Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 270
Ngọc Hạ
29/03/2021
Dạo này Phan Huỳnh Đức hiếm khi xuất hiện để tim tôi, dù sao thì chuyện vừa rồi cũng khiến Phan Huỳnh Đức khá khó xử.
Tôi muốn nhân cơ hội này để hòa giải hai anh em Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức vẫn cứ không lạnh cũng không nóng, truyền thông vẫn luôn chú ý đến hai anh em họ, thậm chí còn suy đoàn tại sao Phan Huỳnh Đức lại bị nhà họ Trần ruồng bỏ.
“Phan Huỳnh Đức, người của anh vẫn không tìm được sao?” Đôi mắt tôi đò hoe khi nhìn thấy Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức cau mày, đôi mắt màu xanh lục ánh lên một chút tia sáng nói: “Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ tìm được thằng quỷ nhỏ đó.”
“Làm sao có thể không lo lắng chú, nó vẫn còn nhỏ như vậy. Tôi lau những giọt nước mắt trên đôi mắt sưng húp, bất män nói.”Em lo lắng cũng vô dụng, nó có ý muốn tránh em nên chúng ta cũng không có cách nào Phan Huynh Đức buông lông hai tay, tho de nói.
“Không được, tôi muốn đi tim Bánh Gạo Tôi chiu không nổi nữa, bảo tôi ngồi im không làm gì, tôi thật sự không chịu nổi.
“Huỳnh Bảo Nhi, đừng hành động hấp tấp. Tôi
nghĩ tên quỷ nhỏ của em có thể đang trốn ở gần đây,
nhưng nó cố ý không để chúng ta tìm ra.” Phan Huỳnh Đức nắm lấy tay tôi và nói.
Khi tôi vừa muốn hất tay Phan Huỳnh Đức ra thì vị trí trái tim đột nhiên đau dữ dội, tôi khó chịu ấn vào tim của mình, thờ hon hen vì đau.
“Huỳnh Bảo Nhi.” Phan Huỳnh Đức thấy tôi như vậy, gọi tên tôi với một chút hoàng sợ trong đáy mắt.
“Đau quá…” Tôi cố kim nén vị trí của trái tim minh và ngắt lời nói với Phan Huỳnh Đức.
“Thuốc đâu? Thuốc lần trước tôi đưa cho em đầu rồi?” Phan Huỳnh Đức ôm tôi giận dữ hét lên.
“Trong phòng… trong hộp trang điểm…” Tôi khó chịu chỉ lên lầu và nói ngắt quãng.
Phan Huỳnh Đức sa sắm mặt mày, bế tôi chạy lên lầu. Về đến phòng ngủ, anh ta tìm thuốc cho tôi, lấymột viên đưa cho tôi rối rót cho tôi một cốc nước.
Sau khi uống xong, tôi cảm thấy tim mình càng ngày càng đau hơn,
Trước mặt tôi tối đen như mực, tiếng gọi lo lắng của Phan Huỳnh Đức văng vẳng bên tai tôi, tôi cố hết sức cất giọng: “Tôi hơi mệt, muốn ngủ.”
Nói xong, tôi lao thẳng vào bóng tối.
Lúc tỉnh dậy đã là sáu giờ rưỡi, một đôi tay đang ôm eo tôi, tôi quay đầu lại thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ.
Anh nhìn tôi, hơi cau mày: “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn hù chết anh sao?”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, giả vở không hiểu chuyện gì.
“Phan Huỳnh Đức nói rằng đột nhiên em không
thoải mái, lại không cho anh gọi Lê Hoàng Long đến, hai người đang giấu anh chuyện gì đúng không?” Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nói.
Có vẻ như Phan Huỳnh Đức đã không nói với Trần Thanh Vũ về chứng tim đập mạnh và loạn nhịp của tôi.
Tôi cắn môi, chớp chớp mắt, già vo thất vọng nói: “Bị anh phát hiện rồi, được rồi, em và Phan Huỳnh Đứccó chuyện giấu anh đó.”
Câu nói của tôi khiến khuôn mặt của Trần Thanh Vũ xấu đi một chút, anh ôm lấy eo tôi và kéo tôi vào long
“Nói.”
“Là… gần đây em hơi mệt, thinh thoảng bị thiếu máu. Em không muốn anh lo lắng, cho nên mới không nói cho anh biết.”
“Tại sao Phan Huỳnh Đức lại biết?”
Quả nhiên Trần Thanh Vũ không phải người dễ lửa gạt, anh hừ lạnh một tiếng.
“Có một lần, em không cần thận suýt chút nữa té xiu. Phan Huỳnh Đức đã đưa em đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe cho nên mới biết được, Em bảo anh ta giữ bí mật, nguyên nhân chính là em không muốn anh lo lắng cho em. Chi là thiếu máu thôi mà, em ăn nhiều đồ ăn màu đỏ là được thôi.”
“Thật sao? Là như vậy sao?” Dường như Trần Thanh Vũ vẫn còn chưa tin tôi, anh hỏi văn lại.
Tôi nhìn khuôn mặt tuần tú của Trần Thanh Vũ, ngước lên cắn vào chóp mũi của anh.
“Trần Thanh Vũ, chẳng lẽ anh nghi ngờ em và Phan Huỳnh Đức ngoại tình sao?”Nếu Trần Thanh Vũ dám nói đúng như vậy, anh nhất định sẽ biết tay tôi.
Trần Thanh Vũ cau mày, dùng ánh mắt sâu thẩm nhìn chằm chàm tôi nói: “Ngoại trừ anh, làm sao em có thể để ý đến người đàn ông khác được nhi?”
Trần Thanh Vũ nhưởng mày nói với vẻ mặt xấu xa. Tôi muốn nôn ọe khi nhìn bộ dạng tự đắc này của
Trần Thanh Vũ. “Anh đã tìm thấy Bánh Gạo chưa?” Tôi nghĩ đến chuyện của Bảnh Gạo, nhìn Trần Thanh Vũ với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Vẫn đang tìm.”
Trần Thanh Vũ cất giọng yếu ớt cùng với vẻ mặt âm u.
Khi tôi nghe điều này, đột nhiên tôi trở nên lo lắng
cuống cuồng. “Sao vẫn chưa tìm thấy? Bánh Gạo đã đi đầu? Không, em phài đi tìm Bánh Gạo.”
Nghĩ đến những gì có thể xảy ra với Bánh Gạo, tôi không thể ngồi yên được.
“Nửa đêm mà em muốn đi đâu tìm? Yên tâm, con sẽ không có chuyện gì đâu. Bây giờ em ngoan ngoãn nắm xuống nghỉ ngơi đi, anh sẽ bào quản gia làm chảotáo đồ cho em.”
“Trần Thanh Vũ, sao anh có thể lạnh lúng như vậy, đỏ là con trai của chúng ta mà.”
Trần Thanh Vũ khiến tôi cảm thấy hơi khó chiu khi anh dùng thái độ hờ hững đối với việc Bánh Gạo mất tích,
“Trong lòng anh không có gì quan trọng hơn em.” Trần Thanh Vũ kiên định nhìn tôi, lạnh giọng nói. Nghe đến đây, hốc mắt của tôi lại bắt đầu đỏ lên. Trần Thanh Vũ, tên khốn này, cổ ý muốn khiến tôi khó xử sao?
“Nhưng Bánh Gạo là con trai của chúng ta.”
“Nó làm cho em buồn.” Trần Thanh Vũ trấm mặt xuống, đôi mắt kia như đang chứa một tầng khí lạnh.
Tôi hơi bất lực nhìn Trần Thanh Vũ bày ra bộ dạng
lạnh lùng hà khắc, tôi ôm anh nói: “Đó là con trai của
hai chúng ta, là kết tình tình yêu của chúng ta. Dù Bánh Gạo có đối xử với em như thế nào, em cũng không có một lời oán thán, vì em là mẹ của nó.” “Đối với anh, em mới là quan trọng nhất.” Trần Thanh Vũ bày vẻ mặt ủ rũ, không hơn không giận nói.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, lo lắng hỏi: “Bánh Gạo cóxây ra chuyện gì không?”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, người của chúng ta đang tìm nó, nhất định sẽ tìm được Bánh Gạo.”
Mặc dù Trần Thanh Vũ đã nói với tôi đừng lo lắng, nhưng tôi vẫn cử lo lắng không yên.
Bây giờ sự oán hận của Bánh Gạo đối với tôi rất sâu, nếu Bảnh Gạo có chuyện gi thi cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mình. Bảy giờ tối, khi tôi tỉnh dậy đã không còn thấy bóng dáng Trần Thanh Vũ bên cạnh, tôi nghĩ chắc anh
đang vào phòng làm việc.
Vi không muốn Trần Thanh Vũ lo lắng nên tôi đã không vào phòng làm phiền anh.
Sau khi xuống lầu, tôi hỏi quản gia đã tìm được tung tích của Bảnh Gạo chưa. Quan gia lắc đầu với vẻ mặt buồn bã, nói rằng Trần Danh đã quay lại mấy lần, nhưng anh ta không mang tin vui về.
Lời quản gia càng khiến tôi lo lắng.
Tôi đã cố ý gọi điện cho Phan Huỳnh Đức. Phan Huỳnh Đức nói rằng Bánh Gạo vẫn chưa được tim thấy, bào tôi tạm thời không nên gấp gáp. Hiện tại thì việc giảm sát toàn bộ thủ đô đã được kích hoạt và một đứa trẻ như Bánh Gạo sẽ không thể rời khôi thủ đô.Về phía thủ đô, Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ đã nắm quyền kiểm soát, và tôi tin rằng họ sẽ sớm tim thấy Bánh Gạo.
Tôi không nói cho bố biết chuyện này, bây gio bố đang hết lòng chăm sóc mẹ, tôi không muốn bố phải lo lång.
Tôi đã nói chuyện với Phan Huỳnh Đức và bảo anh ta thông báo cho tôi ngay khi tìm thấy Bánh Gạo, sau đó tôi cảm điện thoại di động đi ra ngoài.
Người quản gia hỏi tôi muốn đi đâu, tôi chi nói rằng tôi muốn tìm Vũ Khả Hân và nhờ ông Bernice giúp da.
Thực ra tôi chỉ lái xe đi tìm Bánh Gạo một mình.
Tôi đã đi tìm khắp những nơi gần trường của Bánh Gạo, nhưng không thể tìm thấy nó.
Tôi đã đến những công viên và sân chơi mà Bảnh Gạo thích nhất. Những nơi này đối với Bánh Gạo là những nơi đấy ắp ki niệm. Tôi hy vọng sẽ tìm thấy Bánh Gạo ở những đỏ.
Tuy nhiên, tôi tìm một hồi cũng không thấy Bánh Gạo, Bánh Gạo đã trốn và không cho tôi tìm thấy sao?
“Bánh Gạo.” Tôi ngồi xổm trong công viên nơi tôi thường đi cùng Bánh Gạo, những giọt nước mắt cũngbắt đầu chảy ra, tôi ôm mặt khóc nức nở.
Những nơi này tôi và mẹ đã từng dẫn Bánh Gạo đến đây chơi, Bánh Gao thích nhất là đến chỗ này nhưng giờ lại không tìm thấy, không biết Bánh Gạo ở đâu, nó thật sự không muốn gặp tôi sao?
“Đứa nhỏ vừa rồi thật sự rất đáng thương.”
“Đúng vậy… không biết bố mẹ của nó sốt ruột như Khi tôi đang khóc lóc nức nở, cuộc trò chuyện của thế nào nữa.”
những người đi bên cạnh tôi đã thu hút sự chủ ý của tôi.
Tôi ngẩng đầu, hoàng sợ đứng dậy kéo người đi đường phía trước, lo lắng nói: “Di, vừa nãy di nói cái gì? Đứa nhỏ nào ạ?”
Nó có thể là Bánh Gạo không?
“Vừa rồi có một đứa bé ở đây bị bắt cóc, hiện tại công an đang truy đuổi. Không biết họ có cứu được đứa bé không.” Người đó nhìn bộ dạng của tôi, lấm lét nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Nghe vậy tôi càng lo lắng hơn, bị bắt cóc sao? Không phải Bánh Gạo chứ?
“Xin hỏi đứa bé trông như thế nào a?” “Rất xinh xắn, mặc một bộ âu phục nhỏ xiu, giốngnhư một hoàng tử bé vậy” Tôi gần như chắc chn ràng đứa nhỏ này chính là Bánh Gao của tôi.
Bảnh Gạo bị bon lưu manh bắt di sao?
Tôi nghe ngóng được đại khái, gần đó có một vụ cướp ở tiệm trang sức, một nhóm công an đã chăn bọn cưop lại, lúc này Bánh Gạo lại xuất hiện, bọn chúng bắt Bánh Gạo làm con tin, rồi đưa Bánh Gạo rời đi.
“Thật đáng thương, một đứa trẻ xinh xắn như vậy.” “Đúng đó, những tên cướp kia, một đám hung
thần ác sát, tám phần là đứa nhỏ không thể sống được.” Nói xong cả hai lắc đầu ngậm ngùi bỏ đi.
Tôi nghe xong, lòng tôi như bị lừa đốt, biết bọn chúng đi theo hướng kia nên tôi phóng xe đuổi theo.
Theo như lời hai di nói vừa rối thì bọn cướp mời vừa đi chưa được bao lâu, bây giờ tôi đuổi theo chắc vẫn kịp.
Trên đường cao tốc ở vòng xuyến phía bên kia, quả nhiên tôi thấy một vài chiếc xe công an đang đuổi theo một chiếc xe màu đen, đó có lẽ là chiếc xe đã bắt Bánh Gạo, phải không?
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, phóng nhanh đuối theo họ.Tôi vượt xe công an, bình tinh đi theo chiếc xe màu đen kia, bọn chúng lái đến khi ra ngoại thánh mới dừng xe.
Tôi thấy chúng dừng lại và bước ra khỏi xe.
“Buông tôi ra..” Tôi trốn trong bụi cỏ và nhìn thấy một vài người đàn ông trùm kín đầu, họ đưa Bánh Gạo ra khỏi xe. Khi thấy Bánh Gạo đang vùng vẫy, bọn chúng còn quay qua quát thằng nhỏ: “Câm miệng, nếu còn cảm động đậy, tao sẽ giết mày.”
Dù sao Bánh Gạo cũng là một đứa trẻ, bình thường rất nghịch ngợm nhưng giờ phút này cũng bị dọa sợ rồi.
“Đại ca, mây tên công an kia cũng đuổi không kịp chúng ta rồi, đem theo đứa nhỏ này cũng rất công kềnh, hay là giết nó đi.”
Một người đàn ông bước tới và nói với người đàn ông đang giữ Bánh Gao.
Tôi muốn nhân cơ hội này để hòa giải hai anh em Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức vẫn cứ không lạnh cũng không nóng, truyền thông vẫn luôn chú ý đến hai anh em họ, thậm chí còn suy đoàn tại sao Phan Huỳnh Đức lại bị nhà họ Trần ruồng bỏ.
“Phan Huỳnh Đức, người của anh vẫn không tìm được sao?” Đôi mắt tôi đò hoe khi nhìn thấy Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức cau mày, đôi mắt màu xanh lục ánh lên một chút tia sáng nói: “Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ tìm được thằng quỷ nhỏ đó.”
“Làm sao có thể không lo lắng chú, nó vẫn còn nhỏ như vậy. Tôi lau những giọt nước mắt trên đôi mắt sưng húp, bất män nói.”Em lo lắng cũng vô dụng, nó có ý muốn tránh em nên chúng ta cũng không có cách nào Phan Huynh Đức buông lông hai tay, tho de nói.
“Không được, tôi muốn đi tim Bánh Gạo Tôi chiu không nổi nữa, bảo tôi ngồi im không làm gì, tôi thật sự không chịu nổi.
“Huỳnh Bảo Nhi, đừng hành động hấp tấp. Tôi
nghĩ tên quỷ nhỏ của em có thể đang trốn ở gần đây,
nhưng nó cố ý không để chúng ta tìm ra.” Phan Huỳnh Đức nắm lấy tay tôi và nói.
Khi tôi vừa muốn hất tay Phan Huỳnh Đức ra thì vị trí trái tim đột nhiên đau dữ dội, tôi khó chịu ấn vào tim của mình, thờ hon hen vì đau.
“Huỳnh Bảo Nhi.” Phan Huỳnh Đức thấy tôi như vậy, gọi tên tôi với một chút hoàng sợ trong đáy mắt.
“Đau quá…” Tôi cố kim nén vị trí của trái tim minh và ngắt lời nói với Phan Huỳnh Đức.
“Thuốc đâu? Thuốc lần trước tôi đưa cho em đầu rồi?” Phan Huỳnh Đức ôm tôi giận dữ hét lên.
“Trong phòng… trong hộp trang điểm…” Tôi khó chịu chỉ lên lầu và nói ngắt quãng.
Phan Huỳnh Đức sa sắm mặt mày, bế tôi chạy lên lầu. Về đến phòng ngủ, anh ta tìm thuốc cho tôi, lấymột viên đưa cho tôi rối rót cho tôi một cốc nước.
Sau khi uống xong, tôi cảm thấy tim mình càng ngày càng đau hơn,
Trước mặt tôi tối đen như mực, tiếng gọi lo lắng của Phan Huỳnh Đức văng vẳng bên tai tôi, tôi cố hết sức cất giọng: “Tôi hơi mệt, muốn ngủ.”
Nói xong, tôi lao thẳng vào bóng tối.
Lúc tỉnh dậy đã là sáu giờ rưỡi, một đôi tay đang ôm eo tôi, tôi quay đầu lại thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ.
Anh nhìn tôi, hơi cau mày: “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn hù chết anh sao?”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, giả vở không hiểu chuyện gì.
“Phan Huỳnh Đức nói rằng đột nhiên em không
thoải mái, lại không cho anh gọi Lê Hoàng Long đến, hai người đang giấu anh chuyện gì đúng không?” Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nói.
Có vẻ như Phan Huỳnh Đức đã không nói với Trần Thanh Vũ về chứng tim đập mạnh và loạn nhịp của tôi.
Tôi cắn môi, chớp chớp mắt, già vo thất vọng nói: “Bị anh phát hiện rồi, được rồi, em và Phan Huỳnh Đứccó chuyện giấu anh đó.”
Câu nói của tôi khiến khuôn mặt của Trần Thanh Vũ xấu đi một chút, anh ôm lấy eo tôi và kéo tôi vào long
“Nói.”
“Là… gần đây em hơi mệt, thinh thoảng bị thiếu máu. Em không muốn anh lo lắng, cho nên mới không nói cho anh biết.”
“Tại sao Phan Huỳnh Đức lại biết?”
Quả nhiên Trần Thanh Vũ không phải người dễ lửa gạt, anh hừ lạnh một tiếng.
“Có một lần, em không cần thận suýt chút nữa té xiu. Phan Huỳnh Đức đã đưa em đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe cho nên mới biết được, Em bảo anh ta giữ bí mật, nguyên nhân chính là em không muốn anh lo lắng cho em. Chi là thiếu máu thôi mà, em ăn nhiều đồ ăn màu đỏ là được thôi.”
“Thật sao? Là như vậy sao?” Dường như Trần Thanh Vũ vẫn còn chưa tin tôi, anh hỏi văn lại.
Tôi nhìn khuôn mặt tuần tú của Trần Thanh Vũ, ngước lên cắn vào chóp mũi của anh.
“Trần Thanh Vũ, chẳng lẽ anh nghi ngờ em và Phan Huỳnh Đức ngoại tình sao?”Nếu Trần Thanh Vũ dám nói đúng như vậy, anh nhất định sẽ biết tay tôi.
Trần Thanh Vũ cau mày, dùng ánh mắt sâu thẩm nhìn chằm chàm tôi nói: “Ngoại trừ anh, làm sao em có thể để ý đến người đàn ông khác được nhi?”
Trần Thanh Vũ nhưởng mày nói với vẻ mặt xấu xa. Tôi muốn nôn ọe khi nhìn bộ dạng tự đắc này của
Trần Thanh Vũ. “Anh đã tìm thấy Bánh Gạo chưa?” Tôi nghĩ đến chuyện của Bảnh Gạo, nhìn Trần Thanh Vũ với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Vẫn đang tìm.”
Trần Thanh Vũ cất giọng yếu ớt cùng với vẻ mặt âm u.
Khi tôi nghe điều này, đột nhiên tôi trở nên lo lắng
cuống cuồng. “Sao vẫn chưa tìm thấy? Bánh Gạo đã đi đầu? Không, em phài đi tìm Bánh Gạo.”
Nghĩ đến những gì có thể xảy ra với Bánh Gạo, tôi không thể ngồi yên được.
“Nửa đêm mà em muốn đi đâu tìm? Yên tâm, con sẽ không có chuyện gì đâu. Bây giờ em ngoan ngoãn nắm xuống nghỉ ngơi đi, anh sẽ bào quản gia làm chảotáo đồ cho em.”
“Trần Thanh Vũ, sao anh có thể lạnh lúng như vậy, đỏ là con trai của chúng ta mà.”
Trần Thanh Vũ khiến tôi cảm thấy hơi khó chiu khi anh dùng thái độ hờ hững đối với việc Bánh Gạo mất tích,
“Trong lòng anh không có gì quan trọng hơn em.” Trần Thanh Vũ kiên định nhìn tôi, lạnh giọng nói. Nghe đến đây, hốc mắt của tôi lại bắt đầu đỏ lên. Trần Thanh Vũ, tên khốn này, cổ ý muốn khiến tôi khó xử sao?
“Nhưng Bánh Gạo là con trai của chúng ta.”
“Nó làm cho em buồn.” Trần Thanh Vũ trấm mặt xuống, đôi mắt kia như đang chứa một tầng khí lạnh.
Tôi hơi bất lực nhìn Trần Thanh Vũ bày ra bộ dạng
lạnh lùng hà khắc, tôi ôm anh nói: “Đó là con trai của
hai chúng ta, là kết tình tình yêu của chúng ta. Dù Bánh Gạo có đối xử với em như thế nào, em cũng không có một lời oán thán, vì em là mẹ của nó.” “Đối với anh, em mới là quan trọng nhất.” Trần Thanh Vũ bày vẻ mặt ủ rũ, không hơn không giận nói.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, lo lắng hỏi: “Bánh Gạo cóxây ra chuyện gì không?”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, người của chúng ta đang tìm nó, nhất định sẽ tìm được Bánh Gạo.”
Mặc dù Trần Thanh Vũ đã nói với tôi đừng lo lắng, nhưng tôi vẫn cử lo lắng không yên.
Bây giờ sự oán hận của Bánh Gạo đối với tôi rất sâu, nếu Bảnh Gạo có chuyện gi thi cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mình. Bảy giờ tối, khi tôi tỉnh dậy đã không còn thấy bóng dáng Trần Thanh Vũ bên cạnh, tôi nghĩ chắc anh
đang vào phòng làm việc.
Vi không muốn Trần Thanh Vũ lo lắng nên tôi đã không vào phòng làm phiền anh.
Sau khi xuống lầu, tôi hỏi quản gia đã tìm được tung tích của Bảnh Gạo chưa. Quan gia lắc đầu với vẻ mặt buồn bã, nói rằng Trần Danh đã quay lại mấy lần, nhưng anh ta không mang tin vui về.
Lời quản gia càng khiến tôi lo lắng.
Tôi đã cố ý gọi điện cho Phan Huỳnh Đức. Phan Huỳnh Đức nói rằng Bánh Gạo vẫn chưa được tim thấy, bào tôi tạm thời không nên gấp gáp. Hiện tại thì việc giảm sát toàn bộ thủ đô đã được kích hoạt và một đứa trẻ như Bánh Gạo sẽ không thể rời khôi thủ đô.Về phía thủ đô, Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ đã nắm quyền kiểm soát, và tôi tin rằng họ sẽ sớm tim thấy Bánh Gạo.
Tôi không nói cho bố biết chuyện này, bây gio bố đang hết lòng chăm sóc mẹ, tôi không muốn bố phải lo lång.
Tôi đã nói chuyện với Phan Huỳnh Đức và bảo anh ta thông báo cho tôi ngay khi tìm thấy Bánh Gạo, sau đó tôi cảm điện thoại di động đi ra ngoài.
Người quản gia hỏi tôi muốn đi đâu, tôi chi nói rằng tôi muốn tìm Vũ Khả Hân và nhờ ông Bernice giúp da.
Thực ra tôi chỉ lái xe đi tìm Bánh Gạo một mình.
Tôi đã đi tìm khắp những nơi gần trường của Bánh Gạo, nhưng không thể tìm thấy nó.
Tôi đã đến những công viên và sân chơi mà Bảnh Gạo thích nhất. Những nơi này đối với Bánh Gạo là những nơi đấy ắp ki niệm. Tôi hy vọng sẽ tìm thấy Bánh Gạo ở những đỏ.
Tuy nhiên, tôi tìm một hồi cũng không thấy Bánh Gạo, Bánh Gạo đã trốn và không cho tôi tìm thấy sao?
“Bánh Gạo.” Tôi ngồi xổm trong công viên nơi tôi thường đi cùng Bánh Gạo, những giọt nước mắt cũngbắt đầu chảy ra, tôi ôm mặt khóc nức nở.
Những nơi này tôi và mẹ đã từng dẫn Bánh Gạo đến đây chơi, Bánh Gao thích nhất là đến chỗ này nhưng giờ lại không tìm thấy, không biết Bánh Gạo ở đâu, nó thật sự không muốn gặp tôi sao?
“Đứa nhỏ vừa rồi thật sự rất đáng thương.”
“Đúng vậy… không biết bố mẹ của nó sốt ruột như Khi tôi đang khóc lóc nức nở, cuộc trò chuyện của thế nào nữa.”
những người đi bên cạnh tôi đã thu hút sự chủ ý của tôi.
Tôi ngẩng đầu, hoàng sợ đứng dậy kéo người đi đường phía trước, lo lắng nói: “Di, vừa nãy di nói cái gì? Đứa nhỏ nào ạ?”
Nó có thể là Bánh Gạo không?
“Vừa rồi có một đứa bé ở đây bị bắt cóc, hiện tại công an đang truy đuổi. Không biết họ có cứu được đứa bé không.” Người đó nhìn bộ dạng của tôi, lấm lét nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Nghe vậy tôi càng lo lắng hơn, bị bắt cóc sao? Không phải Bánh Gạo chứ?
“Xin hỏi đứa bé trông như thế nào a?” “Rất xinh xắn, mặc một bộ âu phục nhỏ xiu, giốngnhư một hoàng tử bé vậy” Tôi gần như chắc chn ràng đứa nhỏ này chính là Bánh Gao của tôi.
Bảnh Gạo bị bon lưu manh bắt di sao?
Tôi nghe ngóng được đại khái, gần đó có một vụ cướp ở tiệm trang sức, một nhóm công an đã chăn bọn cưop lại, lúc này Bánh Gạo lại xuất hiện, bọn chúng bắt Bánh Gạo làm con tin, rồi đưa Bánh Gạo rời đi.
“Thật đáng thương, một đứa trẻ xinh xắn như vậy.” “Đúng đó, những tên cướp kia, một đám hung
thần ác sát, tám phần là đứa nhỏ không thể sống được.” Nói xong cả hai lắc đầu ngậm ngùi bỏ đi.
Tôi nghe xong, lòng tôi như bị lừa đốt, biết bọn chúng đi theo hướng kia nên tôi phóng xe đuổi theo.
Theo như lời hai di nói vừa rối thì bọn cướp mời vừa đi chưa được bao lâu, bây giờ tôi đuổi theo chắc vẫn kịp.
Trên đường cao tốc ở vòng xuyến phía bên kia, quả nhiên tôi thấy một vài chiếc xe công an đang đuổi theo một chiếc xe màu đen, đó có lẽ là chiếc xe đã bắt Bánh Gạo, phải không?
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, phóng nhanh đuối theo họ.Tôi vượt xe công an, bình tinh đi theo chiếc xe màu đen kia, bọn chúng lái đến khi ra ngoại thánh mới dừng xe.
Tôi thấy chúng dừng lại và bước ra khỏi xe.
“Buông tôi ra..” Tôi trốn trong bụi cỏ và nhìn thấy một vài người đàn ông trùm kín đầu, họ đưa Bánh Gạo ra khỏi xe. Khi thấy Bánh Gạo đang vùng vẫy, bọn chúng còn quay qua quát thằng nhỏ: “Câm miệng, nếu còn cảm động đậy, tao sẽ giết mày.”
Dù sao Bánh Gạo cũng là một đứa trẻ, bình thường rất nghịch ngợm nhưng giờ phút này cũng bị dọa sợ rồi.
“Đại ca, mây tên công an kia cũng đuổi không kịp chúng ta rồi, đem theo đứa nhỏ này cũng rất công kềnh, hay là giết nó đi.”
Một người đàn ông bước tới và nói với người đàn ông đang giữ Bánh Gao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.