Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 388

Ngọc Hạ

01/04/2021

Lâm Tấn Sang nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, anh ta buông tay, vờ như không hiểu nhìn Phan Huỳnh Bảo nói: “Anh Huỳnh Bảo, đây không phải là ngày cá tháng tư mà nói đùa như vậy? Không phải Song Thư đang ở nhà họ Trần sao? Hơn nữa cô ấy vừa mới đính hôn với Trần Quân Phi chưa được bao lâu, tại sao lại ở chỗ tôi được?”

“Lâm Tấn Sang, anh ở cạnh Hoàng Song Thư vi mục đích gì hắn là không cần tôi nói ra đâu nhỉ?”

“Anh Huỳnh Bảo thật là thích nói đùa, tôi và Song Thư có duyên, tôi thích Song Thư, tôi còn có mục đích gì chứ? Có điều, bây giờ Song Thư ở bên cạnh Trần Quân Phi hạnh phúc như vậy, là bạn bè, đương nhiên tôi cũng rất vui vẻ cho cô ấy.”

“Anh và Lâm Huy Thành có quan hệ gì?” Đôi tay Phan Huỳnh Bảo siết chặt lại đặt ở trên đùi, ánh mắt sắc bén lộ ra sự âm u và ân hận, nói,

Nghe vậy, Lâm Tấn Sang chỉ vuốt cằm, nhìn Phan Huynh Bảo roi lắc đầu nói: “Lâm Huy Thành là người đàn ông trước kia Song Thư từng yêu mà?” Nghe trông rất giống tôi, người giống người trên thế giới không có gì kỳ lạ, câu hỏi của anh Huỳnh Bảo làm cho tôi cảm thấy rất khó hiểu đấy. Vậy theo anh, tôi và Lâm Huy Thành có quan hệ gì?”

“Trương Cúc Hoa năm lần bày lượt muốn hai chết Hoàng Song Thư, cậu có biết không?” Khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo đầy căng thẳng, giọng nói lãnh đạm.

Sau khi Lâm Tấn Sang nghe xong, kinh ngạc nói: “Trương Cúc Hoa không phải là bạn của Song Thư sao? Tại sao lại muốn hại Song Thư chứ? Có phải anh hiểu lầm gì hay không? Với lại, vì sao anh lại hỏi tôi như thế? Chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi có liên quan gì đến Trương Cúc Hoa sao?”

Mỗi một câu nói của Lâm Tấn Sang đều không thể bắt bẻ được, điều này càng làm cho khuôn mặt của Phan Huỳnh Bào căng thẳng đến đáng sợ.

Anh ấy lạnh lùng đứng dậy, khuôn mặt không có chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm vào gương mặt nhuốm ý cười của Lâm Tấn Sang, giọng nói lộ ra u ám: “Lâm Tấn Sang, tốt nhất cậu nên cầu nguyện đừng để tôi nắm được nhược điểm của cậu.”

Lâm Tấn Sang chỉ mim cưoi nhìn Phan Huỳnh Bào, không nói gì.

Sau khi Phan Huỳnh Bào dẫn người rời khỏi chỗ ở của Lâm Tấn Sang, Trương Khánh Toàn mới đi từ trên lầu xuống.

Anh ta đến bên cạnh Lâm Tấn Sang, đưa tay ôm chặt lấy vòng eo Lâm Tần Sang, khuôn mặt sần sùi góc cạnh phủ một lớp khói mờ: “Phan Huỳnh Bảo là một người đàn ông rất tinh ranh, tuy rằng những chuyện anh làm, em đã giúp anh xóa hết dấu vết, nhưng mà người đàn ông này thật sự rất tinh ranh.”

“Anh biết.” Lâm Tấn Sang nhìn Trương Khánh Toàn, đôi mắt đẹp đẽ hiện lên sự lạnh lẽo. “Cho dù có tinh ranh thì thế nào? Hoàng Song Thư đã bị anh bắt giữ.”

Muốn khiến cho Trần Quân Phi đau khổ, nhất định phải giải quyết Hoàng Song Thư, sau đó mới từ từ tra tấn Trần Quân Phi.

Những đau khổ mà Lâm Huy Thành đã phải chịu, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi nhất định phải nểm trải gấp đôi. “Ngưoi phu nữ Trương Cúc Hoa kia có thể tin tưởng không? Em cảm thấy có hơi nguy hiểm.”

Trương Khánh Toàn ôm Lâm Tấn Sang ngồi ở trên sô pha, ngón tay thô ráp len lỏi vào bên trong quần áo Lâm Tấn Sang, mơ hồ chạm nhẹ lên làn da của người dàn ông. Lâm Tấn Sang quay đầu nhìn sang Trương Khánh Toàn, nhưng anh ta không ngăn cản động tác của Trương Khánh Toàn, chỉ lười biếng để mặc Trưong Khánh Toàn làm gì thì làm. “Cử người theo dõi Trương Cúc Hoa, nếu Trương Cúc Hoa thất bại, lập tức giải quyết cô ta, quân cơ này vô dụng.”

“Anh bỏ được sao?” Giọng nói Trương Khánh Toàn mang theo hương vị thưong thức, nhìn Lâm Tấn Sang nói.

Chuyện Lâm Tấn Sang và Trương Cúc Hoa yêu nhau, đương nhiên Trương Khánh Toàn có biết, mỗi lần nhìn thấy Lâm Tấn Sang và Trương Cúc Hoa lên giường, Trương Khánh Toàn đều hận muốn xé nát Trương Cúc Hoa ra mới có thể hả giận. “Là một quân cờ thôi, lúc trước cho rằng Trương Cúc Hoa cũng có chút năng lực, nhưng mà bây giờ xem ra, dường như là anh đã đánh giá cao cô ta rồi.” Lâm Tấn Sang nói với Trương Khánh Toàn bằng vẻ mặt đẩy ghét bỏ.

Trương Khánh Toàn thấy Lâm Tấn Sang không có chút thương hại nào với Trương Cúc Hoa, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Lâm Tấn Sang có một chút thương hại với Trương Cúc Hoa, Trương Khánh Toàn chắc chắn sẽ xử đẹp Trương Cúc Hoa.

Trương Khánh Toàn hôn môi Lâm Tấn Sang, suồng săn vuốt cổ Lâm Tấn Sang, nói: “Tấn Sang, đã nhiều ngày rồi chúng ta chưa có làm, em nhớ anh muốn chet.”

“Trước tiên cử làm xong việc này cho anh rồi nói.” Lâm Tấn Sang vươn tay che miệng Lâm Tấn Sang lại, đôi mắt lạnh lùng nói.



Trương Khánh Toàn hơi tủi thân nhìn Lâm Tần Sang, cuối cùng chi có thể chịu thua nói: “Biết rồi, em sẽ cho người theo dõi hai người Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi, nếu mà bọn họ có động tĩnh gì thì chúng ta cũng sẽ nắm đưoc.”

“Trần Quân Phi bị thương phải nhập viện, cho người chuyên lời với Trương Cúc Hoa, có thể bắt đầu hành động rồi.”

“Được.”

“Không ngờ vậy mà cô có thể bình tĩnh như vậy? Tôi còn cho rằng cô sẽ la hét kêu đau đấy.” Một giọng nói lành lạnh vang lên bên tai Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư nghe vậy, đôi lông mày càng nhíu chặt lại, cô hơi cử động cánh tay, phát hiện ra cà người minh bị dây thừng trói rất chặt.

Cho dù Hoàng Song Thư giãy giụa như thế nào, cũng không cách nào thoát ra được. “Vô dụng, cô không có cách nào rời khỏi đây đâu.” Bóng đen trước mặt nhìn dáng vè chat vật của Hoàng Song Thư, đáy mắt tràn đầy căm hận.

Cô ta bước lên, tát một cái lên mặt Hoàng Song Thư, Hoàng Song Thư lập tức bị đánh đến mức đầu óc mo hồ.

Cô bị đau phài hít sâu một hơi, phẫn nộ trừng mắt nhìn người mặc trang phục màu đen trước mặt. “Trừng tôi à? Cô có tin tôi móc mắt cô ra không? Hà?” Thấy Hoàng Song Thư trừng mắt với mình, mặt người phụ nữ trầm xuống, rồi ra tay đánh Hoàng Song Thư lần nữa. “Trương Cúc Hoa.”

Hoàng Song Thư nhìn người phụ nữ mặc quần áo màu đen trước mặt, đột nhiên nói ra ba chữ.

Trương Cúc Hoa không ngờ rằng mình đã nguy trang thành như vậy, the mà Hoàng Song Thư còn nhận ra minh, đột nhiên bị Hoàng Song Thư nhận ra, cả người Trương Cúc Hoa đều cứng lại.

Khuôn mặt cô ta vô cùng căng thẳng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. “Cô đang gọi ai đó?”

“Không cần ngụy trang đâu.” Hoàng Song Thư bình tĩnh nhìn người phụ nữ đứng trước mặt minh, hờ hững nói.

Vốn dĩ ban đầu Hoàng Song Thư cũng không biết người bắt mình là Trưong Cúc Hoa, nhưng mà vừa rồi lúc Trương Cúc Hoa cố hết sức tát cô một cái, Hoàng Song Thư đột nhiên ngửi thấy một mùi hương cực kỳ quen thuộc.

Mùi hương này đã nói cho Hoàng Song Thư biết ai chính là người đã đưa cô đến đây. “Nếu đã bị cô phát hiện, tôi cũng sẽ không tiếp tục giấu diếm nữa.”

Trương Cúc Hoa cười nhạo một tiếng, nhìn Hoàng Song Thư một cái, rồi gỡ hết mặt nạ và đồ bào vệ xuống.

Nhìn thấy gương mặt của Trương Cúc Hoa, trong mắt Hoàng Song Thư xẹt qua một tia bi thương, giọng nói của cô dần trở nên cực kỳ u ám: “Vì sao vậy?”

Cô vẫn luôn cho rằng, cô và Trương Cúc Hoa là bạn tốt, không ngờ Trương Cúc Hoa lại có thể làm ra loại chuyện này với cô. “Vi sao ư? Đừng có nói với tôi là cô không biết?” Trương Cúc Hoa như vừa nghe được cái gì đó buồn cười lắm, đột nhiên ngửa đầu cười phá lên.

Hoàng Song Thư nhìn Trương Cúc Hoa ngà ngón cười to, trên mặt vẫn không có một chút biểu cảm dư thừa nào.

Cô siết chặt bàn tay, càng lúc càng siết chặt, đôi môi hơi mím lại thành một đường thẳng.

Không biết qua bao lâu Trương Cúc Hoa mới ngừng cười, đôi mắt cô ta dần đỏ lên, trong mắt xuất hiện sự căm hận và giận dữ.

Cô ta vươn tay nắm lấy tóc Hoàng Song Thư, cổ hết sức giật tóc cô, nhìn cô lạnh lùng nói: “Hoàng Song Thư, cô chỉ là một con điểm ai cũng có thể làm tình thôi, dựa vào đâu mà lại được Trần Quân Phi thích? Dưa vào đâu mà lại được sinh con cho Trần Quân Phi? Cô là cái thá gì chứ?”

“Bây giờ cô thà tôi về, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”



Hoàng Song Thư cố chịu đựng đau nhức, để mặc Trưong Cúc Hoa giật tóc của mình, sau khi hít sâu một hơi bèn nói với cô ta như vậy.

Trương Cúc Hoa nắm chặt đầu tóc của Hoàng Song Thư, cố hết sức kéo mạnh đẩu cô rồi đập về phía vách tường.

Hoàng Song Thư nhìn dau hít một hơi, cái trán lập tức sưng lên một cục to.

Trương Cúc Hoa nhìn dáng về này của Hoàng Song Thư, cười lạnh nói: “Hoàng Song Thư, cô xem dáng vẻ này của cô có gì đáng để Trần Quân Phi thích? Cô có tư cách gì trở thành mợ chủ nhà họ Trần chứ?”

“Cái video kia có phải là cô làm không?” Hoàng Song Thư nhíu mày, nhìn Trương Cúc Hoa đang điên cuồng, giống như là lần đầu tiên hiểu rõ Trương Cúc Hoa. “Là tôi làm thì thế nào? Cô muốn đính hôn với Trần Quân Phi, là bạn tốt, sao tôi có thể không tặng cho cô một món quà lớn chứ, cảm thấy món quà lớn này của tôi như thế nào? Hả?” Trương Cúc Hoa kề sát mặt đến gần Hoàng Song Thư, trong mắt mang theo sự u ám và độc ác.

Hoàng Song Thư cảng chau mày chặt hơn, vẻ mặt lạnh đến mức vô cùng đáng sợ: “Trương Cúc Hoa, sự ghen ghét đố kị sẽ hủy hoại cô.”

Thứ không phải của mình thì cuối cùng cũng không phải là của mình, Hoàng Song Thư thật sự lo lãng Trương Cúc Hoa sẽ bước lên con đường của Hoàng Khánh Ngân. “Câm miệng cho tôi, con khốn.” Trương Cúc Hoa tát mạnh một cái lên mặt Hoàng Song Thư, Hoàng Song Thư đau đến mức thở hổn hển.

Trương Cúc Hoa nhìn thấy dáng vẻ đau khổ như vậy của Hoàng Song Thư, dường như là cảm thấy vẫn chưa đủ, cô ta dùng chân đạp thêm hai cái, nhìn dáng vè cô dau đon rên rỉ đấy, trên mặt Trương Cúc Hoa càng thêm hưng phấn. “Hoàng Song Thư, cô sắp phải xuống địa ngục rối, cô có tư cách gì tranh giành với tôi?”

Trương Cúc Hoa lầm bầm lầu bầu nói xong thì đi ra khỏi phòng.

Hoàng Song Thư nằm trên tấm ván gỗ dơ bẩn, ngửi thấy mùi hương thối nát thoang thoàng trong không khí. Cô cười khổ một tieng, khóe môi mang theo hương vị đặc biệt gian nan.

Trần Quân Phi..

Ảnh mắt Hoàng Song Thư mờ mịt nhìn lên trên trần nhà, dường như những tia sáng nhàn nhạt kia đang hội tụ thành gương mặt của Trần Quân Phi.

Cô đột nhiên nhận ra, mình không nên nhớ mãi về quá khứ, phải nên dũng cảm bước về phía trước. Nếu yêu được thì hãy cứ yêu, không oán than cũng không hối hận. “Phan Huỳnh Bảo đã biết sao?” Sau khi Trương Cúc Hoa nhận được tin tức, biết Phan Huỳnh Bảo dẫn người đi tìm mình, vè mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi. “Đúng vậy, anh ta đã tra được chuyện lẫn đó là do cô làm, có lẽ là đang muốn tìm bắt cô.”

“Hừ, cũng phải xem anh ta có thể bắt được tôi không đã. Bây giờ tôi muốn xem thử anh ta có bản lĩnh gì mà tìm được Hoàng Song Thư?”

Trương Cúc Hoa cười nhạo một tiếng, nói với đám thuộc hạ. “Cô Trương Cúc Hoa, ý của cậu chủ chính là muốn cô để tâm làm việc một chút, nhanh chóng giết chết Hoàng Song Thư đi.”

“Nói cho Lý Tấn Sang, tôi biết phải làm thế nào, lúc trước anh ta vẫn luôn không chịu ra tay, còn không phải muốn tự tôi làm sao?” Trương Cúc Hoa mất kiên nhẫn nói với người đàn ông kia.

Bởi vì Lâm Tấn Sang mãi không chịu làm gì, Trưởng Cúc Hoa cảm thấy cho không nổi, cô ta muốn nhìn thấy Hoàng Song Thư biến mất khỏi thế gian này, cô ta đã gấp gáp không chờ nổi nữa, vì thế mới bắt Hoàng Song Thư tới đây.

Vốn ban đầu muốn nguy trang thi mới có thể xử lý tốt Hoàng Song Thư, không ngờ Hoàng Song Thư lại khôn ranh đến thế, vậy mà có thể đoán được thân phân của cô ta.

Hơn nữa, đám người của Phan Huynh Bảo đã biết được những chuyện cô ta từng làm, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Cho dù cô ta có chết, cũng sẽ kéo Hoàng Song

Thư chết chung. … “Bánh Quy thế nào rồi?” Trần Quân Phi ở bệnh viện nên cũng không biết tình hình Hoàng Song Thư thế nào.

- ---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook