Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi?
Chương 33: Đi Con Đường Của Nam Chính Khiến Nam Chính Không Còn Đường Để Đi (33)
Miêu Mao Nho
07/11/2023
Hôm nay là một ngày đẹp trời, đoàn phim tranh thủ quay thêm vài cảnh nữa, mọi người đều có vẻ rất bận rộn.
Trên mặt Nghê Lưu Bích nở nụ cười hoàn mỹ: “Nếu như cô cảm thấy chán, chúng ta có thể đi nơi khác nhìn xem.”
Tô Thiên Thiên nói cho có lệ: “Không chán.”
Cô ấy nhìn xung quanh, hình như đang tìm ai đó, cuối cùng khi nhìn thấy một người phụ nữ ngơ ngác ngồi trong góc, Tô Thiên Thiên vui vẻ chạy tới: “Cô Ninh!”
Ninh Mông phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thấy một người quen thuộc, cô mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, không ngờ lại gặp được cô ở đây. Đúng là duyên phận.”
Nghê Lưu Bích đi sau một bước, anh hơi khựng lại, Tô Thiên Thiên gần như là có thời gian thì chạy đến đây đi dạo, làm gì có duyên phận nào? Vừa nhìn thấy Ninh Mông, sắc mặt Nghê Lưu Bích lập tức trở nên khó coi. Người phụ nữ quỷ quyệt này khó đối phó hơn so với những đối thủ mà anh từng gặp trước đây, nhẹ thì bị cô làm cho nhồi máu cơ tim, nặng thì phải nhập viện, nếu nói cô không có liên hệ gì với những thành viên khác của nhà họ Nghê, anh tuyệt đối không tin.
“Này, anh Nghê cũng đến đây sao?” Ánh mắt của Ninh Mông nhìn vào cái chân đã được bó bột cố định bằng thạch cao của Nghê Lưu Bích, cô quan tâm hỏi: “Chân của anh chắc là không sao phải không.”
Không đợi Nghê Lưu Bích lên tiếng, Tô Thiên Thiên vui vẻ nói: “Không sao, anh ấy không cảm thấy đau, cô không cần lo lắng.”
Nghê Lưu Bích không nói nên lời, đây vẫn là lần đầu tiên anh cảm thấy kế hoạch giả vờ tàn phế ban đầu của mình là một nước đi không tốt, cho dù anh muốn giả vờ đáng thương để lấy được sự đồng cảm của người khác cũng không được.
“Vậy thì tốt rồi.” Ninh Mông cũng không có nghĩ nhiều, nhẹ nhàng cười cười.
Tô Thiên Thiên nhìn chằm chằm cổ của Ninh Mông, cô ấy nghi ngờ nói: “Nơi này bị muỗi đốt à? Có màu hồng hồng kìa.”
“Hôm qua lúc đi ngủ tôi quên đóng cửa sổ, không có gì nghiêm trọng đâu.” Ninh Mông mỉm cười kéo cổ áo lại, vẻ mặt cô vẫn không thay đổi.
Đêm qua cô làm đúng trách nhiệm của một người trưởng thành, không làm gì quá đáng với Thẩm Dạng, nhưng nếu có người nhắc đến, ít nhiều gì cô vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
Dù sao Nghê Lưu Bích cũng là người có “kiến thức rộng rãi”, anh nhìn thoáng qua cũng có thể thấy sự việc không hề đơn giản, anh cười tao nhã nói: “Tôi đoán hôm qua cô Ninh chắc chắn không nghỉ ngơi tốt.”
“Còn tạm được.”
Sắc mặt của Ninh Mông rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Nghê Lưu Bích có cảm giác như bị đấm vào bông.
Chúng ta vừa nói thời tiết tốt, nhưng lúc này mây đen đột nhiên kéo tới, một trận mưa tầm tã lớn trút xuống khiến mọi người trở tay không kịp.
Ninh Mông vội vàng nắm lấy tay Tô Thiên Thiên: “Mau vào trong!”
Tô Thiên Thiên cúi đầu nhìn tay Ninh Mông đang nắm, một tay ôm ngực, không khỏi nhếch lên khóe môi, đi theo Ninh Mông vào gian phòng bên cạnh.
Hôm nay vì đi cùng Tô Thiên Thiên muốn để cho hai người có một thế giới riêng nên Nghê Lưu Bích không dẫn theo trợ lý Tống, anh ngồi một mình trên xe lăn: “…”
Có phải các cô đã quên điều gì không?
“Cô sao rồi? Trên người có bị ướt nhiều không?” Ninh Mông quan tâm nhìn Tô Thiên Thiên: “Có cần tôi sắp xếp đưa cô đi đến trung tâm thương mại mua quần áo không?”
Nghe này, đây có phải là điều mọi người nói không?
Tô Thiên Thiên cúi đầu, mím môi, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, không làm phiền cô.”
Người bên ngoài bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó lại vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Tô Thiên Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đi đến gần Ninh Mông và nói: “May mắn chúng ta đi vào sớm. Bên ngoài bắt đầu mưa đá. Thời tiết thay đổi quá nhanh.”
Trên mặt Nghê Lưu Bích nở nụ cười hoàn mỹ: “Nếu như cô cảm thấy chán, chúng ta có thể đi nơi khác nhìn xem.”
Tô Thiên Thiên nói cho có lệ: “Không chán.”
Cô ấy nhìn xung quanh, hình như đang tìm ai đó, cuối cùng khi nhìn thấy một người phụ nữ ngơ ngác ngồi trong góc, Tô Thiên Thiên vui vẻ chạy tới: “Cô Ninh!”
Ninh Mông phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thấy một người quen thuộc, cô mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, không ngờ lại gặp được cô ở đây. Đúng là duyên phận.”
Nghê Lưu Bích đi sau một bước, anh hơi khựng lại, Tô Thiên Thiên gần như là có thời gian thì chạy đến đây đi dạo, làm gì có duyên phận nào? Vừa nhìn thấy Ninh Mông, sắc mặt Nghê Lưu Bích lập tức trở nên khó coi. Người phụ nữ quỷ quyệt này khó đối phó hơn so với những đối thủ mà anh từng gặp trước đây, nhẹ thì bị cô làm cho nhồi máu cơ tim, nặng thì phải nhập viện, nếu nói cô không có liên hệ gì với những thành viên khác của nhà họ Nghê, anh tuyệt đối không tin.
“Này, anh Nghê cũng đến đây sao?” Ánh mắt của Ninh Mông nhìn vào cái chân đã được bó bột cố định bằng thạch cao của Nghê Lưu Bích, cô quan tâm hỏi: “Chân của anh chắc là không sao phải không.”
Không đợi Nghê Lưu Bích lên tiếng, Tô Thiên Thiên vui vẻ nói: “Không sao, anh ấy không cảm thấy đau, cô không cần lo lắng.”
Nghê Lưu Bích không nói nên lời, đây vẫn là lần đầu tiên anh cảm thấy kế hoạch giả vờ tàn phế ban đầu của mình là một nước đi không tốt, cho dù anh muốn giả vờ đáng thương để lấy được sự đồng cảm của người khác cũng không được.
“Vậy thì tốt rồi.” Ninh Mông cũng không có nghĩ nhiều, nhẹ nhàng cười cười.
Tô Thiên Thiên nhìn chằm chằm cổ của Ninh Mông, cô ấy nghi ngờ nói: “Nơi này bị muỗi đốt à? Có màu hồng hồng kìa.”
“Hôm qua lúc đi ngủ tôi quên đóng cửa sổ, không có gì nghiêm trọng đâu.” Ninh Mông mỉm cười kéo cổ áo lại, vẻ mặt cô vẫn không thay đổi.
Đêm qua cô làm đúng trách nhiệm của một người trưởng thành, không làm gì quá đáng với Thẩm Dạng, nhưng nếu có người nhắc đến, ít nhiều gì cô vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
Dù sao Nghê Lưu Bích cũng là người có “kiến thức rộng rãi”, anh nhìn thoáng qua cũng có thể thấy sự việc không hề đơn giản, anh cười tao nhã nói: “Tôi đoán hôm qua cô Ninh chắc chắn không nghỉ ngơi tốt.”
“Còn tạm được.”
Sắc mặt của Ninh Mông rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Nghê Lưu Bích có cảm giác như bị đấm vào bông.
Chúng ta vừa nói thời tiết tốt, nhưng lúc này mây đen đột nhiên kéo tới, một trận mưa tầm tã lớn trút xuống khiến mọi người trở tay không kịp.
Ninh Mông vội vàng nắm lấy tay Tô Thiên Thiên: “Mau vào trong!”
Tô Thiên Thiên cúi đầu nhìn tay Ninh Mông đang nắm, một tay ôm ngực, không khỏi nhếch lên khóe môi, đi theo Ninh Mông vào gian phòng bên cạnh.
Hôm nay vì đi cùng Tô Thiên Thiên muốn để cho hai người có một thế giới riêng nên Nghê Lưu Bích không dẫn theo trợ lý Tống, anh ngồi một mình trên xe lăn: “…”
Có phải các cô đã quên điều gì không?
“Cô sao rồi? Trên người có bị ướt nhiều không?” Ninh Mông quan tâm nhìn Tô Thiên Thiên: “Có cần tôi sắp xếp đưa cô đi đến trung tâm thương mại mua quần áo không?”
Nghe này, đây có phải là điều mọi người nói không?
Tô Thiên Thiên cúi đầu, mím môi, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, không làm phiền cô.”
Người bên ngoài bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó lại vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Tô Thiên Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đi đến gần Ninh Mông và nói: “May mắn chúng ta đi vào sớm. Bên ngoài bắt đầu mưa đá. Thời tiết thay đổi quá nhanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.