Chương 12: TG2: May mắn vì gặp được em (1)
Hạ Hà Truy Nguyệt
08/12/2020
[Kí chủ, kí chủ…] Thanh âm khô khốc quanh quẩn bên tai khiến Hàn Vân Nhược chậm rãi mở ra mí mắt, đôi mắt mông lung nhìn về không gian ngập tràn các dãy mà nhị phân trước mặt.
“Ta trở lại?” Hàn Vân Nhược mơ hồ không rõ hỏi. Nàng nhớ bản thân đã rời khỏi nơi này, tiến vào nhiệm vụ, hơn nữa còn ở trong nhiệm vụ thật lâu, bất quá lúc này, nàng lại không còn bất kì kí ức nào về thế giới trước, điều này khiến Hàn Vân Nhược hoang mang khó hiểu: “Ngươi rút đi trí nhớ của ta?”
Hệ thống nghe tới, đồng dạng kì quái nói: [Theo khế ước, hệ thống không được xâm phạm vào trí nhớ cá nhân của nguyên chủ. Xem xét trên phương diện của ký chủ, tình trạng này có thể do quá trình thoái hóa não gây ra, tên khoa học là Alzheimer, đây là hiện tượng tương đối thường gặp của người cao tuổi, kí chủ không cần quá lo lắng]
Hàn Vân Nhược dựa theo tri thức mà hệ thống chuyển vào trước đó, cũng hiểu đại khái được bệnh lý này, mặc dù có rất nhiều điểm không chuẩn xác, bất quá lời giải thích này quả thực là hợp lý.
Nàng không nghĩ nhiều nữa, nói: “Nhiệm vụ phía trước thế nào?”
[Trong thế giới ‘Sủng phi của nhiếp chính vương’, kí chủ được giao hai nhiệm vụ là công lược nam chủ Hàn Dạ và đem tinh thần thể bám vào Chu Chỉ Nhi đánh tan, trả lại thân thể về cho Chu Chỉ Nhi chân chính. Nhiệm vụ thứ nhất mức độ hoàn thành 100%, tinh hoa thu thập 1600 cc, nhiệm vụ thứ hai mức độ hoàn thành 95%, trung bình hai nhiệm vụ đạt 97.5%, đạt điểm A+, đánh giá trực quan do hội đồng giám sát: Tốt]
[Đánh giá hoàn thành nhiệm vụ: Xuất sắc
Tích phân nhận được: 200
THƯỞNG: Công cụ theo dõi [Có khả năng theo dõi vật chủ 24/7, có công năng ghi âm, thời hạn sử dụng: 2 thế giới, Thời gian hoạt động: 1 năm]
Hàn Vân Nhược tạm bỏ qua điểm tích phân cộng thêm, ánh mắt nhìn tới cái gọi là ‘công cụ theo dõi’. Nhìn tới thứ kia dáng vẻ chỉ nhỏ bằng một con muỗi, hơn nữa công năng cũng cực kì thần kì, quả nhiên thế giới vạn năm sau không chỉ thoải mái, mà còn có vô số điều thần kì.
Sau khi nhận đánh giá nhiệm vụ xong, hệ thống lại nói:
[Kí chủ muốn tiến vào thế giới tiếp theo hay nghỉ ngơi?]
“Trực tiếp tiến vào.”
[Chuẩn bị tiến vào thế giới nhiệm vụ [May mắn vì gặp được em], chuẩn bị tống truyền… 5…4…3…2…1]
Hàn Vân Nhược xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, ánh mắt mơ màng nhìn bốn phía xung quanh. Cô đang nằm trong một căn phòng cực kì đẹp mắt, kiểu trang trí này không giống với thời đại của cô, mà càng giống như là thế giới mà hệ thống đã cho cô chiêm ngưỡng.
Hàn Vân Nhược thu hồi tầm mắt, hướng hệ thống nói: “Tiếp nhận kì ức.”
[Bắt đầu truyền kí ức… hoàn thành…. Bắt đầu mở cốt truyện… hoàn thành…]
Nơi này quả nhiên là thế giới tiên tiến, mặc dù không thể so sánh với thế giới mà hệ thống từng cho cô thấy, bất quá so với nơi gọi là cổ đại thì tốt hơn nhiều.
Thân thể mà cô tiếp nhận cũng có tên là Hàn Vân Nhược. Cô gái này là tiểu thư độc nhất Hàn gia, bởi vì Hàn gia là một gia tộc lớn nhất thành S, cho nên từ nhỏ Hàn Vân Nhược luôn được đối xử như tiểu công chúa, vì vậy tính cách đặc biệt tùy tiện lại hào phóng, thích nhất lo chuyện bao đồng.
Lúc này, Hàn Vân Nhược vẫn còn là một học sinh vừa mới lên cao trung, cô hiện tại đang theo học ở trường N, đây là trường quý tộc nổi tiếng nhất thành S.
Lại nói đến cốt truyện, đây là một cốt truyện nói về tình yêu tuổi học trò, nam chủ của truyện là Cố Dạ Hàn, là một nam sinh có tuổi thơ không mấy vui vẻ, cho nên tạo thành tính tình lập dị khép kín, thường xuyên bị người khác bắt nạt.
Trong một lần Cố Dạ Hàn bị bắt nạt ở nhà ăn, một nữ sinh gọi là Thẩm Tình Tình vô ý đưa cho cậu một tờ khăn giấy. Cố Dạ Hàn vì vậy mà cực kì cảm động, cho nên luôn âm thầm theo đuổi Thẩm Tình Tình. Sau một thời gian, Cố Dạ Hàn sợ Thẩm Tình Tình bị người khác cướp mất, cho nên công khai tỏ tình, bất quá Thẩm Tình Tình lại không thèm để ý, không chỉ thẳng thừng từ chối, còn đem Cố Dạ Hàn sỉ nhục nặng nề.
Mà cũng rất vừa lúc, Hàn Vân Nhược vừa chuyển đến trường M này học nhị trung, cho nên giữa đường thấy chuyện bất bình, cô liền thay Cố Dạ Hàn phản pháo.
Ban đầu Cố Dạ Hàn tổn thương nặng nề, đối với người khác càng khép kín, bất quá Hàn Vân Nhược tính tình trượng nghĩa, thấy cậu ta bị bắt nạt liền nhiều lần giúp đỡ, lâu dần đem sưởi ấm trái tim Cố Dạ Hàn. Cố Dạ Hàn lấy hết dung khí lần nữa tỏ tình, mà Hàn Vân Nhược cũng đồng ý, vì vậy hai người thành đôi, chung sống hạnh phúc… vân vân…
Mà Thẩm Tình Tình kết quả không tốt lắm, gia đình cô ta làm ăn thua lỗ nên nợ nần chồng chất, bố cô ta sợ tội liền ôm tiền bỏ trốn, bọn đòi nợ thuê liền tìm đến Thẩm Tình Tình, vì vậy Thẩm Tình Tình phải nghỉ học, sớm ra xã hội, cuối cùng xa cơ trở thành gái gọi. Ở một lúc tình cờ nào đó, Thẩm Tình Tình nhìn thấy Cố Dạ Hàn xuất hiện trên báo, hơn nữa còn là người đàn ông hoàng kim. Thẩm Tình Tình khi đó cực kì hối hận, bất quá đã muộn. Cuối cùng trong một lần tiếp khách bị khách hàng ép buộc tiêm thuốc, cô ta bị sốc thuốc mà chết.
Mà sau khi chết, Thẩm Tình Tình mạc danh trùng sinh, hơn nữa trùng sinh đúng thời điểm trước khi Cố Dạ Hàn tỏ tình, vì vậy cô ta tận dụng cơ hội, bám lấy Cố Dạ Hàn, tiến đến cuộc sống phú quý mỹ mỹ. Mà sau khi cùng Cố Dạ Hàn nói chuyện yêu đương, Thẩm Tình Tình đối với Hàn Vân Nhược từng được đứng bên cạnh Cố Dạ Hàn nhìn không vừa mắt, cho nên bày mưu tung lời đồn ác ý đối với nguyên nữ chủ, khiến nguyên nữ chủ không phản bác được, sau này mắc phải trầm cảm, tự tử ở nhà riêng.
Đợi Hàn Vân Nhược xem xong cốt truyện, hệ thống liền phát ra nhiệm vụ:
[Tiến hành giao nhiệm vụ: Nhiệm vụ thứ nhất: công lược nam chủ Cố Dạ Hàn, nhiệm vụ thứ hai: Ngăn chặn nữ phụ trở mình, nhiệm vụ thứ ba: Giúp nam chủ khỏi bệnh]
Hàn Vân Nhược tiếp nhận nhiệm vụ xong, lúc này mới nhìn thời gian. Hiện tại cô vừa mới tiến vào cao nhất, Thẩm Tình Tình trùng sinh ở thời điểm vừa khai giảng cao nhị. Nói như vậy, cô có khoảng gần một năm thời gian để đem nam chủ kéo về phía mình.
Cố Dạ Hàn người này cực kì nhạy cảm, hơn nữa tính tình hướng nội tương đối khép kín, cô vẫn nên cố gắng 200% may ra mới có thể trước thời gian kia đem nam chủ phác gục.
Hàn Vân Nhược ngẩn người suy nghĩ hồi lâu, đến tận khi cửa vang lên tiếng gõ, cô mới hoàn hồn.
“Nhược Nhược, nhanh dậy đi con, nếu không dậy sẽ muộn học đấy.”
Hàn Vân Nhược nhận ra giọng nói này, đây là mẹ của nguyên chủ. Cô biết muộn học nghĩa là cái gì. Ở cổ đại nữ nhân không được đi học, lúc này có thể giống như nam nhân tiến vào học đường, Hàn Vân Nhược cảm thấy cực kì vui vẻ hưng phấn.
Cô rất nhanh chạy vào trong phòng tắm, vừa đánh răng rửa mặt vừa đánh giá dung mạo của nguyên chủ.
Nguyên chủ có một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo thanh lệ, sống mũi cao thẳng nhỏ nhắn, môi hồng chúm chím như anh đào, mày liễu cong cong. Bất quá đáng chú ý nhất vẫn là đôi mắt đào hoa vừa to vừa sáng, bên trong như suối nguồn tháng tám, sạch sẽ trong vắt.
So với dung mạo kiếp trước của cô, khuôn mặt này giống tới bảy phần, bất quá vì có một đôi mắt đào hoa mà không phải mắt hạnh nên cô gái này có vẻ đẹp diêm dúa hơn một chút, khi cười còn có núm đồng tiền nhỏ xinh như ẩn như hiện, cực kì xinh đẹp đáng yêu.
Đây là một cô gái giống như ánh mặt trời vậy.
Hàn Vân Nhược xuyên quần áo xong, liền đi xuống phòng ăn. Lúc này, trong phòng ăn đã có hai người ngồi, ba Hàn đang yên tĩnh xem tạp trí kinh tế, mẹ Hàn đỡ lấy đồ ăn từ tay thím Trần giúp việc, sau đó đặt đến chỗ ngồi đối diện.
Thấy cô chậm chạp đi xuống, mẹ Hàn mắng yêu: “Như thế nào chậm chạp như vậy? Mẹ nghe nói tháng này con đã đến muộn năm lần rồi, có phải muốn làm phản không?”
Đối với lời uy hiếp không có lực sát thương này, Hàn Vân Nhược hi ha cười cho qua chuyện, vừa dùng ngón tay cào mái tóc đen mượt mà vừa ngồi xuống, nói: “Còn không phải tại Nhị Trung quá xa sao, đi xe cũng mất nửa tiếng đồng hồ.”
“Biết như vậy sao không biết dậy sớm?” ba Hàn rời mắt khỏi tạp trí, trừng mắt nhìn cô. Mặc dù dáng vẻ ông hung dữ, bất quá tức giận cũng không chạm tới đáy mắt.
Hàn Vân Nhược hì hì cười nói: “Nếu không, ba chuyển con tới Nhất trung đi, con nghe nói nơi đó chất lượng giảng dạy rất tốt, hơn nửa cách nhà ta rất gần.”
Hàn mẹ nghe tới thoáng ngừng tay, sau đó lập tức lo lắng nhìn con gái: “Sao đột nhiên muốn chuyển trường? Có phải con bị bạn bè bắt nạt không?”
“Khụ…” Hàn Vân Nhược đang uống sữa thì bị sặc, vất vả kho khan mấy tiếng mới đáp: “Mẹ đây là coi thường con sao, ở Nhị trung con chính là đại tỷ, có kẻ nào dám chọc vào con.” Nói xong liền cười híp mắt hướng ba Hàn vuốt mông ngựa: “Hơn nữa bọn hắn không xem mặt mũi con, chẳng lẽ dám bỏ qua mặt mũi ba sao?”
Mẹ Hàn Nghe cũng thấy có lý, cũng không lo lắng nữa, ngược lại trêu chọc: “Nhất trung bên đó là trường điểm thành phố, bên trong ai không phải là thành tích xuất sắc, con nghĩ với trình độ của con có thể chen chân vào?”
Hàn Vân Nhược không cho là đúng: “Sao còn không vào được? Mấy hôm trước Trương Ân nhà Trương thúc cũng chuyển vào đó đấy thôi. Hắn chính là kẻ đứng thứ nhất đếm ngược. Hắn vào được sao con lại không thể?”
Ba Hàn rốt cuộc gấp lại tạp trí, ngẩng đầu nhìn chăm chú con gái. Thấy con gái lời nói không đứng đắn, bất quá thái độ quả thực kiên định, không khỏi vừa mừng vừa lo hỏi: “Con thật muốn vào Nhất Trung? Bên đó áp lực học tập rất cao, hơn nữa lão sư đặc biệt nghiêm khắc, vào bên trong chỉ có thể cố gắng phấn đấu…”
Hàn Vân Nhược biết được lão ba là muốn dọa dẫm để thử mình, không chút do dự đáp: “Con thật sự muốn mà. Ở Nhị trung mặc dù thoải mái, bất quá lão sư giảng dạy cũng không thực sự tâm huyết, con là con gái độc nhất của ba, sau này công ty chính là do con tiếp quản, nếu con hiện tại không cố gắng, sau này làm sao có thể đem Hàn thị đi xa.” Hơn nữa cô thực sự muốn học hỏi tri thức thế giới này, cho nên càng giảng dạy nghiêm khắc, áp lực học tập càng lớn cô sẽ có càng nhiều động lực.
Lời nói của con gái quả thực khiến ba mẹ Hàn cảm động, không nghĩ tới con gái luôn luôn náo loạn của mình rốt cuộc trưởng thành, còn biết suy nghĩ cho tương lai. Mẹ Hàn khóe mắt ửng hồng, đưa mắt nhìn chồng một cái, thấy sắc mặt ông xã nhu hòa, bà biết ông xã cũng có suy nghĩ giống bà, vì vậy cười hiền nói: “Con có thể suy nghĩ như vậy là tốt. Nhược Nhược à, sau này ba mẹ cũng sẽ già đi, sẽ không thể bên cạnh con mãi, con nhất định phải cố gắng phấn đấu, tự đứng trên đôi chân của mình.”
Hàn Vân Nhược nghe lời nói của mẹ Hàn, cũng cảm động không thôi. Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ, luôn vì con cái mà suy nghĩ. Khi cô còn là đích nữ phủ tướng quân, mặc dù có phụ thân cưng chiều, bất quá ông thương tiếc cô cũng chỉ vì cô có danh tiếng tốt, chẳng thế mà đến khi cô gặp phải chuyện kia, phụ thân cùng huynh trưởng đều lạnh nhạt thờ ơ khiến nàng lạnh tâm. Lúc này, nàng nhìn ra được ba mẹ Hàn thật sự thương yêu quan tâm cô, không vì cái gì cả, chỉ vì cô là cô, là con gái của bọn họ.
Sống mũi của cô thoáng chua sót, cố gắng kiềm chế nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, cô chân thành nói: “Con nhất định cố gắng hết sức.”
Hàn Vân Nhược cho rằng để chuyển trường đến Nhất trung sớm hơn cốt truyện, cô sẽ phải tốn một ít thời gian, không nghĩ tới ba mẹ Hàn lại dễ dàng như vậy đồng ý. Thủ tục chuyển trường rất nhanh được làm, ước chừng chưa đầy một tháng, Hàn Vân Nhược đã đặt chân tới Nhất Trung.
Hàn Vân Nhược hôm nay mặc trên thân áo sơ mi trắng, bên dưới là một cái quần jean bó sát, mặc dù quần áo trên người có phần giản dị, bất quá khi cô đi lướt qua người khác, những người xung quanh đều không nhịn được ngoái đầu nhìn lại.
Hàn Vân Nhược vóc người không quá thấp, ước chừng một mét sáu lăm, bất quá vì khung xương nhỏ nên nhìn qua cảm thấy cô cực kì nhỏ nhắn. Mặc dù nhỏ nhắn là vậy, nhưng dáng người cô lại không chút thua kém, trước sau lồi lõm cân đối, khi mặc áo sơ mi cùng quân jeans lại vô tình khoe trọn dáng người xinh đẹp lung linh.
Ngực lớn, eo thon, mông nở, chân dài, lại thêm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng nõn như ngọc…
PS: Vườn trường ing... Na9 có bệnh tâm lý, thỉnh chờ mong a....
Vì không có sở trường viết thanh xuân vườn trường nên có hơi ngược tay, có gì mn góp ý để sửa đổi nha
Hạ Hà Truy Nguyệt
“Ta trở lại?” Hàn Vân Nhược mơ hồ không rõ hỏi. Nàng nhớ bản thân đã rời khỏi nơi này, tiến vào nhiệm vụ, hơn nữa còn ở trong nhiệm vụ thật lâu, bất quá lúc này, nàng lại không còn bất kì kí ức nào về thế giới trước, điều này khiến Hàn Vân Nhược hoang mang khó hiểu: “Ngươi rút đi trí nhớ của ta?”
Hệ thống nghe tới, đồng dạng kì quái nói: [Theo khế ước, hệ thống không được xâm phạm vào trí nhớ cá nhân của nguyên chủ. Xem xét trên phương diện của ký chủ, tình trạng này có thể do quá trình thoái hóa não gây ra, tên khoa học là Alzheimer, đây là hiện tượng tương đối thường gặp của người cao tuổi, kí chủ không cần quá lo lắng]
Hàn Vân Nhược dựa theo tri thức mà hệ thống chuyển vào trước đó, cũng hiểu đại khái được bệnh lý này, mặc dù có rất nhiều điểm không chuẩn xác, bất quá lời giải thích này quả thực là hợp lý.
Nàng không nghĩ nhiều nữa, nói: “Nhiệm vụ phía trước thế nào?”
[Trong thế giới ‘Sủng phi của nhiếp chính vương’, kí chủ được giao hai nhiệm vụ là công lược nam chủ Hàn Dạ và đem tinh thần thể bám vào Chu Chỉ Nhi đánh tan, trả lại thân thể về cho Chu Chỉ Nhi chân chính. Nhiệm vụ thứ nhất mức độ hoàn thành 100%, tinh hoa thu thập 1600 cc, nhiệm vụ thứ hai mức độ hoàn thành 95%, trung bình hai nhiệm vụ đạt 97.5%, đạt điểm A+, đánh giá trực quan do hội đồng giám sát: Tốt]
[Đánh giá hoàn thành nhiệm vụ: Xuất sắc
Tích phân nhận được: 200
THƯỞNG: Công cụ theo dõi [Có khả năng theo dõi vật chủ 24/7, có công năng ghi âm, thời hạn sử dụng: 2 thế giới, Thời gian hoạt động: 1 năm]
Hàn Vân Nhược tạm bỏ qua điểm tích phân cộng thêm, ánh mắt nhìn tới cái gọi là ‘công cụ theo dõi’. Nhìn tới thứ kia dáng vẻ chỉ nhỏ bằng một con muỗi, hơn nữa công năng cũng cực kì thần kì, quả nhiên thế giới vạn năm sau không chỉ thoải mái, mà còn có vô số điều thần kì.
Sau khi nhận đánh giá nhiệm vụ xong, hệ thống lại nói:
[Kí chủ muốn tiến vào thế giới tiếp theo hay nghỉ ngơi?]
“Trực tiếp tiến vào.”
[Chuẩn bị tiến vào thế giới nhiệm vụ [May mắn vì gặp được em], chuẩn bị tống truyền… 5…4…3…2…1]
Hàn Vân Nhược xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, ánh mắt mơ màng nhìn bốn phía xung quanh. Cô đang nằm trong một căn phòng cực kì đẹp mắt, kiểu trang trí này không giống với thời đại của cô, mà càng giống như là thế giới mà hệ thống đã cho cô chiêm ngưỡng.
Hàn Vân Nhược thu hồi tầm mắt, hướng hệ thống nói: “Tiếp nhận kì ức.”
[Bắt đầu truyền kí ức… hoàn thành…. Bắt đầu mở cốt truyện… hoàn thành…]
Nơi này quả nhiên là thế giới tiên tiến, mặc dù không thể so sánh với thế giới mà hệ thống từng cho cô thấy, bất quá so với nơi gọi là cổ đại thì tốt hơn nhiều.
Thân thể mà cô tiếp nhận cũng có tên là Hàn Vân Nhược. Cô gái này là tiểu thư độc nhất Hàn gia, bởi vì Hàn gia là một gia tộc lớn nhất thành S, cho nên từ nhỏ Hàn Vân Nhược luôn được đối xử như tiểu công chúa, vì vậy tính cách đặc biệt tùy tiện lại hào phóng, thích nhất lo chuyện bao đồng.
Lúc này, Hàn Vân Nhược vẫn còn là một học sinh vừa mới lên cao trung, cô hiện tại đang theo học ở trường N, đây là trường quý tộc nổi tiếng nhất thành S.
Lại nói đến cốt truyện, đây là một cốt truyện nói về tình yêu tuổi học trò, nam chủ của truyện là Cố Dạ Hàn, là một nam sinh có tuổi thơ không mấy vui vẻ, cho nên tạo thành tính tình lập dị khép kín, thường xuyên bị người khác bắt nạt.
Trong một lần Cố Dạ Hàn bị bắt nạt ở nhà ăn, một nữ sinh gọi là Thẩm Tình Tình vô ý đưa cho cậu một tờ khăn giấy. Cố Dạ Hàn vì vậy mà cực kì cảm động, cho nên luôn âm thầm theo đuổi Thẩm Tình Tình. Sau một thời gian, Cố Dạ Hàn sợ Thẩm Tình Tình bị người khác cướp mất, cho nên công khai tỏ tình, bất quá Thẩm Tình Tình lại không thèm để ý, không chỉ thẳng thừng từ chối, còn đem Cố Dạ Hàn sỉ nhục nặng nề.
Mà cũng rất vừa lúc, Hàn Vân Nhược vừa chuyển đến trường M này học nhị trung, cho nên giữa đường thấy chuyện bất bình, cô liền thay Cố Dạ Hàn phản pháo.
Ban đầu Cố Dạ Hàn tổn thương nặng nề, đối với người khác càng khép kín, bất quá Hàn Vân Nhược tính tình trượng nghĩa, thấy cậu ta bị bắt nạt liền nhiều lần giúp đỡ, lâu dần đem sưởi ấm trái tim Cố Dạ Hàn. Cố Dạ Hàn lấy hết dung khí lần nữa tỏ tình, mà Hàn Vân Nhược cũng đồng ý, vì vậy hai người thành đôi, chung sống hạnh phúc… vân vân…
Mà Thẩm Tình Tình kết quả không tốt lắm, gia đình cô ta làm ăn thua lỗ nên nợ nần chồng chất, bố cô ta sợ tội liền ôm tiền bỏ trốn, bọn đòi nợ thuê liền tìm đến Thẩm Tình Tình, vì vậy Thẩm Tình Tình phải nghỉ học, sớm ra xã hội, cuối cùng xa cơ trở thành gái gọi. Ở một lúc tình cờ nào đó, Thẩm Tình Tình nhìn thấy Cố Dạ Hàn xuất hiện trên báo, hơn nữa còn là người đàn ông hoàng kim. Thẩm Tình Tình khi đó cực kì hối hận, bất quá đã muộn. Cuối cùng trong một lần tiếp khách bị khách hàng ép buộc tiêm thuốc, cô ta bị sốc thuốc mà chết.
Mà sau khi chết, Thẩm Tình Tình mạc danh trùng sinh, hơn nữa trùng sinh đúng thời điểm trước khi Cố Dạ Hàn tỏ tình, vì vậy cô ta tận dụng cơ hội, bám lấy Cố Dạ Hàn, tiến đến cuộc sống phú quý mỹ mỹ. Mà sau khi cùng Cố Dạ Hàn nói chuyện yêu đương, Thẩm Tình Tình đối với Hàn Vân Nhược từng được đứng bên cạnh Cố Dạ Hàn nhìn không vừa mắt, cho nên bày mưu tung lời đồn ác ý đối với nguyên nữ chủ, khiến nguyên nữ chủ không phản bác được, sau này mắc phải trầm cảm, tự tử ở nhà riêng.
Đợi Hàn Vân Nhược xem xong cốt truyện, hệ thống liền phát ra nhiệm vụ:
[Tiến hành giao nhiệm vụ: Nhiệm vụ thứ nhất: công lược nam chủ Cố Dạ Hàn, nhiệm vụ thứ hai: Ngăn chặn nữ phụ trở mình, nhiệm vụ thứ ba: Giúp nam chủ khỏi bệnh]
Hàn Vân Nhược tiếp nhận nhiệm vụ xong, lúc này mới nhìn thời gian. Hiện tại cô vừa mới tiến vào cao nhất, Thẩm Tình Tình trùng sinh ở thời điểm vừa khai giảng cao nhị. Nói như vậy, cô có khoảng gần một năm thời gian để đem nam chủ kéo về phía mình.
Cố Dạ Hàn người này cực kì nhạy cảm, hơn nữa tính tình hướng nội tương đối khép kín, cô vẫn nên cố gắng 200% may ra mới có thể trước thời gian kia đem nam chủ phác gục.
Hàn Vân Nhược ngẩn người suy nghĩ hồi lâu, đến tận khi cửa vang lên tiếng gõ, cô mới hoàn hồn.
“Nhược Nhược, nhanh dậy đi con, nếu không dậy sẽ muộn học đấy.”
Hàn Vân Nhược nhận ra giọng nói này, đây là mẹ của nguyên chủ. Cô biết muộn học nghĩa là cái gì. Ở cổ đại nữ nhân không được đi học, lúc này có thể giống như nam nhân tiến vào học đường, Hàn Vân Nhược cảm thấy cực kì vui vẻ hưng phấn.
Cô rất nhanh chạy vào trong phòng tắm, vừa đánh răng rửa mặt vừa đánh giá dung mạo của nguyên chủ.
Nguyên chủ có một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo thanh lệ, sống mũi cao thẳng nhỏ nhắn, môi hồng chúm chím như anh đào, mày liễu cong cong. Bất quá đáng chú ý nhất vẫn là đôi mắt đào hoa vừa to vừa sáng, bên trong như suối nguồn tháng tám, sạch sẽ trong vắt.
So với dung mạo kiếp trước của cô, khuôn mặt này giống tới bảy phần, bất quá vì có một đôi mắt đào hoa mà không phải mắt hạnh nên cô gái này có vẻ đẹp diêm dúa hơn một chút, khi cười còn có núm đồng tiền nhỏ xinh như ẩn như hiện, cực kì xinh đẹp đáng yêu.
Đây là một cô gái giống như ánh mặt trời vậy.
Hàn Vân Nhược xuyên quần áo xong, liền đi xuống phòng ăn. Lúc này, trong phòng ăn đã có hai người ngồi, ba Hàn đang yên tĩnh xem tạp trí kinh tế, mẹ Hàn đỡ lấy đồ ăn từ tay thím Trần giúp việc, sau đó đặt đến chỗ ngồi đối diện.
Thấy cô chậm chạp đi xuống, mẹ Hàn mắng yêu: “Như thế nào chậm chạp như vậy? Mẹ nghe nói tháng này con đã đến muộn năm lần rồi, có phải muốn làm phản không?”
Đối với lời uy hiếp không có lực sát thương này, Hàn Vân Nhược hi ha cười cho qua chuyện, vừa dùng ngón tay cào mái tóc đen mượt mà vừa ngồi xuống, nói: “Còn không phải tại Nhị Trung quá xa sao, đi xe cũng mất nửa tiếng đồng hồ.”
“Biết như vậy sao không biết dậy sớm?” ba Hàn rời mắt khỏi tạp trí, trừng mắt nhìn cô. Mặc dù dáng vẻ ông hung dữ, bất quá tức giận cũng không chạm tới đáy mắt.
Hàn Vân Nhược hì hì cười nói: “Nếu không, ba chuyển con tới Nhất trung đi, con nghe nói nơi đó chất lượng giảng dạy rất tốt, hơn nửa cách nhà ta rất gần.”
Hàn mẹ nghe tới thoáng ngừng tay, sau đó lập tức lo lắng nhìn con gái: “Sao đột nhiên muốn chuyển trường? Có phải con bị bạn bè bắt nạt không?”
“Khụ…” Hàn Vân Nhược đang uống sữa thì bị sặc, vất vả kho khan mấy tiếng mới đáp: “Mẹ đây là coi thường con sao, ở Nhị trung con chính là đại tỷ, có kẻ nào dám chọc vào con.” Nói xong liền cười híp mắt hướng ba Hàn vuốt mông ngựa: “Hơn nữa bọn hắn không xem mặt mũi con, chẳng lẽ dám bỏ qua mặt mũi ba sao?”
Mẹ Hàn Nghe cũng thấy có lý, cũng không lo lắng nữa, ngược lại trêu chọc: “Nhất trung bên đó là trường điểm thành phố, bên trong ai không phải là thành tích xuất sắc, con nghĩ với trình độ của con có thể chen chân vào?”
Hàn Vân Nhược không cho là đúng: “Sao còn không vào được? Mấy hôm trước Trương Ân nhà Trương thúc cũng chuyển vào đó đấy thôi. Hắn chính là kẻ đứng thứ nhất đếm ngược. Hắn vào được sao con lại không thể?”
Ba Hàn rốt cuộc gấp lại tạp trí, ngẩng đầu nhìn chăm chú con gái. Thấy con gái lời nói không đứng đắn, bất quá thái độ quả thực kiên định, không khỏi vừa mừng vừa lo hỏi: “Con thật muốn vào Nhất Trung? Bên đó áp lực học tập rất cao, hơn nữa lão sư đặc biệt nghiêm khắc, vào bên trong chỉ có thể cố gắng phấn đấu…”
Hàn Vân Nhược biết được lão ba là muốn dọa dẫm để thử mình, không chút do dự đáp: “Con thật sự muốn mà. Ở Nhị trung mặc dù thoải mái, bất quá lão sư giảng dạy cũng không thực sự tâm huyết, con là con gái độc nhất của ba, sau này công ty chính là do con tiếp quản, nếu con hiện tại không cố gắng, sau này làm sao có thể đem Hàn thị đi xa.” Hơn nữa cô thực sự muốn học hỏi tri thức thế giới này, cho nên càng giảng dạy nghiêm khắc, áp lực học tập càng lớn cô sẽ có càng nhiều động lực.
Lời nói của con gái quả thực khiến ba mẹ Hàn cảm động, không nghĩ tới con gái luôn luôn náo loạn của mình rốt cuộc trưởng thành, còn biết suy nghĩ cho tương lai. Mẹ Hàn khóe mắt ửng hồng, đưa mắt nhìn chồng một cái, thấy sắc mặt ông xã nhu hòa, bà biết ông xã cũng có suy nghĩ giống bà, vì vậy cười hiền nói: “Con có thể suy nghĩ như vậy là tốt. Nhược Nhược à, sau này ba mẹ cũng sẽ già đi, sẽ không thể bên cạnh con mãi, con nhất định phải cố gắng phấn đấu, tự đứng trên đôi chân của mình.”
Hàn Vân Nhược nghe lời nói của mẹ Hàn, cũng cảm động không thôi. Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ, luôn vì con cái mà suy nghĩ. Khi cô còn là đích nữ phủ tướng quân, mặc dù có phụ thân cưng chiều, bất quá ông thương tiếc cô cũng chỉ vì cô có danh tiếng tốt, chẳng thế mà đến khi cô gặp phải chuyện kia, phụ thân cùng huynh trưởng đều lạnh nhạt thờ ơ khiến nàng lạnh tâm. Lúc này, nàng nhìn ra được ba mẹ Hàn thật sự thương yêu quan tâm cô, không vì cái gì cả, chỉ vì cô là cô, là con gái của bọn họ.
Sống mũi của cô thoáng chua sót, cố gắng kiềm chế nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, cô chân thành nói: “Con nhất định cố gắng hết sức.”
Hàn Vân Nhược cho rằng để chuyển trường đến Nhất trung sớm hơn cốt truyện, cô sẽ phải tốn một ít thời gian, không nghĩ tới ba mẹ Hàn lại dễ dàng như vậy đồng ý. Thủ tục chuyển trường rất nhanh được làm, ước chừng chưa đầy một tháng, Hàn Vân Nhược đã đặt chân tới Nhất Trung.
Hàn Vân Nhược hôm nay mặc trên thân áo sơ mi trắng, bên dưới là một cái quần jean bó sát, mặc dù quần áo trên người có phần giản dị, bất quá khi cô đi lướt qua người khác, những người xung quanh đều không nhịn được ngoái đầu nhìn lại.
Hàn Vân Nhược vóc người không quá thấp, ước chừng một mét sáu lăm, bất quá vì khung xương nhỏ nên nhìn qua cảm thấy cô cực kì nhỏ nhắn. Mặc dù nhỏ nhắn là vậy, nhưng dáng người cô lại không chút thua kém, trước sau lồi lõm cân đối, khi mặc áo sơ mi cùng quân jeans lại vô tình khoe trọn dáng người xinh đẹp lung linh.
Ngực lớn, eo thon, mông nở, chân dài, lại thêm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng nõn như ngọc…
PS: Vườn trường ing... Na9 có bệnh tâm lý, thỉnh chờ mong a....
Vì không có sở trường viết thanh xuân vườn trường nên có hơi ngược tay, có gì mn góp ý để sửa đổi nha
Hạ Hà Truy Nguyệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.