hơi thở đột nhiên gấp gáp.
Nhìn nữ nhân đứng dậy, Lancelot Ryan khó hiều được: “Vì sao không cắn?” Hắn rõ ràng đã cảm giác được có cái gì đó cứng rắn đè trên cổ mình, nhưng vào phút cuối cùng lại ngừng lại.
Cố Thịnh Nhân không nói gì.
Cô dẫn Lancelot Ryan tới một gian phòng, bảo hắn dùng hết toàn lực công kích mình.
Lancelot Ryan ta khó hiểu, Cố Thịnh Nhân nói: “Ta chỉ muốn biết hầu nam thiếp thân của ta bị tấn công thì có năng lực tự vệ hay không.” Cô không nói bảo vệ cô, chỉ nói hắn có thể tự bảo vệ mình hay không.
Lancelot Ryan nghe nói qua tin đồn của huyết tộc, mấy ngày này ở chung với Cố Thịnh Nhân cũng có thể cảm giác được trong thân thể cô ẩn chứa năng lực vô cùng lớn.
Hắn không thèm nói thêm, rút kiếm bên hông ra nhắm thẳng tới Cố Thịnh Nhân.
Nhưng hắn thở hồng hộc, đến góc áo của Cố Thịnh Nhân góc cũng không thể với tới.
Lancelot Ryan rất thất vọng, từ trước đến nay hắn dựa vào võ lực của mình mà tự hào, lại không bản thân đã được cho là cường giả lại vô lực trước huyết tộc như vậy.
Sự đả kích của Cố Thịnh Nhân càng làm hắn khó chịu: “Thực lực này chỉ có thể đối phó vài huyết tộc cấp thấp, cho dù là một bá tước nhỏ ngươi cũng không thể đấu lại.”
Đương nhiên hắn biết, nữ nhân mình thích là người như thế nào, trong toàn bộ huyết tộc, là cấp cao nhất.
Hắn không xứng với cô.
“Cần ta thay đổi ngươi không?” Cố Thịnh Nhân từ từ bước tới, nhẹ giọng nói ở bên tai hắn, vô cùng dụ hoặc: “Chỉ cần được ta thay đổi, ngươi có thể lập tức thu được năng lượng cường đại.”
Lancelot Ryan trong nháy mắt rung động.
Không! Ánh mắt của hắn lại kiên định rất nhanh.
Hắn nhìn Cố Thịnh Nhân: “Nếu ta bị nàng thay đổi, trở thành huyết duệ của nàng, cả đời này, sẽ không xứng với nàng.”
Cố Thịnh Nhân có chút kinh ngạc, chợt bật cười: Đúng rồi, người này mấy ngày nay phục thấp hầu hạ mình như thế, cô thiếu chút nữa đã quên mất hắn là một nam nhân kiêu ngạo cỡ nào, làm sao có thể nhịn được?
“Như vậy, ngươi cũng biết. Nếu như ngươi không muốn bị ta thay đổi, loài người thọ chỉ đến trăm năm, mà ta, lại vĩnh sinh bất tử.” Cố Thịnh Nhân lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt cô nhìn nam nhân có chút mê man, quyết định không trêu chọc hắn.
Một món đồ khác được ném tới trước mặt Lancelot Ryan.
Là một trường kiếm hình thức rất kì quái.
“Ngươi đã không muốn bị ta thay đổi, vậy thì dùng thanh kiếm này để chứng minh đi.”
Cố Thịnh Nhân nhìn Lancelot Ryan: “Ta sẽ dạy ngươi làm sao trở thành một danh kiếm khách. Nếu như ngươi có thiên phú, cũng nói không chừng có ngày có thể siêu việt hơn ta.” Bởi vì là người mình yêu, cô có thể nói cho hắn biết không giấu giếm chút nào, mà không cần lo lắng hắn sẽ có tâm địa khác.
Cô chán ghét tiên huyết. Lúc trước, mặc kệ đại quản gia lâu đài bóng đêm bưng tới máu tươi mới cỡ nào, cô chỉ cảm thấy mùi xông vào mũi, chưa từng cảm nhận được tư vị gì.
Thế nhưng hôm nay lại không như vậy, cô nhìn huyết quản nhẹ nhàng đập dưới da thịt trắng nõn của Lancelot Ryan, ở trong đó lưu thông vị máu ngon nhất trên thế giới. Một khát vọng không kiềm chế được từ đáy lòng tràn lên, cô muốn hút máu tươi của hắn, thậm chí thay đổi hắn.
Sự kích thích này quá mạnh, đến khi hệ thống trong đầu Cố Thịnh Nhân nhắc nhở cô, cô phát hiện nanh vuốt của mình đã lộ ra, đè trên cổ người đàn ông.
Cô nhắm mắt, thu răng nanh về, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút.
Thân thể nam nhân phía dưới run lên, hơi thở đột nhiên gấp gáp.
Nhìn nữ nhân đứng dậy, Lancelot Ryan khó hiều được: “Vì sao không cắn?” Hắn rõ ràng đã cảm giác được có cái gì đó cứng rắn đè trên cổ mình, nhưng vào phút cuối cùng lại ngừng lại.
Cố Thịnh Nhân không nói gì.
Cô dẫn Lancelot Ryan tới một gian phòng, bảo hắn dùng hết toàn lực công kích mình.
Lancelot Ryan ta khó hiểu, Cố Thịnh Nhân nói: “Ta chỉ muốn biết hầu nam thiếp thân của ta bị tấn công thì có năng lực tự vệ hay không.” Cô không nói bảo vệ cô, chỉ nói hắn có thể tự bảo vệ mình hay không.
Lancelot Ryan nghe nói qua tin đồn của huyết tộc, mấy ngày này ở chung với Cố Thịnh Nhân cũng có thể cảm giác được trong thân thể cô ẩn chứa năng lực vô cùng lớn.
Hắn không thèm nói thêm, rút kiếm bên hông ra nhắm thẳng tới Cố Thịnh Nhân.
Nhưng hắn thở hồng hộc, đến góc áo của Cố Thịnh Nhân góc cũng không thể với tới.
Lancelot Ryan rất thất vọng, từ trước đến nay hắn dựa vào võ lực của mình mà tự hào, lại không bản thân đã được cho là cường giả lại vô lực trước huyết tộc như vậy.
Sự đả kích của Cố Thịnh Nhân càng làm hắn khó chịu: “Thực lực này chỉ có thể đối phó vài huyết tộc cấp thấp, cho dù là một bá tước nhỏ ngươi cũng không thể đấu lại.”
Đương nhiên hắn biết, nữ nhân mình thích là người như thế nào, trong toàn bộ huyết tộc, là cấp cao nhất.
Hắn không xứng với cô.
“Cần ta thay đổi ngươi không?” Cố Thịnh Nhân từ từ bước tới, nhẹ giọng nói ở bên tai hắn, vô cùng dụ hoặc: “Chỉ cần được ta thay đổi, ngươi có thể lập tức thu được năng lượng cường đại.”
Lancelot Ryan trong nháy mắt rung động.
Không! Ánh mắt của hắn lại kiên định rất nhanh.
Hắn nhìn Cố Thịnh Nhân: “Nếu ta bị nàng thay đổi, trở thành huyết duệ của nàng, cả đời này, sẽ không xứng với nàng.”
Cố Thịnh Nhân có chút kinh ngạc, chợt bật cười: Đúng rồi, người này mấy ngày nay phục thấp hầu hạ mình như thế, cô thiếu chút nữa đã quên mất hắn là một nam nhân kiêu ngạo cỡ nào, làm sao có thể nhịn được?
“Như vậy, ngươi cũng biết. Nếu như ngươi không muốn bị ta thay đổi, loài người thọ chỉ đến trăm năm, mà ta, lại vĩnh sinh bất tử.” Cố Thịnh Nhân lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt cô nhìn nam nhân có chút mê man, quyết định không trêu chọc hắn.
Một món đồ khác được ném tới trước mặt Lancelot Ryan.
Là một trường kiếm hình thức rất kì quái.
“Ngươi đã không muốn bị ta thay đổi, vậy thì dùng thanh kiếm này để chứng minh đi.”
Cố Thịnh Nhân nhìn Lancelot Ryan: “Ta sẽ dạy ngươi làm sao trở thành một danh kiếm khách. Nếu như ngươi có thiên phú, cũng nói không chừng có ngày có thể siêu việt hơn ta.” Bởi vì là người mình yêu, cô có thể nói cho hắn biết không giấu giếm chút nào, mà không cần lo lắng hắn sẽ có tâm địa khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.