Chương 60: TÔI ĐAU LẮM HUYẾT HIỂU QUÂN À!
TDuy Nguyễn
23/09/2021
-“Em nghỉ sớm đi. Hôm nay mệt rồi. Tôi còn có việc.”
Âu Vũ Hàn lạnh nhạt định bỏ ra ngoài nhưng lại bị Hiểu Quân kéo lại, cô không thích những người né tránh sự thật, cứ thẳng thắn nói chuyện một lần cho xong.
-“Anh đứng lại. Chuyện hôm nay em hoàn toàn bị hại nhưng em chắc chắn với anh một điều em và hắn ta không xảy ra chuyện gì hết. Anh phải tin em.”
-“Tin em?”
-"…"
-“Trong thời gian em ở riêng với hắn là lúc em hoàn toàn mất nhận thức. Hắn làm gì em có biết không?”
Vũ Hàn không giữ được nữa mà khai phá những gì bản thân nén chặt. Anh nổi cáu quát lớn. Nhưng Hiểu Quân cũng không chịu thua mà đanh thép đáp lại:
-“Nhưng bản thân em, em cảm nhận được.”
-“Rồi. Tạm thời vậy. Còn em cùng tên Hoắc Châu Long ở trong văn phòng ôm ôm ấp ấp là như thế nào? Em giải thích đi.”
Lúc này Vũ Hàn không còn giữ được bình tĩnh nữa giật chậu cá thủy tinh trên bàn một tay đập vỡ, một âm thanh chói tai vang lên, những mảnh vỡ văng tung tóe khắp căn phòng, 2 chú cá vàng vô tội vì bị phá tổ ấm mà nhảy lung tung, trông đáng thương vô cùng. Mắt anh bây giờ chỉ có một từ có thể diễn tả được đó là ‘nóng’. Đúng vậy. Nó hừng hực như một ngọn lửa. Sẵn sàng biến mọi thứ anh liếc qua thành đống tro tàn vô dụng.
Tiếng vỡ lớn đến độ phòng bên cạnh của Tử Yên và Tử Thành đều nghe thấy, cả ông bà Quan dưới nhà cũng rõ mồn một. Nhiều lần bỏ chân định chạy lên can ngăn nhưng đều bị ông Quan ngăn cản, bà là sợ hai người mất bình tĩnh sẽ làm tổn hại lẫn nhau. Ai bà cũng xót hết.
-“Thì ra anh vẫn canh cánh chuyện đó. Thì ra anh chưa một lần tin em. Em cứ tưởng anh sẽ không giống những người đàn ông khác nhưng em đã lầm rồi Vũ Hàn.”
-“Tôi rất muốn không nghi ngờ em nhưng em nói tôi nên tin tưởng em như thế nào đây? Mọi chuyện rành rành trước mắt em còn trách tôi giống những tên đàn ông ngoài kia. Đúng, là tôi giống bọn họ đấy. Tôi cũng là con người giống bọn họ, tôi cũng có trái tim, tôi cũng biết đau đó Huyết Hiểu Quân à!”
Âu Vũ Hàn lúc này không còn giận nhiều nữa mà là đau, nhắc đến đâu anh đau đến đó.
-“Anh như vậy em dễ chịu lắm sao?”
-“Em không thoải mái là do tôi lạnh nhạt với em hay bị tôi phát hiện sợ rằng sau này khó mà gặp riêng hắn ta?”
-“Anh…”
-“Sao? Không trả lời được chứ gì? Tôi nói đúng tâm ý của em rồi chứ gì?”
-“Âu Vũ Hàn anh quá đáng lắm.”
Hiểu Quân cũng không chịu được cách nói chuyện của Vũ Hàn mà quát lớn.
-“Đủ rồi. Từ đầu bản thân tôi phải nhớ rằng em kết hôn với tôi không phải vì em có tình cảm với tôi mà vì em muốn lợi dụng tôi để tìm ra hung thủ gây ra cái chết cho ba em. Bản thân tôi vẫn ngu ngốc, mù quáng tin rằng có thể dùng tình cảm chân thành lay chuyển được con người em nhưng tôi đã sai rồi. Tôi đã sai rồi.”
Thấy cục diện đi quá xa nên Hiểu Quân cô lấy lại bình tĩnh hạ giọng:
-“Âu Vũ Hàn nghe em nói hết một lần có được không? Em không muốn mối quan hệ của chúng ta trở nên như vậy.”
-“Em là muốn như vậy. Sống với tôi em gượng ép lắm chứ gì, em không có được tự do có đúng không? Được tôi thỏa nguyện ước cho em.”
-“Anh…nói vậy là sao?”
-“Trả lại những gì em muốn. Tôi sẽ nói luật sư gặp em sớm nhất có thể. À quên còn có tài liệu liên quan đến vụ tai nạn tôi cũng sẽ cho người gửi cho em. Thực hiện khế ước đã giao ban đầu.”
-“Hàn…”
Nói rồi anh lập tức xoay người bỏ đi khóe mắt bắt đầu đỏ hoe, một dòng nước trực trào rất dễ dàng rơi xuống.
Cánh cửa kia đóng lại cũng lúc trái tim cô một lần nữa vỡ vụn ra hàng trăm mảnh. Đồng ý lúc đầu là cô kết hôn với anh là vì mục đích đó nhưng dần dần cách quan tâm, che chở, bảo vệ và thái độ ôn nhu của Vũ Hàn đã cảm hóa được Hiểu Quân, mang đến cho cô một thế giới chỉ có tình yêu thương, yên bình như biển lặng. Hóa trái tim lạnh băng ấy trở nên ấm nồng và tràn đầy tin yêu. Vậy mà…cũng chính anh khiến nó đau, nó nhói một lần nữa.
-“Nhiệt thành gõ cửa là anh vô tình đóng cửa cũng là anh. Anh tàn nhẫn lắm Âu Vũ Hàn.”
Hiểu Quân ngồi khụy xuống sàn nhà nhìn 2 chú cá nhỏ 2 người dốc lòng chăm sóc mà nước mắt rơi thành dòng, không ngớt. Lòng đau như bị ai dùng dau khứa vào vậy. Rất đau. Rất đau.
Bà Quan vừa hé cửa đã không khỏi chua xót vội đi vào ôm chầm lấy vỗ về cô. Hiểu Quân như tìm được điểm tựa ngã vào lòng bà khóc như muốn ngất đi. Đến khi sức cùng lực kiệt Hiểu Quân mới đưa cặp mắt long lanh đã sưng mọng của mình lên nhìn bà Quan uất nghẹn, giọng khàn đi ít nhiều :
-“Con không có, con không có.”
-“Mẹ tin con.”
Giọng nói ôn tồn nhẹ dịu cùng bàn tay ấm áp không ngừng vuốt ve trên lưng, không hiểu sao lại khiến cho nước mắt của Hiểu Quân tuôn rơi lã chã.
-“Nhưng Vũ Hàn…anh ấy không tin con.”
-“Thằng nhóc đó chỉ nhất thời hồ đồ, đợi nó bình tĩnh lại sẽ về với con thôi.”
-“Sẽ?”
-“Ừm.”
Âu Vũ Hàn lạnh nhạt định bỏ ra ngoài nhưng lại bị Hiểu Quân kéo lại, cô không thích những người né tránh sự thật, cứ thẳng thắn nói chuyện một lần cho xong.
-“Anh đứng lại. Chuyện hôm nay em hoàn toàn bị hại nhưng em chắc chắn với anh một điều em và hắn ta không xảy ra chuyện gì hết. Anh phải tin em.”
-“Tin em?”
-"…"
-“Trong thời gian em ở riêng với hắn là lúc em hoàn toàn mất nhận thức. Hắn làm gì em có biết không?”
Vũ Hàn không giữ được nữa mà khai phá những gì bản thân nén chặt. Anh nổi cáu quát lớn. Nhưng Hiểu Quân cũng không chịu thua mà đanh thép đáp lại:
-“Nhưng bản thân em, em cảm nhận được.”
-“Rồi. Tạm thời vậy. Còn em cùng tên Hoắc Châu Long ở trong văn phòng ôm ôm ấp ấp là như thế nào? Em giải thích đi.”
Lúc này Vũ Hàn không còn giữ được bình tĩnh nữa giật chậu cá thủy tinh trên bàn một tay đập vỡ, một âm thanh chói tai vang lên, những mảnh vỡ văng tung tóe khắp căn phòng, 2 chú cá vàng vô tội vì bị phá tổ ấm mà nhảy lung tung, trông đáng thương vô cùng. Mắt anh bây giờ chỉ có một từ có thể diễn tả được đó là ‘nóng’. Đúng vậy. Nó hừng hực như một ngọn lửa. Sẵn sàng biến mọi thứ anh liếc qua thành đống tro tàn vô dụng.
Tiếng vỡ lớn đến độ phòng bên cạnh của Tử Yên và Tử Thành đều nghe thấy, cả ông bà Quan dưới nhà cũng rõ mồn một. Nhiều lần bỏ chân định chạy lên can ngăn nhưng đều bị ông Quan ngăn cản, bà là sợ hai người mất bình tĩnh sẽ làm tổn hại lẫn nhau. Ai bà cũng xót hết.
-“Thì ra anh vẫn canh cánh chuyện đó. Thì ra anh chưa một lần tin em. Em cứ tưởng anh sẽ không giống những người đàn ông khác nhưng em đã lầm rồi Vũ Hàn.”
-“Tôi rất muốn không nghi ngờ em nhưng em nói tôi nên tin tưởng em như thế nào đây? Mọi chuyện rành rành trước mắt em còn trách tôi giống những tên đàn ông ngoài kia. Đúng, là tôi giống bọn họ đấy. Tôi cũng là con người giống bọn họ, tôi cũng có trái tim, tôi cũng biết đau đó Huyết Hiểu Quân à!”
Âu Vũ Hàn lúc này không còn giận nhiều nữa mà là đau, nhắc đến đâu anh đau đến đó.
-“Anh như vậy em dễ chịu lắm sao?”
-“Em không thoải mái là do tôi lạnh nhạt với em hay bị tôi phát hiện sợ rằng sau này khó mà gặp riêng hắn ta?”
-“Anh…”
-“Sao? Không trả lời được chứ gì? Tôi nói đúng tâm ý của em rồi chứ gì?”
-“Âu Vũ Hàn anh quá đáng lắm.”
Hiểu Quân cũng không chịu được cách nói chuyện của Vũ Hàn mà quát lớn.
-“Đủ rồi. Từ đầu bản thân tôi phải nhớ rằng em kết hôn với tôi không phải vì em có tình cảm với tôi mà vì em muốn lợi dụng tôi để tìm ra hung thủ gây ra cái chết cho ba em. Bản thân tôi vẫn ngu ngốc, mù quáng tin rằng có thể dùng tình cảm chân thành lay chuyển được con người em nhưng tôi đã sai rồi. Tôi đã sai rồi.”
Thấy cục diện đi quá xa nên Hiểu Quân cô lấy lại bình tĩnh hạ giọng:
-“Âu Vũ Hàn nghe em nói hết một lần có được không? Em không muốn mối quan hệ của chúng ta trở nên như vậy.”
-“Em là muốn như vậy. Sống với tôi em gượng ép lắm chứ gì, em không có được tự do có đúng không? Được tôi thỏa nguyện ước cho em.”
-“Anh…nói vậy là sao?”
-“Trả lại những gì em muốn. Tôi sẽ nói luật sư gặp em sớm nhất có thể. À quên còn có tài liệu liên quan đến vụ tai nạn tôi cũng sẽ cho người gửi cho em. Thực hiện khế ước đã giao ban đầu.”
-“Hàn…”
Nói rồi anh lập tức xoay người bỏ đi khóe mắt bắt đầu đỏ hoe, một dòng nước trực trào rất dễ dàng rơi xuống.
Cánh cửa kia đóng lại cũng lúc trái tim cô một lần nữa vỡ vụn ra hàng trăm mảnh. Đồng ý lúc đầu là cô kết hôn với anh là vì mục đích đó nhưng dần dần cách quan tâm, che chở, bảo vệ và thái độ ôn nhu của Vũ Hàn đã cảm hóa được Hiểu Quân, mang đến cho cô một thế giới chỉ có tình yêu thương, yên bình như biển lặng. Hóa trái tim lạnh băng ấy trở nên ấm nồng và tràn đầy tin yêu. Vậy mà…cũng chính anh khiến nó đau, nó nhói một lần nữa.
-“Nhiệt thành gõ cửa là anh vô tình đóng cửa cũng là anh. Anh tàn nhẫn lắm Âu Vũ Hàn.”
Hiểu Quân ngồi khụy xuống sàn nhà nhìn 2 chú cá nhỏ 2 người dốc lòng chăm sóc mà nước mắt rơi thành dòng, không ngớt. Lòng đau như bị ai dùng dau khứa vào vậy. Rất đau. Rất đau.
Bà Quan vừa hé cửa đã không khỏi chua xót vội đi vào ôm chầm lấy vỗ về cô. Hiểu Quân như tìm được điểm tựa ngã vào lòng bà khóc như muốn ngất đi. Đến khi sức cùng lực kiệt Hiểu Quân mới đưa cặp mắt long lanh đã sưng mọng của mình lên nhìn bà Quan uất nghẹn, giọng khàn đi ít nhiều :
-“Con không có, con không có.”
-“Mẹ tin con.”
Giọng nói ôn tồn nhẹ dịu cùng bàn tay ấm áp không ngừng vuốt ve trên lưng, không hiểu sao lại khiến cho nước mắt của Hiểu Quân tuôn rơi lã chã.
-“Nhưng Vũ Hàn…anh ấy không tin con.”
-“Thằng nhóc đó chỉ nhất thời hồ đồ, đợi nó bình tĩnh lại sẽ về với con thôi.”
-“Sẽ?”
-“Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.