Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 138

Ngọc Hạ

29/03/2021

Tôi và Diệu Hoa đi tham quan công xưởng của Trần Thanh Vũ, nhân viên quản lý ở đó biết tôi, khi anh ta nhìn thấy tôi thì thái độ vô cùng cung kính mà giới thiệu những tác phẩm trong xưởng, thậm chí còn kiêu ngạo nói: “Cuộc thi thiết kế lần này, tập đoàn Trần Thăng chúng ta chắc chắn sẽ giành được giải nhất.” “..” Tôi nhìn nhà thiết kế kiêu ngạo giống như khổng tước ấy, rồi lại nhìn sang chiếc váy cưới trước mặt, trong lòng cũng tán dương không ngớt.

Trần Thanh Vũ đúng là Trần Thanh Vũ, những nhà thiết kế mà anh mời về đều có trình độ hàng đầu. Cho dù là về chất liệu hay phong cách thiết kế, thậm chí là từng đường cắt may thì những bộ váy cưới này đều có chất lượng tuyệt đỉnh, điều này trái lại khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng cho Lê Minh Quang. “Cô Bảo Nhi cứ tiếp tục tham quan nhé, tôi có chút việc phải đi trước rồi.” Nhà thiết kế nhìn tôi rồi cung kính rời đi.

Tôi và Diệu Hoa dạo quanh xưởng một vòng, nhân lúc Diệu Hoa không chú ý thì tôi mở nắp lọ thuốc vẫn đang cầm trong tay ra, đổ một thứ giống như bột thuốc ngủ lên bộ váy cưới ở chính giữa.

Bộ váy cưới này chắn hẳn là để dành cho đêm chung kết cuộc thi thiết kế, cũng là bộ váy mang tính quyết định nhất. Nếu nhân viên may chiếc váy cưới này ngủ quên trong lúc làm việc thì người của tập đoàn Trần Thăng sẽ không thể tham gia cuộc thi thiết kế nữa.

Nhìn chất bột dần thẩm vào từng thớ vải, tôi vội vã giấu chiếc bình đi. “Bảo Nhi, nhà thiết kế của Trần Thanh Vũ thật sự quá tài giỏi đấy, lần này nếu bên chúng ta không có người trợ giúp thì mình nghĩ chúng ta chắc chắn sẽ không có cơ hội chiến thắng cuộc thi này đâu.”

Diệu Hoa hất cắm, quan sát một loạt váy cưới xung quanh rồi nói thầm với tôi.

Nghe Diệu Hoa nói vậy, tôi không nhịn được nhech khóe môi.

Tôi không đáp lại Diệu Hoa mà chỉ nhìn quét toàn bộ xưởng một lượt rồi kéo Diệu Hoa rời đi. “Hôm nay em tới thăm công xưởng của tập đoàn Trần Thăng à?” Buổi tối, sau khi chia tay Diệu Hoa thi tôi quay trở về biệt thự để nghỉ ngơi.

Cả ngày hôm nay đứa nhỏ trong bụng khá ngoan, cũng không quấy tôi mấy, điều này khiến cho tâm trạng của tôi trở nên vô cùng tốt.

Nửa đêm Trần Thanh Vũ mò tới, anh sở tới sở lui làm tôi không tài nào ngủ được, sau cùng anh đợi lúc tôi đang mơ màng muốn ngủ mà trêu chọc, cứ thế lại bị anh ăn một trận.

Sau một trận hoan ái say mê khoái lạc, đầu óc tôi càng trở nên mơ hồ, chỉ có thể để cho Trần Thanh Vũ ôm vào lòng, để mặc hơi thở ấm áp của anh bao trọn lấy cơ thể tôi. “Ừm.” Tôi nghe thấy Trần Thanh Vũ lười biếng hỏi thì miễn cưỡng mở mắt ra liếc nhìn anh một cái rồi cọ cọ trong ngực anh, ngáp dài nói: “Tình cờ đi dạo phố lại đi tới gần xưởng của anh, tò mò muốn biết anh dùng tác phẩm như nào để dự thi nên mới kéo Diệu Hoa vào thăm một vòng?” “Cảm thấy thế nào?” Trần Thanh Vũ vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của tôi, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên chút ám muội và kiêu ngạo.

Xem ra, Trần Thanh Vũ đã nắm chắc phần thắng ở hạng mục này nhỉ? “Rất tốt. Tôi rũ mắt xuống, nghĩ tới việc mình đã làm thì không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng. “Lần này Lê Minh Quang cũng tham gia, cậu ta đúng là tà tâm không chết mà.” Trần Thanh Vũ không biết là cố ý hay vô tình mà lại nhắc tới Lê Minh Quang trước mặt tôi.

Tôi nghe thế thì cũng chỉ cười nhẹ: “Công ty nào cũng có quyền tham gia mà, không phải lần này quan trọng là sự lựa chọn công ty lớn bên Pháp kia sao?” “Em nghĩ ai sẽ thắng?” Trần Thanh Vũ xoay người, cánh tay anh chống hai bên cơ thể tôi, khuôn mặt tuấn mĩ kề sát lại gần tôi.

Tôi mở to mắt nhìn lên khuôn mặt vô cùng đẹp trai của Trần Thanh Vũ, trong giây lát đoán không ra anh hỏi tôi như vậy là có ý gì.

Tôi mím môi không trả lời Trần Thanh Vũ, anh chỉ cúi đầu, đôi môi nóng rực nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, khẽ cắn môi dưới của tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta cứ như thế này cả đời, không được sao?”

Cứ như vậy cả đời sao?

Trần Thanh Vũ, anh đang sợ tôi biết được sự thật sao? Hay là anh sợ những việc mình đã làm bị tôi biết?



Tôi để mặc động tác của Trần Thanh Vũ mà không hề phản ứng. “Cho dù em chọn như thế nào thì anh cũng sẽ không hận em, cũng sẽ không… trách em.”

Giữa lúc mơ màng, bên tai tôi văng vẳng tiếng thở dài có vẻ hơi cô đơn thậm chí mang theo chút tịch mịch của Trần Thanh Vũ.

Cô đơn ư? Đau lòng ư?

Có lẽ, tất cả đều chỉ là ảo giác của tôi mà thôi, kẻ khống chế được cả nền kinh tế của thành phố như Trần Thanh Vũ thì làm sao lại có một mặt yếu đuối như vậy được?

Khai mạc cuộc thi thiết kế sắp diễn ra.

Tất cả các công ty thiết kế của thành phố đều muốn giành giật miếng bánh này, dù sao công ty đoạt giải quán quân sẽ có cơ hội mở cửa hàng ở trung tâm thương mại lớn nhất ở nước Pháp, chỉ cần trưng bày ở nơi đó thôi thì cũng đã có thể thu được lợi nhuận vô cùng cao rồi.

Mấy hôm nay Trần Thanh Vũ ngày càng bận rộn, vì tôi đã đồng ý với Diệu Hoa rằng sẽ giúp Lê Minh Quang nên mấy ngày này cũng tranh thủ lúc Trần Thanh Vũ nghỉ ngơi hoặc không có ở đây thì bắt tay vào thiết kế.

Cuối cùng, trước khai mạc cuộc thi một ngày, tôi vừa chuẩn bị xong bản thiết kế đã lập tức nhờ Diệu Hoa giao cho Lê Minh Quang.

Diệu Hoa cầm bản thiết kế rồi lại đưa cho tôi một kiện hàng. “Cái gì vậy?” Tôi nhìn rồi ôm lấy gói đồ, hơi khó hiểu nhìn Diệu

Hoa.

Diệu Hoa lắc đầu: “Đây là tổng giám đốc Quang nhờ mình đưa cho cậu, anh ấy nói chỉ cần cậu nhìn thấy thì sẽ hiểu”

Diệu Hoa nói xong thì phải lập tức rời đi vì cô ấy còn bận rộn rất nhiều việc khác nữa.

Tôi mở gói đồ ra phát hiện bên trong là một chiếc hộp, mở nắp hộp ra tôi lập tức thấy ngay được những gì bên trong.

Một chiếc bút ghi âm? Và một vài tấm ảnh.

Tôi cầm ảnh lên xem, vậy mà lại là… cha của tôi?

Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy ảnh của cha, trong ảnh cha tôi mặc bộ tây trang màu đen giống như trong trí nhớ, ngũ quan tuấn lãng hiền lành, khuôn mặt quen thuộc ấy khiến nước mắt tôi rưng rưng.

Tôi vuốt vẻ tấm ảnh trong tay, vào lúc tôi đang thất thần thì nhận được điện thoại của Lê Minh Quang. “Bảo Nhi, đồ anh gửi cho em, em đã xem rồi chứ?”

Thanh âm trầm thấp dịu dàng của Lê Minh Quang theo sóng điện từ đầu dây bên kia điện thoại truyền tới. Tôi hít mũi một cái, cố gắng khống chế tâm trạng của mình rồi gật đầu nói với Lê Minh Quang: “Em đã xem rồi.” “Mấy thứ đó anh đã bí mật trộm được từ nhà họ Trần, trong đó còn có cả cuộc nói chuyện của ông cụ Trần và cha em năm đó.” “Em biết rồi.”



Lê Minh Quang đưa những thứ này cho tôi, ý là muốn nói cho tôi biết năm đó nhà họ Trần đã làm gì đó với cha tôi sao? Lê Minh Quang cũng muốn kéo tôi vào con đường trả thù sao? “Minh Quang, chuyện của anh và Trần Thanh Vũ, có phải không chỉ là có liên quan tới em gái anh đúng không? Chuyện anh nói em gái anh bị Trần Thanh Vũ bội tình bạc nghĩa là giả phải không? Rốt cuộc anh và nhà họ Trần đã có hận thù gì vậy?”

Tôi thật sự hy vọng Lê Minh Quang có thể thẳng thắn nói tất cả cho tôi biết.

Tôi thật lòng… coi Lê Minh Quang là bạn, cũng từng có phút giây tôi thật sự muốn trở thành vợ của Lê Minh Quang. “Bảo Nhi, em đừng tin những gì Trần Thanh Vũ nói, người nhà họ Trần đều là lũ không tim không phổi, bọn họ chính là sinh vật máu lạnh nhất trên thế giới này. Em hãy chờ anh, anh sẽ đưa em rời khỏi Trần Thanh Vũ, sau cuộc thi thiết kế lần này, chúng ta sẽ có thể lại ở bên nhau. Trần Thanh Vũ sẽ không bao giờ… có thể trở thành vật cản giữa chúng ta được nữa.”

Lời nói của Lê Minh Quang đột nhiên trở nên vô cùng điên cuồng, tựa như không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.

Lê Minh Quang như vậy khiến cho lòng tôi dần trở nên bất an khó hiểu. “Anh muốn làm gì?”

Không biết từ khi nào mà Lê Minh Quang dần cho tôi cảm giác ngày càng xa lạ, đã có những lúc tôi thậm chí cảm thấy sợ anh ấy. “Anh chỉ muốn… khiến cho Trần Thanh Vũ thất bại thảm hại, khiến cho cậu ta không thể tổn thương em được nữa.” “Anh có chút việc phải cúp máy trước, Bảo Nhi, em tin anh, anh thật sự rất yêu em.” Lê Minh Quang không đợi tôi đáp lời, anh ấy để lại những lời này rồi lập tức tắt máy.

Tôi nghe tiếng tút dài vọng lại từ đầu dây bên kia, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên nặng nề.

Tôi giống như đi vào ngõ cụt, bị bóng tối bao vây nuốt chửng, mặc cho tôi giãy dụa như thế nào, cầu cứu ra sao thì cũng không có ai chịu vươn tay ra nắm lấy tay tôi, dẫn tôi ra ngoài ánh sáng. “Bảo Cường, cậu là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, bây giờ tôi có việc cần cậu giúp đỡ.” “Ông chủ, mạng sống của Bảo Cường là thuộc về ông, cho dù là ông có nhờ tôi chuyện gì thì tôi cũng đều chấp nhận.” “Cậu biết đấy, người của Will vẫn nhìn chằm chằm tập đoàn Trần Thăng chúng ta như hổ rình mồi, bây giờ lại còn phái sát thủ tới lấy mạng tôi. Bọn chúng đã giở trò với xe của tôi, nếu tôi không ngồi lên xe thì bọn chúng chắc chắn sẽ không biết điều mà dừng tay lại.” “Ông chủ muốn tôi làm gì ạ?” “Dụ rắn ra khỏi hang, tôi cần cậu hỗ trợ, khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giác để diệt trừ tất cả” “Vâng, Huỳnh Bảo Cường tôi nhất định sẽ không khiến ông chủ thất vọng. Ghi âm tới đây thì gián đoạn, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, rồi lại nghe được thanh âm suy yếu vô lực của cha, ông ấy nhờ ông cụ Trần chăm sóc tôi thật tốt. Ông cụ Trần đồng ý, nói sẽ cưới tôi làm vợ của Trần Thanh Vũ, sẽ che chở cho tôi suốt đời, sẽ cho tôi một cuộc sống tốt đẹp ở nhà họ Trần.

Sau đó tôi không còn nghe thấy gì nữa.

Tôi bỏ chiếc bút ghi âm trong tay xuống bàn, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ không biết đã nổi gió tự lúc nào, gió nhẹ man mác hất tung tấm rèm bên khung cửa, lặng lẽ vuốt ve hai má tôi. Tôi mím môi, đáy mắt như đọng lại chút buồn lo mà siết chặt nắm tay.

Hóa ra sự thật lại là như vậy sao? Đây là sự thật đằng sau chuyện đó sao?

Người ông với khuôn mặt hiền lành phúc hậu mà tôi luôn nhớ tới, hóa ra lại là người dối trá như vậy sao? Rốt cuộc tôi phải làm sao đây? Bố ơi… rốt cục thì con phải làm thế nào đây?

Hôm sau, tôi lập tức đi tìm Huỳnh Sang. Tôi có nghe mẹ nói bây giờ Huỳnh Sang đang làm nhân viên bán xe hơi.

Tuy tôi không tin Huỳnh Sang đã thay đổi nhưng khi tôi tới tìm nó thì giọng điệu nói chuyện và thái độ của nó thật sự khiến tôi cũng phải nhìn nó bằng cặp mắt khác. “Chị hai, em thật sự đã hối cải rồi, chị yên tâm đi, thằng Huỳnh Sang của ngày xưa đã chết từ lâu rồi.” Huỳnh Sang rót một chén nước cho tôi, thái độ vô cùng thành khẩn mà nhìn tôi.

Tôi nhìn mái tóc trước đây đã từng nhuộm đủ loại sắc màu của

Huỳnh Sang, bây giờ lại chỉ một màu đen nhánh, không kìm được mà gật đầu: “Em nhận ra được như vậy là tốt rồi, hôm nay chị tới đây là muốn hỏi em một chuyện.” “Chị muốn hỏi về chuyện của bố phải không?” Tôi còn chưa kịp nói ra muốn hỏi chuyện gì thì Huỳnh Sang đã nói thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook