[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào
Chương 27: Lâm Minh Hoa x Dạ Uyên Vũ [13]
Giang Đường Công Tử
03/06/2022
"Tha? Uyên Vũ đang đùa ta sao?" Lâm Minh Hoa nhếch khóe môi, đưa ngón trỏ vương chút sữa lên miệng liếm một cái. Đôi mắt nàng rực sáng như ngân hà, phản chiếu trong đó không còn bất kỳ thứ gì khác ngoài hình ảnh đầy mị hoặc của hắn.
"Hức, đừng... đừng mà, thê chủ... Chỗ đó..." Hắn bấu víu thảm trải giường, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra.
Lâm Minh Hoa vuốt ve, xoa nhẹ nơi mệnh căn đang dựng đứng. Từng cái lướt qua của nàng, nói thì rất nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa bên đó đều là lực đạo xoa ấn vô cùng nhịp nhàng.
Nàng yêu thương đặt xuống đôi môi diễm lệ của đối phương một nụ hôn ướt át, ngón tay hư hỏng thì nhân cơ hội lần mò vào hậu huyệt đang nóng ran của Dạ Uyên Vũ.
"A! Ưm..." Từng trận khoái cảm đột ngột xông tới khiến con ngươi xinh đẹp dần mất hết cự li. Vô thanh vô thức cào vào lưng nàng mấy cái.
Lâm Minh Hoa đối với mấy lần mèo cào này quả thật có chút làm nàng nhíu mày, nhưng không lâu sau đó rất nhanh lại tập trung vào chuyên môn.
"Thê, thê chủ... hức, nơi đó... khó chịu..." Hai tay hắn vòng qua cổ nàng, thanh âm phát ra như tiếng nỉ non, rót vào tai Lâm Minh Hoa... Sao mà, chúng chẳng khác gì lời mời gọi cuồng nhiệt.
"Không khó chịu, một lát nữa rất nhanh sẽ thấy thoải mái." Nàng cúi đầu, tay rảnh rỗi vuốt ve mái tóc dài mượt như mây trời. Không cưỡng được đặt lên đấy thêm vài nụ hôn đầy cưng chiều.
"Thê chủ, chậm một chút... aaa..." Tiếng kêu la thảm thiết cứ như vậy kéo dài đến tận tối mịt mới có chút hi vọng là nó sẽ dừng lại, người trên giường mệt lả. Đặc biệt là Dạ Uyên Vũ, tay muốn nhấc cũng không nhấc lên nổi nữa.
"Phu quân cố ngồi dậy, để ta mang ngươi đi lau người." Mặc dù trời bên ngoài khá lạnh, không khí sau vài đợt mưa phùn bỗng trở nên khô hanh hơn bao giờ hết nhưng nàng vẫn không có ý định để vậy cho hắn đắp chăn đi ngủ.
"Không sạch sẽ, không được ngủ!" Nàng ôm ngang hông hắn bế lên, cử chỉ nhìn thì trông mạnh bạo nhưng thật ra thì rất mực ôn nhu.
Dạ Uyên Vũ không vui nhíu chặt mày, mơ màng vùng vẫy.
"Lâm Minh Hoa nàng... quả nhiên là nữ nhân đáng hận nhất thế gian này!" Hai tay hai chân hắn quơ ngang quơ dọc, cuối cùng chính là bám chặt trên người nàng không buông.
"Phu quân, mới đây không phải còn rất nhu thuận sao? Lộ rõ bản chất nhanh như vậy?" Lâm Minh Hoa trong ánh mắt đều là tình yêu, nhìn hắn ngứa miệng lại chọc thêm một câu.
"Bản chất? Nàng còn dám nhắc đến bản chất? Không phải nàng mới chính là..." Lời còn chưa kịp nói xong Dạ Uyên Vũ đã phải ôm cổ ho khan một trận đến choáng váng.
"Ây!" Lâm Minh Hoa giật mình đỡ lấy người, vừa thuận khí vừa lo lắng, hạ mình nhỏ giọng: "Ây ây ây, được rồi được rồi... Là thê chủ đã sai, phu quân bớt giận..."
Không biết những thuộc hạ dưới trướng nàng khi nhìn thấy bộ dáng này của Đại tướng quân mà họ kính trọng... Đầu tiên sẽ là biểu cảm gì...
Nửa đêm, Dạ Uyên Vũ lại bị những cơn ho khan ho tỉnh, cả người bủn rủn vô lực... Âu, đây cũng là chuyện thường tình trong suốt hai năm qua hắn gặp phải, sớm đã quen rồi.
Bất quá, lúc này thì khác.
"Uyên Vũ?" Lâm Minh Hoa luống cuống ngồi dậy ôm lấy cục bông nhỏ đã được nàng quấn kỹ vào ngực, tên này đúng là không khiến người ta bớt lo lắng mà!
"Phu quân làm sao?" Nàng hôn lên trán hắn một cái trấn an, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ... Sức khỏe Dạ Uyên Vũ tệ đến thế nào?
Ngược lại, nội tâm hắn thì đang khổ sở kêu gào muốn chết. Rõ ràng là đã nhỏ tiếng hết mức rồi nhưng vẫn đánh thức được giác quan nhạy bén của nàng.
"Ta, khụ khụ...không sao."
Không sao? Ai tin chứ nàng thì không!
"Uyên Vũ, không được giấu thê chủ." Lâm Minh Hoa đem người đặt hẳn ngồi lên đùi mình, thanh âm tuy trong trẻo nhưng sát khí thì cực kỳ rõ ràng: "Nói cho ta nghe, ai đã khiến ngươi thành thế này?"
Dạ Uyên Vũ ngập ngừng lảng tránh, bị nàng cưỡng ép nâng gương mặt lên nhìn thẳng rốt cục cũng trả lời: "Quỳnh, là Quỳnh Mama."
"Quỳnh Mama? Bà ta đã làm gì ngươi?"
"Cho ta...bà ấy cho ta dùng độc dược... Nhưng mà, nhưng mà chỉ có một lần!" Lời khẳng định rất nhanh được đưa ra nhưng vẫn không làm cho đôi mắt đen nhánh của nàng trong bóng đêm sáng hơn.
"Bà ta dám ư?" Tay Lâm Minh Hoa hậu tri hậu giác siết chặt thành quyền. Ha, bảo trông người vài năm, bà ta lại gan to đến nỗi đem người ra giúp bà ta thử độc!
Nàng không phải không biết lão già đấy là một con người say mê độc dược. Nhưng không nghĩ tới bà ta lại dám dùng độc lên người khác!
"Thê chủ?"
Tay ôm hắn càng dùng lực, gương mặt dù đã trầm đi hơn rất nhiều nhưng nghe hắn gọi nàng cũng không thể dùng gương mặt ấy đáp lại.
"Phu quân ngủ thêm một chút, ta ở đây trông ngươi." Không đáp thêm tiếng nào, Lâm Minh Hoa chuyển sang thúc giục hắn đi ngủ.
"Hức, đừng... đừng mà, thê chủ... Chỗ đó..." Hắn bấu víu thảm trải giường, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra.
Lâm Minh Hoa vuốt ve, xoa nhẹ nơi mệnh căn đang dựng đứng. Từng cái lướt qua của nàng, nói thì rất nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa bên đó đều là lực đạo xoa ấn vô cùng nhịp nhàng.
Nàng yêu thương đặt xuống đôi môi diễm lệ của đối phương một nụ hôn ướt át, ngón tay hư hỏng thì nhân cơ hội lần mò vào hậu huyệt đang nóng ran của Dạ Uyên Vũ.
"A! Ưm..." Từng trận khoái cảm đột ngột xông tới khiến con ngươi xinh đẹp dần mất hết cự li. Vô thanh vô thức cào vào lưng nàng mấy cái.
Lâm Minh Hoa đối với mấy lần mèo cào này quả thật có chút làm nàng nhíu mày, nhưng không lâu sau đó rất nhanh lại tập trung vào chuyên môn.
"Thê, thê chủ... hức, nơi đó... khó chịu..." Hai tay hắn vòng qua cổ nàng, thanh âm phát ra như tiếng nỉ non, rót vào tai Lâm Minh Hoa... Sao mà, chúng chẳng khác gì lời mời gọi cuồng nhiệt.
"Không khó chịu, một lát nữa rất nhanh sẽ thấy thoải mái." Nàng cúi đầu, tay rảnh rỗi vuốt ve mái tóc dài mượt như mây trời. Không cưỡng được đặt lên đấy thêm vài nụ hôn đầy cưng chiều.
"Thê chủ, chậm một chút... aaa..." Tiếng kêu la thảm thiết cứ như vậy kéo dài đến tận tối mịt mới có chút hi vọng là nó sẽ dừng lại, người trên giường mệt lả. Đặc biệt là Dạ Uyên Vũ, tay muốn nhấc cũng không nhấc lên nổi nữa.
"Phu quân cố ngồi dậy, để ta mang ngươi đi lau người." Mặc dù trời bên ngoài khá lạnh, không khí sau vài đợt mưa phùn bỗng trở nên khô hanh hơn bao giờ hết nhưng nàng vẫn không có ý định để vậy cho hắn đắp chăn đi ngủ.
"Không sạch sẽ, không được ngủ!" Nàng ôm ngang hông hắn bế lên, cử chỉ nhìn thì trông mạnh bạo nhưng thật ra thì rất mực ôn nhu.
Dạ Uyên Vũ không vui nhíu chặt mày, mơ màng vùng vẫy.
"Lâm Minh Hoa nàng... quả nhiên là nữ nhân đáng hận nhất thế gian này!" Hai tay hai chân hắn quơ ngang quơ dọc, cuối cùng chính là bám chặt trên người nàng không buông.
"Phu quân, mới đây không phải còn rất nhu thuận sao? Lộ rõ bản chất nhanh như vậy?" Lâm Minh Hoa trong ánh mắt đều là tình yêu, nhìn hắn ngứa miệng lại chọc thêm một câu.
"Bản chất? Nàng còn dám nhắc đến bản chất? Không phải nàng mới chính là..." Lời còn chưa kịp nói xong Dạ Uyên Vũ đã phải ôm cổ ho khan một trận đến choáng váng.
"Ây!" Lâm Minh Hoa giật mình đỡ lấy người, vừa thuận khí vừa lo lắng, hạ mình nhỏ giọng: "Ây ây ây, được rồi được rồi... Là thê chủ đã sai, phu quân bớt giận..."
Không biết những thuộc hạ dưới trướng nàng khi nhìn thấy bộ dáng này của Đại tướng quân mà họ kính trọng... Đầu tiên sẽ là biểu cảm gì...
Nửa đêm, Dạ Uyên Vũ lại bị những cơn ho khan ho tỉnh, cả người bủn rủn vô lực... Âu, đây cũng là chuyện thường tình trong suốt hai năm qua hắn gặp phải, sớm đã quen rồi.
Bất quá, lúc này thì khác.
"Uyên Vũ?" Lâm Minh Hoa luống cuống ngồi dậy ôm lấy cục bông nhỏ đã được nàng quấn kỹ vào ngực, tên này đúng là không khiến người ta bớt lo lắng mà!
"Phu quân làm sao?" Nàng hôn lên trán hắn một cái trấn an, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ... Sức khỏe Dạ Uyên Vũ tệ đến thế nào?
Ngược lại, nội tâm hắn thì đang khổ sở kêu gào muốn chết. Rõ ràng là đã nhỏ tiếng hết mức rồi nhưng vẫn đánh thức được giác quan nhạy bén của nàng.
"Ta, khụ khụ...không sao."
Không sao? Ai tin chứ nàng thì không!
"Uyên Vũ, không được giấu thê chủ." Lâm Minh Hoa đem người đặt hẳn ngồi lên đùi mình, thanh âm tuy trong trẻo nhưng sát khí thì cực kỳ rõ ràng: "Nói cho ta nghe, ai đã khiến ngươi thành thế này?"
Dạ Uyên Vũ ngập ngừng lảng tránh, bị nàng cưỡng ép nâng gương mặt lên nhìn thẳng rốt cục cũng trả lời: "Quỳnh, là Quỳnh Mama."
"Quỳnh Mama? Bà ta đã làm gì ngươi?"
"Cho ta...bà ấy cho ta dùng độc dược... Nhưng mà, nhưng mà chỉ có một lần!" Lời khẳng định rất nhanh được đưa ra nhưng vẫn không làm cho đôi mắt đen nhánh của nàng trong bóng đêm sáng hơn.
"Bà ta dám ư?" Tay Lâm Minh Hoa hậu tri hậu giác siết chặt thành quyền. Ha, bảo trông người vài năm, bà ta lại gan to đến nỗi đem người ra giúp bà ta thử độc!
Nàng không phải không biết lão già đấy là một con người say mê độc dược. Nhưng không nghĩ tới bà ta lại dám dùng độc lên người khác!
"Thê chủ?"
Tay ôm hắn càng dùng lực, gương mặt dù đã trầm đi hơn rất nhiều nhưng nghe hắn gọi nàng cũng không thể dùng gương mặt ấy đáp lại.
"Phu quân ngủ thêm một chút, ta ở đây trông ngươi." Không đáp thêm tiếng nào, Lâm Minh Hoa chuyển sang thúc giục hắn đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.