Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 215
Ngọc Hạ
29/03/2021
Trần Thanh Vũ… Trần Thanh Vũ… “Chỉ có thể mà đã đau lòng sao?” Phan Huỳnh Đức nhìn hốc mất ứng hồng của tôi, nhịn không được châm chọc nói.
Tôi ngang đầu, phẫn nộ trừng mắt với Phan Huỳnh Đức. Lúc sắp đứng dậy muốn rời đi thìPhan Huỳnh Đức lạnh lùng chế giễu tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, vừa nãy em không thấy sao? Cho dù em có đứng trước mặt anh ta thìanh ta cũng không nhận ra em đâu. Nhưng mà em chỉ cần đứng trước mặt anh, anh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra em rồi.”
Lời nói của Phan Huỳnh Đứckhiến cho cá người tôi run rẩy.
Phan Huỳnh Đức nói không sai, lúc ấy tôi cũng đứng trước mặt anh ta, vậy mà anh ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tôi, nhưng Trần Thanh Vũ thì không. “Bây giờ em muốn trở về như thế nào? Huỳnh Bảo Nhi? Em có thể tha thứ cho sự phản bội của Trần Thanh Vũ không?”
Phan Huỳnh Đức đi đến trước mặt tôi, vô cảm nói.
Phản bội..
Tôi đã bị hai chữ này dọa sợ, sợ hãi nhìn Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức lạnh lùng nhìn tôi một lát rồi sau đó tiếp tục nói: “Em cho rằnganh ta ở bên cạnh người thế thân kia lâu như vậy, đến bây giờ bọn họ sẽ không xảy ra quan hệ sao? Huỳnh Bảo Nhi, từ khi nào mà em trở nên ngây thơ như vậy chứ?”
Am!
Tôi quên mất, vậy mà tôi lại quên mất chuyện này.
Tôi một lòng muốn trở về bên cạnh Trần Thanh Vũ, trở về với bố mẹ nhưng tôi lại quên mất trong khoảng thời gian mà tôi rời đi,
Trần Thanh Vũ có thật sự chưa từng chạm vào người phụ nữ kia không?
Nếu anh đã lên gường với người phụ nữ kia, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Nếu Trần Thanh Vũ đã lên giường với người phụ nữ kia, tôi có thể nhân nhịn sao? “Em có thể an ủi mình rằng Trần Thanh Vũ chi nhất thời bị thứ Huỳnh Bảo Nhi giả kia mê hoặc, nhưng màHuỳnh Báo Nhi, em lừa được trái tim mình sao? Cho dù Trần Thanh Vũ bị người thể thân đó mê hoặc nhưng mỗi người đều sẽ có nét độc đáo riêng, đến chuyện này mà anh ta còn không nhận ra được, vậy anh ta có thật sự yêu em không?”
Đừng… nói nữa, vì sao tôi lại không ngừng muốn trốn tránh sự thật, rồi lại bị Phan Huỳnh Đức dùng một cách thức tàn nhẫn như vậy để vạch trần chứ?
Tôi không muốn tin Trần Thanh Vũ không nhớ ra tôi, hoàn toàn không muốn tin.. “Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ thua rồi, em quên anh ta đi.”
Bàn tay Phan Huỳnh Đức nắm chặt bả vai tôi, ánh mắt sâu thẩm chăm chú nhìn tôi. “Nếu em đồng ý, anh có thể biến thành Trần Thanh Vũ mà em yêu, em muốn anh thay đổi bất kỳ điểm gì, anh đều nghe theo được không?”
Tôi nức nở một tiếng, đẩy Phan Huỳnh Đức ra rồi nhanh chân chạy lên lầu.
Tôi không muốn nghĩ đến Trần Thanh Vũ và người thế thân kia sẽ xảy ra chuyện gì.
Toàn bộ đều là giả, Trần Thanh Vũ sẽ không làm ra những việc này, nhất định sẽ không.
Trần Thanh Vũ sẽ nhận ra tôi.
Tôi nhìn vào chiếc gương bên trong phòng vệ sinh, nhìn chính mình trong đó một lúc lâu thì đột nhiên cảm thấy hơi phẫn nộ và không cam lòng.
Vì sao tôi lại phải chịu nỗi uất ức này, vì sao? “Chào cô, cho hỏi có thể giúp gì cho cô không? Sắc mặt cô trông rất khó coi.”
Lúc tôi đang tràn đầy nộ và không cam lòng nhìn bản thân mình phản chiếu qua gương thiHuỳnh Bảo Nhi giả xuất hiện.
Trang phục trên người cô ta chính là bộ phục màu trắng mà tôi thích là do tôi tự tay thiết
Nhưng mà bây giờ lại bị người phụ nữ này mặc lên người, chuyện này khiến tôi rất tức
Tôi căm tức nhìn Huỳnh Bảo Nhi giả đứng trước mắt mình, nhe răng đi về phía cô ta. gái này, cô định làm gì vậy?” Nhìn thấy tôi sắp xông về phía cô ta, trong mắt Huỳnh Bảo Nhi giả xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, cô ta dễ dàng chặt lấy đôi tay tôi rồi đẩy mạnh ra. Khi tôi bị cô ta đẩy ra, càng nộ trừng mắt với cô ta.
Là ai? Cuối cùng cô ta là ai?
Rốt cuộc Lê Minh Quang đã ai đến mạo tôi?
Huỳnh Bảo Nhi giả nhìn tôi, sau đó bước hai bước đến gần tôi. Đôi giày cao gót dừng lại ở trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn cô ta.
Cô ta ngồi xổm xuống rồi gỡ mặt nạ che mặt của tôi ra, sau khi thấy khuôn mặt tôi thì cô ta không được chậm rãi nói: chà, mặt cô đúng là rất khó.
Cút..
Tôi tức giận hét lên với cô ta, tôi muốn bò dậy khỏi mặt đất nhưng lại không có chút sức lực nào.
Cô ta nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì hoàn toàn không hề sợ hãi mà ngược lại còn lạnh lùng cong môi cười nhạo nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, ra là cô. Tôi tự nhủ làm sao mà tôi tìm cô lâu như vậy vẫn không thể tìm ra, thì ra là cô núp phía sau Phan Huỳnh
Cô biết tôi?
Chẳng tôi cũng đã từng quen biết với người phụ nữ này? “Sao vậy? Không nhớ tôi à? Cô thật sự cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Tất cả những sự không cam lòng, đau đớn và nộ trong lòng tôi cũng không dễ dàng mất đi như vậy đâu.”
Dường như cô ta nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt tôi, lạnh lùng nói thêm một lần nữa.
Giọng điệu nói chuyện này… người này… không phải là…
Tôi trợn khó tin cô ta.
Người phụ nữ này… lẽ là.. tiếc bây giờ không có người nào biết cô là ai, cho dù giữ được Phan Huỳnh Đức thì cũng không còn cách nào, bởi vì không ai biết cô là ai cả. Cô cướp đi những thứ thuộc về tôi thì tôi sẽ từ từ giành về lại, cô đã được định trước là một người thất bại.” trước khi cô cướp Trần Thanh Vũ tay tôi, cô có biết tôi đau lòng đến nhường nào không? Bây giờ tôi muốn cho cô nếm trải cảm giác đau đớn khắc sâu vào tim này một
Cô ta nói xong thì lạnh lùng nhìn tôi rồi đứng dậy.
Tôi không thể kim được cơn giận, không biết lấy sức lực từ đầu mà tôi đứng bật dậy khỏi mặt đất, đột nhiên bổ nhào về phía cô ta. “A.” Cô ta bị tôi đụng mạnh đến mức phải vách tường, nhưng mà cô ta cũng không tức giận, khóe môi cong lên một cách kỳ lạ.
Tôi nhìn nụ cười quải lạ của cô ta, sau lưng không cứng lại.
Vì sao cô ta lại cười quái lạ như vậy… chẳng lẽ.. “Huỳnh Bảo Nhi.”
Quả nhiên, như muốn chứng minh sự thật giống với suy nghĩ trong lòng tôi, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Trần
Thanh “Trần Thanh Vũ… người phụ nữ này… đột nhiên tấn công em, em không biết vi sao lại như vậy nữa” Huỳnh Bảo Nhi giả uất ức xoa nhẹ bả vai của mình, đi về phía Trần Thanh Vũvà nói.
Trần Thanh Vũ, em mới là Huỳnh Bảo Nhi.
Tôi sốt ruột nhào về phía Trần Thanh Vũ, muốn nói cho anh biết tôi mới là Huỳnh Bảo Nhi thật sự.
Nhưng mà Trần Thanh Vũ nhanh chóng bước ngang qua người tôi, đi đến bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi giả rồi ôm lấy cô ta, quay đầu nhin tôi đầy lạnh lùng. “Cô mà người mà Phan Huỳnh Đức đưa đến sao? Muốn làm gì vợ tôi?”
Không phải… Trần Thanh Vũ, người phụ nữ mà anh ôm vốn không phải là em.
Tôi sốt ruột muốn đi về phía Trần Thanh Vũ nhưng anh lại dùng chân đá tôi ra.
Chồ trái tim của tôi rất đau, cảm giác đau đó giống như lần bị Lê Minh Quang đâm trúng vậy. “Cô dám động vào vợ tôi thì đứng trách tôi tàn nhẫn, đừng cho rằng cô là người phụ nữ của Phan Huỳnh Đức thì có thể làm tổn thương người phụ nữ của tôi.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn tôi, giọng nói lạnh bằng không mang theo chút tình cảm nào.
Trần Thanh Vü.. anh có nhận ra em không? Em là Huỳnh Bảo
Nhi đây mà.
Tay tôi yếu ớt đặt lên ngực, ảnh mắt bi thường nhìn Trần Thanh
Vũ đứng trước mặt.
Vì sao anh lại không nhớ tôi? Trần Thanh Vũ, anh nhìn vào mắt em được không. “Thanh Vũ, người phụ nữ này kỳ lạ quá, không phải là thích anh đấy chứ?” Huỳnh Bảo Nhi giả dựa vào trong ngực Trần Thanh Vũ rội tủi thân nói với anh. “Nói bừa gì đấy? Anh chỉ yêu một mình em.”
Ánh mắt đầy lạnh lùng khi nhìn tôi của Trần Thanh Vũ đã biến mất, anh nhìn Huỳnh Bảo Nhi giả rồi nói một cách bất đắc dĩ và yêu chiều.
Tôi nhìn dáng vẻ Trần Thanh Vũ đối xử với Huỳnh Bảo Nhi giả, trong lòng đau như cắt.
Tôi từ từ bò dậy khỏi mặt đất, cố hết sức kéo khóa kéo trên người xuống. Tôi không muốn nghĩ đến gì cả, tôi chỉ muốn chứng minh, tôi là Huỳnh Bảo Nhi.
Trần Thanh Vũ… ngực em có một vết sẹo, là lúc trước Lê Minh Quang đã đâm vào ngực em tạo thành vết sẹo này.
Nếu Trần Thanh Vũ nhìn thấy vết sẹo kia thi nhất định sẽ nhở ra. “Này, cô làm gì đấy? Sao tự nhiên lại cởi quần áo ra?” Huỳnh Bảo Nhi giả học giọng điệu nói chuyện lúc trước của tôi,cô ta khó chịu nói với tôi.
Tôi chăm chăm coi quần áo, không màng đến cảm giác xấu hổ, chỉ vào vết sẹo như trăng non trên ngực minh rồi nhìn chăm chủ vào Trần Thanh Vũ, “Đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ, ánh mắt Phan Huỳnh Đức càng ngày càng kém.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái rồi dẫn Huỳnh Bảo Nhi giả rời đi.
Trần Thanh Vũ… anh… không nhớ sao?
Tôi ngẩn ngơ nhìn bóng dáng lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, trong lòng đau đớn không chịu nối,
Vì sao Trần Thanh Vũ không nhớ ra vết sẹo trên ngực tôi?
Vi sao anh lại không nhở ra?
Tôi ngồi trên sàn nhà nhìn bàn tay của mình rồi chợt ngẩn người. Chẳng lẽ tôi chỉ có thể tiếp tục sống trong thân phận này thôi sao?
Để một người phụ nữ khác thay thế tôi? “Hắn là bây giờ em đã hết hy vọng rồi chứ?” Một giọng nói lạnh đến thấu xương vang lên trên đầu tôi, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu thì nhìn thấy được chiếc mặt nạ của
Phan Huỳnh Đức. Đôi mắt của anh ta dường như đang cười nhạo nhìn tôi.
Tôi biết bây giờ anh ta đang cười nhạo sự chật vật thê thảm của tôi, tôi vứt bỏ mọi sự tự tôn của bản thân, cố hết sức chứng minh mình là Huỳnh Bảo Nhi nhưng lại không có một người nào tin tưởng tôi. “Huỳnh Báo Nhi, anh ta đã thua rồi.”
Phan Huỳnh Đức ngồi xổm xuống nâng cằm tôi lên rồi lạnh lùng nói với tôi.
Sẽ không… Trần Thanh Vũ sẽ không thua.
Bây giờ anh chi nhất thời bị Huỳnh Bảo Nhi giá mê hoặc mà thôi.
Nhất định tôi sẽ khỏe lại, tôi sẽ nói cho Trần Thanh Vũ biết tôi mới là Huỳnh Bảo Nhi thật, chỉ có tôi mới là thật thôi. “Huỳnh Bảo Nhi, thật sự yêu một người thì không phải người ấy sẽ không yêu, cho dù có thay đổi dung mạo, cho dù mặt người ấy có đầy sẹo cũng như vậy. Nếu như Trần Thanh Vũ thật sự yêu em thì sẽ không thể nào không nhận ra em được, em còn muốn lừa gat bản thân đến khi nào nữa đây? Trần Thanh Vũ vốn dĩ không yêu em.”
Phan Huỳnh Đức thầy tôi không chịu tin thì không khỏi mia mai thêm một lần nữa.
Tôi mệt mỏi nhìn Phan Huỳnh Đức, ánh mắt tràn đầy bị thương.
Phan Huỳnh Đức nói thật sao? Trần Thanh Vũ không yêu tôi, vì vậy mới không nhận ra tôi?
Trần Thanh Vũ… anh thật sự… không yêu em sao? “Quên Trần Thanh Vũ đi, mãi mãi ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em cả đời với điều kiện là em không được phản bội tôi.” Phan Huỳnh Đức chỉnh lại quần áo trên người tôi rồi sau đó bể tôi lên, hơi thở nóng rực xa lạkhiển tâm trang tôi trở nên rất khó chịu. Tôi không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ cổ thử.
Tôi sẽ khỏe lại, nhất định sẽ giành lại hết toàn bộ những gì thuộc về tôi. “Anh Đức vẫn nên trông chừng tốt người phụ nữ của mình đi, đừng để cô ta đi khắp nơi động dục như vậy” Khi tôi và Phan Huỳnh Đức đi xuống lâu, trùng hợp gặp được Trần Thanh Vũ. Tôi tha thiết nhìn Trần Thanh Vũ nhưng anh lại lạnh lùng mia mai Phan Huỳnh Đức.
Giọng nói nghiêm khắc nhưng đầy trào phúng kia đã kích thích trái tim tôi.
Cả người tôi cứng đờ, chỉ có thể ngẩn người nhìn Trần Thanh Vũ, ánh mắt tràn đầy bị thương.
Trần Thanh Vũ… sao anh có thể đối xử với em như vậy, anh không nhận ra em thì cũng thôi đi, bây giờ còn dùng những lời nói bén nhọn này nói chuyện với em sao? “Tôi sẽ trông chừng người phụ nữ của tôi, nhưng không biết khi nào thì tổng giám đốc Trầnsẽ có dua con thứ hai đây?” Phan Huỳnh Đức cười lạnh ôm lấy vòng eo tôi, thâm sâu hỏi Trần Thanh Vũ.
Tôi ngang đầu, phẫn nộ trừng mắt với Phan Huỳnh Đức. Lúc sắp đứng dậy muốn rời đi thìPhan Huỳnh Đức lạnh lùng chế giễu tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, vừa nãy em không thấy sao? Cho dù em có đứng trước mặt anh ta thìanh ta cũng không nhận ra em đâu. Nhưng mà em chỉ cần đứng trước mặt anh, anh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra em rồi.”
Lời nói của Phan Huỳnh Đứckhiến cho cá người tôi run rẩy.
Phan Huỳnh Đức nói không sai, lúc ấy tôi cũng đứng trước mặt anh ta, vậy mà anh ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tôi, nhưng Trần Thanh Vũ thì không. “Bây giờ em muốn trở về như thế nào? Huỳnh Bảo Nhi? Em có thể tha thứ cho sự phản bội của Trần Thanh Vũ không?”
Phan Huỳnh Đức đi đến trước mặt tôi, vô cảm nói.
Phản bội..
Tôi đã bị hai chữ này dọa sợ, sợ hãi nhìn Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức lạnh lùng nhìn tôi một lát rồi sau đó tiếp tục nói: “Em cho rằnganh ta ở bên cạnh người thế thân kia lâu như vậy, đến bây giờ bọn họ sẽ không xảy ra quan hệ sao? Huỳnh Bảo Nhi, từ khi nào mà em trở nên ngây thơ như vậy chứ?”
Am!
Tôi quên mất, vậy mà tôi lại quên mất chuyện này.
Tôi một lòng muốn trở về bên cạnh Trần Thanh Vũ, trở về với bố mẹ nhưng tôi lại quên mất trong khoảng thời gian mà tôi rời đi,
Trần Thanh Vũ có thật sự chưa từng chạm vào người phụ nữ kia không?
Nếu anh đã lên gường với người phụ nữ kia, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Nếu Trần Thanh Vũ đã lên giường với người phụ nữ kia, tôi có thể nhân nhịn sao? “Em có thể an ủi mình rằng Trần Thanh Vũ chi nhất thời bị thứ Huỳnh Bảo Nhi giả kia mê hoặc, nhưng màHuỳnh Báo Nhi, em lừa được trái tim mình sao? Cho dù Trần Thanh Vũ bị người thể thân đó mê hoặc nhưng mỗi người đều sẽ có nét độc đáo riêng, đến chuyện này mà anh ta còn không nhận ra được, vậy anh ta có thật sự yêu em không?”
Đừng… nói nữa, vì sao tôi lại không ngừng muốn trốn tránh sự thật, rồi lại bị Phan Huỳnh Đức dùng một cách thức tàn nhẫn như vậy để vạch trần chứ?
Tôi không muốn tin Trần Thanh Vũ không nhớ ra tôi, hoàn toàn không muốn tin.. “Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ thua rồi, em quên anh ta đi.”
Bàn tay Phan Huỳnh Đức nắm chặt bả vai tôi, ánh mắt sâu thẩm chăm chú nhìn tôi. “Nếu em đồng ý, anh có thể biến thành Trần Thanh Vũ mà em yêu, em muốn anh thay đổi bất kỳ điểm gì, anh đều nghe theo được không?”
Tôi nức nở một tiếng, đẩy Phan Huỳnh Đức ra rồi nhanh chân chạy lên lầu.
Tôi không muốn nghĩ đến Trần Thanh Vũ và người thế thân kia sẽ xảy ra chuyện gì.
Toàn bộ đều là giả, Trần Thanh Vũ sẽ không làm ra những việc này, nhất định sẽ không.
Trần Thanh Vũ sẽ nhận ra tôi.
Tôi nhìn vào chiếc gương bên trong phòng vệ sinh, nhìn chính mình trong đó một lúc lâu thì đột nhiên cảm thấy hơi phẫn nộ và không cam lòng.
Vì sao tôi lại phải chịu nỗi uất ức này, vì sao? “Chào cô, cho hỏi có thể giúp gì cho cô không? Sắc mặt cô trông rất khó coi.”
Lúc tôi đang tràn đầy nộ và không cam lòng nhìn bản thân mình phản chiếu qua gương thiHuỳnh Bảo Nhi giả xuất hiện.
Trang phục trên người cô ta chính là bộ phục màu trắng mà tôi thích là do tôi tự tay thiết
Nhưng mà bây giờ lại bị người phụ nữ này mặc lên người, chuyện này khiến tôi rất tức
Tôi căm tức nhìn Huỳnh Bảo Nhi giả đứng trước mắt mình, nhe răng đi về phía cô ta. gái này, cô định làm gì vậy?” Nhìn thấy tôi sắp xông về phía cô ta, trong mắt Huỳnh Bảo Nhi giả xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, cô ta dễ dàng chặt lấy đôi tay tôi rồi đẩy mạnh ra. Khi tôi bị cô ta đẩy ra, càng nộ trừng mắt với cô ta.
Là ai? Cuối cùng cô ta là ai?
Rốt cuộc Lê Minh Quang đã ai đến mạo tôi?
Huỳnh Bảo Nhi giả nhìn tôi, sau đó bước hai bước đến gần tôi. Đôi giày cao gót dừng lại ở trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn cô ta.
Cô ta ngồi xổm xuống rồi gỡ mặt nạ che mặt của tôi ra, sau khi thấy khuôn mặt tôi thì cô ta không được chậm rãi nói: chà, mặt cô đúng là rất khó.
Cút..
Tôi tức giận hét lên với cô ta, tôi muốn bò dậy khỏi mặt đất nhưng lại không có chút sức lực nào.
Cô ta nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì hoàn toàn không hề sợ hãi mà ngược lại còn lạnh lùng cong môi cười nhạo nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, ra là cô. Tôi tự nhủ làm sao mà tôi tìm cô lâu như vậy vẫn không thể tìm ra, thì ra là cô núp phía sau Phan Huỳnh
Cô biết tôi?
Chẳng tôi cũng đã từng quen biết với người phụ nữ này? “Sao vậy? Không nhớ tôi à? Cô thật sự cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Tất cả những sự không cam lòng, đau đớn và nộ trong lòng tôi cũng không dễ dàng mất đi như vậy đâu.”
Dường như cô ta nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt tôi, lạnh lùng nói thêm một lần nữa.
Giọng điệu nói chuyện này… người này… không phải là…
Tôi trợn khó tin cô ta.
Người phụ nữ này… lẽ là.. tiếc bây giờ không có người nào biết cô là ai, cho dù giữ được Phan Huỳnh Đức thì cũng không còn cách nào, bởi vì không ai biết cô là ai cả. Cô cướp đi những thứ thuộc về tôi thì tôi sẽ từ từ giành về lại, cô đã được định trước là một người thất bại.” trước khi cô cướp Trần Thanh Vũ tay tôi, cô có biết tôi đau lòng đến nhường nào không? Bây giờ tôi muốn cho cô nếm trải cảm giác đau đớn khắc sâu vào tim này một
Cô ta nói xong thì lạnh lùng nhìn tôi rồi đứng dậy.
Tôi không thể kim được cơn giận, không biết lấy sức lực từ đầu mà tôi đứng bật dậy khỏi mặt đất, đột nhiên bổ nhào về phía cô ta. “A.” Cô ta bị tôi đụng mạnh đến mức phải vách tường, nhưng mà cô ta cũng không tức giận, khóe môi cong lên một cách kỳ lạ.
Tôi nhìn nụ cười quải lạ của cô ta, sau lưng không cứng lại.
Vì sao cô ta lại cười quái lạ như vậy… chẳng lẽ.. “Huỳnh Bảo Nhi.”
Quả nhiên, như muốn chứng minh sự thật giống với suy nghĩ trong lòng tôi, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Trần
Thanh “Trần Thanh Vũ… người phụ nữ này… đột nhiên tấn công em, em không biết vi sao lại như vậy nữa” Huỳnh Bảo Nhi giả uất ức xoa nhẹ bả vai của mình, đi về phía Trần Thanh Vũvà nói.
Trần Thanh Vũ, em mới là Huỳnh Bảo Nhi.
Tôi sốt ruột nhào về phía Trần Thanh Vũ, muốn nói cho anh biết tôi mới là Huỳnh Bảo Nhi thật sự.
Nhưng mà Trần Thanh Vũ nhanh chóng bước ngang qua người tôi, đi đến bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi giả rồi ôm lấy cô ta, quay đầu nhin tôi đầy lạnh lùng. “Cô mà người mà Phan Huỳnh Đức đưa đến sao? Muốn làm gì vợ tôi?”
Không phải… Trần Thanh Vũ, người phụ nữ mà anh ôm vốn không phải là em.
Tôi sốt ruột muốn đi về phía Trần Thanh Vũ nhưng anh lại dùng chân đá tôi ra.
Chồ trái tim của tôi rất đau, cảm giác đau đó giống như lần bị Lê Minh Quang đâm trúng vậy. “Cô dám động vào vợ tôi thì đứng trách tôi tàn nhẫn, đừng cho rằng cô là người phụ nữ của Phan Huỳnh Đức thì có thể làm tổn thương người phụ nữ của tôi.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn tôi, giọng nói lạnh bằng không mang theo chút tình cảm nào.
Trần Thanh Vü.. anh có nhận ra em không? Em là Huỳnh Bảo
Nhi đây mà.
Tay tôi yếu ớt đặt lên ngực, ảnh mắt bi thường nhìn Trần Thanh
Vũ đứng trước mặt.
Vì sao anh lại không nhớ tôi? Trần Thanh Vũ, anh nhìn vào mắt em được không. “Thanh Vũ, người phụ nữ này kỳ lạ quá, không phải là thích anh đấy chứ?” Huỳnh Bảo Nhi giả dựa vào trong ngực Trần Thanh Vũ rội tủi thân nói với anh. “Nói bừa gì đấy? Anh chỉ yêu một mình em.”
Ánh mắt đầy lạnh lùng khi nhìn tôi của Trần Thanh Vũ đã biến mất, anh nhìn Huỳnh Bảo Nhi giả rồi nói một cách bất đắc dĩ và yêu chiều.
Tôi nhìn dáng vẻ Trần Thanh Vũ đối xử với Huỳnh Bảo Nhi giả, trong lòng đau như cắt.
Tôi từ từ bò dậy khỏi mặt đất, cố hết sức kéo khóa kéo trên người xuống. Tôi không muốn nghĩ đến gì cả, tôi chỉ muốn chứng minh, tôi là Huỳnh Bảo Nhi.
Trần Thanh Vũ… ngực em có một vết sẹo, là lúc trước Lê Minh Quang đã đâm vào ngực em tạo thành vết sẹo này.
Nếu Trần Thanh Vũ nhìn thấy vết sẹo kia thi nhất định sẽ nhở ra. “Này, cô làm gì đấy? Sao tự nhiên lại cởi quần áo ra?” Huỳnh Bảo Nhi giả học giọng điệu nói chuyện lúc trước của tôi,cô ta khó chịu nói với tôi.
Tôi chăm chăm coi quần áo, không màng đến cảm giác xấu hổ, chỉ vào vết sẹo như trăng non trên ngực minh rồi nhìn chăm chủ vào Trần Thanh Vũ, “Đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ, ánh mắt Phan Huỳnh Đức càng ngày càng kém.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái rồi dẫn Huỳnh Bảo Nhi giả rời đi.
Trần Thanh Vũ… anh… không nhớ sao?
Tôi ngẩn ngơ nhìn bóng dáng lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, trong lòng đau đớn không chịu nối,
Vì sao Trần Thanh Vũ không nhớ ra vết sẹo trên ngực tôi?
Vi sao anh lại không nhở ra?
Tôi ngồi trên sàn nhà nhìn bàn tay của mình rồi chợt ngẩn người. Chẳng lẽ tôi chỉ có thể tiếp tục sống trong thân phận này thôi sao?
Để một người phụ nữ khác thay thế tôi? “Hắn là bây giờ em đã hết hy vọng rồi chứ?” Một giọng nói lạnh đến thấu xương vang lên trên đầu tôi, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu thì nhìn thấy được chiếc mặt nạ của
Phan Huỳnh Đức. Đôi mắt của anh ta dường như đang cười nhạo nhìn tôi.
Tôi biết bây giờ anh ta đang cười nhạo sự chật vật thê thảm của tôi, tôi vứt bỏ mọi sự tự tôn của bản thân, cố hết sức chứng minh mình là Huỳnh Bảo Nhi nhưng lại không có một người nào tin tưởng tôi. “Huỳnh Báo Nhi, anh ta đã thua rồi.”
Phan Huỳnh Đức ngồi xổm xuống nâng cằm tôi lên rồi lạnh lùng nói với tôi.
Sẽ không… Trần Thanh Vũ sẽ không thua.
Bây giờ anh chi nhất thời bị Huỳnh Bảo Nhi giá mê hoặc mà thôi.
Nhất định tôi sẽ khỏe lại, tôi sẽ nói cho Trần Thanh Vũ biết tôi mới là Huỳnh Bảo Nhi thật, chỉ có tôi mới là thật thôi. “Huỳnh Bảo Nhi, thật sự yêu một người thì không phải người ấy sẽ không yêu, cho dù có thay đổi dung mạo, cho dù mặt người ấy có đầy sẹo cũng như vậy. Nếu như Trần Thanh Vũ thật sự yêu em thì sẽ không thể nào không nhận ra em được, em còn muốn lừa gat bản thân đến khi nào nữa đây? Trần Thanh Vũ vốn dĩ không yêu em.”
Phan Huỳnh Đức thầy tôi không chịu tin thì không khỏi mia mai thêm một lần nữa.
Tôi mệt mỏi nhìn Phan Huỳnh Đức, ánh mắt tràn đầy bị thương.
Phan Huỳnh Đức nói thật sao? Trần Thanh Vũ không yêu tôi, vì vậy mới không nhận ra tôi?
Trần Thanh Vũ… anh thật sự… không yêu em sao? “Quên Trần Thanh Vũ đi, mãi mãi ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em cả đời với điều kiện là em không được phản bội tôi.” Phan Huỳnh Đức chỉnh lại quần áo trên người tôi rồi sau đó bể tôi lên, hơi thở nóng rực xa lạkhiển tâm trang tôi trở nên rất khó chịu. Tôi không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ cổ thử.
Tôi sẽ khỏe lại, nhất định sẽ giành lại hết toàn bộ những gì thuộc về tôi. “Anh Đức vẫn nên trông chừng tốt người phụ nữ của mình đi, đừng để cô ta đi khắp nơi động dục như vậy” Khi tôi và Phan Huỳnh Đức đi xuống lâu, trùng hợp gặp được Trần Thanh Vũ. Tôi tha thiết nhìn Trần Thanh Vũ nhưng anh lại lạnh lùng mia mai Phan Huỳnh Đức.
Giọng nói nghiêm khắc nhưng đầy trào phúng kia đã kích thích trái tim tôi.
Cả người tôi cứng đờ, chỉ có thể ngẩn người nhìn Trần Thanh Vũ, ánh mắt tràn đầy bị thương.
Trần Thanh Vũ… sao anh có thể đối xử với em như vậy, anh không nhận ra em thì cũng thôi đi, bây giờ còn dùng những lời nói bén nhọn này nói chuyện với em sao? “Tôi sẽ trông chừng người phụ nữ của tôi, nhưng không biết khi nào thì tổng giám đốc Trầnsẽ có dua con thứ hai đây?” Phan Huỳnh Đức cười lạnh ôm lấy vòng eo tôi, thâm sâu hỏi Trần Thanh Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.