Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi?
Chương 30: Đi Con Đường Của Nam Chính Khiến Nam Chính Không Còn Đường Để Đi (30)
Miêu Mao Nho
06/11/2023
Bộ phim truyền hình đã bắt đầu quay, Ninh Mông cũng chỉ ngẫu nhiên không có việc gì làm đi loanh quanh trường quay, đáng được ăn mừng chính là mấy ngày nay Lãnh Vân Đình không đến gây phiền phức. Ninh Mông cũng không quan tâm đến nam chính giả hay, nam phụ thật hiểu rõ người mình thích là ai sẽ ảnh hưởng gì đến cốt truyện, cô chỉ quan tâm đến việc mình có thể sống sót là đủ rồi.
Ninh Mông vừa đi vào tiểu khu đã nhìn thấy xe cảnh sát rời đi, an ninh ở đây rất tốt, thậm chí không có trộm cắp, nhìn xe cảnh sát kia rời đi, Ninh Mông mơ hồ có trực giác rằng đã xảy ra chuyện gì đó.
Khi cô nhìn thấy một thiếu niên đang cuộn tròn trong một góc trước cửa nhà mình, cô dừng bước chân lại.
Tiểu Dạng từ từ ngẩng đầu lên và thấy Ninh Mông, khóe môi cậu từ từ gợi lên một nụ cười. So với nụ cười như ánh mặt trời lúc trước thì tươi cười trên mặt cậu lúc này lại thấp thỏm lo âu, mong manh, yếu ớt khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy đau lòng.
Ninh Mông bất đắc dĩ dùng tay dỡ trán, cô lấy chìa khóa mở cửa: “Vào đi.”
Thẩm Dạng quen thuộc bước vào căn phòng, cậu rũ mắt xuống và nói: “Tôi cũng biết không nên quấy rầy chị, nhưng… Tôi không biết có thể nói chuyện với ai.”
“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Mông thuận tay đặt túi lên sofa, cô quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cậu.
Thẩm Dạng tránh ánh mắt của cô, cậu không dám nhìn thẳng vào cô, điều này thể hiện rằng chuyện cậu định nói rất nghiêm trọng: “Hôm nay… Cảnh sát tới nhà.”
“Cảnh sát?” Ninh Mông cảm thấy khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
“2 tuần trước, mẹ tôi phát hiện Tiểu Dục hẹn hò với một cô gái trong lớp, bà ấy cãi nhau với Tiểu Dục một trận, sau đó… Tiểu Dục bỏ nhà đi.”
“Đến bây giờ cũng chưa về à?”
Cậu lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Một thiếu niên chưa tròn 18 tuổi đã bỏ nhà đi được 2 tuần. Mặc dù ở độ tuổi này lẽ ra cậu ta đã đủ lớn để tự chăm sóc bản thân nhưng đã hai tuần nay không có tin tức gì, đây luôn là một chuyện làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
Mà Ninh Mông nghĩ lại 2 tuần trước cuộc sống của Thẩm Dạng đã khá hơn, chẳng lẽ là bởi vì Thẩm Dục biến mất sao? Chuyện đó khiến cho mẹ của Thẩm Dục bắt đầu nhận ra rằng bà ta không không thể nặng bên này nhẹ bên kia nên bà ta đối xử tốt hơn với Thẩm Dạng?
“Cảnh sát vẫn chưa có manh mối, mẹ rất buồn, tôi không biết phải làm sao…” Cậu rũ mắt xuống, cô đơn nói: “Tôi không thể giúp gì được, chị… Tôi…Tôi rất vô dụng phải không?”
Nghe giọng điệu thận trọng của cậu, dường như nếu cô cho cậu một câu trả lời khẳng định, cậu sẽ bị đả kích mất hết niềm tin vào cuộc sống.
Ninh Mông đi về phía trước mấy bước, cô giơ tay vỗ vỗ vai cậu: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, em trai cậu bỏ nhà đi không phải lỗi của cậu. Cậu ta đã là người lớn rồi, mọi quyết định dù tốt hay xấu đều do cậu ta phải tự gánh chịu hậu quả.”
“Nhưng… Nếu lúc đó tôi chú ý hơn, có lẽ cậu ấy đã không rời đi.”
“Người muốn rời đi, dù cậu có chú ý đến đâu thì họ cũng sẽ tìm cơ hội rời đi.” Ninh Mông khẽ mỉm cười: “Cậu không nên tự trách mình vì lỗi lầm của người khác, Thẩm Dạng, cậu phải tin rằng mình thật sự rất, rất tốt.”
“Tôi... Rất tốt?” Cậu nhẹ nhàng ngước mắt lên, đôi mắt đen láy và trong sáng, có sự mờ mịt và thiếu tự tin.
Môi trường sống trước đây của cậu quả thực đã khiến cậu trở nên tự ti.
Ninh Mông nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, cậu rất tốt.”
Ánh mắt cậu sáng lên, bắt được sự đồng cảm nhất thời của cô, vì thế cậu có thể được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Vậy chị có thể ôm tôi một cái được không?”
Ninh Mông không nói nên lời.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu, mái tóc đen tuỳ ý rải rác trên vầng trán hơi nhợt nhạt, tạo ra những khoảng tối không đều đặn, lần này giọng nói trầm thấp như món tráng miệng ẩn chứa cây anh túc: “Chị, chị có thể ôm tôi một cái được không?”
Khiêu khích trái tim mọi người dường như là tài năng thiên bẩm của cậu.
Ninh Mông xao động.
Bàn tay hơi lạnh của thiếu niên ngập ngừng đưa ra nắm lấy tay cô, đồng thời giơ tay cô lên, cậu hơi cúi xuống, khóe môi cậu chạm nhẹ vào khớp ngón trỏ và ngón giữa của cô, môi cậu chạm vào làn da của cô, trong hoảng hốt biến thành màu đỏ yêu dã.
“Chị…” Cậu hơi nhếch khóe môi: “Chị không muốn nếm thử cơ thể tôi sao?”
Ninh Mông nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay cô bị cậu nắm đang run lên.
Cũng giống như trên chiến trường, sau khi nắm quyền kiểm soát tình thế, cậu biết mình có thể thừa thắng xông lên. Vì vậy, cậu lại tiến thêm một bước nữa, cúi xuống, từ từ áp đôi môi mỏng của mình vào một bên cổ cô, xuyên qua làn da mỏng manh của cô, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu cô.
Thẩm Dạng chắc chắn đến mức chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để tốc độ ở đây nhanh hơn, cơ thể cậu hưng phấn đến phát điên.
“Chị…”
Ninh Mông cảm giác được hơi thở ấm áp của cậu phả vào cổ cô, khiến miệng cô đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
“Ôm tôi một cái được không?” Cậu thì thầm, lại lần nữa gần sát cơ thể cô, như đang nói ra một bí mật, giọng điệu từ tốn và tao nhã: “Chị…”
Chữ cuối cùng vang lên ở cuối, hấp dẫn khiến cho người mơ màng.
Lý trí của Ninh Mông mách bảo cô nên rút lui ra phía sau mới đúng, nhưng cảm xúc đã khống chế cô, cô đưa tay ra, lúc cô ôm lấy eo thiếu niên trẻ như mất trí, tay Ninh Mông run lên.
Cái... Cảm giác tưởng chừng như không tồn tại ở nhân gian này chính là thuộc về thân thể người trẻ tuổi sao?
Ninh Mông vừa đi vào tiểu khu đã nhìn thấy xe cảnh sát rời đi, an ninh ở đây rất tốt, thậm chí không có trộm cắp, nhìn xe cảnh sát kia rời đi, Ninh Mông mơ hồ có trực giác rằng đã xảy ra chuyện gì đó.
Khi cô nhìn thấy một thiếu niên đang cuộn tròn trong một góc trước cửa nhà mình, cô dừng bước chân lại.
Tiểu Dạng từ từ ngẩng đầu lên và thấy Ninh Mông, khóe môi cậu từ từ gợi lên một nụ cười. So với nụ cười như ánh mặt trời lúc trước thì tươi cười trên mặt cậu lúc này lại thấp thỏm lo âu, mong manh, yếu ớt khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy đau lòng.
Ninh Mông bất đắc dĩ dùng tay dỡ trán, cô lấy chìa khóa mở cửa: “Vào đi.”
Thẩm Dạng quen thuộc bước vào căn phòng, cậu rũ mắt xuống và nói: “Tôi cũng biết không nên quấy rầy chị, nhưng… Tôi không biết có thể nói chuyện với ai.”
“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Mông thuận tay đặt túi lên sofa, cô quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cậu.
Thẩm Dạng tránh ánh mắt của cô, cậu không dám nhìn thẳng vào cô, điều này thể hiện rằng chuyện cậu định nói rất nghiêm trọng: “Hôm nay… Cảnh sát tới nhà.”
“Cảnh sát?” Ninh Mông cảm thấy khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
“2 tuần trước, mẹ tôi phát hiện Tiểu Dục hẹn hò với một cô gái trong lớp, bà ấy cãi nhau với Tiểu Dục một trận, sau đó… Tiểu Dục bỏ nhà đi.”
“Đến bây giờ cũng chưa về à?”
Cậu lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Một thiếu niên chưa tròn 18 tuổi đã bỏ nhà đi được 2 tuần. Mặc dù ở độ tuổi này lẽ ra cậu ta đã đủ lớn để tự chăm sóc bản thân nhưng đã hai tuần nay không có tin tức gì, đây luôn là một chuyện làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
Mà Ninh Mông nghĩ lại 2 tuần trước cuộc sống của Thẩm Dạng đã khá hơn, chẳng lẽ là bởi vì Thẩm Dục biến mất sao? Chuyện đó khiến cho mẹ của Thẩm Dục bắt đầu nhận ra rằng bà ta không không thể nặng bên này nhẹ bên kia nên bà ta đối xử tốt hơn với Thẩm Dạng?
“Cảnh sát vẫn chưa có manh mối, mẹ rất buồn, tôi không biết phải làm sao…” Cậu rũ mắt xuống, cô đơn nói: “Tôi không thể giúp gì được, chị… Tôi…Tôi rất vô dụng phải không?”
Nghe giọng điệu thận trọng của cậu, dường như nếu cô cho cậu một câu trả lời khẳng định, cậu sẽ bị đả kích mất hết niềm tin vào cuộc sống.
Ninh Mông đi về phía trước mấy bước, cô giơ tay vỗ vỗ vai cậu: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, em trai cậu bỏ nhà đi không phải lỗi của cậu. Cậu ta đã là người lớn rồi, mọi quyết định dù tốt hay xấu đều do cậu ta phải tự gánh chịu hậu quả.”
“Nhưng… Nếu lúc đó tôi chú ý hơn, có lẽ cậu ấy đã không rời đi.”
“Người muốn rời đi, dù cậu có chú ý đến đâu thì họ cũng sẽ tìm cơ hội rời đi.” Ninh Mông khẽ mỉm cười: “Cậu không nên tự trách mình vì lỗi lầm của người khác, Thẩm Dạng, cậu phải tin rằng mình thật sự rất, rất tốt.”
“Tôi... Rất tốt?” Cậu nhẹ nhàng ngước mắt lên, đôi mắt đen láy và trong sáng, có sự mờ mịt và thiếu tự tin.
Môi trường sống trước đây của cậu quả thực đã khiến cậu trở nên tự ti.
Ninh Mông nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, cậu rất tốt.”
Ánh mắt cậu sáng lên, bắt được sự đồng cảm nhất thời của cô, vì thế cậu có thể được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Vậy chị có thể ôm tôi một cái được không?”
Ninh Mông không nói nên lời.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu, mái tóc đen tuỳ ý rải rác trên vầng trán hơi nhợt nhạt, tạo ra những khoảng tối không đều đặn, lần này giọng nói trầm thấp như món tráng miệng ẩn chứa cây anh túc: “Chị, chị có thể ôm tôi một cái được không?”
Khiêu khích trái tim mọi người dường như là tài năng thiên bẩm của cậu.
Ninh Mông xao động.
Bàn tay hơi lạnh của thiếu niên ngập ngừng đưa ra nắm lấy tay cô, đồng thời giơ tay cô lên, cậu hơi cúi xuống, khóe môi cậu chạm nhẹ vào khớp ngón trỏ và ngón giữa của cô, môi cậu chạm vào làn da của cô, trong hoảng hốt biến thành màu đỏ yêu dã.
“Chị…” Cậu hơi nhếch khóe môi: “Chị không muốn nếm thử cơ thể tôi sao?”
Ninh Mông nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay cô bị cậu nắm đang run lên.
Cũng giống như trên chiến trường, sau khi nắm quyền kiểm soát tình thế, cậu biết mình có thể thừa thắng xông lên. Vì vậy, cậu lại tiến thêm một bước nữa, cúi xuống, từ từ áp đôi môi mỏng của mình vào một bên cổ cô, xuyên qua làn da mỏng manh của cô, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu cô.
Thẩm Dạng chắc chắn đến mức chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để tốc độ ở đây nhanh hơn, cơ thể cậu hưng phấn đến phát điên.
“Chị…”
Ninh Mông cảm giác được hơi thở ấm áp của cậu phả vào cổ cô, khiến miệng cô đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
“Ôm tôi một cái được không?” Cậu thì thầm, lại lần nữa gần sát cơ thể cô, như đang nói ra một bí mật, giọng điệu từ tốn và tao nhã: “Chị…”
Chữ cuối cùng vang lên ở cuối, hấp dẫn khiến cho người mơ màng.
Lý trí của Ninh Mông mách bảo cô nên rút lui ra phía sau mới đúng, nhưng cảm xúc đã khống chế cô, cô đưa tay ra, lúc cô ôm lấy eo thiếu niên trẻ như mất trí, tay Ninh Mông run lên.
Cái... Cảm giác tưởng chừng như không tồn tại ở nhân gian này chính là thuộc về thân thể người trẻ tuổi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.