Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 127

Ngọc Hạ

29/03/2021

Không bao lâu sau, tôi cố gắng đè nén cảm giác kia xuống, lạnh lùng nói: “Sao đây, anh cho tôi xem cái này để làm gì?” “Tôi và Nguyễn Mỹ đã ly hôn rồi, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau một lần nữa. Lần này tôi sẽ không buông tay em ra đâu, Huỳnh Bảo Nhi, em đồng ý đi được không?”

Trần Thanh Vũ đi đến trước mặt tôi nằm lấy hai tay tôi, dùng giọng điệu nặng nề nói với tôi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy tay Trần Thanh Vũ ra, ném tờ đơn ly hôn cho Trần Thanh Vũ, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt bụng nói: “Trần Thanh Vũ, anh và Nguyễn Mỹ có chia tay hay tái hợp với nhau thì cũng không liên quan gì tới tôi cả. Chuyện quá khứ đều đã trôi qua rồi, chỉ cần anh và Nguyễn Mỹ không quấy rầy tới cuộc sống của tôi thì hai người thích sống thế nào cũng được.” “Em cho rằng tôi sẽ dễ dàng từ bó như vậy sao, em đừng mơ, Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ cho tôi, em đừng mơ.”

Sau khi Trần Thanh Vũ nghe tôi nói xong thì sắc mặt của anh trở nên vô cùng hoảng sợ và lạnh lẽo. “Anh muốn làm gì?” Nhìn vẻ mặt của Trần Thanh Vũ đột nhiên trở nên kỳ lạ dị thường như thế, tôi không khỏi cảnh giác nhìn Trần Thanh Vũ. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ không để em và Lê Minh Quang ở bên nhau đâu. Em đang mang thai con của tôi ở trong bụng, em muốn con của tôi gọi người đàn ông khác là cha sao?” Trần Thanh Vũ bước lên một bước tới gần tôi, hơi thở đáng sợ nặng nề trên người anh khiến cả người tôi đều trở nên căng thẳng. “Trần Thanh Vũ, tôi nói rồi, đứa nhỏ này không có phần của anh.”

Tôi ôm lấy bụng, đưa mắt cảnh giác nhìn Trần Thanh Vũ quát lớn. “Ha ha…” Đột nhiên Trần Thanh Vũ nhìn tôi cười nhẹ một tiếng, không hiểu sao giọng cười này lại khiến tôi có cảm giác sởn gai óc.

Tôi nhìn biểu cảm lạnh lẽo đáng sợ của Trần Thanh Vũ thì không nhịn được nuốt nước bọt. Lúc vừa định muốn nói gì nữa thì Trần Thanh Vũ đã giữ lấy bả vai của tôi, áp khuôn mặt đẹp trai vào mặt tôi, hơi thở nóng rực rợn người của anh xẹt qua mặt tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ cho tôi, muốn tôi từ bỏ em là chuyện không thể nào, nghe rõ không, là chuyện không thể nào “Khốn nạn… anh buông tay” Cảm xúc của anh bắt đầu dần dần mất khống chế, anh bóp chặt vai tôi khiến tôi cảm thấy hơi đau. Tôi không nhịn được nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn

Trần Thanh Vũ. “Em là của tôi, là của một mình tôi thôi, Lê Minh Quang là cái thá gì? Anh ta là cái thá chứ…” “Trần Thanh Vũ, cậu đang làm gì đây? Mau buông Bảo Nhi ra.” Đang lúc tôi kinh sợ vì vẻ mặt đáng sợ của Trần Thanh Vũ thì tôi nghe thấy giọng nói của Lê Minh Quang. “Minh Quang” Tôi ngẩng đầu lên, lúc nhìn lướt qua bả vai của Trần Thanh Vũ thì thấy được Lê Minh Quang đang đi về phía chúng tôi.

Có lẽ nghe thấy tôi kêu tên của Lê Minh Quang nên Trần Thanh Vũ càng bóp chặt bả vai của tôi hơn. Dường như xương bả vai tôi đã sắp bị Trần Thanh Vũ bóp nát, tôi không nhịn được được khẽ rên lên một tiếng. “Trần Thanh Vũ, thả Bảo Nhi ra.” Trên gương mặt tuấn tú của

Lê Minh Quang hiện lên một tầng băng lạnh lẽo, lạnh lùng nói với

Trần Thanh Vũ.

Nhưng Trần Thanh Vũ chỉ nở một nụ cười hung ác nham hiểm, anh buông bả vai của tôi ra, tôi cho rằng anh muốn buông tôi ra nhưng nào ngờ anh lại ôm lấy eo tôi, dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn Lê Minh Quang rồi nói: “Lê Minh Quang, cậu cho rằng cậu có tư cách gì để đấu với tôi hả?”

Sau khi nói ra những lời này thì Trần Thanh Vũ lập tức nâng tay lên, sau đó tôi nhìn thấy bọn người Trần Danh đi từ ngoài cổng vào. Một đám vệ sĩ mặc đồ đen bao vây lấy Lê Minh Quang, sau khi mấy nhân viên đang đứng vây xem ở xung quanh nhìn thấy tình huống này thì lập tức lùi lại một bước.

Tôi nén cơn phẫn nộ ở trong lòng xuống, ngẩng đầu lên lạnh lùng nói với Trần Thanh Vũ: “”Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì? Có phải anh điên rồi hay không?” “Huỳnh Bảo Nhi, đừng chọc giận tôi, bằng không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu.” Trần Thanh Vũ vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt tôi, giống như đang nói lời cảnh cáo với tôi vậy.

Tôi bị nhiệt độ từ bàn tay của Trần Thanh Vũ khích thích, toàn bộ cơ thể đều trở nên vô cùng căng thẳng. “Minh Quang, em không sao đâu.” Tôi lo lắng Trần Thanh Vũ sẽ thật sự ra tay với Lê Minh Quang, vì thế đành phải nói với Lê Minh Quang câu này. “Trần Thanh Vũ, anh làm như vậy thật vô nghĩa đấy.” Tôi lại dời ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt nhìn chằm chằm khuôn mặt âm u thậm chí mang theo sự khủng bố của anh, nói gån từng chữ một. “Huỳnh Bảo Nhi, đừng nhẫn tâm như vậy, vào lúc này tôi tuyệt đối sẽ không buông tay em đâu”



Trần Thanh Vũ nói xong thì lập tức bế tôi lên rồi nhanh chóng đi về phía cửa ra vào của tập đoàn. Lúc đi ngang qua người Lê Minh Quang, anh ấy lập tức vươn tay ra muốn giữ lấy tôi nhưng Trần Thanh Vũ lại nâng chân lên đá Lê Minh Quang một cước.

Cả người Lê Minh Quang lui về phía sau một bước, lúc muốn tới gần Trần Thanh Vũ lần thứ hai thì đã bị đám người Trần Danh quấn lấy.

Nhìn đám người Trần Danh và Lê Minh Quang lao vào đánh nhau, tôi lo lắng Lê Minh Quang không phải đối thủ của họ, vì thế giãy giụa suy nghĩ cách xuống khỏi người Trần Thanh Vũ. Tuy nhiên vòng eo của tôi lại bị Trần Thanh Vũ dùng sức giữ chặt, một giọng nam âm u đáng sợ xẹt qua mang tai khiến cả người tôi đều trở nên căng thẳng. “Huỳnh Bảo Nhi, nếu em muốn Lê Minh Quang chết không có chỗ chôn thì cứ cố sức tránh khỏi tôi đi.” “Vì sao anh có thể làm như vậy chứ?” Tôi cắn môi phẫn nộ nhìn

Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ cười đến vô cùng bi thương, trong đôi mắt lại cực kỳ cố chấp lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi. “Vi sao? Bây giờ em còn hỏi tôi là vì sao à? Muốn tôi trơ mắt nhìn em và người đàn ông khác ân ái bên nhau sao, tôi không làm được.”

Trần Thanh Vũ vừa nói xong thì một chiếc xe đã chạy đến bên cạnh, anh mở cửa xe ra rồi đặt tôi vào trong xe.

Tôi Trần Thanh Vũ rồi ôm lấy bụng mình, lạnh nhạt nói: “Trần Thanh Vũ, anh làm như vậy sẽ chỉ càng khiến tôi thêm khinh thường anh, hận anh mà thôi.” “Hận sao? Không sao cả, cho dù chỉ là hận thì ít nhất trong lòng em vẫn còn sự tồn tại của tôi, không phải sao?”

Trần Thanh Vũ cong môi nhìn tôi, sau đó kêu người lái xe rời đi. Tôi không biết Trần Thanh Vũ có còn định làm gì nữa không, dọc theo đường đi tôi không hề nói chuyện với Trần Thanh Vũ. Anh thân mật ôm lấy bả vai của tôi, thậm chí không cho tôi động đậy dù chỉ một chút.

Tôi lo lắng sẽ làm tổn thương đến đứa nhỏ, cho nên chỉ có thể tùy ý để Trần Thanh Vũ ôm, im lặng không nói gì. Sau khi xe chạy được nửa tiếng thì ngừng lại ở trước căn biệt thự mạ vàng kia.

Trần Thanh Vũ bế tôi ra khỏi xe rồi nhanh chân đi vào biệt thự, mới vừa tiến vào phòng khách thì đã có hai người giúp việc cung kính tiến lên. “Cậu chủ, cô chủ.”

Cô chủ.. “Tôi không phải cô chủ của mấy người.” . Truyện Khoa Huyễn

Tôi vừa định muốn nói mình không phải là vợ của Trần Thanh

Vũ thì anh đã cắt ngang lời tôi, ra lệnh với hai người giúp việc lớn tuổi: “Lập tức chuẩn bị cháo tổ yến rồi bưng tới phòng ăn.” Tôi sầm mặt xuống khi thấy Trần Thanh Vũ làm lơ sự tức giận “Vâng ạ.” của tôi, tôi nghiến răng nói: “Trần Thanh Vũ, anh đừng có quá đảng” “Ngoan, bây giờ em đang mang thai, đừng tức giận, không tốt cho đứa nhỏ đâu.” Trần Thanh Vũ nhìn thấy tôi giận dữ như vậy cũng không bực bội. Ngược lại dùng một loại giọng điệu cưng chiều nói chuyện với tôi.



Tôi bị dáng vẻ khác người này của Trần Thanh Vũ dọa sợ, cảm thấy cả người đều trở nên cứng đờ.

Khóe mắt của tôi hơi run rẩy, tôi siết chặt năm tay lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ,

Trần Thanh Vũ mạnh mẽ bế tôi ngồi vào bàn ăn, người giúp việc đặt cháo tổ yến lên trên bàn. Ngoại trừ cháo tổ yến ra thì còn có canh gà, mùi thơm canh gà nồng đậm lan tỏa khắp phòng ăn, chỉ cần ngửi cái mùi này thôi thì tôi đã có thể cảm nhận được mùi vị của canh gà này nhất định sẽ rất ngon.

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng luồn ngón tay vào tóc tôi, khẽ nói: “Tay nghề nấu nướng của hai người giúp việc này rất giỏi, về sau bọn họ sẽ ở đây chăm sóc em, sẽ chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của em. Họ cũng sẽ dạy em cách nuôi đứa bé như thế nào, cho nên không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm lúc sinh.”

Trần Thanh Vũ, tôi muốn về nhà

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, sầm mặt xuống rồi lạnh lùng nói. “Nơi này chính là nhà của em, em còn muốn đi đâu nữa?” Trần Thanh Vũ làm như không nghe thấy lời tôi nói, đuôi lông mày nhướng lên, ánh mắt hiện lên sự đen tối.

Nghe thấy lời nói của Trần Thanh Vũ, tôi hơi tức giận, tôi không muốn ở lại nơi này, tôi và Trần Thanh Vũ cũng chẳng có quan hệ gì cả. “Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh có ý gì?” Tôi quăng cái muỗng thật mạnh lên trên bàn, phát ra một tiếng “cốp” cực kỳ lớn.

Hai người giúp việc đứng ở bên cạnh nhìn thấy tôi như vậy thì mặt mày cả hai đều xám ngắt như tro tàn, dường như họ không ngờ tôi sẽ vô lễ với Trần Thanh Vũ như vậy. “Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ em đang mang thai, đừng tức giận nữa” Trần Thanh Vũ nhìn tôi rồi đau đầu lắc đầu, sau đó anh vươn tay ra muốn ôm tôi vào lòng.

Tôi lập tức tránh khỏi tay của Trần Thanh Vũ, nhíu mày nói: “Thả tôi về.” “Em thật sự muốn chọc giận tôi sao?” Trần Thanh Vũ sầm mặt xuống, đôi mắt phượng sâu đen kia run lên nhè nhẹ khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Bị Trần Thanh Vũ dùng loại ánh mắt này nhìn, tôi cảm thấy cả người dường như đều co rúm lại.

Tôi liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái, hơi nhíu mày lại, sau khi bình tĩnh nhìn Trần Thanh Vũ một hồi lâu thì tôi mới vuốt bụng bất đắc dĩ nói: “Trần Thanh Vũ, đừng làm loạn nữa, tôi thật sự… rất mệt.” “Tôi không hề làm loạn, từ hôm nay trở đi em cứ ở đây, không được phép đi đầu cả. Không có mệnh lệnh của tôi, em cũng không thể rời khỏi nơi này đâu.”

Trần Thanh Vũ nhìn tôi thật lâu rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Nhìn theo bóng lưng Trần Thanh Vũ rời đi, tôi sốt ruột muốn đi tới nhưng lại bị hai người giúp việc kia kéo lại. “Cô chủ, cô có yêu cầu gì thì có thể nói với chúng tôi mà, cứ gọi tôi là dì Tâm được rồi.” “Còn tôi là dì Hà, cho dù cô muốn ăn cái gì thì chỉ cần sai hai người chúng tôi là được. Bây giờ cô đang mang thai, không nên tức giận, bằng không sẽ không tốt cho đứa nhỏ đâu.” “Tôi không phải cô chủ của hai người. Tôi sầm mặt đẩy tay dì Hà và dì Tâm ra, có chút không vui nói. “Chuyện này.” Dì Hà và dì Tâm liếc nhìn nhau một cái, sau đó ra vẻ như vô cùng khó xử nhìn tôi.

Tôi nhíu mày, hơi bất đắc dĩ ôm lấy bụng ngồi xuống ghế, thất thần nhìn bát canh gà trên bàn, trong lòng bực bội khó chịu. Không ai có thể ngăn cản chuyện Trần Thanh Vũ muốn làm. Rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này đây?

Một tuần trôi qua, lại một tuần nữa trôi qua.

Ngoại trừ ngày hôm đó Trần Thanh Vũ xuất hiện thì về sau tôi không hề thấy anh xuất hiện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook