Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 316
Ngọc Hạ
29/03/2021
“Cô chủ hình như bị câu Bảo đưa đi rồi, cậu ấy bảo tôi tiện thể nhắn lại với cậu chủ là cô chủ sẽ ở nhà họ Huỳnh một thời gian.”
“Tại sao em gái tôi lại phải ở nhà họ Huỳnh?”
Trần Quân Phi giận tái mặt, tỏ vẻ vô cùng khó chịu mà liếc nhìn quản gia.
Quản gia khóc không ra nước mắt, chỉ nhìn sắc mặt xấu xí khó coi của Trần Quân Phi mà không nói được lời nào.
Trần Quân Phi lạnh lùng liếc xéo quản gia rồi xoay người đi ra ngoài sân.
Nhìn theo bóng lưng toát ra khi lạnh của anh, quản gia bất đắc dĩ trợn trång mắt.
Hai anh em nhà này, mỗi ngày đều đầu đến chết đi sống lại chỉ vì để giành nhau bé Gạo Tẻ.
“Anh ba, Kỳ Long nói thích em đấy, cậu ấy muốn em làm bạn gái của cậu ấy, còn mua cho em một cái máy chơi game nữa, thích cực.”
Bé Gạo Tẻ ngẩng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Bảo, trên khuôn mặt xinh xắn non nớt mang theo cá nét tinh ranh ma mãnh. Phan Huỳnh Bảo vừa nghe thấy vậy thì khuôn mặt điển trai đã bao trùm một tầng sương lạnh.
“Nhóc con miệng chưa dứt sữa nào dám theo đuổi em vậy?”
Bé Gạo Tẻ mới mấy tuổi chứ mà đã đòi có bạn trai rồi? “Phúc Lâm ở lớp bên cũng nói thích em đó, cậu ấy tặng em một chiếc nhẫn, anh xem nè, rất đẹp nha. Em đang nghĩ xem nên làm cô dâu của ai đây.” Bé Gạo Tẻ lấy cả máy chơi game và nhẫn ra, nhìn lên Phan Huỳnh Bảo với dáng vẻ giống như đang đau đầu suy nghĩ ghê làm.
Cả khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo đều tối sầm lại. Tụi trẻ con bây giờ làm sao vậy? Mới bấy nhiêu tuối đầu mà đã nghĩ tới chuyện tán gái rồi à? “Bé Gạo Tẻ, em nghe rõ cho anh, đàn ông đều là kẻ xấu, sau này cách tụi nó xa xa ra cho anh có biết không?”
Phan Huỳnh Bảo nghiêm trang nhìn cô bé tinh nghịch đáng yêu kia mà nói như ra lệnh.
Đôi mắt xinh đẹp đen nhánh của né Gạo Té chợt mở to nhìn Phan Huỳnh Bảo, đôi môi nhỏ nhắn tựa như một đóa hoa đang nở rộ giữa ánh ban mai.
“Vậy, anh hai và anh ba cũng là người xấu sao? Mẹ nói các anh cũng là con trai mà.”
Khóe mắt Phan Huỳnh Bảo giật lên từng hồi.
Đương lúc anh muốn nghiêm túc mà dạy dỗ né Gạo Tẻ rằng đàn ông là lũ sói, không được tự tiện tới gần thì quản gia của biệt thự lại kích động chạy vào, dở khóc dở cười mà nói với Phan Huỳnh Bảo: “Cậu chủ… cậu hai tới.
Phan Huỳnh Bảo vừa nghe vậy thì nhăn mày, lập tức nói với bé Gạo Tẻ: “Bé Gạo Tẻ ngoan, bây giờ em lên lầu đi làm bài tập nha, lát nữa anh sẽ kiểm tra đó.” Bé Gạo Tẻ lăn tăn nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi bổ nhào tới hôn một cái thật mạnh lên má anh ấy rồi nói: “Anh ba, đợi tới khi nào có người đẹp trai giống như anh thì em sẽ lấy người đó có được không?”
Phan Huỳnh Báo nghe cô bé nói vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng sau đó lại nghiêm mặt lại nói tiếp: “Kể cả có đẹp trai như anh cũng không được, em là công chúa nhỏ của bọn anh, phải tìm một người đàn ông thật xứng đáng với em có biết không?”
“Thế thì… em thích anh Vĩnh Kỳ, em thích nhất là Vĩnh Kỳ.”
Vĩnh Kỳ mà bé Gạo Tẻ nói tới chính là con trai của Vũ Khả Hân cùng Vũ Hoàng Nam. Vốn dĩ Vũ Khả Hân không thể sinh con nhưng nhờ sự cố gắng chạy chữa bằng mọi cách của Vũ Hoàng Nam nên cuối cùng cô cũng mang thai rồi sinh được một cậu con trai nhỏ hơn bé Gạo Tẻ hai tuổi. Bé Gạo Tẻ vừa nhìn thấy Vĩnh Kỳ thì đã thich luôn cậu bé. Vào ngày đầy tháng của Vĩnh Kỳ, cô bé cướp luôn nụ hôn đầu đời của thâng nhỏ rồi nói với Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam rằng Vĩnh Kỳ là người đàn ông của mình. Lúc ấy Vũ Khả Hân cười đến ngã ngửa ra sau, nói tính cách của bé Gạo Tẻ mới giống Trần Thanh Vũ nhất, cũng ngang ngược y như vậy.
“Thắng nhóc xấu xí kia có gì hay ho đâu, suốt ngày nước mũi chảy rề rề.” Phan Huỳnh Bảo nghe thể thì mặt tối sầm lại, giận lấy nói.
Bé Gạo Tẻ giơ nắm tay lên bất mãn nói với anh ấy: “Không cho anh ba nói xấu Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ là đáng yêu nhất.”
“Được rồi, em lên lầu nhanh đi, anh ba còn có việc phải xử lý” Phan Huỳnh Bảo nhìn bé Gạo Tẻ mà nhức hết cả đầu, dịu dàng vỗ về cô bé.
Bé Gạo Tẻ bĩu môi nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi mới chịu đi theo quản gia lên lầu.
Bé Gạo Tẻ vừa mới lên lầu được khoảng mười phút thì Trần
Quân Phi đã băng băng tiến vào, mới vào đã vừa đấm vừa đá
Phan Huỳnh Bảo túi bụi.
“Phan Huỳnh Bảo, con mẹ nó cậu đang có ý gì đấy? Trả em gái lại cho tôi.”
“Em gái anh? Đừng có quên con bé cũng là em tôi, anh đúng là không biết xấu hổ, còn muốn giấu con bé đi nữa à?”
“Mẹ nó chứ, cậu đang nói bậy gì đấy? Nó họ Trần mà.”
“Trần Quân Phi, sao bao nhiêu năm như thế rồi mà anh vẫn ngây thơ vậy nhỉ?”
Phan Huỳnh Bảo cất tiếng cười nhạo, không hề khách khí mà đánh lại Trần Quân Phi. Người giúp việc ở tầng dưới thấy Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo giãng co dữ dội thì vô cùng sốt ruột nhưng không ai dám tiến đến can ngăn.
Dù sao thì họ cũng không muốn vô cớ bị trận chiến này liên
Mọi người đều chỉ dám đứng từ xa yên lặng mà nhìn hai luy người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đánh nhau cho tới khi cả hai đều sức cùng lực kiệt, nằm vật ra sản nhà không lên tiếng.
Đây là chuyện thường lệ rồi, mỗi lần Trần Quân Phi tới đánh nhau cùng Phan Huỳnh Bảo xong thì đều năm lăn trên sản mà thẫn thờ nhìn trần nhà như vậy.
“Không biết bây giờ mẹ thế nào rồi.”
Phải một lúc lâu sau Trần Quân Phi Mới quay sang nhìn Phan Huỳnh Bảo, tỏ vẻ thờ ơ nói một câu.
“Chắc là đang hạnh phúc lắm” Phan Huỳnh Bảo nghe vậy thì quay lại nhìn anh rồi đáp lại thản nhiên.
“Phải, chắc là đang hạnh phúc.
Trần Quân Phi lắc đầu, lồm cồm bò dậy khỏi sàn nhà, chinh lại quần áo một chút rồi hất cảm kiêu ngạo nói: “Lần này coi như thôi nề mặt cậu, tạm thời bé Gạo Tẻ sẽ ở đây nhưng cậu đừng hòng bắt cóc con bé, nó là em gái tôi.”
Trần Quân Phi nói rồi mang theo vẻ mặt nặng như đeo chì mà rời đi.
Phan Huỳnh Bảo nhìn theo bóng anh dần đi khuất, sắc måt trở nên tối tăm.
Anh ấy ngồi bệt dưới sàn nhà, đường nét lạnh lùng lại toát lên một nét xót xa cùng phiền muộn.
Xoa xoa huyệt thái dương đang co giật từng hồi khó chịu, anh ấy đưa mắt ra ngoài cửa sổ yên lặng nhìn. Hiện giờ mẹ đang sống rất hạnh phúc cùng Trần Thanh Vũ, chắc hẳn bố cũng rất vui mừng đúng không? Dù sao thì ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh mẹ không phải sao? “Hôm nay tâm trạng cậu chủ Phi không vui sao?”
Cẩm Tiên thở dốc từng cơn, nhìn Trần Quân Phi đang đứng dậy từ trên giường, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng.
Cẩm Tiên vẫn đi theo Trần Quân Phi, lần trước có thai cũng bị anh bắt phải phá đi, vì thế từ đó trở đi cô ta cũng không dám trộm mang thai nữa. Cô ta muốn ở bên anh, cho dù không có tư cách để sinh con cho anh thì cô ta cũng không hề để ý.
“Đây là chuyện cô có thể hỏi sao?”
Trần Quân Phi lạnh lùng hit một hơi thuốc, không kiêng nể gì mà trào phúng Cẩm Tiên. Nghe được sự mia mai trong giọng nói của anh, sắc mặt
Cẩm Tiên dần trở nên khó coi.
Cô ta nhu nhược mà nhìn anh, lặng lẽ ở bên cạnh anh không dám mở miệng nói nửa lời.
“Cậu chủ Phi, đêm nay không ngủ lại đây sao?”
Sau khi hút hết một điều thuốc, Trần Quân Phi không nói một lời mà đứng dậy mặc quần áo, động tác lưu loát dứt khoát không hề dài dòng dây dưa.
Nhìn thấy Trần Quân Phi như vậy, Cẩm Tiên vẫn không kìm được mà hỏi một câu.
Cô ta còn tưởng đêm nay anh sẽ ở lại nơi này, quả nhiên là Trần Quân Phi vẫn phải quay về sao? Có lẽ đối với Trần Quân Phi, cô ta chỉ là một công cụ để anh thỏa mãn dục vọng mà thôi.
Thế nhưng cho dù là như vậy thì Cẩm Tiên vẫn không oán không hận mà ở bên anh, muốn trở thành người phụ nữ của anh.
“Cẩm Tiên, cô đã đi theo tôi lâu như vậy rồi, chắc phải quá rõ tính cách tôi chứ nhỉ.” Trần Quân Phi lanh mặt đi ra cửa rồi quay lại ném cho cô một lời mỉa mai.
Khuôn mặt Cẩm Tiên dần trở nên xám xit, cô ta mím môi mà gật đầu, không dám lại nói thêm gì nữa.
Trần Quân Phi đi rồi, Cẩm Tiên còn lại một mình trên giường, đôi mắt chứa đựng đầy sự bị thương. Cô ta ôm chặt lấy chiếc chăn trên người, hít một hơi thật sâu tựa như khi nằm trong vòng tay Trần Quân Phi.
Sau khi rời khỏi chỗ của Cẩm Tiên, Trần Quân Phi lái xe một mình đi dạo khắp phố phường, trong lúc vô tình lại nhìn thấy hai bên đường mấy cô gái bán hoa hình như đang chào mời khách.
Trên con đường này có rất nhiều cô gái bị cuộc sống đưa đẩy phải ra đứng nơi này,
Trần Quân Phi không có hứng thú đang định quay xe thì bất chợt lại bắt gặp một khuôn mặt không hiểu sao lại khiến anh rung động. Khuôn mặt ấy xinh đẹp trẻ trung, là nét đẹp mang theo cả sự quật cường cứng rắn.
Đường nét của cô cũng không phải khiến người ta vô cùng kinh diễm nhưng lại mang đến cho anh sự rung động không ngờ.
Người con gái này… rất giống… rất giống người ấy.
Trần Quân Phi dừng xe lại, mở cửa bước xuống, nhằm thẳng về phía cô gái có thân hình cứng ngắc đang đứng ở đầu đường mời khách kia mà đi tới.
“Mua cô, giá bao nhiêu?”
Sự xuất hiện đột ngột của Trần Quân Phi khiến cho Hoàng Song Thư giật mình hoảng hốt. Khuôn mặt cô trắng bệch nhìn chằm chằm vào Trần Quân
Phi đang đi về phía mình, đặc biệt là sau khi nhìn rõ được đường nét tinh xảo xuất thần của anh thì trong mắt cô lại dâng lên một tầng choáng ngợp. Rất nhiều cô gái khác khi nhìn thấy Trần Quân Phi cũng đều là phản ứng như vậy, anh có chút bực mình mà nhìn Hoàng Song Thư, hãng giọng tiếp tục hỏi.
“Nói đi, giá bao nhiêu?”
Anh muốn có cô gái này.
“Tôi… cần một tỷ để trả tiền phẫu thuật cho em gái tôi, nếu anh cho tôi số tiền đó… tôi sẽ bán mình cho anh.” Hoàng Song Thư siết chặt nắm tay đáp lại Trần Quân Phi.
Nếu không phải vì tiên phẫu thuật cho em gái thì Hoàng
Song Thư cũng sẽ không bước vào con đường này, cô cũng mới đưa ra quyết định đêm nay thôi, phải dùng thân thể để kiếm tiền, tất cả đều vì em gái của cô.
“Tôi cho cô ba tỷ để trở thành người của tôi.” Trần Quân Phi vươn tay năm lấy căm Hoàng Song Thư mà nói như ra lệnh cho cô.
“Tôi… chỉ cần một tỷ mà thôi” Hoàng Song Thư bị cái giá mà Trần Quân Phi đưa ra dọa sợ, đôi môi cô run rấy, trong mắt lại mang theo sự khuất nhục mà nhìn anh. Thái độ cả vú lấp miệng em của Trần Quân Phi không hiểu sao lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng tự ti.
Cô rũ mất xuống, nhỏ giọng đáp lại anh.
Trần Quân Phi lạnh lùng cười khẩy, rút ra một tờ chi phiếu ghi một tỷ đưa cho Hoàng Song Thư rồi kéo cô lên xe.
Cả người Hoàng Song Thư khi ấy đều cứng ngắc. Cô chỉ nhìn anh rồi để mặc cho anh lôi mình đi.
Khí chất tỏa ra trên người Trần Quân Phi đã cho cô biết anh là một người có xuất thân cao quý, anh nhìn trúng cô cũng chỉ là đùa vui qua đường mà thôi, chỉ cần chờ người đàn ông này chơi chản rồi là cô có thể tự do.
Nghĩ vậy, thân thể Hoàng Song Thư cũng dần trở nên an tĩnh.
Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư quay về nhà họ Trần, kêu người đưa cô đi tắm rồi lập tức lại sai người thu xếp phòng cho cô.
Hoàng Song Thư khoác lên mình một chiếc váy hai dây bằng tơ lụa, cổ áo trẻ nải lộ ra vóc dáng mảnh khảnh của cô. Cô căng thẳng nhìn Trần Quân Phi đang đi về phía mình, trong lòng hơi lo sợ.
“Từng phục vụ người đàn ông nào chưa?”
Trần Quân Phi cởi áo choàng tắm ra, thờ ơ mà hỏi.
Rõ ràng là ở bên chỗ Cẩm Tiên đã làm một trận rồi, thể nhưng khi nhìn thấy người con gái trước mắt này, Trần Quân Phi không thể không thừa nhận, tâm tình của anh lại trở nên khó khổng chế. Anh rất muốn chiếm lấy người trước mặt này, chỉ bởi vì khuôn mặt ấy của cô.
“Tại sao em gái tôi lại phải ở nhà họ Huỳnh?”
Trần Quân Phi giận tái mặt, tỏ vẻ vô cùng khó chịu mà liếc nhìn quản gia.
Quản gia khóc không ra nước mắt, chỉ nhìn sắc mặt xấu xí khó coi của Trần Quân Phi mà không nói được lời nào.
Trần Quân Phi lạnh lùng liếc xéo quản gia rồi xoay người đi ra ngoài sân.
Nhìn theo bóng lưng toát ra khi lạnh của anh, quản gia bất đắc dĩ trợn trång mắt.
Hai anh em nhà này, mỗi ngày đều đầu đến chết đi sống lại chỉ vì để giành nhau bé Gạo Tẻ.
“Anh ba, Kỳ Long nói thích em đấy, cậu ấy muốn em làm bạn gái của cậu ấy, còn mua cho em một cái máy chơi game nữa, thích cực.”
Bé Gạo Tẻ ngẩng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Bảo, trên khuôn mặt xinh xắn non nớt mang theo cá nét tinh ranh ma mãnh. Phan Huỳnh Bảo vừa nghe thấy vậy thì khuôn mặt điển trai đã bao trùm một tầng sương lạnh.
“Nhóc con miệng chưa dứt sữa nào dám theo đuổi em vậy?”
Bé Gạo Tẻ mới mấy tuổi chứ mà đã đòi có bạn trai rồi? “Phúc Lâm ở lớp bên cũng nói thích em đó, cậu ấy tặng em một chiếc nhẫn, anh xem nè, rất đẹp nha. Em đang nghĩ xem nên làm cô dâu của ai đây.” Bé Gạo Tẻ lấy cả máy chơi game và nhẫn ra, nhìn lên Phan Huỳnh Bảo với dáng vẻ giống như đang đau đầu suy nghĩ ghê làm.
Cả khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo đều tối sầm lại. Tụi trẻ con bây giờ làm sao vậy? Mới bấy nhiêu tuối đầu mà đã nghĩ tới chuyện tán gái rồi à? “Bé Gạo Tẻ, em nghe rõ cho anh, đàn ông đều là kẻ xấu, sau này cách tụi nó xa xa ra cho anh có biết không?”
Phan Huỳnh Bảo nghiêm trang nhìn cô bé tinh nghịch đáng yêu kia mà nói như ra lệnh.
Đôi mắt xinh đẹp đen nhánh của né Gạo Té chợt mở to nhìn Phan Huỳnh Bảo, đôi môi nhỏ nhắn tựa như một đóa hoa đang nở rộ giữa ánh ban mai.
“Vậy, anh hai và anh ba cũng là người xấu sao? Mẹ nói các anh cũng là con trai mà.”
Khóe mắt Phan Huỳnh Bảo giật lên từng hồi.
Đương lúc anh muốn nghiêm túc mà dạy dỗ né Gạo Tẻ rằng đàn ông là lũ sói, không được tự tiện tới gần thì quản gia của biệt thự lại kích động chạy vào, dở khóc dở cười mà nói với Phan Huỳnh Bảo: “Cậu chủ… cậu hai tới.
Phan Huỳnh Bảo vừa nghe vậy thì nhăn mày, lập tức nói với bé Gạo Tẻ: “Bé Gạo Tẻ ngoan, bây giờ em lên lầu đi làm bài tập nha, lát nữa anh sẽ kiểm tra đó.” Bé Gạo Tẻ lăn tăn nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi bổ nhào tới hôn một cái thật mạnh lên má anh ấy rồi nói: “Anh ba, đợi tới khi nào có người đẹp trai giống như anh thì em sẽ lấy người đó có được không?”
Phan Huỳnh Báo nghe cô bé nói vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng sau đó lại nghiêm mặt lại nói tiếp: “Kể cả có đẹp trai như anh cũng không được, em là công chúa nhỏ của bọn anh, phải tìm một người đàn ông thật xứng đáng với em có biết không?”
“Thế thì… em thích anh Vĩnh Kỳ, em thích nhất là Vĩnh Kỳ.”
Vĩnh Kỳ mà bé Gạo Tẻ nói tới chính là con trai của Vũ Khả Hân cùng Vũ Hoàng Nam. Vốn dĩ Vũ Khả Hân không thể sinh con nhưng nhờ sự cố gắng chạy chữa bằng mọi cách của Vũ Hoàng Nam nên cuối cùng cô cũng mang thai rồi sinh được một cậu con trai nhỏ hơn bé Gạo Tẻ hai tuổi. Bé Gạo Tẻ vừa nhìn thấy Vĩnh Kỳ thì đã thich luôn cậu bé. Vào ngày đầy tháng của Vĩnh Kỳ, cô bé cướp luôn nụ hôn đầu đời của thâng nhỏ rồi nói với Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam rằng Vĩnh Kỳ là người đàn ông của mình. Lúc ấy Vũ Khả Hân cười đến ngã ngửa ra sau, nói tính cách của bé Gạo Tẻ mới giống Trần Thanh Vũ nhất, cũng ngang ngược y như vậy.
“Thắng nhóc xấu xí kia có gì hay ho đâu, suốt ngày nước mũi chảy rề rề.” Phan Huỳnh Bảo nghe thể thì mặt tối sầm lại, giận lấy nói.
Bé Gạo Tẻ giơ nắm tay lên bất mãn nói với anh ấy: “Không cho anh ba nói xấu Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ là đáng yêu nhất.”
“Được rồi, em lên lầu nhanh đi, anh ba còn có việc phải xử lý” Phan Huỳnh Bảo nhìn bé Gạo Tẻ mà nhức hết cả đầu, dịu dàng vỗ về cô bé.
Bé Gạo Tẻ bĩu môi nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi mới chịu đi theo quản gia lên lầu.
Bé Gạo Tẻ vừa mới lên lầu được khoảng mười phút thì Trần
Quân Phi đã băng băng tiến vào, mới vào đã vừa đấm vừa đá
Phan Huỳnh Bảo túi bụi.
“Phan Huỳnh Bảo, con mẹ nó cậu đang có ý gì đấy? Trả em gái lại cho tôi.”
“Em gái anh? Đừng có quên con bé cũng là em tôi, anh đúng là không biết xấu hổ, còn muốn giấu con bé đi nữa à?”
“Mẹ nó chứ, cậu đang nói bậy gì đấy? Nó họ Trần mà.”
“Trần Quân Phi, sao bao nhiêu năm như thế rồi mà anh vẫn ngây thơ vậy nhỉ?”
Phan Huỳnh Bảo cất tiếng cười nhạo, không hề khách khí mà đánh lại Trần Quân Phi. Người giúp việc ở tầng dưới thấy Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo giãng co dữ dội thì vô cùng sốt ruột nhưng không ai dám tiến đến can ngăn.
Dù sao thì họ cũng không muốn vô cớ bị trận chiến này liên
Mọi người đều chỉ dám đứng từ xa yên lặng mà nhìn hai luy người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đánh nhau cho tới khi cả hai đều sức cùng lực kiệt, nằm vật ra sản nhà không lên tiếng.
Đây là chuyện thường lệ rồi, mỗi lần Trần Quân Phi tới đánh nhau cùng Phan Huỳnh Bảo xong thì đều năm lăn trên sản mà thẫn thờ nhìn trần nhà như vậy.
“Không biết bây giờ mẹ thế nào rồi.”
Phải một lúc lâu sau Trần Quân Phi Mới quay sang nhìn Phan Huỳnh Bảo, tỏ vẻ thờ ơ nói một câu.
“Chắc là đang hạnh phúc lắm” Phan Huỳnh Bảo nghe vậy thì quay lại nhìn anh rồi đáp lại thản nhiên.
“Phải, chắc là đang hạnh phúc.
Trần Quân Phi lắc đầu, lồm cồm bò dậy khỏi sàn nhà, chinh lại quần áo một chút rồi hất cảm kiêu ngạo nói: “Lần này coi như thôi nề mặt cậu, tạm thời bé Gạo Tẻ sẽ ở đây nhưng cậu đừng hòng bắt cóc con bé, nó là em gái tôi.”
Trần Quân Phi nói rồi mang theo vẻ mặt nặng như đeo chì mà rời đi.
Phan Huỳnh Bảo nhìn theo bóng anh dần đi khuất, sắc måt trở nên tối tăm.
Anh ấy ngồi bệt dưới sàn nhà, đường nét lạnh lùng lại toát lên một nét xót xa cùng phiền muộn.
Xoa xoa huyệt thái dương đang co giật từng hồi khó chịu, anh ấy đưa mắt ra ngoài cửa sổ yên lặng nhìn. Hiện giờ mẹ đang sống rất hạnh phúc cùng Trần Thanh Vũ, chắc hẳn bố cũng rất vui mừng đúng không? Dù sao thì ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh mẹ không phải sao? “Hôm nay tâm trạng cậu chủ Phi không vui sao?”
Cẩm Tiên thở dốc từng cơn, nhìn Trần Quân Phi đang đứng dậy từ trên giường, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng.
Cẩm Tiên vẫn đi theo Trần Quân Phi, lần trước có thai cũng bị anh bắt phải phá đi, vì thế từ đó trở đi cô ta cũng không dám trộm mang thai nữa. Cô ta muốn ở bên anh, cho dù không có tư cách để sinh con cho anh thì cô ta cũng không hề để ý.
“Đây là chuyện cô có thể hỏi sao?”
Trần Quân Phi lạnh lùng hit một hơi thuốc, không kiêng nể gì mà trào phúng Cẩm Tiên. Nghe được sự mia mai trong giọng nói của anh, sắc mặt
Cẩm Tiên dần trở nên khó coi.
Cô ta nhu nhược mà nhìn anh, lặng lẽ ở bên cạnh anh không dám mở miệng nói nửa lời.
“Cậu chủ Phi, đêm nay không ngủ lại đây sao?”
Sau khi hút hết một điều thuốc, Trần Quân Phi không nói một lời mà đứng dậy mặc quần áo, động tác lưu loát dứt khoát không hề dài dòng dây dưa.
Nhìn thấy Trần Quân Phi như vậy, Cẩm Tiên vẫn không kìm được mà hỏi một câu.
Cô ta còn tưởng đêm nay anh sẽ ở lại nơi này, quả nhiên là Trần Quân Phi vẫn phải quay về sao? Có lẽ đối với Trần Quân Phi, cô ta chỉ là một công cụ để anh thỏa mãn dục vọng mà thôi.
Thế nhưng cho dù là như vậy thì Cẩm Tiên vẫn không oán không hận mà ở bên anh, muốn trở thành người phụ nữ của anh.
“Cẩm Tiên, cô đã đi theo tôi lâu như vậy rồi, chắc phải quá rõ tính cách tôi chứ nhỉ.” Trần Quân Phi lanh mặt đi ra cửa rồi quay lại ném cho cô một lời mỉa mai.
Khuôn mặt Cẩm Tiên dần trở nên xám xit, cô ta mím môi mà gật đầu, không dám lại nói thêm gì nữa.
Trần Quân Phi đi rồi, Cẩm Tiên còn lại một mình trên giường, đôi mắt chứa đựng đầy sự bị thương. Cô ta ôm chặt lấy chiếc chăn trên người, hít một hơi thật sâu tựa như khi nằm trong vòng tay Trần Quân Phi.
Sau khi rời khỏi chỗ của Cẩm Tiên, Trần Quân Phi lái xe một mình đi dạo khắp phố phường, trong lúc vô tình lại nhìn thấy hai bên đường mấy cô gái bán hoa hình như đang chào mời khách.
Trên con đường này có rất nhiều cô gái bị cuộc sống đưa đẩy phải ra đứng nơi này,
Trần Quân Phi không có hứng thú đang định quay xe thì bất chợt lại bắt gặp một khuôn mặt không hiểu sao lại khiến anh rung động. Khuôn mặt ấy xinh đẹp trẻ trung, là nét đẹp mang theo cả sự quật cường cứng rắn.
Đường nét của cô cũng không phải khiến người ta vô cùng kinh diễm nhưng lại mang đến cho anh sự rung động không ngờ.
Người con gái này… rất giống… rất giống người ấy.
Trần Quân Phi dừng xe lại, mở cửa bước xuống, nhằm thẳng về phía cô gái có thân hình cứng ngắc đang đứng ở đầu đường mời khách kia mà đi tới.
“Mua cô, giá bao nhiêu?”
Sự xuất hiện đột ngột của Trần Quân Phi khiến cho Hoàng Song Thư giật mình hoảng hốt. Khuôn mặt cô trắng bệch nhìn chằm chằm vào Trần Quân
Phi đang đi về phía mình, đặc biệt là sau khi nhìn rõ được đường nét tinh xảo xuất thần của anh thì trong mắt cô lại dâng lên một tầng choáng ngợp. Rất nhiều cô gái khác khi nhìn thấy Trần Quân Phi cũng đều là phản ứng như vậy, anh có chút bực mình mà nhìn Hoàng Song Thư, hãng giọng tiếp tục hỏi.
“Nói đi, giá bao nhiêu?”
Anh muốn có cô gái này.
“Tôi… cần một tỷ để trả tiền phẫu thuật cho em gái tôi, nếu anh cho tôi số tiền đó… tôi sẽ bán mình cho anh.” Hoàng Song Thư siết chặt nắm tay đáp lại Trần Quân Phi.
Nếu không phải vì tiên phẫu thuật cho em gái thì Hoàng
Song Thư cũng sẽ không bước vào con đường này, cô cũng mới đưa ra quyết định đêm nay thôi, phải dùng thân thể để kiếm tiền, tất cả đều vì em gái của cô.
“Tôi cho cô ba tỷ để trở thành người của tôi.” Trần Quân Phi vươn tay năm lấy căm Hoàng Song Thư mà nói như ra lệnh cho cô.
“Tôi… chỉ cần một tỷ mà thôi” Hoàng Song Thư bị cái giá mà Trần Quân Phi đưa ra dọa sợ, đôi môi cô run rấy, trong mắt lại mang theo sự khuất nhục mà nhìn anh. Thái độ cả vú lấp miệng em của Trần Quân Phi không hiểu sao lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng tự ti.
Cô rũ mất xuống, nhỏ giọng đáp lại anh.
Trần Quân Phi lạnh lùng cười khẩy, rút ra một tờ chi phiếu ghi một tỷ đưa cho Hoàng Song Thư rồi kéo cô lên xe.
Cả người Hoàng Song Thư khi ấy đều cứng ngắc. Cô chỉ nhìn anh rồi để mặc cho anh lôi mình đi.
Khí chất tỏa ra trên người Trần Quân Phi đã cho cô biết anh là một người có xuất thân cao quý, anh nhìn trúng cô cũng chỉ là đùa vui qua đường mà thôi, chỉ cần chờ người đàn ông này chơi chản rồi là cô có thể tự do.
Nghĩ vậy, thân thể Hoàng Song Thư cũng dần trở nên an tĩnh.
Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư quay về nhà họ Trần, kêu người đưa cô đi tắm rồi lập tức lại sai người thu xếp phòng cho cô.
Hoàng Song Thư khoác lên mình một chiếc váy hai dây bằng tơ lụa, cổ áo trẻ nải lộ ra vóc dáng mảnh khảnh của cô. Cô căng thẳng nhìn Trần Quân Phi đang đi về phía mình, trong lòng hơi lo sợ.
“Từng phục vụ người đàn ông nào chưa?”
Trần Quân Phi cởi áo choàng tắm ra, thờ ơ mà hỏi.
Rõ ràng là ở bên chỗ Cẩm Tiên đã làm một trận rồi, thể nhưng khi nhìn thấy người con gái trước mắt này, Trần Quân Phi không thể không thừa nhận, tâm tình của anh lại trở nên khó khổng chế. Anh rất muốn chiếm lấy người trước mặt này, chỉ bởi vì khuôn mặt ấy của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.