Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 505: Anh sẽ luôn ở bên em
Ngọc Hạ
19/04/2021
Sau khi uống vài hớp canh, Lê Châu Sa đưa mắt nhìn xung quanh phòng bệnh một chút nhưng không thấy Phan Huỳnh Bảo, vẻ mặt lo lắng hỏi Hoàng Song Thư.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt của Hoàng Song Thư khẽ run lên, mà vẻ mặt Trần Thanh Thảo cũng vô cùng lo lắng nhìn cô ấy.
Lê Châu Sa vẫn còn suy nghĩ về Phan Huỳnh Bảo, đương nhiên Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo biết điều đó.
Nhưng... vẫn chưa tìm được Phan Huỳnh Bảo mà nỗi ám ảnh của Lê Châu Sa lại thực sự rất lớn.
"Chị ba..." Trần Thanh Thảo cắn môi, không nhịn được gọi Lê Châu Sa một tiếng.
"Hôm qua... chị nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo... có phải anh ấy là người đã đưa chị đến bệnh viện không?" Lê Châu Sa biết hai người Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đều nghĩ rằng mình hồ đồ rồi, cô ấy thất thần nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thì thầm nói.
"Không phải anh ba, là Lâm Thanh Tùng đưa chị đến bệnh viện." Trần Thanh Thảo nhìn thấy Lê Châu Sa như vậy, đầu mũi chua xót, không nhịn được ngẩn người giải thích.
Sau khi nghe Trần Thanh Thảo giải thích, Lê Châu Sa lập tức lắc đầu.
"Không phải... là Phan Huỳnh Bảo, tất cả các người đều nói dối tôi, bây giờ Phan Huỳnh Bảo đang ở đâu? Tại sao lại không chịu ra gặp tôi? Rốt cuộc là tại sao?"
"Chị ba, chị đừng như vậy nữa, miệng vết thương của chị mới vừa được khâu lại, đừng động đậy." Hai người Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư nhìn thấy Lê Châu Sa kích động như vậy thì không thể không bước tới giữ chặt cơ thể đang vùng vẫy của cô ấy.
"Gạo Tẻ, em nói cho chị biết Phan Huỳnh Bảo đang ở đâu? Đang ở đâu?" Lê Châu Sa nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, làn da nhợt nhạt, vẻ mặt bướng bỉnh nhìn cô bé.
"Chị ba. "
"Lê Châu Sa, em đang làm loạn gì vậy?" Đúng lúc này Lâm Thanh Tùng bước vào, nhìn thấy Lê Châu Sa đang vùng vẫy thì đáy mắt trầm xuống, bước đến nói.
Hốc mắt Lê Châu Sa hiện lên một màu đỏ hoe, cô ấy nhìn Lâm Thanh Tùng, khàn giọng nói: "Lâm Thanh Tùng, anh có nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo không? Trả lời em đi, anh đã gặp được anh ấy chưa?"
Hai người Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư liếc nhau một cái, vẻ mặt buồn bã nhìn Lâm Thanh Tùng.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Lâm Thanh Tùng thoảng nét buồn, anh ấy thở dài một hơi, bình tĩnh nói với Lê Châu Sa: "Ngoan nào, cơ thể em vẫn còn rất yếu, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, anh đã cho người đi tìm Phan Huỳnh Bảo rồi, Phan Huỳnh Bảo sẽ sớm được tìm thấy thôi."
"Em đã nhìn thấy anh ấy rồi, tại sao lại phải trốn tránh em? Rốt cuộc là tại sao chứ?"
"Hai người về trước đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy." Lâm Thanh Tùng biết cả Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư đều có việc khác phải làm. Nhìn thấy Lê Châu Sa đang kích động không thôi, Lâm Thanh Tùng nhàn nhạt nói với Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo.
Hoàng Song Thư gật đầu, ánh mắt lo lắng: "Làm phiền anh rồi."
Lâm Thanh Tùng là một người tốt, Hoàng Song Thư cũng rất tin tưởng anh ấy, nếu có Lâm Thanh Tùng ở đó, anh ấy nhất định sẽ có thể chăm sóc cho Lê Châu Sa.
"Chị ba, một lát nữa em và chị hai sẽ tới thăm chị, chị đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Trước khi rời đi, Trần Thanh Thảo cầm lấy tay Lê Châu Sa an ủi rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo rời đi, toàn bộ căn phòng đều trở nên vô cùng yên tĩnh, Lâm Thanh Tùng bưng bát canh gà trên bàn lên, cầm thìa múc một thìa canh gà, đưa lên môi Lê Châu Sa, an ủi nói: "Uống hết canh gà trước đã."
"Lâm Thanh Tùng, hôm qua khi đưa em đến bệnh viện, anh không nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo sao?" Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, khàn giọng nhìn Lâm Thanh Tùng nói.
Nghe được câu hỏi này của Lê Châu Sa, ánh mắt Lâm Thanh Tùng thâm trầm, nói một cách chắc chắn: "Anh không nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo, Châu Sa, đừng nghĩ tới nữa."
Đôi lông mi cong dài mảnh mai của Lê Châu Sa run lên, cô uể oải nói: "Em hiểu rồi, em hơi buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được, anh ở đây trông coi em." Trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Lâm Thanh Tùng lộ ra vẻ dịu dàng khác thường, ngón tay ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt tóc Lê Châu Sa, hành động vô cùng thân mật.
Có lẽ Lê Châu Sa cũng thực sự mệt mỏi, nói xong những điều này, cô ấy nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Làn da của người phụ nữ màu trắng nhẹ, đôi môi cũng nhợt nhạt như trong suốt, nhìn dáng vẻ này của Lê Châu Sa, trái tim Lâm Thanh Tùng như bị thứ gì đó đập vào, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh rất muốn chăm sóc Lê Châu Sa, thật sự rất muốn chăm sóc Lê Châu Sa, nhưng dường như trong lòng của Lê Châu Sa chỉ có một mình Phan Huỳnh Bảo.
"Châu Sa, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, được không?" Lâm Thanh Tùng thở dài một hơi, khẽ thì thầm, ngón tay vuốt ve khuôn mặt Lê Châu Sa.
Ngoài cửa sổ có chút gió lành lạnh, chiếc rèm cửa màu xanh dương ở bên cạnh bị thổi bay, giống như mang theo tiếng thở dài rồi cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
Nửa đêm, một bóng đen lặng lẽ mở cửa phòng bệnh ra.
Bóng đen thận trọng đi đến bên giường Lê Châu Sa, nhìn cô ấy đã ngủ say bằng ánh mắt hết sức lưu luyến.
Anh ấy ngồi ở mép giường, vươn tay ra chạm nhẹ vào gò má ửng hồng của người phụ nữ, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cô ấy.
"Châu Sa, em phải mạnh mẽ một chút, phải chăm sóc cho con trai của chúng ta thật tốt, em biết không?"
"Phan Huỳnh Bảo." Lê Châu Sa vốn đang ngủ lại đột nhiên nói mở gọi tên Phan Huỳnh Bảo.
Cơ thể của Phan Huỳnh Bảo run lên bần bật, anh ấy nghĩ rằng Lê Châu Sa đã tỉnh, nhưng Lê Châu Sa chỉ kêu lên một tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhìn thấy Lê Châu Sa lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, đáy mắt của Phan Huỳnh Bảo tràn đầy xót xa.
Hiện tại anh ấy chỉ có thể trốn ở trong bóng tối, âm thầm nhìn Lê Châu Sa, ngoại trừ như thế này thì thật sự không còn cách nào khác.
"Châu Sa, anh sẽ luôn ở bên em, biết không?" Phan Huỳnh Bảo nhìn người phụ nữ nằm ngủ trên giường, nói khẽ rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh của Lê Châu Sa.
"Phan Huỳnh Bảo." Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi được ba phút thì bỗng nhiên Lê Châu Sa tỉnh dậy, cô ấy như cảm nhận được điều gì đó, lập tức mở mắt ra.
Tuy nhiên, xung quanh tối đen như mực, tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, thổi tung chiếc rèm cửa, mang theo những tiếng loạt soạt khiến người ta có chút sợ hãi.
Lê Châu Sa bật đèn lên, ánh đèn sáng loáng hắt vào mặt người phụ nữ, phản chiếu một nỗi buồn, nỗi cô đơn khó nói nên lời.
Lê Châu Sa chạm vào môi mình, ở đây luôn có cảm giác như thể có một nhiệt độ nóng đã rơi xuống trên bờ môi cô ấy.
Nhưng bóng tối xung quanh căn phòng hơi đáng sợ, Lê Châu Sa hoàn toàn không nhìn thể thấy bóng dáng của Phan Huỳnh Bảo.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Châu Sa hiện lên vẻ mờ mịt hoang vắng và cô đơn.
Phan Huỳnh Bảo, em biết anh đang ở đây, nhưng tại sao anh lại không chịu ra gặp em?
Ánh mắt Lê Châu Sa u sầu nhìn gió lạnh ngoài cửa sổ, đôi mắt ấy có thể là cô đơn, thậm chí là buồn bã bị thương.
Ngày hôm sau, Hoàng Song Thư đến thăm Lê Châu Sa, cô nhận thấy sự u sầu và thất thần giữa đôi lông mày và ánh mắt của Lê Châu Sa.
Hoàng Song Thư tưởng rằng Lê Châu Sa đau vì vết thương nên định gọi bác sĩ, nhưng lại bị Lê Châu Sa ngăn cản.
Lê Châu Sa lắc đầu giải thích với Hoàng Song Thư: "Chị hai, em rất khỏe, không có vấn đề gì cả."
"Châu Sa, điều em cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung, biết chưa?" Hoàng Song Thư nắm tay Lê Châu Sa, nghiêm túc nhìn vẻ mặt của cô ấy.
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư, đầu hơi cúi xuống, trên mặt có một làn sương mờ nhạt nói: "Em... biết rồi."
Cô ấy biết rằng mình không thể cứ suy nghĩ về những điều này, nhưng cô ấy thực sự rất muốn gặp Phan Huỳnh Bảo, rất nhớ Phan Huỳnh Bảo.
"Chị hai, em cảm thấy Phan Huỳnh Bảo luôn ở bên cạnh em, nhưng mỗi lần em muốn tìm anh ấy thì đều không tìm được, tại sao anh ấy lại tránh mặt em như vậy chứ?"
Lê Châu Sa ngơ ngác nhìn Hoàng Song Thư, giọng nói khàn khàn.
Vẻ mặt Hoàng Song Thư hiện lên một tia sáng nhàn nhạt, cô lắc đầu nói:
"Có lẽ là Huỳnh Bảo có nỗi khổ nào đó."
Vì Lê Châu Sa cứ khăng khăng rằng Phan Huỳnh Bảo đang ở đây nên Hoàng Song Thư không muốn nói bất cứ điều gì, vì vậy cô chỉ có thể an ủi Lê Châu Sa bằng cách này.
"Em sẽ tìm được anh ấy." Lê Châu Sa nghiêm túc nhìn Hoàng Song Thư, ánh mắt kiên định nói.
"Được." Hoàng Song Thư cố nén cảm giác chua xót trong lòng, cô nhìn Lê Châu Sa, nhẹ nhàng gật đầu nói.
Khi Hoàng Song Thư đang cho Lê Châu Sa ăn canh thì Lâm Thanh Tùng đến.
Anh ấy thấy khí sắc của Lê Châu Sa đã cải thiện rất nhiều, khuôn mặt đẹp trai cũng hiện lên vẻ dịu dàng.
"Trông rất tốt, rất tốt."
Ánh mắt của Lâm Thanh Tùng dịu dàng nhìn Lê Châu Sa khẽ cười nói.
Lê Châu Sa biết lần này may mà có Lâm Thanh Tùng, nếu không nhất định cô ấy sẽ một xác hai mạng, cô ấy vẫn còn chưa nói lời cảm ơn đàng hoàng với anh ấy.
"Cảm ơn anh."
Nghe thấy lời cảm ơn của Lê Châu Sa, vẻ mặt của Lâm Thanh Tùng hơi u sầu nói: "Châu Sa, anh thực sự không cần em phải nói lời cảm ơn với anh. Bất cứ điều gì anh làm cho em đều là anh tự nguyện."
"Lâm Thanh Tùng." Lê Châu Sa hiểu rất rõ suy nghĩ của Lâm Thanh Tùng, nhưng cô ấy không thể có cách nào đáp lại.
Cả cuộc đời này trái tim của cô ấy chỉ trao cho một người đàn ông tên là Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa không có cách nào thích người đàn ông khác, cũng không có cách nào để trả ơn Lâm Thanh Tùng.
"Được rồi, em hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chuyện của Trương Thiên Toàn cứ giao cho anh, nếu anh ta dám làm tổn thương em như vậy nữa thì anh sẽ không tha cho anh ta đâu." Lâm Thanh Tùng nói, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn hiện lên một tia sát khí
Lê Châu Sa nhìn vẻ mặt kỳ quái và lạnh lùng của Lâm Thanh Tùng, không nhịn được nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừm, cảm ơn."
Bây giờ cô ấy không có cách nào lật đổ Trương Thiên Toàn, nhưng đương nhiên cô ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng những chuyện anh ta đã làm, vì vậy nếu Lâm Thanh Tùng có thể giúp cô ấy giải quyết Trương Thiên Toàn thì Lê Châu Sa sẽ không từ chối.
Sau khi Lâm Thanh Tùng rời đi, Hoàng Song Thư sờ cằm, nhìn Lê Châu Sa bằng một ánh mắt ranh mãnh.
Thấy Hoàng Song Thư nhìn mình bằng ánh mắt như thế thì cả người Lê Châu Sa không nhịn được hơi run lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Chị hai, sao chị lại nhìn em bằng ánh mắt này?"
Hoàng Song Thư nhìn về phía cửa một chút rồi cười nói: "Chị chỉ nghĩ rằng người đàn ông Lâm Thanh Tùng này thực sự rất tốt."
Anh ấy đối xử rất tốt với Lê Châu Sa, nếu như Phan Huỳnh Bảo thực sự xảy ra chuyện gì thì Lâm Thanh Tùng sẽ là một lựa chọn rất tốt.
"Chị hai, em yêu Phan Huỳnh Bảo." Lê Châu Sa biết ý của Hoàng Song Thư, cô ấy siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn Hoàng Song Thư một cách cố chấp, chậm rãi nói.
Nghe Lê Châu Sa nhấn mạnh, khuôn mặt của Hoàng Song Thư hiện lên một tia u sầu.
Cô nhìn sắc mặt của Lê Châu Sa thật sâu, nhẹ nhàng nói: " Châu Sa, em có từng nghĩ tới chưa, có lẽ..."
Đến tận bây giờ Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa được tìm thấy, có lẽ thật sự giống như những gì những người đó nói, khi công ty phát nổ thì anh ấy cũng đã bị nổ tung thành từng mảnh, không thể chắp vá lại nữa, Phan Huỳnh Bảo đã không còn ở đây nữa rồi.
"Không, anh ấy vẫn còn sống, em biết, anh ấy vẫn còn sống" Lê Châu Sa cổ chấp nhìn Hoàng Song Thư nói. . Xin hãy đọc truyện tại ( TRÙ MTRUYỆN.c o m )
Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt của Hoàng Song Thư khẽ run lên, mà vẻ mặt Trần Thanh Thảo cũng vô cùng lo lắng nhìn cô ấy.
Lê Châu Sa vẫn còn suy nghĩ về Phan Huỳnh Bảo, đương nhiên Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo biết điều đó.
Nhưng... vẫn chưa tìm được Phan Huỳnh Bảo mà nỗi ám ảnh của Lê Châu Sa lại thực sự rất lớn.
"Chị ba..." Trần Thanh Thảo cắn môi, không nhịn được gọi Lê Châu Sa một tiếng.
"Hôm qua... chị nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo... có phải anh ấy là người đã đưa chị đến bệnh viện không?" Lê Châu Sa biết hai người Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đều nghĩ rằng mình hồ đồ rồi, cô ấy thất thần nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thì thầm nói.
"Không phải anh ba, là Lâm Thanh Tùng đưa chị đến bệnh viện." Trần Thanh Thảo nhìn thấy Lê Châu Sa như vậy, đầu mũi chua xót, không nhịn được ngẩn người giải thích.
Sau khi nghe Trần Thanh Thảo giải thích, Lê Châu Sa lập tức lắc đầu.
"Không phải... là Phan Huỳnh Bảo, tất cả các người đều nói dối tôi, bây giờ Phan Huỳnh Bảo đang ở đâu? Tại sao lại không chịu ra gặp tôi? Rốt cuộc là tại sao?"
"Chị ba, chị đừng như vậy nữa, miệng vết thương của chị mới vừa được khâu lại, đừng động đậy." Hai người Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư nhìn thấy Lê Châu Sa kích động như vậy thì không thể không bước tới giữ chặt cơ thể đang vùng vẫy của cô ấy.
"Gạo Tẻ, em nói cho chị biết Phan Huỳnh Bảo đang ở đâu? Đang ở đâu?" Lê Châu Sa nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, làn da nhợt nhạt, vẻ mặt bướng bỉnh nhìn cô bé.
"Chị ba. "
"Lê Châu Sa, em đang làm loạn gì vậy?" Đúng lúc này Lâm Thanh Tùng bước vào, nhìn thấy Lê Châu Sa đang vùng vẫy thì đáy mắt trầm xuống, bước đến nói.
Hốc mắt Lê Châu Sa hiện lên một màu đỏ hoe, cô ấy nhìn Lâm Thanh Tùng, khàn giọng nói: "Lâm Thanh Tùng, anh có nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo không? Trả lời em đi, anh đã gặp được anh ấy chưa?"
Hai người Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư liếc nhau một cái, vẻ mặt buồn bã nhìn Lâm Thanh Tùng.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Lâm Thanh Tùng thoảng nét buồn, anh ấy thở dài một hơi, bình tĩnh nói với Lê Châu Sa: "Ngoan nào, cơ thể em vẫn còn rất yếu, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, anh đã cho người đi tìm Phan Huỳnh Bảo rồi, Phan Huỳnh Bảo sẽ sớm được tìm thấy thôi."
"Em đã nhìn thấy anh ấy rồi, tại sao lại phải trốn tránh em? Rốt cuộc là tại sao chứ?"
"Hai người về trước đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy." Lâm Thanh Tùng biết cả Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư đều có việc khác phải làm. Nhìn thấy Lê Châu Sa đang kích động không thôi, Lâm Thanh Tùng nhàn nhạt nói với Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo.
Hoàng Song Thư gật đầu, ánh mắt lo lắng: "Làm phiền anh rồi."
Lâm Thanh Tùng là một người tốt, Hoàng Song Thư cũng rất tin tưởng anh ấy, nếu có Lâm Thanh Tùng ở đó, anh ấy nhất định sẽ có thể chăm sóc cho Lê Châu Sa.
"Chị ba, một lát nữa em và chị hai sẽ tới thăm chị, chị đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Trước khi rời đi, Trần Thanh Thảo cầm lấy tay Lê Châu Sa an ủi rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo rời đi, toàn bộ căn phòng đều trở nên vô cùng yên tĩnh, Lâm Thanh Tùng bưng bát canh gà trên bàn lên, cầm thìa múc một thìa canh gà, đưa lên môi Lê Châu Sa, an ủi nói: "Uống hết canh gà trước đã."
"Lâm Thanh Tùng, hôm qua khi đưa em đến bệnh viện, anh không nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo sao?" Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, khàn giọng nhìn Lâm Thanh Tùng nói.
Nghe được câu hỏi này của Lê Châu Sa, ánh mắt Lâm Thanh Tùng thâm trầm, nói một cách chắc chắn: "Anh không nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo, Châu Sa, đừng nghĩ tới nữa."
Đôi lông mi cong dài mảnh mai của Lê Châu Sa run lên, cô uể oải nói: "Em hiểu rồi, em hơi buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được, anh ở đây trông coi em." Trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Lâm Thanh Tùng lộ ra vẻ dịu dàng khác thường, ngón tay ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt tóc Lê Châu Sa, hành động vô cùng thân mật.
Có lẽ Lê Châu Sa cũng thực sự mệt mỏi, nói xong những điều này, cô ấy nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Làn da của người phụ nữ màu trắng nhẹ, đôi môi cũng nhợt nhạt như trong suốt, nhìn dáng vẻ này của Lê Châu Sa, trái tim Lâm Thanh Tùng như bị thứ gì đó đập vào, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh rất muốn chăm sóc Lê Châu Sa, thật sự rất muốn chăm sóc Lê Châu Sa, nhưng dường như trong lòng của Lê Châu Sa chỉ có một mình Phan Huỳnh Bảo.
"Châu Sa, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, được không?" Lâm Thanh Tùng thở dài một hơi, khẽ thì thầm, ngón tay vuốt ve khuôn mặt Lê Châu Sa.
Ngoài cửa sổ có chút gió lành lạnh, chiếc rèm cửa màu xanh dương ở bên cạnh bị thổi bay, giống như mang theo tiếng thở dài rồi cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
Nửa đêm, một bóng đen lặng lẽ mở cửa phòng bệnh ra.
Bóng đen thận trọng đi đến bên giường Lê Châu Sa, nhìn cô ấy đã ngủ say bằng ánh mắt hết sức lưu luyến.
Anh ấy ngồi ở mép giường, vươn tay ra chạm nhẹ vào gò má ửng hồng của người phụ nữ, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cô ấy.
"Châu Sa, em phải mạnh mẽ một chút, phải chăm sóc cho con trai của chúng ta thật tốt, em biết không?"
"Phan Huỳnh Bảo." Lê Châu Sa vốn đang ngủ lại đột nhiên nói mở gọi tên Phan Huỳnh Bảo.
Cơ thể của Phan Huỳnh Bảo run lên bần bật, anh ấy nghĩ rằng Lê Châu Sa đã tỉnh, nhưng Lê Châu Sa chỉ kêu lên một tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhìn thấy Lê Châu Sa lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, đáy mắt của Phan Huỳnh Bảo tràn đầy xót xa.
Hiện tại anh ấy chỉ có thể trốn ở trong bóng tối, âm thầm nhìn Lê Châu Sa, ngoại trừ như thế này thì thật sự không còn cách nào khác.
"Châu Sa, anh sẽ luôn ở bên em, biết không?" Phan Huỳnh Bảo nhìn người phụ nữ nằm ngủ trên giường, nói khẽ rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh của Lê Châu Sa.
"Phan Huỳnh Bảo." Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi được ba phút thì bỗng nhiên Lê Châu Sa tỉnh dậy, cô ấy như cảm nhận được điều gì đó, lập tức mở mắt ra.
Tuy nhiên, xung quanh tối đen như mực, tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, thổi tung chiếc rèm cửa, mang theo những tiếng loạt soạt khiến người ta có chút sợ hãi.
Lê Châu Sa bật đèn lên, ánh đèn sáng loáng hắt vào mặt người phụ nữ, phản chiếu một nỗi buồn, nỗi cô đơn khó nói nên lời.
Lê Châu Sa chạm vào môi mình, ở đây luôn có cảm giác như thể có một nhiệt độ nóng đã rơi xuống trên bờ môi cô ấy.
Nhưng bóng tối xung quanh căn phòng hơi đáng sợ, Lê Châu Sa hoàn toàn không nhìn thể thấy bóng dáng của Phan Huỳnh Bảo.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Châu Sa hiện lên vẻ mờ mịt hoang vắng và cô đơn.
Phan Huỳnh Bảo, em biết anh đang ở đây, nhưng tại sao anh lại không chịu ra gặp em?
Ánh mắt Lê Châu Sa u sầu nhìn gió lạnh ngoài cửa sổ, đôi mắt ấy có thể là cô đơn, thậm chí là buồn bã bị thương.
Ngày hôm sau, Hoàng Song Thư đến thăm Lê Châu Sa, cô nhận thấy sự u sầu và thất thần giữa đôi lông mày và ánh mắt của Lê Châu Sa.
Hoàng Song Thư tưởng rằng Lê Châu Sa đau vì vết thương nên định gọi bác sĩ, nhưng lại bị Lê Châu Sa ngăn cản.
Lê Châu Sa lắc đầu giải thích với Hoàng Song Thư: "Chị hai, em rất khỏe, không có vấn đề gì cả."
"Châu Sa, điều em cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung, biết chưa?" Hoàng Song Thư nắm tay Lê Châu Sa, nghiêm túc nhìn vẻ mặt của cô ấy.
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư, đầu hơi cúi xuống, trên mặt có một làn sương mờ nhạt nói: "Em... biết rồi."
Cô ấy biết rằng mình không thể cứ suy nghĩ về những điều này, nhưng cô ấy thực sự rất muốn gặp Phan Huỳnh Bảo, rất nhớ Phan Huỳnh Bảo.
"Chị hai, em cảm thấy Phan Huỳnh Bảo luôn ở bên cạnh em, nhưng mỗi lần em muốn tìm anh ấy thì đều không tìm được, tại sao anh ấy lại tránh mặt em như vậy chứ?"
Lê Châu Sa ngơ ngác nhìn Hoàng Song Thư, giọng nói khàn khàn.
Vẻ mặt Hoàng Song Thư hiện lên một tia sáng nhàn nhạt, cô lắc đầu nói:
"Có lẽ là Huỳnh Bảo có nỗi khổ nào đó."
Vì Lê Châu Sa cứ khăng khăng rằng Phan Huỳnh Bảo đang ở đây nên Hoàng Song Thư không muốn nói bất cứ điều gì, vì vậy cô chỉ có thể an ủi Lê Châu Sa bằng cách này.
"Em sẽ tìm được anh ấy." Lê Châu Sa nghiêm túc nhìn Hoàng Song Thư, ánh mắt kiên định nói.
"Được." Hoàng Song Thư cố nén cảm giác chua xót trong lòng, cô nhìn Lê Châu Sa, nhẹ nhàng gật đầu nói.
Khi Hoàng Song Thư đang cho Lê Châu Sa ăn canh thì Lâm Thanh Tùng đến.
Anh ấy thấy khí sắc của Lê Châu Sa đã cải thiện rất nhiều, khuôn mặt đẹp trai cũng hiện lên vẻ dịu dàng.
"Trông rất tốt, rất tốt."
Ánh mắt của Lâm Thanh Tùng dịu dàng nhìn Lê Châu Sa khẽ cười nói.
Lê Châu Sa biết lần này may mà có Lâm Thanh Tùng, nếu không nhất định cô ấy sẽ một xác hai mạng, cô ấy vẫn còn chưa nói lời cảm ơn đàng hoàng với anh ấy.
"Cảm ơn anh."
Nghe thấy lời cảm ơn của Lê Châu Sa, vẻ mặt của Lâm Thanh Tùng hơi u sầu nói: "Châu Sa, anh thực sự không cần em phải nói lời cảm ơn với anh. Bất cứ điều gì anh làm cho em đều là anh tự nguyện."
"Lâm Thanh Tùng." Lê Châu Sa hiểu rất rõ suy nghĩ của Lâm Thanh Tùng, nhưng cô ấy không thể có cách nào đáp lại.
Cả cuộc đời này trái tim của cô ấy chỉ trao cho một người đàn ông tên là Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa không có cách nào thích người đàn ông khác, cũng không có cách nào để trả ơn Lâm Thanh Tùng.
"Được rồi, em hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chuyện của Trương Thiên Toàn cứ giao cho anh, nếu anh ta dám làm tổn thương em như vậy nữa thì anh sẽ không tha cho anh ta đâu." Lâm Thanh Tùng nói, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn hiện lên một tia sát khí
Lê Châu Sa nhìn vẻ mặt kỳ quái và lạnh lùng của Lâm Thanh Tùng, không nhịn được nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừm, cảm ơn."
Bây giờ cô ấy không có cách nào lật đổ Trương Thiên Toàn, nhưng đương nhiên cô ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng những chuyện anh ta đã làm, vì vậy nếu Lâm Thanh Tùng có thể giúp cô ấy giải quyết Trương Thiên Toàn thì Lê Châu Sa sẽ không từ chối.
Sau khi Lâm Thanh Tùng rời đi, Hoàng Song Thư sờ cằm, nhìn Lê Châu Sa bằng một ánh mắt ranh mãnh.
Thấy Hoàng Song Thư nhìn mình bằng ánh mắt như thế thì cả người Lê Châu Sa không nhịn được hơi run lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Chị hai, sao chị lại nhìn em bằng ánh mắt này?"
Hoàng Song Thư nhìn về phía cửa một chút rồi cười nói: "Chị chỉ nghĩ rằng người đàn ông Lâm Thanh Tùng này thực sự rất tốt."
Anh ấy đối xử rất tốt với Lê Châu Sa, nếu như Phan Huỳnh Bảo thực sự xảy ra chuyện gì thì Lâm Thanh Tùng sẽ là một lựa chọn rất tốt.
"Chị hai, em yêu Phan Huỳnh Bảo." Lê Châu Sa biết ý của Hoàng Song Thư, cô ấy siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn Hoàng Song Thư một cách cố chấp, chậm rãi nói.
Nghe Lê Châu Sa nhấn mạnh, khuôn mặt của Hoàng Song Thư hiện lên một tia u sầu.
Cô nhìn sắc mặt của Lê Châu Sa thật sâu, nhẹ nhàng nói: " Châu Sa, em có từng nghĩ tới chưa, có lẽ..."
Đến tận bây giờ Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa được tìm thấy, có lẽ thật sự giống như những gì những người đó nói, khi công ty phát nổ thì anh ấy cũng đã bị nổ tung thành từng mảnh, không thể chắp vá lại nữa, Phan Huỳnh Bảo đã không còn ở đây nữa rồi.
"Không, anh ấy vẫn còn sống, em biết, anh ấy vẫn còn sống" Lê Châu Sa cổ chấp nhìn Hoàng Song Thư nói. . Xin hãy đọc truyện tại ( TRÙ MTRUYỆN.c o m )
Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.