Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 359
Ngọc Hạ
30/03/2021
Nếu Trần Quân Phi hành động thiếu suy nghĩ, theo tính cách lòng lang dạ sói của Trương Khánh Toàn, nhất định sẽ xuống tay với Hoàng Song Thư và bé Gạo Tẻ. Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng, bây giờ điều quan trọng nhất là điều tra rõ ràng gốc gác của Trương Khánh Toàn, sau đó một đòn giết trọn Trương Khánh Toàn. "Mấy ngày này anh cứ ở trong bệnh viện dưỡng thương cho khoẻ đi, chuyện khác không cần quan tâm nữa, chuyện công ty cứ để em quản Phan Huỳnh Bảo nâng cổ tay xem đồng hồ, cũng không thèm nhìn xem Trần Quân Phi có vẻ mặt gì đã cất bước đi về phía cửa.
Nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi khàn giọng. Anh mở miệng, trầm giọng nói: “Cảm ơn em, em trai."
Bước chân Phan Huỳnh Bảo hơi lại, anh ấy quay đầu, trên khuôn mặt anh để lộ nụ cười nhẹ: "Chúng ta là anh em."
Chỉ một câu chúng ta là anh em đã làm cho Quân Phi có cảm xúc lẫn lộn.
Anh nắm lấy tấm drap giường, lúng ta lúng túng nói: "Em... biết mình... ra đời thế nào không?" "Cái gì?" Giọng của Trần Quân Phi hơi nhỏ nên Phan Huỳnh Bảo không nghe rõ.
Anh ấy cau mày, lúc muốn nghe rõ thì Trần Quân Phi lại thôi không nói nữa: "Không có anh chỉ nói, chúng ta vĩnh viễn là anh em, năm đó và chú đều nhận lại nhau, cho nên các người không phải bị vứt bỏ." "Em biết." Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ, gương mặt càng hiện lên vẻ xúc động. "Bổ em ông ấy... thật ra rất tôn trọng bác cả."
Nói xong, Phan Huỳnh Bảo lập tức rời đi. Trần Quân Phi nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Bảo, miệng hơi mở ra như muốn gọi Phan Huỳnh Bảo nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Bí mật này anh muốn giấu trong bụng, anh không thể nói ra. Theo tính tình của Phan Huỳnh Bảo, nếu biết được sự thật này thì nhất định sẽ nổi điên lên mất.
Phan Huỳnh Bảo đứng trước thang máy, nhìn minh trong gương, khoé môi đang cười trong nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt nghiêm nghị lạnh như băng. “Cậu chủ Bảo, người của chúng ta đã liên lạc với Trương Khánh Toàn, đối phương yêu cầu gặp mặt" Thấy Phan Huỳnh Bảo từ bệnh viện đi ra, Minh Cường lập tức bước lên nói.
Phan Huỳnh Bảo ngồi lên xe, hai tay ưu nhã xếp chồng lên nhau, môi cười lạnh, đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng nói: "Rất tốt, gặp mặt nhau như vậy, đúng lúc tôi cũng nghe xem Trương Khánh Toàn giải thích thế nào." “Vâng” Minh Cường lái xe đến cửa Thiên Hương, Thiên Hương là một quán rượu vừa mới mở, cũng là sản nghiệp của Phan Huỳnh Bảo. Phan Huỳnh Báo lợi dụng Thiên Hương để thu thập một vài tin tức tình báo.
Anh ấy đi vào quán rượu, lập tức có người chào Phan Huỳnh Bảo. "Chào cậu chủ Bảo."
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng gật đầu, đi thẳng lên lầu, trên lầu đều là phòng VIP, người bình thường không thể đi lên đó được.
Phan Huỳnh Bảo đi tới căn phòng mà Trương Khánh Toàn đang ở đó, đẩy cửa đi vào đã thấy Trương Khánh Toàn đang ôm một người phụ nữ trang điểm vô cùng xinh đẹp, họ đang diễn một màn ân ái kích tình.
Thấy Phan Huỳnh Bảo đi vào, Trương Khánh Toàn lập tức đẩy người phụ nữ đang ý loạn tình mê dưới thân mình ra, động tác mau lẹ mặc quần vào, kéo khoá kéo. "Cậu chủ Bảo thật mau lẹ." Vừa nói, anh ta vừa bóp ngực người phụ nữ, nói với người phụ nữ đó: "Ra ngoài chờ tôi trước đi." "Vâng." Người phụ nữ nũng nịu nhìn Trương Khánh Toàn, lắc eo ôm quần áo rời khỏi căn phòng.
Trong không khí đầy mùi khó ngửi, Phan Huỳnh Bảo gọi người mở cửa sổ ra, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Trương Khánh Toàn. Minh Cường đốt cho Phan Huỳnh Bảo điếu thuốc lá, Phan Huỳnh Bảo hút một hơi, điệu bộ ưu nhã nói: “Đại ca Toàn thật nhàn nhã nha, tới nơi này còn chơi phụ nữ." "Ha ha ha, cậu chủ Bảo thật hài hước, tới chỗ này không chơi phụ nữ chẳng lẽ tôi còn là đàn ông sao? Đương nhiên, nếu như được chơi đùa cùng người đàn ông xinh đẹp như cậu chú Bảo đây thì tôi cũng không ngại đầu”
Khuôn mặt Trương Khánh Toàn đầy vẻ tục tĩu ám muội nói. “Rắc rắc" Minh Cường nghe bọn người Trương Khánh Toàn làm nhục Phan Huỳnh Bảo, rối rít móc súng lục ra, nhằm vào Trương Khánh Toàn.
Phan Huỳnh Bảo nhìn bọn người Minh Cường, lạnh lùng nói: "Đại ca Toàn dâm ô thế này không tốt lắm đâu." “Đàn ông mà, luôn muốn phát tiết thôi." Trương Khánh Toàn nắm trên ghế sô pha cháy nước dãi, cười nói với Phan Huỳnh
Bảo.
Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt nhìn Trương Khánh Toàn, trên mặt vẫn không cảm xúc như trước: “Tôi không nói nhảm với anh nữa, anh cho người ám sát anh tôi, chuyện này tính sao đây?” “Ám sát anh của cậu? Cậu chủ Bảo đang nói chuyện gì vậy? Có cho Trương Khánh Toàn tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm."
Trương Khánh Toàn buông tay, vẻ mặt vô tội nói. "Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì rồi, có người vu oan hãm hại tôi. Cậu chủ Bảo, cậu là một người thông minh, chắc hẳn phải điều tra cho rõ ràng chứ." "Đương nhiên tôi sẽ tra xét từng chút một, cho nên phía bên Philipin tôi đã cho người phong toả cả rồi." Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ, hứng thú nói với Trương Khánh Toàn.
Sắc mặt Trương Khánh Toàn bỗng dưng thay đổi. "Đây chỉ là cảnh cáo, đại ca Toàn cũng là một người thông minh, tôi tin chắc anh hẳn sẽ không vì một người bạn mà lại mất đi lý trí một lần nữa."
Phan Huỳnh Bảo nói xong, chán ghét đứng dậy rời khỏi phòng. Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi, một bóng người tuấn tú lập tức xuất hiện bước vào phòng. “Thật đúng là một người đàn ông nhạy bén." Người đàn ông cười nhẹ, khuôn mặt vốn thanh tú nho nhã lại tỏ ra vẻ sắc bén. "Tấn Sang, sao anh tới đây? Nếu bị Phan Huỳnh Bảo biết sẽ không ổn đâu" Mới vừa rồi Trương Khánh Toàn còn long bong trước mặt Phan Huỳnh Bảo, sau khi nhìn thấy người đang tới, lập tức tiến tới quan tâm hỏi. "Em cho rằng Phan Huỳnh Bảo là tên ngốc à? Chỉ sợ cậu ta đã sớm biết là anh."
Lâm Tấn Sang cười lạnh, mặc cho Trương Khánh Toàn ôm mình. “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" "Yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo, lần này không giết được Trần Quân Phi, xem như anh ta mạng lớn, nhưng mà anh cũng đã có một ý định khác.”
Lâm Tấn Sang lẳng lơ sờ cảm Trương Khánh Toàn, hứng thú nói. "Anh muốn làm gì? Em cảnh cáo anh, nếu dám lộn xộn làm loạn với mấy người phụ nữ dó, em sẽ giết anh." Khuôn mặt Trương Khánh Toàn đầy vẻ tức giận thô lỗ nói. “Đại ca Toàn đang ghen sao?" Lâm Tấn Sang nhìn nét mặt Trương Khánh Toàn, cười nhẹ, thích thú nói.
Trương Khánh Toàn bị Lâm Tấn Sang dụ dỗ, sau khi để đảm thuộc hạ đi ra ngoài thì lập tức đè Lâm Tấn Sang xuống số pha, lột quần áo trên người cậu thanh niên, si mê nói: “Tấn Sang, anh là người của Trương Khánh Toàn này, bất kì ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp anh đi."
Lâm Tấn Sang để mặc cho Trương Khánh Toàn muốn làm gì thì làm, nhưng khi ngửi được mùi xạ hương trong phòng thì chán ghét nói: "Vừa rồi em làm loạn với mấy người phụ nữ đó đúng không?" "Chỉ là diễn trò thôi mà”
Trương Khánh Toàn lấy lòng hôn lên cổ Lâm Tấn Sang. Lâm Tấn Sang đẩy Trương Khánh Toàn ra, xoay mình đè Trương Khánh Toàn dưới thân, ngón tay mờ ám nắm lấy nơi trọng yếu của đối phương, bóp một cái.
Trương Khánh Toàn bị đau thiếu chút nữa đã nhảy cỡn lên, vẻ mặt đau khổ nói với Lâm Tấn Sang: "Cục cưng, em sai rồi, là người phụ nữ đó dụ dỗ em, em chỉ chơi đùa một chút thôi, anh nhẹ tay chút đi." "Dù sao lúc bên cạnh anh, em vẫn chưa dùng tới mặt trước nhỉ" Lâm Tấn Sang cay nghiệt cười, động thân tiến vào cửa sau. "A.. Sang, dùng sức một chút, chính là kiểu này"
Trương Khánh Toàn trợn mắt, nhìn Lâm Tấn Sang, dâm đãng kêu lên. Nhìn một người đường đường là một đại ca lại dâm đãng kêu dưới thân mình, trong mắt Lâm Tấn Sang hiện lên vẻ tàn nhẫn và khinh thường. Nếu không phái giúp Lâm Huy Thành trả thù, sao anh ta lại quấn lấy tên này chứ? Nhưng trái lại nắm lấy người đàn ông này lại có nhiều ích lợi. "Sang, sau này em sẽ không đụng đến người phụ nữ khác nữa, anh đừng tức giận”
Sau khi mây mưa, Trương Khánh Toàn ôm thân thể Lâm Tấn Sang, vẻ mặt lấy lòng nói. “Em muốn đụng vào phụ nữ hay không không liên quan gì đến anh." Khuôn mặt đẹp trai của Lâm Tấn Sang lộ ý cười. Anh ta cầm điếu thuốc lên, chậm rãi hút.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tấn Sang hấp dẫn quyến rũ nhưng lại lạnh nhạt, khuôn mặt thô của Trương Khánh Toàn hiện lên vẻ ảm đạm. "Đúng vậy, anh làm gì để ý tới, em lên giường với người khác anh cũng có quan tâm chút nào
Ánh mắt Trương Khánh Toàn thâm độc nhìn Lâm Tấn Sang. Lâm Tấn Sang cau mày nhìn Trương Khánh Toàn, anh ta đẩy thân thể Trương Khánh Toàn ra, lạnh lùng nhặt quần áo dưới đất lên. lại muốn đi sao?" Trương Khánh Toàn thấy Lâm Tấn Sang đang muốn rời đi, đôi mắt không ngừng liếc nhìn theo. "Chắc em cũng biết, anh còn muốn làm chuyện gì hận thù đi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây không được sao?" Trương Khánh Toàn đưa tay ra, sờ lên khuôn mặt thanh tú của Lâm Tấn Sang, tự mình lẩm "Không được, anh của anh chết thảm như vậy, em cho rằng anh sẽ quên chuyện này đi sao? Năm đó nếu như... Anh ta không nói mấy lời đó, anh của anh sẽ không chết, món nợ này, anh sẽ để Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư phải trả gấp đôi." "Được, cho dù anh muốn làm gì, em cũng sẽ ủng hộ anh."
Nếu không thể khiến cho Lâm Tấn Sang buông bỏ hận thù, vậy thì biện pháp duy nhất của Trương Khánh Toàn chỉ có thể cùng Lâm Tấn Sang rơi vào vực sâu của hận thù.
Lâm Tấn Sang nhìn Trương Khánh Toàn, giấu đi đôi mắt ưu tư, đi về phía cửa. Trương Khánh Toàn đưa tay ra, ôm chặt lấy hông Lâm Tấn Sang. Lâm Tấn Sang bị Trương Khánh Toàn ngăn lại, anh ta dừng sức chặt tay thành quyền, trên mặt mang theo vẻ mơ màng và âm trầm. "Sang, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta đi Hà Lan kết hôn đi."
Lâm Tấn Sang nhíu mày nhưng không nói gì chỉ nhẹ tay Trương Khánh Toàn ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Mỗi một lần gặp nhau đều sẽ như thế này, lúc cần thì Lâm Tấn Sang tới tìm Trương Khánh Toàn, sau khi phát tiết xong sẽ vứt bỏ Trương Khánh Toàn mà bỏ đi.
Người đại ca này chấp nhận dưới Lâm Tấn Sang, không ai biết điều đó, nhưng anh ta cam tâm tình nguyện. Từ lần đầu tiên Lâm Tấn Sang xuất hiện trước mặt Trương
Khánh Toàn. Trương Khánh Toàn đã biết, Lâm Tấn Sang tiếp cận mình là có mục đích, nhưng dù cho như vậy thì thế nào? Anh ta cam tâm tình nguyện bị Lâm Tấn Sang lợi dụng, tình yêu là như vậy, sẽ bất chấp lý lẽ như vậy, không phải sao? "Đại ca, người phụ nữ vừa nên xử lý thế nào?" Một người quản lý đi tới bên cạnh Trương Khánh Toàn, cung nói với Trương Khánh Toàn.
Trương Khánh Toàn sờ đôi mắt lộ vẻ cay nghiệt nói:
Anh ta thỉnh thoảng sẽ đụng đến phụ nữ, chỉ vì muốn Lâm Sang ghen thôi. Nhưng mấy người phụ nữ đó có chút phiền phức, mỗi lần đụng tới họ, Trương Khánh Toàn đều cảm thấy vô cùng chán ghét. Dù cho không làm tới bước cuối cùng nhưng Trương Khánh Toàn vẫn
Kể từ lúc bên cạnh Lâm Tấn Sang, Trương Khánh Toàn chưa từng đi tìm phụ nữ, cứ coi như là diễn một màn kịch cũng chỉ để mấy người phụ nữ đó dùng miệng giúp mình, tuyệt đối sẽ không để cho phụ nữ đụng vào thân thể mình.
Hoàng Song Thư từ trên lầu đi xuống đã thấy quản gia đang nấu canh thuốc ở dưới bếp, nhìn dáng vẻ chắc là muốn đem tới bệnh viện cho Trần Quân Phi uống. Sau khi quản gia nhìn thấy Hoàng Song Thư thì cười mắt nói: Thư, một lát nữa có muốn đi cùng tôi tới bệnh viện thăm cậu chủ không?"
Nếu Hoàng Song Thư nhận lời đi cùng, Trần Quân Phi nhất định sẽ vô vùng vui vẻ.
Hoàng Song Thư nghe thể mới nhìn quản gia lắc đầu: cần đâu, hôm nay tôi hơi mệt, không đi." “Như vậy đi, cô Thư cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, nếu cảm thấy không thoải mái thì nói người giúp việc gọi điện thoại kêu bác sĩ tới."
Trần Quản gia nói xong lập tức xách hộp cơm rời khỏi nhà họ
Nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi khàn giọng. Anh mở miệng, trầm giọng nói: “Cảm ơn em, em trai."
Bước chân Phan Huỳnh Bảo hơi lại, anh ấy quay đầu, trên khuôn mặt anh để lộ nụ cười nhẹ: "Chúng ta là anh em."
Chỉ một câu chúng ta là anh em đã làm cho Quân Phi có cảm xúc lẫn lộn.
Anh nắm lấy tấm drap giường, lúng ta lúng túng nói: "Em... biết mình... ra đời thế nào không?" "Cái gì?" Giọng của Trần Quân Phi hơi nhỏ nên Phan Huỳnh Bảo không nghe rõ.
Anh ấy cau mày, lúc muốn nghe rõ thì Trần Quân Phi lại thôi không nói nữa: "Không có anh chỉ nói, chúng ta vĩnh viễn là anh em, năm đó và chú đều nhận lại nhau, cho nên các người không phải bị vứt bỏ." "Em biết." Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ, gương mặt càng hiện lên vẻ xúc động. "Bổ em ông ấy... thật ra rất tôn trọng bác cả."
Nói xong, Phan Huỳnh Bảo lập tức rời đi. Trần Quân Phi nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Bảo, miệng hơi mở ra như muốn gọi Phan Huỳnh Bảo nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Bí mật này anh muốn giấu trong bụng, anh không thể nói ra. Theo tính tình của Phan Huỳnh Bảo, nếu biết được sự thật này thì nhất định sẽ nổi điên lên mất.
Phan Huỳnh Bảo đứng trước thang máy, nhìn minh trong gương, khoé môi đang cười trong nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt nghiêm nghị lạnh như băng. “Cậu chủ Bảo, người của chúng ta đã liên lạc với Trương Khánh Toàn, đối phương yêu cầu gặp mặt" Thấy Phan Huỳnh Bảo từ bệnh viện đi ra, Minh Cường lập tức bước lên nói.
Phan Huỳnh Bảo ngồi lên xe, hai tay ưu nhã xếp chồng lên nhau, môi cười lạnh, đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng nói: "Rất tốt, gặp mặt nhau như vậy, đúng lúc tôi cũng nghe xem Trương Khánh Toàn giải thích thế nào." “Vâng” Minh Cường lái xe đến cửa Thiên Hương, Thiên Hương là một quán rượu vừa mới mở, cũng là sản nghiệp của Phan Huỳnh Bảo. Phan Huỳnh Báo lợi dụng Thiên Hương để thu thập một vài tin tức tình báo.
Anh ấy đi vào quán rượu, lập tức có người chào Phan Huỳnh Bảo. "Chào cậu chủ Bảo."
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng gật đầu, đi thẳng lên lầu, trên lầu đều là phòng VIP, người bình thường không thể đi lên đó được.
Phan Huỳnh Bảo đi tới căn phòng mà Trương Khánh Toàn đang ở đó, đẩy cửa đi vào đã thấy Trương Khánh Toàn đang ôm một người phụ nữ trang điểm vô cùng xinh đẹp, họ đang diễn một màn ân ái kích tình.
Thấy Phan Huỳnh Bảo đi vào, Trương Khánh Toàn lập tức đẩy người phụ nữ đang ý loạn tình mê dưới thân mình ra, động tác mau lẹ mặc quần vào, kéo khoá kéo. "Cậu chủ Bảo thật mau lẹ." Vừa nói, anh ta vừa bóp ngực người phụ nữ, nói với người phụ nữ đó: "Ra ngoài chờ tôi trước đi." "Vâng." Người phụ nữ nũng nịu nhìn Trương Khánh Toàn, lắc eo ôm quần áo rời khỏi căn phòng.
Trong không khí đầy mùi khó ngửi, Phan Huỳnh Bảo gọi người mở cửa sổ ra, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Trương Khánh Toàn. Minh Cường đốt cho Phan Huỳnh Bảo điếu thuốc lá, Phan Huỳnh Bảo hút một hơi, điệu bộ ưu nhã nói: “Đại ca Toàn thật nhàn nhã nha, tới nơi này còn chơi phụ nữ." "Ha ha ha, cậu chủ Bảo thật hài hước, tới chỗ này không chơi phụ nữ chẳng lẽ tôi còn là đàn ông sao? Đương nhiên, nếu như được chơi đùa cùng người đàn ông xinh đẹp như cậu chú Bảo đây thì tôi cũng không ngại đầu”
Khuôn mặt Trương Khánh Toàn đầy vẻ tục tĩu ám muội nói. “Rắc rắc" Minh Cường nghe bọn người Trương Khánh Toàn làm nhục Phan Huỳnh Bảo, rối rít móc súng lục ra, nhằm vào Trương Khánh Toàn.
Phan Huỳnh Bảo nhìn bọn người Minh Cường, lạnh lùng nói: "Đại ca Toàn dâm ô thế này không tốt lắm đâu." “Đàn ông mà, luôn muốn phát tiết thôi." Trương Khánh Toàn nắm trên ghế sô pha cháy nước dãi, cười nói với Phan Huỳnh
Bảo.
Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt nhìn Trương Khánh Toàn, trên mặt vẫn không cảm xúc như trước: “Tôi không nói nhảm với anh nữa, anh cho người ám sát anh tôi, chuyện này tính sao đây?” “Ám sát anh của cậu? Cậu chủ Bảo đang nói chuyện gì vậy? Có cho Trương Khánh Toàn tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm."
Trương Khánh Toàn buông tay, vẻ mặt vô tội nói. "Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì rồi, có người vu oan hãm hại tôi. Cậu chủ Bảo, cậu là một người thông minh, chắc hẳn phải điều tra cho rõ ràng chứ." "Đương nhiên tôi sẽ tra xét từng chút một, cho nên phía bên Philipin tôi đã cho người phong toả cả rồi." Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ, hứng thú nói với Trương Khánh Toàn.
Sắc mặt Trương Khánh Toàn bỗng dưng thay đổi. "Đây chỉ là cảnh cáo, đại ca Toàn cũng là một người thông minh, tôi tin chắc anh hẳn sẽ không vì một người bạn mà lại mất đi lý trí một lần nữa."
Phan Huỳnh Bảo nói xong, chán ghét đứng dậy rời khỏi phòng. Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi, một bóng người tuấn tú lập tức xuất hiện bước vào phòng. “Thật đúng là một người đàn ông nhạy bén." Người đàn ông cười nhẹ, khuôn mặt vốn thanh tú nho nhã lại tỏ ra vẻ sắc bén. "Tấn Sang, sao anh tới đây? Nếu bị Phan Huỳnh Bảo biết sẽ không ổn đâu" Mới vừa rồi Trương Khánh Toàn còn long bong trước mặt Phan Huỳnh Bảo, sau khi nhìn thấy người đang tới, lập tức tiến tới quan tâm hỏi. "Em cho rằng Phan Huỳnh Bảo là tên ngốc à? Chỉ sợ cậu ta đã sớm biết là anh."
Lâm Tấn Sang cười lạnh, mặc cho Trương Khánh Toàn ôm mình. “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" "Yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo, lần này không giết được Trần Quân Phi, xem như anh ta mạng lớn, nhưng mà anh cũng đã có một ý định khác.”
Lâm Tấn Sang lẳng lơ sờ cảm Trương Khánh Toàn, hứng thú nói. "Anh muốn làm gì? Em cảnh cáo anh, nếu dám lộn xộn làm loạn với mấy người phụ nữ dó, em sẽ giết anh." Khuôn mặt Trương Khánh Toàn đầy vẻ tức giận thô lỗ nói. “Đại ca Toàn đang ghen sao?" Lâm Tấn Sang nhìn nét mặt Trương Khánh Toàn, cười nhẹ, thích thú nói.
Trương Khánh Toàn bị Lâm Tấn Sang dụ dỗ, sau khi để đảm thuộc hạ đi ra ngoài thì lập tức đè Lâm Tấn Sang xuống số pha, lột quần áo trên người cậu thanh niên, si mê nói: “Tấn Sang, anh là người của Trương Khánh Toàn này, bất kì ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp anh đi."
Lâm Tấn Sang để mặc cho Trương Khánh Toàn muốn làm gì thì làm, nhưng khi ngửi được mùi xạ hương trong phòng thì chán ghét nói: "Vừa rồi em làm loạn với mấy người phụ nữ đó đúng không?" "Chỉ là diễn trò thôi mà”
Trương Khánh Toàn lấy lòng hôn lên cổ Lâm Tấn Sang. Lâm Tấn Sang đẩy Trương Khánh Toàn ra, xoay mình đè Trương Khánh Toàn dưới thân, ngón tay mờ ám nắm lấy nơi trọng yếu của đối phương, bóp một cái.
Trương Khánh Toàn bị đau thiếu chút nữa đã nhảy cỡn lên, vẻ mặt đau khổ nói với Lâm Tấn Sang: "Cục cưng, em sai rồi, là người phụ nữ đó dụ dỗ em, em chỉ chơi đùa một chút thôi, anh nhẹ tay chút đi." "Dù sao lúc bên cạnh anh, em vẫn chưa dùng tới mặt trước nhỉ" Lâm Tấn Sang cay nghiệt cười, động thân tiến vào cửa sau. "A.. Sang, dùng sức một chút, chính là kiểu này"
Trương Khánh Toàn trợn mắt, nhìn Lâm Tấn Sang, dâm đãng kêu lên. Nhìn một người đường đường là một đại ca lại dâm đãng kêu dưới thân mình, trong mắt Lâm Tấn Sang hiện lên vẻ tàn nhẫn và khinh thường. Nếu không phái giúp Lâm Huy Thành trả thù, sao anh ta lại quấn lấy tên này chứ? Nhưng trái lại nắm lấy người đàn ông này lại có nhiều ích lợi. "Sang, sau này em sẽ không đụng đến người phụ nữ khác nữa, anh đừng tức giận”
Sau khi mây mưa, Trương Khánh Toàn ôm thân thể Lâm Tấn Sang, vẻ mặt lấy lòng nói. “Em muốn đụng vào phụ nữ hay không không liên quan gì đến anh." Khuôn mặt đẹp trai của Lâm Tấn Sang lộ ý cười. Anh ta cầm điếu thuốc lên, chậm rãi hút.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tấn Sang hấp dẫn quyến rũ nhưng lại lạnh nhạt, khuôn mặt thô của Trương Khánh Toàn hiện lên vẻ ảm đạm. "Đúng vậy, anh làm gì để ý tới, em lên giường với người khác anh cũng có quan tâm chút nào
Ánh mắt Trương Khánh Toàn thâm độc nhìn Lâm Tấn Sang. Lâm Tấn Sang cau mày nhìn Trương Khánh Toàn, anh ta đẩy thân thể Trương Khánh Toàn ra, lạnh lùng nhặt quần áo dưới đất lên. lại muốn đi sao?" Trương Khánh Toàn thấy Lâm Tấn Sang đang muốn rời đi, đôi mắt không ngừng liếc nhìn theo. "Chắc em cũng biết, anh còn muốn làm chuyện gì hận thù đi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây không được sao?" Trương Khánh Toàn đưa tay ra, sờ lên khuôn mặt thanh tú của Lâm Tấn Sang, tự mình lẩm "Không được, anh của anh chết thảm như vậy, em cho rằng anh sẽ quên chuyện này đi sao? Năm đó nếu như... Anh ta không nói mấy lời đó, anh của anh sẽ không chết, món nợ này, anh sẽ để Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư phải trả gấp đôi." "Được, cho dù anh muốn làm gì, em cũng sẽ ủng hộ anh."
Nếu không thể khiến cho Lâm Tấn Sang buông bỏ hận thù, vậy thì biện pháp duy nhất của Trương Khánh Toàn chỉ có thể cùng Lâm Tấn Sang rơi vào vực sâu của hận thù.
Lâm Tấn Sang nhìn Trương Khánh Toàn, giấu đi đôi mắt ưu tư, đi về phía cửa. Trương Khánh Toàn đưa tay ra, ôm chặt lấy hông Lâm Tấn Sang. Lâm Tấn Sang bị Trương Khánh Toàn ngăn lại, anh ta dừng sức chặt tay thành quyền, trên mặt mang theo vẻ mơ màng và âm trầm. "Sang, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta đi Hà Lan kết hôn đi."
Lâm Tấn Sang nhíu mày nhưng không nói gì chỉ nhẹ tay Trương Khánh Toàn ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Mỗi một lần gặp nhau đều sẽ như thế này, lúc cần thì Lâm Tấn Sang tới tìm Trương Khánh Toàn, sau khi phát tiết xong sẽ vứt bỏ Trương Khánh Toàn mà bỏ đi.
Người đại ca này chấp nhận dưới Lâm Tấn Sang, không ai biết điều đó, nhưng anh ta cam tâm tình nguyện. Từ lần đầu tiên Lâm Tấn Sang xuất hiện trước mặt Trương
Khánh Toàn. Trương Khánh Toàn đã biết, Lâm Tấn Sang tiếp cận mình là có mục đích, nhưng dù cho như vậy thì thế nào? Anh ta cam tâm tình nguyện bị Lâm Tấn Sang lợi dụng, tình yêu là như vậy, sẽ bất chấp lý lẽ như vậy, không phải sao? "Đại ca, người phụ nữ vừa nên xử lý thế nào?" Một người quản lý đi tới bên cạnh Trương Khánh Toàn, cung nói với Trương Khánh Toàn.
Trương Khánh Toàn sờ đôi mắt lộ vẻ cay nghiệt nói:
Anh ta thỉnh thoảng sẽ đụng đến phụ nữ, chỉ vì muốn Lâm Sang ghen thôi. Nhưng mấy người phụ nữ đó có chút phiền phức, mỗi lần đụng tới họ, Trương Khánh Toàn đều cảm thấy vô cùng chán ghét. Dù cho không làm tới bước cuối cùng nhưng Trương Khánh Toàn vẫn
Kể từ lúc bên cạnh Lâm Tấn Sang, Trương Khánh Toàn chưa từng đi tìm phụ nữ, cứ coi như là diễn một màn kịch cũng chỉ để mấy người phụ nữ đó dùng miệng giúp mình, tuyệt đối sẽ không để cho phụ nữ đụng vào thân thể mình.
Hoàng Song Thư từ trên lầu đi xuống đã thấy quản gia đang nấu canh thuốc ở dưới bếp, nhìn dáng vẻ chắc là muốn đem tới bệnh viện cho Trần Quân Phi uống. Sau khi quản gia nhìn thấy Hoàng Song Thư thì cười mắt nói: Thư, một lát nữa có muốn đi cùng tôi tới bệnh viện thăm cậu chủ không?"
Nếu Hoàng Song Thư nhận lời đi cùng, Trần Quân Phi nhất định sẽ vô vùng vui vẻ.
Hoàng Song Thư nghe thể mới nhìn quản gia lắc đầu: cần đâu, hôm nay tôi hơi mệt, không đi." “Như vậy đi, cô Thư cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, nếu cảm thấy không thoải mái thì nói người giúp việc gọi điện thoại kêu bác sĩ tới."
Trần Quản gia nói xong lập tức xách hộp cơm rời khỏi nhà họ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.