Chương 16: (TG2) May mắn vì gặp được em (5)
Hạ Hà Truy Nguyệt
08/12/2020
Thời gian trôi qua rất nhanh, trải qua hai tháng tại Nhất trung, Hàn Vân Nhược đã dần dần hòa nhập với cường độ học tập của lớp một. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy có chút thất bại. Trải qua một tháng thời gian chung đụng, Cố Dạ Hàn dường như không hề thay đổi, đối với cô cũng chỉ mới ra mấy từ đơn không đầu không cuối, thời gian lên lớp cũng không thường chú ý đến cô, chỉ thi thoảng giúp đỡ khi được cô yêu cầu.
Mặc dù vậy, Hàn Vân Nhược vẫn không nhụt trí, bởi vì tuy Cố Dạ Hàn không thèm để ý đến cô, nhưng cũng không thèm để ý tới Thẩm Tình Tình nữa, điều này đã là một dấu hiệu đáng mừng.
Hàn Vân Nhược lúc này đang ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô nương theo ánh mắt của Cố Dạ Hàn mà nhìn, phát hiện tầm mắt của cậu hướng tới một sân bóng rổ, lúc này mọi người giống như đang thi đấu bóng, hai bên sân có vô số nam nữ sinh đứng xem, âm thanh ồn ào của trận đấu bóng thấp thoáng vọng về phía này.
Hàn Vân Nhược híp híp mắt nhìn, sau đó chuyển rời ánh mắt về phía Cố Dạ Hàn.
“Cậu biết chơi?” Hàn Vân Nhược nhẹ giọng hỏi.
“Một chút.” Cố Dạ Hàn không rời mắt, nhàn nhạt đáp.
Nhìn thiếu niên trước mắt, cô khẽ hít sâu một hơi, nói: “Muốn chơi không?”
Thiếu niên rốt cuộc rời mắt, ánh mắt dừng lại trên người cô, không nói, môi mím chặt. Trải qua thời gian quan sát, cô có thể hiểu được hành vi này của cậu, cậu thường mím môi khi bối rối hoặc là ẩn nhẫn, mà trong tình huống hiện tại, thì có lẽ là cậu đang bối rối.
Hàn Vân Nhược hiểu được, Cố Dạ Hàn rất muốn tham gia, bất quá lại không thích tiếp xúc cùng người khác, hoặc đơn giản là không muốn hòa nhập. Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi: “Muốn chơi liền cùng bọn họ chơi đi.”
Thiếu niên thở rất khẽ, lắc đầu.
Hàn Vân Nhược nhìn nhìn, cũng không nói gì nữa. Cô biết hiện tại là quá mức vội vàng để cậu hòa nhập với thế giới bên ngoài, ít nhất cậu còn chưa sẵn sàng. Cô không muốn đề cập đến vấn đề này nữa liền nói sang chuyện khác: “Trưa nay cùng mình dùng bữa không?”
Thân thể Cố Dạ Hàn hơi cứng lại, xuyên qua mái tóc dài, cậu có thể nhìn thấy được đôi mắt của thiếu nữ, cô chân thành, không có suy nghĩ khác. Cậu hơi nhắm mắt, tự hỏi vì sao cô lại đối xử tốt với cậu như vậy. Cô giống như ánh mắt trời sáng chói, mỗi đồng học đều muốn cùng cô chung đụng, cậu lại trái ngược, cậu không thích những người khác, những người đó cũng không thích cậu. Cậu chậm chạp suy nghĩ, cậu có gì tốt để cô lợi dụng sao? Tiền? Quyền? Cậu tin rằng Hàn gia so với Cố gia không kém hơn, cần gì phải lấy lòng cậu. Hay là về học tập? Cậu cũng không cho là vậy, cô mặc dù thường hỏi bài cậu, nhưng là cậu có thể thấy được, cô rất thông minh, cũng rất chăm chỉ, không giống kiểu người vì thành tích mà lấy lòng người khác.
Vậy… vì cái gì?
Cố Dạ Hàn hoang mang mở mắt, lại nhìn về phía thiếu nữ. Cô tỏ ra kiên nhẫn chờ đợi cậu lên tiếng, cũng không tức giận nổi nóng. Cố Dạ Hàn mím môi, cậu nên làm gì đây? Mỗi người đều có một động cơ để hành động, vậy động cơ của cô là gì?
“Đừng lo, ngoài tôi ra còn có Trương Ân… Chính là nam sinh trước kia giúp đỡ tôi. Cậu đừng nhìn cậu ta bất cần, thật ra cậu ta rất tinh tế, hơn nữa cũng trượng nghĩa.” Hàn Vân Nhược cười nói. Thật ra cô chỉ muốn kéo gần quan hệ với Cố Dạ Hàn, lại nói, Trương Ân là một người cởi mở rộng rãi, cô tin nếu Cố Dạ Hàn cùng Trương Ân quen biết, tình trạng bệnh lý nhất định sẽ tốt hơn.
“Cậu thích cậu ta?” Cố Dạ Hàn đột nhiên hỏi, đây có thể xem là câu nói dài nhất mà cậu nói với cô.
Hàn Vân Nhược không chút nghĩ ngợi cười: “Mình với Trương Ân coi nhau như anh em, hắn cũng có đối tượng rồi.” Nói xong, cô làm như thần bí nói: “Nói cậu biết bí mật, hắn ta luyến đồng, thích một cô bé mới bảy tuổi.”
Cố Dạ Hàn không hứng thú đối với vấn đề liên quan đến Trương Ân, khi nghe cô nói không thích người kia, cậu vô thức buông lỏng một chút. Im lặng mấy giây, cậu mới gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đáp lại cậu chính là nụ cười tỏa nắng của thiếu nữ.
Mặc dù Nhất Trung không phải là trường quý tộc, bất quá con em quyền thế tiến vào cũng không ít, vì vậy phòng ăn cực kỳ sạch sẽ tiện nghi, nhìn qua giống như một nhà hàng từ chọn món.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, phòng ăn tương đối đông đúc, không khí trong phòng ăn ồn ào náo nhiệt, tỏa ra hơi thở thanh xuân tươi đẹp. Hàn Vân Nhược thấy Cố Dạ Hàn bước đi rất chậm, cơ hồ giống như cái bóng đi phía sau cô, khiến cô cảm thấy có chút bất mãn, lui lại mấy bước để hai người song song tiến vào.
“Mẹ ơi…”
Không biết là người nào hô lên khiến phòng ăn thoáng chốc dừng lại một chút, ai nấy đều nhìn về phía phát ra âm thanh, mà nương theo ánh mắt của người nói, đám học sinh lại nhìn theo ánh mắt của cậu ta, thoáng chốc liền cảm thấy kinh nghi.
Mặt trời hôm nay có lặn đằng tây không?
Hàn Vân Nhược không để ý tới không khí khác lạ trong phòng ăn, cô đảo mắt một chút, thoáng cái liền nhìn thấy Trương Ân. Cô rất tự nhiên vươn tay nắm lấy tay Cố Dạ Hàn, đi về hướng Trương Ân đang đứng.
Mọi người hít một ngụm khí.
Trương Ân đang nghiêng đầu nói chuyện với một nam sinh, cảm nhận được ánh mắt của mọi người rọi vào, cậu theo bản năng quay đầu, thấy là Hàn Vân Nhược, trên môi cậu liền nở một nụ cười trêu ghẹo:
“Hôm nay có hộ hoa sứ giả à?”
Hàn Vân Nhược cũng cười: “Làm hộ hoa sứ giả.” Ngừng lại một chút, cô nghiêng đầu nhìn trước mắt học sinh xếp hàng dài, sau đó thản nhiên quay đầu nhìn Cố Dạ Hàn, hỏi: “Cậu ăn gì?”
Cố Dạ Hàn không rõ vì sao cô hỏi mình, nhưng vẫn đáp: “Đậu phụ ma bà, thịt xào chua ngọt.”
“Ăn ít như vậy?” Hàn Vân Nhược nhíu mày, quay đầu nhìn Trương Ân: “Cậu nhớ kỹ chưa, lấy thêm cho cậu ấy cải bắp xào đi, khẩu vị của tôi như cũ.”
Trương Ân sắc mặt cực thối, trợn mắt nghiến răng nói: “Hàn Vân Nhược, cậu coi tôi là tay sai hả?”
“Không phải sao?” Hàn Vân Nhược cũng không sợ dáng vẻ này của Trương Ân, ngược lại cười càng rạng rỡ.
Được rồi, xem như cậu giỏi.
Trương Ân cắn răng nhìn thoáng qua Cố Dạ Hàn, trên dưới đánh giá một chút, ngoài việc vóc dáng cao lớn, cậu không thấy được điểm nổi bật nào khác, không biết tiểu ma vương này vì sao lại để mắt đến cậu ta.
Muốn nói trọng sắc khinh bạn cũng không được.
Hàn Vân Nhược rất vui vẻ mà tự tìm chỗ ngồi, mà Cố Dạ Hàn cũng không nghĩ gì khác, bất quá cậu cảm thấy đáy lòng cực kì thoải mái, giống như là chứng thực được điều gì.
Lúc này, cửa phòng ăn lại xuất hiện ba người tiến vào, không ai khác chính là Thẩm Tình Tình cùng hai đồng bạn. Thẩm Tình Tình theo thói quen hướng cô bạn tên Đông Vũ nói: “Lấy xuất ăn như cũ.”
Cô bạn Đông Vũ nghe xong gật đầu, sau đó lại chuyển ánh mắt đến trên người Tần Tuyết. Tần Tuyết cũng đồng dạng nói như vậy, Đông Vũ gật gật đầu, sau đó liền đi xếp hàng.
Tần Tuyết và Thẩm Tình Tình ngồi xuống bàn ăn.
Thành thật mà nói, Thẩm Tình Tình rất không thích không khí trong phòng ăn này, vừa ồn ào lại không thoải mái, cảm giác giống như ngồi cùng người không cùng đẳng cấp. Dù sao, trong mắt Thẩm Tình Tình, gia thế của cô ta hơn rất nhiều người ngồi đây, cho nên cô ta không thích hít chung không khí với những người này. Nếu không phải hôm nay tên đầu đất Hồ Long kia bận đánh nhau, cô ta đã cùng Hồ Long đi đến cửa hàng tây ở bên ngoài dùng bữa trưa.
Thật là nhàm chán.
Ánh mắt Thẩm Tình Tình lướt một vòng phòng ăn, thời điểm nhìn đến một khuôn mặt tươi cười, đồng tử cô ta thoáng co lại, mày khẽ nhíu chặt.
Tần Tuyết cũng cảm nhận được Thẩm Tình Tình không vui, cũng theo ánh mắt mà nhìn, vừa thấy liền cười nói: “Cậu nhìn bọn họ làm gì?”
“Không có gì?” Thẩm Tình Tình làm như vô ý hỏi: “Hai người họ rất thân sao? Cái nữ sinh họ Hàn kia không đến nỗi tệ, vì sao lại cùng người quái dị kia giao du?”
Tần Tuyết cười càng mỉa mai: “Ai mà biết cô ta bị làm sao? Có lẽ sống ở trên cao, cho nên muốn giao du với ruồi bọ.” Ngừng lại một chút, Tần Tuyết nói: “Không biết cô ta bị làm sao, ở trong lớp không cùng bạn học giao thiệp quá nhiều, nhưng đặc biệt thích cùng tên quái dị kia dây dưa. Nghe nói sáng nào cô ta cũng đưa sữa cho tên quái dị… Có người nói cô ta là thích tên quái dị đó.”
Thẩm Tình Tình thoáng giật mình, theo bản năng nhìn về phía hai người kia một cái, bày ra dáng vẻ không thể nào: “Làm sao có thể? Trong trường không thiếu nam sinh, hơn nữ trong lớp một cũng có không ít.”
Hiển nhiên, thắc mắc của cô ta cũng là thắc mắc của mọi người, Tần Tuyết hơi nhíu mày, nói: “Có lẽ đó là sở thích của cô ta.”
“Chắc cậu ta chỉ thương hại thôi. Dù sao thì cậu ta cũng rất đáng thương.”
“Cậu quá lương thiện rồi, hắn đáng thương chỗ nào chứ, rõ ràng là xấu xí còn thích làm ra vẻ thần bí.” Ngừng lại một chút, Tần Tuyết nói tiếp: “Nhưng mà mình thấy cũng không giống thương hại, mà càng giống như săn sóc hơn. Nói chung, mình cảm thấy Hàn Vân Nhược kia chính là thích kẻ quái dị, khẩu vị cũng thật nặng.” Nói rồi còn rùng mình một cái.
Thẩm Tình Tình không đáp, bất quá ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng lạnh.
Sau khi dùng cơm xong, Trương Ân lôi kéo Hàn Vân Nhược đi gặp một đồng bọn trước kia học ở Nhị trung, Hàn Vân Nhược cũng không từ chối, vì vậy Cố Dạ Hàn liền tự mình trở về.
Bình thường, Cố Dạ Hàn cũng một mình làm mọi chuyện, bất quá không hiểu vì sao, khi không có Hàn Vân Nhược bên cạnh, cậu cảm thấy có chút yên tĩnh, yên tĩnh khiến cậu chán ghét.
Cố Dạ Hàn cố xua đi cảm giác khó chịu kia, chậm chạp bước lên cầu thang. Lúc này còn chưa hết giờ nghỉ trưa, cầu thang dẫn vào lớp học cực kỳ vẳng vẻ, Cố Dạ Hàn dần thả chấp cước bộ, có chút thỏa mãn hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.
Bất quá không gian yên tĩnh này đột nhiên bị người khác phá vỡ.
“Bạn học Cố Dạ Hàn.” Thanh âm mềm mại uyển chuyển của thiếu nữ vang lên. Cố Dạ Hàn hơi chậm lại cước bộ, suy tư xem đây là giọng nói của ai, bất quá cậu ta không nhớ rõ đã từng nghe qua giọng nói nào, dù sao thì phái nữ duy nhất mà cậu ta giao tiếp chỉ có Hàn Vân Nhược.
Cố Dạ Hàn nhấc chân muốn đi, lại phát hiện trước mắt đã xuất hiện một bức tường thịt. Cậu thoáng nhìn qua một chút, cậu nhận ra người này, là cô gái đưa cậu khăn giấy. Từ sau lần bị Hồ Long làm phiền kia, cậu cũng không nghĩ tự chuốc lấy phiền phức nữa, dù sao mỗi lần cậu đưa cho cô gái này bữa sáng, cô đều vứt vào thùng rác, cậu chưa từng làm việc gì vô ích cả.
Thấy Cố Dạ Hàn dừng lại nhìn mình, Thẩm Tình Tình thoáng chốc chán ghét, hơi lùi lại một chút giữ khoảng cách an toàn, lúc này cô ta mới nói: “Cậu còn nhớ mình không? Mình là Thẩm Tình Tình.”
Hạ Hà Truy Nguyệt
Mặc dù vậy, Hàn Vân Nhược vẫn không nhụt trí, bởi vì tuy Cố Dạ Hàn không thèm để ý đến cô, nhưng cũng không thèm để ý tới Thẩm Tình Tình nữa, điều này đã là một dấu hiệu đáng mừng.
Hàn Vân Nhược lúc này đang ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô nương theo ánh mắt của Cố Dạ Hàn mà nhìn, phát hiện tầm mắt của cậu hướng tới một sân bóng rổ, lúc này mọi người giống như đang thi đấu bóng, hai bên sân có vô số nam nữ sinh đứng xem, âm thanh ồn ào của trận đấu bóng thấp thoáng vọng về phía này.
Hàn Vân Nhược híp híp mắt nhìn, sau đó chuyển rời ánh mắt về phía Cố Dạ Hàn.
“Cậu biết chơi?” Hàn Vân Nhược nhẹ giọng hỏi.
“Một chút.” Cố Dạ Hàn không rời mắt, nhàn nhạt đáp.
Nhìn thiếu niên trước mắt, cô khẽ hít sâu một hơi, nói: “Muốn chơi không?”
Thiếu niên rốt cuộc rời mắt, ánh mắt dừng lại trên người cô, không nói, môi mím chặt. Trải qua thời gian quan sát, cô có thể hiểu được hành vi này của cậu, cậu thường mím môi khi bối rối hoặc là ẩn nhẫn, mà trong tình huống hiện tại, thì có lẽ là cậu đang bối rối.
Hàn Vân Nhược hiểu được, Cố Dạ Hàn rất muốn tham gia, bất quá lại không thích tiếp xúc cùng người khác, hoặc đơn giản là không muốn hòa nhập. Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi: “Muốn chơi liền cùng bọn họ chơi đi.”
Thiếu niên thở rất khẽ, lắc đầu.
Hàn Vân Nhược nhìn nhìn, cũng không nói gì nữa. Cô biết hiện tại là quá mức vội vàng để cậu hòa nhập với thế giới bên ngoài, ít nhất cậu còn chưa sẵn sàng. Cô không muốn đề cập đến vấn đề này nữa liền nói sang chuyện khác: “Trưa nay cùng mình dùng bữa không?”
Thân thể Cố Dạ Hàn hơi cứng lại, xuyên qua mái tóc dài, cậu có thể nhìn thấy được đôi mắt của thiếu nữ, cô chân thành, không có suy nghĩ khác. Cậu hơi nhắm mắt, tự hỏi vì sao cô lại đối xử tốt với cậu như vậy. Cô giống như ánh mắt trời sáng chói, mỗi đồng học đều muốn cùng cô chung đụng, cậu lại trái ngược, cậu không thích những người khác, những người đó cũng không thích cậu. Cậu chậm chạp suy nghĩ, cậu có gì tốt để cô lợi dụng sao? Tiền? Quyền? Cậu tin rằng Hàn gia so với Cố gia không kém hơn, cần gì phải lấy lòng cậu. Hay là về học tập? Cậu cũng không cho là vậy, cô mặc dù thường hỏi bài cậu, nhưng là cậu có thể thấy được, cô rất thông minh, cũng rất chăm chỉ, không giống kiểu người vì thành tích mà lấy lòng người khác.
Vậy… vì cái gì?
Cố Dạ Hàn hoang mang mở mắt, lại nhìn về phía thiếu nữ. Cô tỏ ra kiên nhẫn chờ đợi cậu lên tiếng, cũng không tức giận nổi nóng. Cố Dạ Hàn mím môi, cậu nên làm gì đây? Mỗi người đều có một động cơ để hành động, vậy động cơ của cô là gì?
“Đừng lo, ngoài tôi ra còn có Trương Ân… Chính là nam sinh trước kia giúp đỡ tôi. Cậu đừng nhìn cậu ta bất cần, thật ra cậu ta rất tinh tế, hơn nữa cũng trượng nghĩa.” Hàn Vân Nhược cười nói. Thật ra cô chỉ muốn kéo gần quan hệ với Cố Dạ Hàn, lại nói, Trương Ân là một người cởi mở rộng rãi, cô tin nếu Cố Dạ Hàn cùng Trương Ân quen biết, tình trạng bệnh lý nhất định sẽ tốt hơn.
“Cậu thích cậu ta?” Cố Dạ Hàn đột nhiên hỏi, đây có thể xem là câu nói dài nhất mà cậu nói với cô.
Hàn Vân Nhược không chút nghĩ ngợi cười: “Mình với Trương Ân coi nhau như anh em, hắn cũng có đối tượng rồi.” Nói xong, cô làm như thần bí nói: “Nói cậu biết bí mật, hắn ta luyến đồng, thích một cô bé mới bảy tuổi.”
Cố Dạ Hàn không hứng thú đối với vấn đề liên quan đến Trương Ân, khi nghe cô nói không thích người kia, cậu vô thức buông lỏng một chút. Im lặng mấy giây, cậu mới gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đáp lại cậu chính là nụ cười tỏa nắng của thiếu nữ.
Mặc dù Nhất Trung không phải là trường quý tộc, bất quá con em quyền thế tiến vào cũng không ít, vì vậy phòng ăn cực kỳ sạch sẽ tiện nghi, nhìn qua giống như một nhà hàng từ chọn món.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, phòng ăn tương đối đông đúc, không khí trong phòng ăn ồn ào náo nhiệt, tỏa ra hơi thở thanh xuân tươi đẹp. Hàn Vân Nhược thấy Cố Dạ Hàn bước đi rất chậm, cơ hồ giống như cái bóng đi phía sau cô, khiến cô cảm thấy có chút bất mãn, lui lại mấy bước để hai người song song tiến vào.
“Mẹ ơi…”
Không biết là người nào hô lên khiến phòng ăn thoáng chốc dừng lại một chút, ai nấy đều nhìn về phía phát ra âm thanh, mà nương theo ánh mắt của người nói, đám học sinh lại nhìn theo ánh mắt của cậu ta, thoáng chốc liền cảm thấy kinh nghi.
Mặt trời hôm nay có lặn đằng tây không?
Hàn Vân Nhược không để ý tới không khí khác lạ trong phòng ăn, cô đảo mắt một chút, thoáng cái liền nhìn thấy Trương Ân. Cô rất tự nhiên vươn tay nắm lấy tay Cố Dạ Hàn, đi về hướng Trương Ân đang đứng.
Mọi người hít một ngụm khí.
Trương Ân đang nghiêng đầu nói chuyện với một nam sinh, cảm nhận được ánh mắt của mọi người rọi vào, cậu theo bản năng quay đầu, thấy là Hàn Vân Nhược, trên môi cậu liền nở một nụ cười trêu ghẹo:
“Hôm nay có hộ hoa sứ giả à?”
Hàn Vân Nhược cũng cười: “Làm hộ hoa sứ giả.” Ngừng lại một chút, cô nghiêng đầu nhìn trước mắt học sinh xếp hàng dài, sau đó thản nhiên quay đầu nhìn Cố Dạ Hàn, hỏi: “Cậu ăn gì?”
Cố Dạ Hàn không rõ vì sao cô hỏi mình, nhưng vẫn đáp: “Đậu phụ ma bà, thịt xào chua ngọt.”
“Ăn ít như vậy?” Hàn Vân Nhược nhíu mày, quay đầu nhìn Trương Ân: “Cậu nhớ kỹ chưa, lấy thêm cho cậu ấy cải bắp xào đi, khẩu vị của tôi như cũ.”
Trương Ân sắc mặt cực thối, trợn mắt nghiến răng nói: “Hàn Vân Nhược, cậu coi tôi là tay sai hả?”
“Không phải sao?” Hàn Vân Nhược cũng không sợ dáng vẻ này của Trương Ân, ngược lại cười càng rạng rỡ.
Được rồi, xem như cậu giỏi.
Trương Ân cắn răng nhìn thoáng qua Cố Dạ Hàn, trên dưới đánh giá một chút, ngoài việc vóc dáng cao lớn, cậu không thấy được điểm nổi bật nào khác, không biết tiểu ma vương này vì sao lại để mắt đến cậu ta.
Muốn nói trọng sắc khinh bạn cũng không được.
Hàn Vân Nhược rất vui vẻ mà tự tìm chỗ ngồi, mà Cố Dạ Hàn cũng không nghĩ gì khác, bất quá cậu cảm thấy đáy lòng cực kì thoải mái, giống như là chứng thực được điều gì.
Lúc này, cửa phòng ăn lại xuất hiện ba người tiến vào, không ai khác chính là Thẩm Tình Tình cùng hai đồng bạn. Thẩm Tình Tình theo thói quen hướng cô bạn tên Đông Vũ nói: “Lấy xuất ăn như cũ.”
Cô bạn Đông Vũ nghe xong gật đầu, sau đó lại chuyển ánh mắt đến trên người Tần Tuyết. Tần Tuyết cũng đồng dạng nói như vậy, Đông Vũ gật gật đầu, sau đó liền đi xếp hàng.
Tần Tuyết và Thẩm Tình Tình ngồi xuống bàn ăn.
Thành thật mà nói, Thẩm Tình Tình rất không thích không khí trong phòng ăn này, vừa ồn ào lại không thoải mái, cảm giác giống như ngồi cùng người không cùng đẳng cấp. Dù sao, trong mắt Thẩm Tình Tình, gia thế của cô ta hơn rất nhiều người ngồi đây, cho nên cô ta không thích hít chung không khí với những người này. Nếu không phải hôm nay tên đầu đất Hồ Long kia bận đánh nhau, cô ta đã cùng Hồ Long đi đến cửa hàng tây ở bên ngoài dùng bữa trưa.
Thật là nhàm chán.
Ánh mắt Thẩm Tình Tình lướt một vòng phòng ăn, thời điểm nhìn đến một khuôn mặt tươi cười, đồng tử cô ta thoáng co lại, mày khẽ nhíu chặt.
Tần Tuyết cũng cảm nhận được Thẩm Tình Tình không vui, cũng theo ánh mắt mà nhìn, vừa thấy liền cười nói: “Cậu nhìn bọn họ làm gì?”
“Không có gì?” Thẩm Tình Tình làm như vô ý hỏi: “Hai người họ rất thân sao? Cái nữ sinh họ Hàn kia không đến nỗi tệ, vì sao lại cùng người quái dị kia giao du?”
Tần Tuyết cười càng mỉa mai: “Ai mà biết cô ta bị làm sao? Có lẽ sống ở trên cao, cho nên muốn giao du với ruồi bọ.” Ngừng lại một chút, Tần Tuyết nói: “Không biết cô ta bị làm sao, ở trong lớp không cùng bạn học giao thiệp quá nhiều, nhưng đặc biệt thích cùng tên quái dị kia dây dưa. Nghe nói sáng nào cô ta cũng đưa sữa cho tên quái dị… Có người nói cô ta là thích tên quái dị đó.”
Thẩm Tình Tình thoáng giật mình, theo bản năng nhìn về phía hai người kia một cái, bày ra dáng vẻ không thể nào: “Làm sao có thể? Trong trường không thiếu nam sinh, hơn nữ trong lớp một cũng có không ít.”
Hiển nhiên, thắc mắc của cô ta cũng là thắc mắc của mọi người, Tần Tuyết hơi nhíu mày, nói: “Có lẽ đó là sở thích của cô ta.”
“Chắc cậu ta chỉ thương hại thôi. Dù sao thì cậu ta cũng rất đáng thương.”
“Cậu quá lương thiện rồi, hắn đáng thương chỗ nào chứ, rõ ràng là xấu xí còn thích làm ra vẻ thần bí.” Ngừng lại một chút, Tần Tuyết nói tiếp: “Nhưng mà mình thấy cũng không giống thương hại, mà càng giống như săn sóc hơn. Nói chung, mình cảm thấy Hàn Vân Nhược kia chính là thích kẻ quái dị, khẩu vị cũng thật nặng.” Nói rồi còn rùng mình một cái.
Thẩm Tình Tình không đáp, bất quá ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng lạnh.
Sau khi dùng cơm xong, Trương Ân lôi kéo Hàn Vân Nhược đi gặp một đồng bọn trước kia học ở Nhị trung, Hàn Vân Nhược cũng không từ chối, vì vậy Cố Dạ Hàn liền tự mình trở về.
Bình thường, Cố Dạ Hàn cũng một mình làm mọi chuyện, bất quá không hiểu vì sao, khi không có Hàn Vân Nhược bên cạnh, cậu cảm thấy có chút yên tĩnh, yên tĩnh khiến cậu chán ghét.
Cố Dạ Hàn cố xua đi cảm giác khó chịu kia, chậm chạp bước lên cầu thang. Lúc này còn chưa hết giờ nghỉ trưa, cầu thang dẫn vào lớp học cực kỳ vẳng vẻ, Cố Dạ Hàn dần thả chấp cước bộ, có chút thỏa mãn hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.
Bất quá không gian yên tĩnh này đột nhiên bị người khác phá vỡ.
“Bạn học Cố Dạ Hàn.” Thanh âm mềm mại uyển chuyển của thiếu nữ vang lên. Cố Dạ Hàn hơi chậm lại cước bộ, suy tư xem đây là giọng nói của ai, bất quá cậu ta không nhớ rõ đã từng nghe qua giọng nói nào, dù sao thì phái nữ duy nhất mà cậu ta giao tiếp chỉ có Hàn Vân Nhược.
Cố Dạ Hàn nhấc chân muốn đi, lại phát hiện trước mắt đã xuất hiện một bức tường thịt. Cậu thoáng nhìn qua một chút, cậu nhận ra người này, là cô gái đưa cậu khăn giấy. Từ sau lần bị Hồ Long làm phiền kia, cậu cũng không nghĩ tự chuốc lấy phiền phức nữa, dù sao mỗi lần cậu đưa cho cô gái này bữa sáng, cô đều vứt vào thùng rác, cậu chưa từng làm việc gì vô ích cả.
Thấy Cố Dạ Hàn dừng lại nhìn mình, Thẩm Tình Tình thoáng chốc chán ghét, hơi lùi lại một chút giữ khoảng cách an toàn, lúc này cô ta mới nói: “Cậu còn nhớ mình không? Mình là Thẩm Tình Tình.”
Hạ Hà Truy Nguyệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.