Chương 40: Trái Lương Tâm
Song Kim
25/02/2024
Chớp mắt trời đã dần tối sầm. Mộng Dao cũng tạm biệt Băng Ngi và Tử Du
“À Hạo Hiên, anh có thể đưa em về được không?”
“Được chứ”
Bầu trời dần u tối và chỉ còn những ánh sao lấp lánh trên màn đêm. Khi Môinvj Dao đang vui vẻ chờ đợi Hạo Hiên lấy chiếc xe ô tô của minh nhưng có lẽ hôm nay cô sẽ chẳng thể nào quên chuyện của ngày hôm nay và một người mà bấy lâu nay cô tin tưởng
Khi chiếc xe ô toi của Hạo Hiên đỗ trước mặt của Mộng Dao. Cô định lên xe của anh nhưng Hạo Hiên bỗng nhanh tay mở cửa xe chỗ mình đang ngồi rồi lấy chiếc khăn tay đã tẩm thuốc mê trước đó áp vào miệng và mũi của Mộng Dao
Mộng Dao cũng không kịp phản ứng và cô chỉ biết dãy dục nhưng rồi cũng bị thuốc mê làm cho ngất xỉu. Và sau đó gục trong vòng tay của Hạo Huên, anh lúc này thở hổn hển nhưng nước mắt tự nhiên lại rơi lã chã không ngừng, có lẽ anh cảm thấy có lỗi vô cùng
Những giọt nước mắt ấy rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn của Mộng Dao và chảy xuống mặt đất. Anh lấy lại bình tĩnh rồi gạt đi nước mắt của mình, dù đang là trời tối nhưng bệnh viên bây giờ không bóng người
Hạo Hiên đỡ Mộng Dao vào trong xe của mình, miệng anh cũng không ngừng lẩm bẩm lời xin lỗi nhưng giờ có xin lỗi thì cô cũng chẳng nghe thấy và lỗi lầm này chưa chắc sẽ được tha thứ bằng một lời xin lỗi như vậy
…
Khoảng hai mươi phút sau chiếc xe ô tô của Hạo Hiên đỗ trước cửa nhà của nhà họ Chu. Qnh bế Mộng Dao trên tay từ trong xe ra rồi đi vào trong nhà họ Chu
Vừa bước vào chẳng có một người hầu hay quản gia nào, đèn sáng chói đến loà mắt. Chu Sa Hạnh, Chu Nam Tử và Lý Chu Sa đều đứng sẵn ở phòng khách như đã chờ từ lâu. Lúc này Hạo Hiên mới nhận ra kẻ chủ mưu của công cuộc này chính là nhà họ Chu chứ không ai khác. Chu Sa Hạnh tiến đến miệng khênh khểnh nói
“Chà chà, xem ai đây, một con đàn bà đáng khinh và chàng bác sĩ ngu ngốc”
Lý Chu Sa cũng nhếch mép bồi thêm
“Đúng là thật dễ lừa vào tròng, cậu đường đường là một bác sĩ xuất sắc vậy mà lại bị lừa dễ dàng, thật là nỗi nhục cho ngành y quá đi”
Hạo Hiên mắt mở căng và dường như có thể thấy những đường gân xanh nổi trên mặt và cổ, anh chưa từng bị một người xúc phạm danh dự như vậy. Dù thế nhưng anh cũng cười một cái rồi nhìn Lý Chu Sa bằng ánh mắt sắc bén
“Ồ, nếu tôi là nỗi nhục của ngành y thì chắc bà là một thứ tạp chủng của xã hội nhỉ?”
Lý Chu Sa nổi đoá, mắt long lên sòng sọc cầm chặt chiếc quạt trên tay nói
“Cậu nói ai là tạp chủng vậy hả?! Dù sao thì thứ không cha không mẹ như cậu ăn nói vô học như vậy cũng sẽ bị xã hội đào thải thôi”
Hạo Hiên như kiềm chế cơn giận xuống mỉa mai
“Không biết ai sẽ là người nên bị xã hội đào thải đây nhỉ? Bà nên kiểm soát miệng lưỡi của mình cho cẩn thận vào không chừng một ngày gặp người nào không kiềm chế được thì bị cắt lưỡi là chuyện bình thường thôi”
“Cậu…” - Lý Chu Sa chẳng biết phải nói gì thêm mà cầm chiếc quạt đi xuống chỗ Chu Nam Tử, lúc này Chu Sa Hạnh mới nói
“Được rồi, giờ thì đem Mộng Dao vào trong căn phòng kia đi”
“Gì chứ!? Các người định làm gì cô ấy??”
“Gì đây, thái độ hóng hách kia đâu rồi, tôi muốn làm gì chị ta thì chẳng liên quan gì đến anh cả vì dù sao anh cũng đã hết công dụng rồi, còn nếu muốn kháng cự thì hai người tiền bối kia của anh sẽ an toàn đâu, hai người tên gì nhỉ? À Hàn Băng Nghi và Phong Tử Du đúng chứ”
“À Hạo Hiên, anh có thể đưa em về được không?”
“Được chứ”
Bầu trời dần u tối và chỉ còn những ánh sao lấp lánh trên màn đêm. Khi Môinvj Dao đang vui vẻ chờ đợi Hạo Hiên lấy chiếc xe ô tô của minh nhưng có lẽ hôm nay cô sẽ chẳng thể nào quên chuyện của ngày hôm nay và một người mà bấy lâu nay cô tin tưởng
Khi chiếc xe ô toi của Hạo Hiên đỗ trước mặt của Mộng Dao. Cô định lên xe của anh nhưng Hạo Hiên bỗng nhanh tay mở cửa xe chỗ mình đang ngồi rồi lấy chiếc khăn tay đã tẩm thuốc mê trước đó áp vào miệng và mũi của Mộng Dao
Mộng Dao cũng không kịp phản ứng và cô chỉ biết dãy dục nhưng rồi cũng bị thuốc mê làm cho ngất xỉu. Và sau đó gục trong vòng tay của Hạo Huên, anh lúc này thở hổn hển nhưng nước mắt tự nhiên lại rơi lã chã không ngừng, có lẽ anh cảm thấy có lỗi vô cùng
Những giọt nước mắt ấy rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn của Mộng Dao và chảy xuống mặt đất. Anh lấy lại bình tĩnh rồi gạt đi nước mắt của mình, dù đang là trời tối nhưng bệnh viên bây giờ không bóng người
Hạo Hiên đỡ Mộng Dao vào trong xe của mình, miệng anh cũng không ngừng lẩm bẩm lời xin lỗi nhưng giờ có xin lỗi thì cô cũng chẳng nghe thấy và lỗi lầm này chưa chắc sẽ được tha thứ bằng một lời xin lỗi như vậy
…
Khoảng hai mươi phút sau chiếc xe ô tô của Hạo Hiên đỗ trước cửa nhà của nhà họ Chu. Qnh bế Mộng Dao trên tay từ trong xe ra rồi đi vào trong nhà họ Chu
Vừa bước vào chẳng có một người hầu hay quản gia nào, đèn sáng chói đến loà mắt. Chu Sa Hạnh, Chu Nam Tử và Lý Chu Sa đều đứng sẵn ở phòng khách như đã chờ từ lâu. Lúc này Hạo Hiên mới nhận ra kẻ chủ mưu của công cuộc này chính là nhà họ Chu chứ không ai khác. Chu Sa Hạnh tiến đến miệng khênh khểnh nói
“Chà chà, xem ai đây, một con đàn bà đáng khinh và chàng bác sĩ ngu ngốc”
Lý Chu Sa cũng nhếch mép bồi thêm
“Đúng là thật dễ lừa vào tròng, cậu đường đường là một bác sĩ xuất sắc vậy mà lại bị lừa dễ dàng, thật là nỗi nhục cho ngành y quá đi”
Hạo Hiên mắt mở căng và dường như có thể thấy những đường gân xanh nổi trên mặt và cổ, anh chưa từng bị một người xúc phạm danh dự như vậy. Dù thế nhưng anh cũng cười một cái rồi nhìn Lý Chu Sa bằng ánh mắt sắc bén
“Ồ, nếu tôi là nỗi nhục của ngành y thì chắc bà là một thứ tạp chủng của xã hội nhỉ?”
Lý Chu Sa nổi đoá, mắt long lên sòng sọc cầm chặt chiếc quạt trên tay nói
“Cậu nói ai là tạp chủng vậy hả?! Dù sao thì thứ không cha không mẹ như cậu ăn nói vô học như vậy cũng sẽ bị xã hội đào thải thôi”
Hạo Hiên như kiềm chế cơn giận xuống mỉa mai
“Không biết ai sẽ là người nên bị xã hội đào thải đây nhỉ? Bà nên kiểm soát miệng lưỡi của mình cho cẩn thận vào không chừng một ngày gặp người nào không kiềm chế được thì bị cắt lưỡi là chuyện bình thường thôi”
“Cậu…” - Lý Chu Sa chẳng biết phải nói gì thêm mà cầm chiếc quạt đi xuống chỗ Chu Nam Tử, lúc này Chu Sa Hạnh mới nói
“Được rồi, giờ thì đem Mộng Dao vào trong căn phòng kia đi”
“Gì chứ!? Các người định làm gì cô ấy??”
“Gì đây, thái độ hóng hách kia đâu rồi, tôi muốn làm gì chị ta thì chẳng liên quan gì đến anh cả vì dù sao anh cũng đã hết công dụng rồi, còn nếu muốn kháng cự thì hai người tiền bối kia của anh sẽ an toàn đâu, hai người tên gì nhỉ? À Hàn Băng Nghi và Phong Tử Du đúng chứ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.