Chương 10: Tôi đồng ý làm việc cho anh
Quan Ninh Yêu Tử Nguyệt
16/08/2023
Lãnh Quân liền bước đến chỗ cô, anh ta đưa ra bộ mặt trai điểu. Bắt đầu đi vài vòng xung quanh cô rồi cười cợt.
Tử Yên thấy thế liền khó chịu ra mặt mà nói:" anh bị điên à?"
Anh ta liền đáp:" hai năm thôi, cô thay đổi thật rồi. Nghe nói dạo gần đây cô có công việc ổn định, nhưng mà lương cũng không cao lắm. Hay vậy đi, tôi giúp cô kiếm một công việc. Nhẹ nhàng, lương lại cao nữa!"
Tử Yên liền cười kinh anh ta, cô ấy im lặng cũng nhìn từ trên xuống dưới anh. Như cái cách anh nhìn cô rồi đáp:" hai năm rồi, có chút tiến bộ đấy. Không còn bảo kê mấy khu nhỏ nữa, anh lên hẳn sòng bạc lớn rồi. Cơ mà sao cái tính đó của anh không đổi vậy Lãnh Quân, anh vẫn làm công việc kiếm sống cũ. Nhưng lần nào cũng dụ gái vào động mà đúng không? "
Anh ta rất thích thái độ của cô bây giờ, không còn yếu đuối như xưa. Rất dứt khoát, thẳng thắn.
Lãnh Quân bước đến, nâng cầm cô lên. Nhìn sơ qua nhan sắc xinh đẹp trước mặt này. Rồi đưa miệng lại gần tai của cô mà thì thầm:" làm phụ nữ của tôi, không sướng bằng mấy công việc tay chân à?"
Tử Yên nghe vậy liền lấy tay hất cái tay đang giữ cầm cô lại. Cô ấy đưa ánh mắt giận lên mà nhìn anh ta rồi thắng thừng đáp:" nếu là đại ca của anh tôi sẽ suy nghĩ lại, còn hạng lính tôm tép như anh. Tôi nhất định sẽ chẳng thèm quan tâm "
Lãnh Quân liền bình tĩnh quay về ghế mà ngồi xuống. Sau đó anh ta đưa cô tờ giấy nợ của Tô Đông. Tử Yên nhận lấy tờ giấy nợ rồi nhìn anh một cách khó hiểu. Anh ta muốn gì đây?
" Tô Đông, đã kí vào giấy nợ là do cô bảo lãnh. Tất là số nợ của cậu ta do cô gánh. Cậu ta suốt ngày ỷ vào ơn dưỡng của cậu cô mà chèn ép cô. Cuối cùng cô thì sao, bị cậu ta ép đến kí giấy rồi!"
Thì ra là lúc cô ấy đi gặp Tô Đông, anh ta nhờ vào điểm yếu đó của Tử Yên đã ép cô kí vào giấy. Bây giờ con nợ của sòng bạc là cô không phải là cậu ta. Cô ấy biết bản thân đúng là ngu ngốc khi kí vào đó. Nhưng mà, vì ơn dưỡng dục. Xem như báo ơn cho cậu đi.
Tử Yên im lặng không nói, cô ấy cũng không hối hận. Chỉ là đơn giản thấy bản thân mình, thật sự rất yếu mền đấy.
" yên tâm đi, ở đây tôi đang làm quản lí. Cô làm việc ở đây trả nợ, xem như là đặc ân rồi. Tôi cũng không muốn làm khó cô, ở đây cô mới có thể sống!" Lãnh Quân nói
Tử Yên cười nhạt bảo:" tại sao tôi ở đây mới có thể sống?"
" ở ngoài kia, cô là con mồi ngon cho bao kẻ đi săn. Đặt biệt là, tôi biết cô là ai! Thứ cô cần là gì, những kẻ nên ở bên cô là ai! "
Lời nói của Lãnh Quân thật sự có gì đó rất bí ẩn, cả Tử Yên cũng không hiểu anh ta nói gì. Nhưng mà thôi đi, có nói nhiều lại thành ra vô nghĩa.
" anh không sợ tôi làm ở đây sẽ thu thập chứng cứ, báo cảnh sát bắt cả đám sao? " Tử Yên lại nói
Lãnh Quân liền phì cười rồi nói:" bây giờ cô có thể lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh, giấy nợ cũng trong tay cô là bằng chứng xác thực nhất. Nhưng mà, tôi dám cam đoan sẽ không một người nào can đảm dám công khai đối đầu với người của Thời Thiên Hành cả. Thậm chí là họ ghét cay ghét đắng đến mức nào đi chăng nữa. Thì cũng không thể, họ làm sao chống lại được cả một lão đại hắc bang quyền lực, một thế giới ngầm to lớn. Lực lượng của thế giới ngầm còn nhiều hơn cả quân đội cả nước nữa!"
Lời nói đó của anh ta là đe dọa cô, hay là muốn cảnh tỉnh cô việc chạy không được trốn không xong, lật đổ cũng không thể. Tử Yên nghe vậy cũng không biết thế nào. Nhưng lúc đó cô đã có một suy nghĩ. Nếu ông trời đã muốn đưa đẩy cô vào đây, vậy thì chấp nhận nó vậy. Tử Yên vốn xem cuộc sống này như một trò đùa, đùa cỡ nào thì cũng sẽ hết vui. Chi bằng xem hết màn kịch này, để coi nó vui tới mất nào. Dù sao làm ở đây trả nợ cũng nhanh hơn là mấy công việc kia. Cô cũng không đi đòi nợ hay làm gì nên cũng không trái lương tâm.
Lãnh Quân thấy nét mặt đó, liền bảo:" cho cô 5 phút, 5 phút sau tôi muốn nghe câu trả lời. Nhưng cô là người thông minh, chọn con đường nào cô biết rõ nhất. Đi vào lối đi nào có lợi, cô cũng rõ nhất!"
Anh ta vừa quay đi, Tử Yên liền đáp:" tôi đồng ý làm việc cho anh, nhưng tôi có một điều kiện!"
Anh ta quay lưng lại nhìn cô. Tử Yên liền nói:"không được đụng đến gia đình mẹ và cậu của tôi! Điều quan trọng, tôi không bán thân "
" được!"
Vừa trả lời xong, anh ta liền bỏ đi. Đàn em liền bước đến dẫn cô đến nơi ở của cô mà anh ta sắp xếp sẵn. Ngay lúc bóng lưng của anh ta rời đi, Tử Yên lại cản thấy. Bản thân thật sự đang chơi đùa với lửa rồi.
Tử Yên thấy thế liền khó chịu ra mặt mà nói:" anh bị điên à?"
Anh ta liền đáp:" hai năm thôi, cô thay đổi thật rồi. Nghe nói dạo gần đây cô có công việc ổn định, nhưng mà lương cũng không cao lắm. Hay vậy đi, tôi giúp cô kiếm một công việc. Nhẹ nhàng, lương lại cao nữa!"
Tử Yên liền cười kinh anh ta, cô ấy im lặng cũng nhìn từ trên xuống dưới anh. Như cái cách anh nhìn cô rồi đáp:" hai năm rồi, có chút tiến bộ đấy. Không còn bảo kê mấy khu nhỏ nữa, anh lên hẳn sòng bạc lớn rồi. Cơ mà sao cái tính đó của anh không đổi vậy Lãnh Quân, anh vẫn làm công việc kiếm sống cũ. Nhưng lần nào cũng dụ gái vào động mà đúng không? "
Anh ta rất thích thái độ của cô bây giờ, không còn yếu đuối như xưa. Rất dứt khoát, thẳng thắn.
Lãnh Quân bước đến, nâng cầm cô lên. Nhìn sơ qua nhan sắc xinh đẹp trước mặt này. Rồi đưa miệng lại gần tai của cô mà thì thầm:" làm phụ nữ của tôi, không sướng bằng mấy công việc tay chân à?"
Tử Yên nghe vậy liền lấy tay hất cái tay đang giữ cầm cô lại. Cô ấy đưa ánh mắt giận lên mà nhìn anh ta rồi thắng thừng đáp:" nếu là đại ca của anh tôi sẽ suy nghĩ lại, còn hạng lính tôm tép như anh. Tôi nhất định sẽ chẳng thèm quan tâm "
Lãnh Quân liền bình tĩnh quay về ghế mà ngồi xuống. Sau đó anh ta đưa cô tờ giấy nợ của Tô Đông. Tử Yên nhận lấy tờ giấy nợ rồi nhìn anh một cách khó hiểu. Anh ta muốn gì đây?
" Tô Đông, đã kí vào giấy nợ là do cô bảo lãnh. Tất là số nợ của cậu ta do cô gánh. Cậu ta suốt ngày ỷ vào ơn dưỡng của cậu cô mà chèn ép cô. Cuối cùng cô thì sao, bị cậu ta ép đến kí giấy rồi!"
Thì ra là lúc cô ấy đi gặp Tô Đông, anh ta nhờ vào điểm yếu đó của Tử Yên đã ép cô kí vào giấy. Bây giờ con nợ của sòng bạc là cô không phải là cậu ta. Cô ấy biết bản thân đúng là ngu ngốc khi kí vào đó. Nhưng mà, vì ơn dưỡng dục. Xem như báo ơn cho cậu đi.
Tử Yên im lặng không nói, cô ấy cũng không hối hận. Chỉ là đơn giản thấy bản thân mình, thật sự rất yếu mền đấy.
" yên tâm đi, ở đây tôi đang làm quản lí. Cô làm việc ở đây trả nợ, xem như là đặc ân rồi. Tôi cũng không muốn làm khó cô, ở đây cô mới có thể sống!" Lãnh Quân nói
Tử Yên cười nhạt bảo:" tại sao tôi ở đây mới có thể sống?"
" ở ngoài kia, cô là con mồi ngon cho bao kẻ đi săn. Đặt biệt là, tôi biết cô là ai! Thứ cô cần là gì, những kẻ nên ở bên cô là ai! "
Lời nói của Lãnh Quân thật sự có gì đó rất bí ẩn, cả Tử Yên cũng không hiểu anh ta nói gì. Nhưng mà thôi đi, có nói nhiều lại thành ra vô nghĩa.
" anh không sợ tôi làm ở đây sẽ thu thập chứng cứ, báo cảnh sát bắt cả đám sao? " Tử Yên lại nói
Lãnh Quân liền phì cười rồi nói:" bây giờ cô có thể lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh, giấy nợ cũng trong tay cô là bằng chứng xác thực nhất. Nhưng mà, tôi dám cam đoan sẽ không một người nào can đảm dám công khai đối đầu với người của Thời Thiên Hành cả. Thậm chí là họ ghét cay ghét đắng đến mức nào đi chăng nữa. Thì cũng không thể, họ làm sao chống lại được cả một lão đại hắc bang quyền lực, một thế giới ngầm to lớn. Lực lượng của thế giới ngầm còn nhiều hơn cả quân đội cả nước nữa!"
Lời nói đó của anh ta là đe dọa cô, hay là muốn cảnh tỉnh cô việc chạy không được trốn không xong, lật đổ cũng không thể. Tử Yên nghe vậy cũng không biết thế nào. Nhưng lúc đó cô đã có một suy nghĩ. Nếu ông trời đã muốn đưa đẩy cô vào đây, vậy thì chấp nhận nó vậy. Tử Yên vốn xem cuộc sống này như một trò đùa, đùa cỡ nào thì cũng sẽ hết vui. Chi bằng xem hết màn kịch này, để coi nó vui tới mất nào. Dù sao làm ở đây trả nợ cũng nhanh hơn là mấy công việc kia. Cô cũng không đi đòi nợ hay làm gì nên cũng không trái lương tâm.
Lãnh Quân thấy nét mặt đó, liền bảo:" cho cô 5 phút, 5 phút sau tôi muốn nghe câu trả lời. Nhưng cô là người thông minh, chọn con đường nào cô biết rõ nhất. Đi vào lối đi nào có lợi, cô cũng rõ nhất!"
Anh ta vừa quay đi, Tử Yên liền đáp:" tôi đồng ý làm việc cho anh, nhưng tôi có một điều kiện!"
Anh ta quay lưng lại nhìn cô. Tử Yên liền nói:"không được đụng đến gia đình mẹ và cậu của tôi! Điều quan trọng, tôi không bán thân "
" được!"
Vừa trả lời xong, anh ta liền bỏ đi. Đàn em liền bước đến dẫn cô đến nơi ở của cô mà anh ta sắp xếp sẵn. Ngay lúc bóng lưng của anh ta rời đi, Tử Yên lại cản thấy. Bản thân thật sự đang chơi đùa với lửa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.