Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 439
Ngọc Hạ
10/04/2021
“Xem ra Bánh Quy là một mầm tai họa cho các cô gái đây nhỉ?” Lê Châu Sa vừa nghe thì bỡn cợt đùa với Bánh Quy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Quy đỏ lên, thằng bé không nói gì nữa cả.
“Bánh Quy đi ra ngoài vườn chơi đi, mẹ và thím ba nói chuyện một chút.” Hoàng Song Thư véo véo mặt con trai của mình, sau đó nói với thằng bé.
Bánh Quy nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ với Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa.
Nhìn thấy Bánh Quy đã đi rồi, Lê Châu Sa mới dở khóc dở cười nói với Hoàng Song Thư: “Tính tình của Bánh Quy đúng là không giống anh hai một chút nào, cũng không biết rốt cuộc là giống ai?”
“Hôm nay thời tiết cũng không tệ, hay là chúng ta đưa Bánh Quy đi cắm trại đi.” Hoàng Song Thư mỉm cười, ôm lấy cánh tay Lê Châu Sa cười toe toét.
Nghe thấy lời đề nghị của Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa cũng cảm thấy rất kích thích: “Được, nhưng nếu chỉ có hai chúng ta thì có vẻ hơi đơn điệu. Gần đây công ty cũng không có việc gì mấy, hay chúng ta gọi thêm anh hai và Phan Huỳnh Bảo đi cùng đi, như vậy cắm trại mới thú vị được.”
“Được, chị gọi điện thoại cho anh hai ngay bây giờ.”
Mấy người một nhà bọn họ đã lâu rồi không cùng nhau dã ngoại đốt nướng gì cả.
Hoàng Song Thư lập tức gọi điện thoại cho Trần Quân Phi còn Lê Châu Sa thì gọi cho Phan Huỳnh Bảo.
Lúc Phan Huỳnh Bảo nhận được điện thoại của Lê Châu Sa là lúc anh ấy vừa kết thúc một cuộc họp.
Anh ấy cầm lấy di động, tựa người vào chiếc ghế sau lưng, ảm đạm cười nói: “Vợ, làm sao thế? Em muốn đi cắm trại sao?”
“Đúng rồi, chị dâu cũng rất có hứng thú. Cả nhà chúng ta cũng đã rất lâu rồi không ra ngoài chơi một chuyến. Huỳnh Bảo, chúng ta đi cắm trại có được không? Bé con trong bụng cũng sẽ rất vui đấy.” Lê Châu Sa chớp chớp đôi mắt, trên khuôn mặt hơi đỏ ửng nói.
Phan Huỳnh Bảo đỡ trán, cặp mắt xanh màu lục bảo kia mang theo ý cười nói: “Không phải bé con muốn đi, mà là em muốn đi thôi phải không?”
Lê Châu Sa vừa nghe vậy, trên mặt mang theo một chút bực mình hỏi: “Vậy rốt cuộc là anh có đi hay không đây?”
Lê Châu Sa phồng má, giọng nói dường như đã khá tức giận rồi.
Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ một tiếng, sau đó gật đầu nói: “Vợ anh muốn đi, làm sao anh có thể không nghe lời được?”
Lê Châu Sa nghe xong, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh một cách đột ngột.
Cô ấy giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy… lát nữa anh đến nhà họ Trần đón em đi.”
“Anh biết rồi.” Phan Huỳnh Bảo đặt điện thoại xuống thì nhìn thấy Vũ Phương Thùy đang đứng ở trước cửa, trong tay cầm theo một tập văn kiện.
Phan Huỳnh Bảo ôn hòa nói: “Gần đây trạng thái làm việc của cô không được tốt lắm, có phải bị ốm không?”
Trong công việc, Vũ Phương Thùy là một người rất có năng lực, Phan Huỳnh Bảo đối với cô ta luôn có phần thương tiếc, có lẽ là vì gương mặt Vũ Băng Trang đó rất giống bé Gạo Nếp nhà anh ấy đi.
Vũ Phương Thùy lắc đầu, buông tập văn kiện đang cầm trên tay xuống, vờ như vô tình hỏi: “Cậu Bảo lát nữa phải đi ra ngoài sao?”
“Châu Sa muốn đi cắm trại, cũng không có cách nào khác, tôi chỉ có thể đi cùng cô ấy thôi.” Mỗi lần nhắc tới Lê Châu Sa, ánh mắt hay vẻ mặt của Phan Huỳnh Bảo đều đặc biệt ôn nhu. Mà sự ôn nhu đó làm trái tim Vũ Phương Thùy đau đớn, cô ta cuộn tròn bàn tay lại, dùng sức nắm chặt.
Cô ta nhấp nhấp cánh môi, nhỏ giọng nhìn Phan Huỳnh Bảo nói: “Tôi có thể đi cùng được không? Băng Trang cũng đang được nghỉ, con bé cũng rất thích được đi cắm trại.”
“Được.” Vừa nghe đến Băng Trang, đáy lòng của Phan Huỳnh Bảo vô thức cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Có điều không biết Băng Trang có phải là em gái của anh ấy không, nhưng mỗi nhìn thấy Băng Trang, anh ấy luôn đối xử với cô bé một cách đặc biệt ôn nhu.
Lê Châu Sa không ngờ Phan Huỳnh Bảo sẽ mang theo Vũ Phương Thùy và Vũ Băng Trang đến đây, Vũ Phương Thùy lịch sự gật đầu chào Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là ôm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo, nũng nịu nói: “Em muốn được ăn thịt nướng.”
“Không được.” Phan Huỳnh Bảo véo véo chóp mũi của Lê Châu Sa, buồn cười nói: “Em chỉ có thể ăn mấy thứ khác, ngoan nào, vì con của chúng ta.”
“Vậy… anh phải ăn cùng em.” Lê Châu Sa vuốt ve bụng mình, một mặt ủy khuất nói với Phan Huỳnh Bảo.
Anh ấy yêu chiều đồng ý: “Được, anh ăn cùng em, anh cũng không ăn đồ nướng.”
“Như vậy cũng không tệ lắm.” Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo nuông chiều bản thân, vẻ mặt đắc ý hất cằm lên.
Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa kiêu ngạo đắc ý như thế thì cảm thấy rất buồn cười.
Anh ấy kéo kéo mũi của Lê Châu Sa, sau đó cọ má vào má cô ấy nói: “Bướng bỉnh.”
“Ai bảo em được anh cưng chiều.”.
Lê Châu Sa kiễng mũi chân, ôm lấy cổ Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo hôn chụt một cái vào môi Lê Châu Sa, hai người ân ân ái ái khiến Vũ Phương Thùy ở một bên càng thêm thù hận.
Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng nói: “Bây giờ Huỳnh Bảo ngày càng dịu dàng rồi.”
“Em yêu à…” Trần Quân Phi ôm lấy vòng eo của Hoàng Song Thư, anh cắn vành tai cô, xấu xa nói: “Anh cũng càng ngày càng dịu dàng đấy.”
Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi trêu đùa làm cả cơ thể cô đều trở nên nóng rực.
Cô hờn dỗi liếc mắt nhìn Trần Quân Phi một cái, biểu tình không được tự nhiên.
“Quân Phi, đừng…” Trần Quân Phi hơi nheo mắt lại, cười nhẹ một tiếng, ra vẻ xấu xa nói: “Tối nay, chúng ta tiếp tục.”
Hoàng Song Thư vốn dĩ có da mặt mỏng, bị Trần Quân Phi nói như vậy, hai má càng đỏ hơn.
Khi bọn họ còn đang nghịch ngợm, Bánh Quy ở trong xe dường như đã không đợi được nữa, thằng bé ló đầu ra hét lớn: “Bố, mẹ, chú ba, thím ba, nhanh lên, Bánh Quy chờ không được nữa rồi.”
Phan Huỳnh Bảo buông Lê Châu Sa ra, giúp cô ấy lên xe.
“Chị, chúng ta cũng lên xe thôi.” Vũ Băng Trang nhìn mấy người Bánh Quy đã lên xe, cô bé giật giật ống tay áo của Vũ Phương Thùy nói.
Vũ Phương Thùy lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Bầu không khí trong xe có hơi cứng nhắc, Vũ Phương Thùy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo ôn nhu chăm sóc Lê Châu Sa trước mắt mình, sự ghen tị như một con rắn độc không ngừng gặm cắn trái tim của cô ta, ngay cả cô ta cũng không còn nhận thức ra được.
“Chị, có phải là chị cảm thấy không thoải mái không?” Vũ Băng Trang quan sát được sự biến hóa của Vũ Phương Thùy, cô bé lo lắng hỏi.
Vũ Phương Thùy cố gắng lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt lắc đầu nói: “Không có, chỉ là hơi buồn bực thôi.”
“Để tôi mở cửa sổ cho thoáng.” Lê Châu Sa mỉm cười nhìn Vũ Phương Thùy Vũ Phương Thùy cũng chỉ cười cười mà không nói gì thêm.
Địa điểm cắm trại là ở Vu Sơn, nơi này có mây mù lượn lờ ở trên đỉnh đầu, vô cùng đẹp.
Bởi vì hôm nay thời tiết rất tốt, là thời điểm rất hợp lý để đi cắm trại.
Lê Châu Sa xuống xe, hít một hơi thật sâu thứ không khí mới mẻ trong lành ở nơi đây.
Phan Huỳnh Bảo cùng Trần Quân Phi đi kiếm củi gỗ về nhóm lửa, Hoàng Song Thư cùng Lê Châu Sa đùa nghịch với lều trại, còn Vũ Phương Thùy thì chuẩn bị bữa tối.
Vũ Băng Trang đang chơi đùa cùng Bánh Quy ở bên cạnh.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn đồ nướng và ngắm sao.
Lê Châu Sa dù sao cũng đang mang thai nên đã sớm buồn ngủ.
Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ không mở được mắt của Lê Châu Sa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ấy, sau đó dặn dò mọi người ở lại rồi ôm Lê Châu Sa rời đi.
Vũ Phương Thùy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đối xử với Lê Châu Sa ôn nhu chiều chuộng như thế, trái tim giống như bị ai đó cào cấu, loại cảm giác này đặc biệt khó chịu.
“Phương Thùy.ˆ Hoàng Song Thư nắm lấy tay Vũ Phương Thùy, nhìn cô ta với vẻ nghi hoặc.
Hôm nay biểu tình của Vũ Phương Thùy rất kỳ quái, Hoàng Song Thư thực sự rất lo lắng.
Vũ Phương Thùy lấy lại sự bình tĩnh, cô ta nhìn Hoàng Song Thư sau đó lắc đầu nói: “Tôi… cũng cảm thấy hơi mệt.”
“Vậy chúng ta cũng đi ngủ thôi.”
Hoàng Song Thư khẽ nhíu mày nói với Vũ Phương Thùy.
Vũ Phương Thùy lập tức gật đầu, sau đó dắt Vũ Băng Trang đi về lầu trại của hai người.
Sau khi vào trong lều trại, Vũ Phương Thùy nói với Vũ Băng Trang: “Băng Trang, đi ngủ thôi.”
Vũ Băng Trang thay một bộ đồ ngủ rồi nằm xuống giường. Khi Vũ Phương Thùy muốn đi ra ngoài thì cô bé nghiêm túc hỏi: “Chị, có phải chị thích cậu chủ Bảo không?”
Vũ Băng Trang từ nhỏ đã rất thông minh, nhìn người cũng rất thông thấu.
Hơn nữa, Vũ Phương Thùy lại là chị của cô bé, làm sao cô bé lại không phát hiện ra?
Cơ thể Vũ Phương Thùy bỗng nhiên căng cứng, cô ta mím môi nhìn Vũ Băng Trang, sau đó cúi đầu thản nhiên nói: “Không có.”
“Thật không?” Đương nhiên Vũ Băng Trang không tin, biểu hiện của Vũ Phương Thùy càng ngày càng rõ ràng.
Vũ Băng Trang rõ ràng có thể cảm nhận được, mà không chừng Phan Huỳnh Bảo cũng sẽ sớm phát hiện ra nhanh thôi. Vũ Phương Thùy vốn dĩ là cấp dưới của Phan Huỳnh Bảo, nếu cô ta biểu hiện quá rõ ràng, nếu Phan Huỳnh Bảo biết, chỉ sợ với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ đuổi cô ta ra khỏi tập đoàn Phúc Kiến.
“Được rồi, Băng Trang, muộn lắm rồi. Không phải là em rất buồn ngủ sao?
Đi ngủ đi.” Vũ Phương Thùy tựa như không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, cô ta vuốt ve mái tóc của Vũ Băng Trang, bất lực nói với cô bé.
“Chị, em không muốn vì sự ghen tị mà lầm đường lạc lối.” Vũ Băng Trang nhìn thấy Vũ Phương Thùy muốn ra ngoài thì đột nhiên nói.
Cơ thể Vũ Phương Thùy cứng đờ, những ngón tay của cô ta nắm chặt thành quyền, biểu tình trên mặt đều trở nên cổ quái.
“Lầm đường lạc lối sao?”
Vũ Phương Thùy bây giờ thật sự không muốn biết, cái gì mới gọi là lâm đường lạc lối.
Cô ta muốn giành lấy hạnh phúc của bản thân, cô ta không sai…
Trong màn đêm u ám, có một bóng đen đi tới một cái lều trại, trong tay cầm một chiếc ống tiêm.
Mà Phan Huỳnh Bảo bây giờ đang ra ngoài nói chuyện điện thoại. Trong lêu, chỉ có duy nhất một người.
Lê Châu Sa thực sự ngủ rất say, lều trại có người tiến vào, cô ấy cũng không biết.
Bóng đen lặng lẽ chích ống tiêm vào trên cánh tay của Lê Châu Sa, đáy mắt xẹt qua một tia u ám dữ dội, sau đó âm thầm biến mất khỏi nơi này.
Ngày hôm sau, Lê Châu Sa cảm giác được bụng mình có gì đó rất khó chịu, nhưng cô ấy cũng không để ý nhiều.
Sau khi ngắm bình minh, mọi người cùng nhau về nhà.
Khi Lê Châu Sa trở về nhà, cô ấy tắm rửa một lượt sạch sẽ sau đó lên giường ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này của Lê Châu Sa rất sâu, mãi cho đến lúc bụng dưới của cô ấy truyền đến những cảm giác châm chích đau đớn, trong cơ thể như có chất lỏng gì đó chảy ra.
Lê Châu Sa mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cả giường nhuốm đầy máu.
Chất lỏng màu đỏ phủ kín cả giường, nhìn rất ghê rợn, ghê rợn đến mức Lê Châu Sa cảm thấy hoảng sợ thậm chí là kinh hãi.
Cô nắm lấy ga giường, sau đó hét lớn: “Phan Huỳnh Bảo… Phan Huỳnh Bảo…”
Tiếng hét chói tai của Lê Châu Sa khiến tất cả người làm ở dưới lầu đều chú ý, mọi người vội vã chạy lên. Sau đó nhìn thấy một giường toàn là máu thì lập tức sợ hãi, nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
Chỉ mấy phút sau, Lê Châu Sa được đưa vào bệnh viện.
Phan Huỳnh Bảo nhận được tin tức, anh ấy đã bỏ hết toàn bộ công việc đang dang dở tức tốc chạy đến bệnh viện.
“Huỳnh Bảo, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng Song Thư và Trân Quân Phi cũng nhận được tin báo lập tức chạy tới đây.
Hoàng Song Thư vô cùng khẩn trương, cô nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo hỏi.
Rõ ràng hôm qua Lê Châu Sa vẫn rất tốt, tại sao hôm nay đột nhiên lại như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
“Em… không biết.” Phan Huỳnh Bảo căng thẳng hé răng nói, bàn tay dùng sức nắm chặt thành quyên.
Lê Châu Sa… cầu xin em, đừng xảy ra chuyện gì cả, anh cầu xin em…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Quy đỏ lên, thằng bé không nói gì nữa cả.
“Bánh Quy đi ra ngoài vườn chơi đi, mẹ và thím ba nói chuyện một chút.” Hoàng Song Thư véo véo mặt con trai của mình, sau đó nói với thằng bé.
Bánh Quy nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ với Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa.
Nhìn thấy Bánh Quy đã đi rồi, Lê Châu Sa mới dở khóc dở cười nói với Hoàng Song Thư: “Tính tình của Bánh Quy đúng là không giống anh hai một chút nào, cũng không biết rốt cuộc là giống ai?”
“Hôm nay thời tiết cũng không tệ, hay là chúng ta đưa Bánh Quy đi cắm trại đi.” Hoàng Song Thư mỉm cười, ôm lấy cánh tay Lê Châu Sa cười toe toét.
Nghe thấy lời đề nghị của Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa cũng cảm thấy rất kích thích: “Được, nhưng nếu chỉ có hai chúng ta thì có vẻ hơi đơn điệu. Gần đây công ty cũng không có việc gì mấy, hay chúng ta gọi thêm anh hai và Phan Huỳnh Bảo đi cùng đi, như vậy cắm trại mới thú vị được.”
“Được, chị gọi điện thoại cho anh hai ngay bây giờ.”
Mấy người một nhà bọn họ đã lâu rồi không cùng nhau dã ngoại đốt nướng gì cả.
Hoàng Song Thư lập tức gọi điện thoại cho Trần Quân Phi còn Lê Châu Sa thì gọi cho Phan Huỳnh Bảo.
Lúc Phan Huỳnh Bảo nhận được điện thoại của Lê Châu Sa là lúc anh ấy vừa kết thúc một cuộc họp.
Anh ấy cầm lấy di động, tựa người vào chiếc ghế sau lưng, ảm đạm cười nói: “Vợ, làm sao thế? Em muốn đi cắm trại sao?”
“Đúng rồi, chị dâu cũng rất có hứng thú. Cả nhà chúng ta cũng đã rất lâu rồi không ra ngoài chơi một chuyến. Huỳnh Bảo, chúng ta đi cắm trại có được không? Bé con trong bụng cũng sẽ rất vui đấy.” Lê Châu Sa chớp chớp đôi mắt, trên khuôn mặt hơi đỏ ửng nói.
Phan Huỳnh Bảo đỡ trán, cặp mắt xanh màu lục bảo kia mang theo ý cười nói: “Không phải bé con muốn đi, mà là em muốn đi thôi phải không?”
Lê Châu Sa vừa nghe vậy, trên mặt mang theo một chút bực mình hỏi: “Vậy rốt cuộc là anh có đi hay không đây?”
Lê Châu Sa phồng má, giọng nói dường như đã khá tức giận rồi.
Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ một tiếng, sau đó gật đầu nói: “Vợ anh muốn đi, làm sao anh có thể không nghe lời được?”
Lê Châu Sa nghe xong, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh một cách đột ngột.
Cô ấy giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy… lát nữa anh đến nhà họ Trần đón em đi.”
“Anh biết rồi.” Phan Huỳnh Bảo đặt điện thoại xuống thì nhìn thấy Vũ Phương Thùy đang đứng ở trước cửa, trong tay cầm theo một tập văn kiện.
Phan Huỳnh Bảo ôn hòa nói: “Gần đây trạng thái làm việc của cô không được tốt lắm, có phải bị ốm không?”
Trong công việc, Vũ Phương Thùy là một người rất có năng lực, Phan Huỳnh Bảo đối với cô ta luôn có phần thương tiếc, có lẽ là vì gương mặt Vũ Băng Trang đó rất giống bé Gạo Nếp nhà anh ấy đi.
Vũ Phương Thùy lắc đầu, buông tập văn kiện đang cầm trên tay xuống, vờ như vô tình hỏi: “Cậu Bảo lát nữa phải đi ra ngoài sao?”
“Châu Sa muốn đi cắm trại, cũng không có cách nào khác, tôi chỉ có thể đi cùng cô ấy thôi.” Mỗi lần nhắc tới Lê Châu Sa, ánh mắt hay vẻ mặt của Phan Huỳnh Bảo đều đặc biệt ôn nhu. Mà sự ôn nhu đó làm trái tim Vũ Phương Thùy đau đớn, cô ta cuộn tròn bàn tay lại, dùng sức nắm chặt.
Cô ta nhấp nhấp cánh môi, nhỏ giọng nhìn Phan Huỳnh Bảo nói: “Tôi có thể đi cùng được không? Băng Trang cũng đang được nghỉ, con bé cũng rất thích được đi cắm trại.”
“Được.” Vừa nghe đến Băng Trang, đáy lòng của Phan Huỳnh Bảo vô thức cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Có điều không biết Băng Trang có phải là em gái của anh ấy không, nhưng mỗi nhìn thấy Băng Trang, anh ấy luôn đối xử với cô bé một cách đặc biệt ôn nhu.
Lê Châu Sa không ngờ Phan Huỳnh Bảo sẽ mang theo Vũ Phương Thùy và Vũ Băng Trang đến đây, Vũ Phương Thùy lịch sự gật đầu chào Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là ôm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo, nũng nịu nói: “Em muốn được ăn thịt nướng.”
“Không được.” Phan Huỳnh Bảo véo véo chóp mũi của Lê Châu Sa, buồn cười nói: “Em chỉ có thể ăn mấy thứ khác, ngoan nào, vì con của chúng ta.”
“Vậy… anh phải ăn cùng em.” Lê Châu Sa vuốt ve bụng mình, một mặt ủy khuất nói với Phan Huỳnh Bảo.
Anh ấy yêu chiều đồng ý: “Được, anh ăn cùng em, anh cũng không ăn đồ nướng.”
“Như vậy cũng không tệ lắm.” Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo nuông chiều bản thân, vẻ mặt đắc ý hất cằm lên.
Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa kiêu ngạo đắc ý như thế thì cảm thấy rất buồn cười.
Anh ấy kéo kéo mũi của Lê Châu Sa, sau đó cọ má vào má cô ấy nói: “Bướng bỉnh.”
“Ai bảo em được anh cưng chiều.”.
Lê Châu Sa kiễng mũi chân, ôm lấy cổ Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo hôn chụt một cái vào môi Lê Châu Sa, hai người ân ân ái ái khiến Vũ Phương Thùy ở một bên càng thêm thù hận.
Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng nói: “Bây giờ Huỳnh Bảo ngày càng dịu dàng rồi.”
“Em yêu à…” Trần Quân Phi ôm lấy vòng eo của Hoàng Song Thư, anh cắn vành tai cô, xấu xa nói: “Anh cũng càng ngày càng dịu dàng đấy.”
Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi trêu đùa làm cả cơ thể cô đều trở nên nóng rực.
Cô hờn dỗi liếc mắt nhìn Trần Quân Phi một cái, biểu tình không được tự nhiên.
“Quân Phi, đừng…” Trần Quân Phi hơi nheo mắt lại, cười nhẹ một tiếng, ra vẻ xấu xa nói: “Tối nay, chúng ta tiếp tục.”
Hoàng Song Thư vốn dĩ có da mặt mỏng, bị Trần Quân Phi nói như vậy, hai má càng đỏ hơn.
Khi bọn họ còn đang nghịch ngợm, Bánh Quy ở trong xe dường như đã không đợi được nữa, thằng bé ló đầu ra hét lớn: “Bố, mẹ, chú ba, thím ba, nhanh lên, Bánh Quy chờ không được nữa rồi.”
Phan Huỳnh Bảo buông Lê Châu Sa ra, giúp cô ấy lên xe.
“Chị, chúng ta cũng lên xe thôi.” Vũ Băng Trang nhìn mấy người Bánh Quy đã lên xe, cô bé giật giật ống tay áo của Vũ Phương Thùy nói.
Vũ Phương Thùy lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Bầu không khí trong xe có hơi cứng nhắc, Vũ Phương Thùy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo ôn nhu chăm sóc Lê Châu Sa trước mắt mình, sự ghen tị như một con rắn độc không ngừng gặm cắn trái tim của cô ta, ngay cả cô ta cũng không còn nhận thức ra được.
“Chị, có phải là chị cảm thấy không thoải mái không?” Vũ Băng Trang quan sát được sự biến hóa của Vũ Phương Thùy, cô bé lo lắng hỏi.
Vũ Phương Thùy cố gắng lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt lắc đầu nói: “Không có, chỉ là hơi buồn bực thôi.”
“Để tôi mở cửa sổ cho thoáng.” Lê Châu Sa mỉm cười nhìn Vũ Phương Thùy Vũ Phương Thùy cũng chỉ cười cười mà không nói gì thêm.
Địa điểm cắm trại là ở Vu Sơn, nơi này có mây mù lượn lờ ở trên đỉnh đầu, vô cùng đẹp.
Bởi vì hôm nay thời tiết rất tốt, là thời điểm rất hợp lý để đi cắm trại.
Lê Châu Sa xuống xe, hít một hơi thật sâu thứ không khí mới mẻ trong lành ở nơi đây.
Phan Huỳnh Bảo cùng Trần Quân Phi đi kiếm củi gỗ về nhóm lửa, Hoàng Song Thư cùng Lê Châu Sa đùa nghịch với lều trại, còn Vũ Phương Thùy thì chuẩn bị bữa tối.
Vũ Băng Trang đang chơi đùa cùng Bánh Quy ở bên cạnh.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn đồ nướng và ngắm sao.
Lê Châu Sa dù sao cũng đang mang thai nên đã sớm buồn ngủ.
Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ không mở được mắt của Lê Châu Sa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ấy, sau đó dặn dò mọi người ở lại rồi ôm Lê Châu Sa rời đi.
Vũ Phương Thùy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đối xử với Lê Châu Sa ôn nhu chiều chuộng như thế, trái tim giống như bị ai đó cào cấu, loại cảm giác này đặc biệt khó chịu.
“Phương Thùy.ˆ Hoàng Song Thư nắm lấy tay Vũ Phương Thùy, nhìn cô ta với vẻ nghi hoặc.
Hôm nay biểu tình của Vũ Phương Thùy rất kỳ quái, Hoàng Song Thư thực sự rất lo lắng.
Vũ Phương Thùy lấy lại sự bình tĩnh, cô ta nhìn Hoàng Song Thư sau đó lắc đầu nói: “Tôi… cũng cảm thấy hơi mệt.”
“Vậy chúng ta cũng đi ngủ thôi.”
Hoàng Song Thư khẽ nhíu mày nói với Vũ Phương Thùy.
Vũ Phương Thùy lập tức gật đầu, sau đó dắt Vũ Băng Trang đi về lầu trại của hai người.
Sau khi vào trong lều trại, Vũ Phương Thùy nói với Vũ Băng Trang: “Băng Trang, đi ngủ thôi.”
Vũ Băng Trang thay một bộ đồ ngủ rồi nằm xuống giường. Khi Vũ Phương Thùy muốn đi ra ngoài thì cô bé nghiêm túc hỏi: “Chị, có phải chị thích cậu chủ Bảo không?”
Vũ Băng Trang từ nhỏ đã rất thông minh, nhìn người cũng rất thông thấu.
Hơn nữa, Vũ Phương Thùy lại là chị của cô bé, làm sao cô bé lại không phát hiện ra?
Cơ thể Vũ Phương Thùy bỗng nhiên căng cứng, cô ta mím môi nhìn Vũ Băng Trang, sau đó cúi đầu thản nhiên nói: “Không có.”
“Thật không?” Đương nhiên Vũ Băng Trang không tin, biểu hiện của Vũ Phương Thùy càng ngày càng rõ ràng.
Vũ Băng Trang rõ ràng có thể cảm nhận được, mà không chừng Phan Huỳnh Bảo cũng sẽ sớm phát hiện ra nhanh thôi. Vũ Phương Thùy vốn dĩ là cấp dưới của Phan Huỳnh Bảo, nếu cô ta biểu hiện quá rõ ràng, nếu Phan Huỳnh Bảo biết, chỉ sợ với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ đuổi cô ta ra khỏi tập đoàn Phúc Kiến.
“Được rồi, Băng Trang, muộn lắm rồi. Không phải là em rất buồn ngủ sao?
Đi ngủ đi.” Vũ Phương Thùy tựa như không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, cô ta vuốt ve mái tóc của Vũ Băng Trang, bất lực nói với cô bé.
“Chị, em không muốn vì sự ghen tị mà lầm đường lạc lối.” Vũ Băng Trang nhìn thấy Vũ Phương Thùy muốn ra ngoài thì đột nhiên nói.
Cơ thể Vũ Phương Thùy cứng đờ, những ngón tay của cô ta nắm chặt thành quyền, biểu tình trên mặt đều trở nên cổ quái.
“Lầm đường lạc lối sao?”
Vũ Phương Thùy bây giờ thật sự không muốn biết, cái gì mới gọi là lâm đường lạc lối.
Cô ta muốn giành lấy hạnh phúc của bản thân, cô ta không sai…
Trong màn đêm u ám, có một bóng đen đi tới một cái lều trại, trong tay cầm một chiếc ống tiêm.
Mà Phan Huỳnh Bảo bây giờ đang ra ngoài nói chuyện điện thoại. Trong lêu, chỉ có duy nhất một người.
Lê Châu Sa thực sự ngủ rất say, lều trại có người tiến vào, cô ấy cũng không biết.
Bóng đen lặng lẽ chích ống tiêm vào trên cánh tay của Lê Châu Sa, đáy mắt xẹt qua một tia u ám dữ dội, sau đó âm thầm biến mất khỏi nơi này.
Ngày hôm sau, Lê Châu Sa cảm giác được bụng mình có gì đó rất khó chịu, nhưng cô ấy cũng không để ý nhiều.
Sau khi ngắm bình minh, mọi người cùng nhau về nhà.
Khi Lê Châu Sa trở về nhà, cô ấy tắm rửa một lượt sạch sẽ sau đó lên giường ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này của Lê Châu Sa rất sâu, mãi cho đến lúc bụng dưới của cô ấy truyền đến những cảm giác châm chích đau đớn, trong cơ thể như có chất lỏng gì đó chảy ra.
Lê Châu Sa mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cả giường nhuốm đầy máu.
Chất lỏng màu đỏ phủ kín cả giường, nhìn rất ghê rợn, ghê rợn đến mức Lê Châu Sa cảm thấy hoảng sợ thậm chí là kinh hãi.
Cô nắm lấy ga giường, sau đó hét lớn: “Phan Huỳnh Bảo… Phan Huỳnh Bảo…”
Tiếng hét chói tai của Lê Châu Sa khiến tất cả người làm ở dưới lầu đều chú ý, mọi người vội vã chạy lên. Sau đó nhìn thấy một giường toàn là máu thì lập tức sợ hãi, nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
Chỉ mấy phút sau, Lê Châu Sa được đưa vào bệnh viện.
Phan Huỳnh Bảo nhận được tin tức, anh ấy đã bỏ hết toàn bộ công việc đang dang dở tức tốc chạy đến bệnh viện.
“Huỳnh Bảo, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng Song Thư và Trân Quân Phi cũng nhận được tin báo lập tức chạy tới đây.
Hoàng Song Thư vô cùng khẩn trương, cô nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo hỏi.
Rõ ràng hôm qua Lê Châu Sa vẫn rất tốt, tại sao hôm nay đột nhiên lại như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
“Em… không biết.” Phan Huỳnh Bảo căng thẳng hé răng nói, bàn tay dùng sức nắm chặt thành quyên.
Lê Châu Sa… cầu xin em, đừng xảy ra chuyện gì cả, anh cầu xin em…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.