Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi?
Chương 42: Làm Giàu Ở Tiểu Thuyết Ngựa Giống(1)
Miêu Mao Nho
18/11/2023
Nàng du hành xuyên thời gian.
Sau khi nhận ra mình không hề bị hoa mắt, nàng mở to mắt xác thật đã nhìn thấy một căn phòng cổ kính, Ninh Mông lại nhắm hai mắt lại.
Tuy nàng không biết kiếp trước mình đã trải qua những gì nhưng nàng có thể đoán được, có lẽ nàng sống rất thọ rồi chết tại nhà. Dù sao thì nàng cũng là một người lanh trí nên nàng bình tĩnh nhắm mắt lại, chờ đợi lát nữa có người gọi mình là “Tiểu thư” hoặc “Phu nhân” theo kịch bản xuyên qua.
Nhưng Ninh Mông đợi đến khi mặt trời lặn ở Tây Sơn rồi cũng không đợi được có ai xông vào gọi nàng là “Tiểu thư” hay phu nhân gì đó, nàng đoán chắc là do mình không gây ra tiếng động nào.
Ninh Mông mở mắt và ho khan mấy tiếng, bên ngoài vẫn không có phản ứng, nàng cau mày nghĩ thầm, đây thật sự không giống kịch bản bình thường. Nàng xốc chăn ngồi dậy, xuống giường, đi ra mở cửa.
Khung cảnh bên ngoài là những đỉnh núi bị mây và sương mù lượn lờ bao phủ, với những con hạc trắng bay qua đường chân trời, những đỉnh núi nhỏ lơ lửng trên bầu trời. Hiện tượng trái ngược với khoa học này khiến Ninh Mông dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm thì nàng trầm mặc đứng yên.
Chấm trắng nhỏ ở phía chân trời càng lúc càng lớn, cuối cùng đập xuống đất một tiếng, khiến Ninh Mông sợ hãi lùi lại một bước.
Thì ra người rơi xuống là một thiếu nữ mặc áo trắng, nàng ấy sờ đầu mình kêu đau rồi nhặt thanh kiếm mới rơi xuống ở bên cạnh lên, nàng ấy phát hiện ra Ninh Mông đang đứng ở cửa. Thiếu nữ làm người thấy thương kinh ngạc một chút: “Tam sư thúc, về sau ta chắc chắn sẽ chăm chỉ luyện ngự kiếm chi thuật! Thúc đừng nói cho sư phụ ta biết!”
Hả, Tam sư thúc!
Lần đầu tiên Ninh Mông biết được thân phận của mình, mặc dù khác với kịch bản mà nàng đã nắm giữ nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, ngập ngừng hỏi: “Sao ngươi lại đến tìm ta?”
“Lâm Phóng đã đến Thái Cực tông của chúng ta!”
Ninh Mông cảm thấy cái tên này nghe quen quen: “Ngươi đang nói ai?”
“Lâm Phóng!”
“Việc hắn đến có liên quan gì đến ta?”
Cô nương ấy chớp chớp mắt: “Lúc trước Tam sư thúc nói muốn hủy hôn ước với Lâm Phóng. Lần này Lâm Phóng đến Thái Cực tông chúng ta chắc chắn là muốn nói về chuyện hủy hôn ước.”
Thái Cực tông, Lâm Phóng hủy hôn ước...
Trong đầu Ninh Mông bỗng nhiên xuất hiện một câu chuyện cũ.
《 Ta cuồng 》 là một tiểu thuyết ngựa giống nói về việc thăng cấp và chiến đấu với quái vật, nhân vật nam chính Lâm Phóng là thiếu gia Lâm gia, một cao thủ tu tiên, sinh ra đã có thể chất linh thể, đồng nghĩa với việc hắn sẽ là một thiên tài tu luyện hiếm có, trăm năm khó gặp. Lão tông chủ Dương Nhất chân nhân của Thái Cực tông cảm thấy người này là một hạt giống tốt, tiền đồ vô hạn nên đã tự mình quyết định việc Lâm Phóng kết thân với nữ đệ tử của mình từ khi còn bé.
Thái Cực tông là môn phái tu tiên lớn nhất, không phải ai cũng có cơ hội có quan hệ với Thái Cực tông chứ đừng nói đến việc liên quan đến đệ tử thân truyền của lão tông chủ, tất nhiên, Lâm gia sảng khoái tiếp nhận hôn ước này.
Nhưng số phận của nam chính lại đầy rẫy những khúc mắc, một lần ngoài ý muốn, Lâm Phóng từ một thiên tài tu luyện trở thành một kẻ vô dụng, toàn bộ linh lực đều biến mất. Bị gia tộc bỏ rơi, lúc đó Ninh Mông đã trở thành Hạo Nguyệt tiên tử nổi tiếng trong Tu Tiên giới, thậm chí còn được mệnh danh là nữ nhân xinh đẹp nhất. Ngoài ra, nàng còn là một thiên tài tu luyện, từ lâu nàng đã kiêu ngạo ngạo mạn vì được mọi người yêu mến tung hô, nàng tất nhiên sẽ không chấp nhận việc mình có một vị hôn phu vô tích sự như vậy được.
Nhưng điều mà Hạo Nguyệt tiên tử không biết là sau này Lâm Phóng lại có một phen kỳ ngộ, liên tục thăng cấp, khó gặp được đối thủ, sau khi Hạo Nguyệt tiên tử thua Lâm Phóng trong một trận thi đấu, Hạo Nguyệt tiên tử dần dần động lòng với Lâm Phóng, nhưng vào thời điểm này, Lâm Phóng đã có tiểu gia bích ngọc thanh mai, Thánh nữ Ma tộc quyến rũ vũ mị. Ngoài ra còn có thiên kim thế gia băng thanh ngọc khiết, Hoàng nữ thanh thuần khả ái của Yêu giới... Trong số những nữ nhân này, Hạo Nguyệt tiên tử - người từng coi thường Lâm Phóng, giống như bụi trên mặt đất. Nàng bị Lâm Phóng nhục nhã, bị người khác coi như trò đùa, cả đời cũng không được Lâm Phóng yêu thích, cho nên cả đời cũng theo đó mà đau buồn.
Sau khi nhận ra mình không hề bị hoa mắt, nàng mở to mắt xác thật đã nhìn thấy một căn phòng cổ kính, Ninh Mông lại nhắm hai mắt lại.
Tuy nàng không biết kiếp trước mình đã trải qua những gì nhưng nàng có thể đoán được, có lẽ nàng sống rất thọ rồi chết tại nhà. Dù sao thì nàng cũng là một người lanh trí nên nàng bình tĩnh nhắm mắt lại, chờ đợi lát nữa có người gọi mình là “Tiểu thư” hoặc “Phu nhân” theo kịch bản xuyên qua.
Nhưng Ninh Mông đợi đến khi mặt trời lặn ở Tây Sơn rồi cũng không đợi được có ai xông vào gọi nàng là “Tiểu thư” hay phu nhân gì đó, nàng đoán chắc là do mình không gây ra tiếng động nào.
Ninh Mông mở mắt và ho khan mấy tiếng, bên ngoài vẫn không có phản ứng, nàng cau mày nghĩ thầm, đây thật sự không giống kịch bản bình thường. Nàng xốc chăn ngồi dậy, xuống giường, đi ra mở cửa.
Khung cảnh bên ngoài là những đỉnh núi bị mây và sương mù lượn lờ bao phủ, với những con hạc trắng bay qua đường chân trời, những đỉnh núi nhỏ lơ lửng trên bầu trời. Hiện tượng trái ngược với khoa học này khiến Ninh Mông dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm thì nàng trầm mặc đứng yên.
Chấm trắng nhỏ ở phía chân trời càng lúc càng lớn, cuối cùng đập xuống đất một tiếng, khiến Ninh Mông sợ hãi lùi lại một bước.
Thì ra người rơi xuống là một thiếu nữ mặc áo trắng, nàng ấy sờ đầu mình kêu đau rồi nhặt thanh kiếm mới rơi xuống ở bên cạnh lên, nàng ấy phát hiện ra Ninh Mông đang đứng ở cửa. Thiếu nữ làm người thấy thương kinh ngạc một chút: “Tam sư thúc, về sau ta chắc chắn sẽ chăm chỉ luyện ngự kiếm chi thuật! Thúc đừng nói cho sư phụ ta biết!”
Hả, Tam sư thúc!
Lần đầu tiên Ninh Mông biết được thân phận của mình, mặc dù khác với kịch bản mà nàng đã nắm giữ nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, ngập ngừng hỏi: “Sao ngươi lại đến tìm ta?”
“Lâm Phóng đã đến Thái Cực tông của chúng ta!”
Ninh Mông cảm thấy cái tên này nghe quen quen: “Ngươi đang nói ai?”
“Lâm Phóng!”
“Việc hắn đến có liên quan gì đến ta?”
Cô nương ấy chớp chớp mắt: “Lúc trước Tam sư thúc nói muốn hủy hôn ước với Lâm Phóng. Lần này Lâm Phóng đến Thái Cực tông chúng ta chắc chắn là muốn nói về chuyện hủy hôn ước.”
Thái Cực tông, Lâm Phóng hủy hôn ước...
Trong đầu Ninh Mông bỗng nhiên xuất hiện một câu chuyện cũ.
《 Ta cuồng 》 là một tiểu thuyết ngựa giống nói về việc thăng cấp và chiến đấu với quái vật, nhân vật nam chính Lâm Phóng là thiếu gia Lâm gia, một cao thủ tu tiên, sinh ra đã có thể chất linh thể, đồng nghĩa với việc hắn sẽ là một thiên tài tu luyện hiếm có, trăm năm khó gặp. Lão tông chủ Dương Nhất chân nhân của Thái Cực tông cảm thấy người này là một hạt giống tốt, tiền đồ vô hạn nên đã tự mình quyết định việc Lâm Phóng kết thân với nữ đệ tử của mình từ khi còn bé.
Thái Cực tông là môn phái tu tiên lớn nhất, không phải ai cũng có cơ hội có quan hệ với Thái Cực tông chứ đừng nói đến việc liên quan đến đệ tử thân truyền của lão tông chủ, tất nhiên, Lâm gia sảng khoái tiếp nhận hôn ước này.
Nhưng số phận của nam chính lại đầy rẫy những khúc mắc, một lần ngoài ý muốn, Lâm Phóng từ một thiên tài tu luyện trở thành một kẻ vô dụng, toàn bộ linh lực đều biến mất. Bị gia tộc bỏ rơi, lúc đó Ninh Mông đã trở thành Hạo Nguyệt tiên tử nổi tiếng trong Tu Tiên giới, thậm chí còn được mệnh danh là nữ nhân xinh đẹp nhất. Ngoài ra, nàng còn là một thiên tài tu luyện, từ lâu nàng đã kiêu ngạo ngạo mạn vì được mọi người yêu mến tung hô, nàng tất nhiên sẽ không chấp nhận việc mình có một vị hôn phu vô tích sự như vậy được.
Nhưng điều mà Hạo Nguyệt tiên tử không biết là sau này Lâm Phóng lại có một phen kỳ ngộ, liên tục thăng cấp, khó gặp được đối thủ, sau khi Hạo Nguyệt tiên tử thua Lâm Phóng trong một trận thi đấu, Hạo Nguyệt tiên tử dần dần động lòng với Lâm Phóng, nhưng vào thời điểm này, Lâm Phóng đã có tiểu gia bích ngọc thanh mai, Thánh nữ Ma tộc quyến rũ vũ mị. Ngoài ra còn có thiên kim thế gia băng thanh ngọc khiết, Hoàng nữ thanh thuần khả ái của Yêu giới... Trong số những nữ nhân này, Hạo Nguyệt tiên tử - người từng coi thường Lâm Phóng, giống như bụi trên mặt đất. Nàng bị Lâm Phóng nhục nhã, bị người khác coi như trò đùa, cả đời cũng không được Lâm Phóng yêu thích, cho nên cả đời cũng theo đó mà đau buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.