Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 410: Anh đau lòng vì em
Ngọc Hạ
06/04/2021
“Thật ra cô Lê Châu Sa rất thích cậu chủ đấy, cậu chủ không thích cô
ấy một chút nào sao?” Người giúp việc ngẩng đầu lên liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nhẹ giọng hỏi.
Người của nhà họ Phan đều có ấn tượng rất tốt với Lê Châu Sa, bọn họ đều hy vọng Lê Châu Sa có thể ở bên cạnh Phan Huỳnh Bảo.
Nhưng mà dường như Phan Huỳnh Bảo rất lạnh nhạt với cô ấy.
Tất cả mọi người đều hy vọng Phan Huỳnh Bảo có thể tìm được một người phụ nữ tốt, mà không hề nghi ngờ Lê Châu Sa chính là người thích hợp nhất với anh ấy.
“Ra ngoài đi.” Phan Huỳnh Bảo mím môi thật chặt, khuôn mặt lạnh như băng không mang theo một chút tình cảm nào.
Người giúp việc thấy dường như Phan Huỳnh Bảo đã hơi tức giận thì cũng không dám nói thêm lời nào nữa, vội vàng lui ra khỏi phòng sách của anh ấy.
Sau khi người giúp việc rời đi, ánh mắt Phan Huỳnh Bảo hằn lên tia máu vô cùng kinh khủng, anh ấy nắm chặt quả đấm trong tay.
Người phụ nữ quật cường nằm trên đất không nhúc nhích, bộ đồ đen trên người bó sát vào cơ thể Lê Châu Sa.
Anh ấy cắn răng, cuối cùng cũng không khắc chế nổi mà vọt ra khỏi phòng sách.
“Cậu chủ.” Người giúp việc đang trong phòng bếp làm bữa khuya, nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo từ trên lầu đi xuống thì đáy mắt lộ ra chút mừng rỡ.
Quả nhiên, Phan Huỳnh Bảo vẫn không nhịn được đúng không? Rõ ràng trong lòng có ý với cô Lê Châu Sa mà lại cứng rắn chống đỡ.
“Lê Châu Sa, con mẹ nó rốt cuộc cô muốn làm gì?” Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn người giúp việc một cái rồi đi ra khỏi biệt thự, kế đó anh đi tới trước mặt Lê Châu Sa còn đang nằm bất động trên đất.
Giọng nói của người đàn ông lạnh như bằng khiến Lê Châu Sa giật mình.
Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt điên cuồng của Phan Huỳnh Bảo rồi thấp giọng run rẩy nói: “Anh… không phải muốn bỏ mặc em sao? Anh có thể tiếp tục ở bên cạnh đứng xem mà, cho dù em có chết thì anh cũng sẽ thờ ơ đúng không?”
Lời nói của Lê Châu Sa khiến cho ánh mắt màu xanh lục của Phan Huỳnh Bảo càng tối xuống.
Anh ấy tiến lên nắm lấy tay Lê Châu Sa, ánh mắt vô cùng kinh khủng nhìn cô ấy rồi giận dữ thét lên: “Con mẹ nó, rốt cuộc cô muốn làm gì? Lập tức trở về nhà cho tôi, có nghe thấy không?”
“Phan Huỳnh Bảo, anh đau lòng vì em đúng không?” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra một nụ cười nhẹ.
Trái tim Phan Huỳnh Bảo giống như bị một con dao sắc nhọn đâm xuyên qua vô cùng khó chịu.
Dây thần kinh của anh ấy không khỏi căng cứng lên, sau đó anh ấy lại bình tĩnh đối mặt với Lê Châu Sa giống như không hề nghe thấy cô ấy đang nói gì.
Lê Châu Sa đưa tay ra ôm lấy cơ thể Phan Huỳnh Bảo, chủ động hôn lên môi anh ấy rồi nhẹ giọng nói: “Em yêu anh, Phan Huỳnh Bảo.”
Yêu… một chữ này đã kích thích tâm trạng Phan Huỳnh Bảo, anh ấy nhìn vào khuôn mặt Lê Châu Sa bị nước mưa thấm ướt, để mặc cho cô ấy hôn mình.
Lê Châu Sa đưa tay vào trong quần áo của Phan Huỳnh Bảo, khẽ sờ lên ngực anh rồi tự lẩm bẩm: “Phan Huỳnh Bảo, anh yêu em mà, không phải sao?”
“Đừng đùa với lửa nữa.” Hơi thở của Phan Huỳnh Bảo đã trở nên không ổn định, anh ấy bắt lấy tay Lê Châu Sa rồi cắn răng nói.
Lê Châu Sa khẽ nhướng mày quyến rũ Phan Huỳnh Bảo, cả người đều tựa lên người anh. Cô dùng bộ ngực đầy đặn của mình cố gắng cọ vào cơ thể Phan Huỳnh Bảo rồi cong môi nói: “Anh không muốn em sao?”
Sự khiêu khích của người phụ nữ khiến cho ánh mắt Phan Huỳnh Bảo thay đổi ngay lập tức, anh ấy bắt lấy cánh tay Lê Châu Sa, ôm lấy cô ấy đi vào biệt thự.
Người giúp việc đều rất hiểu chuyện không hề quấy rầy hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa. Phan Huỳnh Bảo ôm Lê Châu Sa trở về phòng, giờ phút này cô ấy đã nắm được quyền chủ động bèn khẩn cấp xé quần áo Phan Huỳnh Bảo ra, nhiệt tình hôn lên môi và cổ anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo cũng không cam lòng yếu thế, bàn tay anh ấy khẽ dao động trên người Lê Châu Sa, ném hết quần áo ướt mưa của cô ấy xuống đất.
Anh ấy cởi quần lót Lê Châu Sa ra, đẩy hai chân cô ấy ra rồi tiến sâu vào bên trong, Lê Châu Sa thoải mái kêu to lên thành tiếng.
“Dùng sức một chút, mạnh hơn chút nữa.” Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo thân mật, loại cảm giác đó giống như cuộc tranh đấu giữa những kẻ mạnh vậy.
Phan Huỳnh Bảo cũng thích âm thanh trên giường của Lê Châu Sa.
Bên ngoài cửa sổ mưa rơi không ngừng, mà hai người trong nhà lại ở trong phòng ngủ càn rỡ lăn lộn.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ mới từ từ dừng lại.
Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo không khách sáo nữa.
Anh ấy đỡ eo Lê Châu Sa, dùng sức đong đưa.
Lê Châu Sa thích nhìn dáng vẻ Phan Huỳnh Bảo say mê cơ thể mình, mỗi khi anh ấy như thế rất hấp dẫn.
Cô ấy sờ lên hốc mắt Phan Huỳnh Bảo rồi nhẹ giọng nói: “Phan Huỳnh Bảo, em thích ánh mắt của anh.”
Cơ thể Phan Huỳnh Bảo hơi cứng lại.
Anh nhìn Lê Châu Sa, sau đó giống như phát điên vậy, động tác mỗi lần đều thô bạo và cuồng dã hơn nhiều lần.
Lê Châu Sa lớn tiếng kêu to, cuối cùng đắm chìm dưới người Phan Huỳnh Bảo.
Hôm sau, Lê Châu Sa bị nóng sốt, Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Sau khi Trần Quân Phi biết Phan Huỳnh Bảo đã bỏ qua mọi hiểu lầm trước đây thì vô cùng vui vẻ.
“Anh hai, anh đến thăm em sao?”
Bởi vì biết Lê Châu Sa bị bệnh nên Trần Quân Phi cố ý đưa Bánh Quy sang đây thăm cô ấy.
Lê Châu Sa rất lanh lẹ gọi anh hai.
Trần Quân Phi cười cười nhìn sang gương mặt đang căng thắng của Phan Huỳnh Bảo.
Gương mặt anh ấy lập tức tối sầm xuống, tỏ vẻ không vui nhìn Lê Châu Sa rồi nói: “Cô kêu bậy bạ gì đấy? Đây là anh hai của tôi, không phải của cô đâu.”
“Anh không phải là em nhưng cả người em đều là của anh rồi, thế nào? Vừa rồi còn cùng em này kia kia nọ mà, đã quên hết nhanh như vậy rồi sao? Phan Huỳnh Bảo, anh muốn ăn xong chùi mép phải không? Nhưng mà tất cả những chuyện này em đều ghi lại hết rồi, nếu như anh không dám thừa nhận thì em sẽ phát tán những đoạn video này ra ngoài để cho người người đều biết anh là một kẻ phụ lòng phụ nữ.” Lê Châu Sa cau mũi không vui nói.
Sau khi nghe thấy Lê Châu Sa nói ra những lời lớn mật như vậy, gương mặt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo lập tức đỏ bừng lên.
Quả nhiên, cho dù là một người đàn ông mạnh mẽ cỡ nào cũng đều có khắc tinh mà. Khắc tinh của Phan Huỳnh Bảo chính là Lê Châu Sa.
“Cô là phụ nữ đấy, có thể nói những lời… có thể đừng nói những lời thô tục như vậy không?” Gương mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bảo vô cùng căng thẳng, không nhịn được mắng Lê Châu Sa vài câu.
Lê Châu Sa bắt lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo rồi khẽ nháy mắt, mập mờ nói: “Nhưng mà anh ở trên giường cũng thô tục như vậy, anh còn nói em rất chặt, rất muốn em…”
“Lê Châu Sa.” Thấy Lê Châu Sa nói ra luôn cả những chuyện khuê phòng của hai người, khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo lập tức đen như đáy nồi vậy, chỉ muốn bóp chết cô ấy mà thôi.
Trần Quân Phi đứng một bên nhìn Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo cãi nhau thì không khỏi tức cười.
Anh nghĩ sẽ nhanh chóng uống được rượu mừng của Phan Huỳnh Bảo mà thôi.
Có thể nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo thích một người, thật quá tốt rồi.
Phan Huỳnh Bảo vẫn là một người luôn luôn giấu tâm tư vào trong lòng, Trần Quân Phi hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc.
Lê Châu Sa giống như ánh mặt trời vậy, nhất định có thể mang đến hạnh phúc cho Phan Huỳnh Bảo.
“Được rồi, Lê Châu Sa đã không sao thì anh cũng yên tâm rồi. Anh đưa Bánh Quy ra ngoài ăn cơm đã, hai người phải sống chung thật tốt đấy có biết không?”
“Anh hai, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ đối xử tốt với Phan Huỳnh Bảo mà.” Vẻ mặt Lê Châu Sa vô cùng chính trực nói với Trần Quân Phi.
Những lời này rõ ràng phải do đàn ông nói ra nhưng bây giờ lại bị Lê Châu Sa giành nói như thế, có thể tưởng tượng được gương mặt Phan Huỳnh Bảo đã trở nên khó coi đến thế nào.
Mặc dù Lê Châu Sa là con gái nhà giàu nhưng mà không hề có vẻ kiêu căng giống những cô gái khác.
Ngược lại cô ấy càng giống một người sống trong giang hồ hơn, không hê chú ý những chuyện vặt vãnh.
“Bố, có phải bố nhớ mẹ không?”
Sau khi Trần Quân Phi đưa Bánh Quy lên xe, Bánh Quy nhìn thấy Trân Quân Phi đang nhìn ra ngoài cửa sổ bằng một ánh mắt vô cùng bi thương thì thằng bé đưa tay ra sờ lên mặt Trần Quân Phi rồi hỏi: Trần Quân Phi lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt non nớt tinh xảo của Bánh Quy, sau đó mím môi nói: “Bánh Quy ngoan, chúng ta đi ăn cơm có được không?”
“Được ạ.” Thấy Trần Quân Phi không trả lời thẳng vấn đề của mình, Bánh Quy cũng không tức giận mà chỉ toét miệng lộ ra một nụ cười xinh đẹp rôi nặng nề gật đầu với Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi thường xuyên đưa Bánh Quy đến phố ăn vặt để ăn một chút gì đó, đây từng là nơi mà Hoàng Song Thư rất thích đến.
“Bố, bà nội Khả Hân nói rằng bố sẽ tìm cho con một người mẹ mới.’ Bánh Quy thích gọi Vũ Khả Hân là bà nội Khả Hân, đám người Trần Quân Phi cũng để thằng bé gọi như vậy.
“Bánh Quy muốn mẹ mới không?”
Trân Quân Phi ngồi xổm người xuống, sờ đầu con trai mình rồi hỏi ngược lại.
“Không muốn, Bánh Quy chỉ muốn mẹ thôi.” Bánh Quy chẹp chẹp miệng, vùi gò má vào trong ngực Trần Quân Phi.
Nghe vậy, ánh mắt anh lộ ra một chút bi thương nhàn nhạt. Anh sờ lên mái tóc mềm mại của đứa trẻ rồi kiên định nói: “Bánh Quy yên tâm nhé, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại thôi.”
“Tại sao mẹ vẫn chưa trở lại vậy?
Có phải bởi vì Bánh Quy không ngoan không?” Đôi mắt Bánh Quy đỏ bừng lên, dáng vẻ mếu máo sắp khóc.
Nước mắt thằng bé long lanh trong khốc mắt, dường như lúc nào cũng có thể chảy xuống trông vô cùng đáng yêu.
Trần Quân Phi mím chặt môi lại, nhìn vẻ đau lòng của Bánh Quy thì không biết phải giải thích như thế nào, tại sao mẹ lại chưa trở về.
“Sẽ trở về ngay thôi.”
Trân Quân Phi bất đắc dĩ đành phải an ủi Bánh Quy như thế.
Bánh Quy hít mũi một cái, nhìn Trân Quân Phi rôi nặng nề gật đầu: “Vâng ạ, Bánh Quy biết mà, bố cũng đừng đau lòng nữa nhé.”
Trái tim Trần Quân Phi khẽ run lên, anh cũng không nói gì mà chỉ dùng sức ôm đứa trẻ thật chặt.
Hoàng Song Thư, em có biết con của chúng ta ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy không? Con trai chúng ta trưởng thành rồi, bây giờ thằng bé còn biết an ủi anh nữa.
“Bố, là mẹ, là mẹ kìa.” Trân Quân Phi đưa Bánh Quy đến một nhà hàng Pháp. Trước kia Bánh Quy rất thích ăn ở đây nên lâu lâu thì Trần Quân Phi sẽ đưa thằng bé đến đây ăn chút gì đó.
Ai ngờ vừa mới ăn được một nửa, đột nhiên vẻ mặt Bánh Quy vô cùng hưng phấn bò dậy trên ghế rồi chỉ qua đường phố đối diện.
“Bánh Quy.” Thấy Bánh Quy vui mừng như vậy, Trần Quân Phi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Bánh Quy đã chạy ra khỏi nhà hàng.
Nhưng mà dường như Phan Huỳnh Bảo rất lạnh nhạt với cô ấy.
Tất cả mọi người đều hy vọng Phan Huỳnh Bảo có thể tìm được một người phụ nữ tốt, mà không hề nghi ngờ Lê Châu Sa chính là người thích hợp nhất với anh ấy.
“Ra ngoài đi.” Phan Huỳnh Bảo mím môi thật chặt, khuôn mặt lạnh như băng không mang theo một chút tình cảm nào.
Người giúp việc thấy dường như Phan Huỳnh Bảo đã hơi tức giận thì cũng không dám nói thêm lời nào nữa, vội vàng lui ra khỏi phòng sách của anh ấy.
Sau khi người giúp việc rời đi, ánh mắt Phan Huỳnh Bảo hằn lên tia máu vô cùng kinh khủng, anh ấy nắm chặt quả đấm trong tay.
Người phụ nữ quật cường nằm trên đất không nhúc nhích, bộ đồ đen trên người bó sát vào cơ thể Lê Châu Sa.
Anh ấy cắn răng, cuối cùng cũng không khắc chế nổi mà vọt ra khỏi phòng sách.
“Cậu chủ.” Người giúp việc đang trong phòng bếp làm bữa khuya, nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo từ trên lầu đi xuống thì đáy mắt lộ ra chút mừng rỡ.
Quả nhiên, Phan Huỳnh Bảo vẫn không nhịn được đúng không? Rõ ràng trong lòng có ý với cô Lê Châu Sa mà lại cứng rắn chống đỡ.
“Lê Châu Sa, con mẹ nó rốt cuộc cô muốn làm gì?” Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn người giúp việc một cái rồi đi ra khỏi biệt thự, kế đó anh đi tới trước mặt Lê Châu Sa còn đang nằm bất động trên đất.
Giọng nói của người đàn ông lạnh như bằng khiến Lê Châu Sa giật mình.
Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt điên cuồng của Phan Huỳnh Bảo rồi thấp giọng run rẩy nói: “Anh… không phải muốn bỏ mặc em sao? Anh có thể tiếp tục ở bên cạnh đứng xem mà, cho dù em có chết thì anh cũng sẽ thờ ơ đúng không?”
Lời nói của Lê Châu Sa khiến cho ánh mắt màu xanh lục của Phan Huỳnh Bảo càng tối xuống.
Anh ấy tiến lên nắm lấy tay Lê Châu Sa, ánh mắt vô cùng kinh khủng nhìn cô ấy rồi giận dữ thét lên: “Con mẹ nó, rốt cuộc cô muốn làm gì? Lập tức trở về nhà cho tôi, có nghe thấy không?”
“Phan Huỳnh Bảo, anh đau lòng vì em đúng không?” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra một nụ cười nhẹ.
Trái tim Phan Huỳnh Bảo giống như bị một con dao sắc nhọn đâm xuyên qua vô cùng khó chịu.
Dây thần kinh của anh ấy không khỏi căng cứng lên, sau đó anh ấy lại bình tĩnh đối mặt với Lê Châu Sa giống như không hề nghe thấy cô ấy đang nói gì.
Lê Châu Sa đưa tay ra ôm lấy cơ thể Phan Huỳnh Bảo, chủ động hôn lên môi anh ấy rồi nhẹ giọng nói: “Em yêu anh, Phan Huỳnh Bảo.”
Yêu… một chữ này đã kích thích tâm trạng Phan Huỳnh Bảo, anh ấy nhìn vào khuôn mặt Lê Châu Sa bị nước mưa thấm ướt, để mặc cho cô ấy hôn mình.
Lê Châu Sa đưa tay vào trong quần áo của Phan Huỳnh Bảo, khẽ sờ lên ngực anh rồi tự lẩm bẩm: “Phan Huỳnh Bảo, anh yêu em mà, không phải sao?”
“Đừng đùa với lửa nữa.” Hơi thở của Phan Huỳnh Bảo đã trở nên không ổn định, anh ấy bắt lấy tay Lê Châu Sa rồi cắn răng nói.
Lê Châu Sa khẽ nhướng mày quyến rũ Phan Huỳnh Bảo, cả người đều tựa lên người anh. Cô dùng bộ ngực đầy đặn của mình cố gắng cọ vào cơ thể Phan Huỳnh Bảo rồi cong môi nói: “Anh không muốn em sao?”
Sự khiêu khích của người phụ nữ khiến cho ánh mắt Phan Huỳnh Bảo thay đổi ngay lập tức, anh ấy bắt lấy cánh tay Lê Châu Sa, ôm lấy cô ấy đi vào biệt thự.
Người giúp việc đều rất hiểu chuyện không hề quấy rầy hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa. Phan Huỳnh Bảo ôm Lê Châu Sa trở về phòng, giờ phút này cô ấy đã nắm được quyền chủ động bèn khẩn cấp xé quần áo Phan Huỳnh Bảo ra, nhiệt tình hôn lên môi và cổ anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo cũng không cam lòng yếu thế, bàn tay anh ấy khẽ dao động trên người Lê Châu Sa, ném hết quần áo ướt mưa của cô ấy xuống đất.
Anh ấy cởi quần lót Lê Châu Sa ra, đẩy hai chân cô ấy ra rồi tiến sâu vào bên trong, Lê Châu Sa thoải mái kêu to lên thành tiếng.
“Dùng sức một chút, mạnh hơn chút nữa.” Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo thân mật, loại cảm giác đó giống như cuộc tranh đấu giữa những kẻ mạnh vậy.
Phan Huỳnh Bảo cũng thích âm thanh trên giường của Lê Châu Sa.
Bên ngoài cửa sổ mưa rơi không ngừng, mà hai người trong nhà lại ở trong phòng ngủ càn rỡ lăn lộn.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ mới từ từ dừng lại.
Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo không khách sáo nữa.
Anh ấy đỡ eo Lê Châu Sa, dùng sức đong đưa.
Lê Châu Sa thích nhìn dáng vẻ Phan Huỳnh Bảo say mê cơ thể mình, mỗi khi anh ấy như thế rất hấp dẫn.
Cô ấy sờ lên hốc mắt Phan Huỳnh Bảo rồi nhẹ giọng nói: “Phan Huỳnh Bảo, em thích ánh mắt của anh.”
Cơ thể Phan Huỳnh Bảo hơi cứng lại.
Anh nhìn Lê Châu Sa, sau đó giống như phát điên vậy, động tác mỗi lần đều thô bạo và cuồng dã hơn nhiều lần.
Lê Châu Sa lớn tiếng kêu to, cuối cùng đắm chìm dưới người Phan Huỳnh Bảo.
Hôm sau, Lê Châu Sa bị nóng sốt, Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Sau khi Trần Quân Phi biết Phan Huỳnh Bảo đã bỏ qua mọi hiểu lầm trước đây thì vô cùng vui vẻ.
“Anh hai, anh đến thăm em sao?”
Bởi vì biết Lê Châu Sa bị bệnh nên Trần Quân Phi cố ý đưa Bánh Quy sang đây thăm cô ấy.
Lê Châu Sa rất lanh lẹ gọi anh hai.
Trần Quân Phi cười cười nhìn sang gương mặt đang căng thắng của Phan Huỳnh Bảo.
Gương mặt anh ấy lập tức tối sầm xuống, tỏ vẻ không vui nhìn Lê Châu Sa rồi nói: “Cô kêu bậy bạ gì đấy? Đây là anh hai của tôi, không phải của cô đâu.”
“Anh không phải là em nhưng cả người em đều là của anh rồi, thế nào? Vừa rồi còn cùng em này kia kia nọ mà, đã quên hết nhanh như vậy rồi sao? Phan Huỳnh Bảo, anh muốn ăn xong chùi mép phải không? Nhưng mà tất cả những chuyện này em đều ghi lại hết rồi, nếu như anh không dám thừa nhận thì em sẽ phát tán những đoạn video này ra ngoài để cho người người đều biết anh là một kẻ phụ lòng phụ nữ.” Lê Châu Sa cau mũi không vui nói.
Sau khi nghe thấy Lê Châu Sa nói ra những lời lớn mật như vậy, gương mặt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo lập tức đỏ bừng lên.
Quả nhiên, cho dù là một người đàn ông mạnh mẽ cỡ nào cũng đều có khắc tinh mà. Khắc tinh của Phan Huỳnh Bảo chính là Lê Châu Sa.
“Cô là phụ nữ đấy, có thể nói những lời… có thể đừng nói những lời thô tục như vậy không?” Gương mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bảo vô cùng căng thẳng, không nhịn được mắng Lê Châu Sa vài câu.
Lê Châu Sa bắt lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo rồi khẽ nháy mắt, mập mờ nói: “Nhưng mà anh ở trên giường cũng thô tục như vậy, anh còn nói em rất chặt, rất muốn em…”
“Lê Châu Sa.” Thấy Lê Châu Sa nói ra luôn cả những chuyện khuê phòng của hai người, khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo lập tức đen như đáy nồi vậy, chỉ muốn bóp chết cô ấy mà thôi.
Trần Quân Phi đứng một bên nhìn Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo cãi nhau thì không khỏi tức cười.
Anh nghĩ sẽ nhanh chóng uống được rượu mừng của Phan Huỳnh Bảo mà thôi.
Có thể nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo thích một người, thật quá tốt rồi.
Phan Huỳnh Bảo vẫn là một người luôn luôn giấu tâm tư vào trong lòng, Trần Quân Phi hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc.
Lê Châu Sa giống như ánh mặt trời vậy, nhất định có thể mang đến hạnh phúc cho Phan Huỳnh Bảo.
“Được rồi, Lê Châu Sa đã không sao thì anh cũng yên tâm rồi. Anh đưa Bánh Quy ra ngoài ăn cơm đã, hai người phải sống chung thật tốt đấy có biết không?”
“Anh hai, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ đối xử tốt với Phan Huỳnh Bảo mà.” Vẻ mặt Lê Châu Sa vô cùng chính trực nói với Trần Quân Phi.
Những lời này rõ ràng phải do đàn ông nói ra nhưng bây giờ lại bị Lê Châu Sa giành nói như thế, có thể tưởng tượng được gương mặt Phan Huỳnh Bảo đã trở nên khó coi đến thế nào.
Mặc dù Lê Châu Sa là con gái nhà giàu nhưng mà không hề có vẻ kiêu căng giống những cô gái khác.
Ngược lại cô ấy càng giống một người sống trong giang hồ hơn, không hê chú ý những chuyện vặt vãnh.
“Bố, có phải bố nhớ mẹ không?”
Sau khi Trần Quân Phi đưa Bánh Quy lên xe, Bánh Quy nhìn thấy Trân Quân Phi đang nhìn ra ngoài cửa sổ bằng một ánh mắt vô cùng bi thương thì thằng bé đưa tay ra sờ lên mặt Trần Quân Phi rồi hỏi: Trần Quân Phi lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt non nớt tinh xảo của Bánh Quy, sau đó mím môi nói: “Bánh Quy ngoan, chúng ta đi ăn cơm có được không?”
“Được ạ.” Thấy Trần Quân Phi không trả lời thẳng vấn đề của mình, Bánh Quy cũng không tức giận mà chỉ toét miệng lộ ra một nụ cười xinh đẹp rôi nặng nề gật đầu với Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi thường xuyên đưa Bánh Quy đến phố ăn vặt để ăn một chút gì đó, đây từng là nơi mà Hoàng Song Thư rất thích đến.
“Bố, bà nội Khả Hân nói rằng bố sẽ tìm cho con một người mẹ mới.’ Bánh Quy thích gọi Vũ Khả Hân là bà nội Khả Hân, đám người Trần Quân Phi cũng để thằng bé gọi như vậy.
“Bánh Quy muốn mẹ mới không?”
Trân Quân Phi ngồi xổm người xuống, sờ đầu con trai mình rồi hỏi ngược lại.
“Không muốn, Bánh Quy chỉ muốn mẹ thôi.” Bánh Quy chẹp chẹp miệng, vùi gò má vào trong ngực Trần Quân Phi.
Nghe vậy, ánh mắt anh lộ ra một chút bi thương nhàn nhạt. Anh sờ lên mái tóc mềm mại của đứa trẻ rồi kiên định nói: “Bánh Quy yên tâm nhé, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại thôi.”
“Tại sao mẹ vẫn chưa trở lại vậy?
Có phải bởi vì Bánh Quy không ngoan không?” Đôi mắt Bánh Quy đỏ bừng lên, dáng vẻ mếu máo sắp khóc.
Nước mắt thằng bé long lanh trong khốc mắt, dường như lúc nào cũng có thể chảy xuống trông vô cùng đáng yêu.
Trần Quân Phi mím chặt môi lại, nhìn vẻ đau lòng của Bánh Quy thì không biết phải giải thích như thế nào, tại sao mẹ lại chưa trở về.
“Sẽ trở về ngay thôi.”
Trân Quân Phi bất đắc dĩ đành phải an ủi Bánh Quy như thế.
Bánh Quy hít mũi một cái, nhìn Trân Quân Phi rôi nặng nề gật đầu: “Vâng ạ, Bánh Quy biết mà, bố cũng đừng đau lòng nữa nhé.”
Trái tim Trần Quân Phi khẽ run lên, anh cũng không nói gì mà chỉ dùng sức ôm đứa trẻ thật chặt.
Hoàng Song Thư, em có biết con của chúng ta ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy không? Con trai chúng ta trưởng thành rồi, bây giờ thằng bé còn biết an ủi anh nữa.
“Bố, là mẹ, là mẹ kìa.” Trân Quân Phi đưa Bánh Quy đến một nhà hàng Pháp. Trước kia Bánh Quy rất thích ăn ở đây nên lâu lâu thì Trần Quân Phi sẽ đưa thằng bé đến đây ăn chút gì đó.
Ai ngờ vừa mới ăn được một nửa, đột nhiên vẻ mặt Bánh Quy vô cùng hưng phấn bò dậy trên ghế rồi chỉ qua đường phố đối diện.
“Bánh Quy.” Thấy Bánh Quy vui mừng như vậy, Trần Quân Phi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Bánh Quy đã chạy ra khỏi nhà hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.