[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào
Chương 35: Đoan Lạc Hi x Giang Từ Yên [3]
Giang Đường Công Tử
03/06/2022
Ngày hôm sau thức dậy, Giang Từ Yên nhận thức rõ ràng cô đã rời phòng từ sớm.
Hôm qua sau khi hành hạ hắn cho thỏa, Đoan Lạc Hi lại trói hắn trên giường kiểu gì cũng chẳng nhúc nhích được. Hắn giữ mãi một tư thế cho đến sáng nên cảm giác hiện tại thực sự mỏi mệt.
Giang Từ Yên rảnh rỗi nhớ lại khoảng thời gian trước, tưởng chừng như mới xảy ra gần đây mà cũng có cảm giác hình như cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, rất xưa cũ và xa xăm...
...
“Chủ tịch, tôi đã sắp xếp lịch trình cho ngài.” Đoan Lạc Hi cùng hắn ngồi trong ô tô bắt đầu nhiệm vụ của một thư ký. Chẳng qua vị chủ tịch kia một chữ cũng không lọt tai.
“Lạc Hi, chiều nay đến nhà tôi.”
Xảy ra nhiều sự kiện tương tự nhau cho nên một đứa ngốc cũng biết Từ Yên muốn cô đến nhà hắn hôm nay là để làm gì. Tuy nhìn hắn nhan sắc hay quyền lực đều dư dả nhưng đối với Đoan Lạc Hi, cô không thích người ta nói xấu hay đồn đoán về mình, tỷ như muốn nhân cơ hội bám trụ vàng hay cầu bao nuôi... Đặc biệt là, cô sợ phải ảnh hưởng đến cậu hai của mình.
Cậu của cô năm nay đã gần ba mươi, y là người thân duy nhất của Đoan Lạc Hi, từ nhỏ vì chịu cảnh mất ba mẹ lúc sớm mà cô luôn coi y như người ba thứ hai của mình.
“Đến nhà tôi.” Giang Từ Yên nhắc lại thêm một lần, ánh mắt hắn tối sầm đối diện với cô.
Không thể từ chối, nói đúng hơn là không có cách nào từ chối Đoan Lạc Hi chỉ đành ậm ừ đồng ý.
Tối hôm đó, vì sợ cô lại ba chân bốn cẳng chạy thoát mà Giang Từ Yên đã đích thân đến trước cổng nhà đợi cô, nhìn sơ qua thì có lẽ hắn vừa họp công ty xong rồi cho người chạy thẳng tới đây luôn.
Đoan Lạc Hi ôm trán, đúng là chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng là bước từng bước ủ rũ xuống dưới nhà.
Ra tới cửa hai người bỗng gặp phải cậu hai, gương mặt y có phần không mấy thiện cảm với Giang Từ Yên. Giọng nói cất lên cùng cô hơi khó chịu: "Lại đi đâu?"
"Đi... con đi làm thêm..." Đoan Lạc Hi toát mồ hôi hột.
"Làm thêm? Làm thêm với chủ tịch trong công ty của mình?" Cậu hai của cô bất mãn tức giận, thanh âm nghe giống như muốn mắng Đoan Lạc Hi ngay trước mặt hắn.
"Tôi đưa trợ lý tôi đi làm thêm thì có việc gì sao?" Giang Từ Yên trầm mặc, hàn khí tỏa ra tứ phía. Phong thái lạnh lùng rất dễ dàng đã có thể áp chế được gã ta, tức thì kéo tay cô cùng lên xe.
Khi chiếc xe sang trọng đã dần khuất tầm mắt, ở nơi này... cậu hai của Đoan Lạc Hi gã ta đang hận thấu trời đất.
Thằng điên đó... nó đã biết được cái gì rồi?
...
"Giang tổng, tôi... tôi có thể ngủ ở sofa, hay không?"
Giang Từ Yên từ lúc bước vào nhà, nửa cái liếc mắt cũng không thèm cho cô. Hắn cứ trầm tư như đang suy nghĩ về điều gì đó không rõ.
"Có thể."
Đoan Lạc Hi: "..." Cái nết galăng của đàn ông đẻ ra anh bị thiếu hụt sao?
Cô mang gương mặt ỉu xìu đi vào nhà tắm, chưa được bao lâu bên ngoài đã phát ra động tĩnh. Người kia, người kia... Vậy mà cũng theo cô vào tới đây!
"Anh!" Đoan Lạc Hi cao giọng: "Đồ biến thái! Anh vào đây làm gì?" Tay chân cô cùng lúc dùng sức đạp mạnh làm nước văng lên tung tóe trên mặt hắn.
"Cút ra ngoài!"
Trong không gian ảm đạm hiu quạnh, bầu không khí giữa hai người mới thực sự ngượng ngùng làm sao. Không ai nói với ai tiếng nào, Giang Từ Yên cũng chẳng buồn giải thích.
Vì cái tính tình kiệm lời lười nói mà Đoan Lạc Hi từ đấy luôn nghĩ rằng Giang Từ Yên là một tên nam nhân cầm thú, một phần thù hận có lẽ cũng do đó mà được tạo nên.
Thật ra, không phải hắn bỗng dưng xông vào phòng tắm khi cô vẫn còn ở đấy mà là hắn rõ ràng không hề nhớ cô vẫn còn ở trong.
Hắn mắc hội chứng hay quên ở người trẻ, nguyên nhân dẫn đến căn bệnh này là do hắn uống quá nhiều cafe ở những thời điểm trước đó. Khi số lượng công việc trong công ty quá tải mà người xử lý thì chỉ duy nhất có một mình hắn, điều này bắt buộc hắn phải xử lý xuyên suốt ngày đêm, thời gian nghỉ ngơi chỉ vỏn vẹn một hai giờ mỗi ngày.
Phải, chỉ một mình hắn chống đỡ hết thảy.
Tập đoàn Giang Thị không có cổ đông, để lớn mạnh cho tới ngày hôm nay Giang Từ Yên đã phải đánh đổi bằng máu và sức lực của mình, không một ngày nào được ngủ yên ổn.
Trời về khuya, đèn đường và các nhà cao tầng nơi phố thị được bật sáng. Người người rộn rã tấp nập đi trên con phố, có người thì hớt hải chạy về nhà sau giờ làm dài đằng đẵng, có người thì đi la cà cùng anh em đến tối mịt. Nhưng ở trên tòa chung cư đắt tiền nọ, trong căn phòng làm việc rộng lớn được thiết kế tinh xảo có một nam nhân không thể say giấc.
Hắn đang nghĩ xem, phải làm cách nào, làm cách nào hắn mới có thể... bảo vệ được nữ nhân ngốc nghếch kia đây...
______ Tác giả lảm nhảm:
Thử thách 6 ngày 6 đêm không viết chương tiếp, reader năn nỉ ỉ ôi cũng không viết, bám víu cấu xé dọa đốt nhà cũng không viết, bà con dòng họ vận động cũng không nghe để đi nghỉ lễ, gét gô!!
Hôm qua sau khi hành hạ hắn cho thỏa, Đoan Lạc Hi lại trói hắn trên giường kiểu gì cũng chẳng nhúc nhích được. Hắn giữ mãi một tư thế cho đến sáng nên cảm giác hiện tại thực sự mỏi mệt.
Giang Từ Yên rảnh rỗi nhớ lại khoảng thời gian trước, tưởng chừng như mới xảy ra gần đây mà cũng có cảm giác hình như cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, rất xưa cũ và xa xăm...
...
“Chủ tịch, tôi đã sắp xếp lịch trình cho ngài.” Đoan Lạc Hi cùng hắn ngồi trong ô tô bắt đầu nhiệm vụ của một thư ký. Chẳng qua vị chủ tịch kia một chữ cũng không lọt tai.
“Lạc Hi, chiều nay đến nhà tôi.”
Xảy ra nhiều sự kiện tương tự nhau cho nên một đứa ngốc cũng biết Từ Yên muốn cô đến nhà hắn hôm nay là để làm gì. Tuy nhìn hắn nhan sắc hay quyền lực đều dư dả nhưng đối với Đoan Lạc Hi, cô không thích người ta nói xấu hay đồn đoán về mình, tỷ như muốn nhân cơ hội bám trụ vàng hay cầu bao nuôi... Đặc biệt là, cô sợ phải ảnh hưởng đến cậu hai của mình.
Cậu của cô năm nay đã gần ba mươi, y là người thân duy nhất của Đoan Lạc Hi, từ nhỏ vì chịu cảnh mất ba mẹ lúc sớm mà cô luôn coi y như người ba thứ hai của mình.
“Đến nhà tôi.” Giang Từ Yên nhắc lại thêm một lần, ánh mắt hắn tối sầm đối diện với cô.
Không thể từ chối, nói đúng hơn là không có cách nào từ chối Đoan Lạc Hi chỉ đành ậm ừ đồng ý.
Tối hôm đó, vì sợ cô lại ba chân bốn cẳng chạy thoát mà Giang Từ Yên đã đích thân đến trước cổng nhà đợi cô, nhìn sơ qua thì có lẽ hắn vừa họp công ty xong rồi cho người chạy thẳng tới đây luôn.
Đoan Lạc Hi ôm trán, đúng là chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng là bước từng bước ủ rũ xuống dưới nhà.
Ra tới cửa hai người bỗng gặp phải cậu hai, gương mặt y có phần không mấy thiện cảm với Giang Từ Yên. Giọng nói cất lên cùng cô hơi khó chịu: "Lại đi đâu?"
"Đi... con đi làm thêm..." Đoan Lạc Hi toát mồ hôi hột.
"Làm thêm? Làm thêm với chủ tịch trong công ty của mình?" Cậu hai của cô bất mãn tức giận, thanh âm nghe giống như muốn mắng Đoan Lạc Hi ngay trước mặt hắn.
"Tôi đưa trợ lý tôi đi làm thêm thì có việc gì sao?" Giang Từ Yên trầm mặc, hàn khí tỏa ra tứ phía. Phong thái lạnh lùng rất dễ dàng đã có thể áp chế được gã ta, tức thì kéo tay cô cùng lên xe.
Khi chiếc xe sang trọng đã dần khuất tầm mắt, ở nơi này... cậu hai của Đoan Lạc Hi gã ta đang hận thấu trời đất.
Thằng điên đó... nó đã biết được cái gì rồi?
...
"Giang tổng, tôi... tôi có thể ngủ ở sofa, hay không?"
Giang Từ Yên từ lúc bước vào nhà, nửa cái liếc mắt cũng không thèm cho cô. Hắn cứ trầm tư như đang suy nghĩ về điều gì đó không rõ.
"Có thể."
Đoan Lạc Hi: "..." Cái nết galăng của đàn ông đẻ ra anh bị thiếu hụt sao?
Cô mang gương mặt ỉu xìu đi vào nhà tắm, chưa được bao lâu bên ngoài đã phát ra động tĩnh. Người kia, người kia... Vậy mà cũng theo cô vào tới đây!
"Anh!" Đoan Lạc Hi cao giọng: "Đồ biến thái! Anh vào đây làm gì?" Tay chân cô cùng lúc dùng sức đạp mạnh làm nước văng lên tung tóe trên mặt hắn.
"Cút ra ngoài!"
Trong không gian ảm đạm hiu quạnh, bầu không khí giữa hai người mới thực sự ngượng ngùng làm sao. Không ai nói với ai tiếng nào, Giang Từ Yên cũng chẳng buồn giải thích.
Vì cái tính tình kiệm lời lười nói mà Đoan Lạc Hi từ đấy luôn nghĩ rằng Giang Từ Yên là một tên nam nhân cầm thú, một phần thù hận có lẽ cũng do đó mà được tạo nên.
Thật ra, không phải hắn bỗng dưng xông vào phòng tắm khi cô vẫn còn ở đấy mà là hắn rõ ràng không hề nhớ cô vẫn còn ở trong.
Hắn mắc hội chứng hay quên ở người trẻ, nguyên nhân dẫn đến căn bệnh này là do hắn uống quá nhiều cafe ở những thời điểm trước đó. Khi số lượng công việc trong công ty quá tải mà người xử lý thì chỉ duy nhất có một mình hắn, điều này bắt buộc hắn phải xử lý xuyên suốt ngày đêm, thời gian nghỉ ngơi chỉ vỏn vẹn một hai giờ mỗi ngày.
Phải, chỉ một mình hắn chống đỡ hết thảy.
Tập đoàn Giang Thị không có cổ đông, để lớn mạnh cho tới ngày hôm nay Giang Từ Yên đã phải đánh đổi bằng máu và sức lực của mình, không một ngày nào được ngủ yên ổn.
Trời về khuya, đèn đường và các nhà cao tầng nơi phố thị được bật sáng. Người người rộn rã tấp nập đi trên con phố, có người thì hớt hải chạy về nhà sau giờ làm dài đằng đẵng, có người thì đi la cà cùng anh em đến tối mịt. Nhưng ở trên tòa chung cư đắt tiền nọ, trong căn phòng làm việc rộng lớn được thiết kế tinh xảo có một nam nhân không thể say giấc.
Hắn đang nghĩ xem, phải làm cách nào, làm cách nào hắn mới có thể... bảo vệ được nữ nhân ngốc nghếch kia đây...
______ Tác giả lảm nhảm:
Thử thách 6 ngày 6 đêm không viết chương tiếp, reader năn nỉ ỉ ôi cũng không viết, bám víu cấu xé dọa đốt nhà cũng không viết, bà con dòng họ vận động cũng không nghe để đi nghỉ lễ, gét gô!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.