Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 494: Lâm Thanh
Ngọc Hạ
18/04/2021
Tùng "Vâng... em vẫn có thể chịu được." Lê Châu Sa yếu ớt ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hoàng Song Thư, đưa tay ra ôm phần bụng dưới của mình và nói.
Nghe Lê Châu Sa nói như vậy, Hoàng Song Thư khẽ cắn môi: "Em ráng chịu đựng thêm chút nữa, chị tin chúng ta sẽ có thể sớm tìm được lối ra và rời khỏi nơi ma quái này." “Em biết rồi." Lê Châu Sa nắm lấy tay Hoảng Song Thư, sau lưng cô ấy đã sớm bị mồ hôi thẩm ướt đẫm.
Đi được một lúc lâu, cả người đều đã rất mệt mỏi, nhưng cả Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đều không có cách nào nghỉ ngơi, bởi vì bất cứ lúc nào họ cũng sẽ bị những người đó tìm được.
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng bước chân, Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đưa mắt nhìn nhậu.
Hoàng Sang Thư đầy Lê Châu Sa trốn vào bụi cỏ ở bên cạnh. Bụi có khá cao, lại còn rất râm, che khuất hoàn toàn Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa. “Tìm được chưa?" "Bọn họ nhất định không thể chạy xã. Nơi này toàn là rừng cây, đi ra ngoài rất khó khăn, nên tôi nghĩ hai người bọn họ nhất định phải ở gần đây. Người đàn ông lúc nãy canh giữ Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đang nói với Vũ Phương Thủy.
Vũ Phương Thùy liếc nhìn toàn bộ khu rừng, ra lệnh cho cấp dưới liên tục cắt cỏ: "Kiểm tra kỹ cho tôi, nhất định phải tìm được Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa. Nghe rõ chưa?" “Là Vũ Phương Thùy" Khi Vũ Phương Thủy nói, cả Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đều nghe thấy.
Họ đã nghĩ đến nhiều khả năng, có lẽ người bắt họ là Trương Thiên Toàn để đối phó với Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi, họ không ngờ người bắt họ lại là Vũ Phương Thủy.
Lê Châu Sa nhìn Vũ Phương Thùy cách đó không xã, sắc mặt khó coi đến cùng cực.
Chuyện bắt cóc mà Vũ Phương Thủy còn dám làm, cô ta thật sự phát điên rồi. “Đứng sở, chị sẽ bảo vệ em." Hoàng Song Thư chú ý tới thân thể đang run rầy của Lê Châu Sa, nghĩ rằng Lê Châu Sa dạng sợ, có năm chặt tay có ấy và cất Idi tran an.
Lê Châu Sa liếc nhìn Hoàng Song Thư, cắn môi nói: "Chị hai, những người này không tìm được chúng ta thì nhất định sẽ không từ bỏ, họ sẽ sớm phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta thôi."
Vũ Phương Thùy mang theo rất nhiều người, lại còn không ngừng tìm kiếm xung quanh, không có chỗ nào đề Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư trốn nữa rồi.
Khuôn mặt của Hoàng Song Thư trầm xuống vài phần sau khi nghe những lời của Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nói đúng, mặc dù nơi đây rất dễ ẩn nấu, nhưng Vũ Phương Thùy sẽ rất nhanh tìm thấy bọn họ mà thôi.
Nếu Vũ Phương Thùy tìm được hai người bọn họ, rằng sẽ không để bọn họ đi dễ dàng như vậy. “Châu Sa, em phải bảo vệ con của mình." Thật lâu sau, đột nhiên Hoàng Song Thư nắm lấy tay Lê Châu Sa, dùng ánh mắt kiên định nói với cô ấy.
Đứa trẻ này là đứa con mà Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo đã chờ đợi từ lâu, Hoàng Song Thư không muốn đứa trẻ trong bụng Lễ Châu Sa bị tổn thương. “Chị hai, chỉ muốn làm gì?" Lời nói của Hoàng Song Thư khiến trong lòng Lê Châu Sa đột nhiên cảm thấy bất an, cô ấy nắm chặt tay Hoàng Song Thư, sác mặt tái nhợt như tờ giấy. "Chị sẽ không có chuyện gì. Người mà Vũ Phương Thủy muốn tìm là em, người cô ta muốn xử lý cũng là em. Cho dù tìm được chị, cô ta cũng không dám làm gì chị. Nghe này, chị sẽ dụ dỗ đám người Vũ Phương Thủy rời đi, em lập tức nhân cơ hội này chạy ra khỏi nơi này, biết chưa?" "Không, em không thể "
Hoàng Song Thư vốn đã có ý nghĩ này, nhưng làm sao Lê Châu Sa có thể để cho Hoàng Song Thư mạo hiểm một mình như thể được.
Nhìn thấy Lê Châu Sa lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Song Thư vẫn mang theo một chút kiến quyết nói: "Song Thư, bây giờ em phải lý trí một chút. Hãy nghĩ đến đứa trẻ trong bụng. Chẳng lẽ em muốn đứa trẻ trong bụng bị Vũ Phương Thủy làm hại sao?" Vũ Phương Thủy này không còn là Vũ Phương Thủy chúng ta quen biết nữa rồi. Nếu cô ta đã hao tâm tổn sức bắt chúng ta như vậy, em nghĩ cô ta muốn làm hại chị sao? Chị nghĩ cô ta muốn làm tổn thương đứa con trong bụng em thôi."
Nghe vậy, Lê Châu Sa bất giác đặt tay lên bụng mình. Vũ Phương Thủy muốn làm hai đứa nhỏ trong bụng cô ấy, tuyệt đối không thể để Vũ Phương Thủy làm tổn thương con của cô, tuyệt đối không được. “Ngoan đi, chị sẽ sống sót trở về, tin chị nhé."
Sau khi Hoàng Song Thư siết chặt tay Lê Châu Sa, cô mới từ từ buông ra, đứng lên dụ dỗ đám người Vũ Phương Thủy rời đi.
Lê Châu Sa nhìn thấy Hoàng Song Thư đã đứng dậy, không hề nghĩ ngợi gì, cô ấy nắm lấy cánh tay của Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư cúi đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp và đen láy của Lê Châu Sa. "Chị hai, hứa với em là chị phải bình an vô sự."
Hoàng Song Thư gật đầu, nhanh chóng chạy theo hưởng ngược lại với Lê Châu Sa.
Trong quá trình chạy, Hoàng Song Thư cố ý làm động đến bụi cỏ, điều này thực sự khiến bọn Vũ Phương Thủy chủ ý. “Cô Phương Thủy, ở đó. Vũ Phương Thủy đang tìm hai người ở bốn phương tứ phía, nhưng vẫn không tìm thấy họ, một cơn tức giận đang dâng lên trong lòng cô ta. Lúc này, sau khi nghe được động tính cách đó không xa, đám người bên cạnh Vũ Phương Thủy kinh ngạc nói với cô ta.
Vũ Phương Thủy nheo mắt nhìn bóng người chạy đi cách đó không xa, cô ta phất tay nói: "Đuổi theo cho tôi"
Lê Châu Sa, tôi muốn xem xem, cô có thể chạy đến nơi nao?
Vũ Phương Thùy mang theo người của mình đuổi theo Hoàng Song Thư. Lê Châu Sa trốn trong bụi cỏ, nhìn đám người của Vũ Phương Thủy rời đi, cô tái mặt, chậm rãi đứng dậy từ trong bụi cỏ chạy về hướng ngược lại.
Khi những người đó đi ngang qua chỗ Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư, bọn họ đã tạo ra một lối đi, vì thế Lê Châu Sa đã chạy theo con đường đó.
Lê Châu Sa chạy một đoạn đường dài, cho đến khi nhìn thấy một con đường, Lê Châu Sa gần như ngã quy.
Trời đã khuya, nơi này lại rất yên tĩnh, Lê Châu Sa không biết có xe nào chạy qua đây không.
Cô xoa dịu đứa con trong bụng, loạng choạng đi về phía trước, hy vọng có thể đụng phải một chiếc ô tô. Ngay khi Lê Châu Sa sắp ngất đi, một chiếc xe tình cờ chạy ngang qua nơi này, Lê Châu Sa không quan tâm đến điều đó, lảo đảo đi về phía chiếc xe.
Đèn xe sáng chóa khiến Lê Châu Sa rất chói mắt.
Cô đưa tay lên che mắt, vẻ mặt tái nhợt và yếu ớt một cách lạ thường. "Kéttt."
Chủ xe hiển nhiên cũng phát hiện Lê Châu Sa đứng trước xe mình, người đàn ông vội vàng phanh gấp lại. Lê Châu Sa thấy chiếc xe dừng lại, yếu ớt định nói nhưng lại không nói được lời nào, cuối cùng cả người cô ấy mềm dẫn đi và ngã thẳng xuống đất.
Nhìn thấy Lê Châu Sa nằm trên mặt đất, tài xế hoảng sợ quay đầu lại: "Cậu chủ, hình như tôi đảm phải ai đó." "Đi xuống xem một chút."
Người đàn ông được gọi là cậu chủ hơi ngắng đầu lên và liếc nhìn tài xế.
Đèn đường ngoài cửa sổ xe vừa hắt vào mặt người đàn ông, hiện lên nét mặt cương nghị và tuấn tú của anh ta.
Người tài xế xuống xe đi tới trước mặt Lê Châu Sa, anh ta tưởng mình đã dụng trúng Lê Châu Sa. Anh ta ngồi xổm trước mặt Lê Châu Sa, sau khi thăm dò hơi thờ của cô ấy, phát hiện Lê Châu Sa vẫn còn thở, người lái xe không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta bế Lê Châu Sa lên và đi về phía xe, cung kính nói với người đàn ông trong xe: "Cậu chủ, người phụ nữ này... hình như... vẫn còn thở, chỉ ngất đi thôi "Bể cô ấy đi bệnh viện."
Lâm Thanh Tùng nhàn nhạt cau mày, ra lệnh cho người lái xe. Tay của người đàn ông gõ lên chiếc ghế da, nhằm måt ho hung.
Sau khi tải xế đưa Lê Châu Sa đã hôn mê bất tinh đặt lên xe, anh ta lập tức lái xe về phía trước.
Lâm Thanh Tùng mở mắt và liếc nhìn Lê Châu Sa đang nằm đối diện với mình, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lê Châu Sa, đôi mắt của Lâm Thanh Tùng đột nhiên run lên.
Sự bình tĩnh trên gương mặt anh ta đâu rồi? Lúc này, trông anh ta vô cùng bối rối.
Lê Châu Sa? Tại sao Lê Châu Sa lại ở đây? "Cậu chủ? Có chuyện gì sao?" Người lái xe phía trước nhận thấy tâm trạng thất thường của Lâm Thanh Tùng, quay đầu hỏi với vẻ mặt kỳ quái. Sắc mặt Lâm Thanh Tùng mang theo chứt di thường mà quái cùng khí lạnh, lạnh lùng nói: “Lái nhanh hơn đi
Anh ta tiến tới và ôm chặt Lê Châu Sa dang năm trên ghế vào trong vòng tay.
Hành động đột ngột của Lâm Thanh Tùng khiến người lái xe kinh ngạc không thốt nên lời.
Dù sao thì người ở Đông Xuân đều biết rằng Lâm Thanh Tùng không thích chạm vào người phụ nữ, và có tin đồn rằng Lâm Thanh Tùng không thích phụ nữ. Bây giờ, Lâm Thanh Tùng đã chủ động chạm vào một người phụ nữ, đương nhiên đó là một điều gây sốc cho người lái xe.
Người phụ nữ này là ai? Tại sao Lâm Thanh Tùng lại thể hiện một biểu cảm kỳ lạ như vậy khi đối mặt với người phụ nữ này?
Người lái xe cứ thẩm suy đoán thân phận của Lê Châu Sa. "Lê Châu Sa ở đâu?" Cuối cùng Hoàng Song Thư cũng bị người của Vũ Phương Thùy chặn lại. VŨ Phương Thủy vốn tưởng rằng Lê Châu Sa cũng sẽ ở đây, không ngờ chỉ có một mình Hoàng Song Thư bị bắt lại. "Vũ Phương Thủy, cô bắt tôi đến đây là có mục đích gì? Hoàng Song Thư lạnh lùng nhìn Vũ Phương Thủy, ánh mắt không còn ôn nhu như trước.
Có lẽ cô không nên thông cảm và tha thứ cho Vũ Phương Thủy, đôi khi con người thật sự là một loài động vật kỳ lạ.
Rõ ràng biết mình sai nhưng vẫn không hề quay đầu hối cải, Vũ Phương Thùy là một ví dụ điển hình.
Vũ Phương Thủy rõ ràng biết rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ không yêu cô ta, nhưng cô ta vẫn làm những việc tổn thương người khác này không chút do dự. “Tôi đang hỏi cô, Lê Châu Sa ở đâu?” Vẻ mặt Vũ Phương Thủy khá u ám, cô ta bước tới nhéo cắm Hoàng Song Thư, dùng ánh mắt tối sầm và kinh hãi hét vào mặt Hoàng Song Thư.
Cô ta chỉ muốn biết hiện giờ Lê Châu Sa ở đâu, cô ta sẽ không nói bất cứ điều gì về những thứ khác. "Không có Châu Sa, chỉ có tôi."
Hoàng Song Thư nở nụ cười chế nhạo khinh thường rồi nhìn Vũ Phương Thủy, nói.
Vũ Phương Thủy nghe vậy, vẻ mặt đặc biệt kinh hãi, cô ta duỗi tay ra để người ta đưa dao cho mình, con dao lạnh lùng trông rất quỷ dị dưới ánh đèn, Nhìn thấy con dao đó, lưng Hoàng Song Thư trở nên căng cứng.
Khuôn mặt cũng trở nên nhợt nhạt.
Hoàng Song Thư híp mắt, nhìn Vũ Phương Thủy, nghiêm nghị nói: "Vũ Phương Thủy, cô muốn làm gì? Cô muốn giết tôi sao?" "Hoàng Song Thư, tôi không còn kiên nhẫn nữa. Nội cho tôi biết, Lê Châu Sa đang ở đâu?" Vũ Phương Thủy áp thân dao vào má Hoàng Song Thư, lạnh lùng cười với Hoàng Song Thư bằng ánh mắt ảm đạm và đáng sợ.
Hoàng Song Thư không chút sợ hãi nhìn Vũ Phương Thủy, ngày người nói: "Cô muốn giết tôi sao?" "Nói, Lê Châu Sa ở đâu?" Vũ Phương Thùy có vẻ hơi tức giận nhìn Hoàng Song Thư đang đổi chủ đề, sắc mặt lại lạnh hơn mấy phần. “Vũ Phương Thủy, đừng lao vào hố sâu như thế nữa, nếu không Gạo Tẻ sẽ hoàn toàn thất vọng về cô đấy. Hoàng Song Thư bình tĩnh nhìn Vũ Phương Thủy, cố gắng thuyết phục cô ta quay trở lại con đường đúng đắn.
Người ta có câu sai một lỵ là đi một dặm.
Nghe Lê Châu Sa nói như vậy, Hoàng Song Thư khẽ cắn môi: "Em ráng chịu đựng thêm chút nữa, chị tin chúng ta sẽ có thể sớm tìm được lối ra và rời khỏi nơi ma quái này." “Em biết rồi." Lê Châu Sa nắm lấy tay Hoảng Song Thư, sau lưng cô ấy đã sớm bị mồ hôi thẩm ướt đẫm.
Đi được một lúc lâu, cả người đều đã rất mệt mỏi, nhưng cả Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đều không có cách nào nghỉ ngơi, bởi vì bất cứ lúc nào họ cũng sẽ bị những người đó tìm được.
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng bước chân, Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đưa mắt nhìn nhậu.
Hoàng Sang Thư đầy Lê Châu Sa trốn vào bụi cỏ ở bên cạnh. Bụi có khá cao, lại còn rất râm, che khuất hoàn toàn Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa. “Tìm được chưa?" "Bọn họ nhất định không thể chạy xã. Nơi này toàn là rừng cây, đi ra ngoài rất khó khăn, nên tôi nghĩ hai người bọn họ nhất định phải ở gần đây. Người đàn ông lúc nãy canh giữ Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đang nói với Vũ Phương Thủy.
Vũ Phương Thùy liếc nhìn toàn bộ khu rừng, ra lệnh cho cấp dưới liên tục cắt cỏ: "Kiểm tra kỹ cho tôi, nhất định phải tìm được Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa. Nghe rõ chưa?" “Là Vũ Phương Thùy" Khi Vũ Phương Thủy nói, cả Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đều nghe thấy.
Họ đã nghĩ đến nhiều khả năng, có lẽ người bắt họ là Trương Thiên Toàn để đối phó với Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi, họ không ngờ người bắt họ lại là Vũ Phương Thủy.
Lê Châu Sa nhìn Vũ Phương Thùy cách đó không xã, sắc mặt khó coi đến cùng cực.
Chuyện bắt cóc mà Vũ Phương Thủy còn dám làm, cô ta thật sự phát điên rồi. “Đứng sở, chị sẽ bảo vệ em." Hoàng Song Thư chú ý tới thân thể đang run rầy của Lê Châu Sa, nghĩ rằng Lê Châu Sa dạng sợ, có năm chặt tay có ấy và cất Idi tran an.
Lê Châu Sa liếc nhìn Hoàng Song Thư, cắn môi nói: "Chị hai, những người này không tìm được chúng ta thì nhất định sẽ không từ bỏ, họ sẽ sớm phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta thôi."
Vũ Phương Thùy mang theo rất nhiều người, lại còn không ngừng tìm kiếm xung quanh, không có chỗ nào đề Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư trốn nữa rồi.
Khuôn mặt của Hoàng Song Thư trầm xuống vài phần sau khi nghe những lời của Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nói đúng, mặc dù nơi đây rất dễ ẩn nấu, nhưng Vũ Phương Thùy sẽ rất nhanh tìm thấy bọn họ mà thôi.
Nếu Vũ Phương Thùy tìm được hai người bọn họ, rằng sẽ không để bọn họ đi dễ dàng như vậy. “Châu Sa, em phải bảo vệ con của mình." Thật lâu sau, đột nhiên Hoàng Song Thư nắm lấy tay Lê Châu Sa, dùng ánh mắt kiên định nói với cô ấy.
Đứa trẻ này là đứa con mà Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo đã chờ đợi từ lâu, Hoàng Song Thư không muốn đứa trẻ trong bụng Lễ Châu Sa bị tổn thương. “Chị hai, chỉ muốn làm gì?" Lời nói của Hoàng Song Thư khiến trong lòng Lê Châu Sa đột nhiên cảm thấy bất an, cô ấy nắm chặt tay Hoàng Song Thư, sác mặt tái nhợt như tờ giấy. "Chị sẽ không có chuyện gì. Người mà Vũ Phương Thủy muốn tìm là em, người cô ta muốn xử lý cũng là em. Cho dù tìm được chị, cô ta cũng không dám làm gì chị. Nghe này, chị sẽ dụ dỗ đám người Vũ Phương Thủy rời đi, em lập tức nhân cơ hội này chạy ra khỏi nơi này, biết chưa?" "Không, em không thể "
Hoàng Song Thư vốn đã có ý nghĩ này, nhưng làm sao Lê Châu Sa có thể để cho Hoàng Song Thư mạo hiểm một mình như thể được.
Nhìn thấy Lê Châu Sa lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Song Thư vẫn mang theo một chút kiến quyết nói: "Song Thư, bây giờ em phải lý trí một chút. Hãy nghĩ đến đứa trẻ trong bụng. Chẳng lẽ em muốn đứa trẻ trong bụng bị Vũ Phương Thủy làm hại sao?" Vũ Phương Thủy này không còn là Vũ Phương Thủy chúng ta quen biết nữa rồi. Nếu cô ta đã hao tâm tổn sức bắt chúng ta như vậy, em nghĩ cô ta muốn làm hại chị sao? Chị nghĩ cô ta muốn làm tổn thương đứa con trong bụng em thôi."
Nghe vậy, Lê Châu Sa bất giác đặt tay lên bụng mình. Vũ Phương Thủy muốn làm hai đứa nhỏ trong bụng cô ấy, tuyệt đối không thể để Vũ Phương Thủy làm tổn thương con của cô, tuyệt đối không được. “Ngoan đi, chị sẽ sống sót trở về, tin chị nhé."
Sau khi Hoàng Song Thư siết chặt tay Lê Châu Sa, cô mới từ từ buông ra, đứng lên dụ dỗ đám người Vũ Phương Thủy rời đi.
Lê Châu Sa nhìn thấy Hoàng Song Thư đã đứng dậy, không hề nghĩ ngợi gì, cô ấy nắm lấy cánh tay của Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư cúi đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp và đen láy của Lê Châu Sa. "Chị hai, hứa với em là chị phải bình an vô sự."
Hoàng Song Thư gật đầu, nhanh chóng chạy theo hưởng ngược lại với Lê Châu Sa.
Trong quá trình chạy, Hoàng Song Thư cố ý làm động đến bụi cỏ, điều này thực sự khiến bọn Vũ Phương Thủy chủ ý. “Cô Phương Thủy, ở đó. Vũ Phương Thủy đang tìm hai người ở bốn phương tứ phía, nhưng vẫn không tìm thấy họ, một cơn tức giận đang dâng lên trong lòng cô ta. Lúc này, sau khi nghe được động tính cách đó không xa, đám người bên cạnh Vũ Phương Thủy kinh ngạc nói với cô ta.
Vũ Phương Thủy nheo mắt nhìn bóng người chạy đi cách đó không xa, cô ta phất tay nói: "Đuổi theo cho tôi"
Lê Châu Sa, tôi muốn xem xem, cô có thể chạy đến nơi nao?
Vũ Phương Thùy mang theo người của mình đuổi theo Hoàng Song Thư. Lê Châu Sa trốn trong bụi cỏ, nhìn đám người của Vũ Phương Thủy rời đi, cô tái mặt, chậm rãi đứng dậy từ trong bụi cỏ chạy về hướng ngược lại.
Khi những người đó đi ngang qua chỗ Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư, bọn họ đã tạo ra một lối đi, vì thế Lê Châu Sa đã chạy theo con đường đó.
Lê Châu Sa chạy một đoạn đường dài, cho đến khi nhìn thấy một con đường, Lê Châu Sa gần như ngã quy.
Trời đã khuya, nơi này lại rất yên tĩnh, Lê Châu Sa không biết có xe nào chạy qua đây không.
Cô xoa dịu đứa con trong bụng, loạng choạng đi về phía trước, hy vọng có thể đụng phải một chiếc ô tô. Ngay khi Lê Châu Sa sắp ngất đi, một chiếc xe tình cờ chạy ngang qua nơi này, Lê Châu Sa không quan tâm đến điều đó, lảo đảo đi về phía chiếc xe.
Đèn xe sáng chóa khiến Lê Châu Sa rất chói mắt.
Cô đưa tay lên che mắt, vẻ mặt tái nhợt và yếu ớt một cách lạ thường. "Kéttt."
Chủ xe hiển nhiên cũng phát hiện Lê Châu Sa đứng trước xe mình, người đàn ông vội vàng phanh gấp lại. Lê Châu Sa thấy chiếc xe dừng lại, yếu ớt định nói nhưng lại không nói được lời nào, cuối cùng cả người cô ấy mềm dẫn đi và ngã thẳng xuống đất.
Nhìn thấy Lê Châu Sa nằm trên mặt đất, tài xế hoảng sợ quay đầu lại: "Cậu chủ, hình như tôi đảm phải ai đó." "Đi xuống xem một chút."
Người đàn ông được gọi là cậu chủ hơi ngắng đầu lên và liếc nhìn tài xế.
Đèn đường ngoài cửa sổ xe vừa hắt vào mặt người đàn ông, hiện lên nét mặt cương nghị và tuấn tú của anh ta.
Người tài xế xuống xe đi tới trước mặt Lê Châu Sa, anh ta tưởng mình đã dụng trúng Lê Châu Sa. Anh ta ngồi xổm trước mặt Lê Châu Sa, sau khi thăm dò hơi thờ của cô ấy, phát hiện Lê Châu Sa vẫn còn thở, người lái xe không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta bế Lê Châu Sa lên và đi về phía xe, cung kính nói với người đàn ông trong xe: "Cậu chủ, người phụ nữ này... hình như... vẫn còn thở, chỉ ngất đi thôi "Bể cô ấy đi bệnh viện."
Lâm Thanh Tùng nhàn nhạt cau mày, ra lệnh cho người lái xe. Tay của người đàn ông gõ lên chiếc ghế da, nhằm måt ho hung.
Sau khi tải xế đưa Lê Châu Sa đã hôn mê bất tinh đặt lên xe, anh ta lập tức lái xe về phía trước.
Lâm Thanh Tùng mở mắt và liếc nhìn Lê Châu Sa đang nằm đối diện với mình, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lê Châu Sa, đôi mắt của Lâm Thanh Tùng đột nhiên run lên.
Sự bình tĩnh trên gương mặt anh ta đâu rồi? Lúc này, trông anh ta vô cùng bối rối.
Lê Châu Sa? Tại sao Lê Châu Sa lại ở đây? "Cậu chủ? Có chuyện gì sao?" Người lái xe phía trước nhận thấy tâm trạng thất thường của Lâm Thanh Tùng, quay đầu hỏi với vẻ mặt kỳ quái. Sắc mặt Lâm Thanh Tùng mang theo chứt di thường mà quái cùng khí lạnh, lạnh lùng nói: “Lái nhanh hơn đi
Anh ta tiến tới và ôm chặt Lê Châu Sa dang năm trên ghế vào trong vòng tay.
Hành động đột ngột của Lâm Thanh Tùng khiến người lái xe kinh ngạc không thốt nên lời.
Dù sao thì người ở Đông Xuân đều biết rằng Lâm Thanh Tùng không thích chạm vào người phụ nữ, và có tin đồn rằng Lâm Thanh Tùng không thích phụ nữ. Bây giờ, Lâm Thanh Tùng đã chủ động chạm vào một người phụ nữ, đương nhiên đó là một điều gây sốc cho người lái xe.
Người phụ nữ này là ai? Tại sao Lâm Thanh Tùng lại thể hiện một biểu cảm kỳ lạ như vậy khi đối mặt với người phụ nữ này?
Người lái xe cứ thẩm suy đoán thân phận của Lê Châu Sa. "Lê Châu Sa ở đâu?" Cuối cùng Hoàng Song Thư cũng bị người của Vũ Phương Thùy chặn lại. VŨ Phương Thủy vốn tưởng rằng Lê Châu Sa cũng sẽ ở đây, không ngờ chỉ có một mình Hoàng Song Thư bị bắt lại. "Vũ Phương Thủy, cô bắt tôi đến đây là có mục đích gì? Hoàng Song Thư lạnh lùng nhìn Vũ Phương Thủy, ánh mắt không còn ôn nhu như trước.
Có lẽ cô không nên thông cảm và tha thứ cho Vũ Phương Thủy, đôi khi con người thật sự là một loài động vật kỳ lạ.
Rõ ràng biết mình sai nhưng vẫn không hề quay đầu hối cải, Vũ Phương Thùy là một ví dụ điển hình.
Vũ Phương Thủy rõ ràng biết rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ không yêu cô ta, nhưng cô ta vẫn làm những việc tổn thương người khác này không chút do dự. “Tôi đang hỏi cô, Lê Châu Sa ở đâu?” Vẻ mặt Vũ Phương Thủy khá u ám, cô ta bước tới nhéo cắm Hoàng Song Thư, dùng ánh mắt tối sầm và kinh hãi hét vào mặt Hoàng Song Thư.
Cô ta chỉ muốn biết hiện giờ Lê Châu Sa ở đâu, cô ta sẽ không nói bất cứ điều gì về những thứ khác. "Không có Châu Sa, chỉ có tôi."
Hoàng Song Thư nở nụ cười chế nhạo khinh thường rồi nhìn Vũ Phương Thủy, nói.
Vũ Phương Thủy nghe vậy, vẻ mặt đặc biệt kinh hãi, cô ta duỗi tay ra để người ta đưa dao cho mình, con dao lạnh lùng trông rất quỷ dị dưới ánh đèn, Nhìn thấy con dao đó, lưng Hoàng Song Thư trở nên căng cứng.
Khuôn mặt cũng trở nên nhợt nhạt.
Hoàng Song Thư híp mắt, nhìn Vũ Phương Thủy, nghiêm nghị nói: "Vũ Phương Thủy, cô muốn làm gì? Cô muốn giết tôi sao?" "Hoàng Song Thư, tôi không còn kiên nhẫn nữa. Nội cho tôi biết, Lê Châu Sa đang ở đâu?" Vũ Phương Thủy áp thân dao vào má Hoàng Song Thư, lạnh lùng cười với Hoàng Song Thư bằng ánh mắt ảm đạm và đáng sợ.
Hoàng Song Thư không chút sợ hãi nhìn Vũ Phương Thủy, ngày người nói: "Cô muốn giết tôi sao?" "Nói, Lê Châu Sa ở đâu?" Vũ Phương Thùy có vẻ hơi tức giận nhìn Hoàng Song Thư đang đổi chủ đề, sắc mặt lại lạnh hơn mấy phần. “Vũ Phương Thủy, đừng lao vào hố sâu như thế nữa, nếu không Gạo Tẻ sẽ hoàn toàn thất vọng về cô đấy. Hoàng Song Thư bình tĩnh nhìn Vũ Phương Thủy, cố gắng thuyết phục cô ta quay trở lại con đường đúng đắn.
Người ta có câu sai một lỵ là đi một dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.