Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 426
Ngọc Hạ
06/04/2021
Phan Huỳnh Bảo nghe cô ấy nói vậy thì đôi mắt màu xanh lục dần dần trở nên sâu thẳm hơn.
Anh ấy đè Lê Châu Sa xuống giường, đáy mắt lóe lên một ánh sáng như dã thú.
Lê Châu Sa si mê đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên mặt Phan Huỳnh Bảo, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ cố chấp: “Muốn em đi Phan Huỳnh Bảo, muốn em.”
“Như em mong muốn.”
Bên trong căn phòng lại vang lên tiếng thở dốc một lần nữa.
Lê Châu Sa giống như yêu tinh muốn ép khô Phan Huỳnh Bảo, mỗi lần đều không biết mệt mỏi.
Một tháng sau, vào ngày kết hôn của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, bởi vì Lê Châu Sa không thích đính hôn nên cô ấy yêu cầu trực tiếp kết hôn luôn. Đối mặt với yêu cầu khó hiểu của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo chỉ cười nhưng cũng không hề từ chối.
Ngày kết hôn của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam đưa Vũ Vĩnh Kỳ quay lại.
Trước đây, Vũ Vĩnh Kỳ sinh hoạt trong quân đội rất tốt, tuổi nhỏ mà đã có thể ra trận, như vậy có thể thấy trời sanh Vũ Vĩnh Kỳ rất thích hợp với cuộc sống trong quân đội.
Hôn lễ của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo vô cùng long trọng, toàn bộ giới nhà giàu ở thành phố đều đến tham gia.
Lê Châu Sa rất đẹp, Phan Huỳnh Bảo cũng rất tuấn tú, hai người đứng cùng nhau vô cùng xứng đôi.
Vũ Phương Thùy cũng được mời đến tham gia hôn lễ, cô ấy ngồi cùng Vũ Băng Trang ở một bên. Vào lúc cô ấy nhìn thấy hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đi thảm đỏ, Vũ Phương Thùy siết chặt nắm đấm.
Nhận ra Vũ Phương Thùy có chỗ khác lạ, Vũ Băng Trang bên cạnh hơi lo lắng nói: “Chị, chị sao vậy?”
Vũ Phương Thùy lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô đơn nhìn Phan Huỳnh Bảo đeo nhẫn cho Lê Châu Sa, khẽ cúi đầu xuống rồi đáp: “Không sao.”
Dường như Vũ Băng Trang không hiểu tại sao Vũ Phương Thùy lại lộ ra vẻ mặt khó chịu như vậy.
Sau khi hôn lễ kết thúc, mọi người tụ họp lại cùng nhau ăn chút gì đó. Tính tình Vũ Băng Trang khá nghịch ngợm nên đã một mình chạy ra ngoài chơi, trong lúc vô tình đã đụng vào người Vũ Vĩnh Kỳ.
Không biết có phải do sự rèn luyện trong quân đội hay không, rõ ràng năm trước Vũ Vĩnh Kỳ còn rất nhỏ nhưng hiện tại khuôn mặt đã trở nên góc cạnh hơn nhiều, cả người đều toát lên hơi thở cứng rắn hoàn toàn khác biệt với Vũ Vĩnh Kỳ dịu dàng nho nhã trước kia.
“Gạo Tẻ.”
Vũ Vĩnh Kỳ nắm lấy tay Vũ Băng Trang, ánh mắt đen láy to tròn kia nhìn Vũ Băng Trang vô cùng chăm chú.
Lần đầu tiên Vũ Băng Trang bị một người con trai khác nắm tay như vậy, gương mặt trắng nõn hiện lên một chút thẹn thùng và tức giận.
“Vô sỉ.” Vũ Băng Trang giáng một cái tát lên mặt Vũ Vĩnh Kỳ, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Vũ Vĩnh Kỳ bị Vũ Băng Trang đánh một cái thì ánh mắt lập tức tối sầm xuống, cậu bé nắm lấy tay Vũ Băng Trang rồi cưỡng ép lôi cô bé đi.
“Này, cậu dẫn tôi đi đâu đó? Buông tôi ra có nghe thấy không hả?” Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kỳ kéo mình đi thì khuôn mặt xinh đẹp của cô bé lập tức nổi giận.
Sau khi Vũ Vĩnh Kỳ kéo Vũ Băng Trang đến một chiếc xe thì mở cửa xe ra rồi ném cô bé vào.
Vũ Băng Trang bị đau đành phải hít một hơi thật sâu, vừa muốn nổi giận mắng Vũ Vĩnh Kỳ thì cậu bé đã đến gần rồi cúi đầu cắn lên miệng Vũ Băng Trang một cái.
“A, cái tên đáng ghét này.” Vũ Băng Trang kêu thét lên một tiếng, muốn tát lên mặt Vũ Vĩnh Kỳ lần nữa nhưng cậu bé đã nhanh chóng bắt được tay Vũ Băng Trang, ánh mắt đen láy lộ vẻ nghi hoặc vô cùng tức giận nhìn cô bé.
“Trước kia không phải chị rất thích em làm vậy với chị sao? Bây giờ em làm thế thì tại sao chị lại tức giận?”
Lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ khiến Vũ Băng Trang tức muốn hộc máu.
Cô bé nổi giận đùng đùng nhào lên người Vũ Vĩnh Kỳ rồi há mồm ra cắn lên cổ Vũ Vĩnh Kỳ một cái, răng của cô bé rất sắc bén nhưng đối với Vũ Vĩnh Kỳ mà nói thì không hề đau một chút nào.
Cậu bé dịu dàng sờ đầu Vũ Băng Trang rồi khẽ cười nói: “Trước kia chị cũng thích cắn em như vậy.”
“Khốn kiếp, cậu đang nói nhăng nói cuội gì đó? Từ trước đến nay tôi không hề quen biết cậu mà”
“Gạo Tẻ, em biết lỗi rồi, chị đừng không nhận em mà.” Vũ Vĩnh Kỳ nghe vậy, trên gương mặt cậu bé lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Vào lúc Gạo Tẻ chết, tất cả đều nói với Vũ Vĩnh Kỳ rằng cô bé đã chết.
Nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ không tin, cậu bé không tin Gạo Tẻ sẽ chết.
“Cậu bị thần kinh à? Buông tôi ra đi.” Vũ Băng Trang không hiểu Vũ Vĩnh Kỳ đang nói gì, cô bé rất ghét nghe thấy cái tên Gạo Tẻ kia.
Cô bé không thích làm thế thân của người khác.
“Chị không muốn hôn em sao? Vậy bây giờ em sẽ hôn chị, chị đừng tức giận nữa có được không?”
Vũ Vĩnh Kỳ cẩn thận nhìn Vũ Băng Trang, đáy mắt lộ ra chút tủi thân rồi nói.
Vũ Băng Trang khinh thường nhìn Vũ Vĩnh Kỳ, sau đó cô bé khẽ cau mày dường như không thể chịu nổi nữa: “Ai thích thân mật với cậu chứ, cút ngay đi, tôi đã có bạn trai rồi.”
“Chị nói gì vậy?” Nghe thấy Vũ Băng Trang nói mình có bạn trai, đột nhiên đôi mắt Vũ Vĩnh Kỳ hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Cậu bé bắt lấy cánh tay Vũ Băng Trang, gương mặt tràn đầy tức giận nhìn cô bé.
“Buông tay ra có nghe không?” Cánh tay bị Vũ Vĩnh Kỳ nắm lấy một cách mạnh bạo như vậy, Vũ Băng Trang đau đến mức toát mồ hôi.
Nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ không những không chịu buông tay ra mà ngược lại còn dùng sức kéo Vũ Băng Trang lên xe.
“Ken két.”
Cửa xe bị đóng lại, Vũ Băng Trang muốn rời khỏi đây cũng không thể nữa.
Vẻ mặt cô bé vô cùng tức giận nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của Vũ Vĩnh Kỳ: “Vũ Vĩnh Kỳ, cậu muốn làm gì? Mau để tôi rời khỏi đây đi.”
“Em không muốn, chị đã từng nói người chị thích nhất chính là em mà. Chị còn nói sau này sẽ gả cho em nữa, Gạo Tẻ, chị không thể quên lời nói của mình được.”
Ánh mắt quật cường của Vũ Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào Vũ Băng Trang.
“Tôi đã nói tôi không phải Gạo Tẻ rồi mà?” Vũ Băng Trang tức giận nhìn Vũ Vĩnh Kỳ, tức đến mức tim gan đều run rẩy cả lên.
Vũ Vĩnh Kỳ si mê nhìn gương mặt xinh đẹp của Vũ Băng Trang, cậu bé vươn tay ra ôm Vũ Băng Trang vào trong ngực, sau đó vụng về dỗ dành Vũ Băng Trang: “Gạo Tẻ, em biết chị còn đang tức giận. Sau này em cũng sẽ để cho chị hôn có được không? Không phải chị thích nhất là nhìn cơ thể em sao, đợi một lát em sẽ cởi hết ra cho chị nhìn.”
“A… cái tên vô sỉ này.” Vũ Băng Trang nghe thấy lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ trực tiếp như vậy thì hai gò má lập tức nóng bừng lên.
Cô bé xấu hổ giận dữ hét lớn với Vũ Vĩnh Kỳ.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy giận dữ của Vũ Băng Trang, Vũ Vĩnh Kỳ tỏ vẻ không hiểu hỏi: “Gạo Tẻ, chị thích nhất là hôn em mà, tại sao bây giờ chị không thích nữa?”
Trong lòng Vũ Băng Trang vô cùng bất đắc dĩ.
Rốt cuộc cái người tên Gạo Tẻ này là thần thánh phương nào thế, tại sao.. lại háo sắc như vậy?
Vũ Băng Trang khóc không ra nước mắt.
Vũ Vĩnh Kỳ không biết trong lòng Vũ Băng Trang nghĩ gì, cậu bé chỉ buồn bực đóng cửa xe lại rồi chở Vũ Băng Trang rời khỏi đây.
Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kỳ đã cho xe chạy thì lập tức nắm lấy cánh tay cậu bé rồi giận dữ hét lên: “Cậu mau cho tôi xuống xe đi.”
“Em không muốn.” Vũ Vĩnh Kỳ cố chấp nhìn Vũ Băng Trang, làm thế nào cũng không chịu thả Vũ Băng Trang xuống.
Vũ Băng Trang cắn một cái lên cánh tay Vũ Vĩnh Kỳ, cậu bé chịu đau nhìn cô bé.
Mặc dù chàng trai nhỏ đang rất khó chịu nhưng lại cố gắng chịu đựng không hất Vũ Băng Trang ra.
Cánh tay Vũ Vĩnh Kỳ đã xuất hiện dấu răng nhìn vô cùng thê thảm nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ vẫn dịu dàng nhìn Vũ Băng Trang rồi nói: “Gạo Tẻ, em không đau đâu.”
Trái tim Vũ Băng Trang giống như bị một thứ gì đó kích thích, cô bé cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy nhưng khi thấy Vũ Vĩnh Kỳ như vậy thì trái tim cô bé rất khó chịu.
Vũ Vĩnh Kỳ thật sự rất thích cô gái nhỏ tên Gạo Tẻ kia.
“Không thấy Băng Trang đâu nữa sao?”
Sau hôn lễ, Vũ Phương Thùy vẫn luôn tìm kiếm Vũ Băng Trang nhưng mà tìm khắp nơi vẫn không tìm được Vũ Băng Trang. Vũ Phương Thùy vô cùng lo lắng bèn lập tức chạy đi tìm Hoàng Song Thư.
Sau khi Hoàng Song Thư biết được chuyện Vũ Băng Trang mất tích thì cũng khẽ giật mình.
“Tôi cũng không biết nữa, tôi gọi điện thoại cho Băng Trang nhưng không có ai nghe máy cả nên hơi lo lắng.” Vành mắt Vũ Phương Thùy ửng đỏ, cô ấy nhìn Hoàng Song Thư rồi khổ SỞ nói.
Hoàng Song Thư thấy Vũ Phương Thùy như vậy bèn đưa tay ra trấn an: “Đừng lo lắng, nhất định sẽ không sao đâu.
“Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vũ Phương Thùy nhìn Hoàng Song Thư rồi nói.
“Dì đã cho người đi tìm rồi…”
“Vĩnh Kỳ cũng không thấy đâu cả.”
Không biết Vũ Khả Hân đã vào đây từ lúc nào, trên mặt bà ấy lộ ra một chút bất đắc dĩ.
“Vĩnh Kỳ cũng mất tích sao?”
Hoàng Song Thư nhanh chóng viết chữ lên giấy.
Vẻ mặt Vũ Khả Hân hiện lên vẻ bất đắc dĩ nói: “Dì nghĩ chắc chắn là Vĩnh Kỳ nhìn thấy Vũ Băng Trang có vẻ ng rất giống Gạo Tẻ nên đã đưa Vũ Băng Trang đi rồi.”
Vũ Phương Thùy nghe vậy thì vội vàng nói: “Vậy Băng Trang sẽ ra sao?”
“Yên tâm đi, Vĩnh Kỳ là một đứa trẻ có chừng mực, bây giờ chúng ta sẽ lập tức về biệt thự tìm Vĩnh Kỳ.” Vẻ mặt Vũ Khả Hân hiện vẻ phức tạp nhìn Vũ Phương Thùy.
“Được. Sự lo lắng trong lòng Vũ Phương Thùy cũng hạ xuống, đi theo Vũ Khả Hân cùng rời khỏi hội trường.
Quả thật giống như Vũ Khả Hân suy đoán, Vũ Vĩnh Kỳ đã đưa Vũ Băng Trang về nhà.
Vào lúc bọn họ đi vào, quần áo trên người Vũ Vĩnh Kỳ đã cởi ra hết, còn Vũ Băng Trang thì đang ngồi trên đùi Vũ Vĩnh Kỳ rồi cắn bả vai cậu bé.
Cảnh tượng này khá cay mắt khiến cho tất cả bọn người Vũ Phương Thùy đều ngẩn hết ra.
“Hai đứa… đang làm gì vậy?” Cuối cùng vẫn là Vũ Khả Hân lên tiếng, bà ấy sâm mặt xuống nhìn quần áo xốc xếch của hai người Vũ Vĩnh Kỳ và Vũ Băng Trang.
Trẻ con bây giờ lớn gan thật, mới có bao nhiêu tuổi đâu mà muốn làm loại chuyện kia rồi.
Vũ Băng Trang không ngờ sẽ có người đột nhiên xông vào, cô bé không hê ngượng ngùng mà ngược lại buông bả vai Vũ Vĩnh Kỳ ra, lau nước bọt bên khóe miệng rồi nhíu mày không vui nói: “Chị, chị không biết cái tên này xấu xa cỡ nào đâu.
Vũ Băng Trang chạy lại gân Vũ Phương Thùy kéo tay cô ấy, vẻ mặt cô bé vô cùng bất mãn tố cáo.
Thấy vẻ mặt xấu hổ của Vũ Băng Trang, gương mặt Vũ Phương Thùy cũng không khỏi ửng đỏ: “Băng Trang, nói cho chị nghe xem các em đang làm gì vậy?”
“Cậu ta… cứ luôn bắt em nhìn cơ thể cậu ta, còn bảo em hôn cậu ta nữa.”
Vũ Băng Trang chớp chớp đôi mắt đen láy của mình, vẻ mặt tỏ ra vô tội.
Lời nói của Vũ Băng Trang khiến những người phụ nữ ở đây đều đỏ mặt, thế nhưng người trong cuộc lại không có chút cảm xúc nào.
Vũ Khả Hân đi tới trước mặt Vũ Vĩnh Kỳ rồi bất mãn mắng: “Vĩnh Kỳ, con thật sự làm càn quá rồi đấy.”
“Mẹ… cô bé là Gạo Tẻ, là vợ của con.” Vũ Vĩnh Kỳ mặc quần áo vào, cố chấp nói với Vũ Khả Hân.
Vũ Khả Hân kinh ngạc nhìn vẻ mặt cố chấp của Vũ Vĩnh Kỳ.
Đương nhiên Vũ Khả Hân hiểu rõ con trai mình, vào lúc Gạo Tẻ chết, Vũ Vĩnh Kỳ không hề tin tưởng, cậu bé cứ luôn nói rằng chắc chắn Gạo Tẻ vẫn còn sống.
Bây giờ nhìn thấy một cô gái giống y như Gạo Tẻ vậy nên đương nhiên Vũ Vĩnh Kỳ không muốn buông tay.
“Vĩnh Kỳ, đừng làm loạn nữa. Đây không phải là bé Gạo Tẻ đâu, cô bé tên là Vũ Băng Trang.”
Anh ấy đè Lê Châu Sa xuống giường, đáy mắt lóe lên một ánh sáng như dã thú.
Lê Châu Sa si mê đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên mặt Phan Huỳnh Bảo, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ cố chấp: “Muốn em đi Phan Huỳnh Bảo, muốn em.”
“Như em mong muốn.”
Bên trong căn phòng lại vang lên tiếng thở dốc một lần nữa.
Lê Châu Sa giống như yêu tinh muốn ép khô Phan Huỳnh Bảo, mỗi lần đều không biết mệt mỏi.
Một tháng sau, vào ngày kết hôn của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, bởi vì Lê Châu Sa không thích đính hôn nên cô ấy yêu cầu trực tiếp kết hôn luôn. Đối mặt với yêu cầu khó hiểu của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo chỉ cười nhưng cũng không hề từ chối.
Ngày kết hôn của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam đưa Vũ Vĩnh Kỳ quay lại.
Trước đây, Vũ Vĩnh Kỳ sinh hoạt trong quân đội rất tốt, tuổi nhỏ mà đã có thể ra trận, như vậy có thể thấy trời sanh Vũ Vĩnh Kỳ rất thích hợp với cuộc sống trong quân đội.
Hôn lễ của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo vô cùng long trọng, toàn bộ giới nhà giàu ở thành phố đều đến tham gia.
Lê Châu Sa rất đẹp, Phan Huỳnh Bảo cũng rất tuấn tú, hai người đứng cùng nhau vô cùng xứng đôi.
Vũ Phương Thùy cũng được mời đến tham gia hôn lễ, cô ấy ngồi cùng Vũ Băng Trang ở một bên. Vào lúc cô ấy nhìn thấy hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đi thảm đỏ, Vũ Phương Thùy siết chặt nắm đấm.
Nhận ra Vũ Phương Thùy có chỗ khác lạ, Vũ Băng Trang bên cạnh hơi lo lắng nói: “Chị, chị sao vậy?”
Vũ Phương Thùy lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô đơn nhìn Phan Huỳnh Bảo đeo nhẫn cho Lê Châu Sa, khẽ cúi đầu xuống rồi đáp: “Không sao.”
Dường như Vũ Băng Trang không hiểu tại sao Vũ Phương Thùy lại lộ ra vẻ mặt khó chịu như vậy.
Sau khi hôn lễ kết thúc, mọi người tụ họp lại cùng nhau ăn chút gì đó. Tính tình Vũ Băng Trang khá nghịch ngợm nên đã một mình chạy ra ngoài chơi, trong lúc vô tình đã đụng vào người Vũ Vĩnh Kỳ.
Không biết có phải do sự rèn luyện trong quân đội hay không, rõ ràng năm trước Vũ Vĩnh Kỳ còn rất nhỏ nhưng hiện tại khuôn mặt đã trở nên góc cạnh hơn nhiều, cả người đều toát lên hơi thở cứng rắn hoàn toàn khác biệt với Vũ Vĩnh Kỳ dịu dàng nho nhã trước kia.
“Gạo Tẻ.”
Vũ Vĩnh Kỳ nắm lấy tay Vũ Băng Trang, ánh mắt đen láy to tròn kia nhìn Vũ Băng Trang vô cùng chăm chú.
Lần đầu tiên Vũ Băng Trang bị một người con trai khác nắm tay như vậy, gương mặt trắng nõn hiện lên một chút thẹn thùng và tức giận.
“Vô sỉ.” Vũ Băng Trang giáng một cái tát lên mặt Vũ Vĩnh Kỳ, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Vũ Vĩnh Kỳ bị Vũ Băng Trang đánh một cái thì ánh mắt lập tức tối sầm xuống, cậu bé nắm lấy tay Vũ Băng Trang rồi cưỡng ép lôi cô bé đi.
“Này, cậu dẫn tôi đi đâu đó? Buông tôi ra có nghe thấy không hả?” Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kỳ kéo mình đi thì khuôn mặt xinh đẹp của cô bé lập tức nổi giận.
Sau khi Vũ Vĩnh Kỳ kéo Vũ Băng Trang đến một chiếc xe thì mở cửa xe ra rồi ném cô bé vào.
Vũ Băng Trang bị đau đành phải hít một hơi thật sâu, vừa muốn nổi giận mắng Vũ Vĩnh Kỳ thì cậu bé đã đến gần rồi cúi đầu cắn lên miệng Vũ Băng Trang một cái.
“A, cái tên đáng ghét này.” Vũ Băng Trang kêu thét lên một tiếng, muốn tát lên mặt Vũ Vĩnh Kỳ lần nữa nhưng cậu bé đã nhanh chóng bắt được tay Vũ Băng Trang, ánh mắt đen láy lộ vẻ nghi hoặc vô cùng tức giận nhìn cô bé.
“Trước kia không phải chị rất thích em làm vậy với chị sao? Bây giờ em làm thế thì tại sao chị lại tức giận?”
Lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ khiến Vũ Băng Trang tức muốn hộc máu.
Cô bé nổi giận đùng đùng nhào lên người Vũ Vĩnh Kỳ rồi há mồm ra cắn lên cổ Vũ Vĩnh Kỳ một cái, răng của cô bé rất sắc bén nhưng đối với Vũ Vĩnh Kỳ mà nói thì không hề đau một chút nào.
Cậu bé dịu dàng sờ đầu Vũ Băng Trang rồi khẽ cười nói: “Trước kia chị cũng thích cắn em như vậy.”
“Khốn kiếp, cậu đang nói nhăng nói cuội gì đó? Từ trước đến nay tôi không hề quen biết cậu mà”
“Gạo Tẻ, em biết lỗi rồi, chị đừng không nhận em mà.” Vũ Vĩnh Kỳ nghe vậy, trên gương mặt cậu bé lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Vào lúc Gạo Tẻ chết, tất cả đều nói với Vũ Vĩnh Kỳ rằng cô bé đã chết.
Nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ không tin, cậu bé không tin Gạo Tẻ sẽ chết.
“Cậu bị thần kinh à? Buông tôi ra đi.” Vũ Băng Trang không hiểu Vũ Vĩnh Kỳ đang nói gì, cô bé rất ghét nghe thấy cái tên Gạo Tẻ kia.
Cô bé không thích làm thế thân của người khác.
“Chị không muốn hôn em sao? Vậy bây giờ em sẽ hôn chị, chị đừng tức giận nữa có được không?”
Vũ Vĩnh Kỳ cẩn thận nhìn Vũ Băng Trang, đáy mắt lộ ra chút tủi thân rồi nói.
Vũ Băng Trang khinh thường nhìn Vũ Vĩnh Kỳ, sau đó cô bé khẽ cau mày dường như không thể chịu nổi nữa: “Ai thích thân mật với cậu chứ, cút ngay đi, tôi đã có bạn trai rồi.”
“Chị nói gì vậy?” Nghe thấy Vũ Băng Trang nói mình có bạn trai, đột nhiên đôi mắt Vũ Vĩnh Kỳ hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Cậu bé bắt lấy cánh tay Vũ Băng Trang, gương mặt tràn đầy tức giận nhìn cô bé.
“Buông tay ra có nghe không?” Cánh tay bị Vũ Vĩnh Kỳ nắm lấy một cách mạnh bạo như vậy, Vũ Băng Trang đau đến mức toát mồ hôi.
Nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ không những không chịu buông tay ra mà ngược lại còn dùng sức kéo Vũ Băng Trang lên xe.
“Ken két.”
Cửa xe bị đóng lại, Vũ Băng Trang muốn rời khỏi đây cũng không thể nữa.
Vẻ mặt cô bé vô cùng tức giận nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của Vũ Vĩnh Kỳ: “Vũ Vĩnh Kỳ, cậu muốn làm gì? Mau để tôi rời khỏi đây đi.”
“Em không muốn, chị đã từng nói người chị thích nhất chính là em mà. Chị còn nói sau này sẽ gả cho em nữa, Gạo Tẻ, chị không thể quên lời nói của mình được.”
Ánh mắt quật cường của Vũ Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào Vũ Băng Trang.
“Tôi đã nói tôi không phải Gạo Tẻ rồi mà?” Vũ Băng Trang tức giận nhìn Vũ Vĩnh Kỳ, tức đến mức tim gan đều run rẩy cả lên.
Vũ Vĩnh Kỳ si mê nhìn gương mặt xinh đẹp của Vũ Băng Trang, cậu bé vươn tay ra ôm Vũ Băng Trang vào trong ngực, sau đó vụng về dỗ dành Vũ Băng Trang: “Gạo Tẻ, em biết chị còn đang tức giận. Sau này em cũng sẽ để cho chị hôn có được không? Không phải chị thích nhất là nhìn cơ thể em sao, đợi một lát em sẽ cởi hết ra cho chị nhìn.”
“A… cái tên vô sỉ này.” Vũ Băng Trang nghe thấy lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ trực tiếp như vậy thì hai gò má lập tức nóng bừng lên.
Cô bé xấu hổ giận dữ hét lớn với Vũ Vĩnh Kỳ.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy giận dữ của Vũ Băng Trang, Vũ Vĩnh Kỳ tỏ vẻ không hiểu hỏi: “Gạo Tẻ, chị thích nhất là hôn em mà, tại sao bây giờ chị không thích nữa?”
Trong lòng Vũ Băng Trang vô cùng bất đắc dĩ.
Rốt cuộc cái người tên Gạo Tẻ này là thần thánh phương nào thế, tại sao.. lại háo sắc như vậy?
Vũ Băng Trang khóc không ra nước mắt.
Vũ Vĩnh Kỳ không biết trong lòng Vũ Băng Trang nghĩ gì, cậu bé chỉ buồn bực đóng cửa xe lại rồi chở Vũ Băng Trang rời khỏi đây.
Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kỳ đã cho xe chạy thì lập tức nắm lấy cánh tay cậu bé rồi giận dữ hét lên: “Cậu mau cho tôi xuống xe đi.”
“Em không muốn.” Vũ Vĩnh Kỳ cố chấp nhìn Vũ Băng Trang, làm thế nào cũng không chịu thả Vũ Băng Trang xuống.
Vũ Băng Trang cắn một cái lên cánh tay Vũ Vĩnh Kỳ, cậu bé chịu đau nhìn cô bé.
Mặc dù chàng trai nhỏ đang rất khó chịu nhưng lại cố gắng chịu đựng không hất Vũ Băng Trang ra.
Cánh tay Vũ Vĩnh Kỳ đã xuất hiện dấu răng nhìn vô cùng thê thảm nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ vẫn dịu dàng nhìn Vũ Băng Trang rồi nói: “Gạo Tẻ, em không đau đâu.”
Trái tim Vũ Băng Trang giống như bị một thứ gì đó kích thích, cô bé cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy nhưng khi thấy Vũ Vĩnh Kỳ như vậy thì trái tim cô bé rất khó chịu.
Vũ Vĩnh Kỳ thật sự rất thích cô gái nhỏ tên Gạo Tẻ kia.
“Không thấy Băng Trang đâu nữa sao?”
Sau hôn lễ, Vũ Phương Thùy vẫn luôn tìm kiếm Vũ Băng Trang nhưng mà tìm khắp nơi vẫn không tìm được Vũ Băng Trang. Vũ Phương Thùy vô cùng lo lắng bèn lập tức chạy đi tìm Hoàng Song Thư.
Sau khi Hoàng Song Thư biết được chuyện Vũ Băng Trang mất tích thì cũng khẽ giật mình.
“Tôi cũng không biết nữa, tôi gọi điện thoại cho Băng Trang nhưng không có ai nghe máy cả nên hơi lo lắng.” Vành mắt Vũ Phương Thùy ửng đỏ, cô ấy nhìn Hoàng Song Thư rồi khổ SỞ nói.
Hoàng Song Thư thấy Vũ Phương Thùy như vậy bèn đưa tay ra trấn an: “Đừng lo lắng, nhất định sẽ không sao đâu.
“Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vũ Phương Thùy nhìn Hoàng Song Thư rồi nói.
“Dì đã cho người đi tìm rồi…”
“Vĩnh Kỳ cũng không thấy đâu cả.”
Không biết Vũ Khả Hân đã vào đây từ lúc nào, trên mặt bà ấy lộ ra một chút bất đắc dĩ.
“Vĩnh Kỳ cũng mất tích sao?”
Hoàng Song Thư nhanh chóng viết chữ lên giấy.
Vẻ mặt Vũ Khả Hân hiện lên vẻ bất đắc dĩ nói: “Dì nghĩ chắc chắn là Vĩnh Kỳ nhìn thấy Vũ Băng Trang có vẻ ng rất giống Gạo Tẻ nên đã đưa Vũ Băng Trang đi rồi.”
Vũ Phương Thùy nghe vậy thì vội vàng nói: “Vậy Băng Trang sẽ ra sao?”
“Yên tâm đi, Vĩnh Kỳ là một đứa trẻ có chừng mực, bây giờ chúng ta sẽ lập tức về biệt thự tìm Vĩnh Kỳ.” Vẻ mặt Vũ Khả Hân hiện vẻ phức tạp nhìn Vũ Phương Thùy.
“Được. Sự lo lắng trong lòng Vũ Phương Thùy cũng hạ xuống, đi theo Vũ Khả Hân cùng rời khỏi hội trường.
Quả thật giống như Vũ Khả Hân suy đoán, Vũ Vĩnh Kỳ đã đưa Vũ Băng Trang về nhà.
Vào lúc bọn họ đi vào, quần áo trên người Vũ Vĩnh Kỳ đã cởi ra hết, còn Vũ Băng Trang thì đang ngồi trên đùi Vũ Vĩnh Kỳ rồi cắn bả vai cậu bé.
Cảnh tượng này khá cay mắt khiến cho tất cả bọn người Vũ Phương Thùy đều ngẩn hết ra.
“Hai đứa… đang làm gì vậy?” Cuối cùng vẫn là Vũ Khả Hân lên tiếng, bà ấy sâm mặt xuống nhìn quần áo xốc xếch của hai người Vũ Vĩnh Kỳ và Vũ Băng Trang.
Trẻ con bây giờ lớn gan thật, mới có bao nhiêu tuổi đâu mà muốn làm loại chuyện kia rồi.
Vũ Băng Trang không ngờ sẽ có người đột nhiên xông vào, cô bé không hê ngượng ngùng mà ngược lại buông bả vai Vũ Vĩnh Kỳ ra, lau nước bọt bên khóe miệng rồi nhíu mày không vui nói: “Chị, chị không biết cái tên này xấu xa cỡ nào đâu.
Vũ Băng Trang chạy lại gân Vũ Phương Thùy kéo tay cô ấy, vẻ mặt cô bé vô cùng bất mãn tố cáo.
Thấy vẻ mặt xấu hổ của Vũ Băng Trang, gương mặt Vũ Phương Thùy cũng không khỏi ửng đỏ: “Băng Trang, nói cho chị nghe xem các em đang làm gì vậy?”
“Cậu ta… cứ luôn bắt em nhìn cơ thể cậu ta, còn bảo em hôn cậu ta nữa.”
Vũ Băng Trang chớp chớp đôi mắt đen láy của mình, vẻ mặt tỏ ra vô tội.
Lời nói của Vũ Băng Trang khiến những người phụ nữ ở đây đều đỏ mặt, thế nhưng người trong cuộc lại không có chút cảm xúc nào.
Vũ Khả Hân đi tới trước mặt Vũ Vĩnh Kỳ rồi bất mãn mắng: “Vĩnh Kỳ, con thật sự làm càn quá rồi đấy.”
“Mẹ… cô bé là Gạo Tẻ, là vợ của con.” Vũ Vĩnh Kỳ mặc quần áo vào, cố chấp nói với Vũ Khả Hân.
Vũ Khả Hân kinh ngạc nhìn vẻ mặt cố chấp của Vũ Vĩnh Kỳ.
Đương nhiên Vũ Khả Hân hiểu rõ con trai mình, vào lúc Gạo Tẻ chết, Vũ Vĩnh Kỳ không hề tin tưởng, cậu bé cứ luôn nói rằng chắc chắn Gạo Tẻ vẫn còn sống.
Bây giờ nhìn thấy một cô gái giống y như Gạo Tẻ vậy nên đương nhiên Vũ Vĩnh Kỳ không muốn buông tay.
“Vĩnh Kỳ, đừng làm loạn nữa. Đây không phải là bé Gạo Tẻ đâu, cô bé tên là Vũ Băng Trang.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.