Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 169
Ngọc Hạ
29/03/2021
Tôi nói với Diệu Hoa một tiếng, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lúc tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đi ngang qua phòng nghỉ của khách quý thì vừa vặn nghe được Lê Minh Quang đang nổi giận với cấp dưới của anh ta. “Rốt cuộc tập đoàn Phú Quốc là thế nào? Bọn chúng chui từ đầu ra thế?”
Xem ra Lê Minh Quang cũng không khống chế được sự tình. Tôi lạnh lùng cười, dựa vào cửa yên lặng nghe Lê Minh Quang trút giận.
Giờ đây tập đoàn Phú Quốc đã hoàn toàn nghiền ép công ty của Lê Minh Quang. Đối với Lê Minh Quang thì đây vẫn là một đả kích khá lớn, khó trách anh ta lại tức giận như thế. Nghĩ lại lúc trước Lê Minh Quang còn rất kiêu ngạo, nói rằng vị trí quán quân chắc chắn sẽ thuộc về tập đoàn của anh ta.
Cuối cùng, Lê Minh Quang vẫn phải mời Danny tới.
Nhưng mà thật sự không ngờ rằng, ngay cả khi Lê Minh Quang mời Danny tới thì kết quả vẫn thế này, đáng thương thật.
Tôi yên lặng nghe một lúc lâu, đáy mắt hiện lên một tia sáng. “Tổng giám đốc Quang, tập đoàn Phú Quốc như một con ngựa đen đột ngột vụt lên trước. Lúc trước chúng tôi cũng không nghĩ công ty này muốn tham gia cuộc thi thiết kế, ai ngờ…”
Trợ lý run rẩy nhìn Lê Minh Quang, dường như cậu ta rất sợ Lê Minh Quang, run lẩy bẩy giải thích. Đội mắt Lê Minh Quang lạnh đến đáng sợ.
Anh ta nắm chặt tay lại, có vẻ đang tận lực khắc chế cảm xúc của bản thân. “Tôi biết rồi, tôi sẽ không tính toán chuyện này. Mọi người lập tức đi chuẩn bị đi, rồi nói với Danny trận chung kết phải đấu cho nghiêm túc, phải giành được vị trí quán quân, hiểu chưa?” “Vâng.”
Sau khi trợ lý rời khỏi đó, tôi đứng thẳng người dậy, nhướng mày định rời đi nhưng Lê Minh Quang lại nhìn thấy tôi.
Huỳnh Bảo Nhi, tôi không ngờ là em còn có sở thích nghe lén đấy.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Quang hiện lên nét âm trầm, anh ta nhìn chằm chằm tôi rồi nói.
Nghe thấy Lê Minh Quang nói vậy, tôi không tức giận mà ngược lại còn cười nói: “Nghe lén? Rõ ràng tôi đang nghe một cách quang minh chính đại, nghe lén gì cơ? Hơn nữa, tổng giám đốc Quang nói lớn tiếng như thế không phải để tôi nghe ư? Vừa lúc tôi cũng đang rảnh nên ở lại nghe tổng giám đốc Quang trút giận một chút.” “Huỳnh Bảo Nhi, em đang đắc ý sao?” Lê Minh Quang nghe vậy, ánh mắt trở nên cực kỳ kinh khủng và lạnh lẽo.
Tôi nghe Lê Minh Quang nói thế thì ngạc nhiên đáp: “Anh nhìn ra rồi sao? Thật không đơn giản nha.” “Em.” Lê Minh Quang bị lời tôi nói chọc tức đến suýt nữa đã không giữ được vẻ phong độ.
Tôi nhìn dáng vẻ Lê Minh Quang tức giận đến mức giậm chân thì thầm nghĩ, dáng vẻ đa mưu túc trí thường ngày của Lê Minh Quang thật đáng ghét.
Bây giờ đến khi gặp được đối thủ ngang hàng thì thay đổi nét mặt thật nhanh. “Không phải tổng giám đốc Quang từng nói chắc như định đóng cột rằng giải quán quân sẽ thuộc về tập đoàn của các người u? Xem tình huống hiện tại thì có vẻ không giống vậy cho lắm” “Hừ, đây chỉ là đấu loại thôi. Dựa vào địa vị của Danny trên trường quốc tế thì làm sao có thể thua em hay thua cái công ty kia chứ?” Lê Minh Quang liếc tôi với vẻ đầy lạnh lùng và mỉa mai, ánh mắt anh ta vô cùng băng lãnh.
Nghe Lê Minh Quang nói thế, tôi cũng không hề tức giận. Rốt cuộc đã xuất hiện một đối thủ ngang tài ngang sức, tính tình Lê
Minh Quang biến đổi lớn như thế, tôi cũng không lấy làm lạ. “Có thua hay không thì chúng ta cùng mở to mắt ra nhìn cho kĩ. Tôi thừa nhận địa vị của Danny trên thế giới rất cao, thế nhưng chúng ta đều tranh đấu bằng thực lực. Ai nói có địa vị cao ở nước ngoài thì không thể thất bại chứ? Có địa vị cao cũng không nhất định sẽ thắng được đâu…” “Xem ra, em có tự tin rằng mình có thể thắng được cuộc thi này.” Đôi mắt âm u của Lê Minh Quang nhìn chằm chằm tôi rồi nói. Tôi nghe Lê Minh Quang nói vậy, chỉ hơi nhướng mày rồi chậm rãi nói: “Tôi vô cùng tự tin với năng lực của bản thân.” Tôi tin rằng mình có thể thắng, tôi tin vào năng lực của tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi rất chờ mong vào biểu hiện của em. Hiện tại, nếu em còn không giành được chức quán quân thì tập đoàn Trần Thăng của em sẽ không còn tồn tại được nữa, bởi vì anh không cho phép nó tồn tại.” Lê Minh Quang cười lạnh một tiếng, anh ta tới gần tôi, hơi thở lạnh bằng xẹt qua gương mặt tôi.
Tôi và Lê Minh Quang đã từng là bạn tốt, bây giờ lại trở thành đối thủ trên thương trường. “Nếu đã như vậy thì chúng ta chờ trận chung kết sẽ r.” Tôi đẩy người Lê Minh Quang ra, phủi phủi tay rồi lạnh nhạt nói.
Cho dù phải đối mặt với khó khăn lớn cỡ nào, tôi cũng không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm khó có được này đây là cơ hội tốt nhất để tập đoàn Trần Thăng trở mình.
Lúc bắt đầu trận chung kết, tôi nhìn những tác phẩm được trưng bày trước mặt các tuyển thủ thì cực kỳ ngạc nhiên.
Tác phẩm của bọn họ đều rất tốt, lúc trước tôi còn cực kỳ tự tin nhưng bây giờ lại không khỏi cảm thấy hơi nản chí. “Bảo Nhi, cậu đừng sợ, cậu nhất định có thể làm được.” Diệu Hoa nằm lấy tay tôi rồi nói với tôi như thế. Cánh môi tôi khẽ mấp máy, tôi liếc Diệu Hoa một cái rồi cần răng gật đầu. Sau khi những người đứng trước đã thi xong thì đến lượt tôi, lúc người chủ trì xướng tên tôi, tôi lập tức đưa người mẫu mặc áo cưới lên sàn catwalk..
Lúc bấy giờ, tôi đã thiết kế rất tốt, bộ váy này không chỉ thể hiện một loại lãng mạn duy mĩ duy nhất mà còn có sự chua ngọt đàng cay của tình yêu.
Tôi đã tập luyện lâu như vậy, giờ đây nhất định có thể thành công.
Thế nhưng không biết có phải do tôi quá gấp gáp hay không mà người mẫu của tôi đi tới vòng thứ hai thì chân đã trượt khói giày cao gót, ngã khỏi sàn diễn. “Trời ơi.” Giữa sân khẩu phát ra một tiếng hét, tôi cũng bị dọa, tôi bắt mình mình bình tĩnh lại rồi đi tới trước mặt người mẫu bị ngã, vươn tay nhẹ giọng nói: “Lên nào, chúng ta tiếp tục”
Người mẫu kia chắc cũng bị dọa sợ, sau khi nghe tôi nói thì hơi giật mình, Dưới ánh mắt kiên định của tôi, cô ấy cởi giày cao gót ra rồi nắm tay tôi đi lên sàn diễn.
Đèn tụ quang lại lần nữa dừng trên người chúng tôi, từ đầu đến cuối tôi đều giữ nụ cười khéo léo, trình bày đầy đủ chủ đề của mẫu thiết kế.
Sau khi chúng tôi đã hoàn thành thì lúc bước tới hậu trường, cô người mẫu kia xin lỗi tôi: “Tổng giám đốc Nhi, tôi thành thật xin lỗi, tôi cũng không hiểu vì sao giày của tôi lại…” “Không sao, cô không bị thương là được rồi. Trước hết cô cứ xuống thay quần áo đi rồi chúng ta ngồi chờ kết quả thi đấu.” “Vâng.” Cô người mẫu kia nhìn tôi đầy cảm kích rồi rời đi.
Tôi ngồi xổm xuống nhặt chiếc giày người mẫu vừa đi lên, nhìn vào gót giày. Hình như gót giày đã bị thứ gì đó cưa ra nên mới có thể đột nhiên trượt ra như vậy. Nhìn dấu vết trên đó, tôi nheo đôi mắt lại, lạnh lùng cười.
Quả nhiên, công kích ngoài sáng thì dễ đối phó, công kích trong tối lại khó mà phòng.
Thế mà anh ta lại dùng thủ đoạn để tiện như thế này, Lê Minh Quang, tôi xem thường anh rồi.
Nhưng mà anh đừng tưởng rằng dùng loại thủ đoạn đê hèn này thì có thể giành được chiến thắng.
Tôi cầm giày lên rời khỏi hậu trường, đi tới chỗ Diệu Hoa ở bên kia.
Vừa rồi Diệu Hoa chắc chắn đã thấy hình ảnh được phát sóng trực tiếp, khi tôi ra tới nơi, cô ấy lập tức nắm lấy tay tôi, trên mặt tràn đầy lo lắng hỏi:“Bảo Nhi, chuyện vừa rồi là sao? Tại sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện?” “Có người động tay động chân” Tôi đưa chiếc giày cho Diệu Hoa xem.
Diệu Hoa nhìn chiếc giày, nhìn đi nhìn lại cũng không hiểu gì. Tôi chỉ vào gót giày rồi nói với Diệu Hoa: “Cậu còn chưa nhìn ra sao? Ở đây bị người ta cắt ngang nên mới dùng sức một chút đã gãy rồi, là có người cố ý” “Cái gì? Ai lại để tiện như thế, quả đáng thật.” Diệu Hoa tuc giận nắm chặt tay rồi nói với tôi. “Mình nghĩ, mình biết đó là ai rồi.” Tôi nhìn đôi giày kia, đôi mắt hơi loé lên.
Diệu Hoa đặt giày sang một bên, nắm lấy tay tôi lo lắng nói: “Hiện tại phải làm sao đây? Vừa rồi người mẫu ngã khỏi sàn diễn nên khiến giám khảo có ấn tượng không tốt, không biết giám khảo sẽ cho điểm như thế nào nữa.” “Đừng lo, mình tin vào năng lực của mình” Nghe giọng Diệu Hoa đầy lo lắng, tôi không khỏi nhếch môi nhẹ giọng nói Tôi vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của mình, mặc kệ ra sao, tôi cũng không tin những giám khảo đó sẽ vì chuyện này mà trừ điểm tôi.
Buổi chiều ba giờ, kết quả của trận chung kết được công bố.
Tôi thuận lợi lọt vào chung kết.
Sau khi Diệu Hoa nhìn thấy kết quả thì vui vẻ nhảy dựng lên, “Bảo Nhi, cậu giỏi thật đỏ”
Có thể vào được chung kết, tôi cũng rất vui.
Ba ngày nữa là tới trận chung kết, tôi phải giành được giải quán quân.
Buổi tối tôi mời người mẫu và nhân viên công tác ăn cơm, bởi vì đã vào được trận chung kết nên mọi người đều rất vui vẻ, cùng tới KTV hát hò, uống rượu.
Gần đây áp lực của tôi cũng rất lớn, một bên là thi đấu, một bên là việc của công ty. Hôm nay thật khó mới có dịp được thư giãn, bất giác tôi lại uống nhiều hơn. “Tới đây… ca hát… chúng ta… cùng hát đi.” Tôi nghiêng ngả đứng dậy, cười với đám người Diệu Hoa. “Bảo Nhi, cậu say rồi.”
Diệu Hoa bắt lấy tay tôi rồi gỡ chén rượu trong tay tôi ra. “Mình không… say, mình còn uống được, mình còn có thể uống mà.” Tôi lắc đầu líu lưỡi nói. Diệu Hoa đỡ tôi rồi xin lỗi các nhân viên khác đang ngồi trong phòng: “Hình như Bảo Nhi say rồi, tôi đỡ cô ấy về nghỉ ngơi trước.” “Tổng giám đốc Nhi đi thong thả.”
Mọi người chào tôi, tôi váng đầu cười hì hì dựa vào người Diệu
Hoa nói. rồi.” “Diệu Hoa… không bao lâu nữa là chúng ta có thể thành công “Phải.”
Đột nhiên giọng nói của Diệu Hoa trở nên cực kỳ trầm thấp, không biết đó có phải là ảo giác của tôi hay không.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Diệu Hoa đỡ tôi đi. Đầu óc tôi như một đống bùn nhão, không thấy rõ gì cả mà chỉ có thể mê man nhìn thấy chúng tôi đang đi lên lầu. “Diệu Hoa, chúng ta… đang về nhà ư?” “Ừm.”
Hôm nay Diệu Hoa kỳ lạ thật, sao cô ấy lại ít nói thế? Tôi treo cả người lên người Diệu Hoa, nói thầm một tiếng, bảo rằng đợi khi về đến nhà sẽ ngủ một giấc thật ngon. Uống quá nhiều rượu khiến đầu tôi hơi choáng, thật khó chịu. “Huỳnh Bảo Nhi, thành thật xin lỗi.”
Sau khi cửa thang máy mở, tôi đột nhiên nghe thấy Diệu Hoa nói xin lỗi tôi.
Kỳ lạ, đang yên đang lành sao Diệu Hoa lại xin lỗi tôi? Tôi nhe răng ngây ngốc cười: “Diệu Hoa… sao cậu lại… xin lỗi mình?”
Tôi vươn tay muốn gõ đầu Diệu Hoa nhưng tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cả người đều choáng váng, khó chịu cực kỳ. “Đưa người đến rồi sao?”
Tôi được Diệu Hoa đỡ, nhưng chúng tôi không xuống KTV dưới lầu mà lại lên tầng thượng của khách sạn.
Khi Diệu Hoa đỡ tôi tới cửa phòng thì tôi miễn cưỡng thấy được một người đang đứng ở đó.
Sau khi người đó nhìn thấy tôi và Diệu Hoa thì nhướng mày hỏi
Diệu Hoa. “Cô thật sự… muốn làm thế này ư?”
Lúc tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đi ngang qua phòng nghỉ của khách quý thì vừa vặn nghe được Lê Minh Quang đang nổi giận với cấp dưới của anh ta. “Rốt cuộc tập đoàn Phú Quốc là thế nào? Bọn chúng chui từ đầu ra thế?”
Xem ra Lê Minh Quang cũng không khống chế được sự tình. Tôi lạnh lùng cười, dựa vào cửa yên lặng nghe Lê Minh Quang trút giận.
Giờ đây tập đoàn Phú Quốc đã hoàn toàn nghiền ép công ty của Lê Minh Quang. Đối với Lê Minh Quang thì đây vẫn là một đả kích khá lớn, khó trách anh ta lại tức giận như thế. Nghĩ lại lúc trước Lê Minh Quang còn rất kiêu ngạo, nói rằng vị trí quán quân chắc chắn sẽ thuộc về tập đoàn của anh ta.
Cuối cùng, Lê Minh Quang vẫn phải mời Danny tới.
Nhưng mà thật sự không ngờ rằng, ngay cả khi Lê Minh Quang mời Danny tới thì kết quả vẫn thế này, đáng thương thật.
Tôi yên lặng nghe một lúc lâu, đáy mắt hiện lên một tia sáng. “Tổng giám đốc Quang, tập đoàn Phú Quốc như một con ngựa đen đột ngột vụt lên trước. Lúc trước chúng tôi cũng không nghĩ công ty này muốn tham gia cuộc thi thiết kế, ai ngờ…”
Trợ lý run rẩy nhìn Lê Minh Quang, dường như cậu ta rất sợ Lê Minh Quang, run lẩy bẩy giải thích. Đội mắt Lê Minh Quang lạnh đến đáng sợ.
Anh ta nắm chặt tay lại, có vẻ đang tận lực khắc chế cảm xúc của bản thân. “Tôi biết rồi, tôi sẽ không tính toán chuyện này. Mọi người lập tức đi chuẩn bị đi, rồi nói với Danny trận chung kết phải đấu cho nghiêm túc, phải giành được vị trí quán quân, hiểu chưa?” “Vâng.”
Sau khi trợ lý rời khỏi đó, tôi đứng thẳng người dậy, nhướng mày định rời đi nhưng Lê Minh Quang lại nhìn thấy tôi.
Huỳnh Bảo Nhi, tôi không ngờ là em còn có sở thích nghe lén đấy.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Quang hiện lên nét âm trầm, anh ta nhìn chằm chằm tôi rồi nói.
Nghe thấy Lê Minh Quang nói vậy, tôi không tức giận mà ngược lại còn cười nói: “Nghe lén? Rõ ràng tôi đang nghe một cách quang minh chính đại, nghe lén gì cơ? Hơn nữa, tổng giám đốc Quang nói lớn tiếng như thế không phải để tôi nghe ư? Vừa lúc tôi cũng đang rảnh nên ở lại nghe tổng giám đốc Quang trút giận một chút.” “Huỳnh Bảo Nhi, em đang đắc ý sao?” Lê Minh Quang nghe vậy, ánh mắt trở nên cực kỳ kinh khủng và lạnh lẽo.
Tôi nghe Lê Minh Quang nói thế thì ngạc nhiên đáp: “Anh nhìn ra rồi sao? Thật không đơn giản nha.” “Em.” Lê Minh Quang bị lời tôi nói chọc tức đến suýt nữa đã không giữ được vẻ phong độ.
Tôi nhìn dáng vẻ Lê Minh Quang tức giận đến mức giậm chân thì thầm nghĩ, dáng vẻ đa mưu túc trí thường ngày của Lê Minh Quang thật đáng ghét.
Bây giờ đến khi gặp được đối thủ ngang hàng thì thay đổi nét mặt thật nhanh. “Không phải tổng giám đốc Quang từng nói chắc như định đóng cột rằng giải quán quân sẽ thuộc về tập đoàn của các người u? Xem tình huống hiện tại thì có vẻ không giống vậy cho lắm” “Hừ, đây chỉ là đấu loại thôi. Dựa vào địa vị của Danny trên trường quốc tế thì làm sao có thể thua em hay thua cái công ty kia chứ?” Lê Minh Quang liếc tôi với vẻ đầy lạnh lùng và mỉa mai, ánh mắt anh ta vô cùng băng lãnh.
Nghe Lê Minh Quang nói thế, tôi cũng không hề tức giận. Rốt cuộc đã xuất hiện một đối thủ ngang tài ngang sức, tính tình Lê
Minh Quang biến đổi lớn như thế, tôi cũng không lấy làm lạ. “Có thua hay không thì chúng ta cùng mở to mắt ra nhìn cho kĩ. Tôi thừa nhận địa vị của Danny trên thế giới rất cao, thế nhưng chúng ta đều tranh đấu bằng thực lực. Ai nói có địa vị cao ở nước ngoài thì không thể thất bại chứ? Có địa vị cao cũng không nhất định sẽ thắng được đâu…” “Xem ra, em có tự tin rằng mình có thể thắng được cuộc thi này.” Đôi mắt âm u của Lê Minh Quang nhìn chằm chằm tôi rồi nói. Tôi nghe Lê Minh Quang nói vậy, chỉ hơi nhướng mày rồi chậm rãi nói: “Tôi vô cùng tự tin với năng lực của bản thân.” Tôi tin rằng mình có thể thắng, tôi tin vào năng lực của tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi rất chờ mong vào biểu hiện của em. Hiện tại, nếu em còn không giành được chức quán quân thì tập đoàn Trần Thăng của em sẽ không còn tồn tại được nữa, bởi vì anh không cho phép nó tồn tại.” Lê Minh Quang cười lạnh một tiếng, anh ta tới gần tôi, hơi thở lạnh bằng xẹt qua gương mặt tôi.
Tôi và Lê Minh Quang đã từng là bạn tốt, bây giờ lại trở thành đối thủ trên thương trường. “Nếu đã như vậy thì chúng ta chờ trận chung kết sẽ r.” Tôi đẩy người Lê Minh Quang ra, phủi phủi tay rồi lạnh nhạt nói.
Cho dù phải đối mặt với khó khăn lớn cỡ nào, tôi cũng không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm khó có được này đây là cơ hội tốt nhất để tập đoàn Trần Thăng trở mình.
Lúc bắt đầu trận chung kết, tôi nhìn những tác phẩm được trưng bày trước mặt các tuyển thủ thì cực kỳ ngạc nhiên.
Tác phẩm của bọn họ đều rất tốt, lúc trước tôi còn cực kỳ tự tin nhưng bây giờ lại không khỏi cảm thấy hơi nản chí. “Bảo Nhi, cậu đừng sợ, cậu nhất định có thể làm được.” Diệu Hoa nằm lấy tay tôi rồi nói với tôi như thế. Cánh môi tôi khẽ mấp máy, tôi liếc Diệu Hoa một cái rồi cần răng gật đầu. Sau khi những người đứng trước đã thi xong thì đến lượt tôi, lúc người chủ trì xướng tên tôi, tôi lập tức đưa người mẫu mặc áo cưới lên sàn catwalk..
Lúc bấy giờ, tôi đã thiết kế rất tốt, bộ váy này không chỉ thể hiện một loại lãng mạn duy mĩ duy nhất mà còn có sự chua ngọt đàng cay của tình yêu.
Tôi đã tập luyện lâu như vậy, giờ đây nhất định có thể thành công.
Thế nhưng không biết có phải do tôi quá gấp gáp hay không mà người mẫu của tôi đi tới vòng thứ hai thì chân đã trượt khói giày cao gót, ngã khỏi sàn diễn. “Trời ơi.” Giữa sân khẩu phát ra một tiếng hét, tôi cũng bị dọa, tôi bắt mình mình bình tĩnh lại rồi đi tới trước mặt người mẫu bị ngã, vươn tay nhẹ giọng nói: “Lên nào, chúng ta tiếp tục”
Người mẫu kia chắc cũng bị dọa sợ, sau khi nghe tôi nói thì hơi giật mình, Dưới ánh mắt kiên định của tôi, cô ấy cởi giày cao gót ra rồi nắm tay tôi đi lên sàn diễn.
Đèn tụ quang lại lần nữa dừng trên người chúng tôi, từ đầu đến cuối tôi đều giữ nụ cười khéo léo, trình bày đầy đủ chủ đề của mẫu thiết kế.
Sau khi chúng tôi đã hoàn thành thì lúc bước tới hậu trường, cô người mẫu kia xin lỗi tôi: “Tổng giám đốc Nhi, tôi thành thật xin lỗi, tôi cũng không hiểu vì sao giày của tôi lại…” “Không sao, cô không bị thương là được rồi. Trước hết cô cứ xuống thay quần áo đi rồi chúng ta ngồi chờ kết quả thi đấu.” “Vâng.” Cô người mẫu kia nhìn tôi đầy cảm kích rồi rời đi.
Tôi ngồi xổm xuống nhặt chiếc giày người mẫu vừa đi lên, nhìn vào gót giày. Hình như gót giày đã bị thứ gì đó cưa ra nên mới có thể đột nhiên trượt ra như vậy. Nhìn dấu vết trên đó, tôi nheo đôi mắt lại, lạnh lùng cười.
Quả nhiên, công kích ngoài sáng thì dễ đối phó, công kích trong tối lại khó mà phòng.
Thế mà anh ta lại dùng thủ đoạn để tiện như thế này, Lê Minh Quang, tôi xem thường anh rồi.
Nhưng mà anh đừng tưởng rằng dùng loại thủ đoạn đê hèn này thì có thể giành được chiến thắng.
Tôi cầm giày lên rời khỏi hậu trường, đi tới chỗ Diệu Hoa ở bên kia.
Vừa rồi Diệu Hoa chắc chắn đã thấy hình ảnh được phát sóng trực tiếp, khi tôi ra tới nơi, cô ấy lập tức nắm lấy tay tôi, trên mặt tràn đầy lo lắng hỏi:“Bảo Nhi, chuyện vừa rồi là sao? Tại sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện?” “Có người động tay động chân” Tôi đưa chiếc giày cho Diệu Hoa xem.
Diệu Hoa nhìn chiếc giày, nhìn đi nhìn lại cũng không hiểu gì. Tôi chỉ vào gót giày rồi nói với Diệu Hoa: “Cậu còn chưa nhìn ra sao? Ở đây bị người ta cắt ngang nên mới dùng sức một chút đã gãy rồi, là có người cố ý” “Cái gì? Ai lại để tiện như thế, quả đáng thật.” Diệu Hoa tuc giận nắm chặt tay rồi nói với tôi. “Mình nghĩ, mình biết đó là ai rồi.” Tôi nhìn đôi giày kia, đôi mắt hơi loé lên.
Diệu Hoa đặt giày sang một bên, nắm lấy tay tôi lo lắng nói: “Hiện tại phải làm sao đây? Vừa rồi người mẫu ngã khỏi sàn diễn nên khiến giám khảo có ấn tượng không tốt, không biết giám khảo sẽ cho điểm như thế nào nữa.” “Đừng lo, mình tin vào năng lực của mình” Nghe giọng Diệu Hoa đầy lo lắng, tôi không khỏi nhếch môi nhẹ giọng nói Tôi vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của mình, mặc kệ ra sao, tôi cũng không tin những giám khảo đó sẽ vì chuyện này mà trừ điểm tôi.
Buổi chiều ba giờ, kết quả của trận chung kết được công bố.
Tôi thuận lợi lọt vào chung kết.
Sau khi Diệu Hoa nhìn thấy kết quả thì vui vẻ nhảy dựng lên, “Bảo Nhi, cậu giỏi thật đỏ”
Có thể vào được chung kết, tôi cũng rất vui.
Ba ngày nữa là tới trận chung kết, tôi phải giành được giải quán quân.
Buổi tối tôi mời người mẫu và nhân viên công tác ăn cơm, bởi vì đã vào được trận chung kết nên mọi người đều rất vui vẻ, cùng tới KTV hát hò, uống rượu.
Gần đây áp lực của tôi cũng rất lớn, một bên là thi đấu, một bên là việc của công ty. Hôm nay thật khó mới có dịp được thư giãn, bất giác tôi lại uống nhiều hơn. “Tới đây… ca hát… chúng ta… cùng hát đi.” Tôi nghiêng ngả đứng dậy, cười với đám người Diệu Hoa. “Bảo Nhi, cậu say rồi.”
Diệu Hoa bắt lấy tay tôi rồi gỡ chén rượu trong tay tôi ra. “Mình không… say, mình còn uống được, mình còn có thể uống mà.” Tôi lắc đầu líu lưỡi nói. Diệu Hoa đỡ tôi rồi xin lỗi các nhân viên khác đang ngồi trong phòng: “Hình như Bảo Nhi say rồi, tôi đỡ cô ấy về nghỉ ngơi trước.” “Tổng giám đốc Nhi đi thong thả.”
Mọi người chào tôi, tôi váng đầu cười hì hì dựa vào người Diệu
Hoa nói. rồi.” “Diệu Hoa… không bao lâu nữa là chúng ta có thể thành công “Phải.”
Đột nhiên giọng nói của Diệu Hoa trở nên cực kỳ trầm thấp, không biết đó có phải là ảo giác của tôi hay không.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Diệu Hoa đỡ tôi đi. Đầu óc tôi như một đống bùn nhão, không thấy rõ gì cả mà chỉ có thể mê man nhìn thấy chúng tôi đang đi lên lầu. “Diệu Hoa, chúng ta… đang về nhà ư?” “Ừm.”
Hôm nay Diệu Hoa kỳ lạ thật, sao cô ấy lại ít nói thế? Tôi treo cả người lên người Diệu Hoa, nói thầm một tiếng, bảo rằng đợi khi về đến nhà sẽ ngủ một giấc thật ngon. Uống quá nhiều rượu khiến đầu tôi hơi choáng, thật khó chịu. “Huỳnh Bảo Nhi, thành thật xin lỗi.”
Sau khi cửa thang máy mở, tôi đột nhiên nghe thấy Diệu Hoa nói xin lỗi tôi.
Kỳ lạ, đang yên đang lành sao Diệu Hoa lại xin lỗi tôi? Tôi nhe răng ngây ngốc cười: “Diệu Hoa… sao cậu lại… xin lỗi mình?”
Tôi vươn tay muốn gõ đầu Diệu Hoa nhưng tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cả người đều choáng váng, khó chịu cực kỳ. “Đưa người đến rồi sao?”
Tôi được Diệu Hoa đỡ, nhưng chúng tôi không xuống KTV dưới lầu mà lại lên tầng thượng của khách sạn.
Khi Diệu Hoa đỡ tôi tới cửa phòng thì tôi miễn cưỡng thấy được một người đang đứng ở đó.
Sau khi người đó nhìn thấy tôi và Diệu Hoa thì nhướng mày hỏi
Diệu Hoa. “Cô thật sự… muốn làm thế này ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.