Chương 6: Thiếu Thốn Sự An Toàn
Mây Trôi Hững Hờ
03/05/2021
Đến xế chiều,Chu Tiểu Thiên sợ về nhà trọ trễ quá sẽ không an toàn,ấp ấp úng úng nhìn ba người kia đang chơi trò chơi hăng say.
Tôi đi lại đằng sau lưng anh họ,kéo góc áo khoác anh,anh liền hiểu ý tôi,giả vờ nhấc đồng hồ trên cổ tay lên xem.
‘’Vĩnh Tuân,chúng ta về thôi’’
‘’Không phải đang chơi rất vui sao,còn nhiều chỗ chưa đi mà’’.
Mạc Vĩnh Tuân vẫn chăm chăm vào màn hình,hai tay di chuyển điêu luyện đánh boss,Uy Uy ngoan ngoãn ngồi kế bên, dán mắt theo dõi từng con bị hạ đo ván.
Chu Mẫn vuốt mặt,xách cổ áo anh ta bắt đứng dậy,Mạc Vĩnh Tuân la làng cũng không được,chứng kiến nhân vật trong game của mình từ từ bị quái vật cắn xé,tiếc nuối hùi hụi.
Mạc Vĩnh Tuân từ lúc 12 13 tuổi đã là một con nghiện game chính hiệu,bỏ bê việc học,rủ rê cả đám bạn cúp học để vào quán net cả ngày cả đêm,quên ăn quên ngủ.
Nhà của Chu Mẫn lại ngay sát quán net mà Vĩnh Tuân hay lui tới ,thường xuyên bắt gặp cậu ta đi vào khi anh mới đi học về.
Cái cậu họ Mạc này cũng ghê gớm thật,khu nhà anh vốn nhiều hẻm khuất như mê cung,cậu ta lại dễ dàng mò đến tận đây,chắc chắn cậu ta sợ người nhà biết được đây mà.
Có một lần,cô giáo chủ nhiệm đọc điểm thi học kỳ trên từng phiếu ,dặn dò học sinh phải đem về tận tay cho phụ huynh xem rồi ký tên.
Chu Mẫn lúc đi lấy phiếu từ phòng giáo viên ,phát hiện có một tờ của một học sinh lớp khác bị lẫn lộn vào lớp anh.
Họ tên:Mạc Vĩnh Tuân (lớp 7B)
Chu Mẫn đọc thầm cái tên trong miệng,có vẻ rất quen,á à anh nhớ ra rồi,hầu như đầu tuần sinh hoạt nào,ban giám thị cũng đều nhắc đến cái tên này trước toàn trường.
Bốn điểm đỏ chót đã làm tròn.
Chu Mẫn nhịn không được cười châm biếm,hình ảnh cậu thiếu niên dáng vẻ cà lơ phất phơ mặc đồng phục hiên ngang vào quán net lại hiện lên.
Chơi bời như vậy,hậu quả là đây.
Tiếng trống tan trường đã đánh,Chu Mẫn không vội,dù sao thì anh có về trễ đi chăng nữa,cậu ta vẫn ở đó thôi.
Anh bỏ phiếu điểm của cậu ta vào ba lô rồi xuống lầu lấy xe đạp,thời tiết bây giờ đang là mùa thu nhưng vẫn còn hơi nóng bức,anh đạp trên đường mà lưng áo đã đẫm mồ hôi.
Két!
Chu Mẫn đậu xe trước cửa,khóa xe cẩn thận rồi cất bước mở cửa quán net,mắt đảo liên tục từ trái sang phải,không thấy người anh cần tìm.
Anh định hỏi chủ tiệm mà công cóc,anh ta còn đang bận chữi ai đó trên màn hình máy tính nên không để ý đến anh.
Đây là không gian kín,hai bên máy lạnh thổi liên tục,bầu không khí lại sặc đủ thứ mùi như mùi thuốc lá,mùi hôi quần áo.
Chu Mẫn nhíu mày,tay bịt đầu mũi lại,đi ngang qua từng dãy lên trên lầu 1,trước cánh cửa có đề bảng Team gì gì đó nhưng anh mặc kệ,đẩy cửa vô luôn.
Cứ tưởng ồn ào ,ầm ĩ như ở dưới,trên đây lại yên bình đến lạ thường,một tốp nam thanh thiếu niên trạc tuổi anh đang gục trên bàn.
Anh nghĩ,cảnh tượng này có thể được ví như là những chiến sĩ đã hy sinh oanh liệt trên chiến trường không?
‘’Mạc Vĩnh Tuân,cậu có đây không vậy?’’
‘’Tìm cậu ta à,cậu ta ở ngay phía dưới cùng’’
Gần chỗ Chu Mẫn đứng,cậu thanh niên lạ bị làm ồn,ngóc đầu dậy mắng mỏ,giọng cực kỳ cộc cằn,Chu Mẫn cười cười xin lỗi rồi né sang đi tới vị trí được chỉ kia.
Đã thấy cậu học sinh được ‘’ biểu dương’’ trước toàn trường,Chu Mẫn cúi người nắm bả vai cậu ta.
‘’Mạc Vĩnh Tuân,này,dậy mau’’
Chu Mẫn sợ đánh thức mấy người khác nên không dám lớn tiếng,cứ nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ nói bên tai cậu ta nhưng có gì đó bất thường.
‘’Nước…nước’’
‘’Cái gì,cậu nói lớn lên cho tôi!’.
Chu Mẫn ghé sát gần hơn,đập vào mắt anh là gương mặt hốc hác,miệng khô khốc trắng bệch đang nhảm nhảm.
Anh siết chặt nắm đấm,đại khái đã hiểu được tình huống này nguy hiểm như thế nào,đây không phải sắp chết đói đến nơi sao.
Chu Mẫn như ngồi trên đống lửa,nhà anh ở sát bên,bây giờ mà về lục lọi lấy đồ ăn trong bếp,mẹ sẽ nghi ngờ , đành mở ba lô của mình,lấy vài đồng bạc lẻ ra đếm.
Anh lao xuống ,mở khóa xe đạp rồi chạy ra đầu hẻm mua đồ tiếp tế lương thực.
Trong lúc chờ cô Bảy phết bơ lên bánh mì,anh lại chui vào cửa hàng tiện lợi mua sữa hộp,chuối,nước khoáng.
Tổ bà cậu hành tôi,Mạc Vĩnh Tuân chết tiệt!
Chu Mẫn mặt đen như đáy nồi,liếc thẳng người đối diện đang ngồi lột vỏ chuối bỏ vào miệng kia,hai mắt cậu ta cười cong cả lên.
‘’Chu Mẫn,thiệt ngại quá,dạo gần đây lại có trò chơi mới phát hành nên team tôi phải cật lực cày hạng ấy mà,cảm ơn cậu,đống này hết nhiêu tiền vậy?’’
‘’Hết 150 đồng!’’.
Mạc Vĩnh Tuân gật đầu,mò mò trong túi quần ,rút ra một tờ tiền nhăn nheo mệnh giá 100 đưa cho Chu Mẫn.
Bộp!
‘’Cậu giỡn mặt tôi phải không?!”
Chu Mẫn điên cả người,đánh vào bả vai cậu ta một cái.
‘’Đau,xin lỗi xin lỗi,giờ tôi còn nhiêu đó thôi,không phải chúng ta học cùng trường cùng khối sao,cho ghi nợ đi’’
Mạc Vĩnh Tuân xoa xoa chỗ đau,năn nỉ cầu xin,cái tên Chu Mẫn này sao hung dữ quá vậy,hễ chút là động tay động chân.
Kể từ đó,nhờ có Chu Mẫn may mắn ứng cứu,Mạc Vĩnh Tuân mới biết chỉ cần một chút nữa thôi,anh đã không xong rồi.
Nhưng mà tật xấu khó bỏ,Mạc Vĩnh Tuân được như bây giờ đã là quá tốt,không còn đâm đầu chơi game mù quáng như hồi nhỏ nữa.
‘’Hai chúng ta là anh em chí cốt với nhau mà!”
Chí cốt cái đầu cậu!
Đi bộ gần tới ngoài cổng công viên Thủy Vương,Chu Tiểu Thiên thấy anh họ cứ hướng mắt về phía Mạc Vĩnh Tuân đang bế Uy Uy.
‘’Anh hai,sao anh cứ nhìn anh Mạc hoài vậy,lẽ nào…’’
‘’Ngưng,ngưng ngay,anh biết em định nói gì,không có chuyện đó,tuyệt đối không!’’.Chu Mẫn bịt miệng cô em gái đáng đánh này lại.
‘’Ưm…Ưm em có nói anh và anh Mạc là kiểu quan hệ đó đâu!’’.Chu Tiểu Thiên gỡ tay anh ra,nói với giọng chắc nịch.
‘’Em dám…’’
‘’Ê hai anh em nhà kia,muốn tôi cột lại không?’’.
Chu Mẫn đang dí theo em gái chạy loạn xạ,Uy Uy thích thú muốn chơi cùng,cả bốn người gây náo loạn làm người ngoài nhìn vào còn tưởng đánh nhau.
--
Đã 21 giờ hơn,hai bên đường đều không có đèn,lúc đi chơi vui vẻ bao nhiêu,lúc về lại sợ hãi bấy nhiêu.
Hàng loạt âm thanh sột soạt hỗn tạp,bầu trời tối đen như mực,tay tôi nắm chặt tay con gái,vừa về tới nhà trọ,tôi thở phào nhẹ nhõm,mở cửa rồi đi vào.
Thay đồ,rửa mặt cho con rồi cho con ngủ,lúc tôi đang ru ,bỗng có tiếng đập cửa,tôi run rẩy,đắp chăn lại cho con rồi đi xuống nhà.
‘’Chu Tiểu Thiên,em ra đây cho tôi!’’
‘’Nếu em không mở,tôi đập nát chỗ này!’
Nhìn cánh cửa đang bị rung lắc dữ dội ,tôi lại sợ hàng xóm xung quanh họ sẽ nghe thấy, chỉ dám mở he hé cửa.
‘’Trình thiếu,đã trễ rồi,có gì mai…’’
Rầm!
Cánh cửa yếu ớt,lỏng lẻo bị đạp tung,Chu Tiểu Thiên bị hất ngã,một bên má đập xuống sàn gạch,cơn đau đớn truyền tới,tôi ngước đầu nhìn người đàn ông cao lớn toát ra đầy sự nguy hiểm trong bóng tối,khóe môi lười nhác nhếch một bên.
Anh ta không tiến tới,tôi lại càng run hơn,cố lết về trước trong vô vọng,cổ chân đã bị anh ta túm lấy,kéo tuột về sau , kề sát mặt tôi với mặt anh ta.
‘’Chu Tiểu Thiên,tôi cho em thêm một tuần nữa để trả tiền cho tôi,nếu không...’’.Anh ta càn rỡ dùng ngón tay nâng cằm tôi lên cảnh cáo.
Cằm bị nắn đau,nước mắt tôi ứa ra,nhắm mắt gật đầu như gà mổ thóc,bình thường anh ta đã đáng sợ rồi,giờ anh ta lại say sỉn tới đây,chuyện gì mà không dám làm.
Anh ta có lẽ đã chịu đựng hết nổi,tôi mới đẩy một cái,anh ta đã té ngửa.
Bất chấp anh ta có đuổi theo tôi lên cầu thang hay không,nếu có,tôi cũng sẽ đạp anh ta xuống không thương tiếc.
Cạch!
Chu Tiểu Thiên thở dồn dập,khóa trái cửa,leo lên nằm cạnh con gái,ôm nó vào lòng,cố gắng chìm vô giấc ngủ nhanh nhất.
Khu nhà trọ này đã không thể ở được nữa rồi.
Lúc đầu Chu Tiểu Thiên dọn đến khu này,Trình Gia Dương chỉ là con trai của bà chủ nhà thôi,tiền thuê khi ấy rất rẻ ,tôi có thể chi trả chi phí sinh hoạt mà còn dư chút đỉnh nữa.
Nhưng rồi ,vợ chồng bà chủ đi du lịch nước ngoài,bỏ lại hết cho đứa con trai quản lý,anh ta liền được nước tăng giá nhà lên gấp 3 lần.
Mọi người ở đây không kêu ca gì,vốn dĩ đã rẻ rồi,tăng lên cũng không sao vì họ đều có thu nhập ổn định.
Riêng Chu Tiểu Thiên vò đầu bứt tai mà tìm đủ mọi cách,tôi đã nợ chị Lý một khoản rồi còn nợ anh ta nữa.
‘’ Ký vào tờ giấy cam kết này, tôi sẽ cho em nợ’’.
Trình Gia Dương đẩy tờ giấy kèm cây bút tới trước,tôi còn chưa đọc rõ các điều khoản,anh ta đã hối thúc tôi ký rồi nhanh chóng thu lại.
Rõ ràng cái tên họ Trình này lừa tôi,bây giờ lại trở mặt , uy hiếp tôi đến bán sống bán chết.
Một bên mặt lẫn cả người tôi đau ê ẩm,không biết tương lai sẽ ra sao đây,Uy Uy lại sắp phải đến trường mẫu giáo.
Tôi đi lại đằng sau lưng anh họ,kéo góc áo khoác anh,anh liền hiểu ý tôi,giả vờ nhấc đồng hồ trên cổ tay lên xem.
‘’Vĩnh Tuân,chúng ta về thôi’’
‘’Không phải đang chơi rất vui sao,còn nhiều chỗ chưa đi mà’’.
Mạc Vĩnh Tuân vẫn chăm chăm vào màn hình,hai tay di chuyển điêu luyện đánh boss,Uy Uy ngoan ngoãn ngồi kế bên, dán mắt theo dõi từng con bị hạ đo ván.
Chu Mẫn vuốt mặt,xách cổ áo anh ta bắt đứng dậy,Mạc Vĩnh Tuân la làng cũng không được,chứng kiến nhân vật trong game của mình từ từ bị quái vật cắn xé,tiếc nuối hùi hụi.
Mạc Vĩnh Tuân từ lúc 12 13 tuổi đã là một con nghiện game chính hiệu,bỏ bê việc học,rủ rê cả đám bạn cúp học để vào quán net cả ngày cả đêm,quên ăn quên ngủ.
Nhà của Chu Mẫn lại ngay sát quán net mà Vĩnh Tuân hay lui tới ,thường xuyên bắt gặp cậu ta đi vào khi anh mới đi học về.
Cái cậu họ Mạc này cũng ghê gớm thật,khu nhà anh vốn nhiều hẻm khuất như mê cung,cậu ta lại dễ dàng mò đến tận đây,chắc chắn cậu ta sợ người nhà biết được đây mà.
Có một lần,cô giáo chủ nhiệm đọc điểm thi học kỳ trên từng phiếu ,dặn dò học sinh phải đem về tận tay cho phụ huynh xem rồi ký tên.
Chu Mẫn lúc đi lấy phiếu từ phòng giáo viên ,phát hiện có một tờ của một học sinh lớp khác bị lẫn lộn vào lớp anh.
Họ tên:Mạc Vĩnh Tuân (lớp 7B)
Chu Mẫn đọc thầm cái tên trong miệng,có vẻ rất quen,á à anh nhớ ra rồi,hầu như đầu tuần sinh hoạt nào,ban giám thị cũng đều nhắc đến cái tên này trước toàn trường.
Bốn điểm đỏ chót đã làm tròn.
Chu Mẫn nhịn không được cười châm biếm,hình ảnh cậu thiếu niên dáng vẻ cà lơ phất phơ mặc đồng phục hiên ngang vào quán net lại hiện lên.
Chơi bời như vậy,hậu quả là đây.
Tiếng trống tan trường đã đánh,Chu Mẫn không vội,dù sao thì anh có về trễ đi chăng nữa,cậu ta vẫn ở đó thôi.
Anh bỏ phiếu điểm của cậu ta vào ba lô rồi xuống lầu lấy xe đạp,thời tiết bây giờ đang là mùa thu nhưng vẫn còn hơi nóng bức,anh đạp trên đường mà lưng áo đã đẫm mồ hôi.
Két!
Chu Mẫn đậu xe trước cửa,khóa xe cẩn thận rồi cất bước mở cửa quán net,mắt đảo liên tục từ trái sang phải,không thấy người anh cần tìm.
Anh định hỏi chủ tiệm mà công cóc,anh ta còn đang bận chữi ai đó trên màn hình máy tính nên không để ý đến anh.
Đây là không gian kín,hai bên máy lạnh thổi liên tục,bầu không khí lại sặc đủ thứ mùi như mùi thuốc lá,mùi hôi quần áo.
Chu Mẫn nhíu mày,tay bịt đầu mũi lại,đi ngang qua từng dãy lên trên lầu 1,trước cánh cửa có đề bảng Team gì gì đó nhưng anh mặc kệ,đẩy cửa vô luôn.
Cứ tưởng ồn ào ,ầm ĩ như ở dưới,trên đây lại yên bình đến lạ thường,một tốp nam thanh thiếu niên trạc tuổi anh đang gục trên bàn.
Anh nghĩ,cảnh tượng này có thể được ví như là những chiến sĩ đã hy sinh oanh liệt trên chiến trường không?
‘’Mạc Vĩnh Tuân,cậu có đây không vậy?’’
‘’Tìm cậu ta à,cậu ta ở ngay phía dưới cùng’’
Gần chỗ Chu Mẫn đứng,cậu thanh niên lạ bị làm ồn,ngóc đầu dậy mắng mỏ,giọng cực kỳ cộc cằn,Chu Mẫn cười cười xin lỗi rồi né sang đi tới vị trí được chỉ kia.
Đã thấy cậu học sinh được ‘’ biểu dương’’ trước toàn trường,Chu Mẫn cúi người nắm bả vai cậu ta.
‘’Mạc Vĩnh Tuân,này,dậy mau’’
Chu Mẫn sợ đánh thức mấy người khác nên không dám lớn tiếng,cứ nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ nói bên tai cậu ta nhưng có gì đó bất thường.
‘’Nước…nước’’
‘’Cái gì,cậu nói lớn lên cho tôi!’.
Chu Mẫn ghé sát gần hơn,đập vào mắt anh là gương mặt hốc hác,miệng khô khốc trắng bệch đang nhảm nhảm.
Anh siết chặt nắm đấm,đại khái đã hiểu được tình huống này nguy hiểm như thế nào,đây không phải sắp chết đói đến nơi sao.
Chu Mẫn như ngồi trên đống lửa,nhà anh ở sát bên,bây giờ mà về lục lọi lấy đồ ăn trong bếp,mẹ sẽ nghi ngờ , đành mở ba lô của mình,lấy vài đồng bạc lẻ ra đếm.
Anh lao xuống ,mở khóa xe đạp rồi chạy ra đầu hẻm mua đồ tiếp tế lương thực.
Trong lúc chờ cô Bảy phết bơ lên bánh mì,anh lại chui vào cửa hàng tiện lợi mua sữa hộp,chuối,nước khoáng.
Tổ bà cậu hành tôi,Mạc Vĩnh Tuân chết tiệt!
Chu Mẫn mặt đen như đáy nồi,liếc thẳng người đối diện đang ngồi lột vỏ chuối bỏ vào miệng kia,hai mắt cậu ta cười cong cả lên.
‘’Chu Mẫn,thiệt ngại quá,dạo gần đây lại có trò chơi mới phát hành nên team tôi phải cật lực cày hạng ấy mà,cảm ơn cậu,đống này hết nhiêu tiền vậy?’’
‘’Hết 150 đồng!’’.
Mạc Vĩnh Tuân gật đầu,mò mò trong túi quần ,rút ra một tờ tiền nhăn nheo mệnh giá 100 đưa cho Chu Mẫn.
Bộp!
‘’Cậu giỡn mặt tôi phải không?!”
Chu Mẫn điên cả người,đánh vào bả vai cậu ta một cái.
‘’Đau,xin lỗi xin lỗi,giờ tôi còn nhiêu đó thôi,không phải chúng ta học cùng trường cùng khối sao,cho ghi nợ đi’’
Mạc Vĩnh Tuân xoa xoa chỗ đau,năn nỉ cầu xin,cái tên Chu Mẫn này sao hung dữ quá vậy,hễ chút là động tay động chân.
Kể từ đó,nhờ có Chu Mẫn may mắn ứng cứu,Mạc Vĩnh Tuân mới biết chỉ cần một chút nữa thôi,anh đã không xong rồi.
Nhưng mà tật xấu khó bỏ,Mạc Vĩnh Tuân được như bây giờ đã là quá tốt,không còn đâm đầu chơi game mù quáng như hồi nhỏ nữa.
‘’Hai chúng ta là anh em chí cốt với nhau mà!”
Chí cốt cái đầu cậu!
Đi bộ gần tới ngoài cổng công viên Thủy Vương,Chu Tiểu Thiên thấy anh họ cứ hướng mắt về phía Mạc Vĩnh Tuân đang bế Uy Uy.
‘’Anh hai,sao anh cứ nhìn anh Mạc hoài vậy,lẽ nào…’’
‘’Ngưng,ngưng ngay,anh biết em định nói gì,không có chuyện đó,tuyệt đối không!’’.Chu Mẫn bịt miệng cô em gái đáng đánh này lại.
‘’Ưm…Ưm em có nói anh và anh Mạc là kiểu quan hệ đó đâu!’’.Chu Tiểu Thiên gỡ tay anh ra,nói với giọng chắc nịch.
‘’Em dám…’’
‘’Ê hai anh em nhà kia,muốn tôi cột lại không?’’.
Chu Mẫn đang dí theo em gái chạy loạn xạ,Uy Uy thích thú muốn chơi cùng,cả bốn người gây náo loạn làm người ngoài nhìn vào còn tưởng đánh nhau.
--
Đã 21 giờ hơn,hai bên đường đều không có đèn,lúc đi chơi vui vẻ bao nhiêu,lúc về lại sợ hãi bấy nhiêu.
Hàng loạt âm thanh sột soạt hỗn tạp,bầu trời tối đen như mực,tay tôi nắm chặt tay con gái,vừa về tới nhà trọ,tôi thở phào nhẹ nhõm,mở cửa rồi đi vào.
Thay đồ,rửa mặt cho con rồi cho con ngủ,lúc tôi đang ru ,bỗng có tiếng đập cửa,tôi run rẩy,đắp chăn lại cho con rồi đi xuống nhà.
‘’Chu Tiểu Thiên,em ra đây cho tôi!’’
‘’Nếu em không mở,tôi đập nát chỗ này!’
Nhìn cánh cửa đang bị rung lắc dữ dội ,tôi lại sợ hàng xóm xung quanh họ sẽ nghe thấy, chỉ dám mở he hé cửa.
‘’Trình thiếu,đã trễ rồi,có gì mai…’’
Rầm!
Cánh cửa yếu ớt,lỏng lẻo bị đạp tung,Chu Tiểu Thiên bị hất ngã,một bên má đập xuống sàn gạch,cơn đau đớn truyền tới,tôi ngước đầu nhìn người đàn ông cao lớn toát ra đầy sự nguy hiểm trong bóng tối,khóe môi lười nhác nhếch một bên.
Anh ta không tiến tới,tôi lại càng run hơn,cố lết về trước trong vô vọng,cổ chân đã bị anh ta túm lấy,kéo tuột về sau , kề sát mặt tôi với mặt anh ta.
‘’Chu Tiểu Thiên,tôi cho em thêm một tuần nữa để trả tiền cho tôi,nếu không...’’.Anh ta càn rỡ dùng ngón tay nâng cằm tôi lên cảnh cáo.
Cằm bị nắn đau,nước mắt tôi ứa ra,nhắm mắt gật đầu như gà mổ thóc,bình thường anh ta đã đáng sợ rồi,giờ anh ta lại say sỉn tới đây,chuyện gì mà không dám làm.
Anh ta có lẽ đã chịu đựng hết nổi,tôi mới đẩy một cái,anh ta đã té ngửa.
Bất chấp anh ta có đuổi theo tôi lên cầu thang hay không,nếu có,tôi cũng sẽ đạp anh ta xuống không thương tiếc.
Cạch!
Chu Tiểu Thiên thở dồn dập,khóa trái cửa,leo lên nằm cạnh con gái,ôm nó vào lòng,cố gắng chìm vô giấc ngủ nhanh nhất.
Khu nhà trọ này đã không thể ở được nữa rồi.
Lúc đầu Chu Tiểu Thiên dọn đến khu này,Trình Gia Dương chỉ là con trai của bà chủ nhà thôi,tiền thuê khi ấy rất rẻ ,tôi có thể chi trả chi phí sinh hoạt mà còn dư chút đỉnh nữa.
Nhưng rồi ,vợ chồng bà chủ đi du lịch nước ngoài,bỏ lại hết cho đứa con trai quản lý,anh ta liền được nước tăng giá nhà lên gấp 3 lần.
Mọi người ở đây không kêu ca gì,vốn dĩ đã rẻ rồi,tăng lên cũng không sao vì họ đều có thu nhập ổn định.
Riêng Chu Tiểu Thiên vò đầu bứt tai mà tìm đủ mọi cách,tôi đã nợ chị Lý một khoản rồi còn nợ anh ta nữa.
‘’ Ký vào tờ giấy cam kết này, tôi sẽ cho em nợ’’.
Trình Gia Dương đẩy tờ giấy kèm cây bút tới trước,tôi còn chưa đọc rõ các điều khoản,anh ta đã hối thúc tôi ký rồi nhanh chóng thu lại.
Rõ ràng cái tên họ Trình này lừa tôi,bây giờ lại trở mặt , uy hiếp tôi đến bán sống bán chết.
Một bên mặt lẫn cả người tôi đau ê ẩm,không biết tương lai sẽ ra sao đây,Uy Uy lại sắp phải đến trường mẫu giáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.