Chương 113: Ngoại truyện 1: CHUYỂN DẠ
TDuy Nguyễn
23/09/2021
-“Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ!”
Huyết Hiểu Quân vác bụng bầu to tướng ra sân bay để đón Tịnh Kỳ về nước. Xung quanh lại có đến 5 chàng thuộc hạ xuất sắc nhất của Vũ bang do đích thân anh tuyển chọn, cao to lực lưỡng, thân thủ bất phàm cứ kè kè bên cô, hai tay lúc nào cũng giơ hờ ra giữa không trung, lòng lại không khỏi thấp thỏm lo âu sợ một phút lơ là để mẹ con tiểu Eagle không may xảy ra chuyện thì cái mạng đó của bọn họ chẳng tày nào giữ được.
Vừa nhìn thấy Hiểu Quân Tịnh Kỳ đã không tránh khỏi xúc động nhanh chân chạy đến cẩn thận ôm lấy cô. Một lúc đủ lâu, Tịnh Kỳ mới nhớ lại bụng Hiểu Quân mà lo lắng:
-“Đã gần sinh đến nơi rồi chị còn đến đây làm gì? Để về rồi người đầu tiên em tìm cũng là chị mà. Kẻo bảo bối muốn chui ra giữa đường thì biết làm thế nào?”
-“Không cần lo. Còn tận 10 ngày nữa mới đến ngày sinh. Vả lại đây cũng đâu phải lần đầu chị mang thai.”
Huyết Hiểu Quân phớt lờ nỗi bất an của Tịnh Kỳ, môi vẫn nở nụ cười tươi tắn. Tịnh Kỳ chợt nghiêm mặt cất giọng:
-“Nhắc mới nhớ. Hai nàng công chúa nhỏ của em cũng lớn bộn rồi ha?”
-“Được 15 tháng rồi. Học nói rất nhanh a! Con gái nhưng nghịch ngợm lắm, chẳng lúc nào chịu ngồi yên hết.”
-“Vậy chúng ta về nhà chị liền đi! Em nôn nao quá rồi.”
Tịnh Kỳ nắm tay giục cô.
-“Ây ~ về nhà chị làm gì?”
-“Thì…gặp Mộng Phạn với Mộng Thiền.”
-“Vậy thì dì út phải đến chỗ mẹ Thư Di rồi a!”
Dứt lời Huyết Hiểu Quân hớn hở cùng Tịnh Kỳ ra xe, một mạch đến nhà của Triệu Bân. Chiếc ô tô vừa dừng trước cổng người hầu đã nhanh chóng chạy ra dìu cô vào nhà. Tô Thư Di đang chơi với tiểu thư nhà cô vừa nhìn thấy Tịnh Kỳ đã nhấc chân đến mừng rỡ, lại một màn hội ngộ nức nở diễn ra.
Huyết Hiểu Quân liền hắn giọng:
-“Ngày người ta đi còn không nhiều cảm xúc như bây giờ mà Triệu thiếu phu nhân!”
Nhận thấy sự mỉa mai sâu sắc ẩn trong giọng nói này của cô mà Thư Di lập tức đáp trả không quên bày ra bộ mặt giận dỗi:
-“Hôm đó…chẳng phải hôm đó tôi vừa đi công tác về lại bị bắt cùng hội nhà chồng của ai kia chuẩn bị tiệc sinh nhật sao? Cậu phải thương cho tôi thức trắng đêm để lên một ý tưởng hoàn hảo như vậy chứ? Không cảm ơn giờ còn cao giọng. Đúng là vô ơn mà.”
Trước cái điệu bộ này của Tô Thư Di, Huyết Hiểu Quân cùng Tịnh Kỳ không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Đang vui vẻ thì Tịnh Kỳ bị một giọng nói ngây ngô làm cho bất ngờ:
-“Mami!”
Cúi người nhìn xuống Mộng Phạn, Mộng Thiền đang lất cất chạy đến ôm lấy chân Hiểu Quân. Tịnh Kỳ bất giác thốt lên:
-“Ôi! Đáng yêu quá đi mất!”
Tịnh Kỳ ngồi xổm xuống nền đặt Mộng Phạn lên đùi mà xuýt xoa:
-“Để dì Tịnh Kỳ xem xem. Tiểu Thiền rất xinh gái nha!”
Tuy còn nhỏ nhưng rất lanh lợi a! Bị gọi sai tên là lập tức lắc đầu kháng cự, chiếc má phúng phính của cô bé cũng không ngừng di chuyển. Nhìn cái mặt ngơ ngác của Tịnh Kỳ trước sự đáng yêu vô độ này của Mộng Phạn mà mẹ Hiểu Quân và Thư Di không thể nín nhịn được cười phá lên.
-“Tịnh Kỳ, tôi cười chảy nước mắt rồi đây này!”
-“Sao mọi người lại như thế?”
-“Con bé là chị đó nha!”
Lúc này Tịnh Kỳ mới hiểu ra mọi chuyện mà ngượng ngùng đỏ mặt. Không khí vui vẻ nhưng lại cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó, đảo mắt một vòng tìm kiếm Huyết Hiểu Quân cất giọng:
-“Thư Di, Triệu Bân đâu mà nãy giờ tớ không thấy? Đừng nói là anh ấy lại…”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô Thư Di chỉ đành bẽn lẽn gật đầu, Huyết Hiểu Quân thở dài mà tiếp tục bài hát cũ:
-“Bây giờ cậu đã là vợ người ta rồi đó Tô Thư Di. Sao cứ để Triệu Bân phải làm những chuyện đó vậy? Công ty đã bận trăm công ngàn việc rồi mà…”
-“Huyết tổng ơi! Cậu có đồng ý với tớ là anh ấy nấu ăn rất ngon không?”
-“Tớ không phủ nhận.”
-“Cậu cũng đã từng thưởng thức tài nghệ của tớ rồi. Thế nào?”
Tô Thư Di chắp tay phía sau chầm chậm từng bước quanh người cô mà ngụy biện.
-“Không phải là thứ cho người ăn.”
-“Đấy! Vậy hà cớ gì tớ phải vào bếp trong khi đã có đầu bếp tài ba Triệu Bân!”
-“Cậu…”
Không để cô buông ra tròn câu, Tô Thư Di đã ngồi sụp xuống dụ dỗ Mộng Phạn và Mộng Thiền:
-“Thấy mẹ Di nói có đúng không hai đứa?”
-“Đúng!”
Hai cô gái chưa hiểu chuyện nhưng vẫn rất bênh vực Thư Di khiến cho Hiểu Quân phải cạn ngôn bất lực.
-“Huyết Hiểu Quân xin cô đừng bắt Tô Thư Di của tôi vào bếp. Hôm trước còn xém cháy luôn căn nhà này rồi a!”
Triệu Bân từ trong đi ra gương mặt đáng thương mà cất tiếng. Vừa nghe chuyện xấu của mình bị phơi bày mà Thư Di không giấu được xấu hổ, đỏ hết cả mặt.
-“Được rồi. Vào ăn thôi!”
-“Ừm!”
-“Hiểu Quân, cậu chậm chút, phải cẩn thận!”
Thư Di đỡ tay cô dìu đi.
-“Lại thêm một bà cụ non nữa rồi ha!”
Và cứ thế tất cả cùng nhau trải qua bữa cơm sum vầy tràn ngập trong tiếng cười và hạnh phúc.
Kết thúc giờ trưa, toàn bộ lại tập trung ra phòng khách, đang chuyện trò tráng miệng thì chiếc nĩa trong tay Hiểu Quân bất giác rơi xuống, sắc mặt cô trở nên tối sầm khó coi, Hiểu Quân bấu chặt vào sô pha đau đớn. Ba người bọn họ cũng nhìn ra được ngay tức khắc đến gần:
-“Hiểu Quân, chị sao vậy?”
-“Đau quá…” Cô nhăn nhó.
-“Chắc sắp sinh rồi. Để anh đi lấy xe.”
Triệu Bân hối hả chạy đi.
Vừa đặt mông lên xe, Tô Thư Di đã vội vàng lấy di động ra nhấn một dãy số, Âu Vũ Hàn vừa nhấc máy, cô đã phóng ra một tràng:
-“Âu Vũ Hàn, Huyết Hiểu Quân chuyển dạ rồi. Anh mau đến Quân Dân Ninh Quốc đi!”
-[“Không phải 10 ngày nữa mới sinh sao?”]
-“Anh làm ba lần thứ 2 rồi đó. Cậu nhóc nhà anh muốn chui ra thì ai mà cản được.”
Tô Thư Di vừa dứt lời anh đã vội vã tắt máy, đứng bặt dậy đẩy ghế phóng xe đi mặc cho đối tác lớn của công ty vẫn còn ngồi hoang mang. Chỉ tội cho Lương Đại Nguyên sau đó phải khổ sở thay anh giải thích, thương lượng. Thật sự con người cứng nhắc một khi đã phá vỡ nguyên tắc thì còn đáng sợ hơn là không biết tuân theo quy định. Âu Vũ Hàn lại chính là như vậy!
Huyết Hiểu Quân vác bụng bầu to tướng ra sân bay để đón Tịnh Kỳ về nước. Xung quanh lại có đến 5 chàng thuộc hạ xuất sắc nhất của Vũ bang do đích thân anh tuyển chọn, cao to lực lưỡng, thân thủ bất phàm cứ kè kè bên cô, hai tay lúc nào cũng giơ hờ ra giữa không trung, lòng lại không khỏi thấp thỏm lo âu sợ một phút lơ là để mẹ con tiểu Eagle không may xảy ra chuyện thì cái mạng đó của bọn họ chẳng tày nào giữ được.
Vừa nhìn thấy Hiểu Quân Tịnh Kỳ đã không tránh khỏi xúc động nhanh chân chạy đến cẩn thận ôm lấy cô. Một lúc đủ lâu, Tịnh Kỳ mới nhớ lại bụng Hiểu Quân mà lo lắng:
-“Đã gần sinh đến nơi rồi chị còn đến đây làm gì? Để về rồi người đầu tiên em tìm cũng là chị mà. Kẻo bảo bối muốn chui ra giữa đường thì biết làm thế nào?”
-“Không cần lo. Còn tận 10 ngày nữa mới đến ngày sinh. Vả lại đây cũng đâu phải lần đầu chị mang thai.”
Huyết Hiểu Quân phớt lờ nỗi bất an của Tịnh Kỳ, môi vẫn nở nụ cười tươi tắn. Tịnh Kỳ chợt nghiêm mặt cất giọng:
-“Nhắc mới nhớ. Hai nàng công chúa nhỏ của em cũng lớn bộn rồi ha?”
-“Được 15 tháng rồi. Học nói rất nhanh a! Con gái nhưng nghịch ngợm lắm, chẳng lúc nào chịu ngồi yên hết.”
-“Vậy chúng ta về nhà chị liền đi! Em nôn nao quá rồi.”
Tịnh Kỳ nắm tay giục cô.
-“Ây ~ về nhà chị làm gì?”
-“Thì…gặp Mộng Phạn với Mộng Thiền.”
-“Vậy thì dì út phải đến chỗ mẹ Thư Di rồi a!”
Dứt lời Huyết Hiểu Quân hớn hở cùng Tịnh Kỳ ra xe, một mạch đến nhà của Triệu Bân. Chiếc ô tô vừa dừng trước cổng người hầu đã nhanh chóng chạy ra dìu cô vào nhà. Tô Thư Di đang chơi với tiểu thư nhà cô vừa nhìn thấy Tịnh Kỳ đã nhấc chân đến mừng rỡ, lại một màn hội ngộ nức nở diễn ra.
Huyết Hiểu Quân liền hắn giọng:
-“Ngày người ta đi còn không nhiều cảm xúc như bây giờ mà Triệu thiếu phu nhân!”
Nhận thấy sự mỉa mai sâu sắc ẩn trong giọng nói này của cô mà Thư Di lập tức đáp trả không quên bày ra bộ mặt giận dỗi:
-“Hôm đó…chẳng phải hôm đó tôi vừa đi công tác về lại bị bắt cùng hội nhà chồng của ai kia chuẩn bị tiệc sinh nhật sao? Cậu phải thương cho tôi thức trắng đêm để lên một ý tưởng hoàn hảo như vậy chứ? Không cảm ơn giờ còn cao giọng. Đúng là vô ơn mà.”
Trước cái điệu bộ này của Tô Thư Di, Huyết Hiểu Quân cùng Tịnh Kỳ không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Đang vui vẻ thì Tịnh Kỳ bị một giọng nói ngây ngô làm cho bất ngờ:
-“Mami!”
Cúi người nhìn xuống Mộng Phạn, Mộng Thiền đang lất cất chạy đến ôm lấy chân Hiểu Quân. Tịnh Kỳ bất giác thốt lên:
-“Ôi! Đáng yêu quá đi mất!”
Tịnh Kỳ ngồi xổm xuống nền đặt Mộng Phạn lên đùi mà xuýt xoa:
-“Để dì Tịnh Kỳ xem xem. Tiểu Thiền rất xinh gái nha!”
Tuy còn nhỏ nhưng rất lanh lợi a! Bị gọi sai tên là lập tức lắc đầu kháng cự, chiếc má phúng phính của cô bé cũng không ngừng di chuyển. Nhìn cái mặt ngơ ngác của Tịnh Kỳ trước sự đáng yêu vô độ này của Mộng Phạn mà mẹ Hiểu Quân và Thư Di không thể nín nhịn được cười phá lên.
-“Tịnh Kỳ, tôi cười chảy nước mắt rồi đây này!”
-“Sao mọi người lại như thế?”
-“Con bé là chị đó nha!”
Lúc này Tịnh Kỳ mới hiểu ra mọi chuyện mà ngượng ngùng đỏ mặt. Không khí vui vẻ nhưng lại cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó, đảo mắt một vòng tìm kiếm Huyết Hiểu Quân cất giọng:
-“Thư Di, Triệu Bân đâu mà nãy giờ tớ không thấy? Đừng nói là anh ấy lại…”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô Thư Di chỉ đành bẽn lẽn gật đầu, Huyết Hiểu Quân thở dài mà tiếp tục bài hát cũ:
-“Bây giờ cậu đã là vợ người ta rồi đó Tô Thư Di. Sao cứ để Triệu Bân phải làm những chuyện đó vậy? Công ty đã bận trăm công ngàn việc rồi mà…”
-“Huyết tổng ơi! Cậu có đồng ý với tớ là anh ấy nấu ăn rất ngon không?”
-“Tớ không phủ nhận.”
-“Cậu cũng đã từng thưởng thức tài nghệ của tớ rồi. Thế nào?”
Tô Thư Di chắp tay phía sau chầm chậm từng bước quanh người cô mà ngụy biện.
-“Không phải là thứ cho người ăn.”
-“Đấy! Vậy hà cớ gì tớ phải vào bếp trong khi đã có đầu bếp tài ba Triệu Bân!”
-“Cậu…”
Không để cô buông ra tròn câu, Tô Thư Di đã ngồi sụp xuống dụ dỗ Mộng Phạn và Mộng Thiền:
-“Thấy mẹ Di nói có đúng không hai đứa?”
-“Đúng!”
Hai cô gái chưa hiểu chuyện nhưng vẫn rất bênh vực Thư Di khiến cho Hiểu Quân phải cạn ngôn bất lực.
-“Huyết Hiểu Quân xin cô đừng bắt Tô Thư Di của tôi vào bếp. Hôm trước còn xém cháy luôn căn nhà này rồi a!”
Triệu Bân từ trong đi ra gương mặt đáng thương mà cất tiếng. Vừa nghe chuyện xấu của mình bị phơi bày mà Thư Di không giấu được xấu hổ, đỏ hết cả mặt.
-“Được rồi. Vào ăn thôi!”
-“Ừm!”
-“Hiểu Quân, cậu chậm chút, phải cẩn thận!”
Thư Di đỡ tay cô dìu đi.
-“Lại thêm một bà cụ non nữa rồi ha!”
Và cứ thế tất cả cùng nhau trải qua bữa cơm sum vầy tràn ngập trong tiếng cười và hạnh phúc.
Kết thúc giờ trưa, toàn bộ lại tập trung ra phòng khách, đang chuyện trò tráng miệng thì chiếc nĩa trong tay Hiểu Quân bất giác rơi xuống, sắc mặt cô trở nên tối sầm khó coi, Hiểu Quân bấu chặt vào sô pha đau đớn. Ba người bọn họ cũng nhìn ra được ngay tức khắc đến gần:
-“Hiểu Quân, chị sao vậy?”
-“Đau quá…” Cô nhăn nhó.
-“Chắc sắp sinh rồi. Để anh đi lấy xe.”
Triệu Bân hối hả chạy đi.
Vừa đặt mông lên xe, Tô Thư Di đã vội vàng lấy di động ra nhấn một dãy số, Âu Vũ Hàn vừa nhấc máy, cô đã phóng ra một tràng:
-“Âu Vũ Hàn, Huyết Hiểu Quân chuyển dạ rồi. Anh mau đến Quân Dân Ninh Quốc đi!”
-[“Không phải 10 ngày nữa mới sinh sao?”]
-“Anh làm ba lần thứ 2 rồi đó. Cậu nhóc nhà anh muốn chui ra thì ai mà cản được.”
Tô Thư Di vừa dứt lời anh đã vội vã tắt máy, đứng bặt dậy đẩy ghế phóng xe đi mặc cho đối tác lớn của công ty vẫn còn ngồi hoang mang. Chỉ tội cho Lương Đại Nguyên sau đó phải khổ sở thay anh giải thích, thương lượng. Thật sự con người cứng nhắc một khi đã phá vỡ nguyên tắc thì còn đáng sợ hơn là không biết tuân theo quy định. Âu Vũ Hàn lại chính là như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.