Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 348
Ngọc Hạ
29/03/2021
Chắc chắn lúc nãy Trần Quân Phi đã bỏ thuốc gì đó vào cánh, nếu không thì tại sao cơ thể cô lại không bình thường như vậy chứ. "Tôi chỉ bỏ thêm vài liều thuốc giúp gia tăng tính kích tình thôi, Song Thư, em sẽ thích cảm giác đó ngay. Trần Quân Phi nhìn khuôn mặt Hoàng Song Thư đang dần dần ửng đỏ, anh bước tới kề sát người vào thân thể cô.
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi đang bước từng bước tới gần mình, cô cắn môi nhìn về phía anh rồi giận dữ hét: "Cút ngay, đừng có đụng vào tôi.. “Song Thư, em đừng từ chối tôi làm gì, bởi vì bây giờ cơ thể của em đang cực kỳ khao khát được tôi chạm vào."
Nhìn Hoàng Song Thư đang cố gắng kìm nén dục vọng đang sục sôi trong cơ thể mình, đáy mắt Trần Quân Phi khẽ hiện lên tia sáng mờ nhạt ít ỏi.
Anh duỗi tay ra giữ chặt Hoàng Song Thư đang liên tục run rẩy lui về sau lại rồi mạnh tay đè cô xuống giường. Thân thể cường tráng nam tính của người đàn ông đè lên người Hoàng Song Thư khiến cơ thể có vì bất an mà run lên bần bật. “Đồ khốn nạn nhà anh... cút ngay... buông tôi ra... cút ngay..."
Hoàng Song Thư cố gắng đẩy người Trần Quân Phi ra, miệng thì liên tục kêu la.
Đối mặt với hình ảnh một Hoàng Song Thư đang gào thét chống đối anh, nét mặt Trần Quân Phi vẫn không hề thay đổi. Anh đưa tay ra lột sạch lớp quần áo Hoàng Song Thư đang mặc trên người, không ngần ngại cúi xuống căn mút cần cổ cô, động tác của anh được trộn lẫn giữa sự si mê và thô bạo, "Hoàng Song Thư... em là của tôi, cho nên em đừng mơ tưởng đến chuyện được sống cùng tên đàn ông nào khác, em đừng mo... "Tôi hận anh... Trần Quân Phi, tôi hận anh..."
Cần cổ Hoàng Song Thư bị anh can mút đến nóng rực, dân dần cô không thể khống chế được chính cơ thể của mình nữa, rõ ràng cô muốn gio tay đầy Trần Quân Phi ra nhưng cuối cùng lại biến thành ôm anh.
Cô chấp nhận để Trần Quân Phi chiếm hữu mình thêm lần nữa, những hàng nước mắt bất lực cứ liên tục trào ra, cô giận dữ nhìn về phía Trần Quân Phi hét lớn.
Cơ thể Trần Quân Phi di chuyển hơi chậm lại, anh chống tay xuống giường, nhìn thẳng đáy mắt tràn đầy nỗi hận của Hoàng Song Thư, thầm nghĩ trong lòng: "Hận đi, hận cũng là một loại cảm xúc, nếu em không thể yêu tôi thì hãy dốc hết sức để hận tôi đi."
Màn đêm bên ngoài cửa số hiện lên sự mê loạn đến lạ thường, còn bên trong phòng ngủ, hai người quan lấy nhau như hai con dã thú, cứ thế mà triền miên giao phối không biết trước điểm dừng. "Choang" Làm Huy Thành hoáng hot nhin những mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên nền đất. Dường như vừa nãy anh ấy nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của Hoàng Song Thư, rốt cuộc là cô đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tại sao anh ấy lại cảm thấy bất an như vậy chứ?
Hay là anh ấy đã suy nghĩ nhiều rồi chăng, Trần Quân Phi chắc chắn sẽ không làm gì tổn hại đến Hoàng Song Thư đâu nhi?
Lâm Huy Thành hít một hơi thật sâu, cúi người nhặt mấy mảnh thủy tinh vương vãi trên đất. Ở một nơi khác, Phan Huỳnh Bảo đã cho người đi điều tra tung tích của Trần Quân Phi, cuối cùng cũng tra ra một biệt thự khác của anh,
Sau khi Phan Huỳnh Bảo sảp xếp người chăm sóc tốt cho bé Gạo Tẻ, anh ấy lập tức chạy tới nơi Trần Quân Phi đang ở. Nhưng khi vừa tới nơi, Phan Huỳnh Bảo lại bị đám vệ sĩ của Trần Quân Phi chặn ngoài cửa.
Phan Huỳnh Bảo nheo nheo đôi mắt màu xanh lục, giọng nói ngang tàn vang lên: "Tránh ra." "Xin lồi cậu ba, cậu hai đã nói, cho dù là ai đi nữa thì cũng không thể đi vào đây đưoc." "Tôi nói tránh ra cho tôi, các anh điếc à?" Phan Huỳnh Bảo hung ton trừng mắt nhìn đám vệ sĩ đang cố tình ngăn cản mình, đôi mắt lạnh lẽo âm u kia không hề có tý hơi ấm nào.
Mấy tên vệ sĩ kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, bọn họ chăm chăm nhìn Phan Huỳnh Bảo, nhất định không chịu tránh đường.
Phan Huỳnh Bảo phất tay, hai tên vệ sĩ khác có vẻ ngoài lạnh lẽo đến thấu xương xuất hiện phía sau, hai tên vệ sĩ này chính là trợ thủ đắc lực của Phan Huỳnh Bảo nên đương nhiên năng lực của bọn họ cũng không phải dạng tầm thường.
Hai bên nhìn nhau, dường như cuộc chiến này chỉ cần một người chạm khẽ tay một chút thôi là có thể bùng nổ ngay tức khắc, mãi cho đến khi quản gia đi tới, không biết ông ta nói gì với mấy tên vệ sĩ mà lúc này bọn họ mới chịu tránh ra, cung kính nhường đường cho Phan Huỳnh Bảo rồi nói: "Cậu ba, cậu hai mời cậu vào."
Đáy mắt Phan Huỳnh Bảo hiện lên lớp sương mù lạnh lẽo, anh ấy hờ hững liếc mắt nhìn vệ sĩ một cái, sau đó thang người đi vào bên trong biệt thự.
Phan Huỳnh Bảo không biết rốt cuộc Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư tới đây để làm gì nhưng anh ấy không quan tâm, cho dù cho Trần Quân Phi có làm gì đi chăng nữa thì Phan Huỳnh Bảo cũng tuyệt đối không để anh bước vào con đường sai trái để rồi hối hận không kịp.
Tuy nhiên Phan Huỳnh Bảo có thể nhận thấy rõ một điều rằng anh ấy đã đến chậm một bước, khi anh ấy bước vào đại sánh thì Trần Quân Phi đang vô tư ngôi trên số pha, từng lọn tóc đen nhánh rối bù vẫn còn vương vấn vài giọt nước, khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông hiện lên vẻ dịu dàng xen lẫn với hạnh phúc, trên người chỉ mặc chiếc áo choàng tắm bằng lụa đen, nhìn lướt qua cũng có thể biết Trần Quân Phi vừa làm cái gì. Trên ngực anh vẫn còn dầu hôn ám muội như vậy, Phan
Huỳnh Bảo có muốn không hiểu cũng không thể được. "Sao tự dưng cậu lại chạy tới đây?" Trần Quân Phi nâng ly rượu vang đỏ lên, lười biếng nhấp một ngụm nói. "Giờ Hoàng Song Thư đang ở đâu hả?" Phan Huỳnh Bảo ngồi phía đối diện với Trần Quân Phi, hỏi thắng vấn đề.
Nghe vậy, ngón tay cầm chén rượu của Trần Quân Phi càng siết chặt hơn, anh thong thả nheo đôi mắt lạnh lùng lại, cánh môi mỏng gợi cảm khẽ cong lên, lười biếng liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái rồi cười nhạo nói: "Sao cậu lại quan tâm tới Hoàng Song Thư quá vậy, cậu em trai thân yêu của tôi?" "Đừng có làm ra chuyệngi sai trái nữa, đừng để sau này anh phải hối hận vì những chuyện mình đã làm." Ảnh mắt âm u tăm tối của Phan Huỳnh Bảo nhìn thẳng vào Trần Quân Phi, lạnh lùng nói.
Anh ấy đã đồng ý với Huỳnh Bảo Nhi phải để tâm đến Trần Quân Phi, tính cách của Trần Quân Phi đã cực đoan từ khi anh còn nhỏ, tuy sau này vì chuyện của Hoàng Song Thư mà đã thay đổi không ít nhưng Phan Huỳnh Bảo vẫn rất lo lắng, chỉ sợ Trần Quân Phi sẽ làm gì đó thiếu suy nghĩ.
Một khi vết thương đã hình thành thì cho dù có muốn thay đổi cũng không còn cách nào nữa, Nếu Trần Quân Phi thật sự thích Hoàng Song Thư thì anh phải đặt cảm giác của Hoàng Song Thư lên hàng đầu chứ tuyệt đối không nên làm ra những chuyện khiến cô phải chán ghét. “Hối hận? Tôi làm gì mà phải hối hận? Song Thư nhất định phải trở thành vợ tôi." "Anh muốn cưới Hoàng Song Thư sao?" Nhìn khuôn mặt hiện rõ âm mưu xấu xa của Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo không nhịn được khẽ cau mày. "Cổ ấy phải là của tôi, trước đây là tôi không tốt nên đã làm ton thương cô ấy nhưng tôi đã cố gắng sửa chữa lỗi lầm rồi, vậy nên chuyện tôi muốn cưới Hoàng Song Thư thì có gì là sai chứ? Hơn nữa, lúc mẹ chúng ta còn sống, chẳng phải bà rất vừa ý với Hoàng Song Thư sao? Cho nên bây giờ tôi quyết định sống cùng Hoàng Song Thư, chắc chắc mẹ sẽ rất vui."
Trần Quân Phi cố chấp nhìn Phan Huỳnh Bảo, miệng không ngừng lầm bẩm.
Nhìn Trần Quân Phi giống đang bị mắc kẹt trong chính những suy nghĩ của bản thân, thân hình cường tráng của Phan Huỳnh Bảo không ngừng co rút vì căng thẳng. Anh ấy lạnh nhạt nhìn Trần Quân Phi, hỏi lại thêm lần nữa: "Vậy anh nghĩ Hoàng Song Thư có đồng ý không?" Chỉ một câu hỏi của Phan Huỳnh Bảo đã khiến thân hình Trần Quân Phi khẽ co giật, ngón tay thon dài cầm cốc rượu khẽ run lên nhè nhe. "Phan Huỳnh Bảo, cậu đang muốn nói gì?" Trần Quân Phi dùng sức siết chặt ly rượu trong tay, đôi mắt vốn đã âm u nay lại tràn ngập một thứ ánh sáng khiến người ta vừa sợ vừa khó hiểu. "Tôi đang nói gì không phải anh là người rõ ràng nhất sao, Hoàng Song Thư đang cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới, nếu anh thực sự thích cô ấy thì anh phải để cô ấy tự quyết định cuộc sống của mình chứ, đúng không?" "Vậy ý cậu muốn nói tôi phải đứng một chỗ trơ mắt nhìn Hoàng Song Thư và Lâm Huy Thành ở bên nhau sao? Người đàn ông đó, anh ta không có tư cách gi để ở cạnh Hoàng Song Thư hết" Trần Quân Phi giống như sắp phát điên vậy, anh giận dữ nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi hét lên.
Nhìn đôi mắt Trần Quân Phi đang tràn ngập vẻ phẫn nộ, Phan Huỳnh Bảo cham rãi chuyển tầm nhìn ra phía khác, giọng nói sắc bén như đâm sâu vào da thịt người ta: "Không có tư cách? Chỉ cần anh ta là người đàn ông mà hiện giờ Hoàng Song Thư đang thích, chỉ cần anh ta là người có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Song Thư thì đã đủ rồi. Còn anh thì sao, anh không thể cho cô ấy cái gì, thứ mà anh cho cô ấy chỉ là vết thương chồng chất vết thương mà thôi." "Câm mồm, chuyện của tôi không cần cậu lo."
Trần Quân Phi gần như bị lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm kích động, đáy mắt anh ngập tràn vẻ ngang tàn xen lẫn nỗi bất an, gian dữ nhìn Phan Huỳnh Bảo rít gào.
Từ trong ánh mắt Phan Huỳnh Bảo có thể thấy được nỗi bi thương nhàn nhạt.
Anh ấy chăm chú nhìn Trần Quân Phi một lúc, sau đó đứng dậy nói: "Anh trai, thả Hoàng Song Thư ra đi, hãy để cô ấy có thể đi tìm hạnh phúc của chính mình." "Vừa nãy bọn tôi mới lên giường với nhau xong đấy!
Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, giọng nói khàn khàn của anh vang lên. “Cậu nghĩ rằng Hoàng Song Thư đã thành ra như vậy rồi mà Lâm Huy Thành còn muốn cô ấy sao? Vừa nãy chúng tôi còn ở bên nhau, quay cuồng liên tục đến bây giờ, không chừng trong bụng cô ấy đã có con của tôi rồi, chẳng lẽ đến giờ phút này rồi mà cậu còn kêu tôi từ bỏ sao." "Cô ấy sẽ hận anh." Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, đáy mắt anh ấy hiện lên sự bất lực.
Chuyện đã tới mức này rồi, Phan Huỳnh Báo không thể nói lời công kích Trần Quân Phi nữa. Anh ấy chỉ cảm thấy một điều đó là Trần Quân Phi chắc chắn sẽ hối hận, chắc chắn sẽ hối hận. “Thì làm sao, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau là được rồi, cậu quay về nói với Lâm Huy Thành răng Hoàng Song Thư đã là của tôi, anh ta đừng mơ cướp được cô ấy từ tay tôi."
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo, anh quay lưng về phía Phan Huỳnh Bảo rồi ra hiệu kêu người đưa Phan Huỳnh Bảo ra ngoài. Nhìn Trần Quân Phi vẫn cố chấp không chịu từ bỏ, cuối cùng Phan Huỳnh Bảo phải thốt ra một câu. "Anh à, anh như vậy sẽ khiến mẹ đau lòng lắm đấy"
Huỳnh Bảo Nhi vẫn luôn muốn Trần Quân Phi trưởng thành, muốn anh biết the nào là yêu một người, nhưng giờ anh lại dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy để giữ Hoàng Song Thư bên cạnh, bà mà biết thì chắc chắn sẽ khổ tâm lầm. "Không cần cậu lo, bà ấy nhất định sẽ ủng hộ tôi, bà ấy thích Hoàng Song Thư như vậy cơ mà."
Trần Quân Phi si ngốc nói vậy khiến Phan Huỳnh Bảo không biết phải tiếp lời the nào.
Anh ấy rời đi, chỉ để lại một hơi thở dài.
Tương lai của Trần Quân Phi, có lẽ Phan Huỳnh Bảo đã đoán trước được một phần rồi.
Phan Huỳnh Bảo cứ suy nghĩ rằng rốt cuộc anh ấy phải làm thế nào mới có thể cứu được Trần Quân Phi đây, anh ấy phải làm thế nào để lội Trần Quân Phi ra khỏi vực sâu tăm tối đó đây. "Anh ba, rốt cuộc anh hai bị sao vậy? Sao mấy ngày nay anh ấy không về nhà?" Lúc bé Gạo Té tan học, cô bé nhìn Phan Huỳnh Bảo đang ngồi trong phòng khách đọc báo thì bẹp miệng, nói với dáng vẻ tủi thân đáng thương.
Phan Huỳnh Bảo bỏ tờ báo đang cầm trên tay xuống, nghĩ đến chuyện Trần Quân Phi đang làm, đôi mắt anh ấy lại hiện lên vẻ âm trầm. "Gạo Tẻ nhớ anh hai hả?" "Vâng, em nhớ anh ấy, đã mấy ngày rồi anh ấy không về nhà nên Gạo Tẻ thật sự rất nhớ anh ấy." Bé Gạo Tẻ chẹp miệng, nét mặt cực kỳ buồn bã đáng thương nhìn Phan Huỳnh Bảo. "Vậy được, anh ba đưa em đi gặp anh ấy." Phan Huỳnh Bảo nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của bé
Gạo Tẻ, đáy mắt anh như ẩn hiện tia sáng hy vọng. Có lẽ để bé Gao Tẻ đi khuyên nhủ Trần Quân Phi thì biết đầu anh lại nghe?
Dù sao người Trần Quân Phi yêu thương nhất chính là bé Gạo Té, Phan Huỳnh Bảo tuyệt đối không thể để Trần Quân Phi mắc thêm sai lầm nào nữa. "Anh ba, là anh trai lần trước kia." Bé Gạo Tẻ ngôi lên xe Phan Huỳnh Bảo, lúc chuẩn bị ra cửa thì thấy Lâm Huy Thành đang đứng trước cổng lởn nói gì đó với vệ sĩ.
Mấy ngày nay Lâm Huy Thành vẫn luôn đợi tin tức, nhưng mà đã mấy ngày trôi qua vẫn không thấy Phan Huỳnh Báo tới, Lâm Huy Thành không kiềm chế được nên đành phải tìm người hỏi thăm về tin tức của Trần Quân Phi. Tuy nhiên, Lâm Huy Thành lại phát hiện ra một điều là đã lâu rồi Trần Quân Phi còn chưa tới tập đoàn Trần Thăng nữa kia, mọi chuyện đều dồn cho thư ký lo liệu.
Hiện giờ không biết Hoàng Song Thư đang ở đâu, Lâm Huy Thành càng nôn nóng hơn bao giờ hết, anh ta không thể tiếp tục chờ đợi thêm nữa nên đành phải tới nhà họ Trần lần nữa để tìm Phan Huỳnh Bảo hỏi rõ. "Anh Thành." Phan Huỳnh Bảo hạ cửa sổ xe xuống, gương mặt đẹp trai nhìn Lâm Huy Thành nói.
Lâm Huy Thành siết chặt tay, nhìn Phan Huỳnh Bảo nói: "Cậu chủ Bảo, đã tìm được Hoàng Song Thư rồi sao?" "Hiện giờ cô ấy đang ở cùng anh tôi, cậu có thể yên tâm, cô ấy không có chuyện gì đâu!" “Vậy anh có thể đưa tôi tới gặp cô ấy không?" Lâm Huy Thành nghe vậy thì vội nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói.
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi đang bước từng bước tới gần mình, cô cắn môi nhìn về phía anh rồi giận dữ hét: "Cút ngay, đừng có đụng vào tôi.. “Song Thư, em đừng từ chối tôi làm gì, bởi vì bây giờ cơ thể của em đang cực kỳ khao khát được tôi chạm vào."
Nhìn Hoàng Song Thư đang cố gắng kìm nén dục vọng đang sục sôi trong cơ thể mình, đáy mắt Trần Quân Phi khẽ hiện lên tia sáng mờ nhạt ít ỏi.
Anh duỗi tay ra giữ chặt Hoàng Song Thư đang liên tục run rẩy lui về sau lại rồi mạnh tay đè cô xuống giường. Thân thể cường tráng nam tính của người đàn ông đè lên người Hoàng Song Thư khiến cơ thể có vì bất an mà run lên bần bật. “Đồ khốn nạn nhà anh... cút ngay... buông tôi ra... cút ngay..."
Hoàng Song Thư cố gắng đẩy người Trần Quân Phi ra, miệng thì liên tục kêu la.
Đối mặt với hình ảnh một Hoàng Song Thư đang gào thét chống đối anh, nét mặt Trần Quân Phi vẫn không hề thay đổi. Anh đưa tay ra lột sạch lớp quần áo Hoàng Song Thư đang mặc trên người, không ngần ngại cúi xuống căn mút cần cổ cô, động tác của anh được trộn lẫn giữa sự si mê và thô bạo, "Hoàng Song Thư... em là của tôi, cho nên em đừng mơ tưởng đến chuyện được sống cùng tên đàn ông nào khác, em đừng mo... "Tôi hận anh... Trần Quân Phi, tôi hận anh..."
Cần cổ Hoàng Song Thư bị anh can mút đến nóng rực, dân dần cô không thể khống chế được chính cơ thể của mình nữa, rõ ràng cô muốn gio tay đầy Trần Quân Phi ra nhưng cuối cùng lại biến thành ôm anh.
Cô chấp nhận để Trần Quân Phi chiếm hữu mình thêm lần nữa, những hàng nước mắt bất lực cứ liên tục trào ra, cô giận dữ nhìn về phía Trần Quân Phi hét lớn.
Cơ thể Trần Quân Phi di chuyển hơi chậm lại, anh chống tay xuống giường, nhìn thẳng đáy mắt tràn đầy nỗi hận của Hoàng Song Thư, thầm nghĩ trong lòng: "Hận đi, hận cũng là một loại cảm xúc, nếu em không thể yêu tôi thì hãy dốc hết sức để hận tôi đi."
Màn đêm bên ngoài cửa số hiện lên sự mê loạn đến lạ thường, còn bên trong phòng ngủ, hai người quan lấy nhau như hai con dã thú, cứ thế mà triền miên giao phối không biết trước điểm dừng. "Choang" Làm Huy Thành hoáng hot nhin những mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên nền đất. Dường như vừa nãy anh ấy nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của Hoàng Song Thư, rốt cuộc là cô đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tại sao anh ấy lại cảm thấy bất an như vậy chứ?
Hay là anh ấy đã suy nghĩ nhiều rồi chăng, Trần Quân Phi chắc chắn sẽ không làm gì tổn hại đến Hoàng Song Thư đâu nhi?
Lâm Huy Thành hít một hơi thật sâu, cúi người nhặt mấy mảnh thủy tinh vương vãi trên đất. Ở một nơi khác, Phan Huỳnh Bảo đã cho người đi điều tra tung tích của Trần Quân Phi, cuối cùng cũng tra ra một biệt thự khác của anh,
Sau khi Phan Huỳnh Bảo sảp xếp người chăm sóc tốt cho bé Gạo Tẻ, anh ấy lập tức chạy tới nơi Trần Quân Phi đang ở. Nhưng khi vừa tới nơi, Phan Huỳnh Bảo lại bị đám vệ sĩ của Trần Quân Phi chặn ngoài cửa.
Phan Huỳnh Bảo nheo nheo đôi mắt màu xanh lục, giọng nói ngang tàn vang lên: "Tránh ra." "Xin lồi cậu ba, cậu hai đã nói, cho dù là ai đi nữa thì cũng không thể đi vào đây đưoc." "Tôi nói tránh ra cho tôi, các anh điếc à?" Phan Huỳnh Bảo hung ton trừng mắt nhìn đám vệ sĩ đang cố tình ngăn cản mình, đôi mắt lạnh lẽo âm u kia không hề có tý hơi ấm nào.
Mấy tên vệ sĩ kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, bọn họ chăm chăm nhìn Phan Huỳnh Bảo, nhất định không chịu tránh đường.
Phan Huỳnh Bảo phất tay, hai tên vệ sĩ khác có vẻ ngoài lạnh lẽo đến thấu xương xuất hiện phía sau, hai tên vệ sĩ này chính là trợ thủ đắc lực của Phan Huỳnh Bảo nên đương nhiên năng lực của bọn họ cũng không phải dạng tầm thường.
Hai bên nhìn nhau, dường như cuộc chiến này chỉ cần một người chạm khẽ tay một chút thôi là có thể bùng nổ ngay tức khắc, mãi cho đến khi quản gia đi tới, không biết ông ta nói gì với mấy tên vệ sĩ mà lúc này bọn họ mới chịu tránh ra, cung kính nhường đường cho Phan Huỳnh Bảo rồi nói: "Cậu ba, cậu hai mời cậu vào."
Đáy mắt Phan Huỳnh Bảo hiện lên lớp sương mù lạnh lẽo, anh ấy hờ hững liếc mắt nhìn vệ sĩ một cái, sau đó thang người đi vào bên trong biệt thự.
Phan Huỳnh Bảo không biết rốt cuộc Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư tới đây để làm gì nhưng anh ấy không quan tâm, cho dù cho Trần Quân Phi có làm gì đi chăng nữa thì Phan Huỳnh Bảo cũng tuyệt đối không để anh bước vào con đường sai trái để rồi hối hận không kịp.
Tuy nhiên Phan Huỳnh Bảo có thể nhận thấy rõ một điều rằng anh ấy đã đến chậm một bước, khi anh ấy bước vào đại sánh thì Trần Quân Phi đang vô tư ngôi trên số pha, từng lọn tóc đen nhánh rối bù vẫn còn vương vấn vài giọt nước, khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông hiện lên vẻ dịu dàng xen lẫn với hạnh phúc, trên người chỉ mặc chiếc áo choàng tắm bằng lụa đen, nhìn lướt qua cũng có thể biết Trần Quân Phi vừa làm cái gì. Trên ngực anh vẫn còn dầu hôn ám muội như vậy, Phan
Huỳnh Bảo có muốn không hiểu cũng không thể được. "Sao tự dưng cậu lại chạy tới đây?" Trần Quân Phi nâng ly rượu vang đỏ lên, lười biếng nhấp một ngụm nói. "Giờ Hoàng Song Thư đang ở đâu hả?" Phan Huỳnh Bảo ngồi phía đối diện với Trần Quân Phi, hỏi thắng vấn đề.
Nghe vậy, ngón tay cầm chén rượu của Trần Quân Phi càng siết chặt hơn, anh thong thả nheo đôi mắt lạnh lùng lại, cánh môi mỏng gợi cảm khẽ cong lên, lười biếng liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái rồi cười nhạo nói: "Sao cậu lại quan tâm tới Hoàng Song Thư quá vậy, cậu em trai thân yêu của tôi?" "Đừng có làm ra chuyệngi sai trái nữa, đừng để sau này anh phải hối hận vì những chuyện mình đã làm." Ảnh mắt âm u tăm tối của Phan Huỳnh Bảo nhìn thẳng vào Trần Quân Phi, lạnh lùng nói.
Anh ấy đã đồng ý với Huỳnh Bảo Nhi phải để tâm đến Trần Quân Phi, tính cách của Trần Quân Phi đã cực đoan từ khi anh còn nhỏ, tuy sau này vì chuyện của Hoàng Song Thư mà đã thay đổi không ít nhưng Phan Huỳnh Bảo vẫn rất lo lắng, chỉ sợ Trần Quân Phi sẽ làm gì đó thiếu suy nghĩ.
Một khi vết thương đã hình thành thì cho dù có muốn thay đổi cũng không còn cách nào nữa, Nếu Trần Quân Phi thật sự thích Hoàng Song Thư thì anh phải đặt cảm giác của Hoàng Song Thư lên hàng đầu chứ tuyệt đối không nên làm ra những chuyện khiến cô phải chán ghét. “Hối hận? Tôi làm gì mà phải hối hận? Song Thư nhất định phải trở thành vợ tôi." "Anh muốn cưới Hoàng Song Thư sao?" Nhìn khuôn mặt hiện rõ âm mưu xấu xa của Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo không nhịn được khẽ cau mày. "Cổ ấy phải là của tôi, trước đây là tôi không tốt nên đã làm ton thương cô ấy nhưng tôi đã cố gắng sửa chữa lỗi lầm rồi, vậy nên chuyện tôi muốn cưới Hoàng Song Thư thì có gì là sai chứ? Hơn nữa, lúc mẹ chúng ta còn sống, chẳng phải bà rất vừa ý với Hoàng Song Thư sao? Cho nên bây giờ tôi quyết định sống cùng Hoàng Song Thư, chắc chắc mẹ sẽ rất vui."
Trần Quân Phi cố chấp nhìn Phan Huỳnh Bảo, miệng không ngừng lầm bẩm.
Nhìn Trần Quân Phi giống đang bị mắc kẹt trong chính những suy nghĩ của bản thân, thân hình cường tráng của Phan Huỳnh Bảo không ngừng co rút vì căng thẳng. Anh ấy lạnh nhạt nhìn Trần Quân Phi, hỏi lại thêm lần nữa: "Vậy anh nghĩ Hoàng Song Thư có đồng ý không?" Chỉ một câu hỏi của Phan Huỳnh Bảo đã khiến thân hình Trần Quân Phi khẽ co giật, ngón tay thon dài cầm cốc rượu khẽ run lên nhè nhe. "Phan Huỳnh Bảo, cậu đang muốn nói gì?" Trần Quân Phi dùng sức siết chặt ly rượu trong tay, đôi mắt vốn đã âm u nay lại tràn ngập một thứ ánh sáng khiến người ta vừa sợ vừa khó hiểu. "Tôi đang nói gì không phải anh là người rõ ràng nhất sao, Hoàng Song Thư đang cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới, nếu anh thực sự thích cô ấy thì anh phải để cô ấy tự quyết định cuộc sống của mình chứ, đúng không?" "Vậy ý cậu muốn nói tôi phải đứng một chỗ trơ mắt nhìn Hoàng Song Thư và Lâm Huy Thành ở bên nhau sao? Người đàn ông đó, anh ta không có tư cách gi để ở cạnh Hoàng Song Thư hết" Trần Quân Phi giống như sắp phát điên vậy, anh giận dữ nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi hét lên.
Nhìn đôi mắt Trần Quân Phi đang tràn ngập vẻ phẫn nộ, Phan Huỳnh Bảo cham rãi chuyển tầm nhìn ra phía khác, giọng nói sắc bén như đâm sâu vào da thịt người ta: "Không có tư cách? Chỉ cần anh ta là người đàn ông mà hiện giờ Hoàng Song Thư đang thích, chỉ cần anh ta là người có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Song Thư thì đã đủ rồi. Còn anh thì sao, anh không thể cho cô ấy cái gì, thứ mà anh cho cô ấy chỉ là vết thương chồng chất vết thương mà thôi." "Câm mồm, chuyện của tôi không cần cậu lo."
Trần Quân Phi gần như bị lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm kích động, đáy mắt anh ngập tràn vẻ ngang tàn xen lẫn nỗi bất an, gian dữ nhìn Phan Huỳnh Bảo rít gào.
Từ trong ánh mắt Phan Huỳnh Bảo có thể thấy được nỗi bi thương nhàn nhạt.
Anh ấy chăm chú nhìn Trần Quân Phi một lúc, sau đó đứng dậy nói: "Anh trai, thả Hoàng Song Thư ra đi, hãy để cô ấy có thể đi tìm hạnh phúc của chính mình." "Vừa nãy bọn tôi mới lên giường với nhau xong đấy!
Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, giọng nói khàn khàn của anh vang lên. “Cậu nghĩ rằng Hoàng Song Thư đã thành ra như vậy rồi mà Lâm Huy Thành còn muốn cô ấy sao? Vừa nãy chúng tôi còn ở bên nhau, quay cuồng liên tục đến bây giờ, không chừng trong bụng cô ấy đã có con của tôi rồi, chẳng lẽ đến giờ phút này rồi mà cậu còn kêu tôi từ bỏ sao." "Cô ấy sẽ hận anh." Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, đáy mắt anh ấy hiện lên sự bất lực.
Chuyện đã tới mức này rồi, Phan Huỳnh Báo không thể nói lời công kích Trần Quân Phi nữa. Anh ấy chỉ cảm thấy một điều đó là Trần Quân Phi chắc chắn sẽ hối hận, chắc chắn sẽ hối hận. “Thì làm sao, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau là được rồi, cậu quay về nói với Lâm Huy Thành răng Hoàng Song Thư đã là của tôi, anh ta đừng mơ cướp được cô ấy từ tay tôi."
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo, anh quay lưng về phía Phan Huỳnh Bảo rồi ra hiệu kêu người đưa Phan Huỳnh Bảo ra ngoài. Nhìn Trần Quân Phi vẫn cố chấp không chịu từ bỏ, cuối cùng Phan Huỳnh Bảo phải thốt ra một câu. "Anh à, anh như vậy sẽ khiến mẹ đau lòng lắm đấy"
Huỳnh Bảo Nhi vẫn luôn muốn Trần Quân Phi trưởng thành, muốn anh biết the nào là yêu một người, nhưng giờ anh lại dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy để giữ Hoàng Song Thư bên cạnh, bà mà biết thì chắc chắn sẽ khổ tâm lầm. "Không cần cậu lo, bà ấy nhất định sẽ ủng hộ tôi, bà ấy thích Hoàng Song Thư như vậy cơ mà."
Trần Quân Phi si ngốc nói vậy khiến Phan Huỳnh Bảo không biết phải tiếp lời the nào.
Anh ấy rời đi, chỉ để lại một hơi thở dài.
Tương lai của Trần Quân Phi, có lẽ Phan Huỳnh Bảo đã đoán trước được một phần rồi.
Phan Huỳnh Bảo cứ suy nghĩ rằng rốt cuộc anh ấy phải làm thế nào mới có thể cứu được Trần Quân Phi đây, anh ấy phải làm thế nào để lội Trần Quân Phi ra khỏi vực sâu tăm tối đó đây. "Anh ba, rốt cuộc anh hai bị sao vậy? Sao mấy ngày nay anh ấy không về nhà?" Lúc bé Gạo Té tan học, cô bé nhìn Phan Huỳnh Bảo đang ngồi trong phòng khách đọc báo thì bẹp miệng, nói với dáng vẻ tủi thân đáng thương.
Phan Huỳnh Bảo bỏ tờ báo đang cầm trên tay xuống, nghĩ đến chuyện Trần Quân Phi đang làm, đôi mắt anh ấy lại hiện lên vẻ âm trầm. "Gạo Tẻ nhớ anh hai hả?" "Vâng, em nhớ anh ấy, đã mấy ngày rồi anh ấy không về nhà nên Gạo Tẻ thật sự rất nhớ anh ấy." Bé Gạo Tẻ chẹp miệng, nét mặt cực kỳ buồn bã đáng thương nhìn Phan Huỳnh Bảo. "Vậy được, anh ba đưa em đi gặp anh ấy." Phan Huỳnh Bảo nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của bé
Gạo Tẻ, đáy mắt anh như ẩn hiện tia sáng hy vọng. Có lẽ để bé Gao Tẻ đi khuyên nhủ Trần Quân Phi thì biết đầu anh lại nghe?
Dù sao người Trần Quân Phi yêu thương nhất chính là bé Gạo Té, Phan Huỳnh Bảo tuyệt đối không thể để Trần Quân Phi mắc thêm sai lầm nào nữa. "Anh ba, là anh trai lần trước kia." Bé Gạo Tẻ ngôi lên xe Phan Huỳnh Bảo, lúc chuẩn bị ra cửa thì thấy Lâm Huy Thành đang đứng trước cổng lởn nói gì đó với vệ sĩ.
Mấy ngày nay Lâm Huy Thành vẫn luôn đợi tin tức, nhưng mà đã mấy ngày trôi qua vẫn không thấy Phan Huỳnh Báo tới, Lâm Huy Thành không kiềm chế được nên đành phải tìm người hỏi thăm về tin tức của Trần Quân Phi. Tuy nhiên, Lâm Huy Thành lại phát hiện ra một điều là đã lâu rồi Trần Quân Phi còn chưa tới tập đoàn Trần Thăng nữa kia, mọi chuyện đều dồn cho thư ký lo liệu.
Hiện giờ không biết Hoàng Song Thư đang ở đâu, Lâm Huy Thành càng nôn nóng hơn bao giờ hết, anh ta không thể tiếp tục chờ đợi thêm nữa nên đành phải tới nhà họ Trần lần nữa để tìm Phan Huỳnh Bảo hỏi rõ. "Anh Thành." Phan Huỳnh Bảo hạ cửa sổ xe xuống, gương mặt đẹp trai nhìn Lâm Huy Thành nói.
Lâm Huy Thành siết chặt tay, nhìn Phan Huỳnh Bảo nói: "Cậu chủ Bảo, đã tìm được Hoàng Song Thư rồi sao?" "Hiện giờ cô ấy đang ở cùng anh tôi, cậu có thể yên tâm, cô ấy không có chuyện gì đâu!" “Vậy anh có thể đưa tôi tới gặp cô ấy không?" Lâm Huy Thành nghe vậy thì vội nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.